Hoàn Khố

Chương 7




Cõi Phật ở phía tây cứ ba ngàn năm một lần sẽ tổ chức Bồ Đề Pháp Hội, mời các vị tiên gia tôn giả cùng nhau tề tựu để biện luận kinh phật thuyết pháp tham thiền, đó chính là việc cực kì long trọng của phật môn.

Ngã Phật Như Lai sai kim linh đại bàng (đại bàng lông đuôi màu vàng) miệng ngậm một đóa bạch liên thơm ngát đến mời, Lan Uyên dâng hương rửa tay rồi mới dám tiếp nhận liên hoa: “Vãn bối nông cạn, kiến thức hạn hẹp, không dám ở trước mặt chân phật (chân ở đây là chân thật áh =”=) khoe khoang, càng không dám dùng ô ngôn uế ngữ quấy nhiễu thánh thính, đã phụ ý tốt của Phật tổ.”

Kim bàng ngẩng đầu kêu một tiếng, vỗ cánh bay đi.

Mấy ngày nữa còn có sa di (sa di là hòa thượng mới xuất gia) mặc huyền y miệng tụng a-di-đà-phật, trình lên kinh Phật chân ngôn trăm cuốn do Như Lai ban tặng. Lan Uyên nhất nhất đều thành kính tiếp nhận, trịnh trọng đặt lên bàn, nói nhất định sẽ dốc lòng đọc, chỉ mong sớm ngày được ngồi dưới liên tọa của Phật tổ được chính tai lắng nghe dạy dỗ.

——————————————

“May mà ngươi tự mình biết mình.” Khi cùng Hổ vương nói về việc này, Kình Uy vẻ mặt khinh thường, “Nếu cho tên nghiệt thế ma chướng ô trọc như ngươi đi, thì cảnh vật thiêng liêng thanh sạch trong cửa phật chẳng phải là không còn sót lại chút gì? Cũng là người xuất gia thành tâm, bị lời ngon tiếng ngọt của ngươi lừa gạt, thật đúng là xem ngươi có bao nhiêu phật cốt. Còn mấy cuốn kinh Như Lai ban cho, ngươi nếu có thể xem vào một chữ, vong xuyên thủy (1) ít nhất cũng phải cạn hết phân nửa.”

Lan Uyên không nói, phe phẩy phiến tử mặc hắn giễu cợt: “Cũng không phải ta không muốn đi, nhưng nó là một trai yến (tiệc chay) trang nghiêm, ngay cả một chén rượu cũng không có, có gì lí thú chứ? Huống hồ, đã có Huyền Thương đi rồi, ta đi hay không cũng đâu có gì quan trọng. Mặc Khiếu gần đây cũng bận rộn, chỉ còn ngươi là có thể nói chuyện thôi.”

“Yêu, ta thật có phúc khí nha.” Kình Uy miệng mở lớn, ra vẻ thụ sủng nhược kinh (2), “Chẳng lẽ Hồ vương Li Thanh kia cũng không để ý ngươi?”

“Hắn bận.” Nói đến việc này, Lan Uyên có chút bực mình.

“Không phải mới xuất quan sao?”

“Ân.” Lan Uyên khép phiến tử, cầm trong tay gõ gõ lên mép bàn, “Vốn đã có nhiều việc, hiện tại lại ba ngày hai đầu phải tĩnh tu, phải trai giới, phải chỉnh đốn. Hỏi cái gì cũng không đáp, hắn người kia, nói với hắn nửa ngày hắn cũng không trả lời ngươi ba câu.”

Lại ngẩng đầu nhìn Kình Uy: “Ngươi sao lại nhàn rỗi như vậy?”

“Ta?” Kình Uy lại nở nụ cười, chỉ vào hồng trù treo trên bốn vách tường nói, “Nhìn cái này, ta cũng đang bận bịu lắm đây.”

Lan Uyên lúc này mới chú ý trong phủ hổ vương tất cả đồ trang trí đều đã thay đổi, đỏ chói một mảnh hỉ sắc: “Như thế nào? Có hỉ sự?”

