Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 3 - Chương 43: Đỡ kiếm vì nàng




Lãnh Thiệu Trác nghe vậy vui mừng, nhìn Vân Thiển Nguyệt đến gần, lập tức đẩy rèm che ra, vẻ vui sướng dật vu ngôn biểu (tình cảm bộc lộ trong lời nói).

Vân Thiển Nguyệt bị biểu lộ phong phú của Lãnh Thiệu Trác làm cho cảm động, không khỏi lộ ra một nụ cười mỉm hiểu ý. Làm người không thể luôn luôn có thành kiến vào những sai lầm trước đó của họ, người ta đã hối cải để làm một người mới, thì đương nhiên mình phải cho hắn một cơ hội. Nàng vốn là người thẳng thắn, chỉ cần có thành ý với nàng, thì tất cả nàng cũng chẳng so đo làm gì.

“Nguyệt tỷ tỷ thật sự muốn Lãnh tiểu Vương gia đưa về sao? Cô nam quả nữ, sợ rằng không mấy thỏa đáng?” Sau khi Tần Ngọc Ngưng không cười được nữa bởi lời nói của Lãnh Thiệu Trác, nhìn Vân Thiển Nguyệt đang đi về phía xe ngựa của Lãnh Thiệu Trác, lại nở nụ cười, giống như nàng không nghe thấy lời châm chọc mới vừa nãy của Lãnh Thiệu Trác: “Nếu bị Cảnh thế tử biết thì…, Nguyệt tỷ tỷ cần phải suy nghĩ kỹ lời giải thích mới tốt, tránh làm cho Cảnh thế tử thương tâm.”

Nhắc tới Dung Cảnh, sắc mặt Lãnh Thiệu Trác hơi đổi.

Vân Thiển Nguyệt dừng bước, nhàn nhạt cười nhướn mày, “Hôm qua ta nghe nói Tần tiểu thư có tin vui, còn chưa chúc mừng Tần tiểu thư.”

Người Tần Ngọc Ngưng khẽ run lên, nhưng nụ cười trên mặt lại không thay đổi, “Cảm ơn Nguyệt tỷ tỷ, ta và Nhị hoàng tử đã sớm có hôn ước, bây giờ không cẩn thận có tin mừng, hoàng thượng thật sự rất cao hứng.”

“Vậy hi vọng Tần tiểu thư có thể thuận lợi đại hôn, sinh hạ hoàng tôn.” Vân Thiển Nguyệt cho Tần Ngọc Ngưng một nụ cười ý vị thâm trường, phi thân nhảy lên xe ngựa của Lãnh Thiệu Trác, dùng tay hạ màn che xuống.

Màn che rơi xuống, ngăn cách bóng dáng của Lãnh Thiệu Trác và Vân Thiển Nguyệt.

Sắc mặt Tần Ngọc Ngưng cứng đờ, tay đang nâng màn che chợt nắm chặt, móng tay cơ hồ như đâm vào trong thịt, cánh môi căng mọng cơ hồ cắn ra tia máu, nhìn xe ngựa của Lãnh Thiệu Trác rời đi, trong lúc nhất thời không nói được lời nào.

Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, đi theo sau xe ngựa Lãnh Thiệu Trác.

Mặc dù xe ngựa Lãnh Thiệu Trác không thể so với xe ngựa tôn quý làm từ gỗ trầm hương của Dung Cảnh, nhưng bên trong bố trí cũng cực kỳ xa hoa và thoải mái. Sau khi Vân Thiển Nguyệt vào bên trong buồng xe liền lười biếng ngồi dựa vào vách tường xe, ngồi được một lúc thì nàng cảm thấy người vô cùng mệt mỏi, liền ngoắc Lãnh Thiệu Trác: “Cho ta một cái gối dựa, ngươi nhích ra bên cạnh một chút, cho ta một chỗ để ta nằm một chút.”

Lời nói và hành động của nàng cực kỳ tự nhiên, giống như là đối đãi với bằng hữu cũ, không có bất kỳ câu nệ hay khó chịu nào cả.

Lãnh Thiệu Trác ngẩn ra, hơi sững sờ nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Này, ngươi không nghe thấy lời nói của ta sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày nhìn Lãnh Thiệu Trác. So với sự tự nhiên của nàng thì Lãnh Thiệu Trác lại lộ ra vẻ mất tự nhiên, giống như hắn là khách còn nàng là chủ vậy. Trong lòng nàng có chút buồn cười, nàng và Lãnh Thiệu Trác trời sinh không hợp giờ, cho là đời này cũng không thể hóa giải thù hằn, nàng cũng không nghĩ tới vận mệnh lại có một ngày thay đổi như hôm nay.

“Ah, nghe được.” Lãnh Thiệu Trác vội vàng cầm lấy gối dựa bên cạnh đưa cho Vân Thiển Nguyệt, đồng thời cũng phối hợp với lời nói của nàng nhích vào bên trong góc vách xe tạo cho nàng một khoản trống đủ lớn để nàng nằm.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay nhận lấy gối dựa, lười biếng nhìn Lãnh Thiệu Trác đang ngồi ở trong góc lần nữa, có chút buồn cười, “Không cần ngươi trốn xa như vậy đâu.”

Lãnh Thiệu Trác lại xê dịch ra phía góc ngoài một tí, nhưng xê dịch cũng không có bao nhiêu.

Vân Thiển Nguyệt nhìn bộ dạng của hắn, vừa muốn cười lại cảm thán, “Thật là hoài niệm Lãnh Thiệu Trác trước kia! Nhìn thấy ta không phải là đánh thì chính là giết, mặc dù làm cho người ta hận đến mức muốn giết ngươi, nhưng mà đánh cũng thật đã đã nghiền.”

Mặt Lãnh Thiệu Trác đỏ lên, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Vân Thiển Nguyệt, trước kia. . . . . .” Dừng lại không nói.

