Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 581: Anh Không Tin Em






Tôi vừa nói xong, U Quân liền biến sắc.

Anh lập tức đáp lời tôi bằng hai chữ: “Không được!”
Giọng điệu anh ta rất cương quyết không có chỗ cho sự thỏa hiệp.
Nhưng anh ta nói rồi lại sợ tôi nghĩ ngợi lung tung, nên vẻ mặt lại ôn hòa hơn một chút: “Anh có được địa vị ngày hôm nay cũng nhờ đỉnh Tạo Vật ở trong người anh.

Anh không muốn mất đi mọi thứ hiện tại, cũng không muốn mất đi em, cho nên…”
U Quân không nói tiếp được nữa.

Dù sao anh ta cũng là một người kiêu ngạo, mấy lời lẽ yếu đuối này, phát ra từ miệng anh ta thì có được bao nhiêu phần yếu đuối chứ.

Đừng nói bản thân anh ta nói không ra, tôi là người nghe cũng cảm thấy ngượng thay cho anh ta.
Tuy tôi biết đám tà yêu ở phàm trần sẽ bị U Quân giết chết, nhưng tôi có thể làm gì với U Quân lúc này đây? Tôi không thể trở mặt với U Quân, bắt ép anh ta lấy đỉnh Tạo Vật trong người ra sau đó thả những người kia đi.

Đỉnh Tạo Vật hiện giờ đối với U Quân mà nói đã quan trọng như mạng sống.

Một khi lấy nó ra khỏi người, anh ta sẽ không còn cảm giác an toàn, lỡ như bị ai đó trộm mất, anh ta sẽ lập tức từ Cửu Trùng Thiên cao quý mà rơi xuống đất và lại trở thành một con yêu quái.
Nhưng nếu để U Quân tiếp tục giữ đỉnh Tạo Vật trong người, anh ta sẽ tiếp tục cuộc tàn sát trẻ con nhân gian này mãi mãi.

Tuy rằng số lượng người phàm rất đông nhưng mỗi sinh mệnh đều có giá trị tồn tại của nó.
Không ai sinh ra đã định sẵn phải hi sinh cuộc sống cho U Quân.
Tôi cũng là con người, hơn nữa trước khi Nữ Oa qua đời đã giao phàm trần này cho tôi trông coi.


Tôi không thể để nó xảy ra chuyện gì.

Có điều tôi sống chung với U Quân thời gian chưa lâu, thời cơ chưa chín mùi thì tôi không thể mọi chuyện đều theo ý mình.

Nhìn thấy U Quân chán nản như vậy, tôi đứng dậy đi đến bên cạnh U Quân.

Tôi ngồi lên chân anh ta, U Quân cũng tự nhiên mà ôm lấy eo tôi rồi ngẩng đầu nhìn tôi.
“Đương nhiên là em hi vọng anh sống.

Anh chết rồi em phải làm sao? Nhưng em cũng hi vọng con người trên thế gian này cũng đều được sống.

Bây giờ anh đã là vị thần tối cao đứng đầu tam giới.

Nếu để những thần tiên khác biết được việc này do anh làm, họ sẽ nghĩ sao về anh? Chẳng lẽ lại phải dùng đỉnh Tạo Vật khống chế tư tưởng của họ sao? Vậy chúng ta sống trong một thế giới toàn là bù nhìn như vậy, còn ý nghĩa gì nữa?”
Khi nói câu này tôi áp mặt mình lên mặt của U Quân, cố gắng không để anh ta nhìn thấy mắt tôi.

Chỉ có vậy anh ta mới không nhìn thấy những giả dối trong ánh mắt của tôi.

Tôi nói với anh ta nhiều như vậy, chỉ là muốn anh ta đừng giết người nữa, không hề vì anh ta.
“Chỉ cần em không phải là bù nhìn, thế gian này có ra sao đối với anh đều không quan trọng.”
U Quân nói vậy, tôi cảm giác bây giờ tôi nói gì với anh ta cũng như đàn gảy tai trâu.

Tôi hơi bực bội, nhưng vẫn kiên nhẫn nói với anh ta câu nữa: “Trong lòng anh em đã quan trọng như vậy, vậy em hứa với anh.

