Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 247: Cô ấy là nhân long




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp. Tìm truyện ngay
**********



Đó là những gì Hoàng Tam Nương nói, Liễu Long Đình luôn nói rất ít, hơn nữa giọng nói cũng không lớn lắm, tôi nằm trong bồn tắm nên nghe không rõ, nhưng dù thế nào đi nữa, mặc kệ tôi là ai, tất cả mọi thứ mà Liễu Long Đình làm với tôi, cả đời này tôi cũng sẽ không quên.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Tôi nằm trong nước, không thể động đậy chút nào, toàn thân mệt mỏi rã rời, hơn nữa điên cuồng tối hôm qua khiến tôi bây giờ không có tí tinh thần nào, nhớ đến Phương Tổ Thiên sống chết chưa rõ, tôi cũng rất lo lắng, tôi không biết Liêu Long Đình đã làm thế nào để thoát khỏi sự tìm kiểm của tôi và Phương Tố Thiên, anh ta vậy mà lại trực tiếp trốn trong tóc Phương Tổ Thiên, ngay cả chính Phương Tổ Thiên cũng không nhận ra sự tồn tại của Liễu Long Đình.

Theo lý mà nói, cho dù sau khi Phương Tổ Thiên giáng xuống làm thành hoàng, nhưng tu vi mấy nghìn năm của anh ta vẫn còn, không thể không cảm nhận được chút khí tức nào của Liễu Long Đình, mà Liễu Long Đình cũng chỉ là xà tiên mới tu luyện còn chưa đến một nghìn năm, anh ta không thể che dấu hoàn toàn khi tức của bản thân rồi nằm trên đầu Phương Tổ Thiên được, nhưng anh ta đã làm được, điều này rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức làm tôi có chút nghi ngờ, rốt cuộc bản lĩnh của Liễu Long Đình lớn đến mức nào? Lúc trước tôi và anh ta gặp chuyện, mỗi lần như thể anh ta đều có thể biến nguy thành an, chưa từng nguy hiểm đến tính mạng, nếu tu vi anh ta cao thật, hắn cũng đã nói rồi, nhưng tu vi của anh ta cũng không cao, trong số những tiên gia thần linh mà tôi biết, tu vi của anh ta có thể nói là ở mức cơ bản, nhưng nhìn biểu hiện thường ngày của anh ta, giống như đã tu luyện cả mấy nghìn năm, không sợ hãi gì cả. Điều này làm tôi bất giác nhớ lại những lời Liều Long Đình đã nói với tôi trước đây, anh ta nói vốn dĩ anh ta không cần tinh khí, lúc đó tôi còn không tin, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, lúc trước anh ta vẫn cần tinh khí, nhưng sau đó đúng là có bao nhiêu thì cho bấy nhiêu vào bụng tôi làm sao anh ta trở nên lợi hại như vậy?

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Tuy tôi quen biết Liễu Long Đình cũng gần một năm, nhưng ngoại trừ cuộc sống thường ngày của anh ta, tôi cũng không hiểu rõ anh ta lắm, pháp lực và bản lĩnh cụ thể lớn thế nào, trong lòng anh ta còn nghĩ gì nữa, ngẫm nghĩ lâu như vậy, chúng tôi chỉ vừa thoát khỏi cuộc sống của nhau, giống như đã trở thành người xa la.

Bây giờ tôi cũng không còn sức leo ra khỏi bồn tắm, hơn nữa lại còn buồn ngủ, chỉ có thể dựa vào thành bồn tắm thiếp đi, cũng không biết Liễu Long Đình cố ý hay vô ý, vẫn thêm nước vào bồn tắm của tôi, nước trong bồn tắm tràn cả ra ngoài, anh ta tháo nắp đậy miệng đường ống thoát nước ra.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Cũng không biết qua bao lâu, một cơn đau thấu tim trên trán tập kích toàn thân tôi, cơn đau này khiến tôi giật mình tỉnh giấc, mở to mắt nhìn, hóa ra là Hoàng Tam Nương đang ngồi xổm cạnh bồn tắm của tôi, cô ấy đang múc nước bằng một cái cốc, đổ từng giọt từng giọt xuống trần tôi,

Nước mát lạnh rơi lên phần thịt không còn da trên trán tôi, làm tôi đau đớn, ngay lập tức đưa tay ngăn Hoàng Tam Nương tiếp tục đổ nước lên trán tôi, hỏi cô ấy muốn làm gì?

