Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 761: Thần phục (3)





"Không được!"

Long Hi Phượng nói :"Mẹ, cuộc chiến của hai người bọn họ căn bản là không phải thứ mà chúng ta có thể can thiệp vào .... Chúng ta cứ ở đây chờ thôi, tin tưởng con, Hạo Vân sẽ không thất bại đâu..."

"Cố lên!" Mộc Nguyệt Dung hò hét một tiếng.

"A...."

Đột nhiên, Nam Cung Kiếm kêu đau một tiếng, bởi vì Tịnh Thế Tử Viêm trong cơ thể của hắn trước đó đã bắt đầu phát lực ra, phá hủy kinh mạch của hắn.

Phương Hạo Vân thấy thế, biết thời cơ đã đến, khẽ quát một tiếng, Thiên Phạt trong tay rực lên ánh lửa tím đậm, đao ảnh xuống như núi, chém về hướng Nam Cung Kiếm.

Nam Cung Kiếm không thể nào suy nghĩ đến Tịnh Thế Tử Viêm đang quậy phá trong cơ thể nữa, hợp lực lạ chống đỡ sát chiêu của Phương Hạo Vân, mỗi lần tiếp một đao, khí huyết trong cơ thể của hắn liền bị chấn động mạnh một lần, sau vài chiêu, hắn đã trở nên đuối sức thấy rõ.

Nhìn thấy thắng lợi đã đến trước mắt, Phương Hạo Vân thúc dục lực lượng của Thiên Phạt, tung đao mang có chứa Tịnh Thế Tử Viêm mà ra, bay về hướng Nam Cung Kiếm. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Ầm!"

Một tiếng nổ lớn, cuối cùng Nam Cung Kiếm đã bị đánh trúng, văng ra xa té ngã xuống đất. Hắn cảm thấy cổ họng ngọt ngọt, và máu tươi lập tức phun ra, lực lượng trong cơ thể tan rã trong nháy mắt.

Hai cái răng nanh trong miệng lập tức nát ra...

Cái dấu hiệu này nói lên rằng lực lượng của hắn đã không còn.

Con mắt của Phương Hạo Vân hiện lên sát ý mãnh liệt, chỉ thấy tay phải của hăn đang vung lên, chém về hướng Nam Cung Kiếm. Mà Nam Cung Kiếm lúc này đã kiệt sức rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta chém mình.

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một âm thanh : "Hạo Vân, để tôi ..."

Quay đầu nhìn lại, người nói chính là Mộc Nguyệt Dung, bà ta cùng đi với Long Hi Phượng đến, nói : "Hạo Vân, để tôi ra tay. Kẻ đã giết chết con của tôi, tôi muốn tự tay cắt đầu của nó ..."

"Tàn nhẫn lắm!"

Do đã mất hết lực lượng của ác ma, cho nên Nam Cung Kiếm đã trở về hình người lại, liếc mắt nhìn Mộc Nguyệt Dung, vẻ mặt đầy bi phẫn : "Tôi và bà tốt xấu gì cũng từ là mẹ con, chẳng lẽ bà thật sự không còn chút tình cảm nào sao?"

"Hừ!"

Mộc Nguyệt Dung cười lạnh khinh thường, nói : "Nam Cung Kiếm, mày còn mặt mũi nói với tao những lời đó sao ... Nếu không phải do Hạo Vân ở đây, thì sợ rằng tao đã chết dưới tay của mày ..."

"Chị dâu, em si mê chị hai mươi năm nay, trong lòng chưa từng có ý định nào khác, có lẽ ngay cả sắt đá cũng bị em làm cho cảm hóa, vì sao ... vì sao lại đối xử với em như vậy?" Nam Cung Kiếm đau lòng gào lên : "Em không cam tâm, không cam tâm...."

Long Hi Phượng cười khinh miệt, nhìn Nam Cung Kiếm, nói :"Ngay từ lần đầu tiên cậu đã sai rồi, cậu tự tay giết chết người anh cùng cha khác mẹ với mày, chỉ dựa vào điều này thôi, cậu đã không được tha thứ ..."

