Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 2 - Chương 92: Một thùng khương Sơn (khương: gừng – Sơn: núi non. Ý nói một thùng gừng có tạo hình như cảnh núi non hùng vĩ)




Edit: Yue
Beta: Leticia

Vân Thiển Nguyệt vừa dứt lời, trong khảnh khắc đại điện yên lặng như tờ, người dám làm trò trước mặt Hoàng thượng lại còn mắng hắn già đến hoa mắt ù tai, nàng xứng đáng là người đầu tiên. Mọi người không dám thở mạnh, có vài ánh mắt rơi vào trên người lão Hoàng đế, cũng có ánh mắt rơi vào trên người Vân Thiển Nguyệt.

“Vân Thiển Nguyệt, ngươi thật to gan!” Nếu trước đó lão Hoàng đế chỉ giả bộ ba phần tức giận, thì lúc này chính là vô cùng tức giận. Hắn bỗng nhiên rút bảo kiếm bên hông ra, thẳng tắp đâm về phía Vân Thiển Nguyệt.

Mọi người vừa thấy Hoàng thượng tự mình rút kiếm, người người hoảng hốt. Hoàng thượng lên ngôi nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy hắn rút kiếm với người nào.

“Hoàng thượng!” Hoàng hậu cũng bị làm cho sợ hãi, vội vàng xuất thủ kéo tay lão Hoàng đế.

“Cút ngay!” Lão Hoàng đế vung cánh tay lên, một cỗ lực mạnh mẽ hất tay của Hoàng hậu đi.

Hoàng hậu không chịu nổi lực mạnh của lão Hoàng đế liền bị hất ra, thân thể chuẩn bị ngã xuống mặt đất, may là phía sau có Tôn ma ma kịp thời đỡ được nàng.

“Hoàng thượng!” Vân Vương gia cũng bị làm cho kinh sợ, thân thể mềm nhũn, “Phù phù” một tiếng quỳ gối trên mặt đất, “Hoàng thượng tha mạng!”

Vân Mộ Hàn đang ngồi đằng cái đứng lên, cũng hô một tiếng, “Hoàng thượng!”

Lão Hoàng đế mắt điếc tai ngơ, trong nháy mắt đã đi tới gần đến trước mặt Vân Thiển Nguyệt.

Dạ Khinh Nhiễm nghiêng nghiêng người, nhìn Dung Cảnh một cái, bỗng nhiên lại ngồi trở về, Dạ Thiên Dật thì giống như không thấy được kiếm của lão Hoàng đế đã đến gần Vân Thiển Nguyệt, vẫn ngồi ổn thỏa bất động, Dạ Thiên Dục mở trừng hai mắt, cũng không nhúc nhích. Nam Lăng Duệ vẫn nâng chén uống rượu, bày ra một bộ dáng hứng thú nồng đậm xem kịch vui, Ánh mắt của Nam Lương quốc sư dưới mặt nạ sắt khẽ nhúc nhích, cũng không có hành động gì. Sứ giả các quốc gia và phiên vương các đều chưa từng thấy quá loại chuyện tình bực này, trong lúc nhất thời người người đều nghĩ hôm nay sợ rằng Thiển Nguyệt tiểu thư không chết cũng bị đả thương.

Bảo kiếm đi tới gần, thẳng tắp đâm về phía ngực của Vân Thiển Nguyệt.

Dung Cảnh giương mắt nhìn thoáng qua, cũng không có động tác gì, cũng không có nói chuyện, chỉ có ánh mắt là cực lạnh.

Mặt Vân Thiển Nguyệ không đổi sắc, duỗi hai ngón tay ra kẹp lấy bảo kiếm của lão Hoàng đế, cười nhạt một tiếng, nụ cười không đạt tới đáy mắt, giọng nói có chút nhẹ nhàng, có chút tinh nghịch: “Hoàng thượng dượng, thanh kiếm này là Thượng Phương bảo kiếm sao?”

Mặt lão Hoàng đế tràn đầy tức giận, mắt lão bén nhọn: “Vân Thiển Nguyệt, hôm nay trẫm nhất định phải giết ngươi, ngươi thật vô pháp vô thiên, trẫm không tin không trị được ngươi.”

“Hoàng thượng dượng, ngài quả thật là già rồi!” Vân Thiển Nguyệt giả bộ thở dài, “Ta không muốn phá hủy thanh kiếm này của ngài, ngài vẫn nên thu hồi kiếm đi! Nếu không tên tuổi anh hùng cả đời của ngài có thể bị hủy ở trong tay của ta, cũng không phải là hành động sáng suốt đâu.” Dừng một chút, nàng lại nhắc nhở: “Ngài cũng đừng quên hôm nay là thọ yến của ngài, sứ giả các quốc gia và phiên vương các nơi và văn võ bá quan cả triều đều đang nhìn xem đây này.”

Lão Hoàng đế giận dữ, bất vi sở động, phẫn nộ quát: “Bỏ tay của ngươi ra!”

“Ta còn chưa ngu như vậy, bỏ tay ra chẳng phải là ngài sẽ giết ta sao? Chẳng lẽ ta chờ để cho ngài giết?” Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, lười biếng nói: “Hoàng thượng dượng, ngài lớn tuổi rồi, một câu nói thật mất lòng mà cũng không nghe ra được sao? Ta thấy đã thật đến thời điểm ngài lên làm Thái thượng hoàng rồi!”