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Hoàng Tam Nương thấy tôi đẩy cô ấy ra, không để ý chút nào, vẻ mặt vẫn bình tĩnh hiền lành, lại bước đến gần tôi và nói: “Tôi đang đổ nước lên trấn cô, đó là dặn dò của Tam gia."

Thật nực cười, bây giờ tôi bị thương thế này, Liễu Long Đình sợ tôi chưa đủ đau sao, cho nên mới bảo Hoàng Tam Nương làm miệng vết thương đau thêm, trên thế giới này có tên cặn bã như anh ta đúng là thảm họa.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


"Đồ chó chết tiệt, anh ta đi đâu rồi, gọi anh ta tới gặp tôi!” Tôi hét lên với Hoàng Tam Nương, nhưng sau khi Hoàng Tam Nương nhìn tôi một cái, đặt cốc nước trong tay cô ấy xuống bên cạnh bồn tắm của tôi, vẻ mặt ôn hòa lại nghiêm túc, nói với tôi: "Phương Tổ Thiên tìm tới cửa, Tam gia đánh anh ta ra ngoài, không biết bao giờ mới có thể quay lại.”

Phương Tổ Thiên vẫn chưa chết, khi tôi nghe thấy Hoàng Tam Nương nói Phương Tổ Thiên tới tìm tôi, tảng đá lớn trong lòng tôi cuối cùng cũng có thể buông xuống, nhưng khi vừa định buông xuống, tôi mới đột nhiên nhớ tới, bây giờ Phương Tổ Thiên là thành hoàng, thân thành hoàng chỉ trừ khi có ý chỉ trên trời, còn lại không thể tùy ý ra khỏi phạm vi mình quản lý, mà Phương Tổ Thiên vốn dĩ không thể bẩm báo lên trời chuyện tôi bị Liễu Long Đình bắt đi, anh ta cũng không có lệnh của trời, làm sao anh ta rời khỏi miếu thành hoàng được?

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Tôi không nhịn được lo lắng trong lòng, sợ Phương Tổ Thiên sẽ vì tôi mà xảy ra chuyện, thấy Hoàng Tam Nương vẫn đang đứng cạnh tôi, vì thế tôi vội hỏi cô ấy, Phương Tổ Thiên làm sao đến được? Có lẽ thấy vẻ mặt tôi lo lắng, Hoàng Tam Nương cũng không lạnh nhạt như Liêu Long Đình, nói với tôi: "Cô yên tâm đi, tôi đoán chắc là Phương Tổ Thiên đã bẩm báo lên trời chuyện cô bị Tam gia đưa về nhà, khi anh ta tới còn dẫn theo hai đội thiên binh đòi người, đánh nhau với Tam gia, pháp lực so với trước đây tăng lên không ít, nhưng lại bị Tam gia ép rời đi chỗ khác."

“ép đi đâu? Cô dẫn tôi đi tìm anh

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


ta!"

Tôi vội vàng nắm lấy tay Hoàng Tam Nương, nhưng Hoàng Tam Nương cúi đầu nhìn tôi nằm tay cô ấy, bỏ tay tôi ra khỏi tay cô ấy, nói với tôi: "Khóa dây xích của cô được rèn từ hàn thiết nghìn năm mà thành, ngoài ra còn thêm cả mật chủ của nhà họ Liễu, chỉ có Tam gia mới có thể mở ra, tôi cũng không thể dẫn cô đi tìm anh ấy."

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Nói như vậy, khóa dây xích của tôi, chỉ có Liễu Long Đình mới có thể mở ra? Mà Phương Tổ Thiên mượn thần binh trên trời tới tìm tôi, nói như vậy thì hôn lễ giữa tôi và Phương Tổ Thiên vẫn còn, nhưng nhìn dáng vẻ toàn thân nhếch nhác không chịu nổi của tôi bây giờ, đã xấu mặt rồi, hơn nữa vào đêm tân hôn đầu tiên với anh ta, còn bị Liễu Long Đình làm nhục, thật sự tôi không còn mặt mũi nào quay về gặp anh ta, tôi thực sự có lỗi với anh ta, tôi thật sự chỉ muốn sống thật tốt cùng anh ta, bây giờ lại có kết quả thế này, tôi cũng không ngờ tới.

