Hoàng Ân

Chương 72: Chúng ta cũng động phòng đi




Quỳ Thú cũng không phải là thú thích cư trú một mình, lúc “tuổi trẻ”, hắn đã từng ở trêи biển gây sóng gió, một hồi thổi lật mấy chiếc thuyền biển, một hồi lại thu thập hai con hải yêu, cho nên, hắn có kiến thức rộng rãi, biết kiểu dáng của mấy chiếc thuyền.

Cố ý dùng thời gian một tháng, Quỳ Thú tỉ mỉ chế tạo một chiếc thuyền nhỏ bằng gỗ, ở giữa thuyền nhỏ có mui thuyền, có thể trốn ở trong tránh mưa, tránh nắng.

Mang lên trêи thuyền một túi cá đã được phơi khô, hai người liền có thể xuất phát.

Quỳ Thú đội nón rơm, chậm chậm ung dung chèo thuyền, A Loan hóa thành người trốn ở trong mui thuyền, căng thẳng nhìn hắn ngồi phía bên ngoài.

Thuyền nhỏ không nhanh không chậm lái ra khỏi vùng lân cận Lưu Ba Sơn, Quỳ Thú kéo căng cánh buồm làm bằng da trâu, sau đó cũng ngồi xuống trong mui thuyền.

“Như thế này thì có thể trở về lục địa sao?” A Loan không quá xác định hỏi.

Quỳ Thú nói: “Có thể, chỉ là tốc độ quá chậm, chẳng biết lúc nào mới có thể tiến vào bờ.”

A Loan đã sớm cảm thấy thuyền chậm, nhỏ giọng nói: “Chờ chúng ta rời khỏi địa bàn của hung thú, ta có thể cõng ca ca bay trở về.”

Quỳ Thú lắc đầu: “Không được, trong biển yêu thú trải rộng, một khi ngươi sử dụng pháp thuật, dễ dàng rước họa vào thân.”

A Loan chỉ động thủ với hung thú một lần, trải qua sự thất bại thảm hại khiến nàng có chút sợ những con yêu thú khác, mặc dù chậm, nhưng an toàn vẫn là quan trọng hơn hết, hơn nữa nàng đã mất tích một năm, đối với phụ vương mà nói, nàng trở về sớm một năm hay muộn một năm, không khác nhau quá nhiều.

Tiểu tiên Loan đơn thuần, nhanh chóng tiếp nhận hiện thực nhất định sẽ về nhà trễ một chút.

Quỳ Thú không nói nhiều, A Loan ngay từ đầu còn hứng thú với cảnh biển, sẽ hỏi Quỳ Thú rất nhiều chuyện có liên quan đến biển, nhưng liên tục trôi dạt trêи biển nửa tháng, nhìn sao cũng đều là trời xanh cùng biển cả, ngay cả một con chim bay ngang qua hay một con cá bơi qua đường đều nhìn không thấy, A Loan liền ỉu xìu g, núp ở trong mui thuyền đi ngủ.

Mui thuyền không lớn, Quỳ Thú cũng không có làm giường, hai người đều là trực tiếp ngủ trêи sàn.

Lúc Quỳ Thú ngủ thì không nhúc nhích tí nào, tướng ngủ của A Loan không thành thật lắm, ngủ liền lăn lộn trái phải, trong mui thuyền không có gối đầu, lúc A Loan lăn đến trong ngực Quỳ Thú, phát hiện cánh tay nam nhân có thể làm gối đầu, nàng thích ngủ như vậy, lông vũ phát quan đỉnh đầu thỉnh thoảng sẽ cọ vào mặt Quỳ Thú, lông xù có chút ngứa.

Quỳ Thú thích loại cảm giác này, cũng thích thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng ỷ lại dựa dẫm vào hắn, mỗi lúc này, Quỳ Thú đã cảm thấy, hắn đã nuôi dưỡng tiểu tiên Loan thành thục rồi, nàng đã coi hắn là chủ nhân.

Chiếc thuyền nhỏ của Quỳ Thú, những nơi họ đi qua, hải yêu tự động nhượng bộ lui binh.

Quỳ Thú có thể trấn áp hải yêu, có thể hô phong hoán vũ, nhưng lại không thể khiến gió bão tiêu tan.

Tối hôm đó, A Loan đột nhiên bị một tia sấm sét làm tỉnh lại.

Trước kia A Loan cũng không phải rất sợ sấm sét, từ sau khi bị cự thú đầu mãng công kϊƈɦ qua một lần, A Loan liền sợ sét. Tiếng sấm bên tai không dứt, thuyền nhỏ cũng lắc lư kịch liệt, A Loan hoảng sợ ngồi xuống, vừa lúc chân trời có một luồng sét xoẹt ngang, chiếu sáng mặt biển tĩnh mịch.

