Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 682: Tập Kích






Đây là lần đầu tiên tôi và Cô Hoạch Điểu nói chuyện riêng với nhau, sau khi nghe tôi nói những lời này Cô Hoạch Điểu có chút căng thẳng, hỏi tôi rằng có chuyện gì mà không thể nói trước mặt mọi người vậy?
Chuyện này thật đúng là không thể nói trước mặt mọi người, tôi muốn hỏi rõ ràng ngày đó Phong Đô đại đế gọi một mình cậu ta đến để nói những gì? Nếu quả thật là liên quan tới tôi, tôi muốn biết Phong Đô đại đế có ý gì đối với tôi, như vậy sẽ có lợi cho chúng tôi khi đi thỉnh cầu anh ta, tôi đã tính toán kỹ càng tỉ lệ thành công của chúng tôi là bao nhiêu, dù sao để Phong Đô đại đế đi trấn thủ địa ngục trên núi Vân Hải là chuyện khiến anh ta không thể đồng ý dễ dàng.

“Tôi gọi cậu ra thì cậu ra đi, sao lại nhiều lời như vậy chứ.”
Tôi nói xong cũng trực tiếp đi theo Liễu Long Đình nói với anh ấy một câu, sau đó đi ra khỏi phòng.

Cô Hoạch Điểu từ phía sau của tôi đi tới, trên đường luôn miệng hỏi tôi có chuyện gì vậy? Lần này không dễ dàng gì mới trở về được, vậy mà không cho cậu ta nghỉ ngơi một chút.

Đi đến chỗ cách nhà họ Liễu một khoảng khá xa, tôi xác định rằng mấy người Liễu Long Đình đã nghe không được lời tôi nói, liền dừng bước, xoay người nói: “Ngày đó Phong Đô đại đế nói gì với cậu?”
“Lúc nào? Nói cái gì?” Cô Hoạch Điểu giả bộ như là không biết gì, trả lời tôi.


“Cậu đừng có giả vờ trước mặt tôi, chính là lần mà Phong Đô đại đế đi, bảo cậu đến chỗ anh ta ấy.” Tôi nhắc nhở Cô Hoạch Điểu.

Nghe tôi nói đến việc này, lúc này Cô Hoạch Điểu mới cười ha hả nói với tôi: “Cũng không có gì, không nói gì.”
“Thật sao?” Tôi liền tóm lấy tay cậu ta, hỏi: “Ngày mai tôi sẽ phải đi tìm Phong Đô đại đế, nếu cậu có chuyện gì giấu tôi, khiến chuyện của tôi không hoàn thành được, tôi sẽ không dễ thương lượng với cậu như bây giờ đâu.”
Tôi uy hiếp Cô Hoạch Điểu, hai mắt hung hăng nhìn cậu ta chằm chằm, bộ dạng giống như nếu cậu ta không nói ra mọi chuyện thì sẽ bầm cậu ta ra thành trăm mảnh vậy.

Lúc đầu Cô Hoạch Điểu không muốn nói, nhưng nhìn thấy bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống mình như vậy, lập tức thở dài, nói với tôi: “Được rồi, được rồi, tôi nói cho cô, cô cũng không thể nói với người khác, vừa hay tôi cũng có chuyện phải nói cho cô biết.”
“Vậy cậu trước tiên nói chuyện mà tôi hỏi trước đã.” Tôi nói với cậu ta.

Cô Hoạch Điểu do dự một chút, sau đó quay đầu nhìn bốn phía, lại gần tôi, lặng lẽ nói: “Tôi vẫn luôn muốn biết chuyện Phong Đô đại đế coi trọng cô, anh ta liền nói cho tôi biết, bảo tôi đừng nói cho cô.”
Tôi nghe Cô Hoạch Điểu nói xong cũng không tin, nói với cậu ta: “Dẹp chuyện này đi, nếu anh ta thật lòng coi trọng tôi còn không nói với tôi mà lại đi nói cho cậu, đầu óc anh ta có vấn đề à.”
Thấy tôi chẳng những không tin còn nói tục, Cô Hoạch Điểu lập tức khó chịu, nói với tôi: “Cô thật là, nếu cô không tin lời tôi nói cũng nên tin anh ta vì cái gì hai lần vô duyên vô cớ tới giúp cô đi, nếu không phải coi trọng cô, cô cho rằng cô là người đứng đầu muôn loài, có thể khống chế thế giới vạn vật sinh linh à.”
Nếu không phải thấy bình thường cậu ta khách khí với mình thì tôi thật không muốn nhiều lời với cậu ta nữa.

