Hoàn Khố

Chương 1




Mặc Khiếu từng nói với Lan Uyên: “Nếu tới nhân gian, ngươi nhất định chỉ biết ăn chơi trác táng.”

Lan Uyên nháy mắt mấy cái, phiến tử miêu kim (cây quạt mạ vàng) mở trước ngực từ từ lay động: “Dù không ở nhân gian, ta cũng là một kẻ ăn chơi trác táng.”

Lan Uyên mệnh hảo, người khác phải thanh tâm quả dục, mấy trăm năm cũng chưa chắc có thể tu thành một tiểu Tán tiên, hắn vừa sinh ra đã là thiên tộc, cái gì cũng không cần luyện, tử kim quan của thiên đế nhị thái tử đã được đặt trên đầu. Trên thiên giới chẳng có gì thú vị, cả ngày chỉ toàn một đám lão nhân, hoặc là vây quanh bàn chơi cờ, hoặc là lẩn quẩn bên lò luyện đan, nếu không chính là nhắm mắt điểm ngón tay tính thiên sổ. Nói cho dễ nghe là tiên gia thanh tĩnh, nói khó nghe một chút chính là không có chuyện gì để làm.

Lan Uyên còn có một đại ca tên Huyền Thương, đây là nói, cho dù có một ngày thiên đế phụ hoàng của bọn họ mọc cánh thành tiên chuyển kiếp đi nữa, cũng chẳng tới phiên Lan Uyên đến quản sự. Huống chi, phụ hoàng của hắn thân mình rất hảo, nghe nói hai ngày trước còn ở Nghiễm Hàn Cung cùng Hằng Nga day dưa, ngày hôm sau bị bắt tại trận, quần áo xốc xếch bị thiên hậu nắm lỗ tai kéo về.

Bọn hạ nhân trước mặt thì không dám nói gì, nhưng sau lưng thì nói cái gì cũng đều có, hi hi ha ha với nhau, cười nghiêng ngả. Khi đám thiên nô đang cười rất cao hứng thì sợ hãi thấy Lan Uyên đứng ở sau lưng, liền run rẩy quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ.

Lan Uyên cũng không giận, phe phẩy quạt ôn tồn mà nói: “Các ngươi đang nói gì vậy, cười vui vẻ như vậy, nói cho ta nghe một chút?”

Hạ nhân quỳ trên mặt đất run rẩy, ngay cả nói cũng nói không được rõ ràng, lắp bắp: “Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết!”

Lan Uyên dựa vào trụ tử bên hành lang cười cười nhìn bọn họ nửa ngày, mới thu phiến tử chạy lấy người: “Không có việc gì a, đứng lên đi.”

Thiên nô run run đứng lên, trộm liếc về phía thân ảnh đã đi xa nói: “Chủ nhân không đứng đắn, tiểu nhân cũng không tiền đồ.”

Lan Uyên cũng chưa đi xa, lời nói vừa lúc lọt vào tai hắn. Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, miêu kim phiến trong tay phe phẩy không nhanh không chậm. Người ta nói chính là lời nói thật, cùng người ta tính toán làm cái gì? *

Lan Uyên muốn đến nhân gian, đặc biệt muốn xem ăn chơi trác táng ở nhân gian là như thế nào.

Đó là một triều đại sắp tận diệt, nhìn lại quá khứ chỉ toàn là chướng khí mịt mù. Bên ngoài quân khởi nghĩa sắp công phá cửa thành, bên trong hoàng cung một đám người đang nằm sấp cong mông lên đá dế. Cái mông lớn nhất kia chính là thái tử, não mãn tràng phì (là ngồi không mà hưởng; óc đầy bụng phệ), hai con mắt chuột díp lại đỏ đậm. Lan Uyên nhìn ra ngoài một hồi, cảm thấy không thú vị bước đi. Thuận tay cầm hai hộp dế, sau khi hồi thiên cung thuận tay quăng cho hạ nhân cầm đi.

Đem chuyện này nói cho bọn Mặc Khiếu nghe, Mặc Khiếu cười văng cả rượu. Nhưng thật ra Lan Uyên phe phẩy phiến tử ngồi ở một bên, trên mặt vẫn là nụ cười nhã nhặn, tao nhã như việc kia không liên quan đến mình.

