Hoàn Hảo (Perfect)

Chương 29




Cô tìm kiếm trong tủ áo lần nữa khi nảy ra ý tưởng lấy điện thoại gọi báo bình an cho cha mẹ. Đứng bên cạnh giường, cô đặt tay lên trán Zack, quan sát từng hơi thở của anh. Thân nhiệt anh gần như là bình thường, hơi thở đã sâu hơn và đều đặn. Sự nhẹ nhõm khiến cô gần như khuỵu cả gối khi bước đến bỏ thêm củi lò sưởi. Hài lòng vì người anh đã được giữ đủ ấm, cô đóng cửa phòng ra ngoài tìm điện thoại. Cho rằng phòng ngủ của anh là nơi hợp lý nhất để bắt đầu tìm kiếm, cô mở cửa ra và choáng ngợp trước vẻ hào nhoáng bên trong. Cô nghĩ phòng mình với lò sưởi bằng đá, cửa kính, và buồng tắm lát đá đã là quá lộng lẫy rồi, nhưng căn phòng này còn hơn thế gấp mười lần. Những tấm kính xếp dọc bức tường bên trái cô, phản chiếu giường ngủ cỡ đại và khung trời bên trên cùng lò sưởi bằng đá cẩm thạch trắng ở phía đối diện.Những cửa sổ kéo dài ra tạo thành một chỗ hóng mát rộng rãi với bồn nước nóng trên một đài xây bằng đá cẩm thạch trắng. Một cặp ghế sofa vải màu trắng ngà, vân màu hoa cà và sọc xanh biển được kê sát lò sưởi. Phần còn trống ở phía kia bồn nước nóng là hai chiếc ghế nhỏ dày và hai ghế dài bọc nệm cùng màu với hoa văn trên tấm trải giường.

Julie chậm rãi đi tới trước, chân cô đi trên tấm thảm xanh nhợt nhạt. Cô nhìn thấy hai nắm cửa bằng đồng thau trên cửa kính và rón rén đẩy vào, cô thở ra kinh ngạc trước buồng tắm xa hoa bằng cẩm thạch được chia thành hai gian với hai bồn rửa mặt và hai tấm kính trên hai phần tường riêng biệt. Mỗi phần được lắp một vòi sen cực lớn và những tấm kính sáng loáng, tất cả đều được sắp xếp cân đối một cách tuyệt vời.

Mặc dù phần còn lại của căn nhà cho thấy nó được xây dựng để có thể phù hợp với một người đàn ông hay phụ nữ, nhưng không có nghi ngờ gì là sự quý phái đầy nữ tính trong căn phòng này sẽ khiến một anh chàng nào đó cảm thấy như lạc vào khuê phòng thiếu nữ. Julie đã đọc trong một tờ tạp chí nào đó rằng những người đàn ông tự tin vào sức hút nam tính của bản thân hiếm khi từ chối ước muốn có phòng ngủ đầy chất đàn bà của vợ mình, thật ra mà nói, họ thích cảm giác "xâm phạm" khu vực cấm nhiều hơn. Trong một lúc Julie đã nghĩ chuyện đó thật dở hơi, nhưng khi cô chú ý thấy đồ đạc được làm theo nhu cầu của đàn ông như giường ngủ rộng và thoải mái, ghế nhồi cạnh bồn nước nóng thì cô nghĩ cái lý thuyết đó cũng có phần chính xác.

Cô bước tới tủ âm tường ở nửa bên phải buồng tắm và tìm điện thoại bên trong. Sau khi lướt qua hết ngăn kéo và tủ kệ ở phòng ngủ, Julie cảm thấy bị thu hút bởi chiếc áo kimono đỏ thêu chỉ vàng đang mắc trong tủ. Cô chọn nó một phần vì nó chắc chắn sẽ vừa vóc người cô cũng như mong muốn mình trông thật đẹp khi Zack tỉnh lại sáng mai. Cô thắt đai lưng quanh eo rồi tự hỏi anh đã giấu điện thoại ở chốn quỷ nào, cô chợt nhớ đến cái tủ nhỏ đã bị khóa chặt dọc lối đi. Cô đi thẳng đến đó và thử giật mạnh, nhưng tủ đã khóa kín, cô quay lại phòng ngủ. Cô đã tìm ra chìa khóa nơi cô đoán nó sẽ ở đó - trong túi quần ướt sũng của anh.

