Hoán Nhật Tiễn

Chương 2: Q.1 - Chương 2: Chương 01 - Phần 02






Khu vực phía tây Thanh Thủy trấn là một vùng núi hoang vu, cỏ cây rất ít, chỉ có một ngôi nhà cỏ cô quạnh nằm trên sườn núi, phía trước nhà không treo biển hiệu, chỉ có một chiếc lò sắt, một tấm đe sắt, xung quanh bày la liệt những công cụ dùng để rèn sắt. Trong lò lác đác mấy đốm lửa đã sắp tàn, trên chiếc đe sắt cũng loang lổ những vết han gỉ, xem chừng thường ngày chẳng có mấy người đến đây, việc làm ăn không được tốt lắm.
Tiểu Huyền gọi liền mấy tiếng mà không thấy ai đáp lại, bèn ngoảnh đầu nói với Phùng Phá Thiên: “Cha ta lên núi lấy đá rồi, chẳng biết bao giờ mới về, nếu ông không có việc gì khác thì cứ ở lại đây đợi. Ta...” Nó đưa mắt nhìn Hỏa Vân Câu, muốn nói song lại thôi, rõ ràng là muốn được thử cưỡi ngựa.
Phùng Phá Thiên nghĩ bụng, nghe người giới thiệu mình đến đây nói, Dương thiết tượng kỹ nghệ siêu quần, thuật rèn sắt thiên hạ vô song, vốn cho rằng nhất định là một nhân vật nổi danh trên giang hồ, chẳng ngờ nơi này lại hoang vắng như vậy, xem chừng thường ngày cư dân xung quanh cũng chẳng mấy khi đến rèn đúc đồ sắt, thực không rõ tại sao ông ta lại ở lại đây, chẳng lẽ là một bậc cao nhân lánh đời? Chi bằng mình hãy hỏi đứa bé này một chút, không chừng có thể thăm dò được lai lịch của ông ta.
Phùng Phá Thiên lập tức xuống ngựa, giao dây cương cho Tiểu Huyền. Tiểu Huyền cả mừng nhận lấy nhưng Phùng Phá Thiên lại không buông tay. “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Đến nơi này đã được bao lâu?”
Tiểu Huyền sớm đã cảm thấy ngứa ngáy như có kiến bò trong bụng, lại sợ Phùng Phá Thiên đổi ý, đành trả lời:
“Từ nhỏ ta đã sống ở đây, năm nay mười hai tuổi.”
Phùng Phá Thiên lại hỏi: “Thế mẹ ngươi đâu?”
Tiểu Huyền chấn động, trên mặt hiện lên một vẻ hết sức kỳ quái, khẽ lắc đầu, đáp: “Ta không biết. Ta từ nhỏ đã sống với cha, mỗi lần hỏi đến mẹ ta, ông ấy đều thở dài một hơi, sau đó không chịu nói gì.” Nói tới đây, nó bất giác hơi cụp mắt xuống.“Ta nghĩ, chắc bà ấy đã qua đời rồi.”

Phùng Phá Thiên tuy đã xông pha giang hồ nhiều năm, lòng dạ cứng rắn, nhưng thấy một đứa bé thông minh, lanh lợi như vậy kể ra thân thế đáng thương thì cũng động lòng trắc ẩn, không nỡ hỏi tiếp. Hắn buông sợi dây cương, cẩn thận dặn dò: “Ngươi cẩn thận một chút, con ngựa này rất nóng nảy, nhớ đừng để bị ngã đấy!”
Tiểu Huyền cười hì hì một tiếng, đưa tay khẽ vuốt bờm Hỏa Vân Câu. “Cha ta nói rồi, ngựa hiểu tính người, chỉ cần ông tốt với nó, nó cũng sẽ tốt với ông. Hỏa Vân lão huynh, huynh nói xem có đúng như vậy không nào?” Nói đến câu cuối cùng, nó kiễng chân lên, kề sát chiếc tai nhọn của con ngựa mà khẽ thì thầm.
