Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 61: Thỏa hiệp với Mỹ Kỳ





Trong số các tuyệt chiêu của dì Bạch, Hình Ý quyền không thuộc hàng tuyệt chiêu gì, cho nên không nằm trong cái lệ không truyền ra ngoài. Vì vậy, Phương Hạo Vân quyết định dạy cho cô Hình Ý quyền thật sự. Bao gồm cả phương pháp hít thở. Hình Ý quyền là Nội Gia quyền, cái nổi bật nhất của nó chính là cách thức độc đáo. Cách hít thở không đúng, cho dù có mất cả đời, cũng không thể luyện được Hình Ý quyền chân chính.

Sau khi thay võ phục và cột tóc đuôi ngựa xong, trông cô thật trẻ trung đầy sức sống. Phần eo của bộ võ phục rất nhỏ, chắc chắn đã được đo may cho cô, khiến những đường cong ở phần ngực và mông đều thấy rất rõ, trông thật gợi cảm.

"Sư phụ, vậy đã được chưa?"

Trần Thanh Thanh nhìn gương mặt đầy nghiêm túc của Phương Hạo Vân, hơi mỉm cười, hỏi với vẻ tôn kính.

Phương Hạo Vân gật gù, nhẹ giọng nói:

"Chị hãy đánh vài chiêu Hình Ý quyền, để tôi xem thử đã?"

Hình Ý quyền là Nội Gia quyền nổi tiếng nhất trong giới quyền thuật, phong cách của nó là đánh chắc, tiến vững, cứ như sấm vang chớp giật, trong Nội Gia quyền nó rất riêng biệt. Theo nghiên cứu, Hình Ý quyền khởi nguồn từ Thái Cốc Sơn Tây, Hình quyền Sơn Tây rất chú trọng sức lực, Hình lỏng Ý chặt, ngoại hình không bị bó buộc, cách đánh cũng biến hóa khôn lường. Trong số 12 hình của Hình Ý, chủ yếu dựa theo những đặc điểm tấn công của động vật, không chú trọng hình thức, chỉ chú trọng ý, cũng như việc chú trọng nội hàm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ trong ngũ hành vậy.

Hình Ý quyền là một trong những nội dung quốc thuật thâm sâu nhất, trải qua nhiều đời truyền nhân không ngừng tìm tỏi, tổng kết, nâng cao, dần dần hình thành hệ thống lý luận tương đối hoàn chỉnh. Tuy quyền pháp có những đặc điểm khác nhau, nhưng lý thuyết thì giống nhau. Chú trọng việc lấy ý chế khí, lấy khí để dẫn lực, ý và hình tuy hai, nhưng hình ý lại một thể. Thông qua sự điều tiết giữa hình và ý với nhau, tác dụng giữa trong và ngoài với nhau để đạt đến hiệu quả tu dưỡng thân thể. Hình Ý quyền lấy việc rèn luyện sức khỏe làm tôn chỉ, hơn nữa có hiệu quả thực tiễn và thi đấu.

Khi xưa Trần Thanh Thanh học Hình Ý quyền cũng chỉ vì một dịp ngẫu nhiên, được hội trưởng hội võ thuật tiền nhiệm của trường đại học Hoa Hải chỉ dạy. Tính đến nay cũng đã luyện được hơn 5 năm rồi. Võ công cũng đã có chút thành tích nhỏ.

Đừng nghĩ cô là một cô gái yếu đuối, nhưng khi luyện võ lại rất oai phong, tinh lực toàn thân đều hợp thành một thể, còn có chút phong thái của con nhà võ nữa.

Nhưng đối với Phương Hạo Vân thì, Hình Ý quyền của Trần Thanh Thanh chỉ có danh chứ không có thực. Nếu gọi như thế là đọ sức, chỉ bằng cứ gọi thẳng là biểu diễn võ thuật.

Nói cách khác, làm dáng thì nhiều, thực lực thì lại không có.

Cái gọi là hình của Hình Ý quyền chính là 12 hình của những con thú như Rồng, Hổ, Khỉ, Ngựa, Gà, Diều Hâu, Yến, Rắn, Cá sấu, Lừa, Ưng, Gấu. Còn Ý chính là phải biết biến hóa linh hoạt.

Bộ quyền của Trần Thanh Thanh, hình thì đã có, mỗi chiêu mỗi thức, đều rất bài bản, nhưng lại quá bài bản đi, nên đã bỏ mất cái ý nêu bên trong.

"Sư phụ. Xong rồi, cậu thấy chị đánh sao hả?"

Trần Thanh Thanh cảm thấy biểu hiện hôm nay của mình rất tốt. Nhất định sẽ khiến Phương Hạo Vân kinh ngạc, khen không ngớt lời.

