Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 630: Nội Gián Nhỏ






Sau khi tôi nói xong, liền quay người đi, cũng không quan tâm thân thể của tôi hiện tại còn chưa khỏi hoàn toàn, cứ thế mà chạy băng băng trên tuyết.
Giống với mấy cảnh trong phim hay diễn, nhân vật nữ chính mang bệnh mà chạy đi thì nhất định sẽ bị ngã, còn tôi cũng vậy, lúc tôi đang chạy, liền bị đóng tuyết ở dưới chân trực tiếp vấp ngã, cả người ngay lập tức bị ngã vào trong tuyết, trong chốc lát căn bản không thể nào đứng dậy được.
Nhân vật nữ chính trong phim đều có ánh sáng của nhân vật chính, đủ thứ hạnh phúc mỹ mãn, sau khi bị ngã thì nam chính lập tức sẽ chạy đến, bế lên rồi ôm về nhà cả một đường, tôi thì ngay cả một miệng tuyết trong miệng còn chưa kịp phun ra, liền vội vàng khua tay với Liễu Long Đình, bảo anh đi nhanh đi, tôi hiện tại không muốn nhìn thấy anh ta, nếu như anh ta lại đi qua đây, tôi lập tức sẽ trở về thiên đình.
Nói vậy nhưng bản thân mình lại cố gắng nhịn đau đớn cả người, từ trong tuyết đứng dậy, từng bước khó khăn đi về phía Liễu Long Đình.
Tôi không muốn Liễu Long Đình đến gần tôi, tôi cũng không muốn đến gần anh ấy, lây cho anh ấy cả người bẩn thỉu, bị người đời sau chửi bới.

Nếu chúng tôi đã không thể ở bên nhau nữa, tôi cũng không muốn cho mình một chút hy vọng gì về anh ấy nữa, có thể từ chối anh ấy xa bao nhiêu thì nhất định sẽ từ chối xa bấy nhiêu.


Nếu như ba tháng này qua đi, bệnh của tôi khỏi rồi, tôi ngay cả gặp cũng không muốn lại gặp anh ấy một lần nữa.
Hiên tại lục phủ ngũ tạng của tôi còn chưa hồi phục, lúc trước kêu gọi thiên binh xuống giúp tôi đi sắp xếp sự tình, đã làm cho tất cả pháp lực của tôi cạn kiệt rồi, hiện tại tôi đến ngay phép phi hành cơ bản cũng không thể làm được, càng không nói bản thân tôi còn có thể gọi Lạc Thần đón tôi về thiên đình, nếu như không bị lạnh chết ở ngoài, tôi chỉ có thể từng bước từng bước mà đi về phía nhà họ Liễu.
Một đường đi trở về này tôi thực sự chính là, ngã bao nhiêu lần tôi đều từ trên mặt đất bò dậy bấy nhiêu lần, mỗi lần tôi đều từ chối sự giúp đỡ của Liễu Long Đình, một bên bò dậy một bên cố gắng nhịn nước mắt ở trong mắt, tôi biết chỉ cần tôi quay người lại về phía Liễu Long Đình, tôi lập tức không cần phải thảm hại như vậy nữa, nhưng mà tôi không bỏ được quyết tâm này, còn Liễu Long Đình liền cứ luôn đi theo phía sau tôi, anh ấy vẫn luôn đi theo tôi.
Mặc dù nơi mà Kiều Nhi, Long Đằng tu luyện cách nhà họ Liễu không xa, nhưng tôi cứ khập khiễng mà đi về, cũng tốn không ít thời gian.

Về đến nhà họ Liễu, Kiều Nhi cùng với Hư vẫn chưa trở về, Long Đằng đang bị Cô Hoạch Điểu sai bảo đi rửa rau, nhìn thấy tôi trở về, cậu bé rất vui mừng, nhưng tôi lúc đó đã không có tâm trạng mà để ý Long Đằng, nói với cậu bé vài câu đơn giản, sau đó liền quay lại trên giường, nằm nghỉ ngơi.
Bởi vì vấn đề tâm trạng, lúc buổi tối bọn họ làm cơm xong gọi tôi ăn, tôi cũng không muốn ăn, dù sao tôi đã không còn là người phàm, ăn cơm chẳng qua cũng chỉ là một loại hình thức mà thôi.

