Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 3 - Chương 41: Phá phủ trầm chu (đập nồi dìm thuyền)




Lăng Liên và Y Tuyết kinh ngạc nhìn Thanh Ảnh, biết hắn là ẩn vệ của Dung Cảnh thì đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Mấy trăm hắc y nhân kia hiển nhiên không ngờ tới bọn họ ở chỗ này phục kích Vân Thiển Nguyệt nhưng lại rơi vào mai phục của người khác, nhất tề kinh hãi cùng quay đầu lại, nhưng khi thấy nhân số của đối phương thua xa so với bọn họ liền thu lại kinh hãi, rút đao kiếm ra.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài cứ yên tâm rời đi, nơi này để lại cho tại hạ!” Giọng nói của Thanh Ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng như gió ban đêm.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đương nhiên không muốn ở chỗ này nhìn người chém giết, vòng qua những người này tiếp tục đi về phía trước.

Mấy trăm hắc y nhân làm sao lại chịu để cho nàng rời đi, nhất tề vây công về phía nàng, Thanh Ảnh vung tay lên, đoàn người phía sau hắn tầng tầng lớp lớp tiến lên ngăn cản mấy trăm hắc y nhân kia, trong khoảnh khắc liền kết thành một trận pháp, vây mấy trăm hắc y nhân ở trong trận.

“Giết!”

Thanh Ảnh ra lệnh một tiếng, mấy trăm đao kiếm được rút ra. Hắn cũng không tham gia vào trận đánh, chỉ đứng ở ngoài vòng tròn trận pháp quan sát, nếu có con cá nào lọt lưới thì hắn chỉ cần nhẹ nhàng nâng tay thì con cá đó lập tức mất mạng.

Rất nhanh chỗ núi hoang này liền tràn ngập âm thanh chém giết, không khí nồng đậm mùi máu tanh.

Vân Thiển Nguyệt cũng không quay đầu lại mà cứ thẳng hướng ra khỏi núi hoang, đi tới nơi đất bằng phẳng, phi thân lên ngựa, quay đầu lại nhìn thoáng qua, lẩm bẩm nói: “Cảm giác được bảo vệ thật tốt”

Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, rốt cục hiểu vì sao từ lúc ra khỏi kinh thành đến lúc trở về thành, dọc đường đi tiểu thư cũng không phân phó các nàng an bài để cho người của Hồng Các hoặc Phong Các hộ tống, thì ra là có người của Cảnh thế tử đang âm thầm bảo vệ.

Vân Thiển Nguyệt không trì hoãn nữa, hai chân thúc vào bụng ngựa, tuấn mã vung bốn vó lên, chạy về phía quan đạo.

Lăng Liên và Y Tuyết đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt, cũng ra roi thúc ngựa.

Ra sức cưỡi ngựa, buổi trưa đã tới Khang thành, ba người nghỉ chân và ăn trưa một cách đơn giản, ở lại Túy Hương Lâu nghỉ ngơi một canh giờ, sau đó lại tiếp tục lên đường, đoạn đường tiếp theo cũng không gặp phải bất kỳ ngăn trở nào, rất là bình an. Đêm khuya các nàng đã tới thành Hoài An, ở Túy Hương lâu nghỉ ngơi nửa đêm, trời sáng lại tiếp tục lên đường.

Qua Hoài An sẽ tới Khúc thành, qua Khúc thành chính là kinh thành.

Trời chiều ngả về tây , Vân Thiển Nguyệt đi tới kinh thành. So với thời gian nàng rời kinh để đến được huyện Hà Cốc thì thời gian từ nơi đó về kinh thành nàng chỉ dùng có hai ngày.

Từ xa nhìn thấy cửa thành, nàng thở phào nhẹ nhỏm.

Kinh thành vẫn giống như lúc nàng rời đi, tứ môn đóng chặt, ngoài cửa vẫn có rất nhiều dân tị nạn, nhưng so với ngày nàng rời đi thì ít hơn rất nhiều. Hiển nhiên Dung Cảnh và Dạ Thiên Dật một đông một tây cùng nhau trị thủy đã có hiệu quả.

Đi tới cửa thành, Vân Thiển Nguyệt kêu to với binh sĩ thủ thành: “Mở cửa thành!”

Binh sĩ thủ thành đương nhiên đều biết Vân Thiển Nguyệt, mấy ngày trước là Nhiễm Tiểu vương gia đích thân đưa nàng ra ngoài thành, tất cả bọn họ đều nhìn thấy, thủ thành khoát tay, cửa thành được mở ra.

Vân Thiển Nguyệt đánh ngựa tiến vào.

Đúng lúc này, ở giữa đoàn dân chạy nạn ở ngoài thành bỗng nhiên có mấy thân ảnh bay lên cao, rút đao kiếm ra, nhất tề đâm về phía Vân Thiển Nguyệt. Mà mỗi một thanh đao kiếm đều là màu đen, hiển nhiên là đã được bôi kịch độc.

Biến cố này xảy ra quá nhanh, cơ hồ không kịp đề phòng.

Lăng Liên và Y Tuyết thấy đã trở lại kinh thành nên cảnh giác có mấy phần giảm bớt, nhưng có kinh nghiệm chuyện nhện độc lần trước ở Túy Hương Lâu, nên mặc dù các nàng giảm bớt cảnh giác nhưng vẫn duy trì ba phần tỉnh táo, lúc này thấy có người đột nhiên tập kích, lập tức lên tinh thần, trước tiên đồng thời rút bảo kiếm bên hông ra, một trái một phải bảo vệ Vân Thiển Nguyệt.

