Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 94




"Được được." Nhan Thính Hoan híp mắt cười: "Cô nói đối kịch bản thì đối kịch bản."

Sau khi căn dặn thêm vài câu, lúc này Nhan Thính Hoan mới rời đi.

Tầm mắt của Nguyễn Dạ Sênh lại một lần nữa chuyển về cánh cửa phòng tắm, cô yên lặng nhìn một lát rồi bước đi, chuyển chiếc ghế dựa sang ngồi xuống.

Cho dù trong lòng đang rất lo lắng nhưng thời điểm hiện tại không tiện để gõ cửa phòng tắm, càng không biết phải nói gì cho tốt. Cô cho Hề Mặc một không gian và thời gian để nàng bình tĩnh, chỉ đành ngồi yên chờ đợi.

Giữa chừng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Nguyễn Dạ Sênh tưởng rằng nhanh như vậy mà cảnh sát đã tìm tới đây nên lập tức đứng lên.

Nhưng khi từ mắt mèo nhìn ra thì phát hiện, người đứng bên ngoài là Cố Tê Tùng, Nguyễn Dạ Sênh lập tức mở cửa.

Trêи trán Cố Tê Tùng đổ đầy mồ hôi, với thể lực vô cùng ưu tú và khả năng bình tĩnh của anh ta, thì đây là một tình huống hiếm thấy.

Nguyễn Dạ Sênh trước đó còn cảm thấy kì lạ, tuy nhiên tại sao Cô Tê Tùng lại đế trễ như vậy, nếu như là trước kia, bằng sự chuyên nghiệp của Cố Tê Tùng thì sẽ rất nhanh chóng đến nơi, chẳng lẽ đã gặp phải chuyện gì?

"Tiểu Mặc, vô cùng xin lỗi, tôi đã đến trễ." Cô Tê Tùng giống như tiếp nhận kiểm tra của sĩ quan huấn luyện, đứng nghiêm nói: "Sau khi em gọi cho tôi, tôi liền nhanh chóng hành động. Chỉ là tôi cảm thấy lo lắng về chuyện đe dọa trước kia, sợ có chuyện bất thường xảy ra, cho nên lần này tôi chạy lên bằng thang bộ."

"Lần này không phải loại đe dọa như trước kia." Nguyễn Dạ Sênh từ trong câu nói nghe ra điểm kỳ lạ, nhíu mày: "Chạy lên? Lẽ nào trước đó anh ở dưới lầu?"

Nguyễn Dạ Sênh ở tầng 15 của khách sạn, Cố Tê Tùng là vệ sĩ, đương nhiên ở mọi lúc cố gắng sức giữ khoảng cách gần nhất, vì vậy phòng của anh ta được sắp xếp ở kế bên phòng của Nguyễn Dạ Sênh.

Anh ta muốn đến được chỗ của Hề Mặc, căn bản là phải đi xuống chứ không phải đi lên.

Cố Tê Tùng trở nên nghiêm túc: "Đúng là như thế, lúc đó tôi vừa từ bên ngoài trở về, vừa lúc đang ở tầng 1."

Đứng ở góc độ Cố Tê Tùng xem xét, nếu như lần này lại bị đe dọa giống như trước, thang bộ không trang bị camera, nếu kẻ đe dọa muốn trốn thoát, khả năng lớn nhất sẽ lựa chọn thang bộ làm đường tẩu thoát. Chỉ cần anh ta kịp thời đi theo đường thang bộ ngược lên, rất có khả năng sẽ phát hiện được gì.

Trước đó Nhan Thính Hoan bị bất tỉnh, Nguyễn Dạ Sênh trong điện thoại không nói rõ với Cố Tê Tùng là có chuyện gì xảy ra, chỉ giao cho Cố Tế Tùng đến đây một chuyến, cho nên Cố Tê Tùng mới chọn cách như vậy, chuyện này thật ra Nguyễn Dạ Sênh có thể hiểu được.

Nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ phải làm như vậy.

Thế nhưng, cho dù là đi bằng thang bộ, từ tầng một chạy đến căn phòng ở tầng 8 của Hề Mặc, bằng tốc độ chạy của Cố Tê Tùng, hẳn là phải đến đây từ sớm.

