Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 572: Thu Xếp Cho Con Tôi






Tôi thật sự không ngờ tới, Thái Ất Chân Nhân lại muốn làm sư phụ của Phượng Tố Thiên, chuyện này cùng với chuyện tôi cầu xin ông ta giúp chăm sóc con mình, cả hai chuyện đều là cầu còn không được.

Hơn nữa vừa nãy Phượng Tố Thiên mắng ông ta như thế, tôi có hơi hoài nghi rằng ông lão này có chủ tâm thu Phượng Tố Thiên làm đồ đệ có phải là muốn chính anh ta không!
Phượng Tố Thiên vươn tay sờ chỗ bị phất trần đánh trên đầu, nhìn lên trên trời, chỉ thấy trên không trung là một khoảng mênh mông, không có gì cả.

Giọng nói vừa rồi của Thái Ất Chân Nhân cũng là truyền xuống từ trên trời.
“Ông nghĩ thì hay lắm, tôi chính là con Phượng Hoàng cuối cùng trên thế gian này, thân phận cao quý, ai thèm làm đồ đệ của lão già không biết tốt xấu như ông chứ!”
Phượng Tố Thiên sờ sờ đầu, mặt đầy vẻ tủi thân, tuy nhiên giọng điệu anh ta nói với người ngoài lại tràn ngập kiêu ngạo.
“Vậy cậu không nghĩ xem chủ nhân cậu đã quỳ gối ở đây mấy canh giờ, không phải tôi nói chứ, trong thiên hạ này, vừa bằng lòng giúp đỡ lại có thể thuận theo ý của chủ nhân cậu, ngoài Cung Ngọc Hư này ra thì không có chỗ nào khác đâu.”
Nghe xong lời Thái Ất Chân Nhân, ngược lại tôi nhìn ra, ông ta thật sự xem trọng Phượng Tố Thiên.

Vốn dĩ tôi tưởng rằng lão thần tiên này chắc hẳn cũng khá nghiêm túc, nhưng mà nghĩ đến việc Phượng Tố Thiên mắng ông ta như vậy, ông ta lại muốn thu Phượng Tố Thiên làm đồ đệ.


Lại nghĩ đến mấy ngàn năm trước, ông ta nhận Na Tra làm đồ đệ, Na Tra lúc đó cũng là thằng nhóc không sợ trời không sợ đất.

Phương Tố Thiên đã không phải là trẻ con nữa, nhưng tâm địa anh ta đơn thuần, gặp phải chuyện gì không tốt hoặc làm anh ta không nhịn được có thể chửi bậy thì tuyệt đối không nể mặt.
Xem ra Thái Ất Chân Nhân này quả thật là tính trẻ con chưa hết!
Nhưng mà tôi biết Thái Ất Chân Nhân không thích tôi lắm, dù sao tôi cũng bãi bể nương dâu, không phù hợp với kiểu của lão thần tiên này nên cũng không có chen lời.
Nghe Thái Ất Chân Nhân nhắc đến tôi, Phượng Tố Thiên quay đầu nhìn thoáng qua tôi.

Vừa rồi anh ta mới quỳ cùng tôi mấy tiếng đồng hồ, ánh mắt nhìn tôi thoáng chốc trở nên đau lòng, vì thế hỏi lại Thái Ất Chân Nhân một câu: “Vậy nếu tôi làm đồ đệ của ông thì phải ở lại Cung Ngọc Hư với ông sao?”
“Đương nhiên.”
Vừa dứt lời, vẻ mặt Phượng Tố Thiền càng thêm đau lòng cùng xoắn xuýt, Phượng Tố Thiên vẫn luôn muốn ở cùng tôi.

Không bàn đến tình cảm của anh ta đối với tôi là gì, đều giống như tình cảm giữa con người và vật nuôi ở nhân gian, tình cảm đã sâu đậm, hai bên đều khó mà dứt bỏ.

Cộng thêm tính ỷ lại của Phượng Tố Thiên khá nặng, trước đây lúc tôi hạ phàm, anh ta vứt bỏ tất cả mà xuống nhân gian cực khổ ngược xuôi tìm tôi vậy mà giờ đây có thể yên ổn ở cùng nhau thì phải chia xa.
Thấy bộ dạng này của Phượng Tố Thiên tôi cũng rất khó chịu.

