Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 60: Bị bắt quả tang




Phương Hạo Vân cười nói:

"Lúc nãy đâu thấy em có căng thẳng gì đâu?

"Anh còn nói…"

Bạch Lăng Kỳ như sực nhớ chuyện gì, liền giận dỗi liếc nhìn Phương Hạo Vân, chỉ là ánh mắt giận dỗi ấy lại rất ấm áp và đầy tình cảm.

"Lúc nãy anh cũng không biết nói đỡ cho em vài lời, em căng thẳng đến nỗi sắp chết mất thôi. Đúng là vô lương tâm, lần trước đến nhà em, em còn nói đỡ được cho anh mấy lần…"

Bạch Lăng Kỳ tức tối đưa tay véo vào hông của Phương Hạo Vân một cái, hứ một tiếng:

"Xem như phạt anh cái tội không giúp em."

Hông là nơi rất nhạy cảm của con người, thường thì, các cô gái rất thích dùng chiêu này để đối phó với các chảng trai bên cạnh mình. Và đều rất hiệu quả, nên Bạch Lăng Kỳ cũng không ngoại lệ.

"Ha ha, anh thấy em ứng xử rất tốt, vốn không cần đến sự giúp đỡ của anh."

Phương Hạo Vân vừa cười vừa nói:

"Anh biết Lăng Kỳ của anh rất thông minh, chuyện gì cũng có thể ứng phó được mà."

"Gì mà Lăng Kỳ của anh chứ… người ta vẫn còn là con gái trong trắng mà… đúng rồi, em hỏi anh, anh định khi nào mới dọn ra khỏi chỗ của chị Mai?"

Bạch Lăng Kỳ đột nhiên nhớ tới những lời của Phương Tuyết Di, nên lại nhắc đến chuyện cũ.

Phương Hạo Vân thản nhiên nói:

"Chẳng phải lần trước anh đã hứa với em rồi sao? Đợi khi nào anh tìm được chỗ ưng ý, hết tháng này anh sẽ dọn đi mà… nhưng đến lúc đó em có đồng ý đến ở chung với anh không? Dù gì mình cũng đã ra mắt ba mẹ hai bên rồi, có sống chung với nhau cũng chẳng có gì to tát…"

"Đến lúc đó hẵng tính…!"

Bạch Lăng Kỳ mặt đỏ au, như có ý muốn né tránh vấn đề này.

Trong lúc không để ý, hai người đã đi đến khu nhà của Bạch gia. Bạch Lăng Kỳ đang chìm đắm trong hạnh phúc, nên không biết là mình đã sắp về đến nhà rồi. Cô ôm chặt lấy tay của người yêu, nói:

"Hạo Vân, anh nói xem mình nên kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, hay là đợi thêm vài năm nữa, các bạn học đều nói, hôn nhân là nấm mồ của hạnh phúc, anh thấy sao hả?"

Nghe những lời ngây thơ, cùng với vẻ nũng nịu của cô gái, Phương Hạo Vân trong lòng phơi phới. Nhân lúc cô không chú ý, hắn bỗng ôm lấy cô:

"Đó chỉ là lời nói của những kẻ thiếu lòng tin vào tình yêu. Người có tình yêu thật sự, sẽ không chấp nhất những chuyện này…"

Cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại của cơ thể người yêu, trong bụng Phương Hạo Vân như có một luồng hơi ấm, dục vọng trong lòng lại bắt đầu trỗi dậy. Từ dạo hắn cưỡng hiếp Trương Mỹ Kỳ trong lúc mất hết ý thức, cho đến nay Phương Hạo Vân không hề có cơ hội thứ hai để xả stress. Trong lòng hắn rung động lại muốn lần nữa.

Cảm nhận được phản ứng ở bên dưới quần của người yêu, trong lòng Bạch Lăng Kỳ hoang mang, nhưng đang lúc ban ngày ban mặt, cô cũng chẳng phải lo lắng gì, cố gắng thu lại cái mông của mình, không để cái vật cứng ấy động vào, hai tay cô ôm chặt lấy cổ Phương Hạo Vân, trên mặt phảng phất vẻ hạnh phúc.