“Ân.” Lấy ra hai phong thiệp mời đưa đến trước mặt Lan Uyên, trên mặt Kình Uy nhìn không ra có bao nhiêu vui mừng, “Thành thân. Một cái đưa cho Li Thanh. Bọn Mặc Khiếu ta đưa rồi, hai ngày trước lúc chúng vương nghị sự hắn không tới. Ngươi so với ta dễ gặp hắn hơn, thay ta gửi đi.”

“Ngươi?” Lan Uyên trừng lớn mắt, khó tin nhìn cái tên bạn rượu trước mặt đã cùng mình ăn chơi đàng *** nhiều năm, “Thành thân?”

“Vương thì phải có tử tự”. (con nối dõi) Nguyện ý cũng được, không muốn cũng được, bị các trưởng lão lải nhải mỗi ngày cũng thật đau đầu, Hổ Vương cũng có lúc bị bắt buộc, “Mấy lão nhân sốt ruột, ta cũng không còn cách nào. Dù sao sớm muộn gì cũng phải thành thân, cưới sớm một ngày thì sớm một ngày khiến bọn họ câm miệng. Thật ra bọn họ ở trước cửa phòng ta không ăn không uống quỳ muốn chết, ta cũng không có cách nào khác đành cho tộc nhân một cái công đạo.”

“Thải Linh là mĩ nhân, tính tình cũng tốt, cưới được nàng cũng là phúc phận của ngươi.” Lan Uyên miễn cưỡng thu lại kinh ngạc, chân thành chúc phúc.

Trong tam đại mĩ nhân của thú tộc, xà tộc Minh Cơ cương liệt, hồ tộc Hồng Nghê nóng bỏng, chỉ có hổ tộc Thải Linh hiền thục lương thiện. “Mặc dù sau này ngươi ở bên ngoài làm bậy gì đi nữa, nghĩ rằng nàng cũng có thể dễ dàng tha thứ.”

“Đúng vậy.” Kình Uy cười nâng chén rượu, “Bằng không ta làm sao cam tâm?”

“Ngươi nha...” Lan Uyên đem thiệp mời bỏ vào trong tay áo, nhìn khắp hồng trù trong phòng trên mặt lộ vẻ thương xót, “Đáng tiếc một hảo hảo mĩ nhân, uổng phí bị ngươi chà đạp.”

“Những lời này người khác nói còn được, từ miệng nhị thái tử Lan Uyên nói ra có thể khiến người ta tin sao.” Kình Uy không khách khí vạch trần thái độ giả nhân giả nghĩa của hắn, “Lại làm sao, ta cũng không đụng đến chuyện của ngươi.”

Lan Uyên không đáp lời, cười cười mở phiến tử đong đưa, xem như thừa nhận.

Cáo biệt Kình Uy xong liền đi thẳng đến hồ vương phủ, đã lâu rồi chưa gặp y. Li Thanh từ sau khi xuất quan thường bận rộn hơn, đến đây vài lần, hoặc là nói đang nghị sự, hoặc là làm sao đó không được gặp, Lan Uyên ban đầu cũng không để ý, tìm tân hoan quấn quýt với nhau một trận rồi lại đến, lại vẫn như vậy. Mặc dù nửa đêm leo tường vào, Li Thanh cũng chỉ vùi đầu làm việc, không rảnh để chơi với hắn. Lan Uyên khó hiểu hỏi hồ tộc này như thế nào có nhiều chuyện như vậy, Li Thanh chỉ nói là thông lệ, qua mấy tháng nữa là tốt rồi, cái khác cũng không nói thêm. Lan Uyên cũng không để trong lòng.

Lúc này trái lại rất thuận lợi, chính là gặp Hồ vương cùng các trưởng lão vừa bàn việc xong, đúng lúc rảnh rỗi.

Lan Uyên liền kéo y đến thanh lương đình trong hồ uống trà, ở chỗ đó cảnh sắc đẹp, lại thanh tịnh, có làm cái gì cũng không sợ bị nhìn thấy, rất hợp với ý của Lan Uyên.

Li Thanh nhìn thấy Lan Uyên đưa thiệp mời đỏ thẫm ra, cũng không ngạc nhiên: “Là việc nên đến thôi.”