Ngăn tủ chứa đầy rượu và chất cồn, bốn cái điện thoại được Zack giấu bên cạnh thùng sâm panh Dom Perignon .

Hơi khó thở vì căng thẳng đột ngột. Julie lấy một cái điện thoại đi vào phòng khách, nối dây vào, ngồi lên ghế sô pha, hai chân khoanh lại, điện thoại đặt trên đùi. Cô đã nhấn được nửa dãy số trước khi cô nhận ra cô đang mắc vài sai lầm. Cô dằn mạnh tai nghe để ngắt cuộc gọi. Khi bắt cóc là tội ác liên bang - và Zack còn là tội phạm giết người - có lý do tin rằng FBI đang ở trong nhà cha mẹ cô, đợi cô gọi điện và nhờ đó lần ra dấu vết. Ít ra những chuyện đó thường xảy ra trong phim. Cô đã quyết định mình sẽ ở đây với Zack và để Chúa lo phần còn lại, nhưng cô nhất định phải nói chuyện với gia đình mình và trấn an họ. Tay cô lơ đãng lướt qua lại trên lằn chỉ vàng của áo kimono trong khi suy nghĩ phương án khả thi nhất. Vì cô không thể gọi bất cứ thành viên nào trong gia đình, cô phải gọi ai đó khác trước tiên, một người cô thật sự tin tưởng, một người không bị bối rối bởi việc cô nhờ .

Julie loại trừ những người đồng nghiệp của cô. Họ là những phụ nữ tuyệt vời, nhưng họ nhút nhát nhiều hơn dám đương đầu, và họ cũng không có kiểu cách cần thiết cho nhiệm vụ. Bất thình lình cô mỉm cười rạng rỡ và đi lấy danh bạ nhỏ mà cô để trong túi. Mở tới vần C, cô bật điện thoại và kiểm tra số của Katherine Cahill trước khi cô ấy trở thành bà Mathison. Đầu tháng này, Katherine đã gửi cô một lời nhắn là không biết họ có thể gặp nhau khi cô ấy tới Keaton tuần này được không. Julie khúc khích cười khi nghĩ tới cơn giận điên cuồng của Ted khi cô gửi Katherine trở lại nhà Mathison, nơi mà anh không thể tránh hay phớt lờ cô ấy... và Katherine sẽ cảm ơn cô vì điều đó.

"Katherine" Julie nói ngay trước khi có tiếng phụ nữ trả lời điện thoại "Julie đây. Đừng nói gì hết nếu cậu không ở một mình".

"Julie! Chúa ơi! Chỉ có mình thôi. Cha mẹ mình đang ở Bahamas. Cậu ở đâu? Cậu ổn chứ?"

"Mình khỏe. Mình thề là mình được an toàn" cô ngừng lại để lấy bình tĩnh "Cậu có biết là cảnh sát hay FBI - ý mình là - họ có mặt ở nhà cha mẹ mình không?"

"Họ ở đó và tra hỏi cả thị trấn luôn".

"Nghe này, mình cần nhờ cậu một việc rất quan trọng. Cậu sẽ không phải phạm pháp, nhưng cậu sẽ phải giữ bí mật".

Giọng Katherine hạ thấp gần như thì thầm "Julie, mình sẽ làm bất cứ điều gì cho cậu. Mình mừng là cậu đã gọi cho mình - cậu cho mình cơ hội trả lại những gì cậu đã làm để ngăn Ted ly dị mình hay cách cậu đứng bên cạnh mình" Katherine ngưng lại trước khi Julie định cắt lời "Cậu muốn mình làm gì?"