“Ừ? Trước kia thì sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.

“Chuyện trước kia thật xin lỗi. . . . . .” Lãnh Thiệu Trác cúi đầu, giọng nói có chút thấp.

“A. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt cười nhìn hắn: “Trước kia ta thật không nghĩ đến sẽ có một ngày ngươi nói xin lỗi với ta. Hơn mười năm qua ta cũng đánh ngươi, có phải cũng nên nói một tiếng xin lỗi với ngươi hay không?”

“Không cần, không cần, ta làm những chuyện kia cũng là chuyện xấu mà.” Lãnh Thiệu Trác lập tức lắc đầu.

“Rốt cục cũng đã có giác ngộ! Thật không dễ dàng.” Vân Thiển Nguyệt lại cảm thán lần nữa, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào mặt Lãnh Thiệu Trác kỳ quái hỏi, “Sao đột nhiên ngơi lại hoàn toàn giác ngộ chứ? Chẳng lẽ thật sự là đại nạn không chết nên đột nhiên tỉnh ngộ đổi tính rồi? Lúc ấy ngươi một chân cũng đã bước vào Quỷ Môn quan rồi đúng không? Nhìn thấy Hắc Bạch vô thường và Diêm vương gia đúng không? Nên bọn họ tiến hành dạy dỗ ngươi một phen?”

Sắc mặt Lãnh Thiệu Trác hơi tái, không nói lời nào.

“Không thể nói? Thật sao?” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên liếc mắt nhìn hắn, chớp chớp mắt với hắn.

Lãnh Thiệu Trác gục đầu xuống, lắc đầu, một lúc sau thấp giọng nói: “Lúc ta nằm ở Thái y viện cảm giác được mình thật sự sẽ chết, ta có thể nghe thấy phụ vương cùng các ngươi nói chuyện, nhưng chính là không thể cử động cũng không thể tỉnh được. Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy phụ vương cầu xin với người khác, ngươi cho ta ăn Đại Hoàn đan ta cũng biết. . . . . .”

“Cho nên một khắc kia làm cho ngươi chợt tỉnh ngộ?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

“Cũng không phải là tất cả, trong khi nằm trên giường suốt một tháng dưỡng thương, ta càng không ngừng nghĩ tới chuyện tình những năm qua . . . . .” Lãnh Thiệu Trác thấp giọng nói: “Sau đó ta hiểu được rất nhiều chuyện.”

Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra, quả là suy nghĩ cẩn thận rồi! Coi như là trong họa có phúc. Nàng chậm rãi nói: “Lúc ấy cho ngươi Đại Hoàn đan cũng không phải là ta tình nguyện, mà là bị Dạ Thiên Dật bức bách .”

“Ta biết, nhưng nếu trong lòng ngươi không muốn cứu ta, cho dù Thất hoàng tử bức bách cũng vô dụng. Ta rất hiểu ngươi. . . . . .” Lãnh Thiệu Trác ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, “Cũng đúng! Lúc ấy ta nghĩ mặc dù ta chán ghét Hiếu thân vương và ngươi, nhưng dù sao đó cũng là một mạng người. Hiếu thân vương, người làm cha này là vì nhi tử cầu người mà cầu đến trình độ kia thì thật không dễ dàng, thật đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Ta có thể giúp một phần thì cũng sẽ giúp. Cùng lắm thì sau khi ngươi khỏe lại mà còn tìm ta gây chuyện ta lại đánh cho ngươi thành tàn phế rồi sau đó cũng dùng Đại Hoàn đan cứu ngươi tiếp. Hi vọng ngươi có thể thu liễm một chút, nhưng không nghĩ tới sau đại nạn ngươi lại trở thành một người mới. Ta không chuẩn bị kịp.”

Lãnh Thiệu Trác cũng cười, khẳng định nói: “Ta nghĩ làm người tốt.”

“Ừ, có tiền đồ!” Vân Thiển Nguyệt cười phụ họa, “Ta tin tưởng từ nay về sau ngươi có thể làm người tốt.”

“Thật? Ngươi. . . . . . Tin tưởng ta?” Ánh mắt Lãnh Thiệu Trác khẽ sáng lên.

“Tin tưởng!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Chỉ cần lòng dạ trong sáng hướng thiện, đường đường chính chính, không cầu trở thành người nổi trội vang danh, chỉ cần không phụ lòng chính mình vì đã sống ở trên đời này là được. Từ lúc sinh ra bản tính con người vốn không xấu, ngươi là bị Hiếu thân vương nuông chiều. Quá mức nuông chiều chính là tai họa. Hôm nay ngươi đã thay đổi trở nên tốt hơn, Hiếu thân vương cũng sẽ rất vui mừng.”

Lãnh Thiệu Trác nghe vậy ánh mắt lại sáng lên vài phần, giây lát sau lại tối sầm xuống, thấp giọng nói: “Phụ vương nói ta còn không bằng lúc trước. Lại càng để cho người lo lắng nhiều hơn.”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, nghĩ tới chắc là do hiện nay thái độ Lãnh Thiệu Trác đối với nàng biến chuyển rồi, để cho Hiếu thân vương càng lo lắng hơn. Cho nên mới phải nói như thế. Trong lúc nhất thời nàng không biết trả lời như thế nào, cũng lười biếng không muốn đáp.

“Vân Thiển Nguyệt, lần trước đồ ta đưa cho ngươi, ngươi xem chưa?” Lãnh Thiệu Trác trầm mặc chốc lát, ngẩng đầu cẩn thận hỏi.

Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, cười nói: “Bị Dung Cảnh lấy đi rồi”

Lãnh Thiệu Trác gật đầu, cúi đầu không nói thêm gì nữa.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới không biết Dung Cảnh đem cái túi thơm cùng lá thư đó đi đâu rồi, nàng cũng chưa xem được nội dung bên trong thư viết cái gì.