Chỉ cần anh lấy đỉnh Tạo Vật ra khỏi cơ thể, bất luận sau này anh trở thành như thế nào em cũng sẽ ở bên anh, được không?”
Câu này tôi nói có hơi gượng gạo, bởi vì tôi biết kể cả dùng chiêu tình cảm chót lưỡi đầu môi này, U Quân có thể cũng sẽ không đồng ý với tôi.

Nhưng tôi thật không ngờ U Quân lại lập tức từ chối tôi, anh ta lại nói một câu mà tôi không thể nào ngờ đến.
“Anh không tin em.”
Anh không tin em.

U Quân rất bình tĩnh mà nói câu này.
Câu này tựa như một luồng điện ngay lập tức xuyên qua người tôi.

Tôi ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn U Quân.

Chẳng lẽ là do tôi diễn chưa đủ giỏi, hay còn nguyên nhân nào khác? Ngay cả con tôi cũng đồng ý sinh cho U Quân, tuy rằng là do anh ta muốn chứ không phải tôi, nhưng U Quân đột nhiên nói với tôi lời này, làm tôi thật khó chấp nhận, khó chấp nhận thế cục mà tôi đã bố trí lâu như vậy, thế mà cho tới bây giờ anh ta vẫn còn chưa tin tưởng tôi.
Như thể mọi nỗ lực của tôi chỉ là do tôi tự biên tự diễn.

Dù có xảy ra chuyện gì, U Quân cũng chỉ hành sự theo ý của anh ta, dù tôi có cố gắng hay không, cũng không hề liên quan.
Tôi cảm thấy thật khó tin.

Không thể ngờ U Quân thường ngày toàn nói với tôi những lời đường mật, đột nhiên lại nói ra những lời thực tế như vậy.

Câu nói này làm tôi suy sụp thực sự.


tôi lập tức rời khỏi đùi của U Quân, xoay người nằm lên giường, tôi bảo anh ta đi về đi, tôi không muốn gặp anh ta nữa.
Lúc này U Quân cũng không nói gì.

Không xin lỗi cũng không giải thích.

Sau khi tôi nói xong, anh ta im lặng một lúc mới đứng dậy rời khỏi phòng.
Kể từ khi U Quân nói với tôi câu đó, trong lòng tôi cứ bồi hồi nghĩ về những gì U Quân đã nói.

Anh không tin em.

Thói quen quả nhiên là thứ đáng sợ nhất đối với con người.

Tôi đã quen với việc U Quân luôn nghe lời tôi.

Câu này của anh ta như một gáo nước lạnh dội thẳng vào người tôi, khiến tôi tỉnh táo ngay lập tức.

Xem ra có được lòng tin của anh ta là chuyện còn khó hơn lên trời.
Chỉ là bây giờ Lạc Thần đã bị nhốt.

Sau khi Lạc Thần bị giam, gần như một nửa công việc dưới quyền tôi không có ai giúp tôi làm được.

Tôi lại không thể một mình giải quyết nhiều việc như vậy.

Tôi liền nghĩ đến không biết khi nào Long Nhi đăng cơ.

Đợi sau khi Long Nhi đăng cơ, trở thành Long Vương thực thụ, mấy chuyện này có thể san sẻ bớt cho cậu ta xử lý.
Vừa lúc đang nghĩ về Long Nhi, thì cung nữ ngoài cổng tiến vào tẩm cung, đến bên giường thông báo cho tôi rằng có Nam Hải Long Vương tân nhiệm đến cầu kiến.
Nam Hải Long Vương mới nhậm chức, chẳng phải chính là Long Nhi sao!
Thật không ngờ tôi vừa cần cậu ta, cậu ta liền đến ngay.

Tôi lập tức ngồi dậy, chỉnh trang lại quần áo rồi bảo cung nữ đưa Long Vương vào tẩm cung ngay.

Tôi muốn gặp cậu ta.
Tẩm cung vốn là nơi để nghỉ ngơi, nên cung nữ nghe tôi bảo đưa Long Nhi vào tẩm cung trò chuyện thì kinh ngạc vô cùng.