Lần sau khi quay lại nhân gian, triều đại đã sớm thay đổi, biển cả biến thành ruộng dâu. Lúc này vương triều cực thịnh, tử vân nhiễu đỉnh, thanh khí tứ dật (ý nói triều đại cực kì hưng thịnh, giàu có, trù phú). Vương tôn công tử mặc khoan bào trường tụ (áo dài tay rộng, theo ta nghĩ là mấy cái áo giống phim cổ trang ý), đầu đội cao quan, trong tay thường cầm quạt sơn thủy kim tất ngọc cốt của danh gia, phía sau là tiểu tư nói về lưỡng lung hoạ mi thúy điểu, xuất hành thì tiền hô hậu ủng, khi về thì hậu ủng tiền hô. Dân chúng tầm thường phải nhường đường cho họ, cao môn vọng tộc gặp nhau thì so đo tài vận, bạch ngọc như ý, bình phỉ thúy, từng thứ từng thứ đem ra so đo, nếu kém hơn lập tức quăng đi, vẻ mặt thể hiện bản công tử không thích đồ vật này. Lan Uyên thấy thú vị, ở lại vài ngày, xem bọn hắn cả ngày cứ ngâm thơ, tán dóc, vẽ tranh, rồi lại ẩm yến...... Giống như là không có việc gì để làm.

Khi nhàn rỗi Lan Uyên luôn đi tìm bọn Mặc Khiếu. Mặc Khiếu là vương lang tộc, khi hắn vẫn còn là thiếu chủ lang tộc đã cùng Lan Uyên kết bằng hữu. Cùng với hổ tộc Kình Uy, xà tộc Minh Dận, các thiếu chủ của thú tộc tuy đều không so được với nhị thái tử tôn quý của thiên giới, bất quá, bản thân mỗi người cũng không để ý, nhưng thật ra bọn họ thường xuyên qua lại liền trở thành bạn rượu tri kỷ trăm năm. Thường xuyên tụ cùng một chỗ, uống rượu nói chuyện phiếm, tìm hoan mua vui. Cựu thần thiên giới đối với việc này chỉ dám lén lút phê bình, ngay cả tiểu thúc của hắn – Úc Dương Thiên Quân cũng giáo huấn hắn, đừng cùng bọn yêu nghiệt loạn thất bát tao này chơi đùa, làm dơ bẩn tiên khí của thiên tộc. Lan Uyên chỉ cười gật đầu nói vâng, quay người lại, lại cùng đám yêu quái thôi bôi hoán trản xưng huynh gọi đệ.

Mặc Khiếu uống rượu, chỉ vào hắn lạnh lùng nói: “Đường đường thiên giới nhị thái tử, cùng yêu nghiệt ác quỷ ngồi cùng bàn uống rượu, còn thể thống gì?”

Lan Uyên buông chung rượu, không nói lời nào. Một phen kéo thị nữ châm rượu bên người, mạnh mẽ hôn xuống, bàn tay dán vào bộ ngực đầy đặn sờ soạng qua lại đến tận chân. Chung quanh lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi, một tràn cười vang thanh.

Thật lâu sau mới ngẩng đầu, chạm vào bàn tay thị nữ uống một ngụm rượu: “Đây chính là thể thống.”

Nữ tử trong lòng hai gò má phiếm hồng thở gấp liên tục, hắn lại phe phẩy phiến tử, trong đôi mắt xanh thẳm như bầu trời, thanh minh không có nửa điểm cảm xúc.

Hôm nay lại đến phiên Mặc Khiếu làm chủ nhà.

Vương Lang tộc ở tại một thôn trang nhỏ phía sau núi. Một nơi hẻo lánh hoang vắng, trong núi lại có rừng cây xanh um, suối nước róc rách, bốn mùa nhiều loại phồn hoa thắng cảnh.

Lan Uyên không vội trở về, một đường nhìn cảnh sắc một đường chậm rãi rời đi. Trong thiên cung kỳ hoa dị thảo nhiều không đếm xuể, nhưng nói chung là không bằng cảnh vật nhân gian tự nhiên thảo hỉ.

Vừa đi vừa ngắm cảnh, chợt nghe bên cạnh một tiếng gầm lên:

“Tiểu súc sinh không tiền đồ!”

Thanh âm cũng không vang dội, nhưng là giọng nói đầy tức giận kia đánh thẳng vào tai liền nghe giống như tiếng sấm.