Nguyễn Dạ Sênh nhạy bén nhận ra điểm không đúng, ánh mắt nghiêm trọng nói: "Có phải đã nhìn thấy gì rồi không, nếu không sao đến trễ như vậy?"

Cố Tê Tùng gật đầu: "Lúc tôi chạy đến bậc thang ở lầu 8 thì có nghe thấy tiếng bước chân, một dáng người mơ hồ đang bước rất nhanh đi thẳng lên trêи, nên tôi liền đuổi theo."

"Dáng người?" Nguyễn Dạ Sênh nghĩ thầm, chẳng lẽ là người phụ nữ ở kế bên, hỏi tiếp: "Có nhìn thấy rõ vóc dáng thế nào không?"

Người phụ nữ đó đã ngang nhiên phá hỏng camera ở trước mặt cảnh sát, đương nhiên phải nhanh chóng rời đi, thang bộ chính là lựa chọn thứ nhất.

"Khi tôi nhìn thấy, y đã sắp chạy đến tầng trêи, không nhìn thấy rõ, nhưng xét theo cách ăn mặc và kiểu tóc, hẳn là phụ nữ trung niên."

Nguyễn Dạ Sênh nhớ lại cách miêu tả của Nhan Thính Hoan về người kia, so với người Cố Tê Tùng nhìn thấy, có khả năng là cùng một người.

"Cho nên anh đã đuổi theo?" Tâm tư của cô xoay chuyển vô cùng nhanh, trong đầu đã mơ hồ mường tượng ra tình huống lúc đó.

"Đúng." Cố Tê Tùng trả lời: "Nhưng tốc độ bà ta quá nhanh, tạo khoảng cách với tôi ở phía sau mỗi lúc một xa, khi chạy đến tầng 16, tôi hết cách, không thể thông qua tiếng bước chân để phán đoán vị trí của bà ta. Sau đó tôi chạy hết tất cả các tầng lầu còn lại, sân thượng cũng đã lên nhưng không thấy một bóng người. Tôi nghĩ có lẽ nửa đường bà ta đã rẽ vào hàng hiên của tầng nào đó, tôi liền chạy đi đến xem xét hàng hiên của mỗi tầng nhưng vẫn không phát hiện được gì, cho nên đành phải quay về."

Nguyễn Dạ Sênh nghe xong, sắc mặt ngày càng lạnh.

Cô vừa nghe vừa phân tích mỗi một hành động của Đinh Kỳ Hồng.

Tóm lại, lấy tư duy của một người bắt buộc phải bỏ trốn, vô hình chung đều cho rằng y phải tẩu thoát bằng cửa lớn, như vậy đầu tiên cảnh sát nhất định sẽ đem lực lượng đóng chốt phong tỏa tại các cửa thang máy, cửa thang bộ, cửa lớn và các lối thoát phụ của khách sạn.

Khi cô đang ôm Hề Mặc, có nghe thấy một loạt tiếng bước chân khẩn cấp, những tiếng này là từ thang máy bên kia chạy đến, sau đó lại dừng ở trước của phòng của Đinh Kỳ Hồng, sau đó là âm thanh đạp cửa, sau đó nữa là tiếng bước chân chạy ra khỏi phòng Đinh Kỳ Hồng chạy về phía hàng hiên.

Như vậy những tiếng bước chân này, khả năng lớn nhất là của cảnh sát.

Lúc đó cảnh sát đã phát hiện và đang khẩn cấp đuổi bắt Đinh Kỳ Hồng, tuy nhiên cảnh sát không biết rốt cuộc Đinh Kỳ Hồng đang ở đâu, cho nên đoạn đường của cảnh sát đã đi có thể là từ tầng 8 đi xuống.

Mà Đinh Kỳ Hồng trước khi thoát khỏi tầng 8, đã theo lối nghĩ này mà không chọn đi xuống, lựa chọn trước tiên là cứ đi lên tầng trêи.