Phùng Phá Thiên thấy Tiểu Huyền thú vị như vậy, không kìm được khẽ mỉm cười.
“Tiểu Huyền, con làm gì đấy?” Một giọng nói vọng tới từ đằng xa. Phùng Phá Thiên ngước lên nhìn, thấy một đại hán vận áo xanh đang bước như bay từ trên sườn núi xuống, hai tay xách theo hai chiếc giỏ lớn, tốc độ cực nhanh, chỉ sau một thoáng đã tới trước ngôi nhà cỏ.
Tiểu Huyền hạ thấp giọng nói với Phùng Phá Thiên: “Ông đừng nói ra chuyện chúng ta đánh cược, cha ta không cho phép ta ra ngoài khoe mẽ đâu.” Nhìn vẻ mặt sợ hãi của nó thì chắc hẳn thường xuyên đánh cược với người ta, e là còn vì thế mà phải chịu không ít nỗi khổ.
Phùng Phá Thiên chăm chú quan sát người vừa tới, không kìm được thầm khen ngợi. Vị Dương thiết tượng này lưng hùm eo gấu, vai rộng ngực nở, mày rậm râu dài, mắt sáng như sao, cực kỳ tráng kiện... Trong hai chiếc giỏ kia đựng đầy những khối đá lớn, e là phải nặng tới mấy trăm cân, vậy mà vẫn có thể xách theo dễ dàng, hiển nhiên là có võ công không kém. Nhìn tướng mạo thì còn chưa tới bốn mươi tuổi, rõ là vẫn đang trong độ tráng niên, vậy nhưng hai hàng tóc mai đã điểm bạc.
Phùng Phá Thiên cung tay, nói: “Tại hạ Phùng Phá Thiên, đến xin Dương huynh giúp nối lại một món binh khí.”
Dương thiết tượng khom người đáp lễ, trên khuôn mặt thoáng hiện vẻ nghi hoặc. “Làm sao Phùng huynh lại tìm được tới nơi này?”

Phùng Phá Thiên cung kính đáp: “Có một vị bằng hữu giới thiệu ta tới đây. Y nói kỹ thuật rèn đúc của Dương huynh thiên hạ vô song, bất kỳ món binh khí bị hư hại nào vào tay Dương huynh đều có thể trở lại như mới, do đó ta mới mạo muội tới làm phiền.”
“Tiểu Huyền, con không được động đến con ngựa đó.” Dương thiết tượng nghiêm nghị đưa mắt liếc nhìn Tiểu Huyền, sau khi thấy Tiểu Huyền trề môi lùi qua một bên mới lại quay sang nói với Phùng Phá Thiên: “Huynh đài ắt hẳn đã nhận nhầm người rồi. Dương mỗ chỉ là một kẻ thôn phu nơi sơn dã, thường ngày giúp đỡ thôn dân sửa cái lưỡi cày, vá chiếc nồi thủng, làm gì có cái gọi là thuật rèn đúc thiên hạ vô song. Chỉ e Phùng huynh đã phí công đi chuyến này rồi!”
Phùng Phá Thiên nghe Dương thiết tượng nói vậy thì đời nào chịu tin, đoán chừng y ẩn cư nơi đây lâu năm, tất nhiên không muốn để lộ tung tích, trước tiên chỉ đành lấy lợi mà dụ. Hắn bèn cởi thanh đao đeo bên hông phải ra, đưa tới bằng hai tay. “Không giấu gì Dương huynh, thân phận của tiểu đệ thực ra là Xích Xà hữu sứ của Mị Vân giáo. Thanh bảo đao này có tên gọi “Việt Phong”, là bảo vật trấn giáo của bản giáo. Nếu Dương huynh có thể giúp đỡ nối lại thanh đao này, trên dưới Mị Vân giáo nhất định sẽ cảm kích vô cùng, ắt có hậu lễ dâng lên.”
