Hoàn Em Hạnh Phúc

Chương 21




Cuối cùng thì Vũ Tịnh cũng đi theo xe của Nhất Phàm về, chỉ là suốt chặng đường cô vẫn cầm lấy chiếc nhẫn mà không đeo vào, hai người không nói gì nhưng trong xe ấm áp vô cùng, không phải vì máy điều hòa, mà là vì niềm vui khó diễn đạt thành lời của cả hai. Khi đến nơi, Vũ Tịnh vẫn cầm lấy chiếc nhẫn, sau đó cứ đứng đó mà cười khờ, chắc là đã lâu lắm rồi không có nếm trải niềm vui mất đi có lại này.

- Cô còn muốn cầm chiếc nhẫn bao lâu đây, cầm suốt cả đêm còn chưa đủ sao? – Câu nhắc nhở của Nhất Phàm khiến Vũ Tịnh tỉnh táo trở lại.

- Khó khăn lắm mới tìm lại được nên không nỡ đeo. Nhưng mà hình như nếu tôi còn không đeo nó vào thì lát nữa nó sẽ lại mất nhỉ. – Vũ Tịnh nói vừa chuẩn bị đeo nhẫn vào thì Nhất Phàm nhẹ nhàng giật qua chiếc nhẫn rồi đeo lên tay Vũ Tịnh.

- Nhẫn cưới là lời hứa suốt đời với đối phương của hai người yêu nhau, nhưng tôi biết tôi không thể nào cho cô lời hứa như thế, và cô cũng sẽ không chấp nhận một lời hứa như vậy, vẫn hy vọng rằng khi chiếc nhẫn này kết thúc sứ mệnh của nó, cô có thể tìm được hạnh phúc của mình.

- Tôi sẽ cố gắng, tôi biết khoảng thời gian này anh đã rất bận tâm vì tôi, thật sự là rất xin lỗi.

- Đừng nói xin lỗi, có lẽ là trả nợ chăng, Tuệ Hân bận tâm vì tôi rất nhiều rồi, vì thế tôi phải bận tâm vì cô. À phải, bắt đầu từ ngày mai tôi cùng làm việc với cô rồi đó.

- Cùng làm việc? Ý anh là anh đi bán rau với tôi? Vậy công việc ở khách sạn thế nào?

- Công việc ở khách sạn cơ bản đều đã ổn thoả, hơn nữa có Nick ở đó. Thật ra mấy hôm nay trông thấy cô cực nhọc như vậy tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Người thật sự nên chịu trách nhiệm đối với cuộc sống hiện giờ của chú Tài và chị Nga là Hoắc gia, là tôi, không phải cô, sống bên nhau bao lâu nay, cô đã vì tôi làm quá nhiều việc rồi, tôi không hy vọng cô sống cực như vậy. Cái phải đảm đương tôi sẽ không trốn tránh. Còn nữa là, nếu như hai tuần sau tay của cô không được như trước nữa thì trách nhiệm này tôi gánh không nổi đâu.

Nói xong câu này thì cả hai cũng đều cười, họ vẫn cứ thích dùng phương thức như thế để trò chuyện, không cãi cọ như Doanh Doanh với Gia Đống, nhưng lâu lâu cũng sẽ có những câu nói đùa như thế.

***

Tuần còn lại này là cuộc huấn luyện sức khỏe của Nhất Phàm, tuy cực nhưng anh rất vui. Một là vì có thể bù đắp cho chú Tài và chị Nga thay ba mình, hai là vì Vũ Tịnh không phải cực nhọc như vậy. Mỗi buổi sáng cả hai cùng đến nơi phân phát, lúc đi, Vũ Tịnh ngồi trên xe và Nhất Phàm thì trở thành tài xế ngự dùng của Vũ Tịnh. Đến nơi phân phát, Vũ Tịnh phụ trách trả giá với nhà phân phối còn Nhất Phàm thì hoạt động thể lực, dọn tất cả các đồ lên xe sau đó chở Vũ Tịnh về. Trên đường về, khi đến nơi lên dốc Vũ Tịnh sẽ nhảy xuống xe đẩy phụ anh, cứ một xướng một hòa như thế, Nhất Phàm và Vũ Tịnh đã tự nhiên có được ký ức thật sự thuộc về họ, đó là “bước thăng trầm” mà Nhất Phàm và Tuệ Hân chưa hề có, nhưng bước thăng trầm như thế dựng nên sự ăn ý giữa Nhất Phàm và Vũ Tịnh. Khi đến chợ, Vũ Tịnh phụ trách xếp hàng bán lên, Nhất Phàm ngồi một bên nghỉ ngơi. Khi gặp phải khách khó, Vũ Tịnh sẽ phụ trách nói giá và Nhất Phàm thì phụ trách cân ký và bỏ vào bao, ban đầu Nhất Phàm cũng muốn thử thay đổi vai với Vũ Tịnh, thế nhưng khi đụng phải khách tính toán quá kỹ, Nhất Phàm không có tự tin với miệng lưỡi của mình, cuối cùng cũng đành chọn làm khổ công. Buổi trưa, hai người sẽ cùng ăn một hộp cơm, uống nước chanh rẻ tiền, chính những chi tiết nhỏ nhặt này đã vô hình trung làm cho khoảng cách của hai ngưòi gần hơn.