Chẳng qua bây giờ cậu ta nói với tôi những lời này, tôi cũng coi chuyện này xem như nửa thật nửa giả, trong lòng cũng rõ ngọn nguồn, thế là hỏi lại Cô Hoạch Điểu, nói với cậu ta: “Vậy cậu có chuyện gì muốn nói với tôi, cũng không phải là muốn phản bội tôi đi nói cho Phong Đô đại đế.”
“Thế thì sẽ không.” Cô Hoạch Điểu lập tức ngắt lời, nói với tôi: “Mặc dù tôi cảm thấy Phong Độ đại đế không tệ, nhưng tôi đã đi theo ai sẽ trung thành tuyệt đối với người đó, tôi muốn nói chuyện này cũng có liên quan đến Phong Đô đại đế.”
“Vậy cậu nói nhanh lên.” Tôi có chút nóng vội nói với cậu ta, loại người này, đúng là ỷ mình được coi trọng mà kiêu ngạo, đúng là một tính xấu, nói không chừng sau này còn nặng hơn.

“Pháp lực có thể nghe ngóng được suy nghĩ trong lòng của người khác của tôi biến mất rồi.”
“Có ý gì?” Tôi kinh ngạc nhìn Cô Hoạch Điểu, từ cổ xưa đến nay, phần đông yêu thú đều đã chết, mà cậu ta có thể sống đến hiện tại lại còn có thể thám thính chuyện người khác trong lòng nghĩ như thế nào, mà pháp lực là thứ theo cậu ta nhiều năm như vậy, sao có thể nói biến mất là biến mất chứ?

“Cậu phát hiện khi nào?”
“Chính là ngày mà Phong Đô đại đế gọi tôi đi theo anh ta, sau đó tôi không thể thám thính người khác trong lòng đang suy nghĩ gì, nếu không phải như thế thì tôi làm sao có thể để cô trúng kế của yêu bà Liễu Liệt Vân kia, hại chúng ta hai người cùng xấu mặt trước Liễu Long Đình.”
Sau khi nói đến đây, Cô Hoạch Điểu có chút tức giận bất bình, nói như vậy, đúng là cậu ta không làm được, nếu như cậu ta biết trong lòng Liễu Liệt Vân đang suy nghĩ gì thì tôi cũng không bị lừa.

Lúc ấy Cô Hoạch Điểu không có nói với tôi, Liễu Long Đình lại yên tâm để cho tôi đi, tôi cũng thật sự coi là sẽ không có gì nguy hiểm mới có thể to gan như vậy.

“Vậy cậu xác định là sau khi Phong Đô đại đế nói với cậu xong, cậu liền thám thính không ra nữa?”
Thấy tôi hoài nghi, Cô Hoạch Điểu lập tức tỏ ra khó chịu nói với tôi một câu: “Đương nhiên, loại chuyện này tôi còn phải nói dối sao, hơn nữa tôi hoài nghi là Phong Đô đại đế đã lấy đi pháp lực của tôi.

Cô mới vừa nói ngày mai cô muốn đi gặp Phong Đô đại đế vậy cô có thể lấy pháp lực của tôi về không, tôi đã quen nghe được người khác trong lòng nghĩ gì, hiện tại nghe không được cảm giác toàn thân không được tự nhiên.”
Trước đó Cô Hoạch Điểu có bao nhiêu thổi phồng Phong Đô đại đế, lúc này tôi liền chế giễu cậu ta nói: “Nếu mà cậu muốn thì một mình cậu đến hỏi anh ta đi, không chừng là anh ta cầm nhầm cũng nên đấy, dù sao loại pháp lực tiểu yêu thú như cậu, người ta đến nhìn đều không muốn.”
Tôi đả kích Cô Hoạch Điểu như vậy, câu ta cũng có chút uể oái: “Nếu tôi không có việc gì mà dám đi tìm anh ta, còn cần phải nhờ cô sao.