“Ta viết thật xin lỗi, sau này sẽ không đối với ngươi đòi đánh đòi giết nữa, nghĩ muốn giống như Dạ Khinh Nhiễm, làm bằng hữu với ngươi. . . . . .” Lãnh Thiệu Trác cúi đầu thấp giọng nói.

Vân Thiển Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Hóa ra là như vậy a! Ngươi trực tiếp nói cho ta biết không được sao? Làm gì mà phải viết thư chứ?”

“Ta sợ ngươi không để ý tới ta, ta ở trước mặt ngươi không nói nên lời.” Lãnh Thiệu Trác ngẩng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng cười nhìn hắn, hắn liền nhanh chóng cúi đầu xuống, “Dù sao trước kia ta. . . . . .”

Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay cắt đứt lời của hắn: “Chuyện trước kia đã qua thì cho qua đi”

“Vậy ngươi. . . . . .” Lãnh Thiệu Trác có chút không xác định nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Chỉ cần ngươi không làm xằng làm bậy, cải tà quy chính. . . . . . Khụ khụ, thật ra thì chính ta cũng không phải là người tốt lành gì, ừ. . . . . . Như vậy đi, sau này đôi bên cùng có lợi, ai muốn đánh ta ngươi giúp ta đỡ một chút, ta sẽ coi ngươi là bằng hữu.” Vân Thiển Nguyệt ho hai tiếng, nói.

“Tốt!” Lãnh Thiệu Trác cười gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt cảm giác Lãnh Thiệu Trác trước kia ở trước mặt nàng giống một con chó săn, còn hiện tại thì chính là con cừu nhỏ, trong lòng nàng thổn thức một hồi, nghĩ tới nhiều bằng hữu thì nhiều hơn một con đường, nhiều cừu nhân thì nhiều hơn một bức tường. Như vậy so với trước kia vừa gặp mặt đã hạ tử thủ với nàng thì hiện tại tốt hơn nhiều. Nàng ngáp một cái, nhắm mắt lại, “Ta ngủ một lát.”

“Được, ngươi ngủ đi! Đến Vân Vương Phủ ta gọi ngươi dậy.” Đương nhiên Lãnh Thiệu Trác biết chuyện xảy ra hôm qua trong cung, nhìn sắc mặt Vân Thiển Nguyệt mỏi mệt, thần sắc hắn hòa hoãn hơn trước kia rất nhiều.

Trong xe yên tĩnh trở lại, phía ngoài trên đường phố mơ hồ có âm thanh đám người đi đường như thủy triều truyền vào trong xe.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới bất kể thế giới bên ngoài gặp tai hoạ chịu khổ như thế nào, kinh thánh Thiên thánh vĩnh viễn vẫn phồn hoa, không trách được quan lớn không biết dân khổ. Nàng nghe biển người bắt đầu nói chuyện, rất nhanh liền ngủ mất. Xe ngựa đi tới đường phố phồn hoa nhất của kinh thành, có lẽ dư uy danh tiếng lộng hành ngang ngược ngày xưa của Lãnh Thiệu Trác vẫn còn, cho nên trên đường cái người người vừa thấy được xe ngựa của Hiếu phủ thân vương đều sợ hãi nhường đường, xe ngựa một đường không trở ngại mà đi lại trên đường phố..

Đi được một đoạn, bỗng nhiên bốn bề mơ hồ truyền đến tiếng xé gió. Bởi vì trên đường cái dày đặc dòng người hối hả, khiến tiếng xé gió này được che giấu không ít, nhưng tai Vân Thiển Nguyệt cực kỳ nhạy cảm, nàng đang nhắm mắt, trong nháy mắt liền mở ra, vừa định nhảy xuống xe, thấy Lãnh Thiệu Trác vô tri vô giác vẫn ngồi ở trong góc xe, nàng lập tức vươn tay kéo hắn, vốn là muốn phi thân lên trên nhưng hình như tiếng xé gió này là từ phía trên mà đến, nếu phi thân lên trên chắc chắn sẽ đụng ngay dòng mưa tên, nên nàng chỉ có thể kéo Lãnh Thiệu Trác từ buồng xe lăn đi ra ngoài.

Lãnh Thiệu Trác cả kinh, trước mắt một trận mê muội, ngơ ngác bị Vân Thiển Nguyệt lôi kéo lăn xuống xe ngựa.

“Tiểu thư cẩn thận!” Đương nhiên Lăng Liên và Y Tuyết cũng đã nhận ra, hai người lập tức phi thân lên, nhưng mưa tên quá nhiều, các nàng hợp lực chỉ đánh rớt được một ít, trận mưa tên vẫn còn, còn có mấy mũi tên đã xuyên thấu qua màn xe.

Vân Thiển Nguyệt và Lãnh Thiệu Trác lăn mấy vòng trên mặt đất, tránh thoát được trận mưa tên, không thấy mưa tên rơi xuống nữa, nàng kéo Lãnh Thiệu Trác đứng thẳng lên, dân chúng bốn phía xung quanh thấy một màn này liền thét chói tai.

Đang lúc này, từ trong đám người bỗng nhiên thoát ra một người, đâm ra một kiếm về phía bọn họ, một kiếm này cực nhanh.

Nếu như hôm qua không tổn hao chân khí chữa trị cho hoàng hậu thì Vân Thiển Nguyệt căn bản không sợ một kiếm này, nhưng hôm qua nàng hao tổn chân khí quá nhiều, thân thể còn chưa khôi phục kịp, chân khí còn có thể sử dụng đích thực không nhiều lắm, một kiếm của tên cao thủ này hiển nhiên là võ công cũng không hơn kém mấy so với nàng, mặc dù nàng nhạy cảm biết kiếm đang đâm tới, nhưng thân hình tránh né cũng không nhanh được, huống chi còn kéo theo một Lãnh Thiệu Trác.