Lan Uyên trong lòng vừa động, buộc miệng hỏi: “Gần đây bận như vậy, ngươi cũng không phải là bị bức hôn chứ?”

Câu hỏi vừa nói ra, ngay cả bản thân cũng cảm thấy buồn cười, làm sao lại nghĩ tới việc này? Trong lòng lại một mực để ý đến đáp án của y.

“Không phải.” Li Thanh bình tĩnh đáp, “Các trưởng lão hiện nay còn chưa nói đến.”

“Nếu nói đến?” Lan Uyên trong lòng căng thẳng, không khỏi cầm tay y tiếp tục truy hỏi. Thấy y ngạc nhiên, bản thân cũng hiểu là không được tự nhiên, cũng không ngẩng đầu lên nói, “Không có gì, tùy tiện hỏi thôi.”

“Sinh tử tự cũng là bổn phận của vương.” Li Thanh trầm mặc trong chốc lát, đáp.

Mâu quang tối sầm lại (mâu là con ngươi, quang là ánh sáng), Lan Uyên cảm thấy buồn bực, không muốn nói tiếp, đành phải đổi đề tài khác, nói chuyện Thử vương đến mượn Kim cương tráo. Không biết vì sao, Mặc Khiếu lại nói hắn gần đây thích màu vàng.

Nói đến thú vương phải lấy thân chịu thiên lôi đánh, nhìn Li Thanh trước mặt, Lan Uyên đột nhiên hỏi y: “Thiên kiếp của ngươi là lúc nào?”

“......” Li Thanh ngẩn ra, trên mặt có gì rất nhanh hiện lên, hồi lâu mới mở miệng, “Còn sớm.”

“Nga.” Lan Uyên gật đầu, đi đến ôm lấy y, mặt dán mặt nói nhỏ, “Nếu tới lúc đó nhớ tới chỗ ta lấy Kim cương tráo. Người khác ta không cho, với ngươi, ta còn có thể không đồng ý sao?”

“Hảo.” Thanh âm trong lòng vang lên thản nhiên, như có như không, không cẩn thận lắng nghe cơ hồ sẽ không nghe thấy.

Dù vậy, trong lòng vẫn có cái gì không rời đi được, ngay cả lúc cùng Văn Thư tán gẫu, Lan Uyên cũng có vẻ có chút không yên lòng.

“Nhị thái tử có tâm sự?” Văn Thư cẩn thận phát hiện vẻ thất thần của hắn, hỏi.

“Không, không có.” Lan Uyên lấy lại tinh thần, vội mở phiến tử che đậy, “Ta có thể có chuyện gì?”

“Ân.” Tinh thần của Văn Thư tựa hồ tốt hơn rất nhiều, tuy rằng người vẫn gầy yếu như nếu có một trận gió nổi lên là có thể thổi bay, nhưng thần sắc trên mặt so với lúc trước thì có sức sống hơn, “Nhị thái tử đã lâu không đến, ta thật rất muốn nghe chút chuyện ở nhân gian.”

“Hảo.” Lan Uyên vuốt cằm, nói những hiểu biết khi cùng Li Thanh đến nhân gian, bất giác trong lòng thấy thoải mái, nói chuyện cũng hứng thú không ít. Một đường nói từ cảnh vật tới con người, nói đến thôn trang nhỏ ở phía sau chân núi, tuy là vội vã cúi đầu liếc mắt một cái, nhưng vẫn không hề ít ấn tượng. Nhà tranh bằng trúc, tiểu kiều lưu thủy (3), trong trang có một gốc đại hòe rậm rạp um tùm, ruộng nương dọc ngang vẫy vùng, gà chó cũng có thể nghe thấy “Tuy chỉ là thôn trang sơn dã, nhưng không mất hứng thú cùng phong nhã.”

“Thật là một nơi tự do tự tại.” Văn Thư nghe xong trong mắt không khỏi sinh ham muốn, “Có đôi khi, làm một phàm nhân vô dục vô cầu bình bình đạm đạm qua một đời cũng không hẳn là không tốt.”

