Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 26




Lên lớp 11, Triệu Tiêu bắt đầu chuỗi ngày học tập miệt mài, ngày đầu tiên học chính trị, ngày thứ hai học môn Lý, ngày thứ ba học Lịch sử. Triệu Tiêu nghĩ rằng lịch sử ở nơi này hoàn toàn khác biệt với lịch sử ở Đại Kỳ, nhưng sau đó cô lại phát hiện ra rằng cũng không khác nhau nhiều lắm, giống như phụ thân đã nói, chuyện thiên hạ, có hợp rồi sẽ tan mà tan rồi sẽ hợp, tan tan hợp hợp, những người được hưởng phúc đều là nghiệp chướng, còn người chịu khổ là chúng sinh.

Học sinh lớp 11 lại được phân ban thêm lần nữa, điều này được dựa trên thành tích học tập nên cả Cố Nhất Minh và Tống Cẩn đều được phân tới ban Lý, trước khi phân ban, Triệu Tiêu rất quan tâm tới thành tích của Tần Tử Lâm, may mắn là thành tích của cô ta chỉ thuộc loại bình thường bậc trung ở trường cao trung S nên không được phân đến lớp siêu trọng điểm của Tống Cẩn.

Triệu Tiêu cảm thấy bản thân mình có một chút hẹp hòi với Tần Tử Lâm, đây là một chút cảm xúc nhỏ trong lòng cô, cô không thèm nói cho Tống Cẩn biết đâu.

Khoa Văn và khoa Lý của trường cao trung S không nằm chung một tầng lầu, cho nên mỗi lần Triệu Tiêu muốn đi tìm Tống Cẩn đều phải đi qua một chiếc cầu bắc ngang qua, mỗi ngày cô đều đi qua đây ít nhất là ba lần, đi tới đi lui rất là chăm chỉ.

Mộ Thanh nói rằng, mỗi khi ở cạnh Tống Cẩn thì cô chính là một đứa bé chưa dứt sữa, Triệu Tiêu nghĩ là câu nói này không đúng, nhưng cô cảm thấy tình cảm giữa mình và Tống Cẩn đã ngày càng trở nên thân thiết hơn rồi.

Triệu Tiêu đứng nép mình vào hành lang bên ngoài phòng học của Tống Cẩn chờ anh tan học, lớp trọng điểm có giờ tan học khác với các lớp ban thường, không khí trong lớp học cũng rất nghiêm túc.

Đợi khoảng 5, 6 phút sau, bên trong rốt cuộc đã truyền ra tiếng chuông báo hiệu hết giờ học, Triệu Tiêu xoay người lại thì thấy Cố Nhất Minh và mấy nam sinh khác đang đi ra, lúc đi ra cậu vô cùng kiêu căng liếc cô một cái, Triệu Tiêu thấy hơi ngượng ngùng bèn đưa tay lên xoa mũi.

Cố Nhất Minh: “Ngu ngốc.” Nói xong, cậu đi rất nhanh trên hành lang dài.

Mộ Thanh nói, trong một tháng nam sinh cũng sẽ có một vài ngày không bình thường, Triệu Tiêu cảm thấy trong một tháng Cố Nhất Minh chỉ có vài ngày là được bình thường thôi.

Sau một lát, Tống Cẩn mới bước chậm rãi ra khỏi lớp học, ngay sau đó tay anh sẽ theo quán tính mà nắm lấy tay cô rồi cùng nhau đi đến căn tin.

Lúc đi vào trong căn tin chật chội, Tống Cẩn chỉa chỉa cằm có ý bảo cô cùng nhau phân công hợp tác, Triệu Tiêu lập tức chạy đến chỗ tủ vô trùng để lấy bát đũa, sau đó cô sẽ đi giành chỗ ngồi, còn Tống Cẩn ư, anh sẽ xếp hàng chờ lấy đồ ăn. Hai người phối hợp với nhau hết sức ăn ý.

Trước kia việc xếp hàng lấy đồ ăn và đi lấy bát đũa đều là việc của cô, còn Tống Cẩn chỉ cần tìm một chỗ yên tĩnh ngồi chờ, sau khi sóng yên gió lặng thì sẽ bắt đầu ăn. Cho nên đối với biểu hiện chủ động xếp hàng đi lấy đồ ăn này của Tống Cẩn, Triệu Tiêu thường xuyên khen ngợi anh vài câu, mục đích của việc này chính là vì muốn để anh có thể làm thường xuyên hơn.