Bản thân Vân Thiển Nguyệt đối với ám tập (đánh lén – đột kích) tương đối nhạy cảm, cho nên khi mới bước vào cửa thành, nàng đã cảm thấy sát khí âm thầm bén nhọn. Lúc này lại càng không chút hoang mang tung Hồng Nhan Cẩm trong tay áo.

Nhưng nàng chưa kịp động thủ, trên tường thành đã có cung tên mang theo tiếng xé gió bay xuống, lực đạo cung tên nhanh, độc, chuẩn, mấy tên sát thủ còn không kịp tới gần nàng thì đã bị tên đâm xuyên mà chết, đều đồng thời ngã trên mặt đất.

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Dạ Khinh Nhiễm đứng ở trên tường thành, một thân ngân bạch khôi giáp, trong tay cầm một cung tên khổng lồ, trên cung tên có bốn túi đựng tên, một mũi tên liền bắn bốn phát. Hiển nhiên mới vừa nãy bắn chết năm tên sát thủ kia đúng là hắn. Trong đó có hai tên sát thủ bị hắn bắn xiên vào nhau giống như mứt quả.

“Tiểu nha đầu, muội vừa trở lại cũng không nên cho ta kinh hỉ lớn như vậy chứ!” Dạ Khinh Nhiễm để cung tên xuống, giương môi cười với Vân Thiển Nguyệt: “Muội đắc tội với kẻ thù nào mà lại bị một đường đuổi giết đến tận kinh thành? Còn dùng tới cực độc, ra tay ác như vậy chỉ để lấy mạng của muội.”

“Ta làm sao biết? Ai bảo huynh không chịu chừa lại một người sống chứ!” Vân Thiển Nguyệt nhún nhún vai.

“Đây là tử sĩ, lưu người sống cũng vô dụng!” Dạ Khinh Nhiễm dứt lời, người nhẹ nhàng bay xuống tường thành, ngân bạch khôi giáp ở dưới ánh trời chiều nhuộm đầy một màu đỏ vàng óng ánh, hắn ngồi chính xác ngay ngắn ở phía sau Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu cười cười với hắn, lười biếng gục ở trên thân ngựa, “Mệt chết ta, đưa ta trở về phủ đi”

“Ta nghĩ muội trở lại sẽ vào cung trước chứ.” Dạ Khinh Nhiễm nhận lấy cương ngựa của Vân Thiển Nguyệt, đánh ngựa tiến vào thành.

“Không phải là có huynh đang ở đây sao! Cô cô ta tất nhiên sẽ bình yên vô sự, ta cũng không gấp một chút thời gian này.” Vân Thiển Nguyệt hữu khí vô lực nói.

“Mới vừa rồi thấy muội còn rất có tinh thần, sao đảo mắt liền thành bộ dạng này rồi?” Dạ Khinh Nhiễm chỉ chỉ vào trên thân thể đang nằm úp sấp trên thân ngựa của Vân Thiển Nguyệt, đắc ý nói: “Như thế nào?”

“Cái gì như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt lười nhác hỏi.

“Ta vừa mới anh hùng cứu mỹ nhân, có phải rất anh tuấn hay không ?” Dạ Khinh Nhiễm hỏi.

Vân Thiển Nguyệt buồn cười, “Huynh vốn anh tuấn mà.”

Dạ Khinh Nhiễm hất cằm, để sát vào bên tai Vân Thiển Nguyệt hạ giọng nói: “Chuyến đi này muội thu hoạch rất lớn nha! Đuổi được tình địch Lạc Dao công chúa Đông Hải quốc trở về nước. Lúc Hoàng bá bá nghe được tin tức này đã bị chọc tức! Làm bể hai cái ly, làm hỏng cả nghiên mực thượng hạng của ngài đấy.”

“Không phải là ta đuổi được người đi, mà là người ta nghe được tin tức Hoa Vương của Đông Hải quốc bị bệnh nặng, nghe nói rất là nghiêm trọng. Thái tử và công chúa mới vội vàng quay ngược trở về Đông Hải. Huynh cho rằng ta có bản lĩnh lớn như vậy sao?” Vân Thiển Nguyệt đường hoàng nói.

“Tiểu nha đầu, muội đừng lên giọng với ta, còn muốn gạt ta. Muội và thái tử Đông Hải quốc là chỗ quen biết cũ đúng không? Sao ta không biết được một chút tin tức nào về chuyện này?” Dạ Khinh Nhiễm quát một tiếng, bất mãn trợn mắt với Vân Thiển Nguyệt: “Lần này là do hắn giúp muội đúng không? Nếu không sao bệnh cũ của Hoa vương sớm không đến muộn không đến lại đúng thời điểm muội gặp Ngọc thái tử mà phát tác.

Vân Thiển Nguyệt cười ha hả, nghĩ đến tiểu Thất, trong lòng nàng từ trong ra ngoài đều ấm áp , dường như mệt nhọc cũng biến mất hơn phân nửa, thấp giọng nói: “Chúng ta đâu chỉ là quen biết cũ? là giao tình tám đời đấy! Hắn giúp ta chuyện này chỉ xem như chuyện nhỏ thôi, không coi là gì.”

Dạ Khinh Nhiễm bày ra một bộ dạng quả nhiên là thế, hừ nói: “Tiểu nha đầu, muội quả nhiên rất biết gây họa. Cái tên nhược mỹ nhân kia sẽ không ăn giấm chua chứ? Bây giờ sợ là bình đại giấm chua ngàn năm đã đổ ra rồi.?”

“Không có!” Vân Thiển Nguyệt rất chân thành lắc đầu.

“Ta mới không tin!” Dạ Khinh Nhiễm rõ ràng là không tin, “Nghe nói Ngọc thái tử ngọc chất che hoa, tiện tay mà đã có thể cứu vạn dân tránh khỏi nạn lụt ở huyện Hà Cốc. Lại cùng muội thân cận, tên nhược mỹ nhân kia có thể không ăn dấm mới là lạ!”