Sau khi tôi từ chối Liễu Long Đình trở về, anh ấy cũng thay đổi có chút trầm mặc ít nói, lúc bước vào gọi tôi ăn cơm, nghe tôi nói không ăn, thế là anh ấy cũng không nói thêm gì, bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt.
Nhìn thấy Liễu Long Đình cũng bình thường lại, trong lòng tôi nghĩ có phải tôi đã quyết định sai rồi không? Có phải tôi quá ngốc hay không.

Nếu Liễu Long Đình anh ấy muốn cùng với tôi trở về lúc trước, anh ấy chắc chắn sẽ biết rằng tôi với U Quân sẽ phát sinh chuyện gì đó, nếu như anh ấy đã nguyện ý tiếp nhận tôi, tôi tại sao không thể tiếp nhận bản thân mình?
Nhưng mà tôi thực sự khó quên đi đoạn thời gian chung sống bên nhau cùng với U Quân, từ khi cùng với anh ta ở bên nhau, tôi căn bản chưa từng nghĩ đến tôi còn có thể cùng với Liễu Long Đình lại ở bên nhau một lần nữa.
Buổi tối khi Kiều Nhi trở về, tôi vẫn chưa ngủ, đoán chừng lần này khi Kiều Nhi với Hư ra ngoài, hiện tại đã bù đắp tất cả những gì đã nợ lúc trước một lần, có điều sau khi Kiều Nhi trở về có lẽ không nhìn thấy tôi, thế là vào lúc nửa đêm, cô bé mặc một bộ đồ ngủ, lẳng lặng chạy đến trước cửa phòng tôi, hỏi tôi: “Chị Tiểu Bạch, tối hôm nay em có thể ngủ với chị không? Chị Tiểu Bạch ơi, chị đã ngủ chưa?”

Cái giường của tôi là giường lớn, Kiều Nhi là con nít, cũng không có chiếm chỗ bao nhiêu, thế là tôi nói vọng ra một câu: “Vẫn chưa, nếu như em không chê chị là con ma ốm, thì em cứ đi vào đi.”
Lời tôi nói vừa dứt, Kiều Nhi hào hứng ôm một con thỏ nhưng tiến vào, một bên trèo lên giường tôi, một bên nói với tôi: “Không chê không chê, chỉ cần được ngủ chung với chị Tiểu Bạch, dù có ngủ trong ổ chó em cũng nguyện ý.”
Lần tu luyện này của Kiều Nhi, bởi vì bị Long Đằng quấy rầy, coi như là bị bỏ hư rồi, cũng không trách được cô bé mỗi lần đều bắt nạt Long Đằng, có điều bây giờ cô bé cùng là con nít, đối với tu luyện tâm pháp gì đó đều không có hứng thú nhiều, lại thêm việc không nhìn thấy Hư, cô bé đã sớm đem cái gì chuyện tu luyện vứt đi ra khỏi chín tầng mây rồi.