"Mình cần cậu chuyển lời cho cha mẹ và anh trai mình ngay là mình sẽ gọi lại cho cậu trong vòng một giờ tới và mình có thể nói chuyện với họ. Katherine, phải chắc là cậu không gây bất kì chú ý nào cho FBI. Gặp riêng gia đình mình và chuyển tin nhắn cho họ. Cậu sẽ không bị đặc vụ FBI dọa dẫm phải không?"

Katherine cười buồn "Cái này thì Ted đã từng nói đúng - mình là cô công chúa nhỏ hư hỏng mà cha cô đã khiến cô ta tin rằng mình có thể làm chuyện gì cũng được nếu thích. Bây giờ không có chuyện đó đâu" Cô kết thúc hài hước hơn nữa "có rất ít đặc vụ FBI có khả năng làm cựu công chúa bối rối. Nếu họ cố làm" cô đùa "mình sẽ nhờ cha gọi nghị sĩ Wilkins".

"Tuyệt vời" Julie nói, tự cười vì sự liều lĩnh táo bạo trong giọng Katherine. Nhưng cô trấn tĩnh lại và đưa thêm thông điệp nhằm giúp Katherine cũng như gia đình Mathison hiểu rõ tình hình trước cuộc điện thoại tiếp theo "Một điều mình cần nói nữa là : Cậu phải khiến gia đình mình hiểu là mình đang rất an toàn, nhưng nếu có ai lần theo cuộc gọi thì mình sẽ rơi vào tình trạng cực kì nguy hiểm. M-mình không thể giải thích chính xác ý mình là gì - mình không có thời gian - mà nếu như mình có thì..."

"Cậu không phải giải thích gì với mình cả. Mình có thể biết qua giọng nói là cậu đang ổn. Đó là điều mình quan tâm. Còn chuyện cậu đang ở đâu hay cậu ở với ai ... mình sẽ biết khi nào cậu muốn nói. Cậu là người tốt nhất mà mình từng biết đó Julie. Tốt hơn mình nên đi ngay. Gọi lại sau một giờ nữa nhé".

Julie đốt lửa cho lò sưởi phòng khách. Cô đi qua đi lại bên cạnh nó, mắt chăm chú nhìn đồng hồ, nôn nao chờ đợi một giờ trôi qua. Chính vì sự bình tĩnh, chấp nhận mọi điều Julie nói của Katherine mà Julie đã không chuẩn bị gì cho cuộc gọi thứ hai.

Giọng nói thấu hiểu của cha Julie vang lên ngay tiếng reo đầu tiên.

"Vâng, tôi nghe. Ai gọi thế?"

"Con là Julie đây cha" Julie nói, ép chặt tai vào điện thoại "Con ổn. Con ổn - ".

"Cảm ơn Chúa" Giọng ông khàn khàn và cộc cằn vì cảm xúc, rồi ông kêu lớn "Mary . Julie này. Con bé ổn. Ted, Carl, Julie đang gọi điện và nó khỏe. Julie, mọi người đã làm theo lời con. Chúng ta không nói cho FBI nghe chuyện này".

Cách xa đó hàng ngàn dặm, Julie có thể nghe thấy tiếng động từ hàng loạt máy phụ được nhấc lên và những giọng nói run rẩy, nhưng giọng đầy uy quyền của Ted đã lấn át tất cả .

"Mọi người im lặng" Anh ra lệnh "Julie, em có đang ở một mình không? Em có thể nói chứ?" trước khi cô kịp trả lời thì anh đã nói thêm "Một học sinh có giọng trầm của em - Joe Bob Artis - đã phát bệnh vì lo lắng cho em".

Trong một giây Julie cảm thấy bối rối bởi chủ đề mới và cái tên cô chưa từng nghe, và cô phá ra cười khi nhận ra anh đã cố ý nói sai tên đó .

"Ý anh là Willie phải không?" cô sửa lại "Em đang ở một mình, ít nhất là trong lúc này".

"Cảm ơn Chúa! Em đang ở đâu vậy em yêu?"