“Lúc mới đầu quả thật hắn có ăn dấm, nhưng sau đó so với dấm của ta thì dấm của hắn ít hơn nên hắn mới không ăn dấm nữa.” Vân Thiển Nguyệt cười liếc xéo Dạ Khinh Nhiễm một cái, “Không nghĩ tới huynh người đang ở kinh thành mà cũng có thể biết được chuyện của thiên hạ, nhất cử nhất động tại huyện Hà Cốc huynh cũng biết rất rõ.”

Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, rất là đắc ý, “Đó là đương nhiên, bổn tiểu Vương cũng không phải là bất tài.”

Vân Thiển Nguyệt cười thu hồi tầm mắt, tiếp tục gục ở trên lưng ngựa.

Dạ Khinh Nhiễm đưa tay chọt chọt Vân Thiển Nguyệt, cảm thấy hứng thú hỏi, “Sao mà dấm của muội còn nhiều hơn so với dấm chua của hắn? Nói ta nghe một chút!”

“Lạc Dao công chúa xinh đẹp tựa thiên tiên, tim luôn hướng về Dung Cảnh, hái tất cả hoa cúc trong viện của nàng xuống đưa cho hắn pha trà uống. Người ta đưa cho ta một thanh bảo kiếm, nói trước tiên gửi ở chỗ ta, chờ Dung Cảnh cập quan, ta cập kê, lúc đó nàng tất nhiên sẽ tới, cùng ta luận kiếm tranh cao thấp, đây là khiêu chiến với ta, ta có thể không ăn dấm chua sao?” Vân Thiển Nguyệt liếc Dạ Khinh Nhiễm.

Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy mừng rỡ, “Còn có chuyện như vậy?”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Nữ nhân này thật thú vị! Biết rõ trên núi có hổ mà vẫn lên” Dạ Khinh Nhiễm cười nói: “Tiểu nha đầu, nghe lời muội nói thì có vẻ rất phiền muộn? Muội sợ nàng sao?”

“Sợ?” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Chẳng qua là nhức đầu thôi!”

“Cho nên muội cứ như vậy đuổi nàng trở về Đông Hải?” Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày.

“Người ta là do Hoa vương tái phát bệnh cũ” Vân Thiển Nguyệt lần thứ hai nhắc nhở hắn, “Không quan hệ với ta!”

“Muội đừng nói xạo” Dạ Khinh Nhiễm vỗ vào đầu Vân Thiển Nguyệt một cái, động tác rất nhẹ.

Vân Thiển Nguyệt tựa đầu vào trên đầu ngựa, nhắm mắt lại: “Nói ta nghe một chút, ta rời đi mấy ngày, kinh thành có xảy ra chuyện gì mới mẻ không?

“Đúng thật là có một chuyện mới mẻ.” Dạ Khinh Nhiễm cười cười, thần bí nói: “Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng có tin vui, có tính được xem là chuyện mới mẻ hay không ?”

Vân Thiển Nguyệt đang nhắm mắt lập tức trợn to mắt lên: “Thật?”

“Ta còn lừa muội sao?” Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày.

“Chẳng lẽ là từ lần trước ở Túy Hương liền mang bầu? Dạ Thiên Khuynh cũng thật có bản lĩnh rồi!” Vân Thiển Nguyệt thầm tính thời gian lần trước ở Túy Hương lâu tại phòng chữ thiên số 2 nàng với Dạ Khinh Nhiễm cùng nhau xem Dạ Thiên Khuynh và Tần Ngọc Ngưng diễn xuân cung sống tới bây giờ cũng đã hơn một tháng rồi. Hiện tại Tần Ngọc Ngưng được chuẩn đoán là có thai vậy không phải chính là mang thai vào lúc đó sao? “Ừ, không kém bao nhiêu đâu! Bản Tiểu Vương sẽ không tính toán cái này.” Dạ Khinh Nhiễm nói.

Vân Thiển Nguyệt cúi đầu suy nghĩ chốc lát, ở hiện đại chưa kết hôn mà có con cũng không sao, nhưng ở cổ đại chưa kết hôn mà có con lại là đại sự rồi! Nàng nghi ngờ hỏi, “Tần Ngọc Ngưng công bố tin tức này ra ngoài sao? Nàng cũng không sợ mọi người bàn tán chút nào sao?”

“Không phải?” Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu, “Tần tiểu thư lén phái tỳ nữ đi mua thuốc phá thai, bị Dạ Thiên Khuynh bắt gặp. Không phải, thay vì nói bắt gặp không bằng nói là hắn vẫn cho người giám thị nàng ta. Nhược điểm trong tay hắn nhược điểm vốn cũng không nhiều lắm, hôm nay biết Tần Ngọc Ngưng mang thai hài tử của hắn thì làm sao chịu dễ dàng để cho nàng ta hủy cái thai. Cho nên dẫn tỳ nữ của Tần Ngọc Ngưng tới trước mặt Hoàng bá bá. Hoàng bá bá gọi Tần Thừa tướng vào Thánh Dương Điện, nghiêm lệnh Tần Thừa tướng trông coi thật tốt Tần tiểu thư, không cho phép tử tôn huyết mạch của hoàng thất xảy ra bất cứ chuyện gì. Nếu là xảy ra chuyện không may sẽ hỏi tội hắn. Hơn nữa còn định luôn ngày cưới, tháng sau thành hôn.”