Nào ngờ Phương Hạo Vân lại lắc đầu, ánh mắt có vẻ khinh thường. Hắn trầm giọng nói:

"Hình Ý quyền chú trọng đánh chắc tiến vững, vốn không thích hợp cho nữ luyện. Quyền của chị em đã xem kỹ rồi, chỉ có hình, chứ không có ý. Chỉ có thể xem là đang làm dáng mà thôi… không thể gọi là võ công được."

Sau khi nghe xong lời nhận xét của Phương Hạo Vân, Trần Thanh Thanh liền không phục. Tuy võ công của cô không thuộc hàng xuất sắc lắm. Nhưng cũng có chút tiếng tăm trong trường đại học Hoa Hải này, và cả trong toàn thành phố Hoa Hải nữa. Thế mà hắn lại dám bảo là chỉ có thể xem là đang làm dáng à.

"Cậu… cậu nói bậy…"

Trong lúc nóng vội, mắt Trần Thanh Thanh có chút cay cay. Cũng như câu mà cô đã từng nói, bạn có thể nói tôi không xinh đẹp, có thể nói tôi không đủ thông minh, nhưng bạn không thể nói võ công của tôi xoàng xĩnh.

"Tôi có nói bậy hay không, chị sẽ biết ngay thôi."

Phương Hạo Vân nói nhạt nhẽo:

"Đừng gọi toi là sư phụ nữa, tôi chỉ cho chị vài chiêu thôi."

Dừng một lúc, Phương Hạo Vân tiếp tục nói:

"Giờ tôi cũng sẽ đánh một bộ Hình Ý quyền, chị xem kỹ nhé. Để chị biết, thế nào là Hình Ý quyền chính thống."

Nói xong, Phương Hạo Vân liền cởi áo ngoài ra, bước đến giữa phòng khách, bắt đầu thi triển chiêu thức.

Chính trong khoảng khắc này, Trần Thanh Thanh cảm thấy khí chất trên người Phương Hạo Vân như có những biến hóa rất rõ rệt. So với lúc nãy cứ như là hai người khác vậy. cả người hắn linh hoạt và hưng phấn hẳn lên, vẻ mặt rạng rỡ, khuôn mặt vốn rất thanh tú của hắn, lúc này cũng trở nên oai phòng hơn hẳn.

"Xem kỹ nhé, tôi bắt đầu đây…"

Ánh mắt của Trần Thanh Thanh như dại ra, nên Phương Hạo Vân đã lên tiếng nhắc nhở.

Trần Thanh Thanh vội vàng tập trung lại, mở to mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng giữa phòng khách, chỉ thấy đường quyền của hắn như thoát ra từ tay, khí thế ngút trời, thân người như biến hóa, trông rất linh hoạt và phóng khoáng, khiến lòng người thầm thán phục.

Phương Hạo Vân có ý muốn cho Trần Thanh Thanh được thỏa lòng ao ước, nên đã biểu diễn 3 thể thức, và ngũ hành quyền (gồm 5 thức Phách, Toàn, Băng, Bào, Hoàng), và 12 hình quyền của Hình Ý quyền.

Sau đó lại đánh các bộ như ngũ hành liên hoàn, tạp thức chùy, tứ bá quyền, bát thức quyền, thập nhị hồng chùy, xuất nhập động, ngũ hành tương sinh, long hổ đấu, và thượng, trung, hạ bát thủ của bát thủ công.

Tiếp đó là những bộ khắc chế ngược lại như ngũ hành tương khắc, tam thủ bào, ngũ hoa bào, an thân bào, cửu bộ hoàn…

Phương Hạo Vân đánh hết các bộ quyền pháp, toàn thân đã mồ hôi nhễ nhại. Khi hắn kết thúc bài quyền, tiếng sấm luôn văng vẳng bên tai cũng đã biến mất. Trần Thanh Thanh xem đến độ mặt ngớ ra, đây là lần đầu tiên cô được thấy Hình Ý quyền đầy đặc sắc như vậy, và trong từng chiêu từng thức đều có mang sát khí.

Thật là tuyệt vời, thật là kỳ diệu.

Trần Thanh Thanh đã từng nghe hội trưởng hội võ thuật tiền nhiệm nói, Hình Ý quyền là Nội Gia quyền, khi công phu đạt đến đỉnh điểm, trong lúc thi triển quyền pháp sẽ có tiếng sấm nổi lên. Cô cứ luôn cho rằng, đó chỉ có trong tiểu thuyết võ thuật mà thôi, nhưng hôm nay, cô đã được tận mắt chứng kiến điều kỳ diệu này.

