Hoàn Châu Y Chi Tiên Ca Ca

Chương 22




” Đó là cách cách?” Tử Vi run rẩy chỉ tay vào Tiểu Yến Tử, hỏi một lão nhân bên cạnh.

“Ngươi không biết?” Lão nhân bày ra bộ dáng “Ngươi thực cô lậu quả văn (tạm dịch: kiến thức kém cỏi)”, “Đó là nghĩa nữ Hoàng Thượng nhận trong dân gian, Hoàn Châu cách cách.” Tuy rằng, hắn cảm thấy được vị Hoàn Châu cách cách này không hề giống nữ nhân có gia giáo, nhưng là có lẽ quy củ hoàng gia so với quy củ của đám hạ dân bọn chúng có điểm bất đồng?

Đã lấy đi tín vật mẫu thân để lại còn cướp đi vị trí cách cách của nàng sao? ( mụ mụ:kỳ thật là lấy gùi bỏ ngọc đi?) Tâm Tử Vi đau đến nghiêng trời lệch đất, đau đến nỗi nàng không thể thở được.

Phúc Nhĩ Khang, Phúc Nhĩ Thái cưỡi con ngựa cao to, vẻ mặt vênh váo đi trước. Đáng lẽ hai người này đã bị cấm chừng, nhưng ngũ a ca cảm giác rằng mình là a ca hoàng a mã thích nhất (mụ mụ: cảm giác thật tốt a, ngươi ngay cả một chút cũng không có), với lại việc trọng đại hôm nay, hắn và huynh đệ nào có thể bỏ qua? Dù sao hoàng a mã cũng sẽ không trách hắn đâu ( kỳ thực là mặc kệ hắn đi). Bọn họ đứng trong đội ngũ, một đường “tuần tra “, bọn họ phải nghiêm mật bảo hộ Hoàng Thượng cùng “Hoàn châu cách cách”.

Nhĩ Khang thần tình cao ngạo, hướng lỗ mũi to dặn dò Phúc Nhĩ Thái: “Dân chúng nhiều lắm, phải cẩn thận một chút, canh phòng nghiêm ngặt tránh có thích khách!”

Phúc Nhĩ Thái vẻ mặt ưng thuận gật đầu, “Ta biết! Ta nhất định sẽ hảo hảo bảo hộ Hoàng Thượng và Tiểu Yến Tử!” Nga, Tiểu Yến Tử ngươi thẳng thắn, hoạt bát như vậy, ta nhất định bảo vệ tốt ngươi, nghĩ như vậy, hai mắt nhìn chằm chằm cỗ kiệu của Tiểu Yến Tử bắt đầu”phát xuân”.

Đội ngũ hoàng gia hướng tới thiên đàn chậm rãi đi trước.

Tử Vi trong mắt hàm chứa bao nước mắt, ánh mắt của nàng thủy chung hướng thẳng tới Tiểu Yến Tử trang phục phụ nữ Mãn Thanh hoa lệ, dáng vẻ vui sướng, phía trước là kiệu của Càn Long, đó là phụ thân của nàng a, cùng nàng gần như vậy mà lại vô cùng xa xôi......

Lệ thành hàng dọc theo hai má chảy xuống, bỗng nhiên, Tử Vi như vừa trong mộng mới tỉnh giấc, rời khỏi đám đông, đuổi theovề phía cỗ kiệu của Tiểu Yến Tử cuồng hô: “Hoàng Thượng, ngươi bị lừa! Hoàng Thượng...... Ta mới là ‘ cách cách ’ thật! ‘ Hoàn châu cách cách ’ là lừa gạt ngươi! Tiểu Yến Tử...... Chúng ta không phải đã kết bái tỷ muội rồi sao? Ngươi lại dùng tâm ngoan độc đối xử với ta như thế?”

Nàng cứ vậy mà hét về một hướng, bên kia nhất thời hỗn loạn đứng lên.

Nhận thấy được bên kia rối loạn, Càn Long nhất thời tức giận, sao lại thế này, ngày quan trọng hôm nay cư nhiên xảy ra nhiễu loạn? Cách long liễn không xa là Hoằng Thiên Nhật cũng hiếu kỳ đi tới, quay đầu ngựa lại, chạy tới nơi rối loạn.