“Hoàng thượng không trách phạt Dạ Thiên Khuynh?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Trách phạt cái gì? Sinh con trai cho hoàng thất vốn là chuyện vui, hiện tại trong hoàng thất các hoàng tử trưởng thành đều chưa thành thân, trước kia Dạ Thiên Khuynh chỉ có một thái tử trắc phi nhưng nàng ta cũng không có thai, hiện tại hoàng thất nửa mạch máu còn chưa có, tuổi Hoàng bá bá lại lớn. Hiện tại thật vất vả mới thấy được manh mối tôn tử, sao còn có thể phạt đây? Chẳng những không phạt, còn ban thưởng hậu hĩ. Vốn trước đó đã tước đoạt quyền lợi thái tử của Dạ Thiên Khuynh nay lại trả lại cho hắn một chút.” Dạ Khinh Nhiễm cười nhạo nói: “Ngược lại Dạ Thiên Khuynh ở trên người nữ nhân rất có bản lãnh.”

“Thì ra là như vậy! Đây cũng là việc đương nhiên.” Vân Thiển Nguyệt cũng cười gật đầu. Lão hoàng đế đã như đèn cạn dầu nên muốn có con cháu vây quanh, đây cũng là bệnh chung của tất cả những người già đã đặt một chân vào phần mộ (ý nói người già sắp chết). Mặc dù hắn là ngôi cửu ngũ, lòng luôn gắn liền với giang sơn thiên hạ, nhưng cũng không có ngoại lệ. Đây cũng là một thẻ đánh bạc của Dạ Thiên Khuynh, đáng tiếc đối thủ của hắn lại là Dạ Thiên Dật.

Dạ Khinh Nhiễm bĩu môi, hiển nhiên không cho là đúng.

Khi hai người đang nói chuyện đã đi tới Vân Vương Phủ, Dạ Khinh Nhiễm tung mình xuống ngựa, thuận tiện lôi Vân Thiển Nguyệt xuống theo. Lúc này một chiếc xe ngựa cũng dừng ở cửa lớn của Vân Vương Phủ, màn xe nhấc lên, Vân Ly xuống xe, vui mừng nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt: “Muội muội đã trở lại?”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt bày ra một khuôn mặt tươi cười với Vân Ly. Nghĩ tới hôm nay hắn có thể có gọi một tiếng “muội muội” trôi chảy như thế, chứng minh hắn đã có tiến bộ. Nàng nhìn hắn, thấy vết sẹo trên mặt đã tốt hơn, cơ hồ nhìn không ra dấu vết cào bị thương, chỉ là thần sắc mơ hồ có chút mỏi mệt , nhưng tinh thần vẫn rất tốt, cười hỏi, “Cùng phụ vương học tập ở Lễ bộ rất mệt sao?”

“Là vì chuyện cứu tế ở các nơi nên lục bộ gần đây đều bề bộn nhiều việc, Lễ bộ cũng phải xuất lực hỗ trợ nên là có một chút mệt.” Vân Ly ôn hòa cười cười với Vân Thiển Nguyệt, nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm, gật đầu thi lễ, “Nhiễm Tiểu vương gia!”

Dạ Khinh Nhiễm đi lên trước, không đứng đắn vỗ vỗ bả vai Vân Ly, chế nhạo nói: “Thất công chúa mỗi ngày đều đi Lễ bộ thăm ngươi, có mỹ nhân hồng tụ thiêm hương ở đó, ngươi còn mệt? Theo ta thấy ngươi thích thú mới đúng.”

Mặt Vân Ly đỏ lên.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy buồn cười, hỏi: “Mỗi ngày Thất công chúa đều đi Lễ bộ sao?”

“Tiểu nha đầu, muội có điều không biết, từ lúc Vân Ly tới Lễ bộ, Thất công chúa sợ hắn bị chèn ép, chạy đi gặp Hoàng bá bá xin một đạo ý chỉ, đi theo hắn tới Lễ bộ. Bưng trà rót nước cho hắn, hầu hạ bút mực cho hắn. Những người ở Lễ bộ nơi nào còn dám tìm hắn gây khó dễ?” Dạ Khinh Nhiễm lại dùng lực vỗ vỗ bả vai Vân Ly hai cái, cười nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ca ca này của muội thật không đơn giản nha! Để cho Thất công chúa chẳng những tự nguyện xin chỉ gả, còn mọi lúc đều chăm lo cho hắn. Nhưng hắn cũng không kiêu căng ỷ thế, đối đãi với người khác đều ôn hòa , mặc dù những lão già ở Lễ bộ kia bị công chúa nhìn chằm chằm cũng chỉ dám lén lút bất mãn ở phía sau nàng ta, nhưng đối với cách làm người của hắn thì lại rất hài lòng. Hiện tại những công chúa trước kia không muốn gả cho hắn đều vô cùng hối hận.”

“Nhiễm Tiểu vương gia quá khen!” Vân Ly đỏ mặt lắc đầu.

“Quá khen? Bổn Tiểu vương chỉ có sao nói vậy, không hề nói thêm” Dạ Khinh Nhiễm thu tay về, khoát khoát tay với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu nha đầu, nếu hôm nay muội không vào cung vậy liền nhanh đi về nghỉ ngơi đi! Ta còn có việc ở Binh bộ, phải đi rồi”

“Được” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, ném dây cương cho Dạ Khinh Nhiễm, “Huynh cưỡi ngựa của ta đi.”

Dạ Khinh Nhiễm cũng không từ chối, phi thân lên ngựa, đi về hướng Binh bộ.