Lúc gần đi, Văn Thư lấy ra một vò Quỳnh Hoa Lộ tặng hắn: “Gần đây thân thể không khỏe, sợ về sau cũng không tốt. Vò rượu này cứ cho là tặng nhị thái tử lưu chút kỉ niệm về ta.”

Lan Uyên nhận lấy, dặn hắn hảo hảo bảo trọng, đừng nghĩ ngợi lung tung, nếu muốn ăn hay muốn dùng cái gì cứ sai người đến Thần An điện lấy. Văn Thư cũng cười nhạt gật đầu, chính là cũng cố chống đỡ tiễn hắn đến ngoài cửa Thiên Sùng cung, Lan Uyên hết lần này đến lần khác muốn hắn dừng bước, hắn cũng không nghe.

——————————————

Lúc này, Lan Uyên đang cùng Thái Thượng Lão Quân chơi cờ, sắc trời phía đông nam ẩn ẩn có chút u ám, ban đầu cũng không để ý. Từ bàn cờ ngẩng đầu lên, chỉ thấy mây đen nhanh bay đến bên kia, tụ thành một đám mây to đen nghìn nghịt, tia chớp sáng ngời, cơ hồ muốn phá tung một góc trời. Ngay sau đó là một tiếng sấm dữ dội, rung động đến nỗi cả bàn cờ bên đây cũng phát run. Liền hỏi: “Đây là bên Long vương làm mưa? Tư thái thật là hoành tráng, giống như muốn làm lũ lụt nhấn chìm nhân gian.”

Thái Thượng Lão Quân từ trong bàn cờ ngẩng đầu lên cười nói: “Nhị thái tử ngươi có điều không biết, này không phải làm mưa, là thiên kiếp đấy.”

“Nga.” Lan Uyên nhớ tới Thử vương mà Mặc Khiếu nói, có lẽ chính là hắn. Cũng không để tâm, tiếp tục nhìn cách bày binh bố trận trên bàn cờ.

Nhưng sấm sét lại một tiếng tiếp một tiếng, liên tiếp không ngừng nổ ở bên tai, nghe được trong đầu “Ong ong” vang lên, cũng có chút bận tâm: “Đây là muốn đánh bao lâu? Cờ cũng chưa đánh xong.”

“Ha hả......” Thái Thượng Lão Quân vuốt vuốt chòm râu tuyết bạch cười, cầm phất trần trong tay, chỉ hướng cuồn cuộn mây đen kia, “Nhanh, nhanh, chỉ trong chốc lát chờ tan là xong rồi.”

“Kia cũng đủ lâu rồi.” Lan Uyên nhíu mày, “Từ nãy đến bây giờ, ít nhất cũng hơn nửa canh giờ, tái trong chốc lát, cũng có thể là một canh giờ. Thiên lôi cứ như vậy không ngừng nghỉ lạc pháp (lạc pháp là thực hiện nhiệm vụ không sót một chút nào), sợ là muốn đem Thử vương kia đánh chết.”

“Thử vương?” Lão Quân nghi hoặc nhìn Lan Uyên, “Nhị thái tử nghe ở đâu nói là Thử vương?”

“Không phải?” Lan Uyên cũng cả kinh.

“Là Hồ vương a.”

Lại một đạo thiên lôi vang dội, tia chớp màu trắng bạc chiếu rọi khuôn mặt trắng bệch. Đôi mắt mặc lam phút chốc mở to, Lan Uyên một tay hất đổ bàn cờ, kéo Thái Thượng Lão Quân lại trầm giọng hỏi: “Ai?”

Thanh âm cũng là run rẩy, giống như chân trời vùng vẫy muốn phá vỡ tia sáng trong đám mây kia. Tay không kìm được nắm chặt lại, các đốt ngón tay kêu lên “Rắc rắc”, hé ra nét mặt già nua đến mức tương hồng của Thái Thượng Lão Quân:

“Là Hồ vương hồ tộc, Li Thanh a.” Dứt lời, lại ngọ ngoạy giơ ngón tay bấm đốt, “Đúng vậy. Năm trăm năm một thiên kiếp, hôm nay hắn vừa vặn tròn một ngàn năm a. Ôi! Thái tử, nhị thái tử ngươi đây là......”

