Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 215: Thiên kiếp




- Mọi người ăn cơm trước đi, ta đi tìm Hương Hương, sẽ nhanh thôi.
Khi biết được Hương Hương lúc hoàng hôn rời Vũ Uy hầu phủ rồi chưa trở về, Lý Cáp lưu lại một câu rồi vội vã rời đi.

Trong phong chúng nữ đưa mắt nhìn nhau, lúc này mới cảm thấy không khí có chút không đúng, Lý Cáp bỗng nhiên khẩn trương giống như Hương Hương gặp nguy hiểm gì.

Chỉ là Hương Hương gặp nguy hiểm gì đây? Hương Hương là hồ yêu, bí mật này mặc dù là mấy người thân cận Lý Cáp nhất cũng không phải ai cũng biết, nhưng chúng nữ cũng rất rõ ràng nàng có thực lực vượt qua cả cao thủ đỉnh cấp giang hồ, lai lịch cũng không phải thần bí, ở Trường An trên địa bàn Lý Cáp này còn có gì có thể uy hiếp được nàng?

Hơn nữa Hương Hương mặc dù đối với Lý Cáp nói gì nghe nấy phi thường ngoan hiền, nhưng đối với đại đa số người đều trầm mặc ít lời thậm chí có chút lạnh như băng, cho nên chúng nữ đối với việc Hương Hương mất tích cũng không để ý nhiều, có lẽ tưởng đi làm gì cho Lý Cáp.

Khi Chân Dao, Thiên Thiên cùng Diễm Nhi kịp phản ứng, chạy ra ngoài cửa đã không thấy bóng dáng Lý Cáp.

Chớp nháy lia lịa trong màn đêm chiếu sáng chân trời như ban ngày, ngay sau đó sấm rền chấn động mặt đất.

Đứng ở ngoài cửa, Chân Dao cảm thấy tối nay thời tiết có chút bất thường, rất quỷ dị, bất giác nắm chặt tay Thiên Thiên đứng bên cạnh

Tiểu thị nữ xinh đẹp lúc này cũng nhíu chặt đôi mi thanh tú vi lo lắng cho chủ nhân của nàng.

Hương Hương, nàng ở đâu?

Lý Cáp dốc toàn lực nhảy xung quanh đường lớn ngõ nhỏ thành Trường An, mỗi lần nhảy đều xa hơn chục trượng, tốc độ nhanh đến mức người bình thường hoàn toàn không nhận biết được thứ gì vừa vọt qua.

Tuy rằng hắn không có chân khí, không biết khinh công nhưng hắn có lực lượng vô cùng cường đại, so với cao thủ nhất lưu giang hồ chỉ có hơn chứ không hề kém.

Trong nháy mắt, Lý Cáp đã vọt qua tường thành Trường An cao lớn, chạy về về tây nam.

Trong lòng hắn cảm giác bất an ngày càng lớn làm hắn lo lắng cho an nguy của Hương Hương không thôi. Tuy trên lý thuyết thì thế giới này ngoại trừ cao thủ biến thái cỡ U hậu thì không còn mấy người có thể uy hiếp hồ yêu ngàn năm, nhưng nàng không nói lời nào bỏ đi đến giờ chưa có tin tức gì làm hắn không thể không lo lắng.

Vừa rời phòng trực giác mách bảo hắn chạy về phía tây nam, có lẽ đây là tâm linh cảm ứng nhiều năm ở chung với Hương Hương.

Càng chạy, thiên không càng ép xuống dưới, giống như chạy tiếp sẽ gặp được giao điểm giữa thiên địa, sau đó vọt thẳng lên trời.

Tối nay, tuyệt đối có gì cổ quái. Lý Cáp híp mắt, trong lòng vừa thầm khẳng định suy đoán của mình vừa lo lắng cho Hương Hương.

Hắn phát hiện những tia chớp kia đánh xuống đều chìm vào phía sâu trong rừng rậm phía trước, tiếng sấm rền vang cũng phát ra từ trong đó.

Nhìn từng trận điện quang, Lý Cáp không khỏi nghĩ: “Sẽ không phải lại là tử đạo sĩ nào tìm đến Hương Hương gây phiền phức chứ?”

Chứng kiến cảnh tượng bất thường trong trời đêm, Lý Cáp bắt đầu hoài nghi có phải có đạo sĩ phát động một pháp trận siêu cường?

- Lũ đạo sĩ chết tiệt!
Lý Cáp nhíu mày, oán hận mắng một câu, đẩy nhanh tốc độ nhảy vào sâu trong rừng rậm.

Trong lòng hắn âm thầm quyết định, nếu lần này thật sự là đạo sĩ gây bất lợi với Hương Hương, hắn sẽ phát động thanh trừ toàn bộ đạo sĩ Đại Hạ, vì an nguy vợ yêu phải bóp chết mọi nguy cơ từ trứng nước.

Lại chạy vội vài dặm, rừng rậm phía trước bỗng nhiên lộ ra một không gian trống rỗng, giống như đầu tóc rậm rạp bị hói mất một mảng vậy.

Vài tia chớp mang theo lực lượng khổng lồ từ tầng mây thấp giã xuống lỗ hổng trong rừng cây, đánh cho những gốc đại thụ xung quanh thành tro bụi.

Tại trung tâm dải đất trống, giữa thiểm điện lôi minh cuồng phong gào thét là một thân ảnh màu trắng đứng thẳng bất động, lại mấy đạo thiểm điện đánh xuống, Lý Cáp ngưng thần thấy một gương mặt vui sướng mỉm cười như mộng như ảo, vài sợ tóc trước trán bị gió thổi phất phơ, không phải tiểu hồ yêu thì là ai nữa.

- Hương Hương!
Lý Cáp mặt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, chảy thẳng tới chỗ nàng

Lúc này Hương Hương cũng đã thấy Lý Cáp, trên mặt trong nháy mắt sắc mặt vui mừng hiện lên, rồi nàng lập tức lên tiếng kinh hô:
- Chủ nhân, đừng tới đây! ! !
Đồng thời, thân hình vọt tới chỗ hắn.

Vừa dứt lời, một đạo thiểm điện đã bổ vào lưng Lý Cáp, hắn như bị chùy đành mạnh văng đi

Trên đường rơi xuống, Hương Hương đã vọt đến trước người hắn, ôm chặt lấy hắn, tiếng hô đã tràn ngập lo lắng cùng sợ hãi:
- Chủ nhân!

Nhưng trước khi rơi xuống đất, Lý Cáp lại quay người ôm lấy Hương Hương. Lúc rơi xuống đến mặt đất là lúc Lý Cáp hai chân chấm đất, ôm ngang thân thể mềm mại của tiểu hồ yêu.

- Tiểu bảo bối, nàng chạy đến đây tới làm gì? Vì sao xuất môn không nói cho ta biết trước?
Lý Cáp hơi trách cứ nói, tay ôm chặt lấy Hương Hương giống như sợ nàng bay đi mất.

Hương Hương cũng là ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn lên mặt Lý Cáp, nâng tay sờ sờ gương mặt của hắn, mới thân thiết và kinh hỉ nói:
- Chủ nhân, người... Người không sao?