Vân Thiển Nguyệt thấy Dạ Khinh Nhiễm rời đi, thu hồi tầm mắt, thấy mặt Vân Ly vẫn đỏ, nàng vươn tay ôm lấy cánh tay của hắn, bộ dạng giống như muội muội lệ thuộc vào ca ca cười nói: “Ca ca xấu hổ cái gì? Như vậy không phải là rất tốt hay sao? Thất công chúa là một nữ tốt, huynh tốt nhất nên biết quý trọng nàng, quan tâm nàng nhiều hơn một chút. Nàng không giống với các công chúa khác ở hoàng thất. Các huynh trôi qua tốt rồi, như vậy liền chứng minh lúc ấy ta không chọn lầm người cho huynh. Nhưng lúc các huynh chung đụng huynh không cần đối xử với nàng như công chúa.”

“Ừ!” Vân Ly cười gật đầu, một bộ dạng bình thường của ca ca sờ sờ đầu Vân Thiển Nguyệt, giọng nói ôn hòa: “Xem muội một thân mỏi mệt kìa, chắc là ra roi thúc ngựa gấp gáp trở về đúng không? Là vì chuyện của cô cô? Đáng tiếc ta mới được phong làm thế tử, vào triều cũng chưa được bao lâu, không có căn cơ. Không thể giúp cô cô việc gì, nếu không cũng không cần muội khổ cực như vậy, gấp gáp trở về.”

“Không có gì. Chỉ khổ chút ít thôi, nhưng nếu cuộc sống không có một chút khổ thì làm sao nhận biết được mật ngọt chứ?” Vân Thiển Nguyệt bày ra một khuôn mặt tươi cười với Vân Ly, buông tay hắn ra, “Nhìn hai ngày này huynh cũng mỏi mệt, chúng ta đều đi về nghỉ ngơi đi!”

“Được” Vân Ly gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt xoay người đi về phía Thiển Nguyệt các, Lăng Liên và Y Tuyết đi theo phía sau nàng. Vân Ly nhìn một nhóm ba người đi cho tới lúc không còn thấy được bóng dáng bọn họ mới đi về phía Tây Phong Uyển, mặc dù trên mặt thể hiện mỏi mệt , nhưng nụ cười nơi khóe miệng cũng đã được xua tan vài phần mỏi mệt .

Sau khi trở lại Thiển Nguyệt Các, Vân Thiển Nguyệt ngã xuống giường vùi đầu ngủ.

Lăng Liên và Y Tuyết cũng mệt mỏi, cùng trở về phòng nghỉ ngơi.

Vân Thiển Nguyệt ngủ không được bao lâu, bên ngoài Thiển Nguyệt các đã truyền đến tiếng bước chân vội vã, Thính Tuyết và Thính Vũ biết Lăng Liên và Y Tuyết đã nghỉ ngơi, vội vàng ra ngoài đón người, hai người ở trước cửa thấp giọng nói chuyện với người vừa tới, Thính Tuyết liền đi về hướng cửa phòng, ở trước cửa hô hai tiếng, bên trong phòng không có tiếng trả lời, nàng chỉ có thể đẩy cửa bước vào gian phòng.

Đi tới trước giường Vân Thiển Nguyệt, Thính Tuyết thấp giọng nói: “Tiểu thư, công công trong cung tới tuyên chỉ, hoàng thượng truyền ngài tiến cung.”

“Chuyện gì?” Vân Thiển Nguyệt còn trong cơn buồn ngủ liền hỏi.

“Nô tỳ cũng hỏi nhưng Văn công công nói hoàng thượng không nói nguyên nhân. Nghe nói tiểu thư ngài trở lại, chỉ lệnh cho hắn tới tuyên ngài tiến cung.” Thính Tuyết nói.

“Ta rất buồn ngủ! Tỉnh ngủ ta sẽ đi! Chuyện gì chờ ta tỉnh ngủ rồi hãy nói.” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay.

Thính Tuyết gật đầu, đi ra ngoài, đóng cửa phòng, ở cửa vào truyền đạt lại lời nói của Vân Thiển Nguyệt với Văn Lai, dường như Văn Lai do dự một hồi, nhưng cũng không làm khó xử, xoay người rời đi.

Vân Thiển Nguyệt tiếp tục ngủ, Thiển Nguyệt các yên tĩnh trở lại.

Đêm khuya Vân Thiển Nguyệt cảm thấy khát mà tỉnh, mở mắt, chỉ thấy trong phòng có một bóng người đang ngồi, nàng ngẩn ra, lập tức tỉnh ngủ, vốn là muốn xuống giường, động tác liền dừng lại, nói với bóng người kia: “Cho ta một chén nước.”

“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh! Nếu ta là thích khách, hiện tại ngươi liền đi âm tào địa phủ mà uống nước rồi.” Bóng người chính là Tam công tử, hắn nghe theo lời nói của Vân Thiển Nguyệt rót một chén nước bưng tới cho nàng.

“Ta đối với người quen thì không đề phòng! Rồi hãy nói người có thể đi vào trong Thiển Nguyệt các này tất nhiên cũng là người thân cận của ta, có thể ở dưới mí mắt của Mạc Ly, Lăng Liên, Y Tuyết cùng với ám vệ mà vào được phòng của ta, số người đó chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.” Vân Thiển Nguyệt nhận lấy chén nước, uống hai ngụm, hỏi: “Đến đây lúc nào?”

“Tới được một lúc rồi! Thấy ngươi ngủ ngon như vậy nên không muốn đánh thức ngươi.” Tam công tử nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, uống hết nửa chén nước còn dư, rồi nhét cái chén không lại vào trong tay Tam công tử, lười biếng hỏi, “Ta vừa trở về ngươi liền vội vã tới, có chuyện gì sao?”

“Có một việc!” Tam công tử để cái chén không xuống, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ta muốn đi Tây Duyên một chuyến.”

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, nhìn thần sắc hắn ngưng trọng chợt hiểu ra, “Chuyện hộ quốc thần nữ của Tây Duyên giấu diếm bệnh tình ngươi đã biết?”

