Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 686: Mong Muốn Tự Do






Liễu Long Đình nói xong lời này, tôi lập tức hướng cánh tay Liễu Long Đình đánh một cái, nói với anh ấy đây không phải là nơi để lên mặt, nói giống như anh ấy chính là Phong Đô đại đế không bằng.

Liễu Long Đình thấy tôi đánh anh ấy cũng không thèm so đo với tôi, vươn tay ra hướng lên trên, sau đó nhìn tôi một cái.

Nhìn Liễu Long Đình vươn tay với tôi, nhất thời không hiểu anh ấy có ý định gì, vì thế liền hỏi anh ấy định làm gì đây? Nhìn tôi không hiểu gì cả, vì vậy anh ấy nói với tôi: “Đặt tay lên.”
Không ngờ tôi và Liễu Long Đình ở bên nhau lâu như vậy mà anh ấy còn có loại tình cảm này, điều này làm cho mặt tôi nhất thời đỏ lên, đem tay hướng về phía tay Liễu Long Đình nắm lên, mắng anh rằng: “Có phải đầu óc của anh bị cửa đập vào rồi hay không hả?”
Liễu Long Đình lấy tay tôi bỏ vào trong lòng bàn tay, nắm chặt, không thèm để ý tôi mắng như thế nào, dắt tay tôi đi khỏi địa ngục Phong Đô.

Chúng tôi ra khỏi Phong Đô huyễn cảnh, bên ngoài ánh mặt trời chiếu khắp nơi, sau khi Liễu Long Đình ra khỏi ảo cảnh, nghênh đón ánh mặt trời ấm áp này, nhắm mắt lại, bàn tay gắt gao nắm lấy tay tôi, vẻ mặt hưởng thụ.

Tôi nghĩ Liễu Long Đình có thể là không nghĩ tới chúng tôi sẽ thành công nhanh như vậy, cho nên hiện tại khi anh ấy đi ra sẽ tương đối kích động.


Nhìn bộ dáng vui vẻ như vậy của Liễu Long Đình, trong lòng tôi cũng thập phần vui vẻ, nhìn đôi mắt khép kín của anh ấy, lông mi mảnh khảnh xếp chồng lên đuôi mắt, dưới ánh mặt trời chiếu rực rỡ, ấm áp len vào trong lòng tôi.

Vốn là để cho Phong Đô đại đế đáp ứng yêu cầu của chúng tôi, hiện tại chúng tôi cũng vừa vặn thành công quay về, đem tin tức tốt này nói cho Hư và Cô Hoạch Điểu.

Bất quá nói đến Cô Hoạch Điểu, tôi bỗng nhiên nhớ tới chuyện tôi đáp ứng cậu ấy hỏi Phong Đô đại đế lấy đi bản lĩnh của cậu ấy có phải hay không, mà khi tôi thấy Phong Đô đại đế dĩ nhiên đã quên mất chuyện này.

Mặc dù quay lại Phong Đô địa ngục một lần nữa tương đối phiền phức, sau khi xong việc, tôi lập tức rời đi, thấy Phong Đô đại đế tâm trạng dường như không phải là rất tốt, bây giờ tôi quay trở lại luôn cảm thấy một chút xấu hổ, nhưng tôi đã đáp ứng với Cô Hoạch Điểu, vì vậy tôi hỏi Liễu Long Đình có thể đi thêm một chuyến đến Phong Đô được, không Liễu Long Đình hiện tại đang chìm đắm trong ánh mặt trời, nghe tôi hỏi, anh ấy quay mặt về phía tôi, hơi mở ra đôi mắt hẹp dài nói với tôi: “Còn trở về làm gì?”
“Em quên giúp Cô Hoạch Điểu hỏi Phong Đô đại đế xem anh ta có phải lấy đi năng lực thăm dò suy nghĩ trong lòng người khác của cậu ta hay không, sau đó lại hỏi anh ta khi nào trả lại bản lĩnh này cho Cô Hoạch Điểu.

Nếu em không hỏi rõ ràng mà trở về, Cô Hoạch Điểu khẳng định không để em yên đâu.”
Thấy tôi nói chuyện này, Liễu Long Đình nhất thời ngửa đầu sảng khoái nở nụ cười, trả lời tôi: “Anh còn tưởng là chuyện gì, hiện tại không vội, ba ngày sau chúng ta lại đi hỏi Phong Đô đại đế cũng không muộn.”
“Thế nào mà còn chưa muộn, bây giờ chúng ta phải trở về núi Trường Bạch, Cô Hoạch Điểu nhất định sẽ đuổi theo em hỏi.