Trước giờ, cô chỉ biết Phương Hạo Vân là một cao thủ võ thuật, còn về việc cao đến mức độ nào thì cô không biết, nhưng sau ngày hôm nay, cô đã hoàn toàn thấy được cái chỗ cao minh của Phương Hạo Vân. Với trình độ của hắn, có tôn vinh hắn là võ thuật tôn sư cũng không quá đáng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Đương nhiên, Trần Thanh Thanh không hề biết, bộ quyền pháp mà Phương Hạo Vân đánh ngày hôm nay, chẳng đáng gì so với hắn cả. Ít ra bộ quyền này không nằm trong số những bộ quyền pháp cao minh của hắn.

Chị à, chị đã xem kỹ rồi chứ? Đó mới là Hình Ý quyền thật sự."

Phương Hạo Vân trầm giọng nói.

Trần Thanh Thanh vội gật đầu:

"Hạo Vân, dạy cho chị, mau dạy cho chị đi…"

Trần Thanh Thanh có hơi kích động, thậm chí cô đã quên mất việc đấu võ, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện học Hình Ý quyền.

Phương Hạo Vân liếc nhìn đồng hồ, giờ đã là 3 giờ chiều rồi. Hắn cúi đầu suy nghĩ một lúc, nói:

"Đường quyền của chị cũng rất khá, chỉ là chưa lĩnh hội được cái ý của Hình Ý quyền. Nhớ kỹ mấy lời này nhé, khi luyện quyền không người cũng như có người, khi giao thủ có người cũng như không người. Khi giao đấu, cần phải xem kẻ địch như lửa đang cháy trên thân mình. Đánh chắc tiến vững không tránh né, đánh 3 chiêu quyền không thấy hình, nếu thấy hình bóng là không được…"

Trầm ngâm một hồi, Phương Hạo Vân nói tiếp:

"Không chiêu không dáng, chỉ là một chốc."

Trần Thanh Thanh vội ghi nhớ những lời nãy, nhưng đối cới câu cuối, lại có chút không hiểu, nên mặt đang mù mờ.

Phương Hạo Vân giải thích:

"Hình Ý quyền chú trọng một chiêu lấy mạng, không chiêu không dáng, nói một cách đơn giản, thì là một chiêu toi mạng, phải biết nhẫn tâm…"

Nói xong câu này, Trần Thanh Thanh bỗng chau mày, hỏi:

"Hạo Vân, chị chỉ muốn luyện võ thôi, không muốn giết người. Vả lại xã hội bây giờ đã có pháp trị…"

Phương Hạo Vân nhìn Trần Thanh Thanh đầy ẩn ý, nhẹ nhàng nói:

"Không phải để chị đi giết người, đó chỉ là một ý niệm mà thôi, nếu chị làm không được, tôi khuyên chị đừng nên luyện nữa. Với đường quyền của chị hiện giờ, cũng đủ để dọa khỉ rồi."

"Cậu… cậu không có quyền nhục mạ võ công của tôi."

Trần Thanh Thanh sống mũi hơi cay cay, mắt như đang ngân ngấn lệ"

"Ai bảo là chị không học được, cậu làm được, chị cũng sẽ làm được."

Phương Hạo Vân lạnh lùng nói:

"Tôi sẽ dạy thêm cho chị phương pháp hít thở. Các này không được truyền dạy lung tung, chị ghé tai qua đây…"

Trần Thanh Thanh ngẩn người, liền đi qua đó, đến gần bên Phương Hạo Vân. Chiếc môi ấm nóng của Phương Hạo Vân kề sát vào tai cô, truyền cho cô cách hít thở thật sự của Hình Ý quyền. Cả quá trình đó, Phương Hạo Vân vốn chỉ có ý muốn truyền dạy cho cô. Nhưng trong lòng Trần Thanh Thanh lại loạn cả lên, lần đâu tiếp xúc với người khác giới gần như thế, mặt cô đỏ bừng bừng, đầy thẹn thùng, không cách nào tập trung được, làm Phương Hạo Vân phải nói lại lần thứ hai cô mới nhớ được.

Khi cô và Phương Hạo Vân rời nhau ra, màu đỏ trên mặt cô đã lan xuống đến tận cổ, một cảm giác tê dại không biết từ đâu đến đã lan từ tai cô xuống đến toàn thân, khiến cơ thể khẽ rùng mình mấy lần.

"Chuyện hôm nay, không nên nói với ai cả. Cái bí quyết hít thở đó cũng không được truyền cho ai khác, nếu không… đừng trách tôi không khách sáo…"

Sắc mặt Phương Hạo Vân liền thay đổi, căn dặn một cách kỹ lưỡng.

Nhìn ánh mắt lạnh lùng khô khốc của Phương Hạo Vân, Trần Thanh Thanh bỗng thấy sợ trong lòng, có cảm giác như có một luồng không khí lạnh bao trùm lấy tim cô, hoàn toàn trái ngược với cảm giác ban nãy.