Hiển nhiên người ám sát này biết được tình trạng hiện tại của nàng, nên từng bước ép sát.

Lăng Liên và Y Tuyết bởi vì mới vừa rồi chặn đứng một lớp mưa tên, thân mình vừa đứng vững trên mặt đất, khoảng cách cách Vân Thiển Nguyệt có chút xa, lúc này thấy một kiếm đang đâm về phía Vân Thiển Nguyệt, quá sợ hãi, vội vàng phi thân hướng về phía nàng. Nhưng vẫn không cứu kịp, hai người cái khó ló cái khôn, đồng thời ném kiếm đang cầm trong tay về phía kiếm kia.

Hai thanh kiếm như hai đạo hàn quang mang theo công lực của hai người bọn họ, đồng thời đánh vào thân kiếm đang đâm về phía Vân Thiển Nguyệt, nhưng người cầm kiếm có võ công quá cao, nội lực cũng rất cao, khó khăn lắm bọn họ mới đánh lùi được kiếm kia chệch đi khoảng chừng một tấc, nhưng như thế cũng không đủ lực để dừng kiếm kia lại, nó vẫn chính xác không lầm đâm về phía ngực của Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt đã không có sức lực, đã nghĩ hôm nay bị thương là khó tránh khỏi.

Đang lúc này, Lãnh Thiệu Trác vẫn bị vây trong trạng thái chóng mặt bỗng nhiên bừng tỉnh, đẩy ra Vân Thiển Nguyệt, lấy thân thể của mình cản kiếm kia.”Xuy” một tiếng, kiếm đâm ở trên người của hắn.

Vân Thiển Nguyệt bị đẩy lảo đảo, đứng vừng người rồi quay đầu lại, nhìn thấy Lãnh Thiệu Trác thay nàng cản kiếm, nàng liền biến sắc.

Lúc này Lăng Liên và Y Tuyết đã đi tới bên cạnh nàng, hai người giận dữ, nhất tề xuất chưởng, trong đó một chưởng bị tên ám sát kia tránh thoát, một chưởng lại đánh vào trên người của hắn, mặc dù hắn bị một chưởng, nhưng hình như không bị ảnh hưởng, rút kiếm ra khỏi người Lãnh Thiệu Trác, lần nữa đâm về phía Vân Thiển Nguyệt.

Lãnh Thiệu Trác té xuống trên mặt đất, Vân Thiển Nguyệt lập tức đưa tay đỡ lấy hắn.

Lúc này, một thân ảnh màu trắng xanh nhẹ nhàng mà rơi xuống bên nàng, chặn lại kiếm của hắc y nhân đang hướng về phía Vân Thiển Nguyệt, người này chính là Dung Phong. Lúc này Lăng Liên và Y Tuyết cũng xuất thủ lần nữa đánh ra chiêu thức độc ác cùng hướng về phía tên sát thủ kia.

Tên sát thủ hiển nhiên thấy ám sát không thành, liền tung ra hai chiêu hư ảo, tránh thoát chưởng phong của Lăng Liên và Y Tuyết, trong nháy mắt thân hình lăng không bay lên, lên trên hai bên nóc phòng trên đường phố, trong nháy mắt đã không thấy thân ảnh hắn nữa.

Lăng Liên và Y Tuyết vừa muốn đuổi theo, Dung phong rút tay về, nhìn phương hướng người nọ rời đi, ấm giọng nói: “Đừng đuổi theo! Võ công của người này quá cao, đuổi theo cũng không đuổi kịp.”

Lăng Liên và Y Tuyết lập tức dừng lại, xoay người lại đi xem Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt đang chăm sóc Lãnh Thiệu Trác, một kiếm kia vừa vặn đâm vào ngực hắn, lúc này ngực hắn đang ứa ra máu tươi. Nàng lập tức xuất thủ điểm trúng hai huyệt đạo trên ngực hắn, thấy Lãnh Thiệu Trác đang mở to hai mắt nhìn nàng, nàng mím môi thật chặt, không nói chuyện.

Nhưng Lãnh Thiệu Trác lại cười với nàng, “May là không có thương tổn đến ngươi. . . . . .”

Vân Thiển Nguyệt nhăn đầu mi lại, “Vì sao lại đỡ kiếm cho ta?” Lời này hỏi quả thật có chút dư thừa, kiếm cũng đã cản, hỏi nữa cũng đều trở nên dư thừa, nhưng vì người đỡ kiếm là Lãnh Thiệu Trác nên nàng phải hỏi.

“Ngươi mới vừa rồi đã nói chúng ta là bằng hữu. . . . . . Ai muốn đánh ngươi thì ta sẽ đỡ giúp ngươi… ” Lãnh Thiệu Trác khó khăn lên tiếng..

Vân Thiển Nguyệt nhất thời không biết nói gì, mới vừa rồi nàng nói với hắn những lời đó chỉ là nói suông thôi, cũng không thật lòng nghĩ muốn Lãnh Thiệu Trác giúp nàng cái gì, lại không nghĩ nhanh như vậy đã ứng nghiệm rồi.

“Huống chi nếu không phải ngươi kéo ta xuống xe, những mũi tên kia. . . . . . ta cũng không tránh khỏi. . . . . .” Lãnh Thiệu Trác lại nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, coi như là hiểu, sắc mặt ấm áp hơn, nói với hắn: “Chớ nói chuyện, vết thương của ngươi cần được xử lý ngay.”

“Nếu ta có thể vì ngươi đỡ kiếm mà chết. . . . . . cũng không hối hận. . . . . .” Lãnh Thiệu Trác rũ mắt xuống, giọng nói cực thấp.

