Hoàn Em Hạnh Phúc

Chương 38




Rebecca vừa nhìn thấy Tả Huy liền không cầm được lòng mà chạy tới, thấy Tả Huy kéo tay Vũ Tiệp cô đã hiểu được bảy tám phần của sự việc, chả trách Tả Huy không có hứng thú với mình, thì ra anh ấy đã có mục tiêu, nhưng Rebecca cũng không phải thứ thường, con cái nhà giàu ngoại trừ việc cơm tới mở miệng, áo tới giang tay ra, còn rất chuyên một việc là bất chấp thủ đoạn giành lấy cái mình muốn. Rebecca đã chạy đến bên Charley, cô rất tình cảm mà kéo lấy tay Tả Huy.

- Charley sao anh không đeo cà vạt mà lần trước em tặng cho anh? Cái này của anh có hơi cũ rồi. – Rebecca vừa nói còn vừa nháy mắt với Tả Huy, lúc nãy Vũ Tiệp giận không tả nổi.

- Ngũ Tả Huy, anh thật là quá đáng lắm.

Vũ Tiệp hất tay Tả Huy ra, Tả Huy vốn còn định đuổi theo nhưng lại bị Rebecca và mấy cô gái đó vây lấy nên anh không thể nào thoát thân. Vũ Tiệp chạy ra khỏi Pizza Hut, nhìn thấy Tả Huy bị một nhóm con gái vây lấy thông qua miếng kiếng trong suốt, cô có hơi thất vọng với Tả Huy.

***

Cuối cùng cũng tới cuối tuần, hôm nay Nhất Phàm và Vũ Tịnh có thời gian ăn tối với gia đình. Tuy gần đây Nhất Phàm và Vũ Tịnh vẫn đi làm chung, nghỉ ngơi chung trong một căn phòng, nhưng hai người đã không còn ngọt ngào như trước nữa, hình như lại rơi vào cục diện cứng đơ, quan hệ của hai người là một bản hợp đồng thuê. Hiển nhiên là hôm nay Nhất Ninh vui nhất, cô bỏ cuộc hẹn của Chí Hoằng, cố tình ở nhà ăn tối chỉ để không bỏ lỡ cuộc phỏng vấn của anh hai. Hiện giờ có thể nói Nhất Ninh là người hạnh phúc nhất, công việc của gia đình có anh hai và chị dâu lo, gánh nặng của mình cũng không còn nặng, Chí Hoằng lại thật sự là một bạn trai nghe lời, tuy không lãng mạn như những con trai khác nhưng anh cũng có thể nó là nâng niu Nhất Ninh như báu vật vậy.

Ăn tối xong, hiếm hoi lắm cả nhà mới có dịp cùng ngồi trước tivi xem Hong Kong Weekly.

Chương trình bắt đầu rồi, sau lời dẫn của Tina Wang thì Nhất Phàm xuất hiện, Nhất Phàm lên tivi vẫn đẹp trai như thường.

- Anh hai, anh đẹp trai quá. – Nhất Ninh cầm lấy remote với vẻ mặt si mê.

- Được rồi con đừng có điên như vậy nữa, cũng sắp tới tuổi kết hôn rồi mà còn mất bình tĩnh như vậy. Ngày nào cũng nhìn thấy người thật đây không nghe con kêu như vậy, nhìn thấy người giả trên tivi lại hứng khởi đến thế. – Mẹ của Nhất Phàm thấy con mình mất hình tượng quá thì không cầm được lòng mà nhắc nhở.

- Mummy, trên tivi đâu phải người giả, rõ ràng là người thật mà. – Câu này của Nhất Ninh quả là làm cả nhà bật cười, chỉ có biểu hiện của Nhất Phàm và Vũ Tịnh là không thong thả nổi.

Trên cơ bản là cuộc phỏng vấn không bị cắt xén gì cả, chỉ là khi trò chuyện về lĩnh vực quản lý Nhất Ninh cảm thấy hơi chán.

- Anh hai, tuyên ngôn tình yêu của anh là ở phút thứ mấy vậy! Cũng nói cả tiếng rồi.

- Sắp rồi.

Nhất Phàm đáp đại, đối với người khác mà nói, đó là một tuyên ngôn của tình yêu, nhưng Nhất Phàm và Vũ Tịnh thì rất rõ ràng đó là tuyên ngôn của biệt ly, đưa người mình yêu đến nơi mà người đó muốn tới, làm việc mà người đó thích làm, nghe ra cảm thấy rất vĩ đại, nhưng để làm nó, trong lòng ít nhiều cũng đau chứ!