Tống Cẩn đặt đồ ăn xuống và ngồi xuống đối diện với Triệu Tiêu, theo quán tính liền hỏi tình hình hôm nay của cô: “Hôm nay chắc em được học phương trình hyperbon nhỉ, có chỗ nào không hiểu không?”

Triệu Tiêu yên lặng nằm sấp trên bàn cơm, sau đó thành thật trả lời: “Càng ngày càng khó, cơ bản là em nghe không hiểu.”

Tống Cẩn cúi đầu thở dài: “Ăn cơm trước đã.”

Triệu Tiêu gắp một miếng thịt vào chén Tống Cẩn: “Người ăn nhiều một chút đi, mỗi ngày đều phải học toán lý hóa chắc còn đau đầu hơn em nữa.”

Tống Cẩn lạnh lùng nói: “Lo tẩm bổ cho não em trước đi.”

Triệu Tiêu không phải là không muốn cố gắng, chỉ là thành tích sau khi thi của cô không được như mong đợi mà thôi, rõ ràng là cô đã chú tâm học tập, nhưng lúc làm bài thi vẫn không hiểu nổi cái đề.

Học kỳ này, bạn cùng bàn mới của cô chính là một nữ sinh đặc biệt vô tâm trong việc học tập, nên hứng thú lớn nhất mỗi ngày của cô ta chính là nghiên cứu tạp chí bát quái và chuyện cung hoàng đạo.

Thỉnh thoảng Triệu Tiêu cũng sẽ mượn tạp chí của cô ta để đọc, sau đó cô biết được Tống Cẩn thuộc chòm sao Bọ Cạp, mà mình thì thuộc cung Song Ngư.

Nữ sinh ngồi cùng bàn kinh ngạc ra tiếng: “Hai người các cậu đúng là tuyệt phối đấy nhé.”

Triệu Tiêu gãi đầu: “Là sao?”

Nữ sinh ngồi cùng bàn gật đầu: “Một người thì phúc hắc, một người thì ngu ngốc, thật là xứng đôi quá đi.”

Triệu Tiêu: “….”

Thành tích của nữ sinh ngồi cùng bàn này còn kém hơn cả Triệu Tiêu cho nên mỗi ngày cô ta đều chép bài tập của cô, vì thế nên điểm số bài tập của hai người ngày một thê thảm.

Triệu Tiêu lqd kể câu chuyện vinh quang này cho Tống Cẩn nghe, sau khi nghe xong anh liền vểnh môi lên và thấp giọng cười ra tiếng: “Người ngồi cùng bàn với em thật đúng là đói bụng ăn quàng mà.”

Triệu Tiêu: “Không biết nữa, cậu ấy rất thích chép bài tập của em, những bạn học khác viết đáp án thành cả một đống lớn, chỉ có em là viết ngắn gọn nhất thôi.”

“Là đơn giản mới đúng.” Tống Cẩn cảm thấy hơi đau đầu, “Anh cảm thấy em nên đổi bạn cùng bạn khác đi.”

Sau đó, quả thật là vị trí ngồi của Triệu Tiêu đã được thay đổi, bạn cùng bàn biến thành một nữ sinh có thành tích học tập tốt nhất, sở dĩ cô có thể thay đổi chỗ ngồi là do Tống Cẩn đã tìm gặp thầy chủ nhiệm của lớp của Triệu Tiêu, cũng không biết anh học được từ ai mà sau khi tan tiết tự học buổi tối liền lén lút xách hai hộp thuốc lá Trung Hoa hảo hạng tới nhà thầy chủ nhiệm của cô.

Nhờ hai hộp thuốc lá Trung Hoa mà thầy chủ nhiệm đã phá lệ chiếu cố đặc biệt tới Triệu Tiêu, thậm chí còn để cô trở thành học sinh ưu tú trong bộ môn do mình giảng dạy.