Trên thực tế một đạo thiểm điện kia đã đột trụi quần áo nửa trên người Lý Cáp, trong quá trình từ không trung rơi xuống mặt đất, quần áo đã hóa thành tro tàn bị gió thổi tan. Bất quá nửa người lộ ra của hắn không hề hao tổn tí nào kể cả vùng bị sét đánh

Lý Cáp trừng mắt nhìn, cười nói:
- Đương nhiên không có việc gì. Ta là ai nha? Ta là chủ nhân Hương Hương a. Trên đời này có gì có thế đả thương ta?

- Thật sự... Không có việc gì?
Hương Hương ánh mắt mở to.

- Ân, chính là lưng eo có chút ê ẩm tê dại mà thôi, tựa như vận động quá độ.
Lý Cáp nói. Bất quá loại cảm giác này đối với hắn mà nói đã quá xa lạ. Vận động quá độ? Từ khi đến thế giới này chưa từng trải qua.

Cũng chỉ có tia chớp này là vũ khí của trời mới có thể khiến cho Lý Cáp có cảm giác như thế, mới có thể đánh bay hắn.

Trong nháy mắt cảm giác ê ẩm tê dại qua đi, Lý Cáp hiện tại chỉ cảm thấy tinh lực dồi dào, nhiệt huyết sôi trào. Chưa từng có cảm giác bị khiêu chiến, khiến hắn hận không thể nhảy lên tầng mây bắt người đại biểu cho trời ném sét xuống, dĩ nhiên là nếu có người đó đã.

- A!
Trong tiếng kinh hô của Hương Hương, lại có một đạo thiểm điện chìm trong mây nện xuống đánh trúng sau gáy Lý Cáp.

Lý Cáp thân thể bỗng nhúc nhích. Trên mặt nổi lên một món đồ hồng quang quỷ dị sau đó rất nhanh lại khôi phục nguyên dạng, hắn cười với Hương Hương nói:
- Lôi điện cũng chỉ có thế mà thôi.

Thấy Lý Cáp không việc gì, vẻ lo lắng trong mắt Hương Hương không giảm chút nào, đôi mi thanh tú nhíu lại, đôi mắt to tròn ngập nước thậm chí nổi lên vẻ đau khổ nồng đậm, khẽ cắn cắn môi dưới nói:
- Chủ nhân, người mau rời khỏi nơi này, không cần phải xen vào chuyện của Hương Hương. Hương Hương không sao...

Lý Cáp thu hồi tươi cười, ngẩng đầu nhìn bốn phía một lần, lại cúi đầu cau mày nói:
- Hương Hương, nàng làm sao vậy? Có phải có đạo sĩ không có mắt nào lại phiền nàng, muốn dùng quỷ trận bắt nàng?

Một đạo thiểm điện đánh vào mấy cây đại thụ bên cạnh nổ vang, điện quang hòa trong ánh lửa, hắn chợt phát hiện, tiểu hồ yêu sắc mặt tái nhợt đến dọa người, cặp môi vốn hồng nhuận cũng không có chút huyết sắc nào, thân thể mềm mại lạnh như băng, giống như hắn ôm là một người chết vậy.

Hương Hương nhắm mắt, lắc lắc đầu:
- Không, trên thế giới không có đạo sĩ nào có thể mời được thiên kiếp lôi.

- Thiên kiếp?
Lý Cáp sửng sốt:
- Hương Hương, nàng nói là... Nàng đang độ Thiên kiếp?

Xoẹt! Xoẹt! ...
Bầu trời đêm trên đỉnh đầu, từng tia chớp như rồng ẩn trong mây nhảy nhót, số đánh xuống mặt đất xung quanh ngày càng ít.

Lý Cáp ngẩng đầu nhìn một cái, lại cúi đầu nhìn về phía Hương Hương, nghiêm túc như chưa bao giờ nghiêm túc:
- Hương Hương, nói cho ta biết, chuyện gì xảy ra, nàng muốn làm gì?

Hương Hương ở trong ngực hắn mắt không chớp nhìn mặt hắn, mắt hắn, trong ánh mắt có thâm tình, có lưu luyến, phảng phất muốn ghi nhớ vĩnh viễn bộ dạng này. Hắn thậm chí có thể thấy trong mắt tiểu hồ yêu mơ hồ chớp động lệ quang.

Lực lượng gì có thể khiến Hương Hương tuyệt vọng như thế?

- Mau nói cho ta biết!
Lý Cáp có chút nóng nảy.

Xoẹt xoẹt! ! —— Oành!
Những tia chớp chìm trong mây ngày càng nóng nảy nhưng mà xung quanh lại không có tia chớp nào đánh xuống, chỉ là cuồng phong trên bầu trời ngày càng mãnh liệt.

Lý Cáp có thể cảm giác được, một ít mây đen chết tiệt, đang gắng tích tụ lực lượng. Lão tặc thiên tựa hồ đang đang chuẩn bị một trọng quyền trí mạng.

- Chủ nhân, Hương Hương vốn chỉ là một hồ yêu đạo hạnh ngàn năm, vừa mới trải qua thiên kiếp không lâu. Tất phải tu đủ ba ngàn năm, mới có thể có năng lực nghênh đón lần tiếp theo cũng là Thiên kiếp cuối cùng. Sau đó Hương Hương bước vào tiên cấp, trở thành hồ tiên. Chỉ là... Hương Hương may mắn gặp chủ nhân, cũng được người yêu mến, được sự giúp đỡ của Càn Khôn khí của chủ nhân, tu hành vài lần đột phá, đạo hạnh tăng trưởng siêu tốc, hiện tại đã là có được pháp lực vốn phải tu luyện ba nghìn năm. Cho nên... Ông trời bắt đầu giáng thiên kiếp...

Nghe xong Hương Hương kể ra, Lý Cáp hiểu đại khái, nguyên lai Hương Hương là trốn tránh mọi người chạy đến đây ứng kiếp, để tránh lôi điện ảnh hưởng tới người khác.

- Đám Thiên lôi này cũng không có gì đáng sợ nha. Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ nàng, nàng ở trong lòng của ta, ta ôm nàng ứng kiếp. Tí lôi điện này lại đến mấy chục mấy trăm lần cũng không thành vấn đề, coi như là mát xa thôi.
Lý Cáp ôm Hương Hương thật chặt, hắn nói lời này cũng không tính mạnh miệng, giống tia chớp vừa rồi đối với hắn mà nói chỉ là ê ẩm tê dại trong nháy mắt thôi, coi như lại đến mấy trăm lần, lấy thể chất của hắn cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Hương Hương lắc đầu nói:
- Hương Hương vốn cũng nghĩ có thể ứng phó được lôi kiếp, chính là... Khi ta đến đây, lúc màn đêm buông xuống cũng là lúc kiếp vân nổi lên mới biết được, thiên kiếp ba ngàn năm không thể nào độ qua. Khó trách, tam nhãn linh hồ chân chính mở được thiên nhãn, hồ tiên ba ngàn năm, cho tới bây giờ cũng chỉ là tồn tại trong truyền thuyết, Hương Hương sống ngàn năm lại chưa từng gặp qua.

Lý Cáp nhíu mày, khó hiểu nói:
- Cái gì? Hôm nay lôi cũng không có gì lớn a, nàng xem, ta vừa mới trúng hai cái, cũng chỉ là hơi tê tê mà thôi.
Hắn nói thoải mái. Trên thực tế lôi điện này đánh vào người thường, bất kể là cao thủ nội lực thế nào, huyết nhục trên thân thể cũng lập tức hóa thành tro tàn.