Không đợi lão nói xong, bàn tay Lan Uyên nắm cổ lão liền buông. Thái Thượng Lão Quân bị hắn hung hăng quăng ngã trên ghế, chỉ thấy một đạo thân ảnh lam sắc hướng đến chỗ thiên lôi đánh mà chạy tới, mà vào lúc này, tiếng sấm dần dần trầm lại, các đám mây cũng không vội vàng va chạm như khi nãy, sự yên lặng lại trở về với trời đất.

“Vì cái gì?” Trong lúc hoảng hốt nghe được một tiếng nói nhỏ, nhỏ đến độ không chú ý nghe sẽ bị tiếng sấm bao trùm, chính là loại thống khổ lại bén nhọn này cắt vào trong lòng đến chảy ra huyết lệ.

Bên tai là tiếng sấm ầm ầm rung động, dõi mắt thấy chỉ là mây khói tản mác khắp nơi cùng ánh sáng chói mắt, mang theo mùi khét cũng với mùi máu tươi nhàn nhạt len vào trong mũi. Vẫn nhanh chóng lao về phía trước lại thấy sương mù trước mắt chậm rãi tán đi, mãi đến khi dần dần lộ ra một mảnh đất màu đen sẫm mới đột ngột chậm lại.

Rừng cây xanh um giống như đột nhiên bị thiên lôi lấy mất một mảng lớn chỉ còn lại mảnh đất trống không một ngọn cỏ, cây rừng bị phá nát, vạn vật đều bị tiêu hủy, không trung một màu đen sẫm, đất cũng đen sẫm, đập vào mắt là một bầu không khí trầm lặng hắc ám. Tiếng sấm cuồng nộ dần dần trở nên yên ả, chỉ còn ở phía chân trời cúi đầu kêu rống, một tiếng một tiếng, nghe vào trong lòng giống như ngàn cân cự thạch, cước bộ cũng trở nên nặng trĩu. Thân ảnh bạch sắc xuất hiện ở phía trước, ở giữa một mảng hắc sắc càng thêm nổi bật, ngay lập tức lọt vào mắt, đau đến một đường đâm vào đáy lòng.

“Vương đang điều tức, thỉnh nhị thái tử dừng bước.” Có người chắn trước mặt hắn.

Ai? Thấy không rõ mặt cũng không muốn đi xem. Cổ tay vung một cái, miêu kim phiến tử giống như trường kiếm sáng bóng lướt qua, đấu pháp không muốn sống. Thừa dịp đối phương nghiêng người né tránh, ống tay áo bảo lam nhẹ nhàng trước mặt hắn phất một cái, trong tay kết hợp một pháp ấn điểm lên trán hắn, người đã bất động tại chỗ.

Ngón tay lại thay đổi, vung vẫy phiến tử “Bá ——” một tiếng mở ra, kim tất ngọc cốt, trọng sơn phi bộc (núi non trùng trùng điệp điệp, thác nước đổ như bay). Khóe miệng một câu, phất tay giương lên, phiến tử như con bướm bay xuống.

Ánh mắt vẫn chỉ hướng đến người kia, Hồ vương đang dùng kiếm chống đỡ bản thân đứng thẳng giữa mảnh đất đen kịt.

Cứ như vậy si ngốc đi đến trước mặt y, y cũng ngẩng đầu nhìn về phía hắn:

“Ngươi đã đến rồi.”

Thanh âm yên ổn, khuôn mặt bình tĩnh, chỉ có cặp mắt xán kim sắc thoáng toát ra một ít khốn đốn, tựa hồ y chưa bao giờ nghĩ đến hắn sẽ xuất hiện ở đây vào lúc này.

Lan Uyên không nói gì, nâng tay áo lau đi dịch thể hồng sắc trào ra bên khóe miệng y, không ngừng lau lại không ngừng tràn ra, tay áo lam sắc rất nhanh bị nhuộm thành một màu hỗn độn, lại vẫn nhếch môi không chịu ngừng chà lau.