Miệng Julie toan mở ra nhưng không thốt được tiếng nào. Lần đầu tiên kể từ khi cô sống cùng gia đình Mathison cô sẽ phải nói dối họ. Mặc cho lý do của cô có quan trọng đến đâu đi nữa, cô vẫn cảm thấy khiếp đảm và xấu hổ vì nó.

"Em không biết chắc" cô giả đò nhưng mọi người dễ dàng nhận ra "ở đây rất lạnh" cô bổ sung khập khiễng.

"Em ở bang nào? Hay là em ở Canada?"

"E-Em không thể nói được".

"Benedict ở đó phải không?" Ted nói, cơn giận anh cố kìm nén chực chờ bộc phát ra "Đó là lý do tại sao em không thể nói nơi em đang ở. Đưa tên khốn kiếp đó điện thoại ngay lập tức đi Julie!".

"Em không thể! Nghe em nói này, tất cả mọi người, em không thể giữ máy lâu, nhưng em muốn mọi người tin là em không bị ngược đãi dưới bất kì hình thức nào. Ted" cô cố liên lạc với ai đó hiểu về luật pháp với hy vọng là những phán quyết của tòa cũng có lúc sai lầm "Anh ấy không giết ai cả. Em biết anh ấy không làm. Bồi thẩm đoàn đã sai rồi, vậy nên anh không thể - chúng ta không thể buộc tội anh ấy vì đã bỏ trốn".

"Một sai lầm" Ted nổ tung "Julie, đừng có tin cái chuyện tào lao đó! Hắn là kẻ sát nhân và là kẻ bắt cóc".

"Không! Anh ấy không định bắt cóc em. Anh ấy chỉ muốn một chiếc xe, anh biết đó, để ra khỏi Amarillo, và anh ấy đã thay lốp cho chiếc Blazer và em đã cho anh ấy quá giang. Đúng ra anh ấy đã cho em đi nếu như em không vô tình thấy tấm bản đồ - ".

"Em thấy tấm bản đồ nào vậy Julie? Tấm bản đồ ở đâu?"

"Em phải đi rồi" Julie rầu rĩ nói.

"Julie!" Mục sư Mathison cắt ngang "Khi nào con trở về?"

"Ngay khi anh ấy cho con đi, không - ngay khi con có thể. Con phải đi. Hứa với con là mọi người sẽ không nói với ai về cuộc gọi này nha".

"Mọi người hứa. Tất cả đều yêu con, Julie" Mục sư Mathison nói với một sự tin tưởng chân thành không điều kiện "Cả thị trấn đều cầu nguyện cho con được an toàn".

"Cha" cô nói không cần suy nghĩ "Cha có thể nhờ mọi người cầu nguyện cho sự an toàn của anh ấy được không?"

"Em mất trí rồi" Ted òa ra "Hắn là tên giết - ".

Julie đã không nghe anh nói hết câu. Cô dập máy và những giọt nước mắt đau đớn đang căng tràn trên mi. Cô đã cầu xin mọi người cầu nguyện cho tên bắt cóc cô, và như thế cô vô tình khiến mọi người tin nếu không phải cô bị Zachary Benedict lừa bịp thì ắt hẳn phải là đồng lõa của anh. Một ai đó nếu không bị phản bội vì những điều họ dám đứng ra và tin tưởng thì cũng đã cảm thấy bị lừa dối vì đã tin cô. Cảm giác đau đớn làm cả người Julie rung lên, cô tự nhắc mình Zack vô tội và đó mới là điều cô quan tâm. Giúp đỡ một người vô tội thoát khỏi nhà tù thì không có gì là mất đạo đức hay phạm pháp cả, và cũng không phản bội lòng tin của gia đình cô.

Đứng dậy bỏ thêm củi vào lò, đặt điện thoại trở lại tủ, cô vào bếp và dùng một giờ kế tiếp để lau dọn sạch sẽ cũng như làm vài món nóng sốt cho bệnh nhân của cô khi anh thức dậy. Khi cô gọt khoai tây thì ý nghĩ anh biết cô đã gọi điện cho gia đình chợt nảy ra trong đầu cô một cách khó nhọc, cô sẽ phải mất hàng giờ để thuyết phục anh là gia đình cùng chị dâu cũ của cô là những người đáng tin cậy và sẽ không báo cho chính quyền về cuộc gọi. Bây giờ anh đã có đủ thứ phải lo lắng rồi nên cô quyết định sẽ không nói với anh.