Hương Hương ngẩng đầu nhìn trời, nhìn thấy một ít lôi điện ẩn trong mây đen, nói:
- Không phải, chủ nhân. Thiên kiếp chân chính còn chưa có bắt đầu. Vừa rồi mấy đạo thiểm điện kia chỉ là khởi động thôi.

- Khởi... Khởi động?
ý Cáp vẻ mặt ngạc nhiên, cũng ngẩng đầu nhìn về phía mây đen.

Khi nói chuyện kiếp vân trên trời ngày càng rộng mở, khuếch tán ra bốn phía.

Hương Hương bỗng nhiên dùng sức đẩy Lý Cáp ra, lo lắng nói:
- Chủ nhân, người mau rời đi! Bắt đầu rồi!

Lý Cáp lại ôm chặt Hương Hương nói:
- Nàng cho rằng ta sẽ đứng bên cạnh trơ mắt nhìn nàng bị lôi kiếp đánh?

- Nhưng mà...

Oanh! Oanh! Oanh! ——
Một trận lôi minh kinh thiên động địa nổ vang, thanh âm lớn như muốn phá tan rừng rậm.

Bốn phía gió gia tốc tàn sát bừa bãi, Lý Cáp bỗng nhiên cảm thấy một cổ lực lượng cường đại từ đỉnh đầu ép xuống khiến hắn không thể cử động. Loại cảm giác này, thậm chí so với khi ở U Minh thiên cung đối mặt U hậu còn cường liệt hơn. Hắn theo bản năng ôm chặt lấy Hương Hương, đem đầu nàng áp vào bộ ngực mình, cằm để lên trán nàng.

Trong nháy mắt, Lý Cáp cảm thấy mình bị một trận ánh sáng nuốt hết, mắt tạm thời mù, tai tạm thời điếc, một cỗ cảm giác mát lạnh qua làn da tiến vào cơ thể chui vào tận xương tủy.

Lý Cáp từ từ nhắm hai mắt, ôm thật chặt Hương Hương, đây là việc duy nhất hắn có thể làm, sức lực vô cùng giờ đây cũng là vô dụng.

Tựa hồ chỉ là trong nháy mắt, lại giống như đã qua hồi lâu, cảm giác lành lạnh thấu xương kia biến thành cực nóng, thân thể phảng phất muốn thiêu cháy.

Một ngọn lửa, do thân thể đốt từ trong lòng, bốc cháy làm hắn muốn mở miệng kêu to, rồi lại mở không nổi miệng.

Lý Cáp rốt cục có thể mở mắt ra, thân thể lại bỗng nhiên giống như mất đi lực lượng ủng hộ, ngồi xuống trên mặt đất, trên người hắn đã trần truồng, quần áo sớm hóa thành tro tàn, cả người ướt đẫm mồ hôi. Mà Hương Hương trong ngực của hắn cũng cùng hắn, trần truồng thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, giống như vừa mới trải qua một hồi đại chiến kiệt lực.

Một lát sau, Lý Cáp mới hồi phục lại tinh thần, nguyên lai đây mới thực sự là thiên lôi, thực mẹ nó không phải đùa giỡn. Hiện tại hắn chỉ cảm thấy toàn thân đều yếu ớt đau đớn khiến hắn khó chịu phi thường.

Chứng kiến trong lòng Hương Hương nhắm mắt lại cau chặt mày, tựa hồ ngất đi, Lý Cáp không khỏi lo lắng. Xem ra, mặc dù có hắn che chở, nhưng vẫn nhưng không thể hoàn toàn bảo hộ Hương Hương không bị lôi điện công kích.

Xoẹt xoẹt! ——
Lý Cáp ngửa mặt lên trời, chìm trong mây, lôi điện nhảy nhót, một mảnh sáng long lanh, đạo thiên lôi thứ hai tựa hồ tùy thời đánh xuống.

- Mịa nó! Lão tặc thiên xuống tay ác như vậy! Xem ra lão tử phải dùng tuyệt chiêu!
Lý Cáp nâng lên tay phải, hắc sắc giới chỉ "bách biến vô địch" trên ngón trỏ lập tức theo lên ý chí của hắn biến hóa, nháy mắt hóa thành một cây trường trùy, đầu nhọn hướng lên trời, hắn muốn làm cột thu lôi lâm thời.

Đúng lúc này, thiên lôi đánh xuống, tia chớp giống một cây cột màu trắng đâm mạnh vào mặt đất trước mặt Lý Cáp.

Oanh! —— 

Lý Cáp cảm thấy một trận ngạt thở mê muội, thân thể nóng đến cơ hồ hoàn toàn chết lặng.

Không nghĩ tới, thiên lôi chết tiệt bày đặt như vậy, "cột thu lôi" không đi, đặc biệt đánh trên người hắn. Thực con mịa nó không hổ là "thiên kiếp thần lôi" .

Lý Cáp nhanh chóng lại nhìn về phía Hương Hương trong lòng, chỉ thấy tiểu hồ yêu mặt càng thêm tái nhợt, tóc đen tán loạn ở trên mặt, càng khiến nàng thêm tiều tụy, Lý Cáp trong lòng thương tiếc cùng trìu mến, âm thầm thề nhất định phải bảo vệ tốt nàng, hắn không thể để cho lôi điện làm bị thương tiểu hồ yêu.

À qua đêm nay. Hẳn là chính là tiểu hồ tiên.

Oanh! ——
Đạo thiên kiếp thần lôi thứ ba đánh xuống. Lý Cáp vừa mắng, vừa nhanh chóng giơ tay nắm chặt "cột thu lôi" cắm ở bên cạnh.

Sưu sưu sưu sưu!
Lý Cáp chỉ cảm thấy trong cơ thể một đạo nhiệt lưu chuyển qua, bốn phía bạo phát một trận, liền mở mắt.

Hắc! Tia chớp kia thật đúng là bị hắn dùng "cột thu lôi"chuyển xuống đất rồi. Lý Cáp hưng phấn nghĩ, nhìn về phía trên mặt đất, đã thấy mặt đất bị “nướng” đen xì, nứt nẻ ra từng đạo khe hở hẹp, khe hở hẹp gian lóe bạch quang, thật giống một lượng lớn giun trắng đang không ngừng lưu động.

Xoẹt xoẹt! ! !
Bỗng nhiên, trên mặt đất vô số đạo tia chớp lại lần nữa hướng về Lý Cáp. Nha. Không, phải nói, là hướng về Hương Hương!

Lý Cáp kinh hãi, vội vàng ôm Hương Hương lên trên đầu gối.

Quả thực giống như là bị nướng, Lý Cáp cảm giác mình cũng sắp chín! Không, tiếp tục như vậy quả thực là bị nướng cháy. Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn thậm chí có thể ngửi được mùi khét trên người mình.

Đạo thiên kiếp thứ ba đi qua. Lý Cáp cảm thấy không thể tiếp tục ngồi chờ chết như vậy. Vì thế, hắn ôm Hương Hương dốc toàn lực chạy ra bìa rừng.

Cũng không chạy nổi hai bước, kiếp vân trên đỉnh đầu đã bùm bùm đánh xuống trước mặt hàng trăm tia chớp nhỏ, hợp lại thành một bức tường điện chắn trước mặt, không đếm nổi số cây bị đánh thành tro, ánh lửa chiếu sáng rực cả bầu trời.