Lan Uyên dừng bước tìm nơi phát ra tiếng nói, bên người chỉ có một gốc dong thụ (cây đa), cành cây thô to, sợ là phải vài người mới có thể ôm được hết thân cây. Nó ở trước mặt cản lại, khiến hắn hoàn toàn không thể thấy cảnh tượng phía sau cái cây.

Lan Uyên lặng lẽ lách qua dong thụ, nhìn đến bạch y nam tử đứng cách đó không xa. Chính là một bóng lưng, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây từng chút từng chút rắc lên mái tóc trắng xõa dài đến thắt lưng, quang hoa ẩn ẩn, bàng phật trích tiên.

Nam tử tựa hồ thập phần tức giận, nói chuyện tuy là bình thản lại cực kỳ nghiêm khắc:

” Thật là một súc sinh không biết lễ nghi giáo dưỡng! Lúc trước ta dạy ngươi như thế nào?”

“Còn không nhận sai sao?”

“Đây là lần thứ mấy ngươi phạm sai lầm?”

“Nói! Như thế nào lại tái phạm?”

“......”

Cánh tay khẽ nhúc nhích, vài điểm hàn quang, chợt nghe thấy một trận quật thanh cùng tiểu thú gào thét. Đám chim chóc xáo động trên nhánh cây giữa đình cũng nhanh chóng giương cánh bay đi.

Lan Uyên nhìn trong chốc lát, ban đầu còn muốn bỏ đi, suy nghĩ một chút, lại nổi lên lòng hiếu kỳ. Nếu bạch sắc thân ảnh kia xoay người lại, thì sẽ bày ra khuôn mặt như thế nào?

Vì thế chân đã bước ra lại thu trở về, quay trở lại, tiếng trách cứ cùng tiếng gào thét bỗng nhiên đều không nghe thấy, bạch y nam tử vẫn đưa lưng về phía hắn lại lạnh lùng đứng ở trước mặt hắn.

Bạch y, ngân phát, đôi mắt vàng rực, bên trong ánh mắt chỉ toàn băng lãnh. Trong tay còn ôm một cái gì đó màu trắng, nhìn kĩ lại, đó là một con hồ toàn thân tuyết bạch, mắt nhắm lại nằm cuộn tròn trong tay người kia.

Lan Uyên có chút thất thần, ngơ ngác đứng nhìn, không biết nên nói như thế nào: “Ách...... Vị công tử này, tại hạ......”

“Viện cớ.” Hai chữ lạnh lùng vang lên làm hắn không kịp phục hồi tinh thần, bạch sắc nhân ảnh đã nhẹ nhàng đến bên cạnh hắn.

Phía trước, cây cỏ xanh như đệm, lá rơi thành điệu, chim chóc vỗ cánh ẩn vào bóng cây hắc sắc; xa xa, rừng rậm tầng tầng lớp lớp, mênh mông vô bờ, bên tai thỉnh thoảng có tiếng suối róc rách cùng tiếng chim ríu rít. Lan Uyên lại đứng hồi lâu, miêu kim phiến trong tay thu vào rồi lại mở ra, cúi đầu, cười khẽ, cây quạt cao sơn lưu thủy không giấu được đôi mắt xanh thẳm.

Khi đến phủ đệ của Mặc Khiếu, hắn chính là người cuối cùng, ngay cả Minh Dận ở xa nhất cũng đã tới từ lâu.

Bị mọi người cười đùa bắt uống ba chén rượu, mùi rượu thản nhiên ở trên mặt phiếm khai. Trong buổi tiệc có ca múa góp vui, vòng eo mềm mại của nữ tử ở trước mắt vặn vẹo lắc lư. Đường cong bên dưới tấm lụa mỏng như ẩn như hiện, một đôi mắt thủy nhuận hướng về phía hắn câu dẫn, đôi môi đỏ mọng hé mở, điệu vũ càng phát ra *** mĩ. Không hổ là vũ nữ xà tộc được Minh Dận mang đến, quả nhiên dáng người uyển chuyển, điệu vũ này trên trời cũng không thể thấy.

Lan Uyên một bên uống rượu một bên nói về chuyện vừa xảy ra, chén rượu đưa đến bên môi, cũng không uống vào, chỉ để lại chỗ cũ: “Thật đúng là chưa thấy qua chuyện gì như vậy, sách......”

Mặc Khiếu sau khi nghe xong cười ha ha, bọn Kình Uy, Minh Dận mặc dù không có như vậy không nể mặt mũi của hắn, nhưng trên mặt cũng rõ ràng là bộ dáng nghẹn cười không nhịn được.