Thấy cô bé nằm bên cạnh tôi xong rồi, tôi liền hỏi cô bé làm sao mà muộn như vậy mới trở về? Hiện tại cô bé còn nhỏ, đừng để bị Hư lừa mất.
Dù sao thì trong mặt tôi, Hư đã là một ông già rồi, còn Kiều Nhi vẫn còn là một cô bé đáng yêu mà thôi.
Sau khi tôi nói xong, Kiều Nhi liền lập tức đến phồng má trả lời tôi: “Em mới không muốn nhắc đến sư phụ của em, lúc nãy em muốn hôn trộm sư phụ một cái, bị sư phụ từ chối rồi, nói giống như chị, nói em còn nhỏ, em không còn nhỏ nữa, nếu theo tuổi của con người, em đã là bà già bảy mươi tuổi rồi đó!”
“Nếu như theo số tuổi của chị trong ký ức thì có khi em còn chưa ra đời nữa.” Tôi giơ tay ra véo má của Kiều Nhi.
Kiều Nhi lập tức mếu máo nhìn tôi, nói tôi bây giờ không được tính kiếp trước, chỉ có thể tính kiếp này thôi, đang nói giống như là nhớ đến cái gì đó, hỏi tôi: “Chị Tiểu Bạch, lúc nãy em nghe Long Đằng nói cơm tối chị cũng không ăn, lúc trở về anh ba cũng không có đỡ chị, hai người cãi nhau hả? Em thấy tâm trạng của anh ba cũng không tốt, chị mau nói cho em đi, hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, nói cho em đi mà.’’
Nhắc đến chuyện của tôi với Liễu Long Đình, tôi nhất thời không biết lại nói làm sao, nhưng mà Kiều Nhi vẫn luôn quấn lấy tôi hỏi, tôi không nói cô bé liền liên tục cù eo tôi, nói với tôi nếu như tôi còn không nói, cô bé sẽ tiếp tục cù.
Tôi coi như là sợ Kiều Nhi rồi, lại thêm thân thể tôi không tốt, không dễ gì mới hồi phục được một chút, nếu như lại bị cô bé cù nữa nữa, thì tôi lại ốm thêm mất, thế là tôi nói với cô bé: “Em vẫn còn là con nít, em không hiểu, bởi vì lúc trước chị đã từng gả cho anh rể của em, chị cảm thấy bản thân mình không chung thủy với anh ba em nữa, cho nên liền không muốn lại gần anh ba của em.”
“Không chung thủy chuyện gì, là chuyện giữa người lớn bọn chị làm chuyện yêu yêu đó hả?”
Tôi không nghĩ tới Kiều Nhi tuổi nhỏ như vậy, nói từ này trực tiếp như vậy, thế là tôi đưa tay ra đánh một cái lên mông của cô bé, hỏi cô bé đây là học ở chỗ nào, sau này không được học cái này nữa.
Tôi đánh Kiều Nhi một cái, Kiều Nhi liền vừa mếu máo vừa nói với tôi không có ai cứu cô bé, cô bé phân biệt lúc tu luyện tâm pháp, trên sách viết, đang nói, lại hỏi tôi: “Nhưng mà anh rể em cũng rất tuấn tú nha, chị em mà gả cho người đàn ông đẹp như vậy, đúng là hời cho chị em rồi.


Anh ta đẹp như vậy, phụ nữ muốn ở bên anh ta rất nhiều, nếu như chị cảm thấy chị được hời rồi, leo lên được người đàn ông đẹp như vậy, không được cảm thấy có lỗi với anh ba của em.

Chị là không biết lúc trước anh ba của em, chị mới chỉ ở bên một người khác là anh rể, lúc trước anh ba em ở bên rất nhiều phụ nữ, có đếm cũng không đếm hết được, đây cũng là chị không chiếu anh ấy lúc trước lộn xộn với mấy người phụ nữ khác, mới ở bên anh ấy cơ mà.” Lúc Kiều Nhi nói những lời này, gác một chân lên trên đùi tôi, quay người lại ôm lấy tôi nói: “Chị gái tốt của em, chị đừng có để ý nữa, anh ba của em không có để ý đâu, lại nói thêm anh rể em đẹp trai như vậy, chị có thể leo lên giường người đàn ông đẹp như vậy, chị đều không biết, chỉ cần điều này thôi là có rất nhiều nữ yêu tinh đều hâm mộ chị rồi.”
Phỏng chừng là Kiều Nhi thực sự cảm thấy U Quân rất đẹp trai, cho nên luôn khen U Quân, tôi chán ghét U Quân, đã không nghe được người khác ở trước mặt tôi khen anh ta.

Thế là sau khi Kiều Nhi khen U Quân xong, tôi liền nhịn không được trả lời Kiều Nhi một câu, nói với cô bé: “Anh ta thì có chỗ nào đẹp? Anh ta là con yêu quái ghê tởm xấu xí nhất chị từng gặp qua, làm cả người chị đều không thoải mái khi nhắc đến anh ta.

Anh ta cũng chỉ xứng để cho yêu tinh thích, cũng chỉ có chị em thích anh ta thôi.”
“Vậy nên chị Tiểu Bạch chị có phải là cảm thấy bản thân bị thứ xấu xí chà đạp, cho nên liền không thể tha thứ cho bản thân mình?” Kiều Nhi đột nhiên không đầu đuôi mà hỏi tôi một câu.
Tôi nghe thấy lời này của Kiều Nhi, quả thật là cạn lời, mau chóng nói với cô bé đương nhiên là không phải rồi, nhưng mà cô bé ở trước mặt tôi vẫn luôn là con nít, nhìn thấy bộ dáng cô bé quan tâm tôi với Liễu Long Đình như vậy, tôi liền hỏi cô bé: “Kiều Nhi, em quan tâm chuyện của chị như vậy, lẽ nào là anh ba của em phái em qua đây làm một nội gián nhỏ thăm dò suy nghĩ của chị phải không!”.