Trong thời gian ngắn nhất cô đã đưa ra lựa chọn thông minh của mình, gật đầu lia lại, nói một cách rất chắc chắn:

"Cậu yên tâm, chị sẽ làm theo ý cậu…!"

Sắc mặt Phương Hạo Vân có vẻ dịu lại một chút, nhìn Trần Thanh Thanh đầy ẩn ý, rồi quay lưng bỏ đi.

Trước khi ra khỏi cửa, hắn dừng bước, quay đầu lại, căn dặn:

"Nếu xác định được thời gian, thì báo tôi một tiếng. Thật ra chỉ cần chị làm theo những lời tôi đã nói trong hôm nay, chỉ 3 tháng sau, chị cũng có thể đánh bại được Kameda."

"Thật sao?"

Nghe những lời Phương Hạo Vân nói, Trần Thanh Thanh cảm thấy có chút không tưởng. Nhưng đúng lúc cô định thần trở lại tính truy hỏi, thì Phương Hạo Vân đã đi mất rồi.

……….

Em rể bị biến thành thái giám, trong bụng Kim Gia tức anh ách. Tuy cấp trên đã nhiều lần khuyên bảo, nói hắn tạm thời đừng chọc tới Phương Hạo Vân, nhưng hắn vẫn quyết định trả mối hận này dùm cho em rể.

Sự tàn độc của Phương Hạo Vân, hắn đã từng thấy qua, đúng là một sát tinh. Nên hắn quyết định đi đường vòng, bắt người nhà của Phương Hạo Vân làm bia đỡ, để uy hiếp Phương Hạo Vân, khiến hắn phải khuất phục, cho hả cơn giận này.

Cơn giận này nếu không được trả, truyền ra ngoài, thì hắn làm gì còn mặt mũi trong giới xã hội đen ở thành phố Hoa Hải nữa, đúng là quá bực bội. Hơn nữa, cũng chẳng biết nên ăn nói thế nào với em gái và em rể. Sau khi phái người đưa thiệp mời đi, Phương Hạo Vân đã y hẹn mà đến.

Như đã đoán trước được Phương Hạo Vân sẽ đơn thân độc mã đến, Kim Gia đã cười lớn ha ha:

"Đúng thật là hậu sinh khả úy, cậu quả nhiên dám đơn độc đến đây, khá lắm, Phương Hạo Vân, cậu có biết Mặt Sẹo giờ như thế nào không?"

Phương Hạo Vân bước đến gần, tự tìm lấy một chỗ ngồi xuống, lạnh lùng nói:

"Chắc 80% là đã bị biến thành thái giám?"

Phương Hạo Vân đặt chân xuống, uy lực rất lớn, trong lòng hắn rất rõ, mạng thằng kia có thể giữ, nhưng cái nối dõi thì chắc chắn giữ không được. Hôm nay Kim Gia tìm hắn, chắc chắn là vì chuyện này. Nếu không pahir Kim Gia cố tình nhắc đến gia đình hắn, thì hôm nay hắn cũng chẳng thèm đến để làm gì.

Thấy Phương Hạo Vân đã thừa nhận ngay không hề do dự, mắt Kim Gia như trở nên u tối, trầm lặng một lúc, hắn nói luôn:

"Tốt lắm, nếu cậu đã thừa nhận, tôi cũng không nói vòng vo nữa, chuyện của Mặt Sẹo, cậu phải giải thích cho tôi hợp lý. Tuy Mặt Sẹo đã sai trước, nhưng cậu cũng ra tay quá nặng rồi. Đạo cũng có quy định của đạo, đâu tới lượt cậu làm loạn chứ."

Nghe những lời Kim Gia nói, ánh mắt Phương Hạo Vân có vẻ lành lạnh, cười khinh miệt nói:

"Tôi không phải người trong đạo. Vả lại tôi cũng đã nhẹ tay rồi."

Cảm nhận được sức mạnh và sát khí trong mắt Phương Hạo Vân, sắc mặt Kim Gia thay đổi, trong lòng thầm nghĩ, không biết Phương Hạo Vân rốt cuộc là hạng người gì, tại sao lại không hề giống với những gì mà trong tài liệu nói. Trong tài liệu nói hắn chỉ là một con mọt sách, nhưng qua mấy hôm tiếp xúc có thể thấy, người này rõ ràng là một sát tinh. Trừ phi những năm gần đây, hắn đều hành sự bí mật, cố tình che giấu thủ đoạn của mình…

Tuy có chút lo lắng, nhưng Kim Gia đúng là Kim Gia, đã sống mấy mươi năm trong cảnh máu đổ đầu rơi, khiến trái tim đã sắt đá hơn nhiều. Chỉ trong một thời gian ngắn, hắn đã có thể bình tĩnh trở lại. Hơn nữa hắn biết là, hiện đang có mười mấy khẩu súng đang chĩa vào Phương Hạo Vân, ngắm chuẩn vào đầu nó, nên hắn cho rằng trong tình huống thế này, Phương Hạo Vân chẳng thể làm gì được cả

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn, một người từng nếm trải sóng to gió lớn như hắn, lại không muốn để khí thế của mình thua một tên trẻ tuổi.