Tựa hồ tam kiếp thần lôi đánh vào người Lý Cáp đồng thời rút hết lực lượng của hắn đi vậy, hắn từ đi vào thế giới này sau lần đầu cảm thấy thân thể của mình nặng như vậy, di chuyển cước bộ khó khăn. Mà Hương Hương trong lòng lại càng giống mười ngọn Thái Sơn ép tới làm hắn muốn ngã quỵ. Rốt cục dưới vài đạo sát nhỏ bức bách, đùi hắn mềm nhũn, lại ngồi xuống trên mặt đất. Cơ hồ đồng thời, đạo thiên kiếp thần lôi thứ tư đánh xuống.

Đạo thiên kiếp thần lôi thứ năm oanh xuống...

Đạo thiên kiếp thần lôi thứ sáu oanh xuống...

Đạo thiên kiếp thần lôi thứ bảy oanh xuống...

Lý Cáp đã bắt đầu có chút mơ hồ, quanh thân làn da hồng quang trôi nổi, giống như có nham thạch nóng chảy ở dưới làn da, tóc cũng chuẩn bị phiếm hồng, người như ngọn nến.

Trong lồng ngực của hắn Hương Hương lúc này đã tỉnh lại, sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận. Cùng với hắn quanh nàng bắt đầu nổi lên hồng quang quỷ dị cực nóng. Thân thể mềm mại vốn lạnh băng giờ cũng đã nóng bỏng như Lý Cáp.

Hai người, đều giống như bốc cháy.

Hương Hương nhìn Lý Cáp gần như hôn mê, nhìn thấy chung quanh đã bị thiên kiếp thần lôi đánh trúng cháy đen thành mảng đất trống, trong mắt không thể khống chế đã tuôn ra nước mắt, lệ trong suốt chưa kịp rơi ra đã bị bốc hơi.

Trong mơ mơ màng màng, Lý Cáp giống như nghe được có tiếng niệm chú. Hắn nhìn đôi môi đỏ mọng trước mắt, phát hiện thanh âm không phải phát ra từ đó. Cũng phải, bảo bối Hương Hương của hắn phát ra thanh âm sao giống muỗi vậy?

- Hương Hương, muỗi ở đâu mà đông vậy...

Hương Hương ôn nhu vòng quanh cổ Lý Cáp nói:
- Là mấy đạo sĩ, bọn hắn tính ra hôm nay ta độ thiên kiếp, đứng ở ngoài mười dặm đợi ta bị Huyền Thiên thần lôi đánh cho hồn phi phách tán thì dùng trận pháp hút phép màu ba nghìn năm của ta.

Lý Cáp ánh mắt bỗng trượt tròn, hừ nói:
- Đồ không biết sống chết, lão tử bóp nát bọn hắn!
Một câu còn chưa nói xong, tinh nhãn đã híp mắt, thanh âm trở nên nhỏ khó nghe.

Vô địch tiểu tử bách chiến bách thắng trong truyền thuyết giờ thật là mệt mỏi, mệt mỏi, bị thương rồi.

Oanh! ——
Lại một tiếng lôi minh rung động thiên địa.

Lý Cáp thở dài:
- Còn có mấy đạo thiểm điện a! ...

Hương Hương đẩy mạnh hắn ra ngoài:
- Còn có hai đạo, chủ nhân, Hương Hương có thể ứng phó được, chủ nhân nghỉ ngơi thật tốt đi.

Lý Cáp kinh hãi, như kỳ tích từ trên mặt đất bật lên, nhưng trở lại bên người Hương Hương cũng đã không kịp. Đạo thiên kiếp thần lôi thứ tám đánh trúng thân hình mềm mại.

- Hương Hương! —— Không! —— 

Trong thiên địa một mảnh trắng xoá, Lý Cáp lại bị bức phải nhắm hai mắt lại.

Chờ đợi ánh sáng hiện lên, Lý Cáp vừa xông về trước, vừa khẩn cấp mở mắt ra.

Sau chút tích tắc thích nghi với ánh sáng, đập vào mắt chính là thân hình Hương Hương ôn nhu.

Tiểu hồ yêu quỳ rạp trên mặt đất, mái tóc thật dài xõa tới thắt lưng, làn da trắng nõn bị hồng quang bao phủ ngày càng nhiều, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy.

Lý Cáp quỳ gối trước mặt nàng. Cẩn thận ôn nhu ôm nàng đến bắp đùi mình g. Nhẹ nhàng đẩy tóc hai bên gò má ra, cau mày thân thiết gọi:
- Hương Hương, Hương Hương, Hương Hương! ...
Trong lòng loạn một mảnh, không ngừng cầu nguyện tiểu hồ yêu ngàn vạn lần đừng xảy ra sự cố.

- Thượng Đế vạn năng, Bồ Tát từ bi, Allah nhân từ, bất kể là ai, chỉ cần có thể cứu Hương Hương. Ta sau khi nhất định cho thượng cống các ngươi!
Người vốn vô thần chủ nghĩa như Lý Cáp bây giờ nhìn bộ dáng Hương Hương như vậy, đã gấp đến độ nói năng có chút lộn xộn.

Cuối cùng, bảo bối của hắn mở to đôi mắt tròn xinh đẹp sáng long lanh như ánh sao.

- Chủ nhân! Mau rời khỏi ta! Mau! !
Bất quá Lý Cáp không nghĩ tới là, Hương Hương vừa mở mắt ra đã những lời này.

Lý Cáp đương nhiên sẽ không rời đi, trái lại ôm chặt lấy nàng:
- Hương Hương, nàng đừng sợ. Chín lần thiên kiếp thần lôi, chỉ còn một chút cuối cùng, chúng ta cùng nhau vượt qua, không thành vấn đề.

Hương Hương bỗng nhiên phun ra một cỗ máu tươi. Mắt, mũi cùng lỗ tai cũng bắt đầu trào máu, thậm chí cả làn da cũng mơ hồ bắt đầu rướm máu.

Có thể thấy được đạo thiên kiếp thần lôi thứ tám tổn hại cơ thể nàng cỡ nào, ba ngàn năm đạo hạnh hồ yêu, ngũ tạng lục phủ đều đã hoàn toàn hư hao. Lại phải nói đến bảy đạo lôi kiếp trước Lý Cáp ôm nàng cũng đã phải chịu tổn thương không nhỏ.

Lý Cáp luống cuống muốn ôm lấy Hương Hương, lại phát hiện lực không thể dùng, gấp đến độ hắn hận không thể cho mình mấy đao.

Hương Hương gian nan nuốt một ngụm máu tươi trào đến miệng xuống nói:
- Chủ nhân... Này... Đạo thứ chín... Phải.. Là phải chết... Chi lôi, cũng không phải mấy đạo lôi trước... Có thể so sánh. Chủ nhân... Hương Hương... Hương Hương... Muốn ly khai... Nhanh rời đi...

Lý Cáp trong mắt ngấn đầy lệ, gắt gao ôm Hương Hương vào trong ngực, không nói được một lời.

Hương Hương tựa hồ cũng biết hắn không có khả năng rời đi, liền không nhắc lại, nhắm hai mắt lại, chỉ là sâu kín thở dài, trong mắt máu cũng hóa thành lệ.

Hơn mười dặm ngoại, trên một cây to, một lão giả mặc đạo bào màu xám thoạt nhìn tiên phong đạo cốt nâng cái la bàn đứng lặng ở trên nhánh cây, nhìn chằm chằm kiếp vân đen xì trên bầu trời phía tây tam, tựa hồ đang đợi cái gì.