“Xích Xà hữu sứ? Cái tên này thật... đáng... yêu!” Trước mặt cha, tuy Tiểu Huyền đã tỏ ra ngoan ngoãn hơn nhiều nhưng vừa nghe thấy cái tên kia vẫn buột miệng thốt lên. Có điều, nó vốn muốn nói cái tên này thật đáng sợ nhưng lại bị Dương thiết tượng trừng mắt nhìn nên mới vội vàng sửa lời. Nó không biết rằng trong Mị Vân giáo, hữu sứ được gọi là Xích Xà, tả sứ được gọi là Thanh Hạt, đây là tên của các vị thần được giáo phái này tôn thờ.
“Mị Vân giáo?” Dương thiết tượng hơi biến sắc mặt, trầm ngâm không nói gì.
Phùng Phá Thiên cũng không thúc giục, chỉ nghĩ bụng, với danh tiếng của Mị Vân giáo, chẳng sợ Dương thiết tượng không nghe theo, thế là hắn bèn đứng lặng lẽ một bên chờ đối phương đưa ra quyết định. Trong lúc không có việc gì làm hắn còn nháy mắt với Tiểu Huyền, sau lại lè lưỡi làm bộ uốn lượn như con rắn khiến Tiểu Huyền muốn cất tiếng cười lớn nhưng lại không dám, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, khuôn mặt vì kìm nén quá mức nên càng lúc càng đỏ bừng.
Mị Vân giáo có tổng giáo đàn nằm tại vùng Đại Lý, Điền Nam, tín đồ đa phần là người các dân tộc thiểu số như Di, Miêu, Dao, Bạch, Thái... thế lực rất lớn, cùng với Vô Niệm tông ở Kỳ Liên Sơn, Tịnh Trần trai ở Bắc Nhạc Hằng Sơn, Phi Thường đạo ở Đông Hải hợp xưng là thiên hạ tăng đạo tứ phái. Nghe đồn giáo phái này tin thờ thần rắn, tín đồ đa phần đều biết điều khiển các giống độc vật như rắn và bọ cạp, lại có hành tung quỷ dị, ít người biết đến, càng hiếm khi đặt chân vào Trung Nguyên, cho nên bị người trong giang hồ coi là tà giáo.
Có điều, mấy chục năm trước, khai sơn giáo chủ Lục Vũ của Mị Vân giáo lại là một nhân vật lừng danh trên giang hồ, dựa vào một bộ Mị Vân chưởng pháp mà uy chấn võ lâm, về sau vì kết oán với Long phán quan trong sáu đại tông sư tà phái nên mới đến vùng Điền Nam thành lập Mị Vân giáo, đối nghịch với Cầm Thiên bảo của Long phán quan ở đất Xuyên Đông.

Sáu năm trước, Mị Vân giáo phát sinh nội loạn, vợ chồng giáo chủ Lục Vũ bị thủ hạ ám hại bỏ mình, đứa con duy nhất cũng không rõ tung tích, sau đó cháu ông ta là Lục Văn Uyên đứng ra kế thừa ngôi vị giáo chủ.
Lục Văn Uyên tính tình nhu nhược, không có tài lãnh đạo, chỉ sau mấy năm, Mị Vân giáo đã suy yếu, quãng thời gian gần đây còn bị Cầm Thiên bảo chèn ép không ngóc đầu dậy nổi. Các vị trưởng lão trong giáo phái đều rất bất mãn với Lục Văn Uyên, trong đó Thanh Hạt tả sứ Đặng Cung còn liên thủ với ba người Lôi Mộc, Phí Thanh Hải, Cảnh Kha trong ngũ đại hộ pháp, mưu đồ lập em ruột của Lục Văn Uyên là Lục Vân Định lên làm giáo chủ, vì việc này mà phát sinh mâu thuẫn rất lớn với Xích Xà hữu sứ Phùng Phá Thiên và hai người còn lại trong ngũ đại hộ pháp là Y Na và Hồng Thiên Dương. Cuối cùng, hai bên thương nghị với nhau, quyết định vào đầu tháng sau sẽ triệu tập giáo chúng về mở đại hội tuyển chọn lại giáo chủ.
