Hoàng Ân Hạo Đãng

Chương 49




Thành Hỗ Dương thắp đèn trắng đêm không ngủ, ở trên từng con phố lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng có những hàng binh mã xếp chỉnh tề, đến từng nhà lục soát tìm gián điệp người Di, có những thương hộ ỷ vào quan hệ thân thiết với quan phủ mà phản khảng, liền trực tiếp bị Hạ Hoài Linh giam giữ ném vào trong ngục, người đứng chịu mũi sào này không ai khác chính là Tằng gia.

Khi trời nhá nhem tối, Hạ Hoài Linh liền dẫn binh cùng Chúc Vân Cảnh tiến thẳng đến đại trạch Tằng, nhưng gã kia không vừa mà kêu hơn trăm hạ nhân đứng ngăn ở trước cửa không cho vào. Chúc Vân Cảnh thấy vậy, bèn chỉ liên tục cười giễu, hôm qua cửa hàng hắn bị hỏa hoạn còn kèm theo việc Nguyên Bảo bị trộm mất, ai biết rằng đây chỉ là trùng hợp hay có âm mưu, dù gì gã Tằng gia này vốn cũng cá mè một lứa với tên Trần Bác kia.

Thật không may lúc bấy giờ Tằng Cận Nam đã dẫn hai đứa con trai trưởng đến phía nam nhận hàng, chỉ để lại tên ngu ngốc Tằng Diệu Tổ này ở nhà trông giữ. Tằng Diệu Tổ vốn đang uống rượu mua vui, lại bị người ta kêu ra cho nên căn bản cũng không bình tĩnh nổi, khi nhìn thấy một đám quan binh vây quanh cửa vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trong của sự viện, thành ra cứ lớn tiếng la hét ai dám động vào Tằng gia sẽ phải trả giá đắt.

Trương tri phủ nghe tin chạy tới vừa hay nghe được Tằng Diệu Tổ hô lên câu “Ở thành Hỗ Dương này lão tử chính là vương pháp” suýt chút nữa đã lăn đùng ngã ra xỉu, chỉ hận tại sao hôm qua không nhốt ranh con này vào trong ngục, mà chỉ khuyên răn vài câu thả về nhà, kết quả chỉ mới một ngày lại rước thêm phiền phức cho gã.

Thấy Trương Liễu Nhâm xuất hiện, Chúc Vân Cảnh lạnh lùng quét mắt về phía hắn: “Vị Tằng thiếu gia này đốt cửa hàng ta lại giết người, thế mà hôm nay vẫn phách lối như thế, Trương đại nhân hôm qua có nói sẽ xử trí công bằng, vậy đây là xử trí mà tri phủ nói sao?”

Trương Liễu Nhâm đau khổ giải thích cho cả hai người họ: “Là hạ quan sơ sót,  hôm qua do hắn có nói sẽ nghe theo lời khuyên còn cam kết sẽ bồi thường tổn thất cho phu nhân, nên hạ quan mới tin…”

“Thôi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện hôm qua.”Hạ Hoài Linh lạnh nhạt ngắt ngang.

“Tướng quân, thực sự có gián điệp… tiến vào trong thành sao?”

Trương Liễu Nhâm chần chừ lên tiếng hỏi, mặt mày gã trở nên ủ dột. Gã được cấp quyền cai quản thành tri biên quan này, loại người tốt xấu lẫn lộn gì cũng có, chuyện có gián điệp cũng không lấy làm kỳ lạ, chỉ cần không gây ra đại loạn, thì gã cũng lười chả muốn quản, bây giờ Hạ Hoài Linh làm rùm beng lên lục soát khắp toàn thành, lại không biết người trà trộn vào là ai nghiêm trọng như thế nào, nếu như giờ thật sự xảy ra chuyện, đừng nói thăng quan phát tài, mà ngay cả cái mạng nhỏ này gã cũng sợ không giữ được.

Tằng Diệu Tổ kia vẫn còn ngang bướng kêu gào: “Chuyện có gián điệp vốn liên quan gì đến Tằng gia nhà chúng ta chứ! Ta cũng đâu có quen biết gián điệp nào!”

Hạ Hoài Linh nhấc tay lên, lập tức liền có người đi tới chế trụ đám người Tằng Diệu Tổ, cái đám người hộ viện võ như mèo quào kia cũng không đáng là gì với binh lính, chỉ mới ra tay hai ba cái đã bị đè xuống mặt đất. Hạ Hoài Linh lạnh lùng nói: “Tằng Diệu tổ ngăn cản quan binh ban sai, hiện tại tình nghi chứa chấp gián điệp, trước tiên giam giữ lại chờ thẩm tra.”