- Đạo Không đại sư, đây là Cửu Huyền thiên kiếp thần lôi a! Thật sự là rất thần kỳ, rất đẹp, thật là làm cho người ta rung động! Ba ngàn năm tu hành mới có thể đổi được một lần, thật sự là không dễ dàng a.
Ở một cành cây bên cạnh, một đạo sĩ cao gầy nhẹ nhàng vung phất trần, chỉ về phía tây nam nói.

Nếu Lý Cáp cùng Hương Hương ở đây nhất định sẽ lập tức rút kiếm đuổi giết vị đạo sĩ này, bởi vì hắn chính là lúc trước làm Hương Hương bị thương - Minh Huyền đạo sĩ.

- Yêu hồ lại có thể dẫn động đến cửu huyền lôi, thật sự là không đơn giản.
Nói lầm bầm: “Lần này chính là thu hoạch không nhỏ a.” Đạo Không đại sư híp mắt mỉm cười nói.

Cách cây bọn họ hơn mười thước trên một thân cây khác, một đạo sĩ tướng mạo không khác Đạo Không lắm mặc đạo bào màu đen, liếc mắt nhìn hai người bọn họ nói:
- Ba ngàn năm thuần âm pháp lực không phải ba người chúng ta có khả năng hoàn toàn hấp thu được, vẫn nên lượng sức mà đi mới tốt. Có thể hút được ba bốn trăm năm đã được coi là ích lợi vô cùng.

Đạo Không đạo sĩ mỉm cười vuốt cằm nói:
- Đa tạ sư huynh nhắc nhở.

Minh Huyền cũng cung kính thanh nói:
- Thỉnh Đạo Phiền đại sư chỉ điểm.
Vốn Minh Huyền trên giang hồ cũng coi như là đạo sĩ danh tiếng, nhưng ở trước mặt hai đạo sĩ này lại tự nhận là tiểu bối, từ đó có thể thấy hai lão gia hỏa này bổn sự hơn hẳn hắn. 

Trên thực tế, Minh Huyền đã tìm được hai đại đạo sĩ tu luyện đạo thuật đạt chí tôn trong thiên hạ Đạo Không cùng Đạo Phiền từ lúc Lý Cáp còn chưa tới Đàm Bình trấn, thỉnh bọn hắn thu phục tam nhãn linh hồ Hương Hương.

Hai đạo sĩ cùng Minh Huyền đều phi thường thèm nhỏ dãi đạo hạnh cùng công lực của Hương Hương, hi vọng biến pháp lực của nàng làm của riêng.

Bất quá, Hương Hương pháp lực thực sự quá cao cường, bọn hắn không dám dễ dàng động thủ, cũng không còn nắm chắc có thể thành công. Hai là Lý Cáp luôn ở bên cạnh nàng, mà đạo sĩ không am hiểu nhất là võ công, cho nên bọn hắn căn bản không có tâm tư động thủ mãnh tướng vô địch đệ nhất Đại Hạ Quốc này.

Cuối cùng sau nhiều lần suy nghĩ, Đạo Phiền tính ra Hương Hương sắp độ kiếp, hơn nữa là cửa ải khó qua nhất của tam nhãn linh hồ lợi hại nhất - Cửu Huyền thiên kiếp ba nghìn năm.

Vì thế liền bố trí kế hoạch này, chuẩn bị thần thú pháp khí - tinh hồn la bàn, chuẩn bị tiểu trận chờ Hương Hương bị thiên kiếp thần lôi đánh trúng thần hình câu diệt thì vận chuyển trận pháp, hấp thu pháp lực ba ngàn năm của nàng tan trong không khí .

"Oanh! ——" Xa xa ẩn trong mây đen là một cột sét to tợn kinh khủng.

Mặc dù là cách hơn mười dặm đám người Minh Huyền vẫn cảm nhận được cái nóng một cách mãnh liệt, đại thụ đang đứng cũng hơi hơi lay động.

Đám người Minh Huyền híp mắt, chuyển động pháp trận, ba đạo lam quang hai to một nhỏ bay lên bầu trời đêm, tạo thành một cái đồ hình bát quái kì dị, luôn luôn chuyển động không ngừng về hướng Tây Nam .

Một lát sau, Đạo Phiền nhíu mày, là người đầu tiên thu hồi pháp khí, đồ hình bát quái trên bầu trời cũng theo đó tiêu tan.

Minh Huyền nghi ngờ nói:
- Đạo Phiền đại sư. Sao thế? Sao ngài lại thu pháp?

Trả lời hắn là Đạo Không:
- Kỳ quái, không có cảm giác pháp lực tán ra không trung, chẳng lẽ Cửu Huyền thiên kiếp không thể đánh chết yêu nghiệt, để nó quá kiếp?

Minh Huyền cực kỳ hoảng sợ:
- Không có khả năng! Không thể quá Cửu Huyền thiên kiếp! Này... Đây là nghịch thiên a! Không có khả năng... Không có khả năng!

Đạo Phiền mặt âm trầm, nói:
- Đi nhìn xem sẽ biết.
Dứt lời thân hình đã như một con chim phóng về phía Tây Nam

Minh Huyền cùng Đạo Không theo sát.

Bầu trời phía Tây Nam, kiếp vân dần biến mất tản dần đi lộ ra ánh sao xinh đẹp trên trời. Ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi mặt đất. Còn phiền rừng rậm lúc này vẫn khói lửa ngập trời.

Khiến ba đạo sĩ khó tin chính là khu rừng bị lôi kiếp đánh thành mảnh đất trống giờ lại là một mảnh mờ mịt, hoàn toàn nhìn không thấy gì .

- Là khói trắng?
Minh Huyền theo bản năng hỏi, nhưng lời vừa ra khỏi miệng là hắn biết chính mình hỏi một vấn đề rất ngốc, bởi vì ở trong đó mà hắn ngửi được không phải là mùi khói mà mùi thơm ngát. Mùi hương này thấm vào tim phổi, thư thái xương cốt, làm cho tinh thần người ta thoải mái.

- Không, không phải khói trắng mà là mùi hương cơ thể của yêu nghiệt kia.
Đạo Phiền nhíu mi nói.

- Chúng ta trước hết nên rời đi, chờ sương trắng tan rồi đến xem kỹ. Ta cảm giác sương trắng này có chút cổ quái, giống như có gì ở đó đang quan sát chúng ta.
Đạo Không có chút lo lắng nói.

Minh Huyền đang chuẩn bị đồng ý, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một khuôn mặt cười gần trong gang tấc.

Minh Huyền đồng tử nháy mắt phóng đại, ánh mắt trợn tròn, miệng há hốc, tạo ra bộ mặt sợ hãi cực độ.

Đó là một cái mặt cười, mặt cườihoàn mỹ, hắn nhận ra gương mặt này này, bởi vì đó là khuôn mặt linh hồ Hương Hương hóa thành nhân hình. Nhưng khiến hắn hoảng sợ là trên gương mặt hoàn mỹ này có ba con mắt.

Giữa trán trơn bóng hợp cùng đôi mắt xinh đẹp là một con mắt khác cũng lạnh như băng.

- Tam... Tam nhãn linh hồ... Mở... Mở Thiên Nhãn... Mở Thiên Nhãn! ! !