Đột nhiên, ban tay to lớn của Phương Hạo Vân từ trên lưng của cô, dần dần chuyển xuống đến mông, thân người Bạch Lăng Kỳ bỗng như cứng lại. Đôi môi cô bỗng rên khẽ một tiếng, trên mặt lại ửng hồn, trái tim cô hoảng loạn nhảy loạn xạ không ngừng. Tâm trạng có vẻ căng thẳng, cũng có vẻ chờ đợi…

Đã mười tám tuổi rồi, đó là tuổi mà cơ thể người con gái đang chín muối, đối với những cô gái mới chớm biết chuyện người lớn, cũng đã từng có giác mộng xuân, cũng đã từng có hoang tưởng.

Chỉ là cảm giác ngày hôm nay mạnh hơn chút, chân thật hơn chút.

"Kỳ, Hạo Vân hai con đang làm gì đấy. Đang ban ngày ban mặt mà…"

Chính vào lúc này, một giọng nói quen thuộc chợt vang lên, khiến trái tim đang loạn nhịp của Bạch Lăng Kỳ chợt tỉnh lại.

"Là giọng nói của dì…"

Tuy giọng nói phát ra từ sau lưng Phương Hạo Vân, nhưng hắn vẫn nhận ra được chủ nhân của giọng nói chính là Liễu Hồng Hà.

Vội vàng buông Bạch Lăng Kỳ ra, hai người nhanh chóng rời xa nhau, đưa mắt nhìn, Liễu Hồng Hà vừa mới đi chợ về đang há hốc mồm trợn tròn mắt nhìn cô con gái và Phương Hạo Vân, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ và tức giận.

"Dì à, chúng con…"

Phương Hạo Vân mở miệng định nói chút gì đó, nhưng rồi lại chẳng biết nên nói gì. Hành động đó, trong mắt những người trẻ tuổi thì rất bình thường. Nhưng trong mắt người phụ nữ bảo thủ truyền thống như Liễu Hồng Hà, thì có chút quá đáng. Nên hắn mới không biết nên giải thích như thế nào.

Nhìn vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống của mẹ, Bạch Lăng Kỳ vội đẩy Phương Hạo Vân, nhẹ giọng nói:

"Hạo Vân, anh đi trước đi, em sẽ giải thích với mẹ…"

Phương Hạo Vân lặng đi một lúc, sau đó liền nhìn Liễu Hồng Hà cười một tiếng khô khan, nói một câu chào hỏi:

"Dì à, con có việc nên về trước, hôm nào rảnh sẽ đến thăm dì."

Nói xong, cũng chẳng chờ Liễu Hồng Hà có phản ứng gì, đã nhanh chóng đi khỏi.

Liễu Hồng Hà thở dài một tiếng, làm mặt lạnh, nói với Bạch Lăng Kỳ:

"Thật mất mặt, còn không mau theo mẹ về nhà?"

Bạch Lăng Kỳ không biết nên khóc hay nên cười, thời đại này những người chưa có chồng mà đã có con đầy rẫy ra đấy, mình chỉ là ôm bạn trai một chút thôi, mà mẹ đã tức giận vậy rồi…

………….

Gió thổi lá rơi.

Tiếp đó thời tiết bắt đầu mát mẻ dần, những chiếc là rơi trong sân trường càng ngày càng nhiều lên, một trận gió nhẹ thổi qua, đã mang theo đó một chút hơi lạnh. Buổi trưa khi Phương Hạo Vân đang ăn trưa ở căn tin, chuẩn bị về chung cư Kim Hoa nghỉ ngơi. Đột nhiên nhận được cuộ gọi của Trần Thanh Thanh.

