Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 519: Lập uy





"Hừ!"

Giọng nói của Long Chiến không lớn, nhưng lại lộ ra một sự uy nghiêm : "Các vị người sáng mắt không nói tiếng lòng vòng, thời bây giờ không thể so với lúc trước, chuyện năm đó không cần nhắc lại. Ý chính của hôm nay chính là công ty bảo an Đằng Phi... ý của tôi rất rõ ràng, hắc đạo Hoa Hải đã bão hòa rồi, không dễ dàng để cho một thế lực mới xuất hiện, như vậy thì sẽ tổn thất đến lợi ích của mọi người..."

Long Chiến nhìn Trần Thiên Huy, nói : "Chủ tịch Trần, tôi biết ông đã tẩy trắng, chuyện này ông thật sự không cần phải xen vào..."

"Đây là chuyện của tôi, không cần anh quản!" Trần Thiên Huy ngẩng đầu lên, nhìn Long Chiến, trầm giọng nói : "Giang hồ có quy tắc của giang hồ, nếu các người muốn ngăn cản công ty bảo an Đằng Phi, thì phải dựa theo quy tắc của giang hồ!"

Tần Tử Kiếm nãy giờ không nói gì, chỉ đứng hút xì gà, ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Phương thiếu gia, cậu có dám nói thật trước mặt mọi người, cậu xây dựng công ty bảo an Đằng Phi, không phải là vì quét sạch hắc đạo Hoa Hải, thống nhất giang sơn không?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của tất cả đều biến đổi, ai ai cũng nhìn Phương Hạo Vân, chờ câu trả lời của hắn, ngay cả Long Chiến cũng dừng ánh mắt lại trên miệng của Phương Hạo Vân.

Để cho mọi người hồi hộp một chút xong, Phương Hạo Vân mới khẽ cười, nhìn mọi người một vòng, thản nhiên cười nói : "Tần lão nhị... nếu tôi nói cho anh biết, dự đoán của anh chính xác, anh sẽ thế nào?"

Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân đưa ánh mắt nhìn về hướng Long Chiến, kiêu ngạo nói : "Long Chiến phải không? Chúng ta lần đầu gặp mặt, có điều biểu hiện của ông rất là không thân thiện, không sao cả, dù sao thì bữa gặp mặt hôm này cũng không phải để bày tỏ tình cảm, vốn là do các người gây phiền toái, tôi đến giải quyết phiền toái... đã như vậy, trong trường hợp này tôi cũng không cần phải nhiều lời. Không sai, Tần lão nhị nói rất đúng, tôi có dã tâm, là dã tâm rất lớn, tôi muốn thống nhất hắc đạo Hoa Hải, ông làm gì được? Tần Tử Kiếm, tuy rằng anh có lai giống với nước ngoài, nhưng tốt xấu gì anh cũng là người của Tần gia, anh hẳn là nên rõ, quy tắc giang hồ xưa nay luôn là thế, tôn thờ kẻ mạnh... anh có bản lĩnh, anh hoàn toàn có thể thống nhất hắc đạo Hoa Hỉa... Phương Hạo Vân tôi tuyệt đối không nói một chữ..."

Nghe Phương Hạo Vân noi như vậy, trên trán của Kim Gia lập tức toát mồ hôi lạnh, vốn theo ý của ông là hy vọng chuyện này có thể giải quyết trong tình huống thỏa đáng. Chỉ là Phương Hạo Vân nói như vậy xong, chính là một sự tuyên chiến với Long Chiến, căn bản là không còn đường quay về.

Người trẻ tuổi bây giờ đúng là mạnh mẽ.

Kim Gia quay đầu lại nhìn Trần Thiên Huy, hy vọng ông ta có thể ngăn chặn cơn sóng dữ. Trần Thiên Huy cho Kim Gia một ánh mắt tự tin, ý bảo ông an tâm đi.

Cái nhìn của Trần Thiên Huy hoàn toàn ngược lại Kim Gia. Phương Hạo Vân nói như vậy, ông rất ủng hộ. Long Chiến và Tần Tử Kiếm thành lập liên minh, căn bản là không có đến bàn điều kiện gì với Phương Hạo Vân cả, mà chính là mượn cớ này để ngăn cản công ty bảo an Đằng Phi, đồng thời còn tạo uy hiếp cho Phương Hạo Vân, là uy hiếp!