“Làm sao vậy?” Lan Uyên buông chén rượu hỏi.

“Hắn nha, ngươi cũng đừng suy nghĩ. Kia chính là người không thể trêu vào.” Minh Dận nói.

“Nga?” Lan Uyên nhìn vũ nữ trước mặt, trong mắt hứng thú càng đậm, hữu ý vô ý liếc về phía Mặc Khiếu.

Những người khác cũng thức thời không nói lời nào, Mặc Khiếu không chịu nổi khuôn mặt cười khanh khách của hắn, đành phải nói:

“Người nọ tám phần là Li Thanh.”

“Li Thanh? Tại sao ta chưa từng nghe qua?” Hắn cảm thấy đó là một cái tên nghe trong trẻo nhưng cũng có vẻ lạnh lùng.

“Hắn không chung nhóm với bọn ta, ngươi đương nhiên không biết.”

Mặc Khiếu tựa hồ cố ý giấu diếm, Lan Uyên hỏi một câu hắn đáp một câu, cũng không nói nhiều hơn nửa câu.

Lan Uyên cũng không gấp, vừa uống rượu vừa ôn ôn hòa hòa hỏi hắn: “Không phải nhóm chúng ta là có ý gì?”

“Chính là người ta khí ngạo tâm cao, không lêu lổng như chúng ta.”

“Nga?”

“Ân.”

“Kia con hồ trong tay hắn?”

“Đó là Li Lạc, đệ đệ của hắn. Thường gây họa.”

“Đệ đệ?”

“A.”

“Vậy hắn cũng là hồ?”

“Hắn là Hồ vương, kế vị cùng lúc với ta.”

“Ha ha ha ha......” Lúc này đến phiên Lan Uyên cười to, cười đến nỗi rượu cũng không uống xuống được, “Hắn? Hồ?”

Mọi người gật đầu.

“Như thế nào một chút bộ dáng hồ ly cũng không có?”

Trong ấn tượng của hắn hồ là yêu diễm mị nhân lại gian xảo giả dối. Người kia, sao có thể là hồ?

Lan Uyên cười một trận mới ngừng, càng hưng trí bừng bừng nhìn vũ đạo của vũ nữ xà tộc. Trong mắt lại xuất hiện một tầng sương mỏng, hờ hững thản nhiên, mặc phi mặc, lam phi lam (1), người bên ngoài nhìn vào cũng không biết hắn rốt cuộc đang nhìn cái gì.

Nói chuyện phiếm một hồi, nói đến muội muội Minh Dận – Minh Cơ, hiện nay là mỹ nữ đứng đầu thú tộc. Xinh đẹp, cao quý, chỉ cần liếc mắt một cái liền khiến nửa người mềm nhũn, Hằng Nga trong Nghiễm Hàn Cung thấy nàng cũng phải xấu hổ.

Kình Uy vui đùa nói phải kết thân, Minh Dận vui đùa tự cao tự đại cự tuyệt.

Lan Uyên đều chỉ ở bên cạnh uống rượu xem diễn, không nói một lời. Lúc gần đi mới cười nói với Mặc Khiếu: “Lần tới cũng gọi Li Thanh tới đi.”

Mọi người lập tức im lặng.

Mặc Khiếu khó xử nói: “Hắn sẽ không chịu đến.”

“Ngươi mời hắn sẽ đồng ý?” Lan Uyên một chút cũng không để ý tới sự kinh ngạc của Mặc Khiếu, “Ngươi đã biết nhiều chuyện của hắn như vậy lại bảo hộ hắn, còn có thể nói không quen sao?”

“Nhưng......”

“Liền quyết định như vậy đi. Lần tới hắn mà đến, ta Lan Uyên sẽ nợ ngươi Mặc Khiếu một món nhân tình. Về sau ngươi muốn cái gì, chỉ cần ta có thể cho, ta mà nói nửa chữ “không”, lập tức sẽ bị Thiên Lôi đánh thành súc sinh, như thế nào?” Miêu kim phiến mở trước ngực chậm rãi lay động, Lan Uyên cười đến nhã nhặn thoải mái.

Mặc Khiếu như trước trầm tư không nói. Lan Uyên không đợi hắn đáp lời, phe phẩy phiến tử rời đi.

Khi trở về cố ý trở lại gốc dong thụ kia, thật đúng là một nơi tốt.