Minh Huyền run rẩy hô lên, thân thể hắn cũng run rẩy theo. Sợ hãi, tuyệt vọng, dần lan tràn khắp thân thể.

Hắn sợ hãi cái gì? Vì sao phảisợ hãi? Vì sao mà tuyệt vọng?

Bởi vì hắn biết, tam nhãn linh hồ một khi mở thiên nhãn, vậy không còn là yêu, càng không phải là người, mà thành tiên! Hồ tiên chân chính ! Hồ tiên trong truyền thuyết !

Hồ tiên đã không thuộc phạm trù lực lượng của loài người có thể thương tổn mặc kệ người nọ đạo pháp cao bao nhiêu, võ công mạnh bao nhiêu. 

Minh Huyền không kịp cử động, ý thức của hắn đã bị sợ hãi cùng tuyệt vọng làm biến mất.

Thân thể hắn trong chớp mắt bị hóa thành một khối thây khô không hề có tí nước nào, một trận gió nhẹ thổi qua trong hương khí của sương trắng đã vỡ vụn. Hương Hương biến thành hồ tiên đã có thể thoải mái khống chế vật chất tự nhiên trong phạm vi trăm bước.

Đạo Không cùng Đạo Phiền đồng thời dừng cước bộ ở trong sương trắng, bọn hắn đều cảm thấy chân khí Minh Huyềnbiến mất trong nháy mắt, cảm thấy nguy hiểm đang tới gần tới bọn hắn.

- Sư huynh, mau rời đi nơi này!

- Đại phong độn thiên thuật! !
Đạo Phiền phất tay bám vào một đạo hỏa quang, một tờ linh phù phóng lên cao, thân thể hắn cũng theo sát mà lên, nhưng không có bay lên năm thước đã giống như bị một cái ám côn đánh vào trên trán, lại bị một cỗ lực lượng trên mặt đất đánh tới.

Lúc này Đạo Không cũng đang chuẩn bị làm phép phi thiên, lại phát hiện trước mắt mình phía trong sương trắng có một bàn tay hết sức nhỏ nhắn tinh tế, làn da trắng trẻo, mỗi ngón tay giống như những viên ngọc được điêu khắc tinh xảo. Đó là một sự hoàn mỹ làm lòng người không nỡ rời.

Đạo Không ngẩn ngơ sững sờ nhìn ngón tay tinh tế rồi dần chìm vào hắc ám vô tận lúc nào không hay

Đạo Phiền đang chuẩn bị thi triển độn không thuật, bỗng nhiên thấy sư đệ của mình xuất hiện ở trước mắt.

- Đạo Không. Đệ làm sao vậy?

Đạo Không không trả lời, vẫn đi thẳng tới gần Đạo Phiền.

Dù Đạo Phiền đạo hạnh cao thâm lúc này cũng không khỏi hô một tiếng, vội lui về phía sau. Bởi vì thấy Đạo Không mặt trắng bệch vô thần, hai con ngươi đã không thấy đâu chỉ còn lại có hốc mắt trống không. Hiển nhiên, Đạo Không này đã không còn là Đạo Không nữa.

- Xích luyện chi hỏa, chiếu rọi càn khôn!
Đạo Phiền cấp bách lùi lại phía sau mấy bước, tay tạo thành pháp quyết, quanh thân một thước rưỡi sinh ra một vòng chân hỏa lam sắc. Sương trắng bên canh ảm đạm tản ra.

Quát! ——
Đạo Không lại xuất hiện ở trước mặt hắn. Lúc này là một thân kim giáp sáng lạn, trên đầu còn đội mũ giáp đầu trâu, trong vành mắt trống rỗng lóe quang mang đỏ đậm, trong tay giơ một cây lưu tinh chùy.
(hình ảnh http://down.zhulong.com/tech/new_min...1021201263.jpg)

Đạo Phiền trừng lớn mắt khó tin nói:
- Tiên tướng phụ hồn thuật! ?

Quát! ——
Đạo Không toàn thân kim giáp như thiên thần vung chùy lên ném tới Đạo Phiền. Trừ bỏ cái xác ra, trên người hắn đã không có điểm nào giống bóng dáng Đạo Không lúc trước rồi.

Đạo Phiền chăm chú niệm chú, biểu cảm trở nên có chút dữ tợn cùng thống khổ, ngay tại thời điểm khi chùy nện vào đỉnh đầu, lam diễm quanh thân hắn lập tức nhảy lên, đánh văng nó đi, tiếp theo lam diễm tiếp tục tăng vọt chấn cái chùy văng ra mặt đất.

Đạo Phiền đồng tử hơi co lại. Cũng khẩn trương nhìn trái ngó phải, tự nhủ:
- Tam nhãn linh hồ thật sự đã quá kiếp! Tam nhãn linh hồ, tam nhãn hồ tiên! Hồ tiên! Hồ tiên...

Đạo Không từ trên mặt đất bò lên, lại vơ lấy chùy ném tới Đạo Phiền, hồng quang trong mắt đại thịnh, dường như muốn phun máu ra.

- Khẩn huyền bát quái kiếm!
Đạo Phiền rống lên, trong tay không biết từ nơi nào rút ra một cây kiếm gỗ phong cách cổ xưa .

Mộc kiếm cùng chùy chạm vào nhau hóa thành bột phấn, hai người vẫn xông lên trước .

"Oành!" một tiếng, lam diễm bạo phát, Đạo Phiền kêu lên một tiếng đau đớn bay rớt ra ngoài, Đạo Không thì theo sát lên, trong tay lại xuất hiện lưu tinh chùy.

Nguyên bản lam diễm của Đạo Phiền xua tan một ít sương trắng, lúc này lại trở nên càng đậm.

- Hây nha!
Đạo Phiền hét lớn một tiếng, đại bào màu đen nổ tung, lộ ra thân hình toàn xương. Đạo Không vọt tới phía trước, cắn nát ngón tay, bấm một pháo quyết kỳ dị, trong miệng niệm niệm, mạnh mẽ nghênh đón

Lấy quyền đỡ chùy, kim quang quanh thân Đạo Phiền đại thịnh, nháy mắt phá tan chùy, một quyền đánh về phía trên Đạo Không.

Đạo Không nguyên bản mặt trắng bệch chết lặng bỗng nhiên hiện ra vẻ thống khổ cùng sợ hãi, kim giáp trên người dần dần nhạt đi, lộ ra áo bào của đại sỹ.

Đạo Không bỗng nhiên nắm chặt tay Đạo Phiền, môi run rẩy lên, tựa hồ cầu xin cái gì, mà trong vành mắt trống rỗng, chậm rãi chảy ra hai hàng máu đặc.

Đạo Phiền sửng sốt rồi kêu thảm lên, mãnh lực đá vào bụng Đạo Không.

Đạo Không bị đánh bay đi, Đạo Phiền cũng kêu thảm một tiếng ngồi ngửa trên mặt đất. Cánh tay hắn bị Đạo Không cầm lấy đã bị ăn mòn chỉ còn xương trắng, bàn chân đá vào bụng Đạo Không kia cũng bị ăn mòn vô cùng thê thảm.

Lại nhìn Đạo Không sau khi bị Đạo Phiền đá bay, trong nháy mắt đã từ người thành thây khô, từ thây khô thành xương trắng, rồi từ xương trắng hóa sương trắng.