Cuối cùng cũng đợi được câu “I hope in the future she could enjoy her life in the real sense, to eat what she likes, to do what she dreams to do, to love the person she really loves. I don not care she will become fat, she will no longer be my assistant, she will no longer hold my hands. Thank you, Michelle” Tuy đã nghe qua một lần, nhưng, Vũ Tịnh vẫn xem rất chăm chú, cô thích đoạn này, tuy nó không sinh động như những câu thoại trong phim điện ảnh, nhưng đoạn nói này rất chân thành, cô có thể cảm nhận được tấm lòng mà Nhất Phàm dành cho mình.

Chương trình đã kết thúc, Nhất Ninh lại không nhịn được mà cảm thán:

– Anh hai, sao mà câu cuối cùng của anh nói như là chị dâu có người khác vậy, câu đó của anh mất tiêu chuẩn rồi! – Nhất Ninh nói xong còn lắc đầu giống như đó là một chỗ thất bại duy nhất trong bộ phim mà mình đạo diễn vậy.

- Không phải là lời nói của anh mất tiêu chuẩn, mà là cô nhóc như em chưa đủ kinh nghiệm sống thôi, không nghe ra được ý nghĩa bên trong. Đợi khi em có chồng thì em sẽ hiểu thôi. – Nhất Phàm vừa nói còn vừa gõ vô đầu Nhất Ninh.

- Anh hai, anh nhẹ tay một chút chứ. Nhưng mà, em vẫn không hiểu lắm câu nói của anh.

***

Hôm nay là ngày cuối tuần, Michael mượn cớ đi bàn chuyện làm ăn mà ra ngoài đi suốt một ngày, đến giờ vẫn chưa về. Ngoại trừ người làm ra, nguyên căn biệt thự chỉ còn lại một mình Donna. Cô khoanh hai chân ngồi trên sopha xem tivi, đương nhiên là cô không bỏ qua Hong Kong Weekly rồi, cô có thể nghe ra được rất nhiều ý trong những lời của chồng Vũ Tịnh. Và đương nhiên là cô không bỏ lỡ câu cuối cùng của Nhất Phàm rồi, chẳng lẽ Hoắc Nhất Phàm biết chuyện của Michael và vợ mình mà còn chịu thả Phương Vũ Tịnh đi sao? Trên đời còn có người đàn ông tốt vậy sao?

Michael còn chưa về, Donna làm cheese cake trong bếp, nấu tây mễ lộ, đây là những việc mà Donna vẫn luôn làm khi ở bên Michael, mẹ nói yêu một người đàn ông thì việc đầu tiên làm vì người đó phải là đả thông bao tử của người đó, vì thế, vì Michael, Donna đã học nấu ăn rất giỏi, chỉ là Michael không thường xuyên ở cạnh Donna nên không có thời gian ăn món ăn do cô làm, món Michael thích cũng chỉ có tây mễ lộ và cheese cake.

Michael thì thật chất chẳng phải đi bàn chuyện làm ăn mà chỉ lái xe vòng vòng, nghĩ chuyện của công ty, nghĩ chuyện của Vũ Tịnh, tuy không thích Donna nhưng anh vẫn không muốn tổn thương người con gái yêu anh hết mình này. 9 giờ, anh đúng giờ trở về phòng làm việc lên mạng xem Hong Kong Weekly, Hoắc Nhất Phàm đẹp trai hơn trên báo, cách nói chuyện cũng rất phong độ, có điều câu cuối của cậu ta có ý gì? Cậu ta biết việc của mình và Vũ Tịnh? Cậu ta sẽ buông tay? Còn mình, có phải còn nên nắm bắt không?

Khi anh trở về biệt thư thì đã rất trễ, Donna lại ngủ trên sopha ở đại sảnh. Michael cũng vẫn như bình thường ẵm cô vào phòng, kéo chăn đắp cho cô. Đó là sự chu đáo duy nhất anh làm cho cô, và đó là điều xa xỉ duy nhất trong lòng Danna, vì thế chỉ cần anh không phải đi công tác, thì bất luận có trễ cỡ nào, cô cũng sẽ đợi anh, ở Mĩ là như vậy, ở Pháp cũng như vậy. Từng có lúc, cô là người của Michael, nhưng sau đó Michael vẫn lý trí mà giữ khoảng cách với cô.