——————————————

“Không đi.”

Trong hồ vương phủ, Hồ vương Li Thanh sau khi nghe mục đích Mặc Khiếu đến liền kiên quyết từ chối, một chút cũng không để ý đến mặt mũi Lang vương.

“Ngươi đây là làm gì? Bất quá chỉ là uống rượu, tán gẫu chút chuyện trên trời dưới đất, làm gì nghiêm túc như vậy?” Mặc dù trong lòng đã đoán trước Li Thanh sẽ khước từ, Mặc Khiếu vẫn nở nụ cười, giả bộ là một người tốt nói ra mấy lời tận chân tâm.

“Không đi.”

Li Thanh như cũ không đồng ý, nhắm mắt uống trà. Trà là Mặc Khiếu mang từ thiên cung đến “Phù la bích”, phiến lá trà xoắn lại ở trong nước sôi chậm rãi nở ra, chung trà thúy ngọc ánh lên sắc xanh trong suốt của nước trà.

“Không có người nào xa lạ, Kình Uy, Minh Dận, đều là ngươi quen biết từ nhỏ lại lâu không gặp mặt. Hiện giờ mọi người đều kế vị, tụ tập lại một nơi cùng tâm sự không phải rất tốt sao?” Mặc Khiếu không tức giận, tiếp tục ra sức khuyên bảo. Trong lòng lại nén giận tên Lan Uyên, hảo hảo phát ra cái gì độc thệ, hắn nếu không gật đầu liền có vẻ như hắn không trượng nghĩa. Cũng là Li Thanh đa sự, giáo huấn đệ đệ thì ở nhà mình mà giáo huấn không phải là được rồi, chạy ra bên ngoài làm cái gì? Liên lụy hắn Mặc Khiếu hiện tại hai bên đều không thể đắc tội.

“......” Li Thanh lúc này ngay cả lời cự tuyệt cũng lười nói, chung trà đặt ở trên bàn, thản nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười của Mặc khiếu, có ý muốn rời đi.

Lang vương kiên trì ngồi lại không phát hiện ra, càng lộ ra vẻ ân cần, ngọt ngào nói: “Ngươi nha, đừng đem bản thân nhốt ở trong phòng. Ngày thường cũng không thấy ngươi lộ diện, khó có được một cơ hội, ngươi cần gì phải như vậy không nể mặt ta? Ngươi xem ngươi đi, đại môn bất xuất nhị môn bất mại, sẽ thành đại cô nương đó. Ngoài ra, lúc đó chẳng phải vì làm cho người bên ngoài khai nhãn, biết được phong thái Hồ vương sao? Bây giờ là đầu năm, cho dù là công sự thì có rượu cũng thuận lợi hơn......”

Li Thanh không lên tiếng, mặc hắn thao thao bất tuyệt. Trong đôi mắt vàng rực nổi lên kim quang, vô phong vô lãng: “Tiễn khách.”

Lập tức hai thanh y tiểu tư bước vào, chắp tay thỉnh Lang vương khởi giá.

“Ngươi......” Mặc Khiếu á khẩu không nói lên lời, phẫn nộ đứng dậy, trong ánh mắt u lục hàn quang chợt lóe, ngữ khí không còn thân thiết: “Li Thanh, ngươi không đi cũng không sao. Chẳng phải, bảo bối đệ đệ Li Lạc của ngươi trêu chọc qua không ít người sao?”

Li Thanh nghe vậy, thần sắc không thay đổi, bàn tay lặng lẽ ở trong tay áo nắm lại thành quyền.

“Nghe nói, hai ngày trước hoàng cung sư tộc bắt được một con tuyết hồ, chưa tính cái tội ăn uống vụng trộm, còn tùy tiện quấy rối, suýt nữa đem phòng ốc hủy đi. Chuyện này, ngươi cũng nên cho các vương một cái công đạo đi? Ba ngày sau, ta Mặc Khiếu xin đợi Hồ vương đại giá! Cáo từ!”

Thân ảnh hắc sắc chợt biến mất ở cạnh cửa, Li Thanh ngồi thật lâu, đôi mắt vàng lúc sáng lúc tối, trong mắt báo hiệu một cơn bão sắp tới: “Đi, đem tiểu súc sinh kia ra đây!”

——————————————

Khi con chích điểu lông đen mỏ hồng bay đến Thần An Điện, Lan Uyên đang định xuất môn.