Nếu em không trở về, cái miệng của cậu ta khẳng định sẽ đi cầu xin khắp nơi không ngừng.”
“Ai nói chúng ta sẽ quay lại ngay bây giờ?” Liễu Long Đình hỏi ngược lại.

“Hả?” Tôi có chút khó hiểu hỏi Liễu Long Đình: “Vậy bây giờ chúng ta không trở về, vậy khi nào trở về.”
“Chờ chúng ta chơi đủ rồi mới trở về.”
Khi Liễu Long Đình cùng tôi nói lời này, người không biết sẽ cho rằng anh ấy giống như là phạm nhân bị nhốt thật lâu mới từ trong đại lao thả ra.

“Nhưng…
Còn chưa đợi tôi nói xong, Liễu Long Đình một tay nắm lấy tay tôi, ngay cả kiệu cũng không đi, trực tiếp lôi kéo tôi nhảy xuống thành thị dưới bầu trời! Khi từng đợt gió từ dưới lên thổi tóc tôi lộn xộn, tôi dùng sức đánh Liễu Long Đình, anh ấy làm sao vậy, cái này là chơi cái gì? Nhưng trước khi gió thổi vào mặt, chúng tôi hiện tại đang không kiềm chế mà rơi xuống bầu trời, trái tim tôi vốn rất khẩn trương, hơn nữa không hiểu tại sao Liễu Long Đình lại làm như vậy, bỗng nhiên trong nháy mắt rơi xuống như này, buông bỏ hết thảy, giống như bản thân tôi cũng biến thành gió bất luận là thế nào cũng không rời bỏ người bên cạnh, trong lòng không có gì, chỉ có tùy theo ý mình, không khống chế được địa điểm rơi xuống, cũng không quan tâm phát sinh chuyện gì, tất cả mọi thứ đều không còn quan trọng nữa.


Loại cảm giác này làm cho tôi vô cùng hạnh phúc, trong đầu tôi hiện lên một nơi, nơi ấy không phải là nơi nổi tiếng, ngay cả tôi cũng đang tự hỏi mình, đây có phải là tự do không? Đó có phải là tự do tôi muốn theo đuổi không? Nước mắt vui mừng nhất thời chảy ra, tôi cũng không hiểu Liễu Long Đình vì sao làm như vậy, mà là đi theo Liễu Long Đình, nhắm mắt lại để cho chúng tôi nhanh chóng rơi xuống, mặc cho quần áo trên người quấn quanh, tự do tự tại.

Hiện tại tôi và Liễu Long Đình đều không còn là thân phận người bình thường nữa, cho nên hiện tại đã rơi xuống đất cũng không có bị thương, lúc tôi từ trên không trung rơi xuống đè lên người Liễu Long Đình, Liễu Long Đình giương mắt nhìn tôi, lúc này đôi mắt của anh ấy thập phần sáng ngời, ánh sáng rực rỡ giống như mặt trời trên trời, vô cùng đẹp đẽ.

“Em có thấy hạnh phúc không?” Liễu Long Đình hỏi tôi.

Tôi gật đầu, nói vui vẻ: “Có thể cùng anh ở dưới bầu trời xanh và ánh mặt trời, em rất vui vẻ.”
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Tôi hỏi Liễu Long Đình, nếu là đi chơi, tôi không muốn mang theo bất kỳ ký ức nào dù tốt hay không tốt, thầm nghĩ làm như vậy chính là tự do, phóng túng..

“Em muốn đi làm gì nào?” Liễu Long Đình hỏi tôi.

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói với Liễu Long Đình: “Em muốn ăn, ăn tất cả các loại đồ ăn, phong cách Hồng Kông, món cay Tử Đông, món ăn Quảng Đông, em đều muốn ăn hết.”
Từ sau khi trở thành thần minh, tôi không còn được đi ăn đồ ăn ngon nữa, trước kia còn là người bởi vì không có tiền đi ăn uống thoải mái, mà bây giờ chúng tôi vừa có tiền vừa có thời gian, tôi muốn trong mấy ngày này đem cuộc sống trước kia của tôi nghĩ tới, tất cả đều sống qua một lần.