Bên kia cách vị trí hai huynh đệ Phúc gia không xa, Phúc Nhĩ Thái hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Yến Tử, căn bản vô tâm tư chõ mõm vào, còn Phúc Nhĩ Khang vội vàng ghìm ngựa đi tới. Liếc mắt nhìn thấy một nữ tư còn trẻ, mĩ mạo như hoa, điên cuồng chạy lại đây. Phúc Nhĩ Khang phe phẩy lỗ mũi, hét lớn một tiếng: “Thị vệ! Đem nàng bắt lại!”

Bọn thị vệ mắt trợn trắng hướng lên trời, ngươi cho ngươi là thủ lĩnh thị vệ đại nội a, một cái thị vệ nho nhỏ cũng dám ra lệnh cho ngự tiền thị vệ. Bất quá mọi người vẫn là vây quanh, dù sao nếu xảy ra chuyện, tất cả không ai được hay ho.

“Hoàng Thượng, người nhận sai người...... Ta mới là cách cách a!” Tử Vi một bên thê lương kêu, một bên cố gắng nghĩ muốn thoát khỏi thị vệ đang vây quanh mà tiến lên.

Phúc Nhĩ Khang vừa nghe lời này, còn có điểm luống cuống, giọng rống lên, ” Đúng là kẻ điên, còn không nhanh bắt lại!”

Các thị vệ nhìn nhau một lượt, khó tránh khỏi thương hương tiếc ngọc, Tử Vi một cái thiếu nữ tử, trên người không ít vết thương từ đâu ra “Hoàng Thượng...... Chiết phiến còn có “Mưa bụi đồ“(ta chịu>.<) là của ta...... Ta mới là nhi nữ của Hạ Vũ Hà......”

Phúc Nhĩ Khang não tàn vẫn là não tàn (không có óc), nhưng ít nhiều còn chút tế bào não lưu lại, nghe mấy lời nói ấy, hắn nhất thời cả kinh, cô nương này sao biết nhiều như vậy?

Nhìn trên người Tử Vi mấy chỗ bị thương, hắn lập tức xoay người xuống ngựa, tiến lên đẩy ra hai ba thị vệ vây quanh ba hai hạ đẩy ra chung, miệng hô, “Dừng tay! Đều dừng tay!”

Tất cả thị vệ lấy ánh mắt như xem quái vật nhìn hắn, này đáng thương đứa nhỏ đầu óc mới vừa bị mã thải  đi, mã đá đều đá không ra loại này hiệu quả a! Đây có thể là thích khách a, hắn cư nhiên phải bọn họ dừng tay, mọi người sợ hãi nghi ngờ chẳng lẽ hắn cùng thích khách có quan hệ?

Phúc Nhĩ Khang chạy đến trước mặt Tử Vi, thấy nàng giãy dụa  đi tới chỗ hắn, đối hắn ngẩng đầu, hắn thấy nàng cả người vết thương nhưng có đôi mắt thanh to trong suốt mà buồn bã, tựa hồ mang theo nỗi khổ vô tận, ánh mắt như vậy nhìn hắn, hắn nhất thời cảm thấy tâm tan nát.

“Giúp ta nói với Hoàng Thượng, ‘ sau mưa sen đọng châu trên lá, nắng ấm ban mai rạng bóng thành ’...... Đây là thơ Hoàng Thượng viết tặng Hạ Vũ Hà.”Tử Vi nói xong liền gục xuống.

Này...... Chẳng lẽ kia Tiểu Yến Tử thực không phải...... Nếu cô nương thật sự là cách cách, hắn nếu có thể cưới nàng, chẳng phải là......

Vừa lúc, Phúc Luân cũng lại đây, Phúc Nhĩ Khang đối y nói, “A mã, sự việc rất đáng ngờ nên mang về thẩm vấn!”

Nói xong, này hai phụ tử không quản ánh mắt quái dị của mọi người chung quanh, đã gọi người, đưa Tử Vi trở về.