“Có nghịch nữ như thế, đúng là tai họa của Thiên Thánh! Hôm nay trẫm không xử trí ngươi thì không thể.” Lão Hoàng đế nghe vậy lại càng giận dữ, mấy năm này hắn kiêng kỵ nhất đúng là hai điều, một là có người nói hắn là hôn quân, một là có người nói hắn già, hôm nay Vân Thiển Nguyệt không ngừng nói ra cả hai điều, còn muốn kêu hắn sớm thoái vị làm Thái thượng hoàng, hắn làm sao có thể không giận, tay dùng sức, nhưng khi bảo kiếm đến trước ngực của Vân Thiển Nguyệt một tấc lại bị tay của nàng nhẹ nhàng bắt được, một tấc cũng không tiến lên được được, hắn lửa giận công tâm, “Người đâu, bao vây Vân Vương Phủ cho trẫm, giết tất cả người trong phủ, một người cũng không được buông tha.”

Mọi người nghe vậy nhất tề cả kinh, trong đại điện tĩnh lặng như không còn hơi thở, không người nào lên tiếng.

“Dạ Khinh Nhiễm! Ngươi đi!” Lão Hoàng đế phân phó Dạ Khinh Nhiễm.

Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy sắc mặt hơi đổi, nhìn Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên quỳ trên mặt đất, “Hoàng bá bá bớt giận, khúc nhạc vừa rồi đúng thực là cực hay, không thể xem là dâm từ Diễm khúc. Mặc dù hiện tại thần chán ghét Vân Thiển Nguyệt, nhưng cảm thấy ngài tức giận và muốn xử phạt nàng là không công bình.”

“Dạ Khinh Nhiễm, ngươi dám kháng chỉ?” Giọng nói của lão Hoàng đế trầm trầm.

Dạ Khinh Nhiễm quỳ trên mặt đất trầm mặc không nói.

“Dạ Thiên Dật! Ngươi đi!” Lão Hoàng đế chuyển hướng Dạ Thiên Dật.

Dạ Thiên Dật cũng chậm rãi quỳ trên mặt đất, rõ ràng nói: “Phụ hoàng bớt giận, nhi thần cũng cảm thấy Nhiễm tiểu vương gia nói có lý!”

“Tốt! Ngươi cũng dám kháng chỉ phải không ?” Lão Hoàng đế giận dữ.

Dạ Thiên Dật cũng quỳ trên mặt đất trầm mặc không nói.

“Dạ Thiên Dục! Ngươi đi!” Lão Hoàng đế chuyển hướng sang Dạ Thiên Dục, thấy sắc mặt hắn trắng nhợt, lão ngoan lệ nói: “Nếu ngươi không đi! Hiện tại trẫm sẽ giết tên tử tôn bất hiếu nhà ngươi.”

Dạ Thiên Dục “Phù phù” một tiếng quỳ trên mặt đất, “Phụ hoàng. . . . . .”

“Người đâu! Lôi Tứ hoàng tử ra giết!” Tay nắm bảo kiếm của lão Hoàng đế run rẩy.

Lúc này bên ngoài có binh lính lập tức đi vào, đưa tay chế trụ Dạ Thiên Dục, sắc mặt của Dạ Thiên Dục đã trắng bệch, trong lòng hắn biết rõ tuy phụ hoàng tức giận, nhưng còn không có mất đi lý trí. Dạ Khinh Nhiễm là người của Đức thân vương phủ, Dạ Thiên Dật là người được lão nhận định làm người thừa kế, hắn sẽ không cường ngạnh mà bức bách hai người kia, nên lão liền tới bức bách hắn. Trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một cỗ tức giận, mặc dù sinh ở hoàng cung, cho tới nay hắn vẫn luôn kính trọng phụ hoàng, nhưng tới lúc này loại này kính trọng bỗng nhiên hóa thành một cây dao cắt sâu vào lòng hắn. Để cho trong lòng hắn sinh ra một cỗ tâm lý không muốn phản kháng, bỗng nhiên nhắm mắt lại, không nhúc nhích mặc cho hai binh lính kéo đi.

Lão Hoàng đế hiển nhiên không ngờ tới hôm nay Dạ Thiên Dục cũng không nghe lời, lúc này càng làm cho lòng hắn thêm kiên định giết Vân Thiển Nguyệt.

Bỗng nhiên cổ tay Vân Thiển Nguyệt run lên, trong nháy mắt Hồng Nhan Cẩm bay ra, đánh lui hai binh lính đang áp giải Dạ Thiên Dục, nàng không nhìn Dạ Thiên Dục đang mở to mắt giật mình nhìn nàng, nàng thu hồi Hồng Nhan Cẩm, bỗng nhiên thúc dục công lực truyền vào tay đang cầm chặt bao kiếm.

Bảo kiếm từ chỗ mũi kiếm từng tấc từng tấc hóa thành tro.

Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn chuôi kiếm trong tay lão Hoàng đế, mọi người đều kinh hãi không nhúc nhích.

“Vân Thiển Nguyệt, ngươi dám!” Lão Hoàng đế không nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt lại dám hủy bảo kiếm. Thật ra thì trong lòng hắn thủy chung luôn cảm thấy là hắn không muốn giết Vân Thiển Nguyệt mà thôi, nếu hắn giận dữ muốn giết Vân Thiển Nguyệt, hắn cũng không tin bằng vào việc hắn là thiên tử một quốc gia mà lại giết không được nàng? Nhưng không ngờ tới nàng thật có can đảm cường ngạnh phản kháng. Thế nhưng phàm là những chuyện mà hắn không thể tưởng được, hôm nay đều phát sinh ở trên người Vân Thiển Nguyệt. Thân thể của hắn không biết là tức hay còn là như thế nào, bỗng nhiên run rẩy kịch liệt.

Nhưng Vân Thiển Nguyệt lại nhàn nhạt trầm tĩnh nhìn lão Hoàng đế, ở trong mắt người khác dám khiêu chiến hoàng quyền của Hoàng đế xem ra quả thực chính là thiên phương dạ đàm, là hành vi muốn chết, nhưng ở trong mắt nàng, người đứng trước mặt nàng hiện tại chỉ là một lão đầu mà thôi. Chỉ là một lão đầu hô đánh hô giết nàng mà thôi. Nàng biết rõ trước kia lão Hoàng đế còn không có ý muốn giết nàng, nhưng hôm nay từ chuyện ám khí trong Ngọc Nữ trì đến độc châm trong Kim điện, thực hiện liên hoàn kế đến thiên y vô phùng (không chê vào đâu được), hắn là thật sự muốn giết nàng, hôm nay nàng không phản kháng thì chính là kẻ ngu rồi.