"Nhưng mà chị không thích Nam Cung Hoành ..."

"Thì sao?"

Long Hi Phượng thản nhiên nói : "Tôi thừa nhận, lúc trước tôi quả thật không thích Nam Cung Hoành, nhưng tôi đã hạ quyết tâm lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó rồi. Tôi cũng quyết định sống tốt cuộc đời của mình, nhưng mà cậu đã tự tay hủy hoại cuộc sống của tôi, hạnh phúc của tôi ... Nam Cung Kiếm, tôi hận cậu chết đi được..."

"Ha ha ..."

Nam Cung Kiếm đột nhiên bật cười, vẻ mặt của hắn dường như hơi điên : "Xem ra tôi thật sự quá ngây thơ rồi ... Tôi vốn tưởng rằng trên đời này có cái gọi là tình cảm. Nhưng các người ... Mộc Nguyệt Dung, tôi thừa nhận tôi đã giết con trai của bà, anh của tôi. Nhưng bà không có giết chết em ruột của bà, mẹ ruột của tôi sao? Bà và tôi, căn bản là không có gì khác nhau, chúng ta cũng cùng là một người ..."

Nói xong câu đó, Nam Cung Kiếm quay đầu nhìn Long Hi Phượng, nói : "Chị dâu, chị cũng chẳng phải thứ tốt lành gì... Ngay cả người thân của mình mà chị cũng không buông tha... chị nghĩ chị là cái gì hả ..."

" Nam Cung Kiếm tôi có được ngày hôm nay, cũng là do các người ban tặng... Tôi không cam lòng ..."

"Đi chết đi!" Không đợi Nam Cung Kiếm dứt lời, Mộc Nguyệt Dung và Long Hi Phượng đã cùng nhau tấn công, chặt bỏ đầu của Nam Cung Kiếm.

Nhìn thấy Nam Cung Kiếm chết không nhắm mắt, Mộc Nguyệt Dung hừ nói : "Mày không cam lòng thì thế nào ... Loại ác ma giống như mày, nên xuống địa ngục từ sớm đi ..."

Tuy miệng nói vậy, nhưng nhớ lại chuyện hồi nãy, trong lòng của bà không khỏi run lên. Chuyện hôm nay, nếu không có Phương Hạo Vân ở đây, hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Vì để diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn, nên Phương Hạo Vân tung Tịnh Thế Tử Viêm ra, đốt cháy hoàn toàn xác chết của Nam Cung Kiếm, không còn sót lại gì.

Đến lúc này, cả ba người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Dừng lại một chút, ba người đi ra phòng khách, kiếm chổ ngồi xuống, Phương Hạo Vân nói : "Tai họa ngầm Nam Cung Kiếm đã hoàn toàn được giải quyết, tôi có việc đi trước, còn về chuyện Nam Cung thế gia các người, ngày mai các người cho tôi một câu trả lời thuyết phục là được..." Trải qua trận chiến này, cách nói chuyện của Phương Hạo Vân dường như cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

"ừ!"

Mộc Nguyệt Dung gật đầu, nói : "Phương thiếu gia, mặc kệ là nói thế nào, tôi cũng đều phải cảm ơn cậu ..."

"Lời dư thừa không cần phải nói, là địch hay là bạn, tùy vào suy nghĩ của bà ..." Phương Hạo Vân nói xong liền xoay người bước đi.

"Khoan đã!"

Mộc Nguyệt Dung do dự mãi, rốt cục đã mở miệng gọi Phương Hạo Vân lại, lấy hết dũng khí ra, nghiêm túc nói : "Phương thiếu gia, không cần chờ ngày mia, tôi cũng đã quyết định rồi, từ giờ trở đi, Nam Cung thế gia sẽ thần phục cậu... Từ nay về sau sẽ nguyện trung thành ..."