Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 648: Nguyệt thành thành chủ và tiểu thư(2)





"Chị, chị thật sự muốn vậy? Hay là vì quy định của gia tộc?" Nguyệt Nha Nhi hỏi.

Dì Bạch nghe thấy thế, thoáng do dự một chút, sau một hồi, cô mới nói : "Cả hai!"

"Thật sao?" Nguyệt Nha Nhi nghe vậy, trong con mắt hiện lên một sự gian xảo : "Nghe nói Phương Hạo Vân rất tuấn tú, còn xinh hơn cả con gái nữa... chị, không phải vì diện mạo của hắn mà chị chọn hắn chứ?"

"Nói bậy!"

Dì Bạch hừ nói : "Nguyệt Nha Nhi, chẳng lẽ em cũng tin tưởng mấy lời đồn đó... chị lựa chọn Hạo Vân hoàn toàn là do ý trời... Hơn nữa chị muốn nói cho em biết, Thiên Phạt rất hài lòng với Hạo Vân, chị có thể cảm nhận rõ ràng tâm tư của Thiên Phạt...."

"Chị, coi như em nhiều chuyện, hỏi thêm một câu được không? Chị có truyền Tố Nữ Công cho hắn không... Nếu không, với tuổi của hắn bây giờ thì dù có luyện công từ trong bụng mẹ, cũng không có khả năng đả thông được Nhâm Đốc" Nguyệt Nha Nhi nghiêm túc hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Dì Bạch nghe thấy thế, thản nhiên cười : "Bên ngoài đều đang đoán như vậy, đúng không?"

"Dạ"

Nguyệt Nha Nhi nói : "Tin tức từ Phong thành truyền đến, mọi người đều tin tưởng... Chị, lần này chị có thể gặp phiền toái rồi... Chị biết không, Phong Vân, Hoa Thiết Thụ, Tuyết Như Vân bọn họ đều thích chị, nếu chị thật sự truyền Tố Nữ Công cho Phương Hạo Vân, thì sẽ làm tất cả mất đi hy vọng, và do đó cũng không còn sợ hãi"

"Hừ!"

Dì Bạch khinh thường hừ lạnh : "Ba con cóc ghẻ..."

Dừng lại một chút, dì Bạch giải thích : "Nguyệt Nha Nhi, em là em ruột của chị, chuyện này chị cũng không gạt em, nói thật cho em biết. Hạo Vân có thể đột phá được Nhâm Đốc hai mạch, hoàn toàn là do cố gắng của hắn, đương nhiên bên trong cũng không thiếu sự trợ giúp của Thiên Phạt... Về phần Tố Nữ Công của chị, đương nhiên vẫn còn. Em đừng quên, lão bất tử vẫn còn ở Thiên Phạt thành, làm sao chị dám để mất Tố Nữ Công chứ...."

"Lợi hại vậy sao?"

Nguyệt Nha Nhi đương nhiên là không hoài nghi lời nói của chị rồi, cô liền sinh ra hứng thú với Phương Hạo Vân, rốt cục đây là thiên tài thế nào.

"Chị, em muốn gặp hắn" Nguyệt Nha Nhi nói.

"Đây là tự do của em!" Dì Bạch thản nhiên nói : "Em là một trong các thành chủ phụ trách khảo nghiệm, em có quyền đi gặp hắn bất kỳ lúc nào!"

"Em biết... nhưng em sợ..." Nguyệt Nha Nhi cười hắc hắc, nói : "Chị nói Phương Hạo Vân là một người đàn ông vĩ đại như vậy, lỡ em yêu hắn thì thế nào?"

"Haha"

Dì Bạch đưa tay chỉ lên trán em gái một cái, nói : "Nếu em thật sự có thể yêu Hạo Vân, chị cầu còn không được nữa là..."

"Thật à?" Nguyệt Nha Nhi hỏi : "Chị không lo là bị em chia xẻ người yêu sao?"

"Bên cạnh Hạo Vân đã có rất nhiều phụ nữ rồi..." Dì Bạch cười khổ nói : "Hạo Vân là một cường giả không tầm thường, tình yêu của hắn không thể bị một phụ nữ độc chiếm được... chị và em cũng giống nhau...."