Mặc dù tôi đối với Phượng Tố Thiên không giống như anh ta đối với tôi, có cảm giác ỷ lại mạnh mẽ, thế nhưng làm khó anh ta, tôi cũng không thấy thoải mái, liền nói với Phượng Tố Thiên: “Nếu anh không bằng lòng thì chúng ta quay về, tôi cũng không phải rất muốn cầu xin Thái Ất Chân Nhân thu nhận con mình.”
Tôi vươn tay cầm tay Phượng Tố Thiên, muốn anh ta cùng về với tôi.

Lúc tôi nói những lời này, Phượng Tố Thiên phút chốc lại cười lên, tựa như muốn đồng ý, nhưng nụ cười này còn chưa có đến đâu, hốc mắt anh ta lại đỏ lên, nước mắt thoáng chốc đã dâng lên.

Anh ta gỡ tay tôi ra, nói với tôi: “Tôi không tin lời ngài đâu, nếu thật sự không có tác dụng gì, sao ngài lại có thể cam tâm tình nguyện mà quỳ trước lão già này.

Thấy ngài thất vọng tôi liền rất khó chịu, tôi không muốn ngài phải thất vọng đâu, tôi tình nguyện làm đồ đệ của lão già này.

Sau này lúc tôi không ở bên cạnh ngài nữa, ngài hãy bảo Lạc Thần quan tâm ngài nhiều hơn, nếu anh ta bận thì ngài bảo con rồng nhỏ kia lên trời, để anh ta làm trò mua vui cho ngài, khiến ngài vui vẻ cũng được.”
Có thể là đụng đến chỗ đau, giọng Phượng Tố Thiên trở nên nghẹn ngào.


Với tôi mà nói, nếu thật sự vì để con mình có thể ở lại Cung Ngọc Hư mà bảo Phượng Tố Thiên làm những chuyện anh ta không bằng lòng làm, trong lòng tôi cũng không sao vượt qua được.

Tôi lại nói với Phượng Tố Thiên là không cần đầu, chúng ta về thôi, Cung Ngọc Hư không được thì chúng ta đi chỗ khác, nếu thật sự không được nữa thì tôi giữ đứa bé lại trong bụng, không sinh ra cũng không sao.
Nhưng mà lúc này Phượng Tố Thiên dường như đã dự định xong tất cả, bây giờ tôi có nói gì cũng vô dụng.

Anh ta dứt khoát hướng lên không trung mà hô: “Thái Ất Chân Nhân, tôi đồng ý làm đồ đệ của ông, ông hãy nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của chủ nhân tôi, nếu không tôi sẽ đổi ý đó.”
Phượng Tố Thiên vừa dứt lời, thì thấy bên trong cái vạc lớn ở cổng Cung Ngọc Hư mọc ra một đóa tuyết liên trắng noãn, đóa tuyết liên này dần dần nở rộ, hào quang màu vàng không ngừng tỏa ra từ tâm đóa hoa.

Vầng hào quang này chiếu lên người chúng tôi, vô cùng ấm áp.
Đây chính là giường ấm có thể nuôi dưỡng đứa bé còn chưa thành hình trong bụng tôi.
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Phượng Tố Thiên, Phượng Tố Thiên ôm lấy bờ vai tôi, ôm tôi đi đến bên cạnh đóa tuyết liên to lớn kia.
Nhất thời tôi không biết mình có muốn đặt đứa bé lên trên đóa tuyết liên này không.

Nếu như đặt lên rồi, sau này Phượng Tố Thiên chỉ có thể ở trong ngọc hành cung này tu luyện cùng với Thái Ất Chân Nhân.
“Tố Thiên, nếu như anh thật sự ở lại đây, sau này ngoài Thái Ất Chân Nhân ra thì không có ai chơi với anh nữa đâu.” Tôi lại nhắc Phượng Tố Thiên lần nữa.
Nhưng Phượng Tố Thiên tựa như đã hạ quyết tâm, ánh mắt nhìn tôi dường như cũng thêm phần tin tưởng, ngay cả giọng điệu nói chuyện với tôi cũng trở nên chững chạc: “Tôi biết mà, nhưng sớm đã nghe đồn pháp lực của Thái Ất Chân Nhân cao thâm khó lường, còn tôi tu luyện đã mấy ngàn năm nhưng vẫn không có bản lĩnh gì.

Vừa nãy tôi cũng đã nghĩ thông suốt rồi, tôi muốn học thuật pháp cùng Thái Ất Chân Nhân.

