Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 687: Bị thương (1 + 2)





Phương Hạo Vân khẽ cười nói : "Quả là trùng hợp, lão bất tử xem ra Phong thành cũng bị ông khống chế rồi... Tôi thật không rõ, ông đã già đầu như vậy rồi, vì sao không thể sống yên ổn một chút, sao lại phải ** theo giới trẻ làm gì? Ông không sợ cái thân già của ông không chịu nổi à?"

"Hừ!" Tôn giả hừ lạnh nói : "Phương Hạo Vân, ngươi lẻn vào Phong thành có mục đích gì ta đều biết, có điều ta phải nói cho ngươi biết, ngươi đang nằm mơ!"

Dừng lại một chút, tôn giả nói tiếp : "Hôm nay không có tiểu thư Bạch gia bảo vệ ngươi, ta xem người sẽ làm gì đây"

"Haha!"

Phương Hạo Vân khẽ cười : "Nghe khẩu khí của ông, ông đang muốn giết tôi à? Ông cảm thấy rằng ông đủ trình sao?"

"Ngươi cảm thấy thế nào?" Tôn giả cười nói : "Phương thiếu gia, theo một ý nghĩa nào đó, ta với ngươi đều cùng một loại người, chúng ta đều là vật thử nghiệm của đàn bà Bạch gia. Ta cảm thấy rằng chúng ta hẳn là nên đồng tâm hiệp lực mới đúng..."

"Ông sai rồi!"

Phương Hạo Vân lắc đầu :" Tôi và ông không cùng một loại người... tôi và ông là hai loại người hoàn toàn khác nhau... Ông chỉ vì lợi ích của chính mình, còn tôi là vì lợi ích của Bạch gia, của gia tộc thủ hộ. Hơn nữa tôi và dì Bạch... cũng chính là dì Tố, là bạn, là bạn rất thân mật, trong lòng tôi có dì ấy, mà trong lòng dì ấy cũng có tôi... Nói cách khác, mục tiêu theo đuổi của chúng ta khác nhau..."

Lời này vừa nói ra, tôn giả lập tức cười nói : "Ngươi thật ngây thơ... đã là lúc nào rồi, mà ngươi vẫn còn tin tưởng mấy cái lời buồn cười đó... Đàn bà Bạch gia là loại đàn bà độc ác nhất, ích kỷ nhất trên đời này. Trong mắt của các nàng, ngươi và ta chỉ là công cụ có lợi ích mà thôi... Đúng vậy, trong mắt các nàng, đàn ông trong thiên hạ này chỉ là công cụ thôi, ngươi đừng tưởng tượng mình cao thượng như vậy, cũng đừng tự đánh giá mình cao. Ngươi chỉ là công cụ..."

"Nói bậy!"

Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Lão bất tử, đây là chổ khác nhau của tôi và ông. Ông rất cố chấp, người khác tôi không dám nói, nhưng dì Bạch đối với tôi tuyệt đối thật tâm thật lòng. Đối với Bạch gia cũng thật tâm thật lòng. Đừng có suy bụng ta ra bụng người. Ông đối với người khác thế nào, thì người ta sẽ đối xử lại với ông như vậy..."

"Ngươi lại sai rồi!"

Tôn giả khinh miệt nói : "Ý nghĩa của ngươi bây giờ rất giống ta lúc trước... ta hoàn toàn có thể hiểu được... Làm một người từng trải, ta phải nhắc nhở ngươi, đừng coi đàn bà Bạch gia tốt quá. Các nàng đều là kẻ dối trá. Những cái ngươi thấy chỉ là vẻ bề ngoài thôi... Thiên Phạt chỉ là một mở đầu, điều cuối cùng mà đàn bà Bạch gia muốn chính là làm chủ thiên hạ, làm chúa tể của thế giới này..."

"Lão bất tử, ông thật đáng thương, thật bi ai.. Ông sống đến nông nổi này, thật sự đúng là không còn ý nghĩa gì..." Phương Hạo Vân trầm giọng nói : "Không cần nhiều lời, ông và tôi căn bản không đi chung đường... Nghe nói ông đã luyện thành Duy Ngã Độc Tôn công, hôm nay tôi muốn lĩnh giáo một chút, hy vọng ông đừng để tôi thất vọng..."

"Muốn chết!" Sự cố chấp của Phương Hạo Vân đã làm cho kế hoạch chiêu hàng của tôn giả tan biến, hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt hiện lên một tia sát khí.