Trong tình huống như vậy, Phương Hạo Vân lựa chọn lấy mạnh đấu mạnh, chỉ sợ đã là biện pháp tốt nhất.

Hắc đạo, là nơi tôn thờ kẻ mạnh.

Tiêu điểm giải quyết chuyện này chính là trong thế lực của hai bên, ai mạnh hơn ai.

Long Chiến nghe thấy thế, dùng ngón tay to tròn của mình gõ gõ vài cái lên ghế sofa, trên mặt lộ ra một nụ cười tán thưởng, trong mắt tràn ngập sự xảo quyệt, ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân : "Ha ha, giang sơn lớn có tài tử ra, người trẻ tuổi bây giờ đúng là có khí phách, có khát vọng..."

Trong mắt của Tần Tử Kiếm lộ ra vài phần cân nhắc, kinh ngạc nhìn Long Chiến, xem ông ta rốt cục muốn nói gì. Bởi vì theo hắn thấy, mấy câu nói của Long Chiến nói với Phương Hạo Vân nãy giờ, hoàn toàn là vô nghĩa.

Quả nhiên, dừng lại một chút, sắc mặt của Long Chiến hơi đổi, trở nên lạnh lùng, cười nói :"Phương thiếu gia... theo như lời cậu nói, địa bàn của Long gia, tương lai cũng phải thuộc về cậu... tôi không hiểu sai ý của cậu, đúng không?"

Bầu không khí nơi này rõ ràng đã tràn ngập mùi thuốc súng.

Ai cũng biết Long Chiến đã nổi giận.

Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Long ca... nếu thật sự đến ngày đó, tôi nghĩ ông cũng nên chấp nhận sự thật đi... Tất cả mọi người ra đường, đạo lý người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc ai cũng rõ ràng hết rồi"

"Tốt, tốt lắm... tiểu tử, đủ cuồng vọng, đủ tự tin, rất giống tôi khi còn trẻ...." Nói đến đây, Long Chiến cũng đã đứng lên, vươn tay ra với Phương Hạo Vân, thản nhiên nói : "Người trẻ tuổi, hy vọng hôm nay cậu không phải là mạnh miệng... tôi tràn ngập kỳ vọng vào cậu"

Phương Hạo Vân mỉm cười, cũng vươn tay ra bắt lấy bàn tay to của Long Chiến.

Trong nháy mắt đó, Phương Hạo Vân cảm thấy một lực lượng cường đại nắm giữ lấy tay hắn, đồng thời, một luồng chân khí đánh tới hướng hắn.

Phương Hạo Vân hơi kinh hãi, xem ra người này tu luyện công phu nội gia chính tông, cái ông ta am hiểu tuyệt đối không chỉ có công phu khổ luyện.

Bởi vậy có thể thấy được, người này quả thật đúng là thâm tàn bất lộ*.

* = sâu không thể thấy, sâu không thấy được.

Phương Hạo Vân phỏng chửng là Long Chiến cũng nhìn ra mình là cao thủ nội gia, cho nên mới ra tay thử mình.

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân âm thầm cười lạnh, bây giờ hắn cũng đã đả thông Nhâm Đốc hai mạch rồi, tu vi võ học đã vào trong một cảnh giới mới, cỡ như Long Chiến hoàn toàn có thể ứng phó được.

Công phu của Long Chiến có thể liều mạng với Bạch Quý, trong xã hội bây giờ, coi như là không tồi rồi, chỉ là gặp phải Phương Hạo Vân thì không là cái gì hết.

Theo cách nói thông thường, đả thông được Nhâm Đốc hai mạch, đối với kẻ luyện võ mà nói, giống như là được đi thang máy lên lầu vậy, chênh lệch của trước và sâu vô cùng lớn.

Tâm niệm vừa động, chân khí nội gia trong cơ thể của Phương Hạo Vân liền kích động, bắt đầu phản công. Chỉ trong nháy mắt đã xua tan hết nội công của Long Chiến, có điều Phương Hạo Vân không nhân cơ hội này mà tấn công Long Chiến, chỉ đánh tan thì thôi, xem như là chừa chút mặt mũi cho Long Chiến...