“Muốn chết cũng không dễ dàng như vậy, kiếm đâm vào ngực ngươi cũng không sâu, yên tâm đi, không chết được đâu.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ cũng may là lúc nãy Lăng Liên và Y Tuyết đồng thời ném kiếm trong tay cản đi một chút lực đạo của tên thích khách kia, nếu không hiện tại thật khó có thể bảo toàn được tính mạng của Lãnh Thiệu Trác, không bị đâm xuyên tim mới là lạ. Hiện tại mặc dù chỉ bị đả thương ở ngực, nhưng nàng chú ý tới thanh kiếm kia của tên thích khách khá nhỏ cùng với lực đạo của hắn, không chết người được. Có lẽ thích khách có võ công quá cao nên hắn căn bản cảm thấy không cần dùng độc, cho nên trên thân kiếm cũng không có độc.

“Nơi này cách Vân Vương Phủ gần nhất, mang Lãnh tiểu Vương gia về Vân Vương Phủ trước đã.” Dung Phong đi tới, duỗi tay, từ trong tay Vân Thiển Nguyệt nhận lấy Lãnh Thiệu Trác, trong lòng cũng kinh ngạc chuyện Lãnh Thiệu Trác đỡ một kiếm cho Vân Thiển Nguyệt.

“Được!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ cũng may là Dung Phong tới kịp, nếu không hôm nay thật không tưởng tượng nổi. Xem ra người đứng sau lưng tên sát thủ thật rất muốn trừ nàng cho thống khoái rồi, nắm chắc thời điểm ám sát như thế này, có thể thấy được hắn muốn nàng chết bao nhiêu.

Xe ngựa đã không thể ngồi nữa, nhưng may là chỉ cần đi hết con đường này rẽ qua một con đường khác là tới được Vân Vương Phủ, khoảng cách cũng không xa lắm. Mấy người liền đi bộ đến Vân Vương Phủ.

“May là hắn chỉ trúng kiếm vũ.” Lăng Liên thấp giọng nói.

“Những người kia đã thu được kinh nghiệm, ám sát càng ngày càng tinh chuẩn. Huống chi là ở trên đường phố đông người như nơi này, bọn họ chỉ bắn ra một lớp kiếm vũ liền nhanh chóng rút lui, làm cho chúng ta cảm thấy ám sát đã qua, thật ra thì đây bất quá chỉ là thủ thuật che mắt, vì để cho chúng ta bị hấp dẫn bởi kiếm vũ sau đó cao thủ ám sát mới âm thầm xuất thủ, như vậy khả năng thành công lại càng cao.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.

“Võ công của hai người nô tỳ không cao, vẫn không bảo vệ được tiểu thư, may là có Phong thế tử tới kịp thời.” Y Tuyết nói.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Phong, thấy hắn đang ôm Lãnh Thiệu Trác bước nhanh đi ở phía trước, nàng không nói thêm gì nữa. Nghĩ tới hôm nay là ngồi xe ngựa của Lãnh Thiệu Trác, nếu nàng ngồi xe ngựa của Tần Ngọc Ngưng thì sẽ như thế nào? Tần Ngọc Ngưng có võ công, nàng ta đảm bảo sẽ không bảo vệ nàng, nói không chừng còn hợp tác với tên thích khách kia mà giết nàng. Xem ra sau này là phải cẩn thận hơn rồi, Lúc nào Tần Ngọc Ngưng cũng muốn nàng chết là điều không thể nghi ngờ.

Lăng Liên và Y Tuyết thấy Vân Thiển Nguyệt không lên tiếng nữa nên bọn họ cũng im lặng. Đồng thời nghĩ tới không biết Hoa Sênh tỷ tỷ đã đưa Duệ thái tử về đến Nam Lương chưa, nếu nàng ta và Thương Lan, Phượng Nhan trở lại, an toàn của tiểu thư sẽ được đảm bảo rất lớn, chỉ dựa vào hai người các nàng thì lực lượng thực sự quá đơn bạc.

Mấy người bọn họ rất nhanh đã đến Vân Vương Phủ, đúng lúc gặp được Vân Vương gia đang có việc cần ra khỏi phủ, khi nhìn thấy Dung Phong đang ôm Lãnh Thiệu Trác mà trong ngực hắn còn chảy một mảng máu lớn thì liền thất kinh, vội vàng hỏi, “Lãnh. . . . . . Lãnh tiểu Vương gia. . . . . . Đây là. . . . . .”

“Hắn từ trong cung đưa con trở về, giúp con đỡ kiếm nên bị thương.” Vân Thiển Nguyệt giải thích.

Vân Vương gia nghe vậy liền biến sắc, “Mau. . . . . . truyền thái y!”

“Không cần, Dung Phong hiểu y thuật.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

“Vân Vương gia không cần mời thái y, ta có thể cứu Lãnh tiểu Vương gia. Bảo đảm hắn vô sự.” Dung Phong gật đầu với Vân Vương gia, ôm Lãnh Thiệu Trác vòng qua hắn đi vào bên trong phủ.

“Vào gian khách phòng thứ nhất bên trong viện thứ ba” Vân Thiển Nguyệt theo không kịp bước chân của Dung Phong, đi ở phía sau, nói với hắn.

“Được” Dung Phong lên tiếng.

Lăng Liên và Y Tuyết vội vàng đi trước chuẩn bị nước sạch và đồ dùng cho việc băn bó vết thương.

“Thiển Nguyệt, này. . . . . . có cần nhanh chóng thông báo cho Hiếu thân vương không?” Khuôn mặt Vân Vương gia trắng bệch nghiêm mặt hỏi. Lãnh Thiệu Trác là bảo bối của Hiếu thân vương, mọi người khắp thiên hạ đều biết, hiện tại Lãnh Thiệu Trác đại nạn không chết nhưng lại bị thương, Hiếu thân vương làm sao chịu nổi đây.

