Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 201: Dì Bạch đã trở lại





"Hạo Vân, cám ơn anh!"

Nguyệt Như cười nhè nhẹ, nói: "Tối nay nếu không phải có anh, em nghĩ rằng em không phải là đối thủ của Tu La."

Mặc kệ từ góc độ nào mà suy xét, Nguyệt Như cũng là một dạng con gái mạnh mẽ. Nhưng mà hôm nay, cô lại được cảm nhận tư vị được người đàn ông mình yêu bảo vệ, từ sâu trong đáy lòng, không tự chủ được dâng lên một cỗ cảm giác ngọt ngào.

" Nguyệt Như, nói cho anh biết, điều Hạo Thiên nói có phải là thật hay không?" Phương Hạo Vân biết Nguyệt Như cố ý muốn nói sang chuyện khác.

"Trong khoảng thời gian rời khỏi tổ chức, anh sống có tốt không?" Nguyệt Như vẫn cố né tránh đề tài, không chịu trả lời. Một đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân.

"Cũng được."

Phương Hạo Vân cũng không dự định buông tha, lúc trước đối với việc Nguyệt Như nhận nhiệm vụ Hoa Thiên Minh hắn còn có chút không hiểu rõ lắm. Nhưng mà sau khi nghe được những lời cuối cùng của Hạo Thiên trước khi chết, hắn hiểu rằng, cũng giống như Nguyệt Như vừa nói lúc trước, nếu lần này cô không tới gặp hắn, thì về sau sợ rằng khó có cơ hội gặp mặt nữa. Gia tộc Morgan nghe nói là một gia tộc cổ xưa của châu Âu, gia tộc Morgan thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới quyết sách của một số quốc gia. Một gia tộc cường đại như vậy, cho dù là tổ chức như Thiên Đạo, cũng phải nhún nhường ba phần.

Mặc kệ là xét từ góc độ nào, gia tộc Morgan cũng chân chính là một gia tộc quyền quý. Tục truyền, những cô gái một khi gia nhập vào gia tộc Morgan, mặc kệ là trước đó cô ta có thân phận gì, việc đầu tiên phải làm chính là giúp chồng dạy con.

" Nguyệt Như, nói cho anh biết, đầu lĩnh thật sự muốn em phải vào gia tộc Morgan?" Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Nguyệt Như, chăm chú hỏi.

Nguyệt Như không lảng tránh nữa, mà chỉ gật đầu nhè nhẹ: "Vâng, ba đã nói chuyện với người phụ trách của gia tộc Morgan rồi, đại khái là khoảng Trung thu năm nay sẽ cử hành một nghi thức đính hôn long trọng."

" Nguyệt Như, sao đầu lĩnh có thể làm như vậy được... Ông hẳn là phải biết tình huống của gia tộc Morgan chứ, chỉ cần em vào đó, cả đời này em đừng mong có thể ra được."

Phương Hạo Vân nhíu mày nói: "Chẳng lẽ em nguyện ý sao?"

Nguyệt Như chậm rãi đi tới bên cạnh Phương Hạo Vân, nhanh chóng ngồi sát cạnh hắn, cũng không có trả lời câu hỏi phía trước, mà hỏi lại: "Hạo Vân, anh có bạn gái chưa?"

Phương Hạo Vân trầm mặc một hồi, hắn không biết mình nên làm thế nào để trả lời câu hỏi của Nguyệt Như. Nói một cách chính xác, hắn chẳng những đã có bạn gái, lại còn có cả tình nhân. Trong thời gian mấy tháng rời khỏi tổ chức, đã xảy ra rất nhiều chuyện. Tư tưởng, tâm trí của hắn đều đã xảy ra rất nhiều biến hóa, có một số việc tuy rằng cũng không phải là hắn kỳ vọng, nhưng cũng đã thành sự thật.

"Có rồi!"

Thoáng do dự một chút, Phương Hạo Vân cũng ngẩng đầu lên nhìn Nguyệt Như, nói lời nói thật. Lừa gạt là xấu hổ, nhất là khi nói chuyện với Nguyệt Như.

Nguyệt Như nghe thấy vậy, sắc mặt biến đổi rõ ràng, có điều chỉ trong nháy mắt lại khôi phục như bình thường. Cô cố gắng mạnh mẽ nở nụ cười, nói: "Hạo Vân, chúc mừng anh!"

"Chúc mừng anh cái gì?" Phương Hạo Vân hỏi theo bản năng.

"Chúc mừng anh rốt cục đã buông bỏ gánh nặng, bắt đầu một cuộc sống mới."