Bảo kiếm một tấc tấc hóa thành tro tàn, chân khí lan tràn đến chuôi kiếm, trong nháy mắt một thanh bảo kiếm chỉ còn lại một đoạn chuôi kiếm.

Giờ khắc này, trong đại điện ngoại trừ số một ít người biết được công lực thật sự của Vân Thiển Nguyệt, tất cả mọi người đều không khỏi kinh hãi. Thậm chí còn không nghĩ tới người bị đồn đãi là phế vật không biết gì, không có tài hoa gì, Vân Thiển Nguyệt không những là cao thủ đánh đàn, mà còn là một cao thủ giỏi võ học và có nội lực khổng lồ đến kinh người.

Lão Hoàng đế không chịu nổi chân khí đi vào chuôi kiếm bỗng nhiên buông lỏng tay, chuôi kiếm rơi xuống mặt đất dát vàng, phát ra một tiếng vang nhỏ.

“Hoàng thượng dượng, ngài nói giỡn cũng không thể giỡn quá mức như vậy nha? Một khúc nhạc ngài thấy chưa đủ lại còn muốn tự mình thử võ công của ta sao? Hôm nay thế nhưng ngài đã thử rồi, ngài cảm thấy ta có đủ tư cách nhận thanh Toái Tuyết kia không? Nghe nói Toái Tuyết là một trong tam đại danh kiếm, là phần thưởng dành cho người chiến thắng tại đại hội võ trạng nguyên. Nhưng hôm nay Dạ Khinh Nhiễm và Dung Phong đánh ngang tay, không bằng ngài thưởng thanh Toái Tuyết kia cho ta đi” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười tủm tỉm nhìn nét mặt xanh mét của lão Hoàng đế, “Ngài xem, võ công của ta cũng không kém có phải hay không? Ta chỉ thiếu một thanh kiếm tốt mà thôi!”

Mọi người nghe vậy đều hít vào một ngụm khí lạnh, người người ai cũng biết lão Hoàng đế hôm nay là động sát khí thật, nhưng không nghĩ rằng sau khi Vân Thiển Nguyệt phá hủy kiếm lại dịch chuyển càn khôn như vậy (Yue: ta thấy là nói dối trắng trợn thì có :D), xem như lão Hoàng đế vừa nói giỡn, lại còn đòi hỏi Toái Tuyết.

Vào giờ khắc này, trong đại điện hoàn toàn tĩnh lặng, một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe ra được.

“Ha ha ha ha. . . . . .” Lão Hoàng đế chợt cười to lên, gân xanh trên cái trán cũng theo tiếng cười to của hắn mà biến mất, tiếng cười của hắn thật lớn khiến tim của mọi người đều run rẩy. Cười trọn vẹn mười tiếng, hắn chợt thu hồi tiếng cười, lên tiếng nói với Văn Lai: “Văn Lai, mang thanh Toái Tuyết ra đây ban cho Nguyệt nha đầu!”

“Dạ!” Văn Lai hiển nhiên cũng hết sức cả kinh, nghe vậy vội vàng lên tiếng.

“Để cho các vị ái khanh bị sợ hãi rồi! Trẫm chỉ đùa giỡn với Nguyệt nha đầu mà thôi!” Lão Hoàng đế xoay người, bước nhanh đi trở về ghế chủ vị, vén vạt áo ra, vững vàng ngồi xuống, đối diện với Hoàng hậu đang có sắc mặt tái nhợt được Tôn ma ma vịn mới có thể đứng vững, cười nói: “Hoàng hậu, khiến nàng bị sợ hãi rồi.”

Hoàng hậu không nghĩ tới chuyện cứ như vậy đã đột ngột chuyển biến, tim nàng đã bị nhảy lên tới chín tầng mây rồi lại nhảy trở về, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, đẩy Tôn ma ma ra, nặn ra một nụ cười, đoan trang, ôn nhu oán giận nói: “Hoàng thượng thật là bêu xấu thần thiếp rồi. Ngài và Nguyệt Nhi đùa cái gì không đùa? Ngài muốn thử võ công của nha đầu này mà không để ý đến hôm nay, hôm nay chính là ngày đại hỉ động, động đến đao kiếm kiếm thật là dọa người.”

“Có như vậy thì thọ yến của trẫm mới thú vị chứ.” Lão Hoàng đế lại ha ha cười một tiếng, nói với Vân vương gia đang quỳ trên mặt đất: “Vân Vương huynh, đứng lên đi! Khi nào thì trẫm thật muốn giết qua Nguyệt nha đầu đâu? Chỉ là muốn dọa nàng mà thôi, nhưng cái nha đầu này cũng biết trẫm chỉ muốn dọa nàng, ỷ vào trẫm yêu thương cưng chiều nàng, vô pháp vô thiên. Ngươi nhìn nàng xem, một chút sợ hãi cũng không có.”

“Lão thần sợ hãi!” Vân Vương gia nhớ lại, cũng chỉ cảm thấy chân như mềm nhũn không đứng dậy nổi.

“Quả nhiên Vân Vương huynh rất yêu thích người nữ nhi này. Ngươi yên tâm đi! Nể mặt Vân Vương Phi trẫm sẽ không đối với nàng như thế nào đấy.” Lão Hoàng đế cười khoát khoát tay với Vân Vương gia.

“Đa tạ Hoàng thượng yêu thương bảo vệ tiểu nữ!” Vân Vương gia hồi lâu mới run rẩy đứng lên.