“Không cần.” Li Thanh nghiêng người về sau tránh đi động tác của hắn.

Tay lơ lửng giữa không trung, một lúc lâu sau mới chậm chạp buông xuống, con ngươi mặc lam ngơ ngác nhìn lại cặp mắt xán kim sắc kia, vẫn nhìn, vẫn muốn nhìn đôi mắt thủy chung nhìn không thấu tâm của y: “Không phải nói còn sớm sao? Vì cái gì?”

“......” Li Thanh không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Ánh mắt này, ánh mắt như vậy, cùng lần đầu gặp nhau có gì khác biệt?

Lan Uyên bỗng lui về phía sau từng bước, ánh mắt hào hứng phấn khởi rơi xuống một mảnh thảm đạm: “Ngươi nguyên bản không định nói cho ta biết.”

“Phải” máu từ khóe miệng chảy xuống, rơi trên y sam bạch sắc liền tạo thành một đóa hồng hoa, đỏ đến nỗi khiến hai mắt của con người ta muốn mù lòa.

Khí lực cả người như bị tước mất trong nháy mắt, Lan Uyên cắn răng nhìn chằm chằm khuôn mặt Li Thanh bất động như núi: “Ngươi cuối cùng đem ta đặt ở đâu? Hay là, ngươi chưa bao giờ đem ta để trong lòng.”

Tiếng nói dần dần nhỏ lại, lời cuối cùng thốt ra tựa hồ như một tiếng thở dài, vươn tay run rẩy nắm lấy bàn tay đang chống chuôi kiếm, lòng bàn tay đặt lên lưng y, lạnh lẽo giống như hàn băng vạn năm, vô luận sưởi ấm như thế nào cũng không cảm thụ được ôn độ.

“Vương, ngài bị thương, nhanh chóng hồi phủ tu dưỡng.” Các trưởng lão hồ tộc đều quỳ cách đó không xa không dám tiến lên.

Đôi mắt kim sắc bình tĩnh nhìn về phía hắn, trong đó thậm chí có thể nhìn thấy chính mình so với khuôn mặt của hắn càng tái nhợt hơn: “Đa tạ nhị thái tử quan tâm.”

Bàn tay trong tay hắn rút ra, Lan Uyên thấy y xoay người lảo đảo rời đi, muốn đến đỡ lấy, nhưng nhìn bóng lưng gắng gượng giữ thẳng kia cũng hiểu được ý cự tuyệt y biểu hiện ra.

“Li Thanh, ngươi đối ta...... Có từng có nửa điểm thật tâm?” Thì thào hỏi, rõ ràng biết đáp án nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định.

Thân ảnh rời đi chợt đứng lại, mái tóc ngân sắc trong gió bay bay: “Nhị thái tử cho ta sở nhu, ta cho nhị thái tử sở nhu, vẫn chưa đủ sao?”

Lan Uyên đột nhiên kéo thân thể y lại.

Y nhướn mày, đôi kim sắc ba quang lưu chuyển, đôi môi thấm máu mang một vẻ lạnh lùng diễm sắc: “Nhị thái tử ngươi sao lại muốn chân tâm của Li Thanh ta?”

Bàn tay cầm tay y không khỏi nới lỏng, môi lại nhếch lên: “Ha ha ha ha ha......”

Ngửa mặt lên trời cười dài làm kinh sợ vô số phi điểu nơi xa, cười không ngừng đến khi trong mắt nổi lên chua xót đến khi không thẳng nổi thắt lưng, mới nâng mắt nhìn vị vương hồ tộc tôn quý cao ngạo: “Bình sinh không tương tư, mới có thể tương tư, liền sợ tương tư...... Ngươi chưa từng thật tâm, ta chưa từng thật tâm...... Ngươi và ta đều không tương tư, như vậy, ai tương tư? Là ai sợ tương tư? Ân? Hồ vương tuyệt sắc vô song của ta?”

Đứng thẳng lên nhìn y, từ trên xuống dưới nhìn đến thanh kiếm buông xuống trong tay y, đó là ngày kia, mũi kiếm kề ở yết hầu, chỉ cần gần thêm một tấc đã có thể hại đến tính mạng: “Nếu như...... Nếu như ta nói ta là thật tâm?”

