Hoan Du

Chương 5




Editor: Trà Đá.

Sau khi đơn xin nghỉ việc của Cố Du được chấp nhận, cô và tổng giám đốc cùng thương lượng, cuối cùng cô sẽ nghỉ việc sau mười ngày bàn giao công việc.

Kế hoạch cô phụ trách đã gần kết thúc, mà kế hoạch mới cũng không cần cô tham gia nữa. Tâm đã không muốn ở chỗ này, thì ở lâu cũng vô ích.

Về phần chuyện phát sinh ở Thịnh Thế Vương Triều, Cố Du thật sự không yên hai ngày. May mắn mọi thứ đều sóng yên biển lặng, cho nên cô mới yên tâm.

Mười ngày tiếp theo, cô cực kỳ thoải mái, tuy rằng vẫn tăng ca mỗi ngày với đồng nghiệp, nhưng áp lực tâm lý có vẻ đã không còn nữa.

Đồng nghiệp Tiểu Lưu hỏi: “Có phải cậu tìm được chỗ làm mới rồi không?”

“Không có.” Cố Du thành thật trả lời.

Tiểu Lưu không tin: “Trông cậu không có vẻ gì là lo lắng hết, tớ không tin là cậu chưa tìm được việc làm mới.”

Cố Du bất đắc dĩ: “Tớ muốn tự do, lo lắng cái gì chứ? Bây giờ lo lắng chuyện tìm chỗ làm mới thì có ích lợi gì?”

“Cậu ghê thật đó, tớ không dám nghỉ việc, sợ tìm không ra chỗ làm mới.” Tiểu Lưu là một cô gái tốt, không có tâm cơ giống người khác, Cố Du cũng có thiện cảm, nhưng đôi khi lại quá nhiệt tình.

“Cậu không biết hả? Những người ở độ tuổi như chúng ta, chưa kết hôn cũng chưa sinh con, lúc phỏng vấn chắc chắn sẽ bị hỏi đến, bởi vì sợ cậu vừa vào làm đã phải nghỉ phép để sinh con.”

Về điều này thì ai cũng biết rõ.

Cố Du không lo lắng là xạo, nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể kiên định đi về phía trước: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”

Tiểu Lưu vẫn muốn nói nữa, Cố Du biết cô ấy có ý tốt, nhưng không muốn tiếp tục đề tài này nữa: “Nếu thật sự tìm không ra chỗ làm mới, thì tớ về thừa kế tiệm cơm của ba mẹ, làm bà chủ vậy.”

“A! Nhà cậu có tiệm cơm à?” Tiểu Lưu kinh ngạc.

Cố Du không hiểu ý của Tiểu Lưu, nháy mắt hỏi: “Ừ, mà sao?”

“Không phải, ý là có làm ăn được không?”

“Đương nhiên ổn, ít nhất thoải mái hơn đi làm.” Cố Du thật sự không muốn tán gẫu nữa, thấy trưởng phòng đi ra, cô nhắc nhở Tiểu Lưu, sau đó vùi đầu tiếp tục làm việc.

Tại sao cô lại nói những điều này với Tiểu Lưu? Là vì cô biết người đi thì trà lạnh, trước kia quan hệ không tồi, nhưng sau khi cô đi rồi thì cũng sẽ trở thành đề tài bàn tán của những người ở lại, châm chọc cũng không ít. Cô lôi lá bài tẩy của mình ra, có lẽ cũng ngăn chặn được vài suy nghĩ không tốt.

Cố Du không muốn về thừa kế tiệm cơm của ba mẹ, và cô cũng không nói chuyện nghỉ làm cho ba mẹ biết.

Hiện tại cô 27 tuổi, người lớn trong nhà cũng đã sớm bắt đầu thúc giục cô kiếm đối tượng, bây giờ còn thúc giục cô đi coi mắt. Mỗi lần về nhà đều có mấy buổi xem mắt chờ cô, điều này cũng khiến cô không muốn về nhà.

Hiện tại, cho dù cô không về nhà thì cũng chạy không thoát.

Mẹ của cô không chỉ tìm đối tượng thông qua bà con trong nhà, thậm chí còn “Ra tay” với những khách hàng thân thiết. Nửa năm qua, Cố Du không rời khỏi thành phố, nhưng mẹ cô đã ra tay thu xếp bốn lần xem mắt cho cô.

Gần đây mẹ cô cũng bắt đầu sắp xếp buổi xem mắt thứ năm.

Điều khiến Cố Du phát sầu chính là đi xem mắt, xác xuất thành công cực thấp, không nói đến chuyện lãng phí thời gian, mà còn có thể mang tới một đống phiền toái.

~

Mười ngày trôi qua rất nhanh.

Ngày đầu tiên không đi làm, Cố Du ngủ đến mười giờ sáng, sau khi rời giường rửa mặt, cô ăn một chút bánh bao và súp yến mạch, sau đó thay đồ ra ngoài.

Mấy ngày nay cô nghiêm túc lên một thời gian biểu, hôm nay chuyện phải làm là đi tìm phòng tập thể dục, cô muốn tháng sau chỉ số cơ thể từ 26 giảm xuống còn 20.