Thần sắc của Nguyệt Như có hơi thê lương, trong lòng càng lạnh lẽo. Tuy rằng cô vẫn luôn hy vọng hắn có thể buông bỏ gánh nặng, quên đi cô gái buộc tóc đuôi ngựa, chỉ có điều vất vả lắm mới chờ được hắn bỏ xuống, thì lại có cô gái khác tới chiếm giữ trái tim hắn.

" Nguyệt Như, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh mà?"

Phương Hạo Vân lại nhắc lại: "Việc đi tới gia tộc Morgan, em có nguyện ý không?"

"Anh đã rõ đáp án rồi, tại sao còn muốn hỏi em?"

Nguyệt Như u oán liếc mắt nhìn Phương Hạo Vân một cái, khẽ cười một tiếng, nói: "Hạo Vân, anh thay đổi rồi."

"Thật à?"

Phương Hạo Vân tự hỏi tự đáp: "Đúng vậy, từ sau khi đổi mặt sống lại, anh đúng thật là đã thay đổi rất nhiều. Anh của hiện tại, có lẽ càng lúc càng giống với một người bình thường."

" Hạo Vân, ba ngày sau, em sẽ rời khỏi Hoa Hải... Ba ngày này là những thời gian cuối cùng mà chúng ta có thể ở cùng một chỗ, em hy vọng rằng anh có thể ở với em." Nói cả buổi, Nguyệt Như vẫn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Phương Hạo Vân.

"Ừm!" Lúc này, Phương Hạo Vân cũng không cố truy hỏi nữa.

" Hạo Vân, bạn gái của anh là Bạch Lăng Kỳ à?" Ngừng một chút, Nguyệt Như đột nhiên hỏi.

Phương Hạo Vân hơi giật mình, hỏi: "Em cũng biết?"

"Em đương nhiên biết."

Nguyệt Như cười cười: "Anh quên à, thân phận này của anh là do em một tay xử lý. Phương Hạo Vân có một người bạn gái tên là Bạch Lăng Kỳ, em cũng đã biết, tư liệu của cô bé cũng là do em tự tay điều tra. Kỳ thật ngay từ thời điểm đó, em đã có dự cảm rồi."

"Dự cảm gì?" Phương Hạo Vân hỏi theo.

Con ngươi xinh đẹp của Nguyệt Như nhìn chăm chú vào Phương Hạo Vân, nói: "Bạch Lăng Kỳ là một cô gái tốt. Lúc đó em đã nghĩ, cô ấy có thể sẽ ngã vào lòng anh, trở thành bạn gái của anh. Không nghĩ tới, trôi qua thời gian mấy tháng, dự cảm của em đã trở thành sự thật. Kỳ đúng thực là một cô gái tốt, anh phải cố gắng quý trọng cô ấy..."

Khi nói những lời này, trong lòng Nguyệt Như đang chảy máu. Cô luôn luôn hy vọng, mình có thể trở thành người con gái đầu tiên mở ra trái tim của hắn. Chỉ có điều việc này hiển nhiên là không có khả năng, cô và hắn nhất định là hữu duyên vô phận rồi.

Phương Hạo Vân có thể cảm giác được sự đau đớn trong lòng Nguyệt Như. Bởi vì hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, thân mình của cô đang run rẩy. Nếu không phải cảm xúc của cô đã bị kích động tới cực điểm, cũng sẽ không xuất hiện cử động như vậy.

" Nguyệt Như, em cũng thay đổi rồi!"

Phương Hạo Vân trầm giọng nói: "Trái tim của em cũng không còn lạnh giá như trước... Trạng thái hiện giờ của em, nếu làm một sát thủ, sẽ vô cùng nguy hiểm."

"Anh không thích em như vậy sao?"

Trong con ngươi của Nguyệt Như hàm chứa sự u oán, kinh ngạc nhìn Phương Hạo Vân. Từ trong con ngươi của hắn cũng không nhìn ra được điều mà mình mong chờ, sắc mặt của Nguyệt Như không khỏi có hơi ảm đạm: "Hạo Vân, lúc trước có lần anh đã nói với em, em giết chóc quá nhiều, sát khí quá nặng, nói rằng em không giống như một người con gái. Hiện giờ em đã như vậy, chẳng lẽ cũng không được?"

Ánh mắt u oán và ngữ khí thê lương của Nguyệt Như khiến cho Phương Hạo Vân trong lòng hơi run, không hề nghi ngờ, sự thay đổi của Nguyệt Như là vì mình. Cô muốn thu hẹp lại khoảng cách giữa hai người sao?

Chỉ có điều Phương Hạo Vân rất rõ ràng, khoảng cách giữa hắn và Nguyệt Như, cũng không chỉ có điều này. Sự thật rất tàn khốc, những nhân tố ngăn cản hai người ở cùng một chỗ, thật sự là rất nhiều. Chỉ riêng đám hỏi giữa gia tộc Morgan và Thiên Đạo, đã không phải là bọn họ có thể phản kháng lại được. Cho dù là Phương Hạo Vân cũng không phải ngoại lệ. Hắn chỉ là một cá nhân có thực lực mạnh, nhưng còn chưa mạnh tới mức có thể đi đối kháng với một gia tộc khổng lồ.