Điều đáng tiếc là đến ngày cuối cùng chú Tài cũng chỉ mời họ ở lại dùng bữa cơm cám ơn, không đề cập một chút gì đến việc biểu diễn. Nhiều lần Nhất Phàm muốn nhắc đến trên bàn ăn nhưng đều bị Vũ Tịnh âm thầm ngăn lại. Sau khi trở về khách sạn, đương nhiên là Vũ Tịnh có hơi thất vọng và lạc lõng, nhưng cô vẫn hy vọng Nhất Phàm có thể bảo ai đó gửi một số tiền cho chú Tài và chị Nga để họ có thể mua một căn hộ chung cư bình thường an hưởng tuổi già. Và Nhất Phàm đã đích thân đi, vì anh cảm thấy có những lời anh nhất thiết phải nói cho chú Tài biết.

Địa điểm gặp mặt là quán trà ở gần nhà chú Tài, quán này cũng đã có lịch sử, lúc này trong quán đang phát bài hát “Đêm Thượng Hải”.

- Chú Tài, hôm nay tôi đến là muốn mời chú suy nghĩ việc biểu diễn.

- 20 năm trước, Hoắc thị cơ hồ làm gia đình tôi tan nát, bằng cái gì mà tôi phải biểu diễn cho họ.

- Người làm việc cho ông trong hai tuần này không phải là trợ lý đặc biệt của đổng sự trưởng và bạn trai của cô ấy, tôi là đổng sự trưởng của Hoắc Thị, và Phương vũ Tịnh là vợ của tôi.

- Ồ, tôi còn tưởng là gì hay lắm thì ra là đại thiếu gia đại giá đến à. Nhưng cậu tưởng rằng hai tuần cực khổ của hai người thì có thể bù đắp cho 20 năm trên xe lăn của vợ tôi sao?

- Chú mở miệng ra là nói vợ của chú đau khổ thế nào, vậy nhất định là chú rất yêu thương vợ mình. Vậy chú có thể hiểu cho tâm tình tôi yêu vợ của tôi không. Bấy lâu nay Vũ Tịnh luôn cho rằng múa rồng là nghệ thuật biểu diễn truyền thống của Trung Quốc, nó nên được biểu diễn dưới kỹ thuật tinh xảo của một người nhiệt huyết với nghệ thuật truyền thống này, vì thế cô ấy kiên trì hy vọng có thể dùng sự chân thành của mình làm chú cảm động. Nhưng khi nhìn thấy vợ chú ngồi trên xe lăn, cô ấy đã từ bỏ suy nghĩ này, cô ấy hy vọng có thể ra chút sức lực nhỏ nhoi của mình để chuộc tội cho Hoắc gia chúng tôi, cô ấy nói trừ phi chú tự mở miệng nói, nếu không cô ấy tuyệt đối không nhắc đến việc mời chú biểu diễn. Trông thấy cô ấy mỗi ngày trở về mệt mỏi như vậy, tôi rất muốn bảo cô ấy từ bỏ ý định nhưng cô ấy vẫn toàn tâm toàn ý mà làm, vì cô ấy tin rằng chú sẽ cảm động. Cho dù đến cuối cùng chú cũng đã không nhắc đến, nhưng hôm nay cô ấy vẫn muốn đưa số tiền này cho chú để chú và chị Nga có thể mua một căn hộ chung cư an hưởng tuổi già. Từ sau khi trở về nhà hôm đó, cô ấy rất thất vọng, nhưng trước mặt tôi, cô ấy vẫn giả vờ làm ra nét mặt vui vẻ, làm một người chồng, tôi không hy vọng trông thấy cô ấy khó chịu, không hy vọng cô ấy phải vì tôi mà chịu đựng nhiều như vậy. Tâm tình của tôi, chú có thể hiểu không?