"Cảm ơn Long ca đã cổ vũ.. tôi nghĩ tôi không làm ông thất vọng đâu" Mặt của Phương Hạo Vân vẫn không đổi sắc, thu hồi lại chân khí, buông tay của Long Chiến ra.

Tâm tình của Long Chiến bây giờ vô cùng phức tạp.

Vốn dĩ ông ta hy vọng qua lần bắt tay này có thể lập uy với Phương Hạo Vân, cho hắn một bài học, để cho hắn biết khó mà lui. Ai mà người, giáo huấn không thành, ngược lại còn bị người ta tha cho một con đường.

Long Chiến hít sâu một hơi, giờ phút này ông đã biết, ông đã nhìn nhầm, Phương Hạo Vân tuy tuổi còn trẻ, nhưng công phu trên người lại ở trên ông.

Điều này không thể nghi ngờ nữa.

Ý thức được Phương Hạo Vân là một kẻ mạnh, thái độ của Long Chiến cũng thay đổi hoàn toàn. Trước khi bắt tay, ông cảm thấy rằng Phương Hạo Vân trừ cái cuồng vọng ra, thì chẳng có năng lực gì.

Bây giờ thì khác, bây giờ ông ta đã ý thức được, người thanh niên này sở dĩ có thể mạnh miệng như thế, bởi vì có thực lực của mình.

"Phương thiếu gia... mặc kệ là nói thế nào, trong hắc đạo Hoa Hải, cậu vẫn là kẻ đến sau. Chuyện này liên lụy rất lớn, ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều đại ca. Cho nên lời nói của tôi không tính là gì, bây giờ cùng mọi người thương lượng đi..." Long Chiến liền đổi gió, sau khi biết được Phương Hạo Vân là một kẻ mạnh, vội vàng đem mâu thuẫn đổ lên đầu của đám đại ca.

Tần Tử Kiếm là một người thông minh, thấy Long Chiến nói như vậy, thầm nghĩ rằng nhất định là vừa bị dạy dỗ xong, lúc này mới bắt đầu coi trọng chuyện này. Hơi suy nghĩ một chút, hăn cũng mở miệng nói hùa theo : "Đúng vậy, lời của Long ca nói rất đúng, chuyện này, phải được các vị đại ca đồng ý..."

Trần Thiên Huy nãy giờ vẫn ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, sắc mặt của ông tuy bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vẻ lạnh lùng : "Tần Tử Kiếm, Long Chiến... tôi thấy đừng lãng phí thời gian nữa, dựa theo quy tắc trên đường mà giải quyết đi.... Tất cả mọi người ở đây mỗi phút đều kiếm ra hơn trăm ngàn, đứng ở đây lãng phí thời gian quả thật đúng là không khôn ngoan..."

Trần Thiên Huy không hiểu công phu, nhưng hiểu được đạo lý đối nhân xử thế. Thái độ của Long Chiến thay đổi như vậy, cũng đã nói lên vấn đề rồi.

Cũng là câu nói kia, chuyện hôm nay cần lấy mạnh đấu mạnh.

Nhất định là phải mạnh mẽ hơn.

Mọi người đi ra khỏi phòng nghỉ, đến phòng VIP kia. Đối với phần lớn đại ca hắc đạo ở đây, Phương Hạo Vân là một gương mặt mới, trong mắt những người này, chỉ có Kim Gia, Vương Thế Phi là còn chút cân nặng, còn đối với Phương Hạo Vân, đều chỉ cười cười mà thôi.

Trần Thiên Huy ho khan vài tiếng, ý bảo mọi người yên tĩnh lại, sau đó giới thiệu Phương Hạo Vân cho mọi người.

Phương Hạo Vân cảm thấy được, trong mắt của phần lớn người ở đây đều lộ ra vẻ khinh thường. Rất rõ ràng, tuổi của Phương Hạo Vân còn rất trẻ, cho nên mọi người đều không coi trọng hắn.

Phương Hạo Vân cười thản nhiên, nói : "Xin chào các vị đại ca..."

Mặc kệ là nói thế nào, thì dựa theo lễ nghĩa,, Phương Hạo Vân vẫn phải chào hỏi một câu.

Đợi sau khi làm lễ ra mắt xong, Phương Hạo Vân liền cười nói : "Các vị đều là tiền bối, mà lại hợp tác để ngăn cản công ty bảo an Đằng Phi của tôi, chẳng lẽ các vị thật sự e sợ Hạo Vân này sao?"