“Ừ!” Tam công tử gật đầu.

“Lúc ta rời đi kinh thành cũng là lúc có được tin tức này, cũng đã phái người đi xác nhận. Bây giờ chắc tin xác nhận cũng mới truyền về rồi” Vân Thiển Nguyệt nghĩ mặc dù nàng muốn giấu chuyện này với Tam công tử, nhưng dù sao Phong Các cũng không phải là ăn không ngồi rồi , mà Tam công tử bởi vì thân thế của mình nên đối với chuyện tình của Tây Duyên đặc biệt chú ý, cho nên hắn mới có thể nhanh như vậy biết được chuyện này cũng không có gì kỳ lạ. Nàng hướng ra phía ngoài hô: “Lăng Liên, tiến vào.”

Từ lúc Tam công tử đi tới Lăng Liên đã tỉnh ngủ, hiện tại liền tiến vào.

“Nhận được tin tức từ Tây Duyên truyền đến chưa? Rốt cuộc là bệnh của hộ quốc thần nữ là chuyện gì xảy ra?” Vân Thiển Nguyệt hỏi Lăng Liên.

“Rồi ạ, lúc Tam công tử đến nô tỳ đã nhận được tin tức xác nhận, hiện tại tin tức cũng mới vừa đến.” Lăng Liên gật đầu, dứt lời, đưa một tờ giấy cho Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay nhận lấy, nhìn thoáng qua, đuôi lông mày ngưng lại, trầm tư chốc lát, đưa tờ giấy cầm trong tay cho Tam công tử, Tam công tử lập tức đưa tay nhận lấy, nhìn thoáng qua, sắc mặt có chút trắng bệch.

“Ho ra máu có rất nhiều loại bệnh, nhưng vẫn có thể là trúng độc. Cái này không nói chính xác được.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Tam công tử nói: “Thân thể của hộ quốc thần nữ hẳn là không đến mức khô kiệt, nếu không hẳn là sẽ cho người truyền tin cho ngươi, muốn gặp mặt ngươi lần cuối. Nhưng tình hình hiện tại vẫn chưa cho người truyền tin tới ngươi, ngươi vẫn không cần phải lo lắng quá.”

Sắc mặt của Tam công tử tốt hơn một chút, gật đầu.

“Ta và mẫu thân ngươi vốn có giao tình, ta nghĩ sau khi có được tin tức sẽ xem xét một chút xem có thể đi Tây Duyên một chuyến hay không, nhưng hiện tại thân thể cô cô không tốt, ta vội vàng gấp gáp trở về cũng là vì nàng, cho nên trong khoảng thời gian ngắn không rời khỏi kinh thành được. Như vậy đi, một mình ngươi đi Tây Duyên một chuyến đi. Lâm lão của Phong các có y thuật rất tốt, ngươi mang theo hắn đi.” Vân Thiển Nguyệt dứt lời, suy nghĩ một chút, rồi hỏi Lăng Liên: “Hồng Các chắc hẳn cũng có người có y thuật rất tốt đúng không?”

Lăng Liên lập tức gật đầu, “Tiểu thư, y thuật của Hoa Lạc cũng rất tốt, hắn ở phương diện y thuật quả là có thiên phú hơn so với phương diện võ công, cho nên bảy vị trưởng lão cùng nhau truyền y thuật lại cho hắn.”

“Vậy thì rất tốt! Hiện tại Hoa Lạc cũng đang ở trong kinh.” Vân Thiển Nguyệt vui mừng, nói với Tam công tử: “Ngươi mang theo Lâm lão và Hoa Lạc cùng đi đi! Mang theo người của Phong Các để dọc đường bảo vệ các ngươi, giữ bí mật một chút, đến Tây Duyên càng phải cẩn thận hơn, không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt không nên tiết lộ thân phận của ngươi. Cho tới bây giờ ngươi chưa từng ra khỏi kinh thành, Hoa Lạc có kinh nghiệm hơn ngươi, mọi việc ngươi nên cùng hắn thương lượng một chút.”

“Được” Tam công tử gật đầu.

“Hiện tại là đêm khuya,tốt nhất các ngươi liền lên đường luôn, nếu biết bơi thì liền bơi dọc theo sông đào xung quanh thành mà ra hạ du. Có như vậy mới không kinh động tới Dạ Khinh Nhiễm. Nếu không hắn trông coi bốn phía Đông Tây Nam Bắc của thành, các ngươi từ trên tường thành đi ra ngoài, muốn không kinh động hắn cũng rất khó. Nếu kinh động tới hắn thì vẫn có một số việc tương đối phiền toái .” Vân Thiển Nguyệt lại nói.

Tam công tử gật đầu, “Vậy bây giờ lên đường luôn.”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nói với Lăng Liên: “Ngươi đưa hắn đi gặp Hoa Lạc”

Lăng Liên đáp lời, cùng Tam công tử đi ra khỏi phòng.

Vân Thiển Nguyệt nằm xuống, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Sau một lúc lâu, cửa lớn Vân Vương Phủ bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa “cốc cốc”, âm thnah từng tiếng từng tiếng dồn dập dường như là rất cấp bách. Ngay sau đó nàng nghe thấy đại môn được mở ra, có người nói Hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện, nàng đang nằm lập tức ngồi dậy, đưa tay cầm lấy y phục bên giường mặc vào, vừa mặc vừa đi ra phía cửa.

Vừa mở cửa phòng, Y Tuyết cũng từ gian phòng cách vách đi ra, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu thư, nô tỳ đi xem trước!”

“Cùng đi!” Đang khi nói chuyện Vân Thiển Nguyệt đã điểm nhẹ mũi chân, thi triển kinh công bay về phía cửa lớn Vân vương phủ.