“Các ngươi ai dám!”Tằng Diệu Tổ vẫn còn muốn la hét, mới vừa mở miệng liền bị chặn lòng, sau đó bị lôi đi.

Hạ Hoài Linh cùng binh lính tiến vào từng viện lục soát, trên trán Trương Liễu Nhâm cứ liên tục đổ mồ hôi hột, còn ra vẻ cẩn trọng hỏi Chúc Vân Cảnh: “Phu nhân, rốt cuộc ngài cùng tướng quân đang tìm người nào vậy?”

Đôi mắt đen kịt Chúc Vân Cảnh nhìn chằm chằm cửa lớn Tằng gia, lạnh lùng nói: “Nếu như người biết được chuyện Trần Bác cấu kết cùng Tằng gia và đám người trong thương hội làm bậy, thì tốt nhất thành thật khai báo, hầu gia còn có thể bảo vệ người, bằng không, nếu như những người kia xảy ra chuyện, người… A..” (chú thích: nói hớ)

Nội tâm Trương Liễu Nhâm chợt cả kinh, trong nháy mắt, trong đầu gã tuôn ra vô số suy đoán, càng đoán càng cảm thấy hoảng hồn hơn.

Chúc Vân Cảnh không tiếp tục để ý tới gả nữa. Hạ Hoài Linh lật tung Tằng gia cũng không thu hoạch được gì, cũng không tìm thấy con trai mình đâu. Mà người ở Tằng gia cũng quá mức cẩn thận, trong kho hàng sau hậu viện không hề chứa hàng hóa gì không nên có, không lưu lại chút nhược điểm nào.

Bóng đêm dần trĩu nặng, quan bình trong thành không ngừng tăng nhanh khiến lòng người thấp thỏm. Hạ Hoài Linh cùng Chúc Vân Cảnh như không biết mệt mỏi liên tục tìm kiếm từng nhà, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề có kết quả.

Tới giờ hợi, Trương Liễu Nhâm đi đến lần hai, lúc này cả hai còn dẫn theo mấy người thương nhân đến cùng,  những người kia đều là người trong thương hộ, nhưng toàn bộ đều là những thương gia nhỏ không có chỗ đứng. Hạ Hoài Linh không rảnh tiếp kiến bọn họ, cho nên người đứng ra vẫn như cũ là Chúc Vân Cảnh.

Trương Liễu Nhâm giới thiệu từng người cho Chúc Vân Cảnh nghe, còn nói những người này mặc dù gia nhập thương hội, nhưng không được đám người Tằng Cận Nam coi trọng, bọn họ đều là những người làm ăn chân chính, cho nên không dám theo đám người Tằng Cận Nam buôn bán mấy thứ xấu xa kia, nhưng vẫn biết được chút ít chuyện trong thương hội.

Ở cái thành Hỗ Dương này có thể tìm được bao nhiêu người làm ăn chân chính chứ, cũng không biết trong lời nói gã nên tin bao nhiêu phần trăm, thế nhưng Chúc Vân Cảnh lười chẳng muốn vạch trần bọn họ. Có điều nếu như người quả thật đã tới rồi, có lẽ bọn họ bởi vì chuyện Hạ Hoài Linh ném Tằng Diệu Tổ kinh động nên mới tới đầu hàng. Chúc Vân Cảnh nhìn tình hình trước mắt lặng lẽ nói: “Mau nói những chuyện liên quan đến Trần Bác đi, các ngươi biết được bao nhiêu.”

Bọn họ bắt đầu mồm năm miệng mười nói những chuyện bản thân biết ra, cái tên Trần Bác này quả thật đã sớm bị cám dỗ bởi Tằng gia cùng bọn người thương hộ kia, cho nên mỗi lần đám người kia vận chuyển hàng qua, cho dù là hàng hóa gì cũng có thể dễ dàng trót lọt đi qua mà không bị bất kỳ người nào khám xét. Đám người kia sẽ chọn một mốc thời gian đặc biệt để giao hàng đưa ra biên quan, sau đó đánh tiếng với Trần Bác để đối phương sắp xếp xong xuôi.