"Chàng trai trẻ, làm người đừng nên điên khùng quá, cậu nói chuyện với tôi như thế khiến tôi rất khó xử..."

Kim Gia hắng giọng, cười khô khan nói:

"Tôi biết cậu lợi hại, không sợ chết, đánh giỏi, lại tàn nhẫn nữa... nhưng cậu đừng quên rằng, nếu không có sự giúp đỡ của Trần Thiên Huy, cậu chỉ có một thân một mình. Cậu có lợi hại cách mấy, có thể đối phó với hơn trăm người của Kim Tiền Bang sao?"

"Ông đang uy hiếp tôi à?"

Cơ thể Phương Hạo Vân khẽ động, chỉ trong chớp mắt, hắn đã đứng ngay trước mặt Kim Gia, bàn tay phải nhanh như chớp, đã nắm lấy cái cổ của hắn.

Kim Gia liền giật nảy mình, hắn không nghĩ là gan của Phương Hạo Vân lại to đến thế, bao nhiêu cây súng đang chĩa vào hắn, vậy mà hắn vẫn dám cử động, đồng thời hắn cũng không ngờ là động tác của Phương Hạo Vân lại nhanh đến thế. Trong cái tình huống không ai kịp phản ứng này, hắn đã bắt được Kim Gia.

"Kim Gia, tôi không thích bị ai uy hiếp."

Phương Hạo Vân lạnh nhạt nói:

"Đừng nên nghi ngờ thủ đoạn của tôi, tôi có thể đảm bảo là trước khi các thuộc hạ của ông kịp nổ súng, thì tôi đã bẻ gãy cổ ông rồi."

"Bình tĩnh nào, có gì thì từ từ nói...!"

Kim Gia có thể cảm nhận được rất rõ sức mạnh từ bàn tay hắn, đối với những lời Phương Hạo Vân nói, hắn không mảy may nghi ngờ gì.

Với tình hình này, hắn đâu còn tâm lý lo đến chuyện mặt mũi nữa. Hắn vội nói:

"Giết tôi cậu cũng chẳng được lợi gì, cậu vẫn còn trẻ, không cần phải chết cùng tôi. Buông tôi ra đi, có chuyện gì từ từ mà nói..."

"Bảo người của ông buôn súng xuống trước..."

Phương Hạo Vân nói.

Kim Gia vội đưa tay ra hiệu, để thuộc hạ của mình buông súng xuống. Lúc này Phương Hạo Vân mới buông lỏng chiếc cổ của hắn, ném hắn lên chiếc ghế sofa.

Tiếp đo Phương Hạo Vân cũng ngồi xuống, cười lạnh lùng, cảnh cáo:

"Nếu người nhà tôi có xảy ra chuyện gì, tô sẽ để cho ông và cái Kim Tiền bang của ông phải chịu chôn chung. Nếu ông nghĩ một mình tôi không thể làm nổi, thì ông có thể thử một lần cho biết. Nhưng tôi cảnh cáo ông, cái giá phải trả của việc thử này chính là ông và cái Kim Tiền bang sẽ trở thành lịch sử."

Trong khoảng thời gian này, Phương Hạo Vân đã dần dần bỏ được cái gánh nặng lúc trước, từ từ hòa vào nhân vật mới. Tuy hắn rất muốn khiêm nhường một chút, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, có những chuyện, hắn cũng không thể quyết định được. Nếu cứ tiếp tục nhẫn nhịn và nhượng bộ, hắn sẽ khiến gia đình rơi vào nguy hiểm. Có lẽ, khi xưa Nguyệt Như không nên chọn cái thân phận hiện tại cho hắn. Vì Phương Gia vốn đã có rất nhiều nguy cơ. Để bảo vệ gia đình mình, Phương Hạo Vân không thể không làm dữ trước mặt người ngoài.

Phương Hạo Vân sát khí đằng đằng, lời nói của hắn lạnh như băng, không hề xem chút cảm xúc nào, khiến trong lòng Kim Gia như xuất hiện một nỗi sợ. Tuy đã từng vào sinh ra tử mấy lần, nên hắn nghĩ mình đã không còn màng đến chuyện sống chết nữa, nhưng hắn đã sai, cảm nhận được sát khí của Phương Hạo Vân, trong lòng hắn cũng biết run rẩy.