Sau khi Hoàng Tam Nương nói xong, tôi tuyệt vọng nhìn dây xích đeo trên cổ mình, quả thật đúng như cô ấy nói, dây xích này lạnh buốt thấu xương, hơi lạnh nhè nhẹ phả vào cổ tôi, chẳng qua cũng không lạnh lắm, nhưng đặc biệt cứng rắn, chỉ chừa ra một lỗ hổng để tôi đưa cổ ra, bao quanh cổ vừa cứng vừa nặng, đau đớn vô cùng.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


“Tên họ Liễu kia đi đánh Phương Tổ Thiên rồi, vậy cô cảm thấy trong hai người họ ai sẽ thắng?" Bây giờ tôi không thể đi, chỉ có thể hỏi Hoàng Tam Nương, hy vọng có thể từ trong miệng cô ấy hỏi ra chút gì đó có ích.

Hoàng Tam Nương thấy tầm trạng tôi lúc này đã ổn định lại, vì thế cầm cái cốc kia lên, múc một cốc nước trong bồn tắm, lại đổ lên trán tôi, giống như đang tưới cây vậy, dường như cô ấy lặp đi lặp lại động tác này là có mục đích gì đó.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Tôi hỏi Hoàng Tam Nương tại sao vẫn phải đổ nước lên trán tôi? Vốn muốn đẩy cốc nước ra, nhưng tôi vừa đẩy ra, Hoàng Tam Nương sẽ không nói gì nữa, nhưng khi tôi để mặc cô ấy tiếp tục đổ nước lên trán tôi, Hoàng Tam Nương lúc này mới nói với tôi: "Tam gia muốn biết có có phải thật sự là Thiên Đế của Cửu Trọng Thiên không, nguyên thân của Thiên Để là nhân long, nước tắm của cô cũng không phải nước bình thường, là Tam gia lấy nước sông trên thiên cung đối với Thần Sông, nước này có thể rửa sạch khí tức trần tục trên người cô, để cô trở lại nguyên hình, về phần Phương Tổ Thiên và Tam gia ai sẽ thắng, tôi cũng không biết, cô chịu đau một chút nhé, ngoan ngoãn chút, bây giờ cô chỉ đang cởi bỏ lớp da loài người mà thôi, thân thể vẫn chưa thích ứng với linh lực của nước sông, đợi quen rồi sẽ không đau nữa. Bây giờ tôi chỉ là một vật thí nghiệm, một vật thí nghiệm mà bạn Liễu Long Đình muốn sắp xếp thể nào thì sắp xếp thế ấy, ngay cả bản thân tôi cũng rất muốn biết thân phận kiếp trước của mình là gì, nhưng tôi không cam lòng bị Liễu Long Đình dễ dàng sắp xếp như vậy, mà đúng lúc tôi chuẩn bị chống lại, Hoàng Tam Nương từ trong miệng thổi ra một luồng hơi trắng vào tôi, toàn thân tôi lập tức bị cô ấy làm cho bất động, tôi muốn cử động nhưng không động được, mà Hoàng Tam Nương cũng chẳng buồn để ý đến tôi, lại tiếp tục dùng từng cốc từng cốc nước đổ lên phần thịt không còn da trên trán tôi. Có lẽ khoảng hai giờ sau, tôi nghe thấy tiếng cửa mở bên ngoài, là Liễu Long Đình đã trở lại, Liễu Long Đình vừa quay lại đã trực tiếp đi về phía phòng tắm, vội vàng muốn tới gặp tôi, sau khi anh ta thấy Hoàng Tam Nương làm tôi bất động trong nước, lông mày nhíu lại, lập tức nổi giận với Hoàng Tam Nương: "Nói, ai cho cô làm Bạch Tô bất động? Nước này vốn đã rất lạnh rồi, bây giờ còn chưa xác định được Bạch Tô có phải là Thiên Để của Cửu Trọng Thiên hay không, nếu không phải, nếu cô ấy bị bệnh, cô cũng cút về núi Trường Bạch luôn đi!”

Liễu Long Đình nói xong vội bế tôi từ trong nước ra, cởi áo khoác của anh ta bọc lại cơ thể trắng noãn và lạnh ngắt của tôi.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ quan tâm tôi trong mắt Liễu Long Đình, tôi cảm thấy thật giả tạo, Liễu Long Đình tức giận với Hoàng Tam Nương, vậy mà lại do sợ tôi bị bệnh, lý do này sao có thể so được với khi anh ta làm hại tôi, quả thật là kiến gặp voi, mà Hoàng Tam Nương bị Liễu Long Đình mắng xong, cúi đầu nhìn tôi, sau đó nói với Liễu Long Đình: “Tam gia, ngài nhìn kỹ trán cô ấy xem, cô ấy là...