Đợi sau khi học xong, tôi sẽ quay về trợ giúp ngài, thiện hạ này chỉ có chủ nhân quản chưởng mới có thể bình yên, ca múa mừng cảnh thái bình.”
Phượng Tố Thiên nói xong, không đợi tôi tự mình ra tay, anh ta đã đặt tay lên bụng tôi, chậm rãi từ bụng tôi kéo ra một vầng ánh sáng màu trắng, tiếp theo đó, một thứ giống như là viên thịt tròn được Phượng Tố Thiên nắm ra từ bụng tôi.

Tôi nhìn vật nhỏ kia, lúc vật nhỏ được Phượng Tố Thiên dùng pháp lực bảo vệ và đặt vào trong tâm đóa tuyết liên, nó còn hơi cử động, tựa như là đang vặn cơ vặn cổ, cực kì đáng yêu.

Nghĩ đến việc nó là con của mình, sau này sẽ được nuôi dưỡng ở trong đóa tuyết liên, trong lòng tôi ngổn ngang đủ loại cảm xúc.
Lúc con tôi đã hoàn toàn được đặt vào bên trong đóa tuyết liên, đóa hoa vừa rồi còn nở rộ kiều diễm lại đang chậm rãi khép lại, biến thành một nụ hoa cực kì nhỏ, nằm ở trong vạc, gió thổi thì đong đưa theo gió, lắc lư lay động.

Phượng Tố Thiên thấy tôi vẫn luôn lo lắng nhìn vào đóa hoa, an ủi tôi rằng đừng lo lắng, sau này có anh ta chăm sóc cho tiểu chủ nhân, tiểu chủ nhân nhất định sẽ bình an vô sự.
Tôi không biết cảm ơn Phượng Tố Thiên thế nào, nhìn vẻ mặt đầy chân thành của Phượng Tố Thiên đối với tôi, suýt chút nữa tôi đã quỳ xuống trước mặt Phượng Tố Thiên.

Nhưng lúc tôi thiếu chút nữa quỷ xuống, Phượng Tố Thiên đã bắt lấy vai tôi, nói với tôi rằng một cái quỳ này của tôi làm anh ta sống ít đi vài năm, đồng thời còn bảo tôi nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của mình.

Đợi sau này tôi trở thành bá chủ thì mang binh đến tấn công Cung Ngọc Hư này, bắt lão già Thái Ất Chân Nhân, cứu anh ta về.
Nghe Phượng Tố Thiên lúc này đều nói về những chuyện cười chọc tôi vui vẻ, tôi cũng nhịn không được mà cười một chút.

Thế giới này có rất nhiều điều bất công với tôi, nhưng những người yêu tôi, cho tôi tình yêu mà tôi không thể bồi hoàn hết.

Tôi muốn vì chính mình, vì những người yêu thương mình, bất kể là chuyện khó khăn thế nào đi nữa, nhất định tôi phải khắc phục tất cả khó khăn và đạt được mục tiêu mình mong muốn.
Sau khi Phượng Tố Thiên ở lại Cung Ngọc Hư, tôi cũng quay về Thiên Đình rồi lập tức gửi tin tức cho U Quân, nói rằng tôi đã bỏ thai nhi trong bụng rồi, rất muốn gặp anh ta.
Đối với U Quân, mặc dù ngoài miệng anh ta nói rằng không quan tâm đến đứa con của tôi, thế nhưng anh ta vẫn quan tâm những chuyện cần quan tâm.

Trên thế giới này cho dù là động vật cũng không thể bao dung cho đứa con mà người phụ nữ của mình có với kẻ khác.
Vậy nên không lâu sau khi tôi nói chuyện này với U Quân, anh ta đã đến Thiên Đình tìm tôi, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.

Nhưng dù sao vừa rồi tôi đã mất đi đứa con, anh ta cũng phải giả vờ một chút, hỏi tôi thân thể như thế nào rồi, nói tôi đừng buồn, dù cho tôi mất đi tất cả, tôi cũng còn có anh ta.

Sau này nếu như tôi muốn, anh ta sẽ cho tôi, sinh tám đứa mười đứa đều được.
Bây giờ đứa bé trong bụng tôi đã mất, U Quân đối với tôi hắn đã bỏ xuống không ít cảnh giác, nhưng tôi phải nghĩ ra cách đặc xá Liễu Long Đình trong vòng ba ngày, việc này vẫn có chút khó khăn..