Cho đến tận lúc này, hắn mới ý thức được. Hắn đã sai, một sai lầm không đáng, đáng lẽ không nên lấy người nhà của hắn ra để uy hiếp.

Rồng cũng có vảy ngược, ai đụng vào đều phải chết.

Rất hiển nhiên, người thân chính là vảy ngược của Phương Hạo Vân.

Kim Gia vẫn không hiểu được, tại sao một sinh viên bình thường như hắn lại có thể phát ra sát khí mạnh mẽ đến thế. Trước lúc Kim Gia được thăng cấp, cũng từng là một tay đánh giỏi, thân thủ cũng không tệ, những người chết trên tay hắn, cũng đến mười mấy người. Nhưng so với tên thanh niên trước mặt hắn, thì hắn chẳng đáng là gì cả.

Điều khiến Kim Gia sợ nhất chính là đôi mắt đỏ ngầu của hắn. Hắn cảm thấy trong đôi mắt đó, hắn chẳng khác gì người chết cả.

"Hạo Vân, yên tâm đi. Tôi đảm bảo với cậu, tuyệt đối sẽ không động đến người nhà của cậu."

Kim Gia cố gắng bình thĩnh lại, từ từ nói.

"Kim Gia là người thông minh, tôi nghĩ ông sẽ biết nên làm thế nào..."

Phương Hạo Vân cười nhạt:

"Tôi biết sau lưng ông còn có một thế lực rất lớn. Nhưng mà tôi không quan tâm, tôi chỉ mong biết được người chống lưng phía sau cho ông là ai."

Nói xong câu này, cơ thể Kim Gia chợt run mạnh, tinh thần có vẻ hoảng loạn:

"Ở thành phố Hoa Hải này không ai có tư cách làm đại ca của tôi..."

"Có những chuyện, sớm muộn gì tôi cũng biết."

Phương Hạo Vân ngồi dậy, nhìn Kim Gia đầy ẩn ý, cười nói:

"Chuyện của ông với Trần Thiên Huy, tôi sẽ không lo tới, nhưng ông cũng đừng chọc đến tôi nữa. Hiểu chưa?"

Điều mà Phương Hạo Vân có thể là bây giờ chỉ là hù dọa. Nếu không phải lúc bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn làm to chuyện. Làm như vậy đối với ai cũng không tốt.

"Biết rồi...!"

Đang nằm ở thế yếu, nên Kim Gia đành gật đầu ưng thuận.

Đợi đến khi Phương Hạo Vân đã rời khỏi, một thủ hạ đắc lực của Kim Gia tên là Gà Rừng, thắc mắc:

"Kim lão đại, sao lại để hắn đi như vậy? Chẳng qua chi là một người mà thôi, chúng ta có biết bao nhiêu anh em, còn có súng nữa, lý nào lại phải sợ hắn chứ?"

"Gà Rừng... mày theo tao bao lâu rồi?"

Kim Gia quay đầu lại, đanh mặt hỏi.

"Năm năm rồi à...!"

Gà Rừng nói với vẻ cung kính.

"Bốp...!"

Kim Gia giận dữ đánh Gà Rừng một bạt tai, lạnh lùng nói:

"Đã theo tao năm năm rồi, mà mày cũng chưa biết dùng cái đầu à. Lúc nãy mười mấy đứa tụi bây cầm súng chĩa vào đầu nó, vậy mà nó vẫn bắt được tao. Nếu nó muốn giết tao, thì tao đã chết chắc rồi..."

Ngừng một lúc, Kim Gia lại căn dặn:

"Gà Rừng, dẫn người đi coi chừng Mặt Sẹo, đừng để hắn tự đâm đầu vào chỗ chết. Mất cái nối dõi còn có thể sống được, nhưng nếu không có cái đầu, thì coi như mất tất cả. Tao thật không muốn em gái tao biến thành quả phụ..."

"Đợi đã, tiếp tục cho người đi điều tra thêm về Phương Hạo Vân, tao muốn biết, võ công của hắn là từ đâu mà có. 18 năm nay, ngoại trừ học hành ra hắn đã từng làm những gì?"

Kim Gia gọi Gà Rừng lại, căn dặn thêm vài câu.

......

Sau khi chẩn đoán, bác sĩ nói với Trương Mỹ Kỳ, bệnh thống kinh của cô là do nội tiết tố không đều mà tạo thành, không thể điều trị trong thời gian ngắn được, chỉ có thể uông thuốc Tây để giảm đau thôi, hoặc cũng có thể uống thuốc Trung y để điều hòa nội tiết tố. Nhưng quá trình này sẽ rất kéo dài, đến cả thầy thuốc Trung y giàu kinh nghiệm cũng khó mà kết luận được

Mấy hôm liền, Trương Mỹ Kỳ cứ uống thuốc Tây, và cả thuốc Đông Y, nhưng vẫn không thấy hiệu quả gì. Tính ngày tháng, vẫn còn cách ngày ấy mấy hôm, thế mà bụng cô đã bắt đầu đau rồi, đúng là đau chết đi được.