Sau khi hoàn tất cô rảo bước trở lại phòng khách và ngồi xuống ghế sô pha, tiếng radio vẫn vang ra từ nhà bếp và cô có thể nghe thêm những tin tức mới có thể thu hút Zack.

Thật là thú vị, một sự mỉa mai tồi tệ, cô duỗi người trên ghế, mắt nhìn lên trần nhà. Suốt nhiền năm trời cô cố cư xử như Mary Poppins, chưa từng lầm đường lạc lối cho đến tận lúc này (Mary Poppins là một bảo mẫu nổi tiếng và được mọi người yêu quý).

Ở trung học, cô có rất nhiều bạn là phái nam, nhưng cô chưa bao giờ để họ vượt quá tình bạn, và họ cũng có vẻ chấp nhận chuyện đó. Họ đón cô đi xem bóng bầu dục, cho cô quá giang tới trường, và chào đón cô vào hội nhóm ồn ào của họ. Vào năm cuối cấp, Rob Kiefer, người được cả trường đánh giá là "lực lưỡng", đã đặt cô vào tình huống khó xử và thất vọng khi mời cô tới buổi tiệc cuối năm. Julie đã thầm say mê Rob hàng năm trời, nhưng cô vẫn từ chối lời mời của anh vì thiên hạ đồn Rob Kiefer cời đồ lót của phụ nữ còn nhanh hơn Mary Kostler thay quần áo cho những con ma nơ canh trên cửa sổ shop thời trang Kostler.

Julie đã không tin rằng Rob sẽ làm điều gì đó với cô vì họ là bạn của nhau. Cô còn là con gái Mục sư Mathison, do đó cô "miễn nhiễm" với hầu hết mọi chuyện không mong muốn, nhưng cô không thể đến buổi tiệc với Rob. Cho dù cô muốn nói "vâng" muốn chết đi được hay Rob đã trang trọng hứa sẽ cư xử đúng mực vào tối đó, nhưng cô biết cả trường, hay cả thị trấn sẽ cho rằng con gái Mục sư Mathison đã thành cái tên mới nhất trong danh sách bị chinh phục dài ngoằng của Rob Kiefer. Thay vào đó, cô đến buổi tiệc với Bill Swensen tốt bụng, cha cậu ta là trưởng ban dàn nhạc của trường. Tối đó cô đau khổ cùng cực khi nhìn thấy Rob với vương miện của buổi tiệc trên đầu đang hôn nữ hoàng của anh, Denise Potter.

Đêm đó Denise có thai. Cặp đôi này kết hôn ba tháng sau đó và phải thuê căn hộ một gian thay vì học đại học như dự tính, và cả thị trấn Keaton biết tại sao. Một vài người tiếc nuối cho Denise, nhưng số khác đều cho là tự cô ta chuốc lấy khi đến gần Rob Kiefer.

Julie cảm thấy có trách nhiệm với cơn ác mộng đó một cách vô lý. Kinh nghiệm đã giúp cô hạn chế rắc rối và scandal bằng mọi giá. Ở đại học, cô kiên quyết từ chối hẹn hò với Steve Baxter mặc dù cô cũng thích anh, một cầu thủ đẹp trai với vẻ phớt tỉnh bất cần đời đã ghi điểm trên giường nhiều hơn trên sân. Steve, vì những lý do nào đó mà cô không bao giờ hiểu, đã bỏ ra hai năm đeo đuổi cô, xuất hiện ở những buổi hoạt động xã hội mà anh biết chắc cô có mặt, đứng sát bên cô, dùng sự dịu dàng quyến rũ để thuyết phục cô là người rất đặc biệt với anh. Họ cùng cười, cùng nói chuyện trong nhiều giờ liền, nhưng chỉ trong phạm vi nhóm, vì Julie vẫn cứng rắn từ chối hẹn hò với anh.