Nghe những lời nói đầy tâm huyết này, chú Tài chỉ ngồi hút thuốc, không nói một lời nào.

- Chú Tài, chi phiếu ở đây, tôi vẫn hy vọng chú có thể suy nghĩ kỹ việc biểu diễn cho khách sạn của chúng tôi.

***

Trên đường trở về khách sạn, Nhất Phàm không ngừng nghĩ đi nghĩ lại tại sao lúc đó mình lại có gan nói ra những lời tâm huyết như thế. “Vợ chồng”, hình như đây là lần đầu tiên anh dùng từ này nhiều lần trước mặt người ngoài. Quả thật, chí ít bây giờ, Hoắc Nhất Phàm là chồng của Phương Vũ Tịnh, và Phương Vũ Tịnh là vợ của Hoắc Nhất Phàm, anh vẫn luôn hy vọng cô vui vẻ, anh có trách nhiệm giúp cô thực hiện những gì cô muốn thực hiện.

***

Hôm sau, khi Vũ Tịnh đang thảo luận những chi tiết nhỏ trong hoạt động lễ Tết tại phòng làm việc của Nhất Phàm thì họ nghe được một tin báo mà họ trông chờ đã lâu từ thư ký. Chú Tài và chị Nga đã đến Hoắc thị, chú Tài còn nói trông đợi lần biểu diễn cho Hoắc thị. Nhìn Vũ Tịnh không ngăn chặn được niềm vui, trong lòng Nhất Phàm cũng vô cùng an ủi, anh đang thực hiện lời hứa ở sâu trong lòng mà anh dành cho cô: mang niềm vui đến cho cô.

***

Không bao lâu, tin tức Hoắc thị muốn đem biểu diễn truyền thống vào khách sạn đã trở thành đề tài nóng bỏng của các tờ tạp chí thương nghiệp, Vũ Tịnh không hề để ý đến những lời nói của họ, cô chỉ thường xuyên đến bãi tập luyện xem, nhìn chị Nga rót nước cho chú Tài, nhìn nét mặt vui vẻ của chú Tài khi uống.

Múa rồng là loại biểu diễn năng động biết bao, câu chuyện sau lưng của chú Tài và chị Nga lại cảm động như vậy, còn tình yêu của mình, cuộc sống của mình thì sao? Đó dường như chỉ có thời gian mới có thể cho cô câu trả lời, không thể nói rõ, và thế là cùng với những ngày tháng mơ hồ này, mất đi dấu tích.