Lời này vừa nói ra, nơi này liền ồn ào, hiển nhiên là mọi người tỏ vẻ khá bất mãn với lời nói của Phương Hạo Vân. Những người ở đây hầu như đều là lão đại có uy tín và danh dự, có được vị trí ngày hôm nay, ai mà không đi từng bước lên, bọn họ chưa từng sợ qua cái gì cả.

Vương Thế Phi nghe thấy thế, nhân cơ hội thổi gió thêm : "Tôi thấy các vị đại ca ở đây đúng là sợ hãi... Phương thiếu gia chúng tôi chỉ cần chạm vào hắc đạo Hoa Hải, không đến nửa năm, hắc đạo Hoa Hải sẽ thu về tay!"

"Nói bậy!"

Một lão đại đầu bóng lưỡng đứng dậy giơ tay chỉ về hướng Phương Hạo Vân, châm chọc : "Thằng nhóc miệng còn hôi sữa... mày bớt mạnh miệng lại đi, lúc bố mày oai phong trên đường, bọn mày còn chưa sinh ra... mày thì tính là cái gì..."

"Bốp!" một tiếng.

Ngay khi vị lão đầu đầu bóng lưỡng kia vừa mới chửi xong, thì thân hình của Bạch Quý đã động, xuất hiện trước mặt, vả vào mồm ông ta mắt cái.

Bạch Quý tuy rằng đã nhẹ tay, nhưng là lúc này đầu của vị lão đại kia đã đập xuống đất, một cái răng cửa cũng chào tạm biệt bạn của mình, khóe miệng chảy ra máu tươi.

"Làm càn!"

Một vị đại ca có quan hệ với vị lão đại đầu bóng lưỡng kia liền nổi giận, giơ tay chỉ vào Bạch Quý, nói cứ như gào lên : "Mày làm cái chó gì vậy... chổ này là liên minh hắc đạo hội họp, mày dám ra tay đánh người trước mặt các vị lão đại như vậy, đúng là quá đáng... Phương Hạo Vân, bây giờ tao yêu cầu mày chặt tay thằng này, xin lỗi anh em của tao..."

"Haha..." Phương Hạo Vân nghe thấy thế, liền bật cười, hắn không thèm liếc nhìn người này một cái, chỉ cười lạnh nói : "Vị đại ca này, đầu của anh hình như bị chấn động mạnh rồi đấy..."

"Có ý gì?"

Người kia hơi sửng sốt, dường như không hiểu ý của Phương Hạo Vân.

"Không rõ sao?" Dưới cái nhìn của Phương Hạo Vân, Bạch Quý lại ra tay, vả cho vài cái tát Lần này Bạch Quý ra tay nặng hơn trước, người này liền té đập đầu xuống đất, khóe miệng đổ máu.

Cảnh tượng như vậy, hiện trường lập tức bùng nổ, mọi người ào ạt chỉ trích thủ hạo của Phương Hạo Vân không hiểu chuyện, yêu cầu nghiêm trị.

Phương Hạo Vân khinh thường nói : "Các vị đại cai, xin bình tĩnh lại một chút, cái vị đầu bóng lưỡng kia nói năng lỗ mãng, cho nên thuộc hạ của tôi mới ra tay dạy dỗ... tôi cũng không biết là người của tôi làm gì sai. Thuận tiện, tôi nhắc luôn cho mọi người một câu, đi ra đời, không phải dựa vào tuổi tác, mà dựa vào thủ đoạn và năng lực... nếu các vị muốn ra mặt cho vị đại ca đầu bóng lưỡng kia và vị đại ca bị chạm mạch thì cứ việc, tôi tiếp hết... Đương nhiên, các người có thể trực tiếp đối phó với thuộc hạ của tôi. Nếu các người có bản lĩnh, cho dù có giết hắn ngay tại chổ, thì tôi tuyệt đối cũng không nhíu mày"

Lời này vừa ra, mọi người liền ồ lên.

Tuy rằng lời nói của Phương Hạo Vân có lý, nhưng mà thật sự quá cuồng vọng. Căn bản là không coi mọi người ra gì.

Không thể nhịn, đúng là không thể nhịn được nữa.