“Khinh Nhiễm, Thiên Dật, các ngươi cũng đứng lên đi!” Lão Hoàng đế nhìn hai người vẫn quỳ trên mặt đất, hắn lại ha ha cười một tiếng, “Trẫm nhớ được Nguyệt nha đầu trước kia là người mắt mũi hếch lên tận trời, không có giao tình với ai. Hôm nay mới biết hóa ra là nhân duyên tốt như vậy. Để cho hai đứa con trai và một người cháu của trẫm không tiếc kháng chỉ cũng muốn che chở nàng.” Dứt lời, hắn khoát khoát tay, “Thiên Dục, ngươi cũng quay về chỗ ngồi đi”

“Dạ phụ hoàng!” Dạ Thiên Dục đi về phía chỗ ngồi, bước của hắn so với thường ngày có chút suy nhược.

“Tạ ơn phụ hoàng!”

“Tạ ơn Hoàng bá bá!”

Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm cũng nhất tề đứng dậy, đi trở về chỗ ngồi, ngồi xuống.

Lúc này Văn Lai đã mang thanh Toái Tuyết tới, đưa cho Vân Thiển Nguyệt. Ánh mắt của mọi người đều nhìn về thanh bảo kiếm kia, chỉ thấy vỏ kiếm cực kỳ tinh xảo, phía trên khắc mây vân(hoa văn hình đám mây), so với các thanh kiếm bình thường thì chiều dài của kiếm ngắn hơn, độ rộng hẹp hơn.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay nhận lấy, tay mảnh khảnh nắm chặt bao kiếm, nhẹ nhàng rút bảo kiếm ra, khi bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, hiện ra tia sáng y hệt như một vài bông tuyết bị vỡ. tựa hồ như thân kiếm đang vỡ ra thành từng mảnh bông tuyết. Không hoa lệ, nhưng có thêm băng tuyết tinh khiết, mỏng như giấy lụa. Nàng vừa ý cười một tiếng, bỗng nhiên quay đầu cười nói với Dung Cảnh: “Thật giống như là một đôi với thanh Băng Phách kia của ngươi!”

Dung Cảnh nhẹ nhàng cười cười, ấm giọng nói: “Bọn chúng vốn chính là một đôi!”

“Hóa ra Hoàng thượng dượng đồng ý hôn sự của ta và ngươi sao?” Vân Thiển Nguyệt cầm lấy bảo kiếm quơ quơ, cười đến rạo rực với lão Hoàng đế: “Đa tạ Hoàng thượng dượng thành toàn, có phải là hôm nay ngài nghĩ mừng vui gấp bội nên thành toàn hôn sự của ta cùng Dung Cảnh hay không?”

Lão Hoàng đế ngẩn ra: “Nguyệt nha đầu, được Toái Tuyết rồi cũng đừng có náo loạn. Ngươi đã quấy rối thọ yến của trẫm lắm rồi đấy. “

“Ngươi lấy thanh Băng Phách ra đi!” Vân Thiển Nguyệt cảm thấy có được cơ hội như vậy mặc dù không thành công nhưng cũng muốn tranh thủ một chút, hôm nay nàng có chủ định muốn làm lão Hoàng đế nghẹn chết, không muốn để cho hắn sống quá thoải mái.

Vân Thiển Nguyệt vừa dứt lời, trong tay Dung Cảnh đã nhiều thêm một thanh bảo kiếm.

Mọi người kinh dị nhìn Dung Cảnh, không biết hắn đã làm như thế nào mà ở trước mắt bao người trong nháy mắt đã lấy bảo kiếm ra được. Nhưng mà mọi người đều biết võ công của Cảnh thế tử xuất thần nhập hóa, điều này cũng không kỳ quái.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay rút bảo kiếm của Dung Cảnh ra, một tia ánh sáng phát ra, thân kiếm mỏng như giấy, sáng long lanh như băng tuyết. Nàng chập hai cây bảo kiếm hợp cùng một chỗ, cười nhìn lão Hoàng đế: “Hoàng thượng dượng, ta đâu có hồ nháo chứ? Người nhìn xem, Băng Phách và Toái Tuyết vốn chính là một đôi. Ta và Dung Cảnh xem như là ông trời tác hợp cho a?”

“Trong tay Thiên Dật cũng có một thanh bảo kiếm như vậy!” Lão Hoàng đế nhìn hai thanh bảo kiếm, trầm giọng nói.

Tâm tư Vân Thiển Nguyệt khẽ động, chẳng lẽ thanh kiếm còn lại trong tam đại danh kiếm lại ở trong tay Dạ Thiên Dật? Đúng là cho tới bây giờ nàng cũng không biết. Nàng ngẩng đầu nhìn Dạ Thiên Dật.

“Không sai, quả thật là thanh Thanh Hồn ở trên người nhi thần.” Dạ Thiên Dật gật đầu, không thấy hắn làm động tác như thế nào, trong tay cũng nhiều thêm một thanh bảo kiếm, nhẹ nhàng trong nháy mắt, bảo kiếm phá bao mà ra, cùng Băng Phách và Toái Tuyết giống nhau, băng tuyết như ngọc, trong sáng lạnh lẽo.

Nếu không xét tới bao kiếm cùng chữ khắc in hoa trên thân kiếm thì quả thật là ba thanh kiếm này giống nhau như đúc.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhếch cánh môi lên, chẳng lẽ loại chuyện gút mắc này quả nhiên là thiên ý? Nàng có chút bất đắc dĩ âm thầm thở dài.