Chích điểu đứng ở bên cửa sổ, vươn cổ ngẩng đầu, miệng nói tiếng người:

Quân nợ ta một phần đại lễ, ngày hôm sau ta sẽ đến lấy.

Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy tại chỗ bùng lên một ngọn lam hỏa, trong ánh lửa mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy một bóng hắc vũ tung bay. Chỉ trong nháy mắt, bên khung cửa sổ đỏ thắm, không lưu lại nửa điểm dấu vết.

Miêu kim phiến “Bá –” một tiếng mở ra. Lan Uyên trên người mặc một bộ bào lam sắc, ngọc trai khảm trên mặt gấm, đường viền ngân tuyến, giống như biển cả dậy sóng, đại dương cuồn cuộn.

Nhị thái tử hôm nay tâm tình tốt: “Đi, đến Thiên Sùng sơn.”

Thiên Sùng sơn Thiên Sùng cung, lầu các cao ngất, kiều sừng mái cong, ngói lưu ly rạng rỡ sinh huy, trong cảnh hải ngoại tiên cảnh mây đã che đi Quế Điện Lan Cung.

Chủ nhân của Thiên Sùng sơn là Úc Dương Thiên Quân, hậu duệ của Thượng Cổ Thần Chúng, trên trán có ngân tử long ấn biểu hiện cho “Thiên trụ thần tộc”, nhị thái tử Lan Uyên gọi hắn một tiếng tiểu thúc.

Không khéo hôm nay Úc Dương Thiên Quân không có ở đây, nghe nói là đi Đông Hải. Lan Uyên không lưu tâm, phe phẩy phiến tử, thong thả đi đến hoa viên.

Trong hậu hoa viên có một hành lang rẽ, một đường uốn lượn hướng vào phía trong. Xuyên qua cửa tròn lại qua cầu gỗ, một bức tượng thiên nga bày ra dọc theo con đường mòn khúc khuỷu từ rừng trúc dẫn đến trước một viện lạc tinh xảo.

Không gõ cửa cũng không cho người thông tri, Lan Uyên đẩy cửa đi vào.

Trong viện có một bàn đá, lại có các thạch đôn nho nhỏ. Trên thạch đôn có một thanh y nhân đang ngồi, tóc đen như suối, dài chấm đất. Người nọ nghe thấy tiếng động bèn ngẩng đầu lên, khuôn mặt có chút tái nhợt, thần sắc cũng là đạm phấn, thiếu chút huyết sắc. Lộ ra khuôn mặt không tính là xinh đẹp, bất quá có thể coi là thanh tú.

Trông thấy Lan Uyên, thanh y nhân chậm rãi đứng lên, nụ cười nhu hòa hiện trên mặt: “Nhị thái tử đến à.”

Lan Uyên nhíu mày, thu phiến tử ngồi đối diện với hắn: “Văn Thư, không phải nói không khỏe sao? Gọi Lan Uyên ta đến là được rồi.”

“Hảo.” Văn Thư chờ Lan Uyên ngồi xuống, tự tay rót trà, mới chậm rãi ngồi xuống: “Chủ tử đã xuất môn, làm người đến một chuyến không công rồi.”

“Ai nói ta là đến tìm hắn? Ta đến...... Là bởi vì vì......” Lan Uyên nhìn Văn Thư, trong đôi mắt xanh đen, không có một cái nháy mắt, thể hiện bộ dáng nhất vãng tình thâm, “Ta nhớ ngươi.”

Văn Thư cúi đầu ôn nhu: “Đa tạ”

“Ai......” Lan Uyên chán nản gục đầu xuống, “Văn Thư, ngươi không thể một lần nói ngươi cũng nhớ ta sao?”

“Ta cũng nhớ ngươi.” Văn Thư nói, vẫn là bộ dáng như trước hòa hòa khí khí vân đạm phong khinh.

“Ngươi nói như vậy thật làm ta đau lòng.” Lan Uyên đi tới nắm tay hắn, “Bất quá, ta thích nghe.”

Lan Uyên cùng Úc Dương Thiên Quân kỳ thật tuổi xấp xỉ nhau, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Chính là Úc Dương Thiên Quân trời sinh tính tình cao ngạo lãnh đạm, không thích cùng người khác thân cận. Vì thế Lan Uyên cùng với thị đồng của Úc Dương Thiên Quân – Văn Thư lại có vẻ thân thiết hơn.