"Lão bất tử, đừng có mạnh miệng, hươu chết về tay ai cũng chưa biết ..." Phương Hạo Vân quát lạnh một tiếng.

Khi nói chuyện, cả hai đều đã bắt đầu tấn công, hành động nhanh như điên, động tác nhanh như gió, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sự uy hiếp đối phương lớn vô cùng, thanh thế vô cùng to.

Tôn giả hít sâu một hơi, đem Độc Tôn đao từ trước đến giờ chưa từng lấy ra, chém lên người của Phương Hạo Vân.

Độc Tôn đao là đại đao xứng đôi với Duy Ngã Độc Tôn công của tôn giả, uy lực rất kinh hồn, từ khi luyện thành đến giờ vẫn chưa từng lấy ra sử dụng bao giờ.

Hôm nay đối chiến với Phương Hạo Vân, hắn ta không dám khinh thường, trực tiếp dùng đao tượng trưng cho địa vị và thân phận ra.

Phương Hạo Vân cũng không sợ, Thiên Phạt cũng giơ lên đón đao, binh khí của hai người đều không phải là vật tầm thường, sau khi va chạm liền bộc phát một lực lượng kinh người, đồng thời cũng phát ra một tiếng nổ vang trời.

Một kích trôi qua, hai người đồng thời lui về sau.

Trong đôi mắt của tôn giả hiện lên sự ngạc nhiên, dùng ngón tay trái lướt nhẹ lên lưỡi đao, một dúm máu đỏ tươi đọng lại trên thân đao, Độc Tôn đao đột nhiên chấn động, phát ra hàng ngàn hạng vạn tiếng than oán của linh hồn, khiến cho lòng người chấn động.

"Đi chết đi!"

Tôn giả nhẹ nhàng giơ Độc Tôn đao lên, sát khí mãnh liệt toát ra từng đợt từ ĐộcTôn đao, giống như những tia chớp vậy, điên cuồng lao về hướng Phương Hạo Vân.

Luồng sát khí sống động này hầu như đã che kín tất cả đường lui của Phương Hạo Vân, trong tình huống như vậy, hắn đành phả chống đỡ.

Lúc đầu Phương Hạo Vân không coi một đao của tôn giả ra gì, nhưng mà nhanh chóng phát hiện ra, đao thế của tôn giả không hề đơn giản.

Phương Hạo Vân hoảng sợ, vội vàng thúc dục chân khí bên trong cơ thể, kích thích lực lượng cường đại ra, hai tay nắm chặt Thiên Phạt, dùng cả lực lượng của Thiên Phạt để tấn công.

Trong lúc nhất thời, Thiên Phạt dường như đã thay đổi, trở nên quái dị khác thường.

Phương Hạo Vân múa cổ tay, Thiên Phạt lập tức chém ra một luồng sát lạnh.

Tôn giả rất kinh ngạc, hắn ta vạn lần không ngờ rằng Phương Hạo Vân cũng có thế kích thích được sát khí lợi hại như vậy. Hít sâu một hơi, tôn giả trầm giọng nói : "Không tồi, ngươi quả thật rất có năng lực, hèn chi hai tên ngu xuẩn Phong Vân và Tuyết Như Vân lại chết trong tay ngươi..."

Dứt lời, tôn giả đột nhiên lộ ra thần sắc quỷ dị, chậm rãi chém ra một đao, đao này tuy rằng thoạt nhìn không có vẻ kinh thiên gì cả, nhưng sát khí ẩn giấu bên trong đó làm cho người ta không dám khinh thường.

Trong tình huống này, Phương Hạo Vân không dám do dự, tập trung lực lượng tung ra một đao, đao thế giống như một quả cầu lửa vậy.

"Ầm ầm!"

Binh khí của hai người chạm vào nhau, và phát ra một tiếng nổ chấn động trời đất, khiến cho võ sĩ bốn phía đều tập trung về đây.

"Lui ra!"

Tôn giả cười ha hả, nói : "Phương Hạo Vân, ta càng ngày càng thích ngươi, công phu của người làm ta rất tò mò, ta thật sự muốn biết ngươi làm thế nào luyện được..." Nói xong, tôn giả chém ra một đao.

Một đao này không có tốc độ cực nhanh, nhưng lực lượng lại cực lớn, đao khí giống như là có sinh mệnh vậy. Phương Hạo Vân không tính sẽ tránh, bởi vì đao khí đến quá nhanh, cho dù hắn dùng toàn lực lui về sau, thì cũng không chạy thoát được.