Tạ Mai Nhi nhìn thấy thế, trong lòng lo lắng, luôn khuyên Tạ Mai Nhi nên tìm Phương Hạo Vân đến giúp đỡ.

Tạ Mai Nhi lập tức gọi điện cho Phương Hạo Vân, nói rõ tình hình, bảo hắn mau chóng đến khu chung cư Kim Hoa, giúp chị Mỹ Kỳ bớt đau đớn.

Buổi chiều vốn còn một tiết kinh tế chính trị học. Nhưng vì muốn làm dịu lại sự căng thẳng giữa hắn và Trương Mỹ Kỳ, Phương Hạo Vân đã quyết định trốn tiết về chung cư.

Sau khi vội vàng trở về chung cư Kim Hoa, Phương Hạo Vân thây Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ đang ngồi kề vai nhau trên ghế sofa để xem tivi, trên tivi đang chiếu một bộ phim hài kịch HongKong, Tạ Mai Nhi không ngừng cười hi hi. Nhưng Trương Mỹ Kỳ ngồi kế bên thì cứ nhăn nhó suốt, hai tay ôm bụng, mặt đầy đau đớn.

Tạ Mai Nhi vốn dĩ muốn dùng hài kịch để giúp Trương Mỹ Kỳ mất đi sự tập trung, kết quả lại không được gì. Bệnh thống kinh của Trương Mỹ Kỳ vẫn lợi hại hơn nhiều, đúng là nỗi đau đến chết đi sống lại.

Thân là con gái, Tạ Mai Nhi rất hiểu tâm trạng của Trương Mỹ Kỳ. Nên nhớ có lần cô đau đến nỗi đã nghĩ đến chuyện chết đi cho xong.

"Chị Mai, chị Mỹ Kỳ. Em về rồi đây...!"

Phương Hạo Vân đóng cửa lại, chào hỏi một câu.

Tạ Mai Nhi vội vàng đứng dậy, bước về phía hắn, đôi môi mọng đầy bên dưới chiếc mũi thẳng của cô nhẹ nhàng nói:

"Hạo Vân, chị không cần biết giữa em và chị Mỹ Kỳ đã có mâu thuẫn gì, nhưng chị hy vọng là em có thể giúp chị ấy qua cơn khó khăn này đã. Đều là phụ nữ với nhau, chị hiểu rất rõ nỗi khổ và nỗi đau của chị ấy."

Phương Hạo Vân thật thà gật đầu, nói"

"Chị Mai, chị yên tâm, em biết phải làm sao mà. Thật ra em và chị Mỹ Kỳ chỉ có một chút hiểu lầm nhỏ thôi."

"Chị Mỹ Kỳ, Hạo Vân đến rồi nè, chị sẽ không phải chịu đau nữa...!"

Tạ Mai Nhi bước qua kéo Trương Mỹ Kỳ dậy, kề miệng sát tai cô thì thầm mấy câu.

Phương Hạo Vân nhân cơ hội này đã vội quan sát Trương Mỹ Kỳ, chỉ thấy cô mặc một chiếc áo len cổ mở rộng, lộ ra khe ngực quyến rũ, tuy trong mắt cô chỉ thấy nỗi đau, nhưng vẫn có thể thấy được dấu vết của sự muôn màu muôn vẻ trong đó. Nhìn xuống phía dưới, chiếc mông căng tròn được ràng buộc trong chiếc quần jean ôm sát, hiện rõ từng đường con quyến rũ.

Thì thầm xong mấy câu, Tạ Mai Nhi bước về phía Phương Hạo Vân, nói với hắn:

"Hạo Vân, chị còn vài việc phải làm, không thể ở lại cùng hai người được, chị giao chị Mỹ Kỳ cho em. Em không được để chị ấy phải chịu đau nữa nhé, chị sẽ cố gắng về sớm."

Nói xong, cô còn giơ nắm đấm lên để cảnh cáo hắn.

Phương Hạo Vân dĩ nhiên là đồng ý.

Trương Mỹ Kỳ nghe nõi Tạ Mai Nhi phải đi, trong lòng có chút lo sợ, vội vàng bước đến, kéo cánh tay Tạ Mai Nhi nói:

"Mai Nhi, em có thể không đi không? Chị sợ..."

"Sợ gì chứ? Ban ngày ban mặt, chẳng nhẽ chị sợ Hạo Vân ăn thịt chị à?"