Chẳng ngờ cách ngày mở đại hội nửa tháng, Việt Phong đao đột nhiên gãy lìa trong bao một cách khó hiểu. Thanh đao này không phải vật phàm, có thể cắt vàng chặt ngọc, chém sắt như bùn, được người trong giáo coi là thần đao, là bảo vật trấn giáo của Mị Vân giáo, xưa nay vẫn luôn được giao cho Phùng Phá Thiên bảo quản. Hắn thấy việc đao gãy này có vấn đề, lại gặp đúng lúc sắp chọn lại giáo chủ, trong lòng chỉ e có kẻ đang ngầm giở trò gây rối. Nếu các giáo đồ biết được chuyện bảo đao bị gãy, nhất định sẽ chỉ trích hắn hộ đao bất lực, kèm theo đó sẽ làm ảnh hưởng đến uy tín của Lục Văn Uyên.
Thanh Việt Phong đao đó có thể chém sắt như bùn, tất nhiên cực kỳ cứng rắn, vậy mà lại bị người ta âm thầm làm gãy, kẻ ra tay ắt hẳn là một cao thủ. Phùng Phá Thiên tự biết khó điều tra được gì nhưng dù sao trách nhiệm cũng thuộc về hắn, do đó đành một mặt phái người ngầm điều tra, một mặt suy nghĩ tìm cách ứng phó. Hắn nhủ thầm việc đã đến nước này, thần bất tri quỷ bất giác nối lại bảo đao mới là thượng sách. Vì sợ việc đao gãy bị tiết lộ ra ngoài, hắn không dám tìm người ở gần nhờ nối đao, vừa hay lại được nghe người ta nói đến bản lĩnh rèn đúc cao siêu của Dương thiết tượng, do đó mới chẳng quản gió mưa vội vã tìm đến Thanh Thủy trấn hoang vu này.
Vị Dương thiết tượng này chính là Đông Quy đệ nhất kiếm khách Hứa Mạc Dương năm xưa.
Sau ngày từ biệt Ám khí vương Lâm Thanh, Vật Do Tâm, Dương Sương Nhi ở U Minh cốc, Hứa Mạc Dương một mình lưu lạc khắp nơi. Y biết ở Tái Ngoại có nhiều người nhận ra mình là tướng quân trấn thủ thành Đông Quy năm xưa, còn ở Trung Nguyên thì lại chẳng có mấy ai biết khuôn mặt thật của y, do đó bèn đảo ngược họ tên, hóa danh thành Dương Mặc[4], đi thẳng một mạch xuống phía nam, lúc nào cũng hết sức cẩn thận nên chưa từng gặp điều rắc rối. Có điều, y thân là khâm phạm của triều đình, tất nhiên không dám đặt chân tới những nơi phố chợ náo nhiệt, sợ bị lộ tung tích. Huống chi y vốn cũng muốn tìm một nơi thanh tịnh để tập trung nghiên cứu Chú Binh thần lục mà Đỗ Tứ lưu lại, sau mấy tháng thì tới được Thanh Thủy trấn dưới chân núi Doanh Bàn này, trong lòng rất thích cảnh sơn thanh thủy tú cùng dân phong thuần phác ở nơi đây, thêm vào đó người dân ở đây cũng ít qua lại với bên ngoài, nên y liền ở lại suốt sáu năm qua.
[4] . Chữ “Mặc” này đồng âm với chữ “Mạc” trong Hứa Mạc Dương - DG.