“Băng Phách, Toái Tuyết, Thanh Hồn là tam đại bảo kiếm.” Lão Hoàng đế cười nhìn ba người, bỗng nhiên có thâm ý khác nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, “Nguyệt nha đầu, ngươi cũng thể nói ngươi, Cảnh thế tử và Thất hoàng tử của trầm là ông trời tác hợp cho a? Chẳng lẽ ngươi muốn trẫm tứ hôn cho ba người các ngươi sao?”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên thu hồi Toái Tuyết, và cũng thu hồi Băng Phách của Dung Cảnh vào bao kiếm, mạn bất kinh tâm cười cười với lão Hoàng đế: “Ta nói giỡn thôi! Một thanh bảo kiếm mà thôi, nhiều người tạo ra một thanh kiếm, là do con người làm ra, cái gì mà ông trời tác hợp chứ? Hoàng thượng dượng ngài anh minh cơ trí, làm sao lại bị lời nói của ta làm cho ảnh hưởng rồi?”

“Ngươi cái nha đầu này! Quậy phá thọ yến của trẫm, lại còn đòi Toái Tuyết của trẫm. Vậy mà cũng không thấy ngươi tặng thọ lễ cho trẫm!” Lão Hoàng đế quát một tiếng, “Có phải ngươi chưa chuẩn bị thọ lễ hay không?”

“Ai nói ta chưa chuẩn chuẩn bị? Ta đã sớm chuẩn bị! Hơn nữa cam đoan Hoàng thượng dượng sẽ thích thọ lễ này!” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới thùng gừng kia của nàng, cũng không thể để chuẩn bị của nàng thành vô ích được.

“A? Trẫm cũng muốn xem thọ lễ gì mà có thể vượt qua được thanh Toái Tuyết của trẫm!” Lão Hoàng đế cười hỏi.

“Mười thanh Toái Tuyết cũng không bằng lễ vật mà ta chuẩn bị cho ngài.” Vân Thiển Nguyệt thần bí cười một tiếng, hô một tiếng ra phía ngoài: “Lăng Liên, Y Tuyết, trình thọ lễ ta chuẩn bị lên!”

Âm thanh của nàng không cao, dứt lời, ngoài điện không người nào lên tiếng.

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía lão Hoàng đế: “Hoàng thượng dượng, thọ lễ ta để ở chỗ hai tỳ nữ. Hiện tại chắc là các nàng ở rất xa ngoài điện không được phép tới gần, đoán chừng là họ không nghe được rồi.”

“Ừ, truyền chỉ! Để cho hai người các nàng đi vào!” Lão Hoàng đế nhìn về phía Văn Lai.

Văn Lai lập tức hiểu ý, hướng ra phía ngoài hô lớn, “Truyền chỉ, Lăng Liên, Y Tuyết lên :điện!”

Văn Lai dứt lời, ngay sau đó cửa đại điện vang lên âm thanh tuyên chỉ, sau đó liên tiếp liên tiếp từng tiếng lại vang lên, nối thẳng ra tới cửa hoàng cung.

Tâm của mọi ngườibị dọa cho sợ hãi do tình thế giương cung bạt kiếm vừa rồi lúc này đã hạ xuống vài phần, tất cả đều tò mò Vân Thiển Nguyệt chuẩn bị thọ lễ gì mà mười thanh Toái Tuyết cũng không thể sánh bằng.

Không bao lâu, Lăng Liên và Y Tuyết mang một thùng khương (gừng) vào đại điện, hai người nhìn không chớp mắt, thẳng tắp đi tới trong đại điện.

Tất cả mọi người mở to hai mắt.

“Nguyệt nha đầu! Đây chính là thọ lễ ngươi chuẩn bị cho trẫm? Đây là vật gì?” Lão Hoàng đế nghi ngờ nhìn thùng khương kia hỏi.

Khóe miệng của Vân Thiển Nguyệt co quắp một chút, nghĩ tới lão Hoàng đế đúng là đế vương, không biết khương là cái gì cũng không có gì là lạ, nàng bỗng nhiên muốn đùa giỡn một chút, nhìn về phía Đức thân vương: “Đức thân vương, ngài biết đây là cái gì không? Nếu biết liền nói cho Hoàng thượng dượng nghe đi.”

“Này. . . . . .” Đức thân vương cũng nhìn thùng khương kia, lắc đầu, “Lão thần cũng không biết!”

“Vậy Hiếu thân vương thì sao?” Vân Thiển Nguyệt lại nhìn về phía Hiếu thân vương.

“Này. . . . . . lão thần cũng không biết!” Hiếu thân vương cũng lắc đầu.

“Vậy phụ vương thì sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Vân Vương gia.

“Này. . . . . . lão thần cũng không biết!” Vân Vương gia lắc đầu với lão Hoàng đế.

“Nguyệt nha đầu, ngươi đừng thừa nước đục thả câu. Đây là cái gì?” Lão Hoàng đế đánh giá thùng khương kia. Hắn thật chưa từng nhìn thấy qua, nhưng hắn biết rõ đó là một cái thùng gỗ, đồ vật bên trong hẳn là đồ ăn, hắn nghĩ tới đồ ăn mà có thể trân quý hơn so với Toái Tuyết sao? Nhìn bộ dáng giống như là con nít, chẳng lẽ quả nhân sâm quả? Chắc là không phải vậy đi!

“Xem ra quả nhiên là Hoàng thượng dượng, phụ vương, Đức thân vương và Hiếu thân vương đều già rồi! Ngay cả cái này cũng không nhận ra.” Vân Thiển Nguyệt cảm thấy người càng già đi, càng không muốn gì, cũng không muốn người khác nói hắn già rồi. Nàng muốn nói, lão Hoàng đế không muốn thừa nhận hắn già cũng không được.

“Nguyệt nha đầu!” Lão Hoàng đế trầm mặt.

“Ta nghĩ Văn công công nhất định biết rõ!” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Văn Lai. Tốt nhất để cho lão Hoàng đế biết rõ hắn còn không bằng cả một thái giám.

“Văn Lai, ngươi nói!” Lão Hoàng đế cũng nhìn về phía Văn Lai, lửa giận nghẹn lại không phát tác với Vân Thiển Nguyệt được, nhưng lại không biến mất.