Những vị đại ca có quan hệ tốt với vị lão đại đầu bóng lưỡng kia, đều nháy mắt bảo người của mình chậm rãi dựa về hướng Bạch Quý, có người thậm chí còn rút dao ra rồi.

Đối với mấy cái này, Bạch Quý đương nhiên là đều nhìn thấy, tuy rằng người ở đây rất đông, nhưng mà trên mặt ông không hề lộ ra một chút gì gọi là lo lắng cả.

Ở trên đài, Tần Tử Kiếm và Long Chiến đứng cạnh nhau, hai người làm ra vẻ đang xem phim vậy, không ai có ý định ngăn cản trò khôi hài này.

Trần Thiên Huy, Kim Gia và Vương Thế Phi đều mỉm cười, thân thủ của Bạch Quý bọn họ ít nhiều gì cũng hiểu biết, tay đấm bình thường, hơn mười người vẫn chưa phải là đối thủ của ông.

Theo tình hình này, nhìn thì nguy hiểm, nhưng thật ra lại không có gì.

Hôm nay Phương Hạo Vân cũng đã quyết định chủ ý, nhất định phải tỏ ra mạnh mẽ, để cho bọn họ tâm phục khẩu phục, cam tâm tình nguyện nhìn công ty bảo Đằng Phi thành lập.

Đương nhiên, Phương Hạo Vân không thể nào trở mặt với tất cả lão đại được, đầu bóng lưỡng và Cửu Văn Long coi như là xui xẻo vậy, bọn họ đành phải làm gà chết để cho những con khỉ khác nhìn.

"Lên!"

Mấy người này chậm rãi đến gần Bạch Quý, ngay khi còn cách khoảng hai mét, thì đột nhiên có người hét lớn một tiêng, dao trong tay đâm thẳng về bụng, ra tay là muốn lấy mạng người.

Kim Phi kinh hãi, sắc mặt khó coi, bọn họ đúng là đồ độc ác, xuống tay quá nặng, căn bản là không chừa cho người ta đường sống.

Phương Hạo Vân âm thầm cười lạnh, nếu muốn so tàn nhẫn, thủ đoạn của Bạch Quý còn cao hơn những người này nhiều. Theo lời của dì Bạch thì đám người Bạch Quý khi xuất sư đã từng được phái đến châu Phi để chấp hành một nhiệm vụ, thậm chí là còn đi đến chổ của bộ lạc ăn thịt người nữa.

Bởi vậy có thể thấy được, tâm địa của bọn họ tàn nhẫn đến mức nào.

Trong lúc nhất thời, năm con dao từ năm hướng khác nhau đâm đến hướng Bạch Quý, và tất cả mọi người ở đây đều nghĩ rằng Bạch Quý chết chắc rồi.

Đầu bóng lưỡng và Cửu Văn Long há to mồm ra kêu gào, hy vọng nhìn thấy Bạch Quý bị đâm nằm một đống dưới đất, thậm chí là chết ngay tại chổ, như vậy mới đã ghiền.

Chỉ là chuyện không giống như bọn họ dự đoán, năm con dao từ năm hướng đâm tới, nhưng không đâm trúng được Bạch Quý.

Năm người, mười ánh mắt, đều lộ ra vẻ kinh ngạc và khó hiểu. Khi dao của bọn họ gần chạm vào thân thể của Bạch Quý thì lại không thấy đâu, nói chính xác ra là ông đã nhanh chóng tránh né. Chỉ là tốc độ quá nhanh cho nên những người này không thấy rõ mà thôi.

"A..."

Ngay trong lúc bọn họ ngây người, Bạch Quý bắt đầu phản công, ra tay như điên, đánh xuống cổ tay của năm người này, chỉ trong nháy mắt, năm tiếng kêu đồng loạt vang lên, năm con dao đều rơi xuống đất. Bạch Quý ra tay rất năng, cổ tay của năm người này đều bị vặn gãy, thậm chí là còn thấy máu nữa.

Mọi người đều chờ mong cảnh máu tươi phun trào, đáng tiếc là không như những gì bọn họ hy vọng. Ít nhất thì người nằm trên mặt đất không nên là người của mình.

Bạch Quý ngạo nghễ đứng thẳng, thản nhiên nói : "Chỉ là một đám con nít... còn ai muốn mạng của tôi, có bản lĩnh thì cứ việc đến lấy..." Giọng nói của Bạch Quý không lớn, nhưng người ở đây ai cũng nghe rõ ràng.