Buổi chiều đi dạo nhà sách mua chút sách, không đi làm nhưng vẫn phải nạp thêm kiến thức mới.

Buổi tối ăn cơm với Dịch Huyên, sau đó đi siêu thị mua quần áo thể thao và nguyên liệu nấu ăn, vận động và ẩm thực phải đi kèm với nhau.

Cố Du thuê phòng ở trong trung tâm thành phố, xung quanh phồn hoa náo nhiệt, có đầy đủ hết mọi thứ, phòng tập thể thao cũng có vài cái.

Sau khi cẩn thận lựa chọn, cô chọn được một chỗ tập cô có thể đi bộ tới, cũng là nơi đắt tiền nhất, thiết bị loại mới nhất.

Phòng tập này tên là “Nhiên Thiêu”, rất có khí thế.

Phòng tập nằm ở tầng bốn trong tòa cao ốc, có cả một mặt tường bằng gương, hướng về phía đường cái, có thể nhìn thấy dòng xe đang lưu thông trên đường, buổi tối còn có thể nhìn ngắm cảnh đêm.

Bên trong phòng tập rất rộng, sạch sẽ, không khí cũng tốt. Cố Du nhìn một vòng, cực kỳ vừa lòng, quyết định làm thẻ thành viên.

Sau khi làm hết mọi chuyện, cũng đã gần đến giờ cơm trưa.

Cô cất mọi thứ vào trong túi xách, lấy kính mát, đi qua chờ thang máy xuống lầu.

Bởi vì cô dùng máy tính thời gian dài, cho nên mắt cô bị mắc bệnh tăng nhãn áp, gặp phải cường độ ánh sáng quá mạnh sẽ khiến mắt cực kỳ khó chịu, bởi vậy ban ngày ra ngoài cô đều đeo kính mát.

Nhấn thang máy, Cố Du chán nản nhìn con số nhảy lên.

2, 3, 4.

Đing.

Thang máy đến.

Cố Du dịch qua một bên, chờ người ở trong thang máy đi ra ngoài.

Người bước ra khỏi thang máy chính là một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần tây áo sơ mi, vóc dáng rất cao. Cố Du lơ đãng giương mắt lên nhìn, lúc nhìn thấy gương mặt của người đó thì trong lòng bắt đầu hoảng sợ.

Người này không phải là Giang thiếu sao?

Giang thiếu vừa ra ngoài đã luôn nhìn Cố Du, anh ấy không keo kiệt ánh mắt của mình với những người đẹp.

Ban đầu anh ấy không nhận ra cô, dù sao phong cách không giống, ngày đó ở hộp đêm ánh đèn mờ ảo, nên không nhìn rõ mặt mũi lắm. Giờ phút này, thấy thần sắc cô thay đổi, mới cẩn thận nhìn lại.

Sau khi xác định anh ấy đã ra khỏi thang máy, Cố Du nhanh chóng mang kính mát lên, cúi đầu đi vào thang máy, không nhìn Giang thiếu.

Giang thiếu đột nhiên nhận ra cô, vẻ mặt anh ấy đầy kinh ngạc, quay người lại, đứng trước thang máy chỉ chỉ cô.

Thang máy đã trống, Cố Du vội vàng nhấn nút đóng cửa thang máy.

Giang thiếu khẽ nhếch miệng, định mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, mỉm cười nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Mọi thứ lại yên tĩnh trở lại, anh ấy quay đầu nhìn thoáng qua phòng tập gym.

Tầng này ngoại trừ phòng tập gym, còn có hai công ty khác, nhưng anh ấy không nghĩ Cố Du sẽ đến những chỗ này.

Cho nên, anh ấy xác định Cố Du tới phòng tập gym.

Nếu làm thẻ thành viên ở đây, thì hẳn là có duyên rồi.

Anh ấy đi vào phòng tập, cô gái tiếp tân nhiệt tình chào hỏi anh ấy: “Chào ngài, tổng giám đốc Giang.”

Giang thiếu tên là Giang Khải, là ông chủ của phòng tập này.

Phó Lệ Minh là cổ đông lớn nhất ở đây, nhưng không có mấy người biết, bao gồm cả nhân viên ở đây. Lúc trước Giang Khải mua chỗ này không có nhiều tiền, nên anh ấy tìm Phó Lệ Minh đầu tư, vì anh nhiều tiền.

“Ừ.” Giang Khải khoác khuỷu tay lên bàn, dựa vào.

Hình tượng công tử ăn chơi hoàn toàn lộ ra.

“Hôm nay có mấy người đến làm thẻ thành viên?” Anh ấy hỏi.

Nhân viên lấy sổ đang ký ra, trả lời: “Hôm nay không phải cuối tuần, cho nên không đông người lắm, mới chỉ có một người thôi.”

Không phải ngày nghỉ, lại gần trưa, là khoảng thời gian vắng vẻ nhất ở phòng tập.

Giang Khải nhìn bảng đăng ký, liếc mắt một cái đã thấy một hàng chữ viết tay xinh đẹp.

“Cố Du…” Anh ấy thì thầm, sau đó hỏi: “Có phải là cô gái mặc váy hoa dài mới đi đúng không?”