Ông già Noel đã chạy đến với chiếc xe chứa đầy quà. Vũ Tịnh và Nhất Phàm cũng nhất thiết phối hợp sự sắp xếp của function, dùng bữa với những vị khách may mắn được ông già Noel bốc trúng, hoặc là tham gia party, cùng chơi trò chơi. Hầu như là ngày nào cũng có thể đọc được tin tức về Hoắc thị trên các tờ báo HK, có người nói hoạt động giáng sinh của Hoắc thị ngày càng mới mẻ, có người nói Nhất Phàm và Vũ Tịnh là đôi vợ chồng thâm tình trong giới thương nghiệp HK, chỉ là trong hiện thực thì cả hai người đều mang tâm sự riêng. Đã 6 năm rồi Vũ Tịnh không đón giáng sinh ở HK, vì thế trong đầu cô cũng chỉ có những hồi ức lúc xưa, bất luận Michael có ở đây hay không, thì mỗi một chi tiết cũng đều rõ ràng đến khó tin. Lúc trước vào đêm giáng sinh, Michael đều luôn ở bên cạnh Vũ Tịnh và trước khi Michael tới, Vũ Tịnh sẽ luôn làm gì đó chơi anh một vố, nhớ có một lần Vũ Tịnh bắt chước bạn bè mua cái cục nhờn quậy người ta thường thấy quảng cáo trên tivi, Michael thì chẳng biết gì, anh mở cửa ra và đạp ngay vào nó rồi té nhào xuống đất, Michael cũng biết đây là quỷ kế của Vũ Tịnh, sau đó anh sẽ kêu lớn nói đau quá, và Vũ Tịnh thì sẽ đau lòng mà chạy ra rồi “ra tay” kéo anh lên, nhưng anh lại không hề do dự mà kéo cô ngã vào lòng mình, tuy biết đây là mánh chiêu nhỏ của anh nhưng cô cũng sẽ cười khanh khách nói anh bị mình chơi một vố, sau đó cô sẽ chu môi lên làm ra vẻ mặt đắc ý, còn anh thì mặc dù té dưới đất nhưng vẫn ráng mà đột kích đôi môi của cô, cuối cùng hai người sẽ hòa giải bằng một bữa tối giáng sinh. Lần nào Vũ Tịnh cũng nói sẽ cùng Michael chào đón tiếng chuông của năm mới thế nhưng lần nào cô cũng ngủ gật trong lòng của anh, anh cũng không hề oán trách cô chút nào, anh hiểu rõ cô phải gánh chịu quá nhiều trong cuộc sống, mỗi lần như thế anh cũng sẽ rất chu đáo và cẩn thận mà bế cô lên giường, đắp chăn cho cô và ngồi ở bên cạnh trông chừng cô, buổi sáng ngày Noel, Vũ Tịnh vẫn sẽ luôn thức dậy trước, tuy lần nào Michael cũng bị lỡ mất ánh mắt thâm tình của Vũ Tịnh nhìn mình, thế nhưng Vũ Tịnh cũng sẽ khờ khạo mà tin rằng chắc chắn là anh đã mơ thấy mình. Còn giáng sinh của Nhất Phàm và Tuệ Hân thì không lãng mạn như vậy, vì bấy lâu nay em trai của Tuệ Hân vẫn học ở Mĩ, trong nhà chỉ có một mình ba, còn ba mẹ của Nhất Phàm thường sẽ không có ở HK trong dịp noel, vì thế lễ giáng sinh của Nhất Phàm và Tuệ Hân luôn trải qua ở bên nhà cô, có lẽ không thể gọi là lãng mạn nhưng cảm giác đầm ấm đó là cái mà Nhất Phàm không thể nào quên được. Cả nhà Tuệ Hân đều là người Đài Loan, ở HK thì không ăn được nhiều món chính quy của Đài Loan, vì thế trong đêm giáng sinh, sau khi Nhất Phàm làm hết công việc ở khách sạn, anh sẽ chạy qua nhà ba vợ cùng làm bánh chiên của Đài Loan với Tuệ Hân. Lúc đó Nhất Phàm thật sự là sống vừa vui vẻ vừa thoải mái, lúc làm bánh với Tuệ Hân, anh còn bắt chước các nam chính trong phim truyền hình chét bột lên mặt Tuệ Hân, Tuệ Hân cũng không chịu thua và kết quả là hai người đã trở thành người tuyết trong nhà bếp. Nhưng cuối cùng thì cả hai cũng bình tĩnh lại mà lau mặt cho đối phương, bất kể là trải qua bao nhiêu năm nữa, Nhất Phàm cũng không thể nào quên được mỗi động tác của Tuệ Hân, không quên được sự dịu dàng, chu đáo và chút xíu nghịch ngợm của cô. Có lẽ là do bận tiếp khách, vì thế mà Vũ Tịnh và Nhất Phàm đã không có hồi ức giáng sinh chung của cả hai.

Giáng sinh vừa qua không bao lâu thì Tết lại đến. Tiết mục múa rồng của Hoắc thị đã trở thành điểm nổi bật, những ngày trong tết, báo chí, tạp chí, tin tức trên mạng đều hết lời khen ngợi tiết mục đầy sáng tạo này. Sự thành công này tuy có sự nổ lực tích cực của Nhất Phàm và Vũ Tịnh, nhưng công lao của chú Tài là không thể nào không nói đến. Sau khi hoạt động ngày tết hoàn thành xong, Vũ Tịnh và Nhất Phàm đã mời chú Tài và chị Nga đến căn tin VIP dùng một bữa ăn cám ơn. Trong bữa ăn, Vũ Tịnh mới biết thì ra Nhất Phàm đã lén lút đi gặp chú Tài, chú Tài còn khen Nhất Phàm là người chồng tốt trước mặt Vũ Tịnh, nói hai người nhất định phải đầu bạc răng long. Nhưng nét mặt của cả hai lại có chút không tự nhiên, hoặc dã trong lòng hai người đều có cái quá khứ không thể nào hoàn toàn bỏ xuống, hoặc dã cả hai đều sợ hãi đối mặt gì đó, ví dụ như ngày 14 tháng 2, một người ra đi, một người lại đến, hai ngươì là không giống nhau, nhưng họ lại có một chút tương tự, người đến có thể thay thế người đi hay không, có lẽ chỉ có ông Trời mới biết được câu trả lời.