Triệu Tiêu vinh dự trở thành học sinh ưu tú môn tiếng Anh nên thành tích học tập môn này của cô cũng đã tiến bộ rất nhiều, cho tới bây giờ cũng chỉ có Tống Cẩn chính là học sinh ưu tú môn tiếng Anh của ban họ, có lần Triệu Tiêu bèn trêu chọc Tống Cẩn: “Về sau khi chúng ta trở về rồi thì nô tỳ muốn làm thầy dạy tiếng Anh, đến lúc đó nô tỳ chính là giáo viên nữ duy nhất của Đại Kỳ nhỉ.”

Tống Cẩn im lặng hồi lâu, sau đó liền tạt cho cô một gáo nước lạnh: “Không cần dạy hư học sinh của nhân dân đâu, em sẽ làm chậm sự phát triển của bọn chúng mất.”

Triệu Tiêu có chút không vui mở miệng: “Sao Hoàng Thượng lại có thể nói rằng nô tỳ sẽ làm hư học sinh kia chứ, tuy rằng nô tỳ không thể so sánh với Hoàng Thượng được nhưng nếu nhìn vào học thức của nô tỳ bây giờ, nếu như ở Đại Kỳ thì đã đạt chuẩn của một tài nữ rồi.”

Tống Cẩn đặt tay lên đầu cô rồi hít sâu hai cái: “Thật là càng ngày càng không biết xấu hổ rồi.”

Hiện tại Triệu Tiêu đã phân biệt được rõ ràng khi nào Tống Cẩn đang mắng cô còn khi nào thì anh lại nói vài câu độc địa theo thói quen rồi, nếu như là trường hợp sau thì Triệu Tiêu sẽ mặt dày nắm lấy tay Tống Cẩn và nịnh nọt vài câu: “Bây giờ lá gan của nô tỳ rất lớn là bởi vì Hoàng Thượng ngày càng sủng ái nô tỳ mà ra đấy.”

Lời nói này của Triệu Tiêu không phải là nịnh bợ, mà trái lại đây chính là lời nói phát ra từ tận đáy lòng, Tống Cẩn ngày càng sủng ái cô nhiều hơn, tình cảm của cô và anh cũng ngày càng trở nên thân thiết hơn rồi.

Ngày thứ sáu, tiết học cuối cùng của Triệu Tiêu là tiết thể dục còn của Tống Cẩn là tiết sinh học, lúc nghỉ giữa tiết, Tống Cẩn đã dặn trước với cô phòng học môn sinh học hôm nay của anh là phòng thí nghiệm trên lầu: “Đợi lát nữa đừng đến sai phòng học đấy.”

Lớp thể dục tan học trước giờ học khoảng 7, 8 phút, sau khi tan học Triệu Tiêu liền chạy đến phòng thí nghiệm và ngồi chờ anh tan học.

Bên trong phòng thí nghiệm của ban Tống Cẩn đang rất ầm ĩ, Triệu Tiêu nhìn lén vào bên trong một chút, loại kỷ luật này còn kém hơn cả ban cô nữa.

Tống Cẩn đang đứng ở vị trí cuối cùng của phòng thí nghiệm, lúc anh quay đầu lại thì nhìn thấy cô nên bèn vẫy tay với cô, Triệu Tiêu nhìn lên chỗ bục giảng, thừa dịp thầy giáo không chú ý liền chạy thật nhanh đến bên cạnh Tống Cẩn.

“Các anh đang làm cái gì vậy?” Triệu Tiêu nhìn chằm chằm vào dụng cụ trên bàn, mở miệng hỏi anh: “Đây là kính hiển vi phải không?”

Tống Cẩn nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đặt kính hiển vi về đúng vị trí, rồi anh nắm tay cô đến chỗ kính hiển vu: “Tay phải nắm chặt thân kính, tay trái vặn ốc, sau đó dùng mắt trái để xem kính quang lọc.”

Triệu Tiêu chỉ tay vào màn hình: “Đây là kính quang lọc sao?”

Tống Cẩn gật đâu: “Đúng rồi.”

Triệu Tiêu làm đúng theo những gì mà Tống Cẩn nói, cô nhìn một hồi, sau đó ngẩng đầu lên: “Nhưng mà em không thấy cái gì ở bên trong hết..”

Tống Cẩn: “Nhắm mắt phải lại.”