Đạo Phiền lòng đầy hàn khí, nhưng vẫn chịu đau, nhắm mắt hô:
- Du du càn khôn, vô cực bát quái, thượng thiên nhập địa, duy ngã thanh phong! Truy phong độn địa thuật

Hắn vốn tưởng rằng không thể độn không thì độn địa hẳn là không thành vấn đề, lại không nghĩ rằng, độn địa thuật căn bản không thể dùng. Xem ra, trong vùng bạch vụ này, tam nhãn linh hồ đã ngăn chặn pháp thuật người khác .

Đạo Phiền bỗng nhiên bi thảm cười rộ lên, hô lớn:
- Tam nhãn linh hồ! Vốn nói cho ngươi biết hôm nay ngươi chạy không khỏi kiếp nạn này, nhưng trước khi chết ta hy vọng có thể lần đầu nhìn thấy dung nhan, xem Thiên nhãn hồ tiên trong truyền thuyết như thế nào! Như vậy có chết cũng không tiếc.

Hồi lâu sau không có trả lời.

Ngay tại thời điểm Đạo Phiền hết hi vọng, sương trắng bỗng nhiên bắt đầu nhanh chóng tản ra.

Đạo Phiền tim thình thịch chực nhảy ra ngoài, không rõ đây là khẩn trương hay là sợ hãi, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, hắn cảm giác được tam nhãn linh hồ ở phía trước

Sương trắng đã tản đi, trong không khí chỉ để lại mùi thơm tươi mát tự nhiên.

Đạo Phiền trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía trước.

Nơi đó có một nữ tử mà cực đẹp không đủ để hình dung, toàn thân mang lụa trắng mỏng, tóc dài xõa vai, nhìn qua giống như Thường Nga hạ phàm, nằm trên mặt đất gối đầu lên nữ tử là một nam tử không rõ dung mạo, chỉ thấy quanh người hắn toàn màu đỏ lưu động, thậm chí cả tóc của hắn cũng đều là màu đỏ.

Làm Đạo Phiền có chút khó hiểu chính là nữ tử xinh đẹp kia trán trơn bóng, cũng không có Thiên nhãn trong truyền thuyết .

Chẳng lẽ nàng không phải tam nhãn linh hồ hay hồ tiên khai thiên nhãn trong truyền thuyết sao?

Đạo Phiền ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn nữ tử xinh đẹp, chợt phát hiện đôi mắt xinh đẹp của nàng đang rơi lệ, nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống hai gò má, làm cho lòng người không khỏi sinh ra ý thương tiếc .

Nàng bỗng nhiên nhìn về phía Đạo Phiền, vừa nhìn thôi đã làm cho hắn nhất thời rơi vào hầm băng.

Lạnh, quá lạnh.

- Ngươi... Ngươi... Ngươi là ai?
Thanh âm của Đạo Phiền không kiềm nổi ức chế mà run rẩy, điều này làm cho hắn cảm thấy rằng không còn mặt mũi nào, nói thế nào hắn cũng là một đời đạo pháp đại sư coi như cùng đường bí lối dẫn đến việc hẳn phải chết không thể nghi ngờ nữa, nhưng cũng nên có một chút tôn nghiêm của đại sư mới đúng.

Nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, Đạo Phiền đột nhiên cảm giác được, ánh mắt kia vừa lạnh như băng vừa lộ ra một cỗ bi thương cùng tuyệt vọng.

Vì sao lại như vậy? Thiên kiếp đã qua, nàng đã là hồ tiên. Hôm nay nàng đã là tồn tại vĩnh sinh, trừ lão thiên ra thiên hạ còn ai có thể chế ngự nàng, nàng bi thương cái gì, tuyệt vọng cái gì?

Bỗng nhiên, cái trán trắng noãn của nàng nhấp nhoáng một đạo hồng quang, một con mắt mở ra.

Nó cũng xinh đẹp giống như hai con mắt còn lại, cũng lạnh như băng, thậm chí giống nhau như hai giọt nước.

- Tam nhãn linh hồ... Hồ tiên mở thiên nhãn... Ta đã gặp được... Gặp được...
Đạo Phiền mở to mắt, thanh âm cũng trở nên kích động hẳn lên.

- Sáng mắt chưa?
Thanh âm hồ tiên vang lênở trong đầu hắn khiến hắn không khỏi rùng mình một cái.

Hắn còn muốn nhìn tiếp vẻ đẹp ấy thì đã thấy nàng như tiên nữ phi thiên mà đi, trong lòng ôm lấy một nam tử tóc đỏ, váy trắng thật dài bám theo gió phiêu du, xung quanh là sương trắng, trăng trên đỉnh đầu, thật sự giống như Thường Nga hồi cung.

Đạo Phiền bỗng nhiên nhận ra quần áo trên người hồ tiên, căn bản chính là sương trắng hóa thành, thậm chí quần áo của nam tử cũng thế. Hồ tiên mở Thiên nhãn, đã có thể hóa không khí thành thật chất, hóa vô hình làm hữu hình.

Pháp lực thông thiên! Bây giờ hắn rốt cuộc đã biết cái gì là pháp lực thông thiên!

Đạo Phiền có chút may mắn, may mắn hồ tiên không có giết hắn, tuy rằng hắn không biết vì cái gì, nhưng có thể bảo trụ tốt tính mạng cuối cùng. Tuy rằng tay chân đã phế, nhưng đối với người tu đạo, chỉ cần đại não không chết, liền có hi vọng.

Nhưng mà, hắn hiển nhiên đã đoán sai tâm tư của hồ tiên.

Đang lúc Đạo Phiền cắn một nhánh cây, vẽ bùa trên mặt đất một cách gian nan, chuẩn bị độn không mà chạy, bỗng nhiên trên mặt đất xuất hiện hai cổ sương trắng.

Đạo Phiền trợn mắt há hốc mồm nhìn lên, hai cổ sương trắng hóa thành hai người, đây là hai người thân mặc kim giáp cầm trong tay lưu tinh chùy. Hai người kia hắn đều biết, một là Minh Huyền, người còn lại chính là Đạo Không.

Hai gia hỏa giống như thiên thần, từng bước tiến tới gần Đạo Phiền.

Đạo Phiền choáng váng, ngơ ngác nhìn hai người đi đến trước mặt mình, ngơ ngác nhìn họ vung chùy lên, ngơ ngác bị nện thành thịt vụn.

Tiểu hồ yêu Hương Hương bi thương, không, phải là tiểu hồ tiên Hương Hương, ôm thi thể tim đã không đập, không có hơi thở của Lý Cáp trở về Vũ Uy hầu phủ thành Trường An.

Đêm hôm đó, Trường An xuất hiện một truyền thuyết, Thường Nga hạ phàm kiếm tình lang, tình lang ngay tại thành Trường An.

Trong phòng một bàn rượu thịnh soạn và thức ăn đều chưa có ai đụng đến, chúng nữ mặt co mày cáu ngồi trước bàn lẳng lặng chờ Lý Cáp trở về.

Nhưng khiến các nàng không ngờ tới là chờ đợi thấy thi thể Lý Cáp.

Khi thấy thi thể Lý Cáp thì chúng nữ vô cùng khiếp sợ, sau đó là hoài nghi cùng không tin, Diễm Nhi, Nguyệt Nhi thậm chí đã rút trường kiếm ra liều mạng với Hương Hương , nhưng bị chúng nữ ngăn trở.

Hương Hương ngồi ở trên giường, ôm Lý Cáp, một câu cũng không nói.