“Này. . . . . .” Văn Lai nhìn thùng khương kia, lại nhìn lão Hoàng đế và thần sắc nghi hoặc của tam vương, hắn nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt với hắn, hắn lập tức cúi đầu nói: “Hồi Hoàng thượng, đây là một thùng khương!”

“Hả? Một thùng khương?” Lão Hoàng đế cau mày, “Khương là cái gì?”

“Khương chính là. . . . . . chính là một nguyên liệu mà ngự thiện phòng thường dùng để nấu canh, chế biến đồ ăn.” Văn Lai chỉ có thể giải thích như thế.

Lão Hoàng đế nghe vậy dựng thẳng lông mày lên, trầm mặt nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Nguyệt nha đầu, đây chính là thọ lễ ngươi chuẩn bị cho trẫm? Ngươi có chủ tâm trêu đùa hồ lộng trẫm có phải hay không?”

“Hoàng thượng dượng, tại sao lại nói ta trêu đùa hí lộng ngài? Ngài nhìn thật kỹ đi, xem nó là cái gì?” Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, “Chẳng lẽ người không nhìn ra sao? Ngài chấp chưởng thiên hạ nhiều năm như vậy, anh minh cơ trí, không đến mức đần như vậy chứ?” Nàng cố tình cắn một chữ “đần” thật nặng. Làm cho tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.

Trong lòng tất cả mọi người đều bồn chồn, nghĩ tới không phải là một thùng khương thôi sao? Còn có thể biến thành nhân sâm hay sao?

Lão Hoàng đế nghe vậy cẩn thận nhìn hai mắt, cũng không còn nhìn ra là cái gì, ánh mắt vừa chuyển, nhìn về phía người hôm nay cực ít nói chuyện, Dung Cảnh, trầm giọng nói: “Cảnh thế tử, ngươi là Thiên Thánh đệ nhất kỳ tài, ngươi tới nói xem đây là cái gì?”

Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, cũng nhìn về phía Dung Cảnh.

Trong ánh mắt của Dung Cảnh như lắng đọng một nụ cười, nhìn thùng khương kia ôn nhuận mở miệng: “Đây là một thùng Khương Sơn”

“Ah, ngươi quả nhiên là người tri tâm của ta! Ta yêu ngươi không phải là không có đạo lý đấy!” Vân Thiển Nguyệt cũng không quan tâm trong đại điện có bao nhiêu người, đưa tay ôm Dung Cảnh, nhưng chỉ nhẹ nhàng ôm một chút thôi sau đó lại buông ra luôn, cười nói với lão Hoàng đế: “Hoàng thượng dượng, lúc này ngài hiểu chưa? Ta thế nhưng tặng ngài một thùng Khương Sơn đây này!”

Nếu bạn nào có xem phim “Tể tưởng lưng gù – Liêu Dung” thì chắc sẽ hiểu rõ hơn về món quà này của Vân Thiển Nguyệt. Ở đây VTN ngụ ý tặng cho lão Hoàng đế một giang sơn thu nhỏ, cái này còn có giá trị hơn cả tấm bảng đồ mà Dạ Thiên Dật tặng nữa.

“Nhất thống giang sơn?” Lão Hoàng đế nhướn mày.

“Đúng vậy! Một thùng Khương Sơn! Thiên Thánh vạn dặm non sông, từ ngày Thuỷ tổ Hoàng đế nhất thống thiên hạ, mỗi một nơi, mỗi tấc đất cho tới bây giờ trăm năm đã qua, thiên hạ này vẫn là của Thiên Thánh. Mà thiên hạ của Thiên Thánh cũng chính là thiên hạ của ngài. Ngài nói một thùng Khương Sơn này có đáng giá hơn mười thanh Toái Tuyết hay không?” Vân Thiển Nguyệt cười hì hì hỏi.

Mọi người thấy thùng khương hiện lên hình dạng núi non, lúc này mới chợt hiểu ra.

Dạ Khinh Nhiễm không nhịn được khóe miệng lộ ra nụ cười, lúc Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt tự nhiên ôm Dung Cảnh rồi buông ra luôn thì ý cười vừa hiện lên khi thấy Lăng Liên và Y Tuyết mang một thùng khương lên điện hóa thành vô hình. Dạ Thiên Dục có chút mướt mồ hôi, nghĩ tới cái thùng khương này cũng không tốn bao nhiêu bạc. Thế mà tiểu nha đầu này có thể mang đi tặng lễ. Nam Lăng Duệ cao hứng muốn đong đưa cây quạt, rung hai cái mới phát hiện trong tay trống trơn thì nhớ tới cây quạt đã sớm bị Dung Cảnh hủy rồi, dâng lên một cỗ tức giận trong lòng, quyết định chủ ý, nhất định phải bắt tiểu nha đầu đền cho hắn một cây quạt mới. Ánh mắt của Nam Lương quốc sư khó được mà tràn ra sắc màu ấm áp. Khóe miệng của Diệp Thiến toét ra, tim Vân Mộ Hàn đang treo cao rốt cục đã buông xuống được.

“Ha ha ha. . . . . .” Lão Hoàng đế im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên lại phá lên cười.

Hoàng hậu oán giận nhìn Vân Thiển Nguyệt, bất giác mỉm cười, mới vừa rồi tiểu nha đầu này suýt nữa hù dọa nàng đến bể mặt, trong nháy mắt lại tới một chuyện nữa, nàng nghĩ trên thế gian này sợ rằng không có chuyện gì là nàng không dám làm.

“Tốt! Tốt! Tốt!” Lão Hoàng đế ngưng cười, liên tiếp nói ba chữ tốt, cuối cùng nói: “Nhất thống giang sơn, là một phần lễ tốt”

Vân Thiển Nguyệt thầm nghĩ ta đã sớm biết ngươi sẽ nói tốt.