Sáng chủ nhật, Michael dậy rất trễ, nhưng Donna mãi mãi cũng sẽ ở bên cạnh anh, múc tây mễ lộ cho anh và chuẩn bị cheese cake cho anh.

- Sau này đừng ngủ ngoài sảnh nữa, dễ cảm lạnh. – Michael vẫn không nhìn Donna, anh cầm lấy tờ báo, còn Donna thì cẩn thận đặt cheese cake lên bàn.

Michael ăn một muỗng, Donna đã biết câu tiếp theo của anh là gì.

– Cheese cake của em vẫn giữ được tiêu chuẩn.

Quả nhiên, quả nhiên vẫn là câu đó. Nghe câu nói này, cô sẽ cười một cái, tuy câu này đã nghe rất rất nhiều lần, nhưng khi nghe lần nữa, cô vẫn sẽ rất vui, cô không dám tưởng tượng đến nổi sợ hãi của mình khi một ngày nào đó ngay cả câu này cô cũng không thể nghe được nữa.

- À phải, tuần sau phân công ty của Shell tại HK sẽ bàn lần cuối với mình tại khách sạn Hoắc thị, nếu như thuận lợi chúng ta sẽ ký hợp đồng vào hôm đó.

- Hoắc thị, tên này sao quen vậy? – Làm gì mà Michael không biết Hoắc thị là khách sạn nào, chỉ là anh vẫn thích giả khờ.

- Hoắc thị là nơi mà Michelle và chồng của bạn ấy làm việc. – Donna nhắc nhở.

- Là nó à, anh biết rồi, em chuẩn bị hết các văn bản đi!

Hoắc thị, Tịnh Tịnh, có phải định sẵn chúng ta còn cơ hội gặp nhau không, có phải chúng ta vẫn còn cơ hội không?

Khó khăn lắm mới trải qua ngày chủ nhật, cuối cùng thì thứ hai cũng tới, Michael và Donna đã đến Hoắc thị. Suốt quá trình bàn bạc đều được tiến hành trong phòng hội nghị VIP của Hoắc thị, thật ra chủ đạo vẫn là Donna vì người phụ trách toàn bộ phương án này là cô, Michael chỉ tham gia với tư cách đại biểu của công ty vật lưu để biểu hiện sự tôn trọng đối với xí nghiệp bạn. Thật ra thì Michael có thể không tới, nhưng Donna đã cố tình sắp xếp cho anh tới, vì cô còn muốn chứng thực suy nghĩ trong lòng của mình, Michael cứ luôn miệng nói những lời như không muốn quấy rối Vũ Tịnh, nhưng Donna không tin.

- Mr Kuan, I think everything is ok. Donna is really an excellent assistant. How lucky you are! Can we sign the contract now? – Tổng giám đốc phân công ty Shell tại HK vui mừng nói.

- Ok.

Michael bắt tay với tổng giám đốc đó, rồi quay qua nháy mắt với Donna một cái tỏ ý cám ơn. Đó là sự ăn ý của anh và cô, sự ăn ý duy nhất, Donna chưa bao giờ dám đi sâu phân tích trong cái nháy mắt của Michael có bao nhiêu tình cảm là thật, bao nhiêu là giả, cô chỉ trân trọng nó, vì thế trong công việc, cô luôn dồn hết sức mình, chỉ để có được cái nháy mắt này, đây là một sự ăn ý.

Michael ký tên lên hợp đồng, thế là một vụ làm ăn đã xong, thấy Donna đã thu dọn xong văn bản, hai người chuẩn bị rời khỏi. Vừa bước ra cửa phòng hội nghị thì trông thấy Vũ Tịnh và Sandra đang từ hướng bên kia đi tới. Sáng nay, việc chủ yếu phải làm là Vũ Tịnh và Sandra đi kiểm tra từng phòng hội nghị ở từng lầu một, vì sắp tới có niên hội Nhà hàng Quốc tế nên có vài phòng có lẽ phải tu sửa lại, Sandra chủ yếu nói cho Vũ Tịnh nghe đặc điểm, diện tích của mỗi phòng, cho cô biết mỗi phòng có thể chứa bao nhiêu người, còn Vũ Tịnh thì viết lại suy nghĩ của mình trong notebook, sau khi trở về phòng làm việc sẽ đưa cho Sandra chỉnh lý lại. Hai người đi với nhau, trông Vũ Tịnh giống thư ký hơn.

