Hoàng Ân

Chương 27: Yến tiệc




Edit + Beta: Xiaoxi Gua

Chạng vạng tối ngày đó, Cố Sùng Nghiêm gặp lại người thân, thấy thê tử hắn dường như càng ngày càng xinh đẹp ra, thấy bộ dáng trưởng nữ đã trổ mã thành thiếu nữ, và đôi long phượng thai Cố Đình, Cố Loan, còn có tiểu nhi tử hắn chưa từng gặp mặt!

“Trang Ca gọi phụ thân!” Trang Ca ba tuổi được giơ lên cao, Cố Sùng Nghiêm hưng phấn nói.

Thừa Ân hầu mới từ biên quan trở về, khuôn mặt ngăm đen, trêи cằm có mấy sợi râu, vẫn đang mặc áo giáp dọa người, từ lúc sinh ra Trang Ca được các ca ca tỷ tỷ xinh đẹp vây quanh, đâu có gặp người nào thô lỗ như vậy, mắt to ngơ ngác nhìn phụ thân, sau một khắc, bé trai khóc um lên, nghiêng đầu tìm nương.

Bị nhi tử ruột cự tuyệt, Cố Sùng Nghiêm là lần đầu tiên gặp phải, người một nhà đều cười ha ha, Cố Sùng Nghiêm ho khan một cái, giao Trang Ca đang trở mặt với hắn cho thê tử trước.

Tối đó Hầu phủ thiết yến, đón gió tẩy trần cho nhất gia chi chủ.

*Nhất gia chi chủ: người làm chủ trong gia đình

Cố Sùng Nghiêm vui vẻ, vì vui vẻ nên uống say luôn, lúc nhìn người khác còn bình thường, ánh mắt vừa nhìn đến khuôn mặt thê tử Du thị, liền giống như lửa cháy.

Sợ tôn tử xấu mặt, Tiêu lão thái quân kịp thời tuyên bố tiệc tàn.

Du thị nhanh chóng mang trượng phu không có tiền đồ đi, hai phu thê tiến vào chính phòng, Du thị liền bị Cố Sùng Nghiêm khiêng lên.

Hàn phong gào thét, năm này Cố Sùng Nghiêm sống rất thoải mái.

Long Khánh Đế cũng rất thoải mái, Liêu đế chướng mắt bị hắn đánh chạy, Nhị nhi tử bảo bối cũng quay về rồi, tâm tình Long Khánh Đế rất tốt, quyết định mười lăm tháng giêng ngày tổ chức cung yến, mở tiệc chiêu đãi hoàng thân quốc thích kinh thành.

Thừa Ân hầu phủ đương nhiên sẽ được liệt vào danh sách.

Cố Loan mười tuổi, không còn chống đối việc tiến cung nữa, bởi vì nàng phát hiện, chỉ cần nàng cố gắng ngồi chung chỗ với các trưởng bối, thì có thể phòng tránh có liên quan đến Thái tử hoặc Ninh Vương vừa hồi kinh, cùng lắm là bị bọn hắn nhìn hai cái từ xa, dù sao ánh mắt cũng sẽ không ăn thịt người.

Bởi vậy, hôm ngày mười lăm đó, tâm tình Cố Loan thoải mái theo người nhà tiến cung.

Vì chưa khai tiệc, nên Hoa phi, Thục phi cùng nhau tiếp đãi nữ quyến tiến cung trước, Hoàng hậu yêu thích yên tĩnh, muốn chờ khai tiệc mới lộ diện.

Bọn nhỏ quá nhiều, có bé ồn ào muốn đi ngự hoa viên chơi, Cố Đình, Cố Phượng đều đi, Cố Loan ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẫu thân, các trưởng bối khác thấy, cũng khen Tứ tiểu thư yên tĩnh nhu thuận.

Cố Loan bị thổi phồng đến mức có chút đỏ mặt, nàng không phải nhu thuận nha, chỉ là quá cẩn thận thôi, không muốn gặp phải hai oan gia kiếp trước.

Bên cạnh là một hài tử, các trưởng bối dần dần quên đi tồn tại của Cố Loan, bắt đầu trò chuyện chủ đề có chút người lớn.

“Thái Tử Phi tại sao không đến?”

Thái Tử Phi không đến, là bởi vì mùa đông năm ngoái, ngay trước khi đại quân Cố Sùng Nghiêm khải hoàn, Thái Tử Phi sinh non lần thứ hai, đừng nói Thái Tử Phi cần tĩnh dưỡng, cho dù thân thể dưỡng tốt, Thái Tử Phi cũng khẳng định không có tâm tình tới tham gia náo nhiệt bên này.