Cho nên khi đó căn bản Đinh Kỳ Hồng không nghĩ sẽ đi ra ngoài, mà có lẽ đã tính toán sẵn tìm một phòng từ tầng 8 trở nên để trốn đi. Phải biết rằng, đi lên chính là đường tử, bà ta lại không thể nhảy từ sân thượng xuống dưới, có lẽ từ sớm bà ta đã chuẩn bị cho mình một biện pháp để vào phòng ở tầng trêи, ví dụ bà ta đã có thẻ phòng.

Nhưng như vậy cũng rất nguy hiểm.

Cảnh sát không phải kẻ dễ lừa gạt, ví như nhóm cảnh sát lần này, tốc độ hành động rất nhanh, hơn nữa còn rất quyết đoán, nói kiểm tra phòng thì liền kiểm tra, một chút dây dưa chậm trễ cũng không có. Cho dù Đinh Kỳ Hồng có thẻ phòng đi nữa, một khi bà ta trốn vào một căn phòng không ai ở thì vẫn bị bắt buộc mở ra để cảnh sát kiểm tra.

Hơn nữa, nửa đường còn gặp phải biến số như Cố Tê Tùng đây.

Có lẽ lúc đó trước hết Cố Tê Tùng đã đuổi theo Đinh Kỳ Hồng. Đinh Kỳ Hồng bị Cố Tê Tùng đuổi lên những tầng cao hơn, trong tình huống khẩn cấp như thế, Đinh Kỳ Hồng không thể tự chủ để lựa chọn tầng lầu được, mà sẽ thừa dịp lúc Cố Tê Tùng bị mất dấu, ngẫu nhiên chọn một hàng hiên để đi vào.

Đương nhiên là hàng hiên tầng nào thì không thể biết được, thế nhưng phải là tầng 16 trở lên.

Khách sạn có tổng cộng 23 tầng, lúc này phạm vi ẩn nấp của Đinh Kỳ Hồng có lẽ là từ tầng 17 đến tầng 23.

Nhưng nhóm cảnh sát đi kiểm tra từng phòng, nếu Đinh Kỳ Hồng nghĩ đến điểm này sẽ không vọng đọng mà đi vào phòng ẩn nấp. Hơn nữa bà ta bị Cố Tê Tùng đuổi theo, sẽ càng vô pháp tự chủ chọn phòng để trốn, bà ta là một người sống sờ sờ, rốt cuộc có thể biến mất bằng cách nào?

"Tiểu Mặc?" Cố Tê Tùng phát hiện Nguyễn Dạ Sênh đột nhiên không lên tiếng, hỏi một câu.

Nguyễn Dạ Sênh thu hồi suy nghĩ, chỉ cảm thấy lưng phát lạnh, cô nhìn Cố Tê Tùng, nói: "Anh nói tốc độ của bà ta nhanh hơn anh, sau đó khi bị bỏ một đoạn thậm chí còn không thể nghe được tiếng chân, nhưng tốc độ của anh rõ ràng đã là rất nhanh rồi, làm sao bà ta có thể?"

Phải biết, Cố Tê Tùng là bộ đội đặc chủng, lúc còn trong quân đội, biểu hiện tốt đến dị thường, với các cuộc thi đua về tốc độ thường xuyên đạt giải nhất.

Nếu như Đinh Kỳ Hồng chỉ là một người bình thường, bà ta sao có thể chạy nhanh hơn Cố Tê Tùng?

Nhất là từ tầng 8 chạy một mạch đến tầng 16, là đến tận 8 tầng, còn phải dùng một tốc độ như bay, một thách thức lớn như thế, bà ta không biết mệt thật sao?

"Tôi không biết." Cố Tê Tùng mang theo biểu cảm hoang mang hiếm khi thấy: "Trước đây rất ít người có thể chạy nhanh hơn tôi. Nếu như bà ta không phải kẻ đe dọa, vậy rốt cuộc là ai?"

"Là một kẻ còn rắc rối hơn kẻ đe dọa lần trước, cách hành động của cả hai không giống nhau." Nguyễn Dạ Sênh suy tư một hồi, nói: "Anh về phòng trước đi, anh không thích hợp đợi ở đây, tránh cho cảnh sát hỏi đến, dính dáng lại càng thêm phiền, ngày mai chúng ta noi stiếp."