Giọng nói này vô cùng chói tai, mà cách nói chuyện rất là bố láo. Nhưng lúc này, không ai dám ho cái gì cả, năm người có thân thủ không tồi mà còn bị phế, thì ai còn dám ra mặt.

Tần Tử Kiếm thấy hiện trường lâm vào cục diện bế tắc, thế cục bất lợi đối với liên minh hắc đạo, liền vội vàng quát lớn : "Được rồi... chúng ta hôm nay đến thương lượng vấn đề, chứ không phải là đánh nhau, chuyện này chấm dứt ở đây..."

Long Chiến sợ một mình mặt mũi của Tần Tử Kiếm không đủ lớn, vội vàng đi đến, nhìn bốn phía một vòng, cao giọng nói : "Mang các anh em đến bệnh viện..."

Dừng lại một chút, Long Chiến chuyển mắt về hướng Phương Hạo Vân, mỉm cười, giơ ngón cái lên, cười nói : "Phương thiếu gia, tốt lắm, có một thuộc hạ như vậy, thật sự là phúc khí của cậu... Bây giờ chúng ta có thể bình tâm nói chuyện rồi..."

Mặt của Phương Hạo Vân không hề đổi sắc, phô bày thế lực của hắn ra trước mặt mọi người, dựa theo quy tắc thông thường, thì hắn phải được đối xử công bằng, tức là ngồi ngang hàng với các vị đại ca.

Những vị đại ca này lúc đầu đều khinh thường Phương Hạo Vân, không muốn đàm phán gì cả, nhưng bây giờ mọi người đều không lên tiếng, dường như đã cam chịu rồi.

Kế tiếp, tất cả ngồi xuống, và bắt đầu cái gọi là đàm phán.

Toàn bộ quá trình đàm phán cũng không suông sẻ, không khí rất nặng nề, mặc kệ là nói thế nào thì liên minh hắc đạo Hoa Hải cũng không đồng ý để cho Phương Hạo Vân tham gia vào hắc đạo Hoa Hải.

Một lão đại tên là Báo tử lên tiếng : "Hoa Hải lớn như vậy, cái bánh kem này đã bị chúng tôi chia cắt, bây giờ cậu tiến vào, chẳng phải là muốn giành chén cơm của tụi tôi sao?"

Nói xong, còn đập mạnh tay xuống bàn nữa chứ : "Dù sao thì ý của tôi cũng rất rõ ràng, nếu ai muốn giành chén cơm của tôi, thì tôi sẽ không để yên cho người đó..."

Báo tử nói xong, tất cả đều im lặng, không ai nói gì.

Phương Hạo Vân thì cười nhạt, không lên tiếng.

"Nếu tất cả mọi người không nói, vậy tôi đây xin nói vài câu..." Người mở miệng tên là Tam ca, là một lão đại lâu đời tại Hoa Hải. Dáng người hơi cao, tạo cảm giác thô kệch, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn, nghe nói là lúc mới ra đời bị người ta chém, để lại làm kỷ niệm, ông ta cũng không đi thẩm mỹ viện đốt sẹo nữa. Tam ca có một sở thích rất lớn, đó chính là phải mặc một bộ đồ toàn thân màu đỏ, và mở mồm ra lúc nào cũng nhắc đến con cháu Viêm Hoàng cả.

Tam ca đã sớm có thù hận với Trần Thiên Huy, cho nên hôm nay thừa dịp có mặt Long Chiến, Tần Tử Kiếm, cho nên cố ý kiếm chuyện vói Trần Thiên Huy, ngẩng đầu lên nhìn Trần Thiên Huy, trong mắt đầy thù hận : "Chủ tịch Trần... ông lập nghiệp trên đường, bây giờ đã tẩy trắng rồi... lúc đầu ông làm việc này là không đúng, bây giờ ông còn tiến cử một người có dã tâm như vậy, rõ ràng là cố ý chơi chúng ta phải không? Không phải là Tam ca tôi hay để ý, nhưng con người của ông đúng là đã mất gốc rồi..."

Trần Thiên Huy lạnh lùng nhìn ông, thản nhiên nói : "Cổ Lão Tam, trước mặt tôi, ông đừng có xưng là Tam ca gì cả... không biết sống chết..."