Hoa phi thay Thái Tử Phi tìm cớ, nói Thái Tử Phi bỗng bị phong hàn, cho nên vắng mặt.

Trò chuyện một chút, có người lại khen Thái Tử Phi tốt số, gả vào Đông cung năm sáu năm, đến nay Thái tử cũng chỉ có một mình nàng ta là chính thê, không nạp thϊế͙p͙ thất.

Cố Loan đang chăm chú ăn bánh ngọt nghe đến đó, trong lòng khẽ suy nghĩ, không đúng, mặc dù trước khi nàng tiến vào Đông cung, không hiểu rõ các nữ nhân trong Đông Cung, nhưng sau khi tiến vào Đông cung, từ trong miệng nha hoàn Cố Loan cũng biết được, bên người Thái tử có một di nương họ Diêu, chính là nữ nhi của nhũ mẫu Thái tử, còn hầu hạ Thái Tử trước cả Thái tử phi, sau khi Thái Tử Phi tiến cung, Thái tử liền chính thức nâng nữ nhân họ Diêu lên làm di nương.

Tại sao bây giờ, Đông cung lại không có thϊế͙p͙ thất?

Cố Loan nghĩ mãi mà không rõ, sau khi nàng sống lại, có một số việc xác thực không giống nữa, thí dụ như Triệu Quỳ, hình như đối tốt với nàng mấy lần, nhưng nàng và Thái tử hầu như chưa từng gặp mặt nói chuyện, nàng trùng sinh không nên ảnh hưởng đến tình hình trong Đông Cung mới đúng.

“Được rồi, một lát nữa sẽ khai tiệc.” Du thị đè tay nhỏ của nữ nhi muốn vươn tới đĩa bánh ngọt lần nữa xuống.

Cố Loan hoàn hồn, phát giác chung quanh có người nhìn lại, nàng ngượng ngùng cười.

Nàng thật sự không phải cố ý tham ăn.

Lúc hoàng hôn, cung yến bắt đầu.

Hoa phi, Thục phi dẫn các nữ quyến tiến về đại điện, bởi vì tân khách đều là hoàng thân quốc thích quen biết lẫn nhau, tiệc tối lần này nam nữ có thể ngồi cùng bàn, theo lời Long Khánh Đế nói, làm sao náo nhiệt nhất là được!

Bởi vì chỗ ngồi của Tiêu lão thái quân, Thừa Ân hầu phủ kế với chỗ ngồi của hoàng tử, công chúa, Cố Sùng Nghiêm, nam khách ngồi vào bên trái hoàng tử, Tiêu lão thái quân, nữ quyến ngồi sát bên đám công chúa.

Cố Loan cùng tỷ tỷ Cố Phượng ngồi ở phía sau bàn tiệc.

Vừa ngồi xuống, Cố Loan liền phát giác có mấy ánh mắt bắn tới phía nàng, toàn bộ đến từ phía đối diện. Cố Loan chỉ coi như không biết , chờ những ánh mắt kia dời đi, Cố Loan mới len lén nhìn qua.

Cố Loan nhìn trước nhất, là Thái tử khiến nàng nghi ngờ. Thái tử năm nay hai mươi bốn tuổi, dung mạo cực kỳ giống Long Khánh Đế, giống như cùng một khuôn đúc ra, nhưng Thái tử đứng đắn hơn Long Khánh Đế nhiều, ôn nhã, tư thế hiên ngang, chính là kỳ tài văn võ song toàn. Thái tử như vậy, coi như Long Khánh Đế có bất công đi nữa, hắn cũng không làm được chuyện phế Thái tử lập hung vương.

Nghĩ đến Triệu Quỳ, Cố Loan nhìn về phía vị trí kế Thái tử một cách tự nhiên.

Nhìn như vậy, Cố Loan có cảm giác lạnh trước.

Ninh Vương mười tám tuổi, Ninh Vương rèn luyện ở chiến trường ba năm, so với vị tân đế soán ngôi bóp chết nàng trong ký ức kia, cho dù là dung mạo tuấn mỹ hơn người nhưng vẫn là sát khí âm lãnh ăn vào tận trong xương cốt, hầu như hoàn toàn trùng khớp. Tết nguyên tiêu, tất cả mọi người đang cười, cho dù là khách sáo trong lúc xã giao, duy chỉ có Ninh Vương, tay trái chống lên bàn yến tiệc, híp mắt ngủ gật.