“Được rồi, anh đi cùng em.” Liễu Long Đình đỡ tôi đứng lên từ trên người anh ấy, trả lời tôi.

Tôi nghe Liễu Long Đình nói lời này cảm thấy buồn cười, nói với anh ấy: “Anh đây là nói cái gì, hôm nay anh nói chuyện rất kỳ quái, hiện tại chỉ có hai người chúng ta, anh không đi cùng em, chẳng lẽ còn muốn em một mình đi hay sao?”
Nghe tôi mắng anh ấy, Liễu Long Đình thật sự là một chút cũng không ngại, không giống như trước đây, có đôi khi sẽ cùng tôi huyên náo một chút, mà là hướng về phía trước người tôi đi tới, ôm lấy mặt tôi, đặt cằm lên mặt tôi, cười thập phần sủng ái.

Liễu Long Đình thật lâu cũng không dùng loại ánh mắt sủng ái này nhìn tôi, loại ánh mắt này so với người yêu còn thân thiết hơn, giống như ánh mắt yêu nhau cuồng nhiệt, không có tang thương, trong mắt chỉ có tôi, chỉ có yêu.

Tuy rằng tôi bị Liễu Long Đình nhìn như vậy rất là vui vẻ, thế nhưng Liễu Long Đình đột nhiên đối với tôi như vậy, trong lòng tôi lại càng không yên tâm.


Liễu Long Đình này không chỉ sủng ái tôi khi tôi nói chuyện với anh ấy, ngay cả khi chúng tôi đi tìm khách sạn ăn cơm, gọi một bàn thức ăn lớn.

Liễu Long Đình biểu hiện giống như một bà mẹ không ngừng gắp thức ăn cho tôi, bóc tôm cho tôi, tôi muốn ăn gì, anh ấy liền gắp cho tôi cái đó, ôn nhu săn sóc, cũng hận không thể trực tiếp gắp món này vào miệng cho tôi nuốt xuống.

Liễu Long Đình bỗng nhiên đối xử tốt với tôi như vậy, tôi ở trên bàn ăn cũng hỏi anh ấy mấy lần, anh ấy hôm nay có ăn nhầm cái gì không không biết, sao lại quan tâm chiếu cố tôi như vậy.

Nhưng sau cùng Liễu Long Đình vẫn không chịu đáp lại tôi câu nào, chỉ là anh cảm thấy trước kia nợ tôi quá nhiều, hiện tại muốn bù đắp.

“Vậy lúc trước sao anh không bù đắp cho em khi em trở về, hiện tại mới nhớ tới?”
Tôi hỏi anh ta điều này khi Liễu Long Đình đang lột một con tôm và nói với tôi: “Mở miệng ra.”
Tôi liền mở miệng ra, Liễu Long Đình liền ở trước mặt rất nhiều người xung quanh đem tôm cho vào miệng tôi, dù sao những người đó tôi cũng không biết, còn hút nước sốt trên đầu ngón tay Liễu Long Đình, nói với anh ấy đừng có cố gắng chuyển đề tài.

“Sớm nhớ tới cũng là nhớ tới, muộn nhớ tới cũng nhớ tới, như thế nào, không thích anh đối xử tốt với em sao?” Liễu Long Đình cười khanh khách nhìn tôi.

Không biết là ảo giác của tôi hay là nguyên nhân gì, lúc này Liễu Long Đình có vẻ đẹp hơn nhiều so với ngày thường, tuy rằng ngày thường anh ấy cũng đẹp, nhưng hiện tại đôi mắt của anh ấy giống như ngôi sao trên trời, rực rỡ chói mắt, lại giống như thanh tuyền trong núi sâu, vô cùng yên tĩnh.

Vốn tôi còn có rất nhiều lời muốn nói với Liễu Long Đình, nhìn bộ dáng thịnh thế mỹ nhân của anh ấy, tôi nhịn không được nói: “Cho phép anh hôn em một cái.”
Khi tôi ôm Liễu Long Đình tiến về phía môi anh, Liễu Long Đình bỗng nhiên vươn tay về phía môi tôi, ngăn cản đôi môi sắp tới gần..