Thế nhưng, cái phải đến thì cũng sẽ đến, ngày mai chính là lễ tình nhân. Sau khi làm xong công việc ở khách sạn, Nhất Phàm và Vũ Tịnh mới về nhà, ngày mai là ngày cuối cùng của toàn bộ kế hoạch lần này, đêm nay họ phải nghỉ ngơi thật tốt để có đủ tinh thần. Nhất Phàm tắm xong đi ra tưởng rằng Vũ Tịnh đã ngủ, nhưng lại thấy cô đang trải giường cho mình.

- Vũ Tịnh, cô mau nghỉ ngơi đi, những việc nhỏ này tôi có thể tự làm. – Nhất Phàm vừa nói vừa nhận lấy công việc từ Vũ Tịnh.

- Ừm, vậy anh tự làm đi. – Tuy Vũ Tịnh nói vậy, nhưng cô không có ý muốn rời khỏi.

- Sao vậy, có phải cô có gì muốn nói với tôi không? – Nhất Phàm thấy Vũ Tịnh như có gì đó muốn nói.

- Ngày mai anh muốn làm gì thì làm đó, chỉ cần buổi tối có mặt ở party đúng giờ là được.

Vũ Tịnh nói xong còn thử nhìn Nhất Phàm, cô không biết anh có đồng ý cho cô được nhắc đến Tuệ Hân trước mặt anh hay không, cô cũng không chắc mình có được quyền xâm nhập vào lãnh địa bí mật ở sâu trong lòng của anh hay không.

- Sao cô lại biết, sao cô lại biết ngày mai là ngày giỗ của Tuệ Hân?

- Có một lần Nick vô tình nhắc đến với tôi. Tôi biết mỗi năm anh đều đi thăm Tuệ Hân, vì thế tôi không hy vọng năm nay chỉ vì một hoạt động PR mà làm anh phải thất hẹn, tôi nghĩ Tuệ Hân ở trên trời cũng sẽ không vui.

Khi nói những lời này, Vũ Tịnh vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng cô lại có hơi nhấp nhô, cô hiểu rõ cô dường như mãi mãi cô chỉ có thể là Phương Vũ Tịnh mà không phải là bà Hoắc. Còn Nhất Phàm thì sao? Anh vẫn cứ luôn do dự không biết có nên nói hết cho cô nghe chuyện của Tuệ Hân hay không, nếu nói, anh sợ sẽ vô hình trung làm cô tổn thương, nếu không nói, hình như lại không đủ tôn trọng Vũ Tịnh, mỗi lần gặp phải vấn đề nan giải, cô cũng luôn lẳng lặng mà giúp anh giải quyết.

- Vũ Tịnh, cám ơn cô, thật ra tôi định sáng mai đi thăm Tuệ Hân, ban đầu còn có chút khó xử không biết phải nói thế nào với cô, bây giờ cô đã giải quyết dùm tôi rồi, nghỉ ngơi sớm đi!

Nhất Phàm vừa nói vừa vịn vai Vũ Tịnh đến bên giường, đắp chăn cho cô rồi tắt đèn quay lưng về giường của mình. Dường như chỉ có ở trong bóng tối như thế này anh mới có thể không e ngại gì mà nhớ đến Tuệ Hân, Vũ Tịnh cũng không thể nhắm mắt, cô vẫn nhìn bóng lưng Nhất Phàm xoay người đi, cô biết, trong lúc này, thế giới của anh không có cô.

***

Sáng sớm hôm sau, Nhất Phàm rời khỏi nhà từ rất sớm, tuy anh đã vô cùng khẽ khàng, nhưng tiếng đóng cửa của anh cũng đã làm Vũ Tịnh tỉnh giấc. Không biết tại sao, khi mới mở mắt, một dịch thể từ trong mắt chảy ra, chắc là vì ngủ không đủ, mắt còn mệt nên mới chảy nước mắt chăng, Vũ Tịnh đã tự an ủi mình như thế, nhưng thông minh như cô hoàn toàn hiểu rằng, có lẽ tình cảm cô dành cho Nhất Phàm đã có chút xíu thay đổi rồi chăng, ghen? Cô không muốn suy nghĩ tiếp nữa, người hiếu cường như cô không hy vọng mình rơi vào những chuyện rắc rối vào lúc này.