Triệu Tiêu ngẩng đầu lên, thử nhắm mắt phải lại và mở mắt trái ra, nhưng kết quả là cả hai mắt đều nhắm lại, Tống Cẩn nhìn cô, trong mắt tràn đầy ý cười: “Em dùng tay phải che mắt phải lại, anh chỉ lại độ kính cho em.”

Triệu Tiêu lqd  “Dạ” một tiếng, lập tức che mắt phải lại, sau đó cô chỉ dùng mắt trái nhìn vào kính quang lọc.

Tống Cẩn đi đến phía sau lưng Triệu Tiêu, anh nhẹ nhàng vươn tay ra điều chỉnh lại ốc vặn trên thân kính hiển vi, chuyển một lát liền hỏi: “Có thấy được chưa?”

Triệu Tiêu lắc đầu, sau một lát liền kích động ngẩng đầu lên: “Thấy được rồi, là một mảng màu xanh mượt.”

Tống Cẩn cười, sau đó anh tiếp tục vặn ốc cho đúng tiêu chuẩn: “Nhìn lại lần nữa, xem có gì khác nhau không?”

Triệu Tiêu đứng im bất động và nhìn chằm chằm vào kính quang lọc: “Có…Càng ngày càng rõ lắm…”

“Nhìn thấy cái gì rồi?” Tống Cẩn lại hỏi.

Triệu Tiêu nhìn một lúc lâu, trả lời: “Có rất nhiều bong bóng.”

Tống Cẩn: “Bây giờ em đang nhìn thấy tế bào của vỏ cà rốt, mỗi bong bóng lớn chính là một tế bào, bên trong đó có rất nhiều bong bóng nhỏ chính là tế bào dịch bên trong tế bào.”

Triệu Tiêu cảm khái một câu: “Những tế bào này đáng yêu quá.”, rồi cô cúi xuống: “Những cái này phát triển trên thân của cà rốt à?”

Tống Cẩn lại cười khẽ một trận, sau đó nhỏ một giọt dung dịch đường mía lên tụ kính và tiếp tục hỏi Triệu Tiêu: “Hiện tại có nhìn thấy chúng đang biến hóa không?”

“?”

“Để em nhìn thêm chút nữa đi.” Triệu Tiêu nhìn thật lâu, sau đó ngẩng đầu nói với Tống Cẩn: “Giống như được một tầng mỏng bao phủ vậy.”

Tống Cẩn giải thích cho cô biết: “Đây là màng sinh chất.”

Triệu Tiêu thật thà lắc đầu: “Nghe không hiểu.”

Chuông tan học vang lên, thầy giáo bước lên bục giảng, nói: “Mỗi người tự thu dọn dụng cụ của mình đi.”

Triệu Tiêu không nỡ xa rời kính hiển vi, Tống Cẩn không nhịn được vỗ vào đầu cô, đúng lúc này, Cố Nhất Minh ngồi phía trước đang chậm rãi đi đến phía sau phòng học, cậu nhìn Tống Cẩn và Triệu Tiêu vài lần, sau đó thì thầm một câu: “Còn đâu kỷ luật của lớp học nữa đây?”

Triệu Tiêu trừng mắt: “Cậu quản được nhiều chuyện thật đấy, cẩn thận như thế làm gì chứ….Màng sinh chất.”

Cố Nhất Minh nhún vai: “Ngại quá, tôi không có thành tế bào.”

Triệu Tiêu không thể hiểu nổi những lời này của Cố Nhất Minh, cô ngẩng đầu hỏi Tống Cẩn, nhưng anh không cũng không nói gì mà chỉ kéo tay cô đi: “Nói nhiều mấy lời vô nghĩa đó để làm gì, còn muốn ăn cơm tối không đấy.”

Lúc trước Triệu Tiêu yếu nhất là môn Vật Lý, bây giờ lại thêm môn Địa Lý, lần thi giữa kỳ này, đề thi lệch khoảng 37% kiến thức so với đề ôn tập, thành ra cả bài thi đều làm sai đề, toàn quân bị diệt, cô đã hoàn toàn bị đánh bại rồi, tóm lại Triệu Tiêu của lúc này chính là mèo mù không bắt được con chuột nào.
Tối thứ bảy, Tống Cẩn cầm lấy mô hình quả địa cầu để giảng cho cô về múi giờ chênh lệch, Triệu Tiêu chỉ vào một điểm trên mô hình này: “Bây giờ chúng ta đang ở đây này.”