Những năm qua, y luôn giấu giếm tài năng, lập chí báo thù, nhưng cũng biết bản thân khó mà địch lại võ công tuyệt thế của Minh Tướng quân nên chỉ một lòng nghiên cứu Chú Binh thần lục của phái Binh Giáp mà Đỗ Tứ lưu lại, chờ ngày sau chế thành Hoán Nhật tiễn trợ giúp Ám khí vương Lâm Thanh một tay, tất nhiên không muốn để lộ thân phận mà dẫn tới sự truy bắt của quan phủ. Trong thời gian đó, y mưu sinh bằng nghề rèn sắt, cuộc sống tuy thanh bần nhưng khiến hành tung không bị tiết lộ ra ngoài.
Đứa bé trai đó là nghĩa tử mà y thu nhận sáu năm trước, đặt tên là Kinh Huyền, muốn qua đó bày tỏ sự quan tâm đối với Thâu Thiên cung và Hoán Nhật tiễn. Có điều, Tiểu Huyền vì hồi nhỏ gặp cơn biến cố nên mất hết ký ức trước đây, Hứa Mạc Dương thương xót thân thế của nó, ở vùng sơn dã lại chẳng có việc gì làm, bèn truyền hết cho nó một thân sở học, nhưng chưa nói cho nó biết chút gì về thân thế của mình. Tiểu Huyền trước giờ vẫn luôn cho rằng mình chính là con ruột của Hứa Mạc Dương.
Nghe Phùng Phá Thiên nói rõ lai lịch, Hứa Mạc Dương trầm ngâm suốt hồi lâu. Y biết nơi này nằm trong phạm vi thế lực của Mị Vân giáo, nếu không đáp ứng giúp Phùng Phá Thiên nối lại Việt Phong đao, việc này ắt không thể kết thúc một cách êm đẹp, huống chi lúc này y còn muốn hỏi han một số tin tức từ Phùng Phá Thiên, vì thế bèn cất tiếng: “Không giấu gì Phùng huynh, ta ẩn cư ở nơi đây thực ra là để né tránh sự truy sát của kẻ thù. Giúp huynh nối bảo đao cũng không phải là không được, chỉ mong huynh chớ nên tiết lộ hành tung của ta ra ngoài.” Y vẫn chưa nắm được ý đồ thật sự của Phùng Phá Thiên, thầm nhủ cứ tạm thời dùng lời nói trấn an đối phương trước đã, sau này sẽ tìm cơ hội chuyển tới một nơi ở mới.

Phùng Phá Thiên thấy Hứa Mạc Dương đã đồng ý giúp mình nối lại bảo đao, trong lòng cả mừng, bèn lập tức nói: “Dương huynh yên tâm, việc ta đến đây không người nào hay biết, sau này tất nhiên ta sẽ không tiết lộ hành tung của Dương huynh với bất cứ ai.”
Hứa Mạc Dương khẽ gật đầu, hỏi: “Chẳng hay Phùng huynh nghe ai nói mà biết đến ta thế?” Câu hỏi này mới thực sự là mấu chốt, bởi mấy năm nay y vẫn luôn ẩn cư ở nơi này, thỉnh thoảng mới tới thành Tự Vĩnh cách đây mấy chục dặm để mua sắm ít đồ dùng, hiếm có người nào biết được nơi ở hiện giờ của y. Nếu Phùng Phá Thiên không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, sự nghi ngờ của y tất nhiên khó mà tan đi được.
Phùng Phá Thiên chậm rãi đáp: “Ta được nghe Tuyên lão đại của Lê Hoa Xã kể về Dương huynh. Chắc Dương huynh đã biết ta không hề nói dối.”