“Ngài phái người đi Hiếu phủ thân vương nói cho Hiếu thân vương đi.” Vân Thiển Nguyệt cũng không quay đầu lại nói.

Vân Vương gia gật đầu, vội vàng phân phó tên đầy tớ phía sau, tên đầy tớ lập tức chạy ra khỏi phủ, hắn vốn là phải ra khỏi phủ đi Lễ bộ, nhưng hiện giờ là phải theo lời Vân Thiển Nguyệt vội vàng chạy ra khỏi phủ đi thông báo cho Hiếu thân vương biết.

Đi tới bên trong khách phòng đầu tiên của viện thứ ba, Dung Phong đặt Lãnh Thiệu Trác đở trên giường, không biết là Lãnh Thiệu Trác chảy máu quá nhiều, hay là bởi vì đau đớn, lúc này sắc mặt trắng bệch, nhưng không bất tỉnh.

Lăng Liên và Y Tuyết mang nước ấm tới, Dung Phong xắn ống tay áo lên, kéo áo ngoài của Lãnh Thiệu Trác ra. Chỉ thấy trên ngực hắn có một lỗ hổng thật sâu, mặc dù đã được Vân Thiển Nguyệt điểm huyệt đạo cầm máu nhưng vẫn có máu chảy ra. Dung Phong bắt đầu động thủ rửa vết thương cho Lãnh Thiệu Trác, mặc dù nhìn như động tác không nhanh, nhưng đâu vào đấy, rất là thuận tay.

Vân Thiển Nguyệt thấy mặc dù vết thương của Lãnh Thiệu Trác sâu, nhưng thật không bị thương tổn đến tâm mạch, nên cũng yên tâm, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, ngã lệch trên giường êm trong phòng nhìn Dung Phong đang băng bó cho Lãnh Thiệu Trác. Lăng Liên và Y Tuyết làm trợ thủ cho Dung Phong, lần lượt đưa đồ băng bó cho hắn.

Vân Vương gia đi vào gian phòng, chân còn có chút run lên, khuôn mặt trắng bệch hỏi Vân Thiển Nguyệt: “Thiển Nguyệt, sao con lại gặp phải ám sát?”

“Con cũng rất muốn biết, có lẽ trời sinh phạm tai tinh.” Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa trán, cảm thấy cực kỳ mỏi mệt.

Vân Vương gia bị lời nói của Vân Thiển Nguyệt làm cho khó thở, thấy sắc mặt của nàng cực kỳ không tốt, cũng biết đêm qua vì tiến cung cứu hoàng hậu nàng quá mức mệt nhọc, thở dài nói: “Rốt cuộc là người nào vẫn muốn giết con? Có bắt được tên sát thủ nào không?”

“Bắt cái gì chứ, không bị giết chết đã là không tệ rồi!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

Khuôn mặt già nua của Vân Vương gia vẫn trắng bệch, “Phụ vương đã đưa cho con ba nghìn ẩn vệ sao con không. . . . . .” Lời còn chưa dứt, hắn chợt nhớ tới trong phòng còn có Lãnh Thiệu Trác, lập tức im miệng. Mỗi Vương Phủ chỉ có thể nuôi một ngàn ẩn vệ, nhưng Vân Vương Phủ nuôi ba nghìn ẩn vệ, chuyện này đương nhiên không thể truyền ra bên ngoài được.

“Phủ Hiếu thân vương cũng nuôi. . . . . . ba nghìn ẩn vệ. . . . . . Vân Vương thúc yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu . . . . . .” Hình như Lãnh Thiệu Trác đang chịu đựng đau đớn nói với Vân Vương gia.

Vân Vương gia vội vàng gật đầu, trong lòng nghi ngờ không giải thích được tại sao Lãnh Thiệu Trác lại đỡ kiếm cho Vân Thiển Nguyệt, nhưng thấy Lãnh Thiệu Trác tỏ thái độ, đương nhiên là do hắn nói về chuyện phủ Hiếu thân vương cũng nuôi ba nghìn ẩn vệ giống Vân vương phủ, lập tức liền an tâm.

Dung Phong rửa vết thương cho Lãnh Thiệu Trác xong, bôi thuốc, băng bó kỹ rồi rửa sạch tay, đi tới trước bàn cầm bút kê đơn thuốc.

“Cái này cũng phải uống thuốc?” Lãnh Thiệu Trác nằm ở trên giường không dám lộn xộn, thấy Dung Phong viết đơn thuốc, mặt trắng bệch hỏi.

“Ngươi vốn là bệnh nặng mới khỏi, thân thể cực kỳ suy yếu, hôm nay lại mất máu quá nhiều, nhất định phải uống thuốc.” Dung Phong trả lời.

Lãnh Thiệu Trác có chút thống khổ gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Lãnh Thiệu Trác có chút buồn cười, khó thấy được vẻ mặt vừa thống khổ vừa đáng yêu như thế của hắn. Có thể thấy được sau khi nhìn một người thuận mắt thì cho dù vẻ mặt hắn biểu hiện cái gì nhìn cũng thuận mắt. Nàng nghĩ như vậy cười nói: “Nếu ngươi sợ đắng, lúc uống thuốc ta sẽ chuẩn bị mứt hoa quả cho ngươi. Trước đắng sau ngọt, như vậy sẽ có một phen tư vị khác.”

Vẻ mặt thống khổ của Lãnh Thiệu Trác đã giảm đi chút ít, gật đầu.

Dung Phong đã kê xong đơn thuốc cho Lãnh Thiệu Trác, để bút xuống, đi về phía Vân Thiển Nguyệt, đi tới bên người nàng cầm lấy tay bắt mạch cho nàng. Vân Thiển Nguyệt cũng không khước từ, nghĩ tới thân thể này cũng cần phải uống thuốc để bồi bổ lại rồi.