“Chúng ái khanh nâng chén, vì thọ lễ tốt này của tiểu nha đầu.” Lão Hoàng đế cười lớn bưng chén rượu lên.

Mọi người nhất tề nâng chén, uống một hơi cạn sạch.

“Tiểu nha đầu, ngươi nói ngươi đưa cho trẫm một món lễ vật tốt như vậy, trẫm nên để ở đâu đây?” Lão Hoàng đế nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

“Dù sao lễ vật ta cũng đã tặng rồi. Bây giờ thùng Khương Sơn này là của Hoàng thượng dượng rồi, ngươi muốn để ở đâu thì cứ để ở đó.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, đeo Toái Tuyết vào bên hông, bưng chén rượu lên thưởng thức một ngụm, cảm thấy phụng bồi lão Hoàng đế hát hí khúc, diễn trò ngầm chơi âm mưu, đùa bỡn quỷ kế cũng không tồi. Cuộc sống như vậy mới đặc sắc.

“Tốt! Văn Lai, cất giữ thùng Khương Sơn này vào quốc khố! Cất giữ thật tốt!” Lão Hoàng đế hạ chỉ với Văn Lai.

“Dạ, Hoàng thượng!” Văn Lai vội vàng lên tiếng, nghĩ tới như thế nào mới có thể cất giữ thật tốt chứ? Đây là một thùng khương, nếu không ăn hoặc dùng thì sớm muộn gì sẽ bị hỏng..

Không ít người cũng có suy nghĩ giống như Văn Lai, nhưng thấy lão Hoàng đế đang cao hứng nên cũng không dám nói nửa câu. Cũng không thể đứng ra đi nói với lão Hoàng đế là thùng Khương Sơn này cho dù là đặt ở trong quốc khố thì cũng sẽ bị hỏng? Đây chẳng phải là muốn chết?

“Chậm đã!” Vẫn ngồi ở bên cạnh Minh phi, Lục công chúa rốt cục không nhịn được đứng lên, nàng vốn cho rằng mình còn hi vọng, nhưng mới vừa nãy khi nghe được Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt cầm tiêu hợp tấu khúc Phượng Cầu Hoàng ăn ý như vậy, phảng phất như ai cũng vĩnh viễn không thể xen vào giữa bọn họ, nàng nhìn thấy nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào nguyệt nha, dung nhan như thơ như họa, một cái dương môi, một nụ cười nhẹ, một ánh mắt ôn nhu, một lời nói ôn nhuận… tất cả mọi thứ của hắn đều dành cho một mình Vân Thiển Nguyệt. Trong nội tâm nàng vừa đố kị vừa ghen ghét vừa hận, lớn tiếng nói: “Phụ hoàng! Ngài nên trị tội Vân Thiển Nguyệt. Sao nàng có thể cầm một thùng khương đến lừa gạt ngài chứ”

“Lục công chúa, đó cũng không phải là khương, là Nhất Thống Giang Sơn. Ngươi nói ta lấy nhất thống giang sơn tới lừa gạt Hoàng thượng dượng? Đây cũng không phải là nói giỡn, ai dám lừa gạt Hoàng thượng chứ?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày nhìn Lục công chúa, hôm nay từ lúc nàng ta tiến vào đại điện, ánh mắt chưa từng rời khỏi Dung Cảnh, nàng biết nữ nhân này từng bị nàng ném vỡ đầu rồi lại bị quăng lên trên cây bị dọa đến ngất đi, nhưng cho tới bây giờ vẫn không nhớ lâu.

“Lục nhi, ngồi xuống!” Lão Hoàng đế trầm trầm nhìn Lục công chúa.

“Không, phụ hoàng, nàng ta tặng ngài gừng để ăn đấy, gừng kia có thể cất giữ sao. Cho dù ngài để ở đâu cũng sẽ bị hỏng. ” Lục công chúa ương ngạnh nói.

Vân Thiển Nguyệt thở dài, trên thế giới nữ nhân ngu xuẩn làm sao lại nhiều như vậy chứ! Vừa rồi nàng ta không thấy được là nàng cho lão Hoàng đế một bậc thang để xuống đài sao? Hắn đã không giết được nàng thì lần này sao hắn có thể tự vả vào miệng của mình chứ? Lục công chúa không chỉ ngu xuẩn, mà còn ngu xuẩn đến chết rồi, nàng lười biếng nhìn Lục công chúa, “Lục công chúa, ngươi lại dám nói Nhất Thống Giang Sơn của Hoàng thượng dượng sẽ hỏng sao? Ngươi thật to gan!”

Quả nhiên khuôn mặt già nua của lão Hoàng đế đen lại.

“Lục nhi, không cho phép hồ nháo!” Minh phi bị làm cho sợ, vội vàng đứng lên, duỗi tay véo cánh tay Lục công chúa, vội vàng thỉnh tội với lão Hoàng đế, giọng nói mềm mại như có thể chảy ra nước: “Hoàng thượng, Lục nhi không hiểu cái gì cả, nói hươu nói vượn thôi. Hôm nay là đại thọ của ngài, ngài cũng đừng so đo với nàng.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn Minh phi, nàng rốt cục minh bạch tại sao nữ nhân này từ lúc tiến cung đến bây giờ vẫn trường thịnh không suy. Nữ nhân này rất nữ tính, nàng phát huy bản chất nữ tính mà nam nhân thích đến mức tận cùng.

“Mẫu phi, ngài ngăn cản con làm cái gì? Con nói rõ ràng là sự thật.” Lục công chúa hất tay của Minh phi ra.

Minh phi giận dữ, giơ tay tát vào mặt của Lục công chúa, “Ba” một tiếng giòn vang lên, thoáng chốc mặt của Lục công chúa đã sưng lên, nàng giận dữ mắng mỏ Lục công chúa: “Mau thỉnh tội với phụ hoàng ngươi.”