Mà Thiên Thiên thì sớm khóc thành cái nhân lệ, yên lặng ngồi ở bên giường, vỗ về đôi má của Lý Cáp .

Minh Vũ thông hiểu y thuật đẩy chúng nữ ra, vọt tới bên người Lý Cáp, vội vàng bắt mạch.

Chúng nữ cũng biết nàng là cao đồ của Y Tiên nên đều khẩn trương nhìn nàng. Trong lúc chờ đợi bắt gặp đôi mi thanh tú của nàng chậm rãi nhíu lại thì tâm mọi người đều lặng lẽ chìm xuống.

Phía dưới làn da của Lý Cáp giống như có vô số đạo hồng long huyết sắc chuyển động, ngoài da của hắn dường như có chút phiếm hồng, tóc thì lại hoàn toàn biến thành màu đỏ, Minh Vũ tách mắt của hắn ra, phát hiện đồng tử cũng biến thành màu đỏ.

- Vô ích.
Hương Hương bi thương nói. Chúng nữ đều đắm chìm trong sự bi thương cùng khẩn trương, căn bản không có chú ý tới khí chất Hương Hương hiện tại với trước kia bất đồng.

Minh Vũ cũng đứng lên, lắc lắc đầu, lệ trong mắt rơi xuống.

Mọi người khi xác nhận Lý Cáp thật sự đã chết thì tiếng khóc đã vang lên khắp nhà.

- Ca ca chết như thế nào? Vì cái gì tóc huynh ấy biến thành màu đỏ?
Liên Khanh luôn luôn cắn môi kiềm chế lệ nóng bỗng nhiên chất vấn.

Mặt khác chúng nữ đồng loạt đều đem ánh mắt quăng về phía Hương Hương.

Ánh mắt của Hương Hương từ đầu đến cuối đều chưa từng rời khỏi Lý Cáp, khi nàng đối mặt với sự chất vấn của Liên Khanh, liền hạ mi mắt xuống nói:
- Chủ nhân là vì ta mà chết.

Liên Khanh vẫn không nhịn được mắt đỏ lệ rơi, thanh âm cũng nghẹn ngào:
- Ca ca rốt cuộc là chết như thế nào?

Hương Hương trầm mặc.

Thượng Quan Thanh Thanh ngăn Liên Khanh lại nói:
- Bây giờ không phải là thời điểm chúng ta tranh cãi, ta cảm giác công tử cũng không có thực sự rời bỏ chúng ta, hắn... Hắn thoạt nhìn không giống như đã chết. Tuy rằng không có hơi thở, nhưng. . . Nhưng công tử vốn là người phi thường, thiên phú dị bẩm, nhất định sẽ không chết một cách dễ dàng như vậy.

Chúng nữ bắt đầu mồm năm miệng mười nói ra biện pháp của mình, thậm chí cả Thiên Tú công chúa đều nói đưa đến thảo nguyên đi, nàng sẽ thỉnh đại y sư người Hồ đến trị liệu. Chúng nữ lập tức dè bỉu, bác bỏ ngay.

Lúc này, Phong Hỏa Tiêu Lan vẫn đứng ở cửa không nói lời nào bỗng nhiên mở miệng nói:
- Hiện tại chỉ có một người có thể làm cho hắn chết đi sống lại.

Chúng nữ lập tức ngừng tranh cãi, quay đầu lại nhìn về phía nàng.

Ngoài cửa, bầu trời đêm vẫn sao sáng rực rỡ, trên nóc nhà xuất hiện một con nhện bảy màu nhẹ nhàng vỗ cánh không ngừng tung bay vòng quanh phòng.

Mười ba ngày sau, tuy rằng Vũ Uy hầu phủ phong tỏa hết thảy tin tức, nhưng có bức tường nào chắn được gió, Lý Cáp hiện giờ lại là người có hào quang vô hạn, thành Trường An lại là đại thành Nam bộ, các thế lực hiển nhiên khó tránh mở rộng thế lực ở Trường An, cho nên tin tức Hổ Uy tướng quân Lý Cáp mất ở Trường An vẫn được thông qua các con đường bí mật rơi vào tay một số người ở kinh thành.

Phạm Tiến nhốn nháo nhảy vào tẩm cung thái hậu, sự kích động không cần nói cũng nhận ra.

- Thái... Thái hậu... Đại sự! Phát sinh đại sự!
Thanh âm của Phạm Tiến kích động nhịn không được run rẩy lên, vừa chạy vừa hô lớn.

Bọn thị vệ cũng biết Phạm Đại tổng quản là thân tín của thái hậu, cho nên ai cũng không dám ngăn trở, mãi đến cửa phòng ngủ của mới bị cung nữ ngăn lại.

- Phạm tổng quản, thái hậu đang ở nghỉ ngơi...
Cung nữ nói.

Phạm Tiến đẩy cung nữ ra mở thanh cửa rồi vọt đi vào. Hai cung nữ nhanh chóng đi theo, quỳ xuống đất xin thái hậu trị tội.

Thái hậu từ trên giường ngà ngồi dậy, khoát tay áo nói:
- Các ngươi đi ra ngoài đi.

Hai cung nữ nhanh chóng dập đầu, đứng dậy lui ra ngoài phòng, khép cánh cửa lại.

Khi hai cung nữ vừa đi ra ngoài, Phạm Tiến liền gấp gáp tiến lên phía trước nói:
- Thái hậu, xảy ra chuyện lớn, phía nam xảy ra chuyện lớn.

Thái hậu hơi nhíu mi:
- Phạm tổng quản, chuyện gì mà lại hốt hoảng như vậy ?
Nói xong, dường như chợt nhớ tới cái gì đó, trong lòng thái hậu chợt căng thẳng, từ trên giường đứng lên, lo lắng hỏi:
- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là tiểu tử Lý Cáp đó tạo phản sao?

Phạm Tiến không kiềm chế nỗi sự ức chế bèn cười rộ lên:
- Không phải, không phải! Ngược lại , ngược lại nha thái hậu! Tiểu tử đó, cái tiểu tử đó đã chết! Lý Cáp tiểu tử đó đã chết! ! !
Hắn mừng rỡ cười đến nỗi miệng ngoác tận mang tai. Một người luôn luôn chững chạc, âm trầm như Phạm Tiến, lại có thể thất thố như thế, có thể thấy được cái chết của Lý Cáp đã để cho hắn kích động không biết bao nhiêu.

Thái hậu ngẩn ra, lập tức hoài nghi nói:
- Lý Cáp đã chết? Hắn chết như thế nào? Tiểu tử này không phải lì lợm bách độc bất xâm sao? Ai có thể giết hắn?

Phạm Tiến nói:
- Nghe nói là thị nữ của hắn Lý Hương giết chết, còn nói là bị sét đánh chết, cụ thể là chết như thế nào không xác định, nhưng có thể xác định là Lý Cáp quả thật đã chết. Tuy rằng Vũ Uy hầu phủ phong tỏa tin tức chặt chẽ, ngay cả người ở thành Trường An cũng không biết, bất quá người chúng ta nằm vùng trong Vũ Uy Hầu phủ đã liều chết đem tin tức đưa về, Lý Cáp... Đã chết thật rồi.

Thái hậu hai mắt lóe quang, nói:
- Ngươi biết kế tiếp nên làm gì chưa?

Phạm Tiến cười gian hai tiếng, gật đầu nói:
- Lão nô biết.