Ngủ gật đáng lẽ là một chuyện thỏa mãn, nhưng Ninh Vương ngủ gật cũng là hung thú ngủ gật, vẫn khiến người khác sợ hãi.

Cố Loan vừa muốn thu hồi tầm mắt, hung thú ngủ gật đột nhiên mở mắt, mắt phượng hẹp dài trực tiếp nhắm ngay nàng.

Cố Loan bị dọa, cúi đầu liền bắt một viên táo đỏ mật bỏ vào trong miệng, làm bộ nàng vẫn luôn đang ăn đồ.

Triệu Quỳ duy trì tư thế chống cằm, nhìn tiểu cô nương phía đối diện liên tục ăn hai viên táo đỏ không chớp mắt, trong lúc đó còn bị tỷ tỷ ruột ghét bỏ dùng khăn xoa xoa ngón tay dính nước tương của nàng.

Triệu Quỳ không nhịn được cười cười, nha đầu này, hình như còn rất sợ hắn, ba năm không gặp, nàng hẳn đã quên nhị biểu ca đã từng cõng nàng?

Cố Loan không quên, nhưng nàng cũng không muốn nhớ, sói chính là sói, Cố Loan mới không tin Triệu Quỳ thật sự muốn làm Nhị biểu ca của nàng!

Cũng không tiếp tục nhìn về bên đó, Cố Loan chuyên tâm nói chuyện với tỷ tỷ.

Long Khánh Đế, Hoàng hậu lần lượt trình điện, yến hội chính thức bắt đầu.

Vì hợp với hoàn cảnh, Đế hậu đều chuẩn bị câu đố, người đầu tiên đoán được sẽ có thưởng.

Long Khánh Đế ban thưởng do đại thái giám Thạch công công thi hành, Hoàng hậu ban thưởng, là Tạ ma ma bên người nàng ta thực hiện.

Mắt thấy Tạ ma ma nâng khay đi vào trong đại điện lần đầu tiên, Cố Loan đột nhiên nhớ ra!

Chính là đêm nay, Triệu Quỳ sẽ dùng đũa đâm mù một con mắt Tạ ma ma!

Nhớ đến kiếp trước nhìn thấy một màn kia, đôi mắt Cố Loan cũng khó chịu theo, hoàn toàn không có khẩu vị, thậm chí còn muốn ói.

Cố Loan không cách nào rời khỏi bữa tiệc, nàng chỉ có thể cúi đầu, cố gắng không nhìn.

Bên kia Triệu Quỳ nghe thấy người đoán đúng câu đố của hoàng hậu phải đứng dậy nói lời cảm tạ với Hoàng hậu, trong ngực hắn liền dâng lên một luồng lửa giận.

Hắn ra ngoài ba năm, Thái Tử Phi mất hai đứa bé, rõ ràng không liên quan đến hắn ngoài chiến trường, nhưng trong cung không biết từ đâu xuất hiện một lời đồn đại, nói hắn sắp xếp gian tế tại Đông cung, hài tử của Thái Tử Phi chính là hắn sai gian tế hại chết.

Ngày hắn hồi kinh, phụ hoàng rất vui vẻ, uyển chuyển hỏi việc này phải chăng có liên quan đến hắn.

Phụ hoàng rất muốn ôm tôn tử, ngay cả hắn cũng hoài nghi, mặc dù cuối cùng phụ hoàng lựa chọn tin hắn.

Nhưng Triệu Quỳ khó chịu, hắn khó chịu, Hoàng hậu cũng đừng mong thoải mái.

Hoàng hậu lại ra một câu đố, lần này là Tứ hoàng tử đoán trúng.

Tạ ma ma cười đi đến bên cạnh Tứ hoàng tử, ban thưởng, Tạ ma ma quay người, hơi cúi đầu đi trở về.

Triệu Quỳ hững hờ nắm một chiếc đũa.

Tạ ma ma phải đi qua trước chỗ ngồi của hắn.

Triệu Quỳ nắm chặt đũa, nhưng, ngay lúc hắn chuẩn bị nhảy lên bắt Tạ ma ma, Triệu Quỳ bỗng nhiên thoáng nhìn, sau lưng Tạ ma ma, cũng chính là phía đối diện vừa mới bị Tạ ma ma ngăn trở hiện tại lại lộ ra bóng dáng tiểu cô nương, khuôn mặt nhỏ trắng bệch len lén nhìn sang hắn.