Chỉ là tôi thấy chính điện ở xa quá, đi tới đi lui mất nhiều thời gian nên mới bảo Long Nhi trực tiếp đến đây sẽ tiết kiệm thời gian hơn một chút.

Trước đây khi ở nhân gian tôi cũng thích ở quanh quẩn trong phòng, lên trời rồi cũng vẫn y như vậy.
Cung nữ lui xuống chưa được bao lâu, còn chưa nghe cô ta thông truyền tôi đã nghe thấy tiếng Long Nhi gọi chị Hi Hoàng ơi từ ngoài vọng vào.

Cùng với giọng nói ấy, một thiếu niên anh tuấn mặc áo bào màu tím vui vẻ bước vào cửa tẩm cung.

Trên trán thiếu niên này có hai sừng rồng to bằng bàn tay, ở giữa hai sừng là một vương mão kết rèm bằng ngọc trai, giống y loại mão mà các bậc đế vương cổ đại ở nhân gian đã đội.

Có điều đội trên đầu cậu trai đầy sức sống và trẻ trung như Long Nhi, cảm thấy rất dễ thương.
Long Nhi nhìn thấy tôi ngồi ngay ngắn trước giường, cậu ta cũng biết mình đã là Long Vương không thể tùy tiện như trước kia nữa.


Vì vậy đầu tiên cậu đến trước mặt tôi quỳ xuống hành lễ, nói mấy lời cung kính.

Đợi khi tôi cười bảo cậu đứng lên, Long Nhi mới đứng dậy nói với tôi: “Tiểu Vương thực muốn được giống như trước kia, lăn lộn trong lòng của chị Hi Hoàng?”
Câu Tiểu Vương này của Long Nhi vừa khiêm tốn lại vừa kiêu ngạo.

Thấy cậu ta trẻ trung tràn đầy năng lượng như vậy làm cho tâm tình tôi cũng tốt lên đôi chút.

Tôi cười nói với cậu là không được đâu, cậu ta bây giờ đã là Long Vương rồi, đã là thần tử của tôi.

Giữa quân thần nếu quá thân thiết sẽ bị những vị thần linh khác đàm tiếu.
Nghe tôi nói vậy Long Nhi liền ủ rũ cúi đầu, ra chiều không vui: “Tôi còn tưởng làm Long Vương rồi sẽ được tự do ra vào Thiên Đình.

Sau này lúc nào nhớ chị thì có thể đến gặp chị ngay.

Nhưng gặp rồi lại không thể ôm chị, trong lòng tôi thấy ấm ức quá!”
Bộ dạng của Long Nhi khiến mấy cũng nữ chung quanh đều vui vẻ bật cười.

Tôi cũng không nỡ ép Long Nhi phải tuân theo quá nhiều quy tắc.

Tôi nói với cậu ta được rồi, lần này xem như ngoại lệ, nể tình cậu ta dễ thương như vậy, sẽ len lén để cậu ôm.
Tôi còn chưa dứt lời Long Nhi đã lập tức nhào vào lòng tôi.

Có điều vương mão quá to, cậu ta liền tháo ngay nó ra, thuận tay quăng lên bàn.

Cậu hỏi tôi có nhớ cậu ta không?
Tôi nhìn Long Nhi mỉm cười, vuốt ngón trỏ lên mũi cậu và nói: “Đương nhiên là nhớ rồi, chị còn muốn cậu sớm ngày đến đây để giúp chị giải quyết khó khăn.

Lần này cậu đến, thì theo chị đi trần gian một chuyến nhé.”
Những tà yêu mà U Quân phái đi, đều là do đích thân anh ta đào tạo ra, hầu hết chúng đều lợi hại hơn đám địa tiên ở phàm trần.

Những địa tiên bình thường căn bản đều không phải đối thủ của đám tà yêu đó.

Qua việc Lạc Thần bị hạ gục, tôi cũng không muốn liên lụy thêm những thần linh khác.

Bọn tà yêu ở hạ giới lần này chỉ có thể do đích thân tôi đi xử lý.

Chỉ e rằng là đến lúc đó U Quân thực sự vì sợ chết mà trở mặt với tôi..