Tay Dung Phong đặt ở trên cổ tay của Vân Thiển Nguyệt, chân mày nhíu lại, môi mỏng xinh đẹp mím lại thật chặt.

“Phong thế tử, Thiển Nguyệt nàng. . . . . . rất nghiêm trọng?” Vân Vương gia khẩn trương nhìn Dung Phong.

Lãnh Thiệu Trác cũng giương lỗ tai lên, hình như cũng có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Dung Phong.

Lăng Liên và Y Tuyết vốn muốn đi ra ngoài đổ nước đã dùng để rửa vết thương của Lãnh Thiệu Trác, lúc này cũng bưng chậu nước khẩn trương nhìn Dung Phong.

“Tinh khí hao tổn quá nhiều, thân thể mệt mỏi, khí huyết suy yếu, suy nhược rất nặng.” Dung Phong thốt ra một câu, nhìn Vân Thiển Nguyệt, y như nàng đoán, quả nhiên hắn nói: “Ta kê cho nàng một đơn thuốc, uống trong vòng một tháng sẽ khỏe”

Vân Thiển Nguyệt liền bày ra bộ mặt khổ sở.

“Nếu nàng còn không bồi bổ tốt cơ thể, sau này sẽ không dễ dàng mang thai.” Dung Phong lại nói.

Khuôn mặt già nua của Vân Vương gia đại biến, vội lên tiếng: “Thiển Nguyệt, đồng ý uống thuốc đi? Nghe lời Phong thế tử a. . . . . .”

Vân Thiển Nguyệt lên tinh thần, nhận mệnh gật đầu.

Dung Phong rút tay về, một lần nữa đi tới trước bàn cầm bút kê đơn thuốc. Hắn cầm bút cực ổn, cầm bút có lực, bên trong gian phòng chỉ nghe thanh âm xoạt xoạt của hắn đang viết trên giấy. Chữ viết rơi vào trên giấy Tuyên Thành giống như nước chảy mây trôi.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Phong, nghĩ không biết trong tương lai dạng nữ tử như thế nào mới có thể xứng với hắn.

Lăng Liên và Y Tuyết bưng nước bẩn đi ra ngoài, lòng thầm nghĩ nhất định phải giám sát tiểu thư uống thuốc, trong một tháng phải dưỡng tốt thân thể cho nàng.

Lúc này phía ngoài có tiếng bước chân vội vã đi tới, tiếng bước chân lảo đảo, rất rõ ràng tiếng bước chân như vậy Vân Thiển Nguyệt đã từng nghe qua. Đó là vào lần nàng tiến cung gặp hoàng hậu, Lãnh Thiệu Trác bị Nam Lăng Duệ thiết kế mượn phản lực của Dạ Thiên Khuynh làm cho hắn bị trọng thương, lúc đó cũng là tiếng bước chân như thế này, hiển nhiên là Hiếu thân vương nghe được tin tức vội vàng chạy đến. Nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy đầy tớ thiếp thân của Vân Vương gia đang dẫn Hiếu thân vương vào viên.

Khuông mặt già nua của Hiếu thân vương trắng bệch, mấy ngày không gặp giống như già đi rất nhiều.

Vân Vương gia thấy Hiếu thân vương tới, vội vàng đi ra ngoài đón, “Lãnh vương huynh, ngươi. . . . . . tới?”

“Thiệu Trác đâu? Nó thế nào?” Hiếu thân vương không ngừng bước, đẩy Vân Vương gia ra, đi vào bên trong nhà. Lời còn chưa dứt, người đã vào phòng, thấy Lãnh Thiệu Trác nằm ở trên giường, ba bước cũng làm hai bước liền vọt tới trước giường, nhìn trên người Lãnh Thiệu Trác được băng bó bằng vải lụa trắng, trên vải lụa có vết máu lộ ra, chân Hiếu thân vương có chút đứng không vững, dường như nói cũng nói không nổi, chỉ có thể khó khăn lên tiếng: “Thiệu. . . . . . Thiệu Trác, con…con. . . . . .”

“Phụ vương, con không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Y thuật của Phong thế tử rất tốt, đã băng bó kỹ cho con.” Lãnh Thiệu Trác nhìn Hiếu thân vương, nghe thấy lời của Hiếu thân vương, vội vàng nói.

“Thật. . . . . . Thật không có chuyện gì?” Hiếu thân vương không xác định hỏi.

“Thật không có chuyện gì. Không tin cha hỏi Phong thế tử xem, quả thật chỉ cần nằm mấy ngày là không có việc gì.” Lãnh Thiệu Trác nhìn về phía Dung Phong.

Dường như lúc này Hiếu thân vương mới thấy trong phòng còn người khác, ánh mắt dời từ Vân Thiển Nguyệt đang lười biếng nằm trên giường êm, rồi nhìn về phía Dung Phong đang đứng ở trước bàn.

“Mặc dù miệng viết thương của Lãnh tiểu Vương gia có chút sâu, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, ta đã bôi kim sang dược tốt nhất cho hắn. Nằm trên giường nghỉ ngơi chừng mười ngày là có thể xuống giường đi lại được rồi.” Dung Phong ôn hòa nói.

Hiếu thân vương nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cũng ý thức được mình thất thố, vội vàng thu hồi sự lo lắng, quay đầu hỏi Lãnh Thiệu Trác: “Sao con lại bị thương?”

“Con đưa Vân Thiển Nguyệt trở về, chúng con gặp phải thích khách, nên mới bị thương.” Lãnh Thiệu Trác cũng không nói hắn là vì cứu Vân Thiển Nguyệt nên mới bị thương..

“Sao lại gặp thích khách? Gặp phải thích khách ở đâu? Không phải cha đã phái ẩn vệ bảo vệ con rồi sao?” Hiếu thân vương khôi phục lại sự bình tĩnh, cau mày hỏi.