Tống Cẩn “Ừ” một tiêng, sau đó xoay mô hình quả địa cầu: “Bởi vì trái đất luôn xoay vòng nên ở mỗi đại phương khác nhau sẽ nhìn thấy mặt trời vào những lúc khác nhau, cho nên đã xuất hiện thời gian chênh lệch.”

Triệu Tiêu đột ngột mở miệng hỏi: “Hoàng Thượng, nô tỳ cảm thấy Người thật sự là giảng ngày càng hay rồi.”

Tống Cẩn: “Thật sao?”

Triệu Tiêu: “Đúng vậy, lúc trước Người nói một đống lớn nhưng nô tỳ chẳng hiểu gì cả, giờ thì có thể nghe hiểu được một chút rồi.”

Tống Cẩn lười biếng tựa người vào lưng ghế: “Thì ra là trước đây trẫm đã đem đàn gảy tai trâu mà.”

Triệu Tiêu cười vô cùng ngây thơ: “Bây giờ Người mới biết sao?”

Tống Cẩn lqd không thể làm gì khác hơn là nở nụ cười, ánh đèn sáng chói của phòng tự học càng làm nổi bật lên nụ cười lộng lẫy của anh, sau đó anh cúi xuống, nghiêm túc gọi cô: “Tiêu Nhi.”

Triệu Tiêu nhìn anh.

Tống Cẩn vươn tay ra ôm cô đến ngồi cạnh mình, sau đó cắn lên miệng cô một cái.

Bởi vì Tống Cẩn và Triệu Tiêu ngày càng thân thiết hơn cho nên túi tiền tiêu vặt của cô cũng ngày càng dày lên, cơ bản là mỗi lần Tống Cẩn có tiền lẻ thì anh sẽ đưa hết cho cô: “Giữ đi.”

Có một lần Triệu Tiêu ngồi tính tiền tiêu vặt của bản thân, tiền đã lên được đến 2000 đồng rồi.

Lúc gần tới sinh nhật Tống Cẩn, Triệu Tiêu lén lút hỏi Mộ Thanh: “Cậu nói mình nên tặng cái gì mới tốt bây giờ đây?” 

Mộ Thanh chống cằm suy nghĩ: “Trời sinh Tống Cẩn của cậu chính là bộ dáng vô dục vô cầu, tớ cảm thấy cậu nên tự tặng bản thân mình cho anh ta, chắc là anh ta sẽ không có ý kiến gì đâu.”

Triệu Tiêu: “Không phải đâu mà.”

Mộ Thanh: “Cậu sẽ không tặng mình cho anh ta thật đấy chứ?”

Triệu Tiêu lắc đầu: “Không đâu.”

Mộ Thanh: “Nhìn bộ dạng tiếc nuối của cậu kìa.”

Triệu Tiêu: “……”

Triệu Tiêu lại nhớ tới tình cảnh lúc còn ở Đại Kỳ của mình. Sau khi cô đã đáp ứng đầy đủ điều kiện để được thăng chức, An công công đã chú tâm đến thẻ bài của cô hơn, bởi vì cô chính là con gái của nhà họ Triệu, ngày đầu tiên cô lên chức, An công công còn cố ý nhắc nhở Tống Cẩn một câu: “Hoàng Thượng, nghe nói ở chỗ của vị Tiệp dư kia có hoa Mẫu Đơn đang nở đẹp nhất Hoàng Cung đấy ạ.” Tuy rằng ông đã cố ý nhắc nhở, nhưng Tống Cẩn vẫn không hề để ý tới cô.

Ngày thứ 2, Tống Cẩn vẫn không chọn cô, ngày thứ ba anh đi đến chỗ của Cố Ấu Dung, ngày thứ tư thì ngủ lại Cảnh Minh điện…Cho đến một tháng sau, Triệu Tiêu vốn cũng không hề hy vọng là mình sẽ được sủng hạnh, cô vừa nằm phơi nắng phía trước Tây Hòa Cung vừa uống trà Hồng Bào do Lục Quán pha thì Tống Cẩn đến, câu nói đầu tiên của anh là: “Nghe nói nơi này của nàng có hoa Mẫu Đơn nở còn đẹp hoa trong Ngự Hoa Viên của trẫm nữa, vậy nên mau dẫn trẫm đi xem đi.”