Tạ Mai Nhi tùy tiện nói:

"Chị yên tâm, chị là người chị tốt của em, Hạo Vân chẳng dám làm gì chị đâu. Hơn nữa, nó cũng đàng hoàng lắm. Được rồi, chị Mỹ Kỳ, chị yên tâm đi nhé, Hạo Vân sẽ làm sự đau khổ của chị biến mất. Giờ không còn sớm nữa, em đi trước nhé, gặp lại chị sau...!"

Thật ra công việc buổi chiều của Tạ Mai Nhi không phải là không thể hoãn được. Vấn đề là, cô thấy mình ở lại không tiện cho lắm. Theo kinh nghiệm lần trước, Phương Hạo Vân muốn đả thông huyệt Hội Âm, để làm tan đi hàn khí, thì nhất thiết phải xoa bóp bụng dưới, việc liên quan đến chỗ thầm kín của phụ nữ. Tình hình như thế, nên Tạ Mai Nhi thấy mình nên tránh đi thì hơn. Chứ không thì chị Mỹ Kỳ sẽ thấy ngại.

"Mai Nhi... chị..."

Trương Mỹ Kỳ vốn định nói gì đó, nhưng lại bị Phương Hạo Vân ngắt lời:

"Chị Mai, chị việc thì cứ đi trước đi, chuyện của chị Mỹ Kỳ em se lo, đảm bảo chị sẽ hài lòng."

"Bye, chút nữa gặp...!"

Nghe Phương Hạo Vân nói chắc như vậy, Tạ Mai Nhi nhìn Trương Mỹ Kỳ cười cười, rồi quay lựng đi khỏi.

"Chị Mỹ Kỳ, chuyện lúc trước tạm thời đừng nhắc đến nữa, để em giúp chi đả thông huyệt Hội Âm, chữa xong bệnh thống kinh rồi hẵng tính tiếp nhé?"

Phương Hạo Vân nói trực tiếp vào vấn đề luôn:

"Đến phòng em đi."

"Không được...!"

Trương Mỹ Kỳ nhất quyết không chấp nhận lời đề nghị của Phương Hạo Vân"

"Chị sẽ không đến phòng của em, chúng ta hãy đến phòng của Mai Nhi..."

Từ sau lần bị cưỡng bức đó, bản năng của Trương Mỹ Kỳ như rất sợ và chống lại căn phòng của Phương Hạo Vân.

"Được thôi."

Phương Hạo Vân có thể hiểu được tâm trạng của Trương Mỹ Kỳ, thế nhưng lại xuất hiện một vấn đề mới, lúc Tạ Mai Nhi không ở nhà, thì phòng của cô cũng bị khóa lại.

"Chị có chìa khóa...!"

Trương Mỹ Kỳ hình như biết được Phương Hạo Vân đang nghĩ gì, nên đã lấy chiếc chìa khóa ra, mở toang cửa phòng của Tạ Mai Nhi, rồi cô tự bước vào trước.

Phương Hạo Vân thầm cười đau khổ, xem ra chị ấy đã có chuẩn bị từ trước.

Bước theo Trương Mỹ Kỳ vào phòng của Tạ Mai Nhi, Phương Hạo Vân có chút tò mò, tuy sống cùng một nhà, nhưng cho đến hiện tại, đây là lần đầu tiên hắn bước vào phòng của Tạ Mai Nhi. Trong phòng có một mùi thơm nhè nhẹ, đồ đạc trong phòng được sắp xếp khá gọn gàng, giường cũng được dọn sạch sẽ. Chỉ là phía trên đầu giường có để một bộ nội y, một chiếc áo ngực màu đen và chiếc quần lót cũng màu đen.

Trương Mỹ Kỳ thấy ánh mắt của Phương Hạo Vân dừng ở bộ nội y đó, bèn liếc mắt một cái, vội vàng lao qua đó cầm lấy chiếc nội y, đem cất vào trong tủ áo, liền nói:

"Em đúng là một tên háo sắc, đáng lẽ chị nên gọi cảnh sát mới đúng..."

Nghe những lời Trương Mỹ Kỳ nói, trong lòng Phương Hạo Vân có vẻ không phục, cái đó lại quăng trên chỗ đó, chẳng qua mình chỉ tùy tiện nhìn thấy thôi, sao lại có thể thành háo sắc chứ.

"Chị Mỹ Kỳ, như nhau cả thôi. Màn biểu diễn đặc sắc của chị hôm ở trong văn phòng, chẳng phải cũng đã chỉ rõ chị cũng là một bà háo sắc sao?"

Tuy Phương Hạo Vân cũng có chút áy náy với Trương Mỹ Kỳ, rất muốn chuộc lỗi, để bù đắp lại mối quan hệ giữa hai người. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc Phương Hạo Vân sẽ bỏ mặc cái giới hạn và sự tôn nghiêm của mình.