Do dự một hồi, Phương Hạo Vân mới nghe điện thoại, đầu bên kia là giọng nói dễ nghe của Trần Thanh Thanh:

"Hạo Vân, đã ăn trưa chưa? Cậu qua đây một chút được không? Đến ký túc xá của chị, chị muốn bàn với cậu về chuyện cuộc đấu."

Phương Hạo Vân khẽ chau mày, nhưng cuối cùng hắn vẫn đồng ý qua đó liền.

Làm người đâu thể nói mà không giữ lời, nếu đã nhận lời rồi, Phương Hạo Vân cũng không né tránh nữa.

Vài phút sau, hắn đã đến ký túc xá nghiên cứu sinh của trường đại học Hoa Hải, theo quy định, nam sinh không thể vào ký túc xá của nữ sinh, nhưng do Trần Thanh Thanh là phó chủ tịch hội học sinh, nên quản lý ký túc xá sẽ cho những người đến tìm cô được ngoại lệ, Huống chi, vài phút trước, Trần Thanh Thanh còn đích thân đến nói với người quản lý ký túc xá, nếu thấy Phương Hạo Vân đến thì cho vào. Biết làm sao được, đâu phải ai cũng đều có đặc quyền đâu.

Sau khi gõ cửa bước vào, Phương Hạo Vân đã thấy Trần Thanh Thanh đang mặc váy ngủ, đang đi qua đi lại trong phòng khách nghe điện thoại.

Phương Hạo Vân cười nói:

"Lúc nãy đâu thấy em có căng thẳng gì đâu?

"Anh còn nói…"

Bạch Lăng Kỳ như sực nhớ chuyện gì, liền giận dỗi liếc nhìn Phương Hạo Vân, chỉ là ánh mắt giận dỗi ấy lại rất ấm áp và đầy tình cảm.

"Lúc nãy anh cũng không biết nói đỡ cho em vài lời, em căng thẳng đến nỗi sắp chết mất thôi. Đúng là vô lương tâm, lần trước đến nhà em, em còn nói đỡ được cho anh mấy lần…"

Bạch Lăng Kỳ tức tối đưa tay véo vào hông của Phương Hạo Vân một cái, hứ một tiếng:

"Xem như phạt anh cái tội không giúp em."

Hông là nơi rất nhạy cảm của con người, thường thì, các cô gái rất thích dùng chiêu này để đối phó với các chảng trai bên cạnh mình. Và đều rất hiệu quả, nên Bạch Lăng Kỳ cũng không ngoại lệ.

"Ha ha, anh thấy em ứng xử rất tốt, vốn không cần đến sự giúp đỡ của anh."

Phương Hạo Vân vừa cười vừa nói:

"Anh biết Lăng Kỳ của anh rất thông minh, chuyện gì cũng có thể ứng phó được mà."

"Gì mà Lăng Kỳ của anh chứ… người ta vẫn còn là con gái trong trắng mà… đúng rồi, em hỏi anh, anh định khi nào mới dọn ra khỏi chỗ của chị Mai?"

Bạch Lăng Kỳ đột nhiên nhớ tới những lời của Phương Tuyết Di, nên lại nhắc đến chuyện cũ.

Phương Hạo Vân thản nhiên nói:

"Chẳng phải lần trước anh đã hứa với em rồi sao? Đợi khi nào anh tìm được chỗ ưng ý, hết tháng này anh sẽ dọn đi mà… nhưng đến lúc đó em có đồng ý đến ở chung với anh không? Dù gì mình cũng đã ra mắt ba mẹ hai bên rồi, có sống chung với nhau cũng chẳng có gì to tát…"

"Đến lúc đó hẵng tính…!"

Bạch Lăng Kỳ mặt đỏ au, như có ý muốn né tránh vấn đề này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trong lúc không để ý, hai người đã đi đến khu nhà của Bạch gia. Bạch Lăng Kỳ đang chìm đắm trong hạnh phúc, nên không biết là mình đã sắp về đến nhà rồi. Cô ôm chặt lấy tay của người yêu, nói:

"Hạo Vân, anh nói xem mình nên kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, hay là đợi thêm vài năm nữa, các bạn học đều nói, hôn nhân là nấm mồ của hạnh phúc, anh thấy sao hả?"