Nhân viên suy nghĩ một chút, gật đầu: “Đúng vậy.”

Tổng giám đốc Giang lại tìm được con mồi mới sao, sợ rằng sau này anh ấy sẽ thường xuyên lui tới đây rồi.

Nhưng không phải mấy ngày trước anh ấy còn dẫn bạn gái đến đây sao? Nhanh như vậy đã có mới nới cũ, thật sự rất choáng váng.

Quả nhiên, Giang Khải lộ ra nụ cười xấu xa, vừa ghi nhớ số điện thoại di động của Cố Du, vừa nói: “Sau này cô ấy có đến tập, thì phải báo cho tôi biết.”

“Tôi biết rồi.”

Giang Khải dặn dò xong, lấy điện thoại gọi cho Phó Lệ Minh, anh ấy đi đến phía cửa gương, nhìn cảnh phố ở bên ngoài.

Điện thoại mới đổ chuông đã có người bắt máy.

“Chuyện gì?” Giọng nói không có chút tình cảm của Phó Lệ Minh vang lên, còn mang theo một tia oai phong.

Người đàn ông bị công việc nghiền nát đến mức không có thời gian yêu đương, Giang Khải cảm thấy cuộc sống phải làm mấy chuyện lý thú.

“Anh Minh, anh đoán em gặp được ai không?” Anh ấy thừa nước đục thả câu.

“Tút tút tút…”

Điện thoại bị ngắt.

Giang Khải: “…”

Anh Minh thật sự càng ngày càng không ổn, không được, phải ra tay cứu vớt.

Giang Khải gọi lại lần nữa, lần này không nói chuyện tào lao nữa, đầu bên kia vừa bắt máy thì anh ấy trực tiếp nói: “Em gặp được cô gái mắng anh không phải đàn ông.”

“Rồi sao?” Ngữ khí của Phó Lệ Minh rất không kiễn nhẫn, trong đầu hiện ra cô gái mặc váy đỏ hùng hổ mắng anh.

“Anh Minh, anh không cảm thấy cô gái đó không giống những cô gái khác sao?”

“Không biết.”

Giang Khải nhất thời bị nghẹn lời, nhưng cũng nhanh chóng nói: “Em cảm thấy cô gái này không tầm thường, là người chính trực, có lẽ cũng không coi trọng đồng tiền.”

“A!” Phó Lệ Minh cười lạnh: “Người biết mấy năm cũng chưa chắc đã đoán chính xác người ta như thế nào, cậu gặp người đó mới hai lần sao có thể đưa ra kết luận như vậy?”

“Em không kết luận, nhưng đây là trực giác! Anh, có lúc phải tin vào trực giác.”

“Vậy cậu dùng trực giác xem thử bao lâu nữa thì Nhiên Thiêu mới có lợi nhuận.”

Giang Khải: “…”

Phó Lệ Minh am hiểu nhất việc dùng dao đâm người, hơn nữa lại đâm trúng những chỗ hiểm.

Về chuyện tiền bạc, Giang Khải thật sự không quá sốt ruột. Bởi vì đám anh em bọn họ đều thích tập thể hình, ở nhà tập không vui, đôi khi còn hẹn nhau đến phòng tập cho sôi nổi.

Cho nên, lúc anh ấy đưa ra ý tưởng này, thì rất được Phó Lệ Minh ủng hộ, nên được thực hiện rất nhanh chóng.

Phó Lệ Minh cũng thường xuyên đến đây, thỉnh thoảng kết thúc công việc sẽ đến đây tập luyện một lúc, sau đó sẽ về nhà nghỉ ngơi.

“Nhiên Thiêu” mở cửa chưa tới một năm, cũng đã bỏ ra một số tiền lớn để sửa sang và mua thiết bị. Nhưng thiết bị tập luyện bọn họ mua đều là hàng tốt nhất, bởi vậy tiền lệ phí cũng tương đối cao hơn những chỗ khác, nên cũng ít người tới.

Cũng không biết khi nào mới hoàn vốn, chứ nói chi đến lợi nhuận.

Nhưng mà Giang Khải không phục!

“Anh, chúng ta cá cược đi.” Không đợi Phó Lệ Minh từ chối, anh ấy tiếp tục: “Em cá là anh không thể theo đuổi được Cố Du. À đúng rồi, cô ấy tên Cố Du, sao? Anh nghe cái tên thấy êm tai không?”

Nếu chưa có bạn gái, thì Giang Khải đã tự minh ra quân rồi. Nhưng mà anh Minh của anh ấy đã độc thân đủ lâu rồi, đã là anh em, thì phải suy nghĩ cho anh em.

“Cậu cảm thấy tôi sẽ theo đuổi phụ nữ sao?”

“Thì cá cược với em đi sẽ biết.”

“Tại sao tôi phải cá cược với cậu?”

“Anh, vậy là anh sợ sao.”

Phép khích tướng, đáng tiếc không hề có tác dụng với Phó Lệ Minh.

“Lần sau còn gọi điện thoại nói nhảm nữa thì lo trả lại tiền cho tôi.” Phó Lệ Minh nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.