Nghe nói Văn Thư nguyên là một đứa bé phàm nhân bị vứt bỏ, được phụ thân Úc Dương Thiên Quân nhặt về Thiên Sùng cung nuôi nấng, lại tặng thượng cổ thần lực thoát khỏi phàm cốt, dù không phải là tiên, nhưng lại trường sinh bất lão. Thay vào đó phải làm thị đồng cho Úc Dương Thiên Quân, đến khi tan thành cát bụi.

Văn Thư tính tình rất hảo, luôn ôn nhu lãnh đạm cười, dù không xinh đẹp lắm nhưng luôn làm cho người khác thấy thoải mái. Văn Thư rất ít khi ra khỏi Thiên Sùng cung, Lan Uyên mỗi lần đến đều cùng hắn nói chuyện bên ngoài, chuyện nhân gian, chuyện yêu giới, chuyện thiên giới. Thao thao bất tuyệt một trận, hắn sẽ cười đến thật cao hứng, sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận.

Hôm nay còn nói rất cao hứng, nhắc đến Li Thanh kia, một đôi kim đồng băng lãnh, một người lạnh lùng. Khi nói đến hắn, Lan Uyên lại nằm bò ra thạch bàn cười to một trận: “Văn Thư, ngươi nói, có con hồ ly nào như vậy?”

Văn Thư nhìn hắn cười, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Chúng sinh hàng nghìn hàng vạn vẻ, ngươi có thể nào vì vậy mà đi trêu chọc người ta?”

“Ngươi không thấy thú vị sao? Đã là hồ, thì phải có bộ dáng yêu mị, nếu không thì khuôn mặt để cho ai xem? Thật là phí hoài cho khuôn mặt xinh đẹp như vậy. Sách......” Khi nói lời này, ánh mắt xanh đen tinh lượng chói mắt, chí đắc ý mãn.

Văn Thư không nói lời nào, nhẹ nhàng lắc đầu.

——————————————

Yến hội Lang Vương, Li Thanh cuối cùng cũng đi.

Chọn một góc khuất bên cạnh bàn. Mới vừa ngồi xuống đã có thị nữ quỳ bên người ân cần rót rượu, uy đồ ăn. Thân thể mềm yếu như không xương, sa y khinh bạc căn bản không che được gì cả, lại cố ý cúi người, làm cho bộ ngực tuyết trắng ở trước mắt y cái gì cũng nhìn không sót.

Mắt thấy nữ tử muốn ngồi vào trong lòng, Li Thanh vội vàng tránh đi. Mày nhíu lại, nhìn về phía nhân ảnh bào lam sắc cách đó không xa.

Khi hắn đến yến tiệc liền bắt đầu, hắn chỉ một mực nhìn y. Căn bản không muốn để ý đến, nhưng tầm mắt của hắn vẫn tới tới lui lui nhìn khắp thân người y. Che dấu ánh mắt ám muội, thể hiện ý muốn đem toàn thân y ra sờ soạng một lượt. Li Thanh liếc hắn vài lần xem như cảnh cáo, hắn lại cười cười hướng y chắp tay, thấy thế càng thêm làm càn.

Ti trúc thanh thanh (2), ngón tay dài đem cầm huyền bát gảy ra khúc sầu triền miên, muốn nói lại thôi. Vũ nữ xà tộc biểu diễn khúc điều khoản yểu điệu, kim linh trên mắt cá chân “linh linh” vang lên. Nhạc khúc mê say, vũ tư mê say, làm cho con người cũng say đắm.

Lan Uyên giơ chén rượu hướng về phía người ngồi ở góc cách xà nữ đang vặn vẹo vòng eo nhỏ. Quả nhiên, xán kim đồng càng chói mắt, thậm chí có thể cảm nhận được hàn ý thấu xương từ cái nhìn ấy. Rượu vào yết hầu, ôm thị nữ cợt nhã, lời lẽ từ gáy nữ tử truyền lại, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn hắn. Người nọ quay đi…, hắn chỉ còn thấy nửa bên mặt thẳng tắp của y.

Dạ minh châu khảm trên vách đá quang hoa sáng trong, ánh sáng tỏa dọc theo đường cong trên cổ y tạo ra một bức tranh tuyệt mỹ, nhưng vẫn không chiếu vào trong. Hắn hận không thể xé mở tập bạch y kia, con người mặc lam tăm tối.