“Thêm nữa chính là những thứ đó đều là vận chuyển từ phía nam tới, chỗ cụ thể thì bọn ta không biết, thế nhưng bọn hắn mỗi khi đến nam nhận hàng, thì lúc trở về đều sẽ ở lại Dương huyện cách thành Hỗ Dương không xa chờ vài ngày, ta nghĩ là bọn hắn giấu hàng hóa ở chỗ kia,s au đó thì chia ra từng nhóm vận chuyển hàng chở ra biên quan.”

Con ngươi Chúc Vân Cảnh trở nên tối sầm, lúc trước Hạ Hoài Linh cũng từng nói những đồ sắt thương hội thành Hỗ Dương này bán cho người Di đều được mua từ Lâm gia thê tộc Tề vương, thế nhưng vẫn chưa tra được quặng sắt Lâm gia rốt cuộc đặt ở nơi nào. Nếu như bây giờ có thể bắt được Tằng gia cùng tang vật, thì chuyện bắt được Lâm gia đứng ở sau lưng bọn họ cũng không phải chuyện khó khăn gì rồi.

Chỉ là do hiện tại còn chưa tìm ra Nguyên Bảo, cho nên hắn cũng không có tâm trạng đâu điều tra mấy chuyện này.

“Vậy các ngươi còn biết thêm chuyện gì liên quan đến Trần Bác nữa không? Ngoại trừ phố Hạnh Hoa nuôi tình nhân ra, hắn còn đi những nơi nào trong thành Hỗ Dương nữa không?”

Trương Liễu Nhâm do dự hỏi Chúc Vân Cảnh: “Ngươi Hạnh Hoa phố kia đã xảy ra chuyện gì sao?”

Chúc Vân Cảnh lạnh lùng liếc nhìn gã: “Người nữ nhân kia là do ngươi tặng cho Trần Bác phải không? Hiện tại nàng đã mất tích, ngươi cảm thấy nàng có khả năng đi đâu?”

Trương Liễu Nhâm trong lòng kêu khổ, cứ cho rằng Chúc Vân Cảnh đang ám chỉ Ngu Hương Nhi là gián điệp thành ra vội vã giải thích: “Ta vốn tưởng rằng nàng chỉ là một ca kỹ bình thường, thấy Trần phó soái thích nên tặng cho hắn, ta thật sự không biết nàng đi đâu..”

Chúc Vân Cảnh nhắm mắt lại, cố đè lửa giận hỏi: “Ngươi không biết sao?”

Một người trong đám thương nhân bất ngờ lên tiếng: “Ta nhớ ra rồi, hai tháng trước ta có cùng Trương lão bản uống rượu, gã ra nói mình là thông gia với hội trưởng có làm việc chung với Tằng gia. Khi đó gã uống say, có đề cập tới chuyện Tằng hội trưởng từng tặng một trang tử cho Trần phó soái, là ở… Ở ngay chỗ sườn núi thành bắc!”

Chỗ sườn núi phía bắc thành Hỗ Dương vốn là một toà núi hoang, nó bắt đầu được xây dựng lên là bởi vì những người thương nhân học đòi văn vẻ lên trống cây cỏ hoa lá, sau đó xây nên từng tóa tư trang ở đây. Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh dẫn người tới vừa đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe ngựa nhỏ từ trong một tòa trang tầm thường đi ra, đang định xuống núi, chợt nhìn thấy bó đuốc sáng rực khắp núi đồi chợt đánh xe lập tức đổi đầu xe tiến vào trong rừng.

Bọn họ thấy vậy liền tức tốc dẫn người đuổi theo, cuối cùng chiếc xe ngựa dừng bên vách núi, một nữ nhân bụng khá to đi xuống xe, đối phương chính là Ngu Hương Nhi, trong tay nàng còn ôm một đứa nhỏ đang ngủ thiếp đu, đứa bé đó không ai khác mà chính là Nguyên Bảo.

Chúc Vân Cảnh mạnh mẽ cuộn tròn tay thành nắm đấm, gắt gao nhìn chằm chằm Nguyên Bảo trong tay nàng. Ngưỡi nữ nhân kia hiện tại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, mắt nhìn bọn họ rồi lui từng bước từng bước một về phía sau, cho đến khi tới… Sát rìa vách núi.

Trong nháy mắt, tim Chúc Vân Cảnh như nhảy lên cuống họng: “Ngươi dừng lại! Có lời gì từ từ nói! Đừng tiếp tục lui về phía sau nữa!”