Tới lúc này Hứa Mạc Dương mới giật mình hiểu ra. Năm xưa, trong U Minh cốc nơi dãy Cách Vân ngoài Tái Ngoại, Ám khí vương Lâm Thanh từng dặn y lưu lại hành tung của mình cho nữ tử đeo món đồ trang sức hình mặt trăng khảm ngọc trong gánh hát đi lại trên giang hồ. Sáu năm nay, Lâm Thanh không rõ tung tích, y từng đi khắp các khu chợ ở vùng lân cận để thăm dò tin tức nhưng chẳng thu hoạch được gì. Còn Lê Hoa Xã kia là một gánh hát du đãng trên giang hồ, thường xuyên đi lại giữa hai vùng Điền, Việt[5]. Năm ngoái, Hứa Mạc Dương vô tình bắt gặp bọn họ trong thành Tự Vĩnh, lại vừa khéo nhìn thấy nữ tử đeo món đồ trang sức hình mặt trăng khảm ngọc, bèn giả làm người thích xem kịch, ngầm làm quen, lưu lại địa chỉ.
[5] . Điền là chỉ vùng Vân Nam, Việt là chỉ khu vực Quảng Đông, Quảng Tây - DG.
Nữ tử đó họ Tô, tên gọi Thiển Quân, tuy tuổi mới mười tám, đôi mươi, lại quanh năm suốt tháng lênh đênh phiêu bạt nhưng vẫn không hề thiếu cái khí chất phóng khoáng của nhi nữ giang hồ, hơn nữa còn thông minh, xinh đẹp, nói năng đĩnh đạc, đường hoàng, hẳn là người rất có lai lịch. Hứa Mạc Dương cô quạnh nhiều năm, tuy tự thẹn thua kém đối phương rất nhiều nhưng vừa gặp mặt đã thầm xao động, lại vừa khéo gặp lúc trong gánh hát có thanh kiếm gãy, y bèn thi triển chút bản lĩnh cỏn con nối liền thanh kiếm, và việc này đã bị ông chủ gánh hát là Tuyên lão đại nhìn thấy. Vị Tuyên lão đại đó hành tẩu giang hồ nhiều năm, quen biết rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, vừa nhìn thấy thứ kỹ thuật thần kỳ như vậy liền cố ý kết giao với Hứa Mạc Dương. Hứa Mạc Dương thứ nhất là kinh nghiệm giang hồ còn ít, thứ hai là những năm nay sống trong u uất, lòng vương đầy tâm sự, chỉ sau mấy chén rượu, hào khí ngày xưa lại tràn về, tuy chưa từng tiết lộ thân phận thực nhưng lại coi Tuyên lão đại là kẻ tri giao, còn kết bái huynh đệ.
Lúc này, nghe Phùng Phá Thiên nói ra cái tên Tuyên lão đại, Hứa Mạc Dương không biết nguyên cớ bên trong nhưng vẫn thầm trách Tuyên lão đại tự tiện tiết lộ hành tung của mình. Có điều, y cũng không tiện thoái thác, đành nói: “Đã như vậy, xin Phùng huynh hãy đợi một lát, giờ ta đi nối đao cho huynh ngay đây. Ta cũng không cần huynh cảm tạ gì, chỉ là ngày sau nếu có ai hỏi tới, mong huynh đừng nói ra tên của ta là được.”
Phùng Phá Thiên chú tâm quan sát, thấy dáng vẻ của Hứa Mạc Dương chân thành, bèn cung kính nói: “Dương huynh yên tâm, nếu không phải việc này có liên quan tới tính mạng của ta, Tuyên lão đại sẽ không dễ dàng tiết lộ tung tích của Dương huynh như vậy đâu. Huống chi, nếu có thể giúp đỡ nối lại bảo đao, Dương huynh thực sự là ân nhân của ta, có điều gì ta cũng xin nghe theo Dương huynh.” Hắn đã dẹp bỏ được mối tâm sự trong lòng, lại thấy Tiểu Huyền đang đứng ngẩn ngơ bên cạnh, bèn có ý lấy lòng: “Dương công tử còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có thân thủ phi phàm, quả là hổ phụ sinh hổ tử. Y đã thích cưỡi ngựa, chi bằng Dương huynh hãy để y cưỡi con Hỏa Vân Câu này của ta đi chơi một lát.”
Tới lúc này Tiểu Huyền mới dám rụt rè nhìn Hứa Mạc Dương, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ khẩn cầu