Nghe những lời ngây thơ, cùng với vẻ nũng nịu của cô gái, Phương Hạo Vân trong lòng phơi phới. Nhân lúc cô không chú ý, hắn bỗng ôm lấy cô:

"Đó chỉ là lời nói của những kẻ thiếu lòng tin vào tình yêu. Người có tình yêu thật sự, sẽ không chấp nhất những chuyện này…"

Cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại của cơ thể người yêu, trong bụng Phương Hạo Vân như có một luồng hơi ấm, dục vọng trong lòng lại bắt đầu trỗi dậy. Từ dạo hắn cưỡng hiếp Trương Mỹ Kỳ trong lúc mất hết ý thức, cho đến nay Phương Hạo Vân không hề có cơ hội thứ hai để xả stress. Trong lòng hắn rung động lại muốn lần nữa.

Cảm nhận được phản ứng ở bên dưới quần của người yêu, trong lòng Bạch Lăng Kỳ hoang mang, nhưng đang lúc ban ngày ban mặt, cô cũng chẳng phải lo lắng gì, cố gắng thu lại cái mông của mình, không để cái vật cứng ấy động vào, hai tay cô ôm chặt lấy cổ Phương Hạo Vân, trên mặt phảng phất vẻ hạnh phúc.

Đột nhiên, ban tay to lớn của Phương Hạo Vân từ trên lưng của cô, dần dần chuyển xuống đến mông, thân người Bạch Lăng Kỳ bỗng như cứng lại. Đôi môi cô bỗng rên khẽ một tiếng, trên mặt lại ửng hồn, trái tim cô hoảng loạn nhảy loạn xạ không ngừng. Tâm trạng có vẻ căng thẳng, cũng có vẻ chờ đợi…

Đã mười tám tuổi rồi, đó là tuổi mà cơ thể người con gái đang chín muối, đối với những cô gái mới chớm biết chuyện người lớn, cũng đã từng có giác mộng xuân, cũng đã từng có hoang tưởng.

Chỉ là cảm giác ngày hôm nay mạnh hơn chút, chân thật hơn chút.

"Kỳ, Hạo Vân hai con đang làm gì đấy. Đang ban ngày ban mặt mà…"

Chính vào lúc này, một giọng nói quen thuộc chợt vang lên, khiến trái tim đang loạn nhịp của Bạch Lăng Kỳ chợt tỉnh lại.

"Là giọng nói của dì…"

Tuy giọng nói phát ra từ sau lưng Phương Hạo Vân, nhưng hắn vẫn nhận ra được chủ nhân của giọng nói chính là Liễu Hồng Hà.

Vội vàng buông Bạch Lăng Kỳ ra, hai người nhanh chóng rời xa nhau, đưa mắt nhìn, Liễu Hồng Hà vừa mới đi chợ về đang há hốc mồm trợn tròn mắt nhìn cô con gái và Phương Hạo Vân, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ và tức giận.

"Dì à, chúng con…"

Phương Hạo Vân mở miệng định nói chút gì đó, nhưng rồi lại chẳng biết nên nói gì. Hành động đó, trong mắt những người trẻ tuổi thì rất bình thường. Nhưng trong mắt người phụ nữ bảo thủ truyền thống như Liễu Hồng Hà, thì có chút quá đáng. Nên hắn mới không biết nên giải thích như thế nào.

Nhìn vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống của mẹ, Bạch Lăng Kỳ vội đẩy Phương Hạo Vân, nhẹ giọng nói:

"Hạo Vân, anh đi trước đi, em sẽ giải thích với mẹ…"

Phương Hạo Vân lặng đi một lúc, sau đó liền nhìn Liễu Hồng Hà cười một tiếng khô khan, nói một câu chào hỏi:

"Dì à, con có việc nên về trước, hôm nào rảnh sẽ đến thăm dì."