"Hạo Vân, đồng ý với em một chuyện."

Nguyệt Như dựa thân mình tới, có cảm giác như một chú chim nhỏ đang nép vào người. Nếu những sát thủ trong tổ chức nhìn thấy sự phong tình của cô lúc này, chắc chắn sẽ được mở rộng tầm mắt. Ai cũng không thể tưởng tượng được, Thiên Đạo Yêu Cơ lãnh huyết đại danh lừng lẫy lại còn có một mặt tràn đầy nữ tính như vậy.

Phương Hạo Vân cũng không kháng cự lại Nguyệt Như, mà không tự giác ôm lấy eo của cô, cánh mũi nhẹ nhàng ngửi mùi thơm nhẹ nhàng trên người cô gái, dịu dàng nói: "Nguyệt Như, em nói đi, cho dù là chuyện gì, anh cũng sẽ đồng ý với em."

Phương Hạo Vân sau khi đổi mặt, đã không còn là Thiên Đạo Quỷ Thủ lúc trước. Hắn là một người đàn ông sinh động, đối với sự nỗ lực của Nguyệt Như, hắn rõ ràng hơn so với bất cứ ai. Có lẽ, hắn thật sự không thể cho cô được hạnh phúc, nhưng mà đối với những yêu cầu của cô gái này, cho dù là chuyện gì, hắn cũng sẽ không có lý do từ chối.

Đối với hành động của Phương Hạo Vân, Nguyệt Như có hơi ngoài ý muốn. Cô thật không ngờ giữa hai người lại có thể có động tác thân mật đến như vậy, đổi lại là trước kia, chuyện tình như vậy gần như là không có khả năng xảy ra. Hai người hợp tác ba năm, hắn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với cô.

Hôm nay, lần đầu tiên bọn họ gần nhau như vậy.

Từ đáy lòng của Nguyệt Như nảy sinh ra một cỗ ấm áp dìu dịu, trái tim lạnh giá cũng dần dần trở nên ấm áp. Tâm nguyện chừng ấy năm trời, hôm nay rốt cục đã được thực hiện.

Cô quay đầu nhào vào trong lòng ngực của người đàn ông, áp tai cẩn thận lắng nghe nhịp đập trái tim của hắn. Hiển nhiên, hắn không phải là không có một chút cảm giác nào đối với mình.

"Hi hi!"

Nguyệt Như nở nụ cười, cô cười thực sự vui vẻ, thực sự hạnh phúc.

Nguyệt Như thực hy vọng giờ khắc này có thể trở thành vĩnh hằng.

Chỉ có điều cô rất rõ ràng, điều này chỉ là hy vọng xa vời không thể thực hiện được mà thôi.

" Hạo Vân, trong thời gian ba ngày này, em muốn anh ở cùng với em, bất kỳ lúc nào cũng không được rời khỏi em..."

Nguyệt Như đưa tay ôm lấy cổ của người đàn ông, môi anh đào thổi hơi nóng vào lỗ tai hắn, nói như làm nũng: "Ba ngày này, anh là của em, chỉ thuộc về một mình em thôi."

Phương Hạo Vân không hề từ chối những động tác vô cùng thân thiết của Nguyệt Như, cánh tay ôm eo cô còn chặt hơn một chút. Tâm tư của Nguyệt Như hắn biết, kỳ thật ba năm trước đây, hắn đã biết rồi. Chỉ có điều vào thời điểm đó, nội tâm của hắn còn chưa được mở ra. Trên người hắn vẫn còn gánh nặng, hắn không muốn yêu, cũng không dám yêu, lại không có cách nào để yêu.

Trôi qua ba năm thời gian, trái tim của Nguyệt Như chưa từng có lúc nào do dự, cho tới tận hôm nay. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Tỉnh táo ngẫm lại, cũng không phải là Phương Hạo Vân không có chút cảm giác nào với Nguyệt Như, mà là bởi vì nguyên nhân như thế, cho nên hắn không nhận ra đó thôi.

Hôm nay, nội tâm của hắn đã rộng mở với Nguyệt Như. Hắn rốt cục đã biết, mình có cảm giác đối với Nguyệt Như. Nguyệt Như nỗ lực ba năm, giữ gìn ba năm, đã đến lúc nên được hồi báo.

" Hạo Vân, anh còn chưa trả lời thỉnh cầu của em đó?" Nguyệt Như ngẩng đầu nhìn khuôn mặt có chút non nớt kia, trong giọng nói tràn ngập chờ mong.