Hoằng Thiên Nhật ở nơi cách đó không xa, đem một màn này thu vào trong mắt, cười cười, hai phụ tử thật đúng là làm cho người ta không nói được lời nào a! Nhưng nữ nhân kia thân thế rất khả nghi, có lẽ đúng như lời nàng nói, nàng mới là cách cách, Tiểu Yến Tử nhìn qua là biết không có quy củ, nhìn thế nào cũng không tìm được điểm gì giống con cháu Ái Tân Giác La gia. Nghĩ vậy liền giục ngựa quay trở lại.

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Càn Long hỏi.

“Không có gì, là ‘ điên bà tử ’ mà thôi! Người đã bị Phúc gia mang đi rồi.” Hoằng Thiên Nhật cười cười, nói đến cái này cũng đủ hiểu.

Càn Long nhìn nhìn tiểu bánh bao, không có phản ứng, chắc không phải người này. Phúc gia sao? Càn Long nhíu nhíu mày, quên đi, dù sao sau khi trở về chắc chắn ám vệ sẽ đem sự tình hồi báo cho hắn, việc này để sau, không nghĩ nhiều, hiện tại mấu chốt chính là tìm hiểu người tiểu bánh bao đang chờ đến tột cùng là ai, sẽ không phải có “gặp ở ngoài”  đi?

Nga ~~ hoa thánh mẫu xuất hiện rồi ư? Tiểu bánh bao trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại nổi nhạc, chính là muốn cho ngươi ghen, nói lầm bầm......

Đội ngũ tiếp tục đi, cuối cùng cũng tới được thiên đàn.

Càn Long đi lên tế đàn, tiểu bánh bao đứng ở cách đó không xa. Càn Long lớn tiếng niệm xong tế từ, sau đó bắt đầu nhỏ giọng nói thầm một ít, đương nhiên phía dưới đều không ai biết.

Thiên đình, đâu đó trong cung.

Thái Thượng Lão Quân tạm thời buông việc trong tay, dùng thủy kính quan sát nghi thức tế thiên, nghe thấy Càn Long đích nhỏ giọng nói thầm, thiếu chút nữa bắt tay lấy một nắm đan dược trong hồ lô ném cho, trong lòng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Người nầy cư nhiên khoe ra với ta, tiểu bánh bao ở bên cạnh ngươi thì thế nào, dù sao hắn lại không khôi phục trí nhớ, ngươi chỉ có thể nhìn, lại không có cách nào ăn!”

Đúng lúc này, lão nhân bỗng nhiên phát hiện tiểu bánh bao hướng về phía mình lộ ra một cái mỉm cười ngọt ngào, hắn nhất thời cảm thấy cả người tóc gáy dựng thẳng, không phải đâu, đã khôi phục? Trong lòng nghĩ như vậy, hắn một tay bỏ hồ lô xuống, hướng tới tiểu đạo đồng hét, “Lão quân ta xuất môn cứu người, nói với bên trên, ta không rảnh luyện đan dược!” Dứt lời liền cái gì cũng thu thập, xong chuồn khỏi cung.

Lão quân trong lòng tính toán nên đi đâu trong một hai tháng đây, chờ tiểu bánh bao hết giận rồi trở về. Tìm Hồng Quân sư phụ đi, sư phụ hình như đang bế quan, tìm Thông Thiên cùng Nguyên Thủy sư đệ đi, hai người bọn học  xác định chắc chắn khi xảy ra chuyện sẽ bán mình ngay, nếu không đi tìm Nữ Oa sư muội đi, nhưng lại dạt dào tình thương của mẹ a, vừa thấy tiểu bánh bao lại tràn ra, còn không đem ta bán đứng hoàn toàn a!!! Trời ạ, rốt cuộc tìm ai a! Địa vị thấp thì không dám thu lưu mình, địa vị cao lại tuyệt đối đứng về hai người kia, trời đất bao la, nhưng lại không có chỗ cho Thái Thượng Lão Quân ta dung thân!!! Thái Thượng Lão Quân hai hàng lệ rơi ~~