Nói xong, Trần Thiên Huy đứng dậy, cũng vỗ mạnh tay xuống bàn : "Cổ Lão Tam... bớt đùa với tôi đi, ông là cái gì, trong lòng ông tự rõ ràng. Chuyện ba năm trước, ông tự cho là thần không biết quỷ không hay à, nhưng tôi lại biết được, nếu tôi đem chuyện này nói ra, sợ rằng ông không thể làm người được nữa..."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Tam ca liền trầm xuống. Nguồn: http://truyenfull.vn

Ba năm trước ông làm cái gì, ông tự rõ ràng hơn ai hết, chỉ là ông không ngờ chuyện này lại bị Trần Thiên Huy biết.

Chuyện kiêng kỵ nhất trong giang hồ không nằm ngoài việc cướp vợ bạn, và ba năm trước đây ông ta đã làm một việc như vậy, tự cho là thần không biết quỷ không hay, nhưng lại bị người ta biết được.

Thật đúng với câu nói kia, muốn người không biết, trừ khi là đừng làm.

"Xem như ông lợi hại!"

Tam ca chọn cúi đầu rút lui, không nói gì với bất kỳ ai, mang theo người của mình rời khỏi đây. Ông ta rời đi, đã nói lên rằng ông ta không còn dính đến chuyện này.

Và tiếp theo đó, Trần Thiên Huy cũng dùng thủ đoạn tương tự, ép năm sáu vị lão đại rời đi, và bầu không khí ở đây càng lúc càng hồi hộp.

Tần Tử Kiếm và Long Chiến đã hơi thiếu kiên nhẫn, nếu còn như vậy nữa thì cái liên minh hắc đạo vất vả lắm mới thành lập được sẽ có nguy cơ sụp đổ.

Tần Tử Kiếm và Long Chiến nhìn nhau, quyết định tốc chiến tốc thắng, tích cực điều động người, cùng nhau chống lại Phương Hạo Vân.

Tuy rằng đã đi một số người, nhưng so với người ở lại, tỉ lệ vẫn không lớn.

Đúng lúc này, một chuyện nằm ngoài dự đoán đã xảy ra. Hầu như tất cả điện thoại của các vị lão đại đều nhận được một tin nhắn.

Không biết nội dung tin nhắn là gì, nói túm lại, các vị đại ca sau khi xem xong, sắc mặt liền thay đổi, vô cùng khó coi. Trước đó chuẩn bị cùng nhau gây khó dễ cho Phương Hạo Vân, nhưng bây giờ đã câm họng lại hết.

Chỉ kỳ quái là Tần Tử Kiếm và Long Chiến không nhận được tin nhắn nào cả.

"Nội dung gì vậy, cho tôi xem với?"

Tần Tử Kiếm tò mò, quay đầu qua, muốn nhìn xem tin nhắn của vị đại ca bên cạnh, nhưng ai ngờ người kia thấy Tần Tử Kiếm muốn xem, vội vàng xóa bỏ tin nhắn, sau đó còn tháo SIM ra đạp vỡ vụn.

Sau khi hủy SIM xong, người này còn muốn hủy luôn điện thoại, nhưng mà người vệ sĩ đứng đằng sau hắn liền khẩn trương, điện thoại mới đổi có ba ngày trước, trị giá đến năm trăm ngàn lận, hủy đi thì tiếc lắm, thoáng do dự một chút, liền lên tiếng nhắc nhở : "Đại ca, tin nhắn đã xóa rồi, không cần đập điện thoại..."

"Ơ..."

Được vệ sĩ nhắc nhở, người này mới từ bỏ ý định đập điện thoại.

"Cái gì vậy?" Tần Tử Kiếm buồn bực, mình chỉ muốn nhìn xem nội dung tin nhắn thôi mà, có cần phải làm ra phản ứng lớn vậy không?

"Tần thiếu gia, xin lỗi..." Người này cười xin lỗi với Tần Tử Kiếm, lập tức ngồi thẳng dậy, không để ý đến Tần Tử Kiếm nữa.

Người cùng buồn bực còn có Long Chiến.

Ông ta và Tần Tử Kiếm là một trong hai người không nhận được tin nhắn, mà con người rất tò mò, mặc dù là Long Chiến cũng không ngoại lệ.