- Bà Hoắc, tầng này cũng tạm rồi, chúng ta lên tầng trên chứ!

Vũ Tịnh gật gật đầu, có điều hình như cô còn đang ghi chép gì đó. Cuối cùng cũng viết xong, Vũ Tịnh vừa ngước đầu lên thì phát hiện Michael và Donna đang ở trước mặt mình, trong nhất thời cô có chút không biết phải làm sao. Nhìn Donna, cô lại nhớ đến New York, tại căn tin ở khách sạn Hilton, nhớ đến những lời Donna nói với mình, trong một lúc cảm xúc của Vũ Tịnh lại có chút không khống chế được. Tay của cô lại bắt đầu run lên, notebook rớt xuống đất, Michael rất muốn bước tới nhặt lên giúp cô, chỉ có điều Sandra đã trước anh một bước.

- Michelle, thật không ngờ lại gặp lại bạn ở đây. Michael, mình và bạn đã lâu lắm rồi không ngồi chung với nhau, hay là chúng ta xuống phòng cafe trò chuyện đi! – Donna nói, vừa kéo lấy tay Michael vừa đi tới bên Michelle.

- Bà Hoắc, tôi trở về làm việc trước.

Sandra đưa notebook lại cho Vũ Tịnh rồi đi về phía thang máy. Ba người còn lại ngồi trong phòng cafe một cách rất ngượng ngạo. Tuy Donna không tỏ ra rất thân mật với Michael, nhưng Vũ Tịnh ngồi ở đó vẫn cảm thấy không thoải mái, tay của cô nắm chặt cuốn note, vì chỉ có như thế, cô mới có thể che giấu bàn tay đang run lên của mình. Nhân viên bước tới hỏi họ muốn dùng gì, Donna xem qua xem lại menu, thật ra không phải là cô không biết mình muốn uống gì, ánh mắt của cô dừng lại ở bàn tay của Vũ Tịnh, cô chú ý tới tay Vũ Tịnh đang run, miệng cô chợt lộ ra một nụ cười, sự phớt lờ, lạnh nhạt mà Michael dành cho mình, ở ngay trong giây phút Vũ Tịnh tái bệnh, cái trong lòng cô dâng lên là khoái cảm của báo thù.

- Cho tôi nước cam ép! Michael còn anh?

- Lemonade. – Michael cố ý nói đáp án này rất lớn tiếng, là muốn nhắc nhở những ngày tháng anh và Vũ Tịnh ở bên nhau, là muốn nhắc nhở Vũ Tịnh anh chưa hề thay đổi, anh vẫn đang chờ đợi?

- Michelle, còn bạn?

Rõ ràng biết Vũ Tịnh không nói được, Donna còn cố ý hỏi. Vũ Tịnh vừa định lấy điện thoại ra viết thức uống cho nhân viên thì nhân viên đó đã tiếp lời giúp cô.

- Bà Hoắc, bà vẫn dùng Blue Moutain chứ. Lúc trước mỗi lần cùng ông Hoắc tới đây đều là dùng Blue Moutain, chắc là tôi không có nhớ sai.

Vũ Tịnh mỉm cười gật đầu, đã từng có lúc, cô không thích Blue Moutain, vì bên trong nó có quá nhiều câu chuyện của Tuệ Hân và Nhất Phàm, nhưng ngay sau khi gặp Donna, Vũ Tịnh đã dần dần thử uống Blue Moutain, mùi cafe rất nồng, vị rất thuần, có những việc không xứng đáng kiên trì mãi, thay một góc độ khác, một phương thức khác để nhìn cuộc sống này, chưa hẳn không phải là một việc tốt.

Nhân viên đó đã đi khỏi, ba người ngồi với nhau, vì Vũ Tịnh không thể nói nên chỉ nghe tiếng của Donna.

- Michael, anh thật là phải học hỏi chồng của Michelle đó, người ta cũng biết tranh thủ thời gian, hễ rãnh là cùng xuống đây lãng mạn, anh thì thiệt chẳng biết lãng mạn tí nào. Michelle bạn không biết đâu, Michael đúng thật là một người cuồng công việc, khi mà anh ấy cuồng lên, một ngày uống liên tục 7 ly cafe, làm việc hai mươi mấy tiếng, và người không may là mình, bạn xem, da của mình không còn tốt như hồi còn đi học nữa