Nói xong, cũng chẳng chờ Liễu Hồng Hà có phản ứng gì, đã nhanh chóng đi khỏi.

Liễu Hồng Hà thở dài một tiếng, làm mặt lạnh, nói với Bạch Lăng Kỳ:

"Thật mất mặt, còn không mau theo mẹ về nhà?"

Bạch Lăng Kỳ không biết nên khóc hay nên cười, thời đại này những người chưa có chồng mà đã có con đầy rẫy ra đấy, mình chỉ là ôm bạn trai một chút thôi, mà mẹ đã tức giận vậy rồi…

………….

Gió thổi lá rơi.

Tiếp đó thời tiết bắt đầu mát mẻ dần, những chiếc là rơi trong sân trường càng ngày càng nhiều lên, một trận gió nhẹ thổi qua, đã mang theo đó một chút hơi lạnh. Buổi trưa khi Phương Hạo Vân đang ăn trưa ở căn tin, chuẩn bị về chung cư Kim Hoa nghỉ ngơi. Đột nhiên nhận được cuộ gọi của Trần Thanh Thanh.

Do dự một hồi, Phương Hạo Vân mới nghe điện thoại, đầu bên kia là giọng nói dễ nghe của Trần Thanh Thanh:

"Hạo Vân, đã ăn trưa chưa? Cậu qua đây một chút được không? Đến ký túc xá của chị, chị muốn bàn với cậu về chuyện cuộc đấu."

Phương Hạo Vân khẽ chau mày, nhưng cuối cùng hắn vẫn đồng ý qua đó liền.

Làm người đâu thể nói mà không giữ lời, nếu đã nhận lời rồi, Phương Hạo Vân cũng không né tránh nữa.

Vài phút sau, hắn đã đến ký túc xá nghiên cứu sinh của trường đại học Hoa Hải, theo quy định, nam sinh không thể vào ký túc xá của nữ sinh, nhưng do Trần Thanh Thanh là phó chủ tịch hội học sinh, nên quản lý ký túc xá sẽ cho những người đến tìm cô được ngoại lệ, Huống chi, vài phút trước, Trần Thanh Thanh còn đích thân đến nói với người quản lý ký túc xá, nếu thấy Phương Hạo Vân đến thì cho vào. Biết làm sao được, đâu phải ai cũng đều có đặc quyền đâu.

Sau khi gõ cửa bước vào, Phương Hạo Vân đã thấy Trần Thanh Thanh đang mặc váy ngủ, đang đi qua đi lại trong phòng khách nghe điện thoại.

Nhìn thấy Phương Hạo Vân bước vào, Trần Thanh Thanh không có phản ứng gì, vẫn tiếp túc lo chuyện của mình. Thật chẳng ra làm sao, Phương Hạo Vân cảm thấy có chút khó chịu.

Dạo gần đây, tâm trạng của hắn không được ổn định, rất dễ bị ảnh hưởng bở bên ngoài, nay lại được thấy thân hình bốc lửa của Trần Thanh Thanh, trong lòng cảm thấy khó chịu. Nhất là phần ngực nhô lên trăng trắng và cái khe sâu thăm thẳm kia, khiến lòng hắn như rạo rực.

Đôi mắt Phương Hạo Vân rất tốt, nhìn kỹ một chút, đã thấy một chút đầu mối, Trần Thanh Thanh mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ, bên trong mặc nội y liên một mảnh. Chả trách ban ngày ban mặt, mà cô dám ăn mặc như vậy.

Trần Thanh Thanh nói điện thoại xong, sau khi gác máy thì thấy Phương Hạo Vân nhìn mình không chớp mắt. Mặt cô bỗng đỏ lên, trấn tĩnh lại một chút, cô cố ý ho lên vài tiếng.

Lúc này mặt Phương Hạo Vân liền đỏ ửng lên.

"Ha ha, học tỷ, thân hình chị cũng khá đẹp…!"