Y Tuyết lập tức đi theo phía sau nàng.

Đi tới cửa lớn Vân Vương Phủ, thì gặp được tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng hậu đang gấp rút vội vã chạy vào bên trong phủ, nàng nhẹ nhàng rơi xuống ở trước mặt hắn, hỏi “Cô cô xảy ra chuyện gì?”

“Thiển. . . . . . Thiển Nguyệt tiểu thư?” Tiểu thái giám cả kinh trước sự xuất hiện đột ngột của Vân Thiển Nguyệt, vội vàng nói: “Hạ thân của Hoàng hậu nương nương đột nhiên chảy máu, trong cung đã mời thái y, nhưng Hoàng hậu nương nương không để cho thái y khám, người để cho nô tài đến đây tìm ngài, ngài. . . . . . ngài mau đi xem một chút đi”

“Ta đi ngay đây!” Vân Thiển Nguyệt hỏi rõ trạng huống xong cũng không trì hoãn, chẳng quan tâm cưỡi ngựa liền thi triển khinh công đi về hướng hoàng cung.

Mặc dù khinh công của Y Tuyết không bằng với Vân Thiển Nguyệt, nhưng cũng vội vàng đi theo phía sau nàng.

Hai người mới ra khỏi Vân Vương Phủ, bỗng nhiên bị một người che mặt mặc áo màu xám tro cản đường, hắn phất tay liền đánh ra một chưởng với Vân Thiển Nguyệt. Một chưởng này không những ngoan lệ và sắc bén, mà còn mang âm khí rất nặng, hiển nhiên người này có nội lực cực kỳ cao thâm.

Y Tuyết ở sau Vân Thiển Nguyệt, quá sợ hãi kêu lên, “Tiểu thư cẩn thận!”

Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới còn có người chờ ở chỗ này muốn mạng của nàng, xem ra người này là cố ý chờ ở chỗ này, đợi lúc nàng ra khỏi phủ liền xuất thủ. Sắc mặt nàng phát lạnh, không dám cứng rắn đón nhận chưởng phong, nàng khó khăn lắm mới tránh được chưởng phong, cũng phất tay tung ra một chưởng đánh trả lại.

Lão giả áo xám cũng tránh thoát được chưởng phong của Vân Thiển Nguyệt, chiêu thức biến ảo, một cỗ sát khí âm trầm theo tay hắn một lần nữa được bổ ra.

Vân Thiển Nguyệt cực kỳ quen thuộc loại chưởng phong này, nàng nhớ được mười năm trước, cũng là trong đêm tối như thế này, ở tại Tử Trúc Viện của Vinh vương phủ, Dung Cảnh chính là bị một chưởng như vậy mà suýt nữa mất mạng, thế cho nên hắn mới bị thương suốt mười năm, sau đó mới được nàng cứu khỏi lúc ở phật đường dưới đất linh đài tự, trong nháy mắt sắc mặt nàng liền trở nên băng hàn và âm trầm, cũng lập tức biến ảo chiêu thức, sử dụng chiêu thức cuối cùng trong Phượng Hoàng chân kinh.

Đây là do nàng đã lên đến cực hạn của giận dữ nên mới quyết định phá phủ trầm chu (đập nồi dìm thuyền), thức cuối cùng của Phượng Hoàng chân kinh cũng là thức quan trọng nhất, nhưng nàng vẫn chưa luyện thành, đả thương người một ngàn thì tự tổn hại mình tám trăm, nhưng nàng đã không kịp nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết là cái tên lão giả áo xám này chính là người đả thương Dung Cảnh mười năm trước, võ công của hắn quá cao, sợ rằng nội lực của hắn cao hơn nàng một chút, nếu nàng không ra tay độc ác như vậy, căn bản là không thể đối phó lại hắn.

Tên lão giả áo xám cả kinh, liên tiếp lui về phía sau, Vân Thiển Nguyệt từng bước ép sát, nàng ra sức liều mạng, cho dù mình bị thương cũng muốn giết chết hắn. Đúng lúc này, trong tay áo của tên lão giả áo xám bỗng nhiên bay ra một vật, đánh thẳng vào Vân Thiển Nguyệt, lúc này Vân Thiển Nguyệt đã xuất ra toàn bộ công lực để vây khốn hắn, đương nhiên nàng không thể tránh né, lúc này Y Tuyết đi tới, mắt thấy vật kia muốn đánh tới Vân Thiển Nguyệt, liền tiến lên đón lấy, nhưng trong lúc Vân Thiển Nguyệt và lão giả áo xám giao đấu, khí tràng của bọn họ quá mức cường đại, nàng vừa mới nhích tới gần, thân thể liền bị chân khí của hai người đánh lùi ra, sắc mặt nàng đại biến.

Đang lúc nghìn cân treo sợi tóc, xuất hiện một người nhẹ nhàng rơi vào bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, đưa tay nắm ở bên hông của nàng, kéo thân thể nàng xê dịch về phía bên trái một bước, khó khăn lắm mới tránh thoát được món đồ kia đánh thẳng vào nàng, đồng thời phất tay tung ra một chưởng, đánh vào tên thích khách..

Bởi vì thân thể của Vân Thiển Nguyệt đột nhiên bị chuyển dời, thoáng cái rút lui công lực, một chưởng kia của nàng không thể đánh đỉnh đầu tên áo giả lão xám, mà tên lão giả áo xám lại bị trúng một chưởng, ám khí thả ra cũng không đánh trúng Vân Thiển Nguyệt. Thấy bên người nàng lại tới thêm cứu viện, thì biết ám sát hôm nay đã thất bại đành phi thân rời đi. Hắn thoát đi với tốc độ cực nhanh, Vân Thiển Nguyệt tung ra hồng nhan cẩm cũng chỉ có thể khó khăn lắm mới bắt được một mảnh chéo áo của hắn. Trong nháy mắt đã không thấy người đâu

Vân Thiển Nguyệt tức giận nhìn nơi lão giả áo xám rời đi, quay đầu lại nhìn về người phía sau, thấy người tới là Dung Phong, sắc mặt nàng ấm áp, “Sao huynh lại tới đây?”