Chỉ là ông ta cũng gặp phải một cảnh tượng giống Tần Tử Kiếm, vị đại ca bên cạnh ông không cho ông xem, tháo pin lấy SIM ra, rồi hủy luôn cái SIM đó.

Phản ứng của mọi người như vậy, đương nhiên bị đám người Phương Hạo Vân nhìn thấy hết, Vương Thế Phi nhỏ giọng hỏi : "Phương thiếu gia... bọn họ làm sao vậy? Xem ra thế cục đang có lợi cho chúng ta..."

Phương Hạo Vân nhỏ giọng nói : "Tôi phỏng chừng chuyện này có liên quan đến Hà Thanh...."

Phương Hạo Vân vừa nói như vậy, Vương Thế Phi lập tức hiểu được, nhất định là Hà Thanh đã nhờ người điều tra những việc xấu khi xưa của những người ở đây rồi, sau đó dùng tin nhắn để cảnh cáo họ.

Những vị đại ca hắc đạo ở đây, đều là cái loại nói đạo nghĩa giang hồ này nọ, là người rất giữ thể diễn. Cho nên, sau khi bọn họ nhận được tin nhắn xong, tâm tư bắt đầu thay đổi. Đương nhiên, cái gọi là tin nhắn uy hiếp ấy, cũng không có khả năng tiến hành đả kích gì được bọn họ.

Chỉ là, đối với Phương Hạo Vân mà nói, hiệu quả như vậy cũng không tồi rồi.

"Các vị... tiếp tục nói đi... tôi thật sự muốn nghe các vị nói chuyện... tiếp tục đi, đừng khách khí..." Phương Hạo Vân bây giờ đã không còn sợ hãi nữa.

Mọi người nghe thấy thế, ai cũng cúi đầu, không dám mở miệng.

Long Chiến và Tần Tử Kiếm liên tục nháy mắt với mấy vị đại ca, chỉ là đối phương làm bộ không nghe, không thấy gì hết.

Vương Thế Phi xoay người lại, cố ý cười nhạo Long Chiến và Tần Tử Kiếm, làm cho hai người này nổi lửa giận lên đến đầu.

Phương Hạo Vân đứng dậy, cười nói với mọi người : "Xem ra, mọi người đều không có ý kiến nữa... nếu đã như vậy, tôi coi như mọi người đã cam chịu để tôi tiến vào hắc đạo Hoa Hải..."

Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người đều tức giận, chỉ là bây giờ không có ai lên tiếng mở đầu thôi.

Vương Thế Phi âm thầm bội bục Phương thiếu gia, theo tình huống hiện nay, chuyện này dường như đang nằm trong vòng khống chế của cậu ấy... may mắn mình là anh em của cậu ấy, không phải kẻ thù, nếu không thì thật sự không biết nên đối mặt với một kẻ thủ khủng khiếp này như thế nào.

"Hừ!"

Long Chiến thấy mọi người không nói gì, sắc mặt trở nên dữ tợn, nhìn chung quanh một vòng : "Các vị... chuyện này liên quan đến lợi ích thiết thật của chúng ta, mọi người đều có phần, sao đến lúc này các vị lại lùi bước... Theo lý thuyết, Long gia của tôi là gia tộc hắc đạo nhiều thế hệ, căn cơ ổn định nhất, tôi không muốn tranh giành gì mấy cái này, nhưng vì lợi ích của các anh em, tôi còn đến đây, mà chỉ là các người... thật sự làm cho tôi thất vọng..."

Nói đến đây, Long Chiến chuyển mắt nhìn về hướng Phương Hạo Vân, cắn răng oán hận nói : "Phương Hạo Vân... cậu quả nhiên có thủ đoạn, có điều tôi khuyên cậu đứng đắc ý quá sớm, chuyện hôm nay sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu..."

Phương Hạo Vân cũng không tức giận, mà chỉ nheo mắt lại, âm thầm đánh giá đám người này, quan sát sự thay đổi trên mặt của bọn họ.

Trần Thiên Huy lạnh lùng nhìn Long Chiến, chậm rãi nói : "Long Chiến... nghe nói ông là loại khẩu phật tâm xà lâu rồi... hôm nay làm sao vậy? Hết giả bộ nỗi rồi à?"