“......” Li Thanh im lặng xoay người.

“Nếu như...... Nếu như ta nói, ta đối với người khác đều là gặp mặt mua vui, chỉ có đối với ngươi là nghiêm túc?” Lan Uyên đứng tại chỗ tiếp tục nói.

“Nhị thái tử, tan cuộc đi.” Li Thanh càng lúc càng xa.

“Ngươi không tin?” Cao giọng hỏi, trong lòng đã thắt chặt thành một đoàn, đau đớn không chịu nổi.

Li Thanh dừng cước bộ cũng không quay đầu lại: “Ngày hôm đó, ta ở sau bức bình phong.”

“......” Thân thể rốt cuộc chống đỡ không được ngã xuống, “Ha hả...... Ta làm sao có thể nói ngươi không giống hồ ly? Ngươi quả thật là hồ a.”

Quả thật là một con hồ xảo quyệt a, con hồ nếu người khác giả dối không dâng chân tâm sẽ tuyệt không phó thác, hồ tộc bao giờ làm một cuộc mua bán lỗ vốn chứ?

“Ha hả......” Trên mặt đất khô cằn không một bóng người, Lan Uyên một mình một người cười nhẹ.

Mưa rơi xuống, tiếng cười bị tiếng mưa bao phủ, khóe miệng vẫn bỡn cợt nhếch lên, mặc cho mưa làm ướt hai má.

Không biết qua bao lâu, bên người đứng một người, cầm dù vì hắn che đi gió táp mưa sa.

Lan Uyên ngẩng đầu, Lang vương hắc y hắc phát diện vô biểu tình cúi đầu nhìn hắn.

“Ngươi nói đúng, hắn chính là Hồ vương.”

“Ta là đến xem trò vui.” Lang vương tiếp tục từ trên nhìn xuống hắn, âm điệu rất nhàn nhã.

“Hắn chưa bao giờ đặt ta trong lòng.” Lan Uyên không để ý đến sự đùa cợt của hắn, ngồi trên đất, nhìn cơn mưa như trút nước ngoài chiếc dù, “Cái gì nghị sự, cái gì bế quan...... Hắn đã sớm chuẩn bị cho ngày hôm nay. Trong lòng hắn trừ bỏ hồ tộc chính là đệ đệ kia của hắn, những chuyện khác cái gì cũng không có...... Hắn cần tĩnh dưỡng trăm năm? Trăm năm trôi qua hắn không phải ngay cả ta là ai cũng không nhớ?”

“Hắn hỏi ta dựa vào cái gì muốn chân tâm của hắn...... Ha ha ha ha...... Dựa vào cái gì?” Quay đầu nhìn Mặc Khiếu, trong mắt mặc lam tràn đầy ý cười, “Ngươi nói ta dựa vào cái gì? Ân? Tây Thiên Như Lai phật tổ cũng kính nhị thái tử Lan Uyên ta ba phần, hắn lại hỏi ta dựa vào cái gì......”

Mặc Khiếu nhíu mày nhìn hắn cười nhạo.

“Biết không? Văn Thư nói, không phải thật tâm thì chớ đòi lấy chân tâm của người khác.” Rũ mắt, trên bào tử bảo lam sắc có vết máu, nước và bùn cùng pha lẫn vào nhau, chưa bao giờ thảm hại như thế, “Hiện giờ cho dù ta đem chân tâm lôi ra để ở trước mặt hắn, hắn cũng không liếc mắt một cái?”

“Hắn người kia......” Mặc Khiếu muốn nói cái gì, lại bị Lan Uyên ngắt lời.

“Hắn người kia, quả nhiên là hồ ly.”

Dứt lời đứng lên, bước vào trong mưa.

“Đi đâu?” Mặc Khiếu cầm dù đuổi theo.

“Hồ vương phủ.”

Hồ vương phủ cũng không cho hắn vào, một tên tiểu tư lạ mặt canh giữ ở cửa từng câu từng chữ nói ra đều rất cung kính hữu lễ khước từ.