“Mẫu phi, ngài. . . . . . Ngài lại đánh ta? Từ nhỏ nàng chưa từng đánh ta. . . . . .” Lục công chúa bụm mặt không dám tin nhìn Minh phi, “Con không hề sai, gừng kia làm sao có thể chịu…”

“Ngươi còn nói!” Minh phi giơ tay lên một lần nữa, đánh vào bên mặt còn lại của Lục công chúa, lần nữa truyền đến tiếng “Ba” giòn vang, nàng giận dữ nói: “Nghiệt nữ, thỉnh tội với phụ hoàng ngươi.”

Lục công chúa cũng không ôm mặt, bỗng nhiên đưa tay đẩy tay của Minh phi ra, giọng nói bén nhọn, “Căn bản là con không hề sai. Là Vân Thiển Nguyệt sai. Nàng vốn gảy một bản dâm từ diễm khúc, bây giờ lại còn lấy ra một thùng khương sẽ bị thối rữa rồi nói gì mà Nhất Thống Giang Sơn? Nàng quả thực là được. . . . . .”

“Câm miệng!” Lão Hoàng đế giận tím mặt, gào thét hung dữ ngắt lời Lục công chúa.

Lục công chúa hiển nhiên e ngại thiên uy của cho lão hoàng, lập tức im miệng.

“Lục công chúa ngu xuẩn không hiểu chuyện, kể từ hôm nay bế môn tư quá (cấm túc)! Không có sự chấp thuận của trẫm không cho phép để nàng đi ra ngoài.” Lão Hoàng đế vung tay lên, “Người đâu, mang Lục công chúa xuống!”

“Phụ hoàng?” Lục công chúa không dám tin nhìn lão Hoàng đế. Nàng nói rõ ràng chính là sự thật? Tại sao phụ hoàng không trị tội Vân Thiển Nguyệt mà lại bắt nàng bế môn tư quá?

Lập tức có binh lính ở ngoài điện đi vào, mang Lục công chúa đang phản kháng và la to đi. Lão Hoàng đế cả giận nói: “Bịt miệng của nàng lại” Binh lính lập tức đưa tay che miệng của Lục công chúa, kéo nàng xuống.

“Lẽ nào lại như vậy!” Lão Hoàng đế đã tức giận tới mức run rẩy. Mặc dù Vân Thiển Nguyệt cho hắn nhất thống giang sơn, bất kể có phải chỉ là gừng không đáng giá mấy lượng bạc hay không, nhưng nặng là ở ngụ ý bên trong. Nhưng là hết lần này tới lần khác nữ nhi ngu xuẩn kia lại nói toạc ra.

“Hoàng thượng bớt giận, đều là do thần thiếp dạy nữ nhi không nghiêm! Cầu Hoàng thượng trị tội!” Minh phi lập tức quỳ gối trên mặt đất thỉnh tội.

“Nhìn một chút xem ba nữ nhi ngươi sinh dưỡng kìa.” Lão Hoàng đế phát tiết tức giận lên trên người Minh phi, nhấc chân đạp một cước .

Minh phi đang quỳ gối, thân thể bị hung hăng đạp một cái, mặc dù rất đau, nàng cũng không dám kêu lên tiếng.

Vân Thiển Nguyệt thấy Minh phi bị lão Hoàng đế đạp một cước vẫn không nhúc nhích, ánh mắt của nàng bỗng nhiên híp híp. Nghĩ tới Dạ Thiên Khuynh bị lão Hoàng đế đạp một cước còn bị lung lay đây này. Lúc này Minh phi thì không, hiển nhiên nữ nhân này cũng là người có võ công. Quả nhiên kinh thành Thiên Thánh này là nơi ngọa hổ tàng long, người người đều đeo mặt nạ. Minh phi ở bên cạnh lão Hoàng đế nhiều năm như vậy, hắn biết rõ nàng có võ công sao?

“Lăn đứng lên đi!” Mặc dù lão Hoàng đế tức giận không tiêu, nhưng là không hề giận chó đánh mèo Minh phi.

“Đa tạ Hoàng thượng!” Minh phi được một ma ma đỡ đứng lên, sắc mặt cực trắng.

“Để cho các khanh chế giễu! Thật là chuyện nhà không yên a!” Lão Hoàng đế ngồi xuống, giống như tất cả tức giận vừa rồi cũng chưa từng xuất hiện qua trên mặt hắn, nhìn về mọi người ở phía cười cười, nói với Văn Lai: “Đến vị tiểu thư nào biểu diễn tài nghệ rồi? Tiếp tục đi”

Văn Lai liền vội vàng khom người, cầm lấy danh sách nhìn thoáng qua, hô: “Tiểu thư Văn Như Yến của phủ Văn đại tướng quân!”

Tất cả mọi người nhìn về phía chỗ ngồi của phủ Văn đại tướng quân phủ, chỉ thấy Văn Như Yến từ chỗ ngồi ở giữa đứng lên.

Vân Thiển Nguyệt thấy nàng vẫn còn đeo khăn che mặt, nghĩ tới lần trước Diệp Thiến chọc ghẹo thật ác độc, đã lâu như vậy mà mặt nàng ta vẫn chưa tốt lên. Ánh mắt của nàng nhìn về phía Diệp Thiến, chỉ thấy Diệp Thiến lấy ra một mặt gương đang soi mình, nàng liếc mắt, Diệp Thiến bỗng nhiên xoay gương, chỉ thấy trong gương bỗng nhiên chiếu ra một đạo hàn quang, sắc mặt nàng biến đổi, trước tiên đoán được đạo hàn quang kia là tới từ xà nhà trong đại điện, từ đó có thể nhìn ra là một ám khí rất nhỏ, mà ám khí này lại nhắm ngay vị trí của Nam Lương quốc sư.