“Cảnh thế tử truyền tin cho ta, nói gần đây có người muốn gây bất lợi với nàng. Để cho ta âm thầm bảo vệ nàng.” Dung Phong nói: “May là ta tới kịp lúc, nếu không hậu quả thật không tưởng nổi. Nguyệt nhi, mới vừa rồi xuất thủ như vậy tuyệt đối là không nên, mặc dù có thể một chưởng kết thúc mạng của hắn, nhưng nàng cũng sẽ bị thương tới phế phủ, sẽ mất đi nửa cái mạng.”

“Lúc ấy ta không nghĩ nhiều được như vậy, huynh biết hắn là ai không?” Vân Thiển Nguyệt trầm mặt hỏi.

“Là ai?” Dung Phong hỏi.

“Hắn là người mười năm trước đã đả thương Dung Cảnh” Vân Thiển Nguyệt nói: “Mười năm trước mặc dù hắn che dấu hơi thở rất tốt, tuy ta lúc đó đang ẩn nấp nhưng chưởng phong quen thuộc như vậy, khắp thiên hạ sợ là không có người thứ hai. Chính là hắn đã thương Dung Cảnh, ta nhìn một cái là có thể nhận ra.”

“Thì ra là như vậy!” Sắc mặt Dung Phong rét lạnh, “Chẳng qua là hiện nay mặc dù để cho hắn trốn thoát, nhưng hắn trúng một chưởng của ta. Không tới mười ngày nửa tháng thương thế tuyệt đối không thể khỏi được. Chúng ta âm thầm điều tra, không sợ không tra được thân phận của hắn”

“Ta nghĩ ta đã biết hắn là người nào!” Vân Thiển Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Sớm muộn gì hắn cũng chạy không thoát”

Dung Phong nhìn Vân Thiển Nguyệt, vỗ vỗ thân thể của nàng như là an ủi, giọng nói ấm áp: “Nếu đã biết hắn là ai, sớm muộn gì cũng không chạy thoát, cũng không cần nóng nảy! Nàng vội vàng xuất phủ có phải có chuyện lớn phát sinh hay không?”

“Cô cô bị đau bụng, hạ thân chảy máu, ta phải lập tức vào cung!” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Vậy mau đi đi! Để chậm thì không tốt” Dung Phong biến sắc.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, không nói nữa, điểm nhẹ mũi chân, tiếp tục đi về hướng hoàng cung.

Y Tuyết liếc nhìn Dung Phong, cũng vội vàng đuổi theo Vân Thiển Nguyệt. Nàng thầm trách mình vô dụng, bởi vì nàng và Lăng Liên có tâm tư kín đáo làm việc cẩn thận nên mới được an bài ở bên cạnh tiểu chủ, nhưng bàn về võ công cũng không bằng tiểu chủ, hôm nay nếu có ba người Hoa Lạc, Thương Lan, Phượng Nhan ở đây thì tiểu chủ cũng không cần Dung Phong cứu.

Rât nhanh Vân Thiển Nguyệt đã đi tới cửa hoàng cung, lúc này cửa cung đang đóng, nàng trực tiếp bay vọt qua thành cung mà vào.

Hoàng cung đèn đuốc sáng rực, nhất là Thánh Dương Điện của lão hoàng đế và Vinh Hoa cung của hoàng hậu, ngọn đèn sáng ngời hơn rất nhiều so với các cung điện khác.

Vân Thiển Nguyệt đi tới Vinh Hoa cung, thì thấy được một đám thái y đang đứng trước cửa cung, lão hoàng đế đang cúi khom người đứng ở cửa chủ điện Vinh Hoa cung, quát tháo giận dữ gì vào bên trong, bên trong lại truyền ra tiếng rên khó chịu thống khổ của hoàng hậu..

“Hoàng thượng dượng!” Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng mà rơi xuống, đứng cách lão hoàng đế một khoảng cách không xa, nhàn nhạt hô một tiếng.

Lão hoàng đế nghe vậy chợt quay đầu, thấy Vân Thiển Nguyệt thì ánh mắt có chút lăng lệ ác liệt: “Nguyệt nha đầu, ngươi đã đến rồi!”

“Vâng, cô cô thế nào?” Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua vào bên trong, thì thấy cửa phòng chủ điện đóng chặt, hiển nhiên là do người bên trong đóng lại, tình hình bực này ý nói là ngay cả lão hoàng đế cũng bị đuổi ra ngoài không cho vào..

“Nàng không để cho trẫm đi vào, cũng không để cho thái ý chẩn bệnh” Dường như lão hoàng đế rất tức giận, “Nếu ngươi đã tới, thì vào xem nàng một chút đi. Hình như nàng đang đợi ngươi” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đi về phía trước hai bước, nói nhẹ nhàng vào bên trong: “Cô cô, cháu tới rồi!”

“Là Nguyệt nhi. . . . . . Nguyệt nhi, cháu. . . . . . vào đi! Mở. . . . . . mở cửa cho nàng. . . .” Bên trong nhà truyền đến giọng nói thống khổ bị đè nén của hoàng hậu.

Cửa bên trong liền mở ra, một ma ma vén rèm, nghiêng người để cho Vân Thiển Nguyệt vào nhà.

Vân Thiển Nguyệt nhìn lão hoàng đế rồi đi vào bên trong.