“Vương của ta thương thế chưa lành, không tiện gặp khách, thỉnh nhị vị ngày sau lại đến.”

Mặc Khiếu còn muốn lý luận cùng hắn, Lan Uyên lại ưu buồn đi đến một chỗ vắng lặng nhún người bay qua tường.

“Như trước leo tường sao?” Li Thanh cho lui tả hữu, nửa dựa vào giường đánh giá Lan Uyên trước mặt mái tóc ngổn ngang cả người ướt đẫm.

“Phải” Lan Uyên đứng ở trước giường, ánh mắt chạm đến sắc mặt trắng bệch trong suốt của y trong lòng rất đau xót.

“Làm gì?” Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trong xán kim đồng toát ra nghi hoặc.

“Ta nói rồi ta là thật tâm.” Theo tầm mắt của y nhìn đến, ngoài cửa sổ một cành hạnh hoa hoa nở dày đặc.

Ánh mắt Li Thanh trở lại trên mặt Lan Uyên, thần sắc cổ quái: “Ta cũng nói là ta không tin.”

Chậm rãi đi đến trước giường của y, đầu gối hướng xuống đất, hai mắt nhìn thẳng xán kim đồng của y: “Nói cho ta biết, ngươi viết gì trên hoa đăng?”

Sự ngạc nhiên trong con mắt vàng rực nổi lên, rồi khôi phục lại: “Ngươi làm gì chấp nhất?”

“Ngươi cần gì phải tránh né?” Lan Uyên không buông tha, cố ý muốn hỏi ra đáp án.

“......” Li Thanh nhắm mắt lại không trả lời.

Lan Uyên lại chăm chú nhìn y hồi lâu, mới đứng dậy rời đi. Khi bước ra cửa, mưa đã tạnh, phía chân trời một cầu vồng bảy sắc xuất hiện.

“Là do ta sai.”

Nhắm mắt rồi lại mở mắt, lúc sáng lúc tối, lóe ra không ngừng, buồn bả thở dài một tiếng, lại khép mắt lại.

“Trong dự liệu.” Lang vương cùng Hổ vương nói trong màn mưa, Kình Uy không cho là đúng, “Ta nói Li Thanh sẽ thuận theo lúc nào.”

“Chính là không dự đoán được cục diện lại như vậy.” Mặc Khiếu nói, “Về sau không biết sẽ thế nào.”

“Chung quy không phải là chuyện ta và ngươi có thể nhúng tay vào, ngươi lo lắng cái gì.”

“Thật không phải lo lắng, chỉ là cảm thán thế sự vô thường thôi, cùng hắn tương giao nhiều năm thế này, khi nào thấy qua đường đường nhị thái tử lại bị biến thành thế này?” Mặc Khiếu liếc mắt thấy hỉ tự đỏ thẫm trên vách, không khỏi quay đầu cười nói với Kình Uy, “Vậy nói chuyện ngươi và ta có thể nhúng tay vào, ngươi tính dễ dàng thúc thủ chịu trói như vậy sao?”

“Bằng không lại thế nào?” Kình Uy quay lại liếc Mặc Khiếu một cái, “Ngươi sớm muộn gì cũng có ngày này.”

“Nói là nói như vậy, đối với ta ít nhất phải chọn một người thật tâm mới được.”

“A... Thật lòng yêu mến...” Kình Uy cười nhạt, chỉ nhìn rượu trong chén ngẩn người, “Cũng phải tìm được a.”

Chính là đang ngồi muộn thanh ẩm tửu, ngoài cửa bay tới một con chích điểu mỏ hồng lông đen, thu cánh đứng trên xà nhà, mở miệng cũng là ngữ điệu ôn hòa nhã nhặn của Lan Uyên:

“Có chút lễ vật thỉnh cầu chuyển tặng hồ vương phủ.”

Hai vương nhìn nhau cười khổ: “Ai nói việc này ngươi và ta chỉ có thể đứng ngoài cuộc?”

(1) vong xuyên thủy: là nước con sông vong xuyên hà ngăn cách Hoàng Tuyền với Minh phủ

(2) thụ sủng nhược kinh: đc sủng ái mà lo sợ