Phương Hạo Vân cũng chẳng biết tại sao lại nói ra câu này.

Trần Thanh Thanh liếc nhìn Phương Hạo Vân, nói với vẻ không vui:

"Cái tên háo sắc này, lúc trước còn nghĩ cậu là chính nhân quân tử… hôm nay chắc đã bị sự gợi cảm của chị đây chinh phục rồi chứ gì? Có phải đã động lòng không? Có muốn quỳ dưới váy chị không… nếu cậu có thể dạy cho chị một chiêu một thức, chị sẽ cho cậu được lợi một tí, nhìn cho đã con mắt…"

Phương Hạo Vân thầm nghĩ. Mấy hôm không gặp, tác hong của cô hình như có vẻ phóng khoáng hơn. Nhưng muốn học võ nghệ của mình, dĩ nhiên không thể được rồi.

Võ nghệ của Phương Hạo Vân, đa số là được dì Bạch dạy cho. Nếu chưa được sự đồng ý của dì Bạch, hắn không thể truyền cho người ngoài được.

Phương Hạo Vân quay lưng đi, tự ngồi xuống ghế sofa, lạnh nhạt nói:

"Hay là bàn chuyền thi đấu trước đi, Kameda đã đồng ý điều kiện tôi đưa ra chưa?"

Trần Thanh Thanh chuyển theo chủ đề của hắn nói:

"Uhm, chị đã bàn bạc kỹ với hắn, đều đã đồng ý hết. Nhưng hắn hy vọng có thể mau chóng chọn được ngày thi đấu."

"Không thành vấn đề, khi nào cũng được."

Phương Hạo Vân không lấy làm ngạc nhiên nói:

"Mấy chiêu võ mèo quào của bọn Nhật đó, vốn chẳng ra gì cả."

Phương Hạo Vân tuy không tức giận lắm, nhưng hắn không thể nhịn được chuyện karate có thể oai phong trên đất Trung Hoa như thế. Ít ra đó cũng là lòng tự trọng của một võ sĩ.

"Cậu có lòng tin vậy sao?"

Trần Thanh Thanh đột nhiên hứng thú. Thật ra, đối với Phương Hạo Vân mà nói, cô chẳng thấy lạ gì. Hắn có thể nhẹ nhàng đánh bại Kameda, là chuyện trong tầm tay. Sở dĩ cô hỏi vậy, chỉ vì muốn dò xét thực lực của hắn.

Từ lần đầu gặp nhau, cô rất hiếu kỳ đối với thực lực của Phương Hạo Vân, cho đến tận hôm nay, cái hiếu kỳ không những không mất, mà ngược lại còn mạnh mẽ hơn. Cô luôn cảm thấy Phương Hạo Vân không phải là người đơn giản.

"Đừng hỏi nhiều thế, chị chỉ cần sắp xếp thời gian, chỉ cần lúc đó không có tiết học, tôi đều rảnh."

Phương Hạo Vân lạnh nhạt nói:

"Nếu không còn chuyện gì khác, tôi nghĩ tôi nên đi."

Trần Thanh Thanh mặc váy ngủ cứ đong đưa trước mặt hắn suốt, khiến hắn thấy khó chịu.

"Đợi đã…!"

Trần Thanh Thanh gọi lại Phương Hạo Vân, bĩu môi, nói:

"Cậu không thích nói chuyện với chị à… chị đâu phải cọp cái, cậu sợ chị ăn thịt cậu à?"

Phương Hạo Vân không phải sợ Trần Thanh Thanh sẽ ăn thịt hắn, hắn chỉ sợ lại tái diễn chuyện đã xảy ra với Trương Mỹ Kỳ.

Hắn quyết định mau chóng đến khách sạn để giải quyết dục vọng của mình. Cái gì tránh được thì cứ tránh. Bằng không, cứ tiếp tục như vậy, hắn có khác gì với bọn ác nhân Thập Nhân bang đâu.

"Có phải ba chị đã đi gặp ba cậu, bàn về chuyện của hai chúng ta không?"