Tiệc rượu của nam nhân không thể không nhắc đến nữ nhân. Muội muội Minh Dận – Minh Cơ, Thải Linh của hổ tộc, Hồng Nghê của hồ tộc, cùng nhau tranh chức mỹ nhân; mùi trầm hương trên thân các cô nương dưới núi, ở trên giường phóng túng, thắt lưng vặn vẹo so với rắn còn lợi hại hơn; còn có hoa nương ở xuân phong lâu lý, hảo một tay công phu, đảm bảo khiến ngươi dục tiên dục tử......

Minh Dận bỗng nhiên nói: “Nhị thái tử sao lại không nói lời nào?”

Kình Uy nói: “Có thể lọt vào mắt xanh của nhị thái tứ phải là một tuyệt sắc giai nhân.”

Mặc Khiếu ở trong lòng thầm mắng hai tên vô tích sự này, sự tình đều bị hai người bọn họ phá hư. Nháy mắt với Lan Uyên, kêu hắn ý tứ một chút.

Lan Uyên cười, cúi đầu nhìn bức tranh sơn thủy trên mặt phiến tử, dư quang lại phiêu đến Li Thanh: “Dù mới gặp nhưng y thật hợp ý ta.”

Nâng ánh mắt, hắn lại nhìn về phía người nọ.

Li Thanh nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, trong lòng tức giận, trên mặt ngưng sương kết tuyết, băng lãnh làm cho người khác không dám tiếp cận.

Mọi người lúc này mới hiểu được, đều không dám lên tiếng, hết nhìn người này lại liếc người kia.

“Khụ.” Mặc Khiếu ho nhẹ một tiếng, làm dịu không khí, “Đây là làm sao vậy? Như thế nào đều ngừng? Đến, tấu nhạc!”

Mọi người vội thét to chạm cốc. Rượu còn chưa kịp uống xuống, nhị thái tử lần thứ hai lên tiếng: “Dung chi tục phấn là cái gì? Hồ vương mới thật là tuyệt sắc.”

Miêu kim phiến lay động làm lóa mắt kẻ khác, một ngụm rượu nghẹn trong yết hầu chúng nhân, nuốt xuống không được, không nuốt cũng không xong. Đại sảnh lớn như vậy lại lặng ngắt như tờ.

“Hừ!” Cái bàn bằng hồng mộc thượng hạng ầm ầm vỡ nát thành bột phấn.

Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, bạch quang chợt lóe, một thanh thu thủy trường kiếm đã để trên cổ Lan Uyên.

“Nha ——” không khí đanh lại, không ai dám tiến lên.

Lan Uyên nhìn thẳng vào đôi mắt lóe lưu kim của Li Thanh, có thể thấy trong ánh mắt của hắn lộ ra nét tươi cười ôn nhã, vươn hai ngón tay kẹp lấy thân kiếm lạnh lẻo, trêu tức nói: “Tiến thêm một chút, như thế nào?”

Đôi môi Hồ vương khẽ run, cổ tay hơi trầm xuống, thanh kiếm cầm trong tay đưa sát lên cổ hắn.

“Li Thanh! Hắn là nhị thái tử thiên giới!” Mặc Khiếu rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa, phi thân ngăn cản.

Kim đồng chợt lóe, có vài tia ám sắc, khuôn mặt bất động như núi nhìn không ra vui buồn. Chậm rãi thu kiếm về. Trên thân kiếm còn thấy vài điểm hồng hoa hết sức rõ ràng.

Lại xuất hiện một đạo bạch quang, thân ảnh người vừa mới rút kiếm đã hóa thành một bạch điểm xa xa.

“Ha ha......” Lan Uyên cười nhẹ.

Đưa ngón tay đến bên miệng, trên ngón tay trắng nõn rõ ràng đã bị kiếm làm bị thương, huyết dịch đỏ tươi chảy ra, tích lạc trên sam tử bảo lam sắc thành một màu đen sẫm.

*Nguyên văn: 人家说的是实话, 跟人家计较什么呢? -> đã chỉnh, thanks Phong My

(1) mặc phi mặc, lam phi lam: đen không đen, xanh không xanh. Ý chỉ mắt anh í chẳng ra màu đen cũng chẳng ra màu xanh -_-

(2) ti trúc thanh thanh: “ti trúc” là một loại nhạc cụ, “thanh thanh” là tiếng nhạc cụ ấy