"Ầm!"

Lại một tiếng nổ vang lên, thân đao của hai người lại chạm vào nhau. Giờ phút này, khuôn mặt của hai người chỉ còn cách khoảng một gang tay, khóe miệng của tôn giả hiện lên một nụ cười : "Phương Hạo Vân, nếu ngươi và ta liên thủ, thế giới này sẽ là của chúng ta, hay là ngươi suy nghĩ lại đi?"

"Hừ!" Phương Hạo Vân tức giận nói: "Đừng có tốn nước miếng nữa... có bao nhiêu bổn sự thì cứ việc lấy ra đi..."

"Haha..." Tôn giả cười điên cuồng : "Tính tình của ngươi ta rất thích... ta giết ngươi cũng thấy tiếc lắm..."

Phương Hạo Vân không nói nhiều, trả lời bằng một đao đâm đến.

Tôn giả nhảy lên, liên tục tránh né công kích, cùng lúc đó, Độc Tôn đao trong tay hắn cũng không ngừng chém ra, đao khí lập tức lao ra, những tia sáng màu đen hiện lên liên tục.

Phương Hạo Vân quát lạnh một tiếng, giơ Thiên Phạt lên hóa giải.

Tôn giả lại giơ Độc Tôn đao lên, chém về hướng Phương Hạo Vân, giữa không trung tuôn ra vài dòng khí đen, giống như là muốn nuốt chửng Phương Hạo Vân vào trong đó.

Trong lòng Phương Hạo Vân âm thầm kinh hãi, tuy rằng đao khí còn cách khá xa, nhưng hắn cảm thấy rằng uy lực của một đao này tuyệt đối không thể coi thường được.

Phương Hạo Vân quát một tiếng, chân khí nội gia tung ra một lượt, hai tay nắm chặt Thiên Phạt, hung hăng bổ đến.

"Ầm!"

Tiếng nổ thứ ba vang lên, hai lực lượng va chạm vào nhau, lực lượng ngang nhau, quất quít lấy nhau, chậm rãi tiêu tán.

Tôn giả hít sâu một hơi, cười nói : "Thiên Phạt quả nhiên là một bảo bối, đáng tiếc là năm đó ta không rõ ràng được bí mật bên trong, nếu không thì ta cũng không có kết cục này... Phương Hạo Vân, để Thiên Phạt lại, ta tha mạng cho..." Với cảnh giới của tôn giả, có thể nhìn ra cảnh giới của Phương Hạo Vân. Hắn biết rõ, sở dĩ Phương Hạo Vân có thể chống đỡ với hắn, hoàn toàn là nhờ có Thiên Phạt.

"Ta xem ngươi kiên trì đến mức nào..." Nói xong, tôn giả lại chém ra một đao, luồng khí màu đen cuồn cuộn trào ra.

Phương Hạo Vân càng đánh càng thuận, hắn cảm thấy rằng Thiên Phạt đã liên hệ chặt chẽ hơn.

Giơ đao lên đơ, đòn tấn công của hai người chạm vào nhau, và phát ra một tiếng nổ lớn. Nguồn: http://truyenfull.vn

Hai người nhanh chóng văng ra khỏi vòng chiến.

Khi Phương Hạo Vân vừa mới thở phào được một hơi, tôn giả lại thừa cơ chém ngang một đao, Phương Hạo Vân quát lớn một tiếng, giơ Thiên Phạt lên đỡ.

Tôn giả cười lạnh, tập trung lực lượng toàn thân, lại tế một giọt máu lên thân đao, thân đao run rẩy thật mạnh, và khí đen càng lúc càng toát ra mạnh mẽ và dày đặc hơn.

Phương Hạo Vân nhíu mày, sắc mặt hơi ngưng trọng lại, dồn hết lực lượng toàn thân xuống hai chân để lui về sau tránh thoát đòn tấn công. Tôn giả dường như không ngờ rằng lần này Phương Hạo Vân không đánh mà lại lui, cho nên kết quả là đánh hụt một cái.

Sau khi ngạc nhiên ngắn ngủi, tôn gia hét lớn một tiếng, phất tay lên chém ra, luồng sáng đen lao về hướng Phương Hạo Vân, giống như một con dã thú đang há mồm muốn nuốt chửng hắn vậy.