Trần Thanh Thanh bước đến, ngồi đối diện với Phương Hạo Vân, trong lòng còn ôm một con gấu bông.

Nhìn con gấu bông đó, Phương Hạo Vân chợt nhớ đến cảnh bà chị bị lộ hàng ở nhà. Cố gắng giữ bình tĩnh, hắn gật đầu nòi:

"Uhm, đúng là có chuyện này. Mà chị cứ yên tâm, tôi đã giải thích rõ với ba rồi, giữa hai chúng ta là trong sạch…"

"Ồ…! Chị cũng đã giải thích rồi."

Không biết vì sao, khi nghe những lời Phương Hạo Vân nói, trong lòng Trần Thanh Thanh có vẻ không vui. Cô rất thiện cảm với Phương Hạo Vân, nhưng đó chỉ vì hắn có võ công cao, sau đó mới vì yêu chim mà yêu cả tổ. Nhưng, vài hôm trước, sau khi cô biết tin Phương Hạo Vân đã từ chối, còn có chút tức giận. Hôm nay, nghe chính miệng hắn nói ra, trong lòng càng có cảm giác kì lạ.

Hình như Phương Hạo Vân cũng cảm thấy tâm trạng của Trần Thanh Thanh có gì đó không ổn, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ do mình từ chối, khiến cô cảm thấy mất mặt sao?

"Chị, chẳng phải chị muốn theo tôi học vài chiêu sao? Vậy đi, giờ tôi sẽ chỉ cho chị vài chiêu."

Với ý nghĩ muốn bù đắp, Phương Hạo Vân quyết định chỉ cho Trần Thanh Thanh vài chiêu. Dĩ nhiên, các phương pháp dưỡng khí, vận khí và tuyệt chiêu học được của dì Bạch, hắn sẽ không truyền ra ngoài.

Lời nói của Phương Hạo Vân, cứ như một liều thuốc hưng phấn, khiến một Trần Thanh Thanh tâm trạng đang buồn rầu bỗng trở nên vui vẻ hẳn lên. Cô vội hỏi:

"Cậu nói thật chứ?"

"Uhm, thật mà."

Phương Hạo Vân gật gật đầu, nói:

"Nhưng tôi phải xem qua quyền pháp của chị trước đã, mới có thể cho chị những ý kiến hay được."

Trần Thanh Thanh nghe xong, liền nói:

"Được, chị học Hình Ý quyền là chủ yếu, giờ chị sẽ đánh cho cậu xem thử…"

Nói xong, liền bày thế võ ra.

Đôi mày Phương Hạo Vân khẽ chau lại, có chút không vui, mặc váy ngủ mà đi luyện võ, đúng là thất kính với võ thuật.

Rất nhanh chóng, hình như Trần Thanh Thanh cũng cảm thấy được gì đó, vội nhận lỗi:

"Xin lỗi sư phụ, chị đã sai… chị sẽ đi thay võ phục ngay…"

Trần Thanh Thanh rất chú ý đến thân hình của mình, những lúc rảnh rỗi, đều mặc nội y liền thân một mảnh, không ngừng tao cho mình những đường cong tuyệt mỹ. Hôm nay Phương Hạo Vân đến thăm, cô cũng quên mất phải đi thay đồ. Lúc này mới chợt nhớ ra.

Đương nhiên, chiếc nội y được đo ni đóng giày cho cô, sẽ không có chuyện bị lộ hàng, huống chi bên ngoài con mặc thêm một chiếc váy ngủ màu như nội y.

Đấy cugnx là lý do mà cô dám ăn mặc như thế trước mặt Phương Hạo Vân.

Được biết Trần Thanh Thanh cũng luyện Hình Ý quyền, sự kiêng kỵ trong lòng Phương Hạo Vân đã giảm đi phần nào. Hình Ý quyền bây giờ đã khác xa so với HÌnh Ý quyền trước kia, chỉ có Hình mà không có Ý