"Hừ!"

Nguyệt Nha Nhi dường như không thích cách nói chuyện của dì Bạch, cười lạnh nói : "Em không tin trên đời này lại có người như vậy... chị, không phải em nhiều chuyện, nhưng sao chị có thể dễ dàng tha thứ cho việc hắn có nhiều đàn bà như vậy?"

" Nguyệt Nha Nhi, em nghe chị nói.... em không biết Hạo Vân, em không biết con người của hắn thế nào... Hạo Vân mặc dù bác ái, nhưng hắn thật sự là người đàn ông tốt. Có lẽ, em sẽ thật sự thích hắn" Dì Bạch nói.

"Chị, nghe chị nói như vậy, em càng muốn nhanh chóng gặp mặt Hạo Vân..." Nguyệt Nha Nhi nói : "Em chưa nhìn thấy chị đánh giá một người đàn ông nào cao như vậy..."

"Nguyệt Nha Nhi... việc này chờ về sau hãy nói, đêm nay chị đến tìm em, có vài chuyện muốn nói với em.." Dì Bạch sửa lại nụ cười trước đó bằng khuôn mặt nghiêm túc : "Lần này chị đã hạ quyết tâm, nhất định phải diệt trừ Hoa Thiết Thụ, Tuyết Như Vân và Phong Vân.... Chuyện này cần em trợ giúp, em có thế lực lớn nhất trong Phong Hoa Tuyết Nguyệt..."

"Chị... tuy rằng chúng ta là chị em, nhưng có một số việc không thể vì tình cảm mà làm quá. Vận mệnh của Thiên Phạt thành do tổ tiên truyền xuống, bây giờ chị muốn độc bá nó, hủy bỏ quyền lợi của thành chủ, như vậy có thích hợp không? Đương nhiên, em là em gái của chị, bên em không có vấn đề, chị cũng biết, em không màng danh lợi, nhưng mà chị có nghĩ đến không, trăm ngàn dân trong Thiên Phạt thành sẽ nghĩ thế nào?" Nguyệt Nha Nhi trầm giọng nói : "Trước khi làm chuyện này, chị phải suy nghĩ đến hiệu quả và ảnh hưởng của nó. Nếu chị muốn diệt trừ bốn thành chủ của Phong Hoa Tuyết Nguyệt, như vậy sẽ có thể dẫn đến nội chiến... Chị cũng biết, gia tộc Morgan luôn đối đầu với chúng ta, một khi trận chiến bên trong của bọn họ kết thúc, thì cũng sẽ tập trung lực lượng đối phó chúng ta... Lúc này chúng ta cần phải đoàn kết lại... Nếu chị cứ quyết định làm thế, em nói thật, em sẽ không đồng ý cho chị làm vậy.. Đương nhiên, chị là trưởng nữ của Bạch gia, dựa theo quy định của tổ tông, em phải nghe lời chị, nếu chị ra lệnh như vậy, em nghĩ em cũng không phản kháng..."

Nghe Nguyệt Nha Nhi nói vậy, dì Bạch thở dài nói : "Nguyệt Nha Nhi, những cái em nói chị đều biết, nhưng mà em cũng biết, đám người Phong Vân, Hoa Thiết Thụ, Tuyết Như Vân đã không còn chịu an phận như trước, dã tâm của bọn họ càng lúc càng bành trướng, bọn họ đã bị lợi ích làm cho mù quáng. Bọn họ đã quên mất bản thân là tôi tớ của Bạch gia... Mười năm trước bọn họ đề nghị tìm người có duyên trong Thiên Phạt thành, cái này rất rõ ràng, bọn họ muốn nhúng chàm Thiên Phạt, muốn phân tán quyền lực của Bạch gia... Tình huống của Thiên Phạt thành mấy năm nay thế nào, chị nghĩ em rõ ràng hơn chị. Tuyết thành của Tuyết Như Vân còn đỡ, nhưng Phong thành và Hoa thành đã như thế nào rồi... Nếu chúng ta tiếp tục mặc kệ, thì không bao lâu sau, đào nguyên thế ngoại của chúng ta sẽ biến thành một tòa thành dục vọng..."