Dừng một lát, cô nói thêm: "Trước tôi sẽ không về, ở đây còn chút việc."

"Đã biết." Cố Tê Tùng hỏi: "Em muốn ở chỗ Nguyễn tiểu thư qua đêm sao?"

Nguyễn Dạ Sênh: "…"

Hề Mặc dựa vào cửa phòng tắm, cũng nghe thấy hết toàn bộ quá trình đối thoại: "…"

Cố Tê Tùng tự cho mình đúng, tiếp tục nói: "Tiểu Mặc và Nguyễn tiểu thư có quan hệ tốt như vậy, tối nay lại xảy ra chuyện này, em là đang lo lắng cho an toàn của Nguyễn tiểu thư đúng không?"

Nguyễn Dạ Sênh nghĩ thầm, mặc dù thanh niên này là chày gỗ nhưng đôi khi nói chuyện cũng khiến cho người ta thích đó chứ, nghe thấy thế liền bật cười, nói: "Biểu hiện hôm nay không tệ, lần sau tôi nói với Lộ Thanh Minh tăng lương cho anh."

Cố Tê Tùng thụ sủng nhược kinh, nghiêm nói: "Cảm ơn Tiểu Mặc! Anh sẽ tiếp tục cố gắng!"

Hề Mặc: "…"

Ai cho phép cô tùy tiện tăng lương cho người làm của tôi!

Cố Tê Tùng đứng thẳng người, hành lễ với Nguyễn Dạ Sênh, xoay người bước đi.

Nguyễn Dạ Sênh đóng cửa lại, lần nữa trở lại ghế ngồi.

Hề Mặc ở trong phòng tắm nghe Cố Tê Tùng thuật lại tình huống truy đuổi ở thang bộ, trong lòng âm thầm suy đoán, cô và Nguyễn Dạ Sênh đều có cùng một nghi vấn, cần phải tìm một người để cẩn thận thương lượng, Nguyễn Dạ Sênh đang ở ngoài là người thích hợp nhất, nàng hít một hơi thật sâu, đẩy cửa phòng tắm bước ra.

Nguyễn Dạ Sênh thấy nàng chủ động bước ra, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, đi đến bên cạnh rót một ly nước, đưa nó cho Hề Mặc.

Hai mắt Nguyễn Dạ Sênh chăm chú nhìn nàng.

Tuy nhiên cô không hề hỏi đến vấn đề nào liên quan đến việc Hề Mặc bị hoảng sợ, chỉ đem ly nước đến trước Hề Mặc, nhẹ nhàng nói: "Uống nước đi."

Hề Mặc sửng sốt tại chỗ, ánh mắt cũng ngơ ngác.

Bất động một lát, Hề Mặc cầm lấy ly nước Nguyễn Dạ Sênh đưa cho nàng, chậm rãi uống.

Nguyễn Dạ Sênh lại hỏi nàng: "Cũng đã khuya, cô đói bụng không? Hay là ăn chút gì lót bụng đi, có lẽ lát nữa cảnh sát sẽ đến đây."

Đây cũng chỉ là những câu hỏi đơn giản ngày thường. Thế nhưng trong tình huống này, nó mang lại một sự an ủi chưa từng có.

Hề Mặc thật sự rất kinh ngạc, nàng nhìn Nguyễn Dạ Sênh một hồi, trong lúc đó nàng không biết phải nói gì. Từ sau khi nàng trốn vào phòng tắm, nàng liền lo lắng sau khi nàng bước ra, rốt cuộc sẽ phải đối mặt với điều gì, nếu đổi lại là bất kì một ai, khi nhìn thấy nàng trong bóng tối run rẩy thậm chí là hoàn toàn sụp đổ mà co rúm vào một góc, có lẽ đều sẽ không ngăn được sự tò mò.

Bóng đen của quá khứ sẽ không được thời gian làm phai mờ mà nó sẽ biến thành vô số cây gai, mãi mãi cắm chặt vào nơi rỉ máu ban đầu.