Cách đây một tháng, hoa Mẫu Đơn trong cung của cô lại nở sớm, bây giờ những cây hoa nở cách đây nửa tháng đã tàn mất rồi, Triệu Tiêu cho rằng Tống Cẩn đến đây xem hoa vào lúc này chính là muốn làm khó làm dễ với cô đây mà.

Buổi tối, Tống Cẩn cũng không đi, anh nói muốn ngủ lại trong Tây Hòa Cung của cô.

Lục Quán vô cùng vui vẻ, buổi tối nàng ta tắm rửa cho cô thật kỹ, sau đó thì ngàn căn vạn dặn, nói đi nói lại nhiều lần rằng cô nhất định phải nắm thật chặt lấy cơ hội lần này.

Triệu Tiêu đang nằm trong thùng gỗ, trong long đã bị Lục Quán làm cho căng thẳng vô cùng, trong đầu hồi tưởng lại cảnh thị tẩm đáng sợ lần trước, cả người có cảm giác như sắp lên chiến trường đến nơi vậy.

Tống Cẩn đoán được là cô đang căng thẳng, trước khi thị tẩm anh còn trò chuyện với cô về chuyện trên trời dưới đất, sau đó hỏi cô gần đây có thích đọc loại sách nào không.

Lúc ở Đại Kỳ, Triệu Tiêu cũng không thích đọc sách, lại đi thật thà nói cho Tống Cẩn biết là gần đây mình đều cùng chơi nhảy ô vuông với các cung nữ, lúc quỳ trên mặt đất cô không biết nên nói như thế nào cho phải, ngược lại khiến bản thân mình càng trở nên khẩn trương hơn, lúc Tống Cẩn nâng cô dậy, cả hai cánh tay của cô đều đang run rẩy: “Tạ…Hoàng Thượng….”

Tống Cẩn nâng cằm của cô lên: “Sợ trẫm sao?”

Triệu Tiêu thầm kêu khổ liên tục, nếu như nói “Sợ” thì đây không phải là tính cách của bản than cô, còn nói “Không sợ” thì lại thành kiêu căng không biết khiêm tốt, do dự thật lâu cô mới ngẩng đầu lên, nói: “Người nghĩ như thế nào?”

Giữa các phi tần trong hậu cung với nhau, nếu nói là có mối quan hệ tốt thì sẽ thỉnh thoảng chia sẻ cho nhau những món ăn ngon hoặc là kỹ xảo để thị tẩm cho tốt, nhưng chỉ có mình Lục Quán là có bản lĩnh đi hỏi thăm các bí mật, sau đó lén lút nói lại cho biết: “Nghe người trong cung nói rằng Hoàng Thượng không thích bị cản trở.”

Triệu Tiêu ngồi mặt đối mặt trong giường thêu hoa, trong đầu cô luôn nghĩ đến từ “cản trở” này, sau đó cô đưa tay đặt lên áo của Tống Cẩn: “Hoàng Thượng, để nô tỳ cởi áo cho Người nhé.”

Tống Cẩn “Ừ” một tiếng rồi gật đầu.

Sau đó, Triệu Tiêu vừa hồi hộp vừa cởi nút thắt cho Tống Cẩn, cho đến khi Tống Cẩn chỉ còn lại một cái quần màu vàng sáng. Trong lúc cô cởi đồ cho anh thì Tống Cẩn không hề nói một câu nào, anh để nửa thân trừa và tựa người trên gối nhìn cô chằm chằm.

Lúc đó Triệu Tiêu không hình dung ra từ nào để diễn tả loại cảm xúc này, sau này khi đến đây rồi thì cô mới bừng tỉnh ngộ, thì ra lúc đó Tống Cẩn chính là giám khảo, nhớ lại vẻ mặt của anh lúc đó, chính là vẻ mặt “Trẫm biết em cái gì cũng đều không biết mà.”

Cởi áo cho Tống Cẩn xong xuôi, Triệu Tiêu nhìn quần của anh rồi muốn đưa tay ra cởi bỏ thắt lưng, nhưng đúng lúc này, cuối cùng Tống Cẩn cũng chịu mở miệng nói: “Trẫm đã cởi xong rồi, còn nàng thì sao?