“Ngươi về sau còn hung, ta liền tiếp tục sợ ngươi.”

Nhiều năm trước, điều kiện non nớt của bé gái, không hề có điềm báo trước mà vang bên tai hắn.

Triệu Quỳ như dã thú chuẩn bị chụp mồi căng cứng thân thể, chậm rãi buông lỏng xuống.

Dưới bàn, hắn y nguyên nắm chặt chiếc đũa kia trong tay, nhưng, Tạ ma ma đã bình an đi xa không bị gì.

Không biết qua bao lâu, Triệu Quỳ mới buông lỏng đũa ra, bưng rượu lên, ngửa đầu uống sạch.

Cố Loan vẫn còn đang chờ một màn đáng sợ kia, nhưng cho đến lúc Long Khánh Đế tuyên bố mọi người có thể đi ngắm đèn, hung thú đối diện cũng không có làm chuyện ác.

Cố Loan hồ đồ rồi, hẳn là nàng nhớ lầm, Triệu Quỳ hại Tạ ma ma, cũng không phải là tại yến hội năm nay?

Đắm chìm trong ký ức, ngay cả tỷ tỷ lôi kéo nàng đi ngắm đèn cũng không chú ý, Cố Loan không yên lòng đi theo tỷ tỷ, chờ nàng bừng tỉnh lại trong tiếng hoan hô của các tiểu hài tử, thì nàng đã đứng tại bờ ngự hồ. Toàn bộ ngự hồ tựa như một viên ngọc Như Ý, lúc này cây liễu vòng quanh bờ hồ đều treo câu đố, các loại hoa đăng chói lọi cùng ánh trăng sáng trong hoà lẫn vào nhau, tiên cảnh xinh đẹp.

“Thật đẹp, đáng tiếc biểu ca không chịu tới.” Ngày tốt cảnh đẹp, duy chỉ có thiếu đi biểu ca, Cố Phượng có chút tiếc nuối.

Cố Loan đã hiểu, tỷ tỷ mười hai tuổi, đã bắt đầu tư xuân rồi.

Ba năm này, Cố Loan tận mắt nhìn thấy tỷ tỷ cùng biểu ca như hình với bóng, nàng rốt cuộc hiểu rõ, kiếp trước tỷ tỷ chính là thích biểu ca, nhưng biểu ca tự ti vì chân tật, cố ý xa lánh tỷ tỷ, tỷ tỷ mong mà không được, do giận dỗi mới gả cho người khác.

Cố Loan không cách nào biết được, kiếp trước tỷ tỷ cùng tỷ phu có ân ái không, sau khi sống lại, nàng cố gắng thay đổi mệnh của cô cô, lại không nghĩ, trời xui đất khiến cũng sửa lại nhân duyên của tỷ tỷ.

Là đúng hay sai?

Cố Loan không có đáp án, rất nhiều chuyện, nàng cũng không thể khống chế.

“Tỷ…”

Không đợi Cố Loan gọi xong “tỷ tỷ”, sau lưng đột nhiên truyền tới thanh âm một tiểu thái giám: “Tứ tiểu thư, vương gia cho mời.”

Cố Loan, Cố Phượng đồng thời quay người, dù sao thường xuyên tiến cung, hai tỷ muội đều nhận ra, thái giám này là Ngụy công công bên người Ninh Vương.

Ngụy công công chỉ cách đó một tòa đình nghỉ mát không xa, trong đình, có một bóng người chắp tay đưa lưng về phía bên này.

Cố Loan nhịn không được hỏi: “Vương gia gọi ta có chuyện gì?”

Ngụy công công cúi đầu nói: “Tiểu nhân không biết, vương gia chỉ nói, sẽ không chậm trễ Tứ tiểu thư thưởng đèn.”

Cố Loan thực tình không muốn đi.

Dường như nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì, Ngụy công công thấp giọng nói: “Vương gia không thích đợi người khác, Tứ tiểu thư mau theo tiểu nhân đi thôi, nếu không…”

Cố Loan hiểu ý của hắn, do dự một chút, Cố Loan bảo tỷ tỷ đứng tại chỗ đợi nàng, nàng đi theo Ngụy công công đến đình nghỉ mát.

Đối với Triệu Quỳ, sách lược ứng đối của Cố Loan là không đắc tội làm đầu, né tránh làm chủ.