Bây giờ Julie có dịp so sánh quá khứ phẳng lặng với hiện tại hỗn loạn và tương lai mờ mịt, cô không biết nên khóc hay cười: trong chừng đó năm, cô không chệch khỏi lằn ranh dù chỉ một lần vì không muốn gia đình và người dân thị trấn Keaton nghĩ xấu về cô. Giờ đây cô sắp sửa ra khỏi 'con đường thẳng nhỏ hẹp', tuy nhiên cô không thể chịu nổi sự vi phạm chuẩn mực đạo đức và xã hội sẽ làm khuấy lên tin đồn nho nhỏ ở Keaton. Mà thực ra, không phải cô, Julie gắng gượng suy nghĩ. Những gì cô sắp làm không chỉ vi phạm định nghĩa về đạo đức mà còn vi phạm luật pháp nước Mĩ, và trong khi cô làm vậy, phương tiện truyền thông sẽ có dịp tám chuyện với phần còn lại của thế giới - y như những gì họ đang làm.

Khoảnh khắc hài hước bay biến và Julie ủ rũ nhìn vào bàn tay. Từ khi cô sống cùng gia đình Mathison, cô đã chọn sẽ có những 'hy sinh', bao gồm việc cô trở thành giáo viên thay vì theo đuổi nghề nghiệp khác có nhiều tiền hơn. Và tất nhiên, những hy sinh ấy luôn mang lại cho cô nhiền phần thưởng đến mức khiến cô cảm thấy cô cho đi không đủ.

Bây giờ cô lại cảm thấy định mệnh đang đòi cô trả lại những gì cô nhận được. Zachary Benedict là người vô tội cũng như cô, và cô không thể ngăn mình mong muốn được làm một điều gì đấy.

Nghiêng người sang bên, cô luồn tay dưới gối và nhìn ngọn lửa cháy tí tách. Cho đến khi tên sát nhân thật sự được tìm thấy, không một ai trên thế giới này, bao gồm cha mẹ cô, sẽ tha thứ cho những điều cô làm kể từ bây giờ. Tất nhiên là khi họ biết Zack vô tội thì họ sẽ ủng hộ hoàn toàn những việc cô sẽ làm và phải làm. À mà không hẳn là mọi thứ, Julie nghĩ. Họ sẽ không đồng tình khi cô yêu anh quá nhanh, nếu những cảm giác cô có với anh thật sự là tình yêu, và họ chắc chắn sẽ phản đối cô ngủ với anh. Cảm giác im lặng chấp nhận và dự liệu căng thẳng xâm chiếm Julie khi cô nhận ra yêu anh là chuyện ngoài tầm tay cô, còn chuyện ngủ với anh thì gần như là tất yếu trừ khi anh thay đổi ý định tối qua. Tuy nhiên cô mong anh sẽ cho cô vài ngày để hiểu rõ anh hơn.

Với những điều còn lại thì việc cô có thể làm là bảo vệ con tim khỏi những đau khổ không cần thiết và tự kiềm chế không nói thêm điều gì khiến cô vụng về làm tổn thương anh thêm nữa. Cô không phải là con ngốc. Trước khi Zachary Benedict vào tù, anh đã có một cuộc sống xa hoa với những người hấp dẫn, thạo đời, suy đồi đạo đức và không có chút định nghĩa nào về nhân phẩm con người. Cô đã đọc đủ mọi thứ về anh trên tạp chí trước khi anh ở tù, hẳn nhiên người đang sống cùng cô đã sở hữu những ngôi nhà và biệt thự sang trọng, nơi đó anh tổ chức những buổi tiệc hoang đàng không chỉ có ngôi sao mà còn những nhà tài phiệt, hoàng gia châu Âu, và có cả tống thống Hoa Kì.

Anh không phải là một trợ lý dễ chịu, tốt bụng của mục sư thị trấn nhỏ.

So sánh mình với anh, cô thấy mình ngây thơ và khờ dại y hệt đứa trẻ mới biết bập bẹ.