“Võ công của thích khách quá cao, lúc ấy tình huống khẩn cấp, không kịp gọi ẩn vệ.” Lãnh Thiệu Trác nói.

Hiếu thân vương gật đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt không phải là quá tốt, “Tại sao con đưa Thiển Nguyệt tiểu thư trở về? Thiển Nguyệt tiểu thư không bị thương?”

“Lãnh vương thúc, người hi vọng ta bị thương sao? Ta từ trong cung đi ra ngoài, đêm qua vì cứu cô cô quá mệt mỏi, đúng lúc gặp xe ngựa của Lãnh tiểu Vương gia ở cửa cung, ta không có xe ngựa nên đi xe của hắn trở về phủ.” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Hiếu thân vương, “Võ công của ta tiêu hao hơn phân nửa, khiến cho không còn sức lực, nếu không Lãnh tiểu Vương gia cũng sẽ không bị thương.”

“Hóa ra là như vậy!” Trên khuôn mặt của Hiếu thân vương hiện lên một tia mất tự nhiên, có chút lúng túng nói: “Bổn vương chỉ là nghi ngờ thôi! Chuyện tình đêm qua trong cung ta cũng biết. Thiển Nguyệt tiểu thư có thể cứu hoàng hậu, thật sự là rất lợi hại. Hôm nay dân chúng phía ngoài đều rất sùng bái Thiển Nguyệt tiểu thư.”

Vân Thiển Nguyệt nhếch khóe miệng, “Chỉ cần không mắng ta là được rồi! Sùng bái và những thứ khác ta không quan tâm”

Hiếu thân vương gật đầu, xoay người lại nói với Lãnh Thiệu Trác: “Thiệu Trác, cha mang con trở về phủ.”

Lãnh Thiệu Trác cúi đầu, thấp giọng nói: “Phụ vương, con. . . . . .”

“Thế nào?” Hiếu thân vương khẩn trương nhìn hắn.

Hình như Lãnh Thiệu Trác đang cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, lại cúi đầu, “Con muốn dưỡng thương ở chỗ này.”

“Cái gì?” Hiếu thân vương cả kinh.

Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt.

“Vân Thiển Nguyệt, ta muốn ở chỗ này dưỡng thương.” Lãnh Thiệu Trác giống như cố lấy dũng khí, ngẩng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt nghiêm túc nói.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, cảm thấy nàng không thể cự tuyệt lời thỉnh cầu của người đỡ kiếm vì nàng, hơn nữa còn có một đôi mắt nghiêm túc nhìn nàng như vậy. Nàng cười cười, “Tốt, vậy thì ở chỗ này dưỡng thương đi! Ta cũng cần uống thuốc, ngươi cũng cần uống thuốc, vừa lúc cùng một chỗ sẽ không nhàm chán.”

Ánh mắt Lãnh Thiệu Trácsáng rực lên.

“Không được! Chuyện này sao có thể được?” Hiếu thân vương lập tức phản đối.

“Phụ vương, con muốn ở chỗ này dưỡng thương.” Thái độ của Lãnh Thiệu Trác có chút cường ngạnh.

“Ta nói không được!” Hiếu thân vương trầm mặt, thái độ cũng rất mạnh mẽ cứng rắn, ra lệnh cho đầy tớ của hắn đang ở bên ngoài: “Người, đi vào mang Tiểu vương gia trở về phủ.”

“Phụ vương!” Lãnh Thiệu Trác có chút tức giận hô một tiếng.

“Nghe lời!” Hiếu thân vương cũng tức giận khiển trách một tiếng.

“Con không đi, nếu cha muốn mang con về phủ, con sẽ xé mở miệng vết thương.” Lãnh Thiệu Trác uy hiếp Hiếu thân vương.

“Con. . . . . .” Hiếu thân vương tức giận nhìn hắn.

“Lãnh vương thúc, Lãnh tiểu Vương gia mới vừa bị thương, mặc dù không đến nỗi mất mạng, nhưng vẫn có chút nghiêm trọng, tốt nhất không nên di chuyển. Sắp tới ta cũng sẽ có một khoảng thời gian ngắn ở chỗ này trông coi Thiển Nguyệt tiểu thư dùng thuốc, vừa lúc cũng có thể chiếu cố Lãnh tiểu Vương gia, giúp hắn băng bó và thay thuốc. Hắn ở lại chỗ này dưỡng thương cũng tiện hơn.” Lúc này Dung Phong mở miệng, ôn hòa nói với Hiếu thân vương.

“Phụ vương, thái y trong cung và đại phu trong phủ cũng không thể có y thuật bằng Phong thế tử. Con không trở về phủ.” Lãnh Thiệu Trác lại nói.

Hiếu thân vương nghe vậy cau mày, đương nhiên hắn cũng biết y thuật của Dung Phong rất tốt, y thuật của Tuyết Sơn lão nhân nổi tiếng khắp thiên hạ, nên đương nhiên thái y trong cung và đại phu trong phủ không thể so sánh được với Dung Phong. Sắc mặt hắn hòa hoãn hơn một chsut, khoát khoát tay với tên đầy tớ đang tiến vào, đầy tớ hiểu ý lui ra ngoài, hắn thỏa hiệp nói với Lãnh Thiệu Trác: “Được rồi! Vậy con cứ ở lại đây dưỡng thương đi”

Sắc mặt Lãnh Thiệu Trác vui mừng.

Hiếu thân vương bất đắc dĩ nói với Vân Thiển Nguyệt và Dung Phong: “Thiển Nguyệt tiểu thư, Phong thế tử, làm phiền các ngươi chiếu cố khuyển tử rồi!”

Dung Phong gật đầu, Vân Thiển Nguyệt cười nhạt: “Không dám”