Phương Hạo Vân khẽ cười cười, kéo cô gái vào ôm, hôn một cái lên môi của cô, dịu dàng nói: "Anh đồng ý với em, trong thời gian ba ngày, anh là của em, chỉ thuộc về mình em thôi."

"Cám ơn anh, Hạo Vân!" Nguyệt Như lại một lần nữa vui vẻ nở nụ cười. Hôm nay mới chỉ chốc lát thời gian như vậy, mà cô đã cười nhiều hơn cả tháng trước.

" Nguyệt Như, trước kia là anh có lỗi với em!"

Phương Hạo Vân nhẹ giọng hứa hẹn: "Ba ngày này, bất luận là em đưa ra yêu cầu gì, anh cũng đều sẽ đồng ý em, thỏa mãn em, cho dù là phải chết vì em..."

"Không cho nói xui xẻo, cái gì mà chết hay không chứ..."

Nguyệt Như đưa tay ra chặn lấy miệng của người đàn ông, nhẹ sẵng giọng: "Hôm nay là tối vui vẻ nhất trong ba năm nay của em, anh không thể nói cái gì đó dễ nghe hơn được à?"

"Ha ha!"

Phương Hạo Vân cười xòa một tiếng, hôn một cái lên trán của cô gái, cười nói: "Thật sự, trước kia anh chưa từng nghĩ tới, em lại còn có một mặt dịu dàng như vậy."

"Đáng ghét, anh giễu cợt người ta."

Nguyệt Như khẽ gắt một tiếng, há miệng cắn lên đầu vai của Hạo Vân: "Anh bắt nạt em ba năm nay, lại chỉ cho người ta được có ba ngày, đồ hư hỏng."

Vốn chỉ là một câu nói vui đùa, nhưng mà sắc mặt của Phương Hạo Vân lại thay đổi tới mấy lần. Đúng vậy, mình thực không ra gì cả, người ta trả giá ba năm, chờ đợi ba năm, kết quả là chỉ được đền đáp có ba ngày, mình đúng là một thằng khốn. Chỉ có điều... vấn đề của Nguyệt Như thật sự là không dễ, gia tộc Morgan à, cho dù có mười người, một trăm người như hắn, cũng không thể đối kháng với họ được. Huống hồ, đầu lĩnh và Thiên Đạo cũng sẽ không bỏ qua, còn có Kỳ, chị Mỹ Kỳ...

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân thấy hơi nhức đầu.

Cuộc sống thực phức tạp, khác xa với những suy nghĩ đơn giản của hắn khi trước.

" Hạo Vân, không nên nghĩ nhiều."

Nguyệt Như hai tay nâng hai má của Hạo Vân, nói: "Thời gian ba ngày là đủ rồi, em không cầu gì hơn đâu."

Ngoài cửa sổ, một bóng trắng xẹt qua, sau đó nhanh chóng biến mất.

Giữa trưa hôm đó, cửa hàng lưu niệm Hạnh phúc trên đường Phúc Nguyên lại được khai trương, ngoại trừ bà chủ là dì Bạch ra, trong cửa hàng còn có khoảng năm sáu nhân viên, có nam có nữ.

Ở trong phòng khách phía sau cửa hàng lưu niệm, bà chủ dì Bạch đang đàm luận với hai người đàn ông trung niên về chủ đề câu chuyện Phương Hạo Vân và Nguyệt Như.

" Nhớ kỹ, chúng ta chỉ có thời gian không tới mười tháng."

Vẻ mặt Dì Bạch nghiêm túc, nói: "Theo tính cách của Hạo Vân, cậu ấy sẽ không trơ mắt nhìn Nguyệt Như phải gia nhập vào gia tộc Morgan đâu. Đến lúc đó, chúng ta phải giúp cậu ấy, giúp cậu ấy có thể chống lại được với gia tộc Morgan và Thiên Đạo."

"Thuộc hạ hiểu rồi, chỉ có điều..."

Người trung niên nói chuyện mặc một bộ áo màu đen kiểu Tôn Trung Sơn, khuôn mặt có vẻ hơi cổ xưa, vẻ mặt nghiêm túc, trong ánh mắt của ông rõ ràng có tồn tại một loại lo lắng. Người này là Bạch Lệ Thiên - người canh gác của Bạch gia - gia tộc thủ hộ cho Thiên phạt, là một trong những phụ tá đắc lực nhất của dì Bạch. Thủ hạ của ông chính là một tiểu đội canh gác vũ lực, thân thủ của mỗi người đều không tệ, cho dù là vũ khí lạnh, hay là vũ khí nóng hiện đại hóa, đều tinh thông mọi thứ, là chiến lực chủ yếu của Bạch gia.

" Nói tiếp!" Dì Bạch ý bảo ông ta nói cho hết lời.