Cô cố gắng lấy pháp lực của tôi trở về đi, lấy lại rồi cái gì tôi cũng sẽ nghe theo cô.”
Kỳ thật tôi cũng tò mò, vì cái gì mà Phong Đô đại đế muốn lấy năng lực thám thính suy nghĩ người khác của Cô Hoạch Điểu? Anh ta không tranh không đoạt với ai cả, muốn năng lực này làm gì?
“Được được được, tôi đồng ý với cậu, ngày mai nếu có cơ hội, tôi giúp cậu hỏi một chút.” Tôi nhận lời của Cô Hoạch Điểu.

Thấy tôi đồng ý, Cô Hoạch Điểu vui vẻ kéo tay của tôi, dùng giọng điệu lấy lòng nói với tôi: “Ây da, không hổ là Hi Hoàng của tôi, về sau có nói cái gì, tất cả tôi đều nghe theo, cô chính là Nữ Hoàng của tôi, đi đi đi, trở về làm đồ ăn ngon cho cô.”
Cô Hoạch Điểu kéo tôi trở về.

Sau khi về đến nhà, kỳ thật tôi muốn thương lượng cùng Liễu Long Đình rằng ngày mai không cần cả hai người cùng đi tìm Phong Đô đại đế, một mình tôi đi rồi, dù sao Liễu Long Đình hiện tại vẫn là tội phạm trốn trại của Phong Đô đại đế, chúng tôi bây giờ cũng không phải đối thủ của Phong Đô đại đế, nếu chúng tôi tới mà ý kiến của hai người không hợp nhau, Liễu Long Đình xảy ra chuyện gì thì hồn phách của anh ấy có thể bị nhốt vào địa ngục Phong Đô.


Nhưng trước đó Liễu Long Đình đã nói với tôi, đừng cái gì cũng tự mình quyết định, thế là ban đêm lúc chúng tôi ngủ, tôi xoay người nói đến chuyện này với Liễu Long Đình, hỏi anh ấy lúc trước đã làm việc gì, làm sao hồn phách của anh ấy lại bị Phong Đô đại đế nhốt vào địa ngục?
Đối với chuyện của kiếp trước, tôi cũng không biết nhiều, bởi vì thời gian trôi qua hay là bởi vì lúc trước tôi không tìm hiểu nhiều về Liễu Long Đình cho nên căn bản cũng không biết anh ấy sao lại chọc giận Phong Đô đại đế.

Hơn nữa hiện tại Liễu Long Đình vẫn không nguyện ý trả lời vấn đề này của tôi, nói một cách mơ hồ với tôi chính là làm một việc chém giết gì đó cho nên bị Phong Đô đại đế để mắt tới.

Hơn nữa nếu Phong Đô đại đế muốn giết anh ấy không phải dễ dàng như vậy, bảo tôi đừng lo lắng, chỉ cần tôi sống, anh ấy cũng sẽ không chết.

Mặc dù Liễu Long Đình nói như vậy nhưng tôi không nhịn được muốn biết kiếp trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi nói chuyện cẩn thận, Liễu Long Đình không để ý đến tôi thế là tôi liền nói với Liễu Long Đình: “Xem ra anh không thích em chút nào cả, còn nói với em có chuyện gì cũng không cần giấu diễm anh, nhưng anh cái gì cũng giấu diếm em.”
Lúc tôi nói lời này giả bộ như tức giận chuẩn bị xuống giường, khi tôi đang muốn mang giày, Liễu Long Đình đã kéo tôi lại.

Lúc tay của anh ấy đụng một cái đến cổ tay của tôi, tôi liền biết có hi vọng rồi, thế là lại nhanh chóng nằm vào lòng của Liễu Long Đình, nói với anh ấy: “Mau nói đi, nói đến chuyện của kiếp trước, chỉ cần là chuyện mà em không biết là được.”
“Nếu em đã muốn biết như vậy, có muốn anh nói cho em biết, kiếp trước anh đã lấy vợ hay không, anh đã có một người vợ.”
Con mẹ nhà anh chứ…
Liễu Long Đình nói lời này với tôi mà nói tựa như là một trận tập kích, kiếp này anh ấy không cưới tôi, tôi còn chưa tính, thế mà ngay cả kiếp trước anh ấy cũng đã có vợ rồi.

“Anh đừng có gạt em?” Tôi trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, chất vấn Liễu Long Đình..