Nàng không dám nhớ lại, thế nhưng một khi có người chạm vào cây gai này, thì ngay tức khắc nó sẽ tạo ra những vết thương càng sâu hơn trong lòng nàng.

Nhưng Nguyễn Dạ Sênh không hỏi nàng.

Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy cây gai trong lòng nàng, nhìn thấy một màn khinh hoàng tối hôm này, một màn mất thể diện nhất của nàng, nhưng cũng không đi theo chạm vào cây gai ấy.

Mà ngược lại, cô coi như chưa từng nhìn thấy những cây gai ấy, chỉ nhẹ nhàng mềm mại nói chuyện với nàng.

Hề Mặc cảm thấy cô rất tôn trọng nàng, thậm chí có một loại ôn nhu khó có thể hình dung được, từ tận sâu bên trong, những cây gai ấy đột nhiên như không còn đau đớn như trước.

"Có hơi đói." Hề Mặc nhìn một cái thật sâu vào mắt Nguyễn Dạ Sênh, nói: "Trước đó Đường Đường và Nghiêm Mộ có mang theo đồ ăn vặt và trái cây đến đây, còn dư lại không ít cô muốn ăn gì?"

"Cô rửa trái cây cho tôi ăn?" Nguyễn Dạ Sênh cười nói.

Hề Mặc gật gật đầu.

"Vậy tôi đây muốn ăn thanh long." Nguyễn Dạ Senh không khách khí.

Hề Mặc đi rửa thanh long, sau khi đi ra, cắt thanh long thành từng miếng nhỏ, để vào đĩa, đặt thêm trái cây vào, đưa đến trước mặt Nguyễn Dạ Sênh.

Hai người vừa ăn, vừa trò chuyện, chủ đề đương nhiên vẫn là chuyện của Đinh Kỳ Hồng.

"Cô cảm thấy người phụ nữ này, cảnh sát có thể bắt được không?" Ngón tay Nguyễn Dạ Sênh gõ nhẹ lên bàn, hỏi Hề Mặc.

"Cô thấy sao?" Hề Mặc hỏi lại cô.

"Tôi chỉ cảm thấy… rất bất an." Nguyễn Dạ Sênh cúi đầu: "Đã rất lâu rồi tôi chưa cảm thấy loại bất an này. Người đàn bà kia lại luôn luôn đem đến cho tôi cảm giác lo sợ, loại cả gan dám đùa giỡn với cảnh sát, còn có một tốc độ đáng sợ hơn Cố Tê Tùng, quan trọng hơn đó là bà ta có thể nhìn ra nội tình của Nhan Thính Hoan, một người như thế, tôi không biết rốt cuộc bà ta là dạng gì."

Hề Mặc ngồi bên cạnh cô, thấy cô rủ mi, dưới ánh đèn chúng khẽ run lên một cái.

Im lặng hồi lâu, Hề Mặc từ từ đưa tay tới, đặt lên ngón tay của Nguyễn Dạ Sênh.

Nguyễn Dạ Sênh chỉ cảm thấy ngón tay mình trở nên ấm áp, cô kinh ngạc nhấc mắt lên thì thấy Hề Mặc đặt tay lên mu bàn tay cô, như có như không nhẹ nhàng bao lấy cô.

"Cô…. Cô đây là…" Nguyễn Dạ Sênh ngạc nhiên, trong một thời gian ngắn không biết phải nói gì, hai má đỏ ửng.

Hề Mặc phục hồi lại tinh thần, chợt rút tay về.

Nguyễn Dạ Sênh cảm thấy hơi bối rối, không biết tại sao đột nhiên nàng lại đưa tay qua, rồi lại đột nhiên rút tay về, thấp giọng hỏi: "Cô đây cũng là…"

"Vừa rồi cô mới nói mình bất an." Hình Hề Mặc bị lúng túng, ánh mắt nhìn qua bên cạnh, giọng nói ngày càng thấp hơn.

"Cho nên… Cô đây là đang an ủi tôi sao?" Nguyễn Dạ Sênh bật cười, đáy mắt long lanh.

Hết chương