Ngu Hương Nhi cười lạnh: “Còn nói cái gì nữa? Hiện tại ta còn có đường sống sao?”

“Ngươi không muốn chết ta đương nhiên sẽ không để ngươi chết!”Chúc Vân Cảnh vội la lên, “Ngươi đưa nó cho ta đi! Ta bảo đảm ngươi cùng hài tử trong bụng sẽ bình an vô sự!”

Ngu Hương Nhi cúi đầu liếc mắt nhìn Nguyên Bảo, sau đó lại nhẹ nhàng sờ bụng của mình rồi lắc lắc đầu: “Ta không tin các ngươi, các ngươi sẽ không để cho ta sinh đứa bé này  ra đâu…”

Hạ Hoài Linh nhỏ giọng dặn dò Khương Diễn đứng ở phía sau mình: “Lập tức trở về trong thành, đi đến cửa hàng tơ lụa của phu nhân tìm chưởng quỹ nói với hắn là ngươi tìm một nữ nhân tên Ngu Phức Nhi, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất dẫn người đến đây.”

Khương Diện nhận mệnh rồi nhanh chóng rời đi, đến độ khoảng nửa canh giờ sau liền dẫn người tới. Ngu Hương Nhi lúc này vẫn đang đứng ngây ngốc bên vách núi,  một hồi òa khóc, khi lại nở nụ cười không ngừng lặp lại câu bản thân không còn đường sống nào, cả người nghiêng ngả, y như rằng bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Tất cả mọi người đứng vây quanh nhìn tình cảnh trước mắt không nhịn được lấy tay lau mồ hôi, cũng như không ai dám tùy tiện tiếp cận nhằm tránh kích thích nàng.

Ngu Phức Nhi được Khương Diễn ôm từ trên ngựa xuống xong, vừa nhìn thấy người tỷ tỷ Ngu Hương Nhi của mình, nước mắt lập tức chảy xuống. Nàng òa khóc nhào tới, sau đó khóc líc quỳ xuống trước mặt đối phương cầu xin: “Tỷ tỷ, tỷ mau trả đứa bé lại cho bọn hắn đi! Muội van xin tỷ! Là bọn hắn đã cứu muội, chuộc thân cho muội còn để muội theo những tú nương học nghề, muội cầu xin tỷ! Coi như tỷ nể mặt ma mà tha cho đứa bé kia đi!”

Ngu Hương Nhi thoáng ngây người nhìn muội muội mình, rồi nhìn sang đám người Chúc Vân Cảnh. Mấy tháng nay đúng thực là Ngu Phức Nhi có liên lạc với nàng, nàng biết muội muội mình được người ta chuộc thân còn ra tay cứu giúp, nhưng lại không biết người tốt đó chính là bọn người Chúc Vân Cảnh kia.

Mãi đến tận hồi lâu sau, Ngu Hương Nhi mới lắp bắp nói: “Các ngươi chuộc thân cho muội muội ta, vốn là vì muốn thông qua nàng tiếp cận ta để đối phó Trần lang. Các ngươi căn bản không có ý đồ tốt.”

Chúc Vân Cảnh cất cao giọng trả lời: “Cho dù bọn ta có ý đồ gì, thì sự thật muội muội đúng là vẫn được cứu ra, nếu không thì có lẽ bây giờ nàng đang tiếp khách ở Bách Hoa lâu. Ta cũng không cầu xin các ngươi báo đáp trả ơn gì, chỉ hy vọng ngươi đừng lấy oán trả ơn, mau đưa con cho ta.”

Ngu Hương Nhi cúi đầu cắn chặt đôi môi, đầu ngón tay khẽ run rẩy bấm vào trong lòng bàn tay, như đang tỏ rõ sự do dự cùng giãy dụa của nàng. Trong lúc này, Nguyên Bản nằm trên tay nàng chầm chậm mở mắt ra, sau đó xoay chuyển con ngươi đen lay láy nhìn quanh một vòng, cũng không biết có phải nhìn thấy Chúc Vân Cảnh hay không mà cu cậu bất ngờ cười khanh khách lên.

Nụ cười trẻ thơ vừa trong sáng lại thuần khiết, khiến cho Ngu Hương Nhi ngây người ra lần hai, sau khi tỉnh lại chợt buông lỏng tay ra. Hạ Hoài Linh từ xa thấy vậy chợt nhào lên, nhướn người nhảy một cái, vững vàng đón lấy Nguyên Bảo ôm vào trong lòng mình.