“Đại ca, tỉnh lại đi.” A Loan run rẩy đẩy nam nhân còn đang ngủ: “Có phải mãng thú đó đuổi tới rồi không?”

Quỳ Thú mở to mắt, ngồi dậy.

Kỳ thật Quỳ Thú ở lâu trong sơn động, khuôn mặt hình người vẫn luôn trắng, cái kiểu trắng không có huyết sắc, nhưng lúc này gió táp mưa sa, A Loan ngẩng đầu một cái, đối diện với gương mặt trắng bệch này của nam nhân, nàng bỗng nhiên liền ý thức được, nàng là Thần Điểu cũng phải sợ mãng thú kia, đại ca chỉ là thân thể người phàm, nhất định còn sợ hơn nàng nha?

Là một con Thần Điểu biết pháp thuật, A Loan cảm thấy, nàng nhất định phải bảo vệ bằng hữu.

Đè xuống sự sợ hãi của mình, A Loan nhanh chóng tới gần nam nhân, sau đó giang hai cánh tay ngăn trước mặt nam nhân, ánh mắt kiên định nhìn sóng biển mãnh liệt bên ngoài thuyền: “Đại ca không cần sợ, ta sẽ bảo vệ ca ca.”

Quỳ Thú ngoài ý muốn nhìn về tiểu tiên Loan phía trước mặt.

Nàng ngồi đưa lưng về phía hắn, gió biển dữ tợn thổi vào, thổi đến nỗi khiến lông vũ phát quan lật ngược ra sau, thổi đến nỗi tóc dài đen nhánh của nàng đều đánh vào trêи mặt hắn. Quỳ Thú không nhúc nhích, ánh mắt dừng lại trêи cánh tay đang giang ra hai bên của nàng, đó là tư thế phòng vệ, nàng nói, nàng muốn bảo vệ hắn.

Quỳ Thú đều không nhớ nổi mình rốt cuộc sống bao nhiêu năm tuổi, nhưng hắn rất xác định, đây là lần đầu tiên, có người nói sẽ bảo vệ hắn.

Một luồng sóng lớn đánh tới, thuyền nhỏ bị ném đến trêи không trung cao vót.

A Loan ngã về sau.

Quỳ Thú đưa tay, kéo tiểu tiên Loan ngã về sau vào trong ngực.

A Loan e ngại dông tố, khuôn mặt mới thật sự là tái nhợt.

Quỳ Thú che mắt nàng, giọng nói trầm thấp mà nhẹ nhàng: “Đừng sợ, rất nhanh sẽ qua thôi.”

A Loan đều nhìn không thấy cái gì, nhưng cái ôm ấp rộng lớn của nam nhân, vô tình khiến nàng an tâm.

Quỳ Thú nhìn về bên ngoài thuyền, hắn không ngăn cản được mưa gió, lại có thể dễ dàng khiến mặt biển xung quanh thuyền nhỏ giữ vững yên tĩnh, cũng nhanh chóng khuấy động chiếc thuyền nhỏ rời khỏi trung tâm giông bão.

“Được rồi.” Mãi cho đến lúc này, hắn mới buông tay ra khỏi mắt tiểu tiên Loan.

A Loan ra bên ngoài xem xét, tầng mây đen ngòm quả nhiên đã đi xa.

Nàng lớn tiếng thở ra một hơi.

Quỳ Thú nhìn nàng cười.

Thời gian sau đó, A Loan tiếp tục chờ mong gặp được chim biển, nhưng nàng không biết, có hơi thở của Quỳ Thú, chim biển không dám tới gần thuyền nhỏ, mà hơi thở Phượng Hoàng của A Loan, đều bị Quỳ Thú đè xuống, những Điểu tộc phụng mệnh tìm kiếm A Loan ở Đông Hải và Hải tộc ở Đông hải cũng hết sức hỗ trợ kia, đều không thể nào phát giác sự tồn tại của tiểu tiên Loan.

Phiêu đãng mãi, thuyền nhỏ rốt cục lại gần bờ.

Bên bờ là một làng chài nhỏ, bọn nhỏ mặc quần áo tả tơi tùy ý chơi đùa trêи bờ cát, phát hiện có thuyền tới gần, bọn nhỏ tò mò xúm lại, xa xa nhìn nam nữ trêи thuyền đi xuống.

Đây là lần đầu tiên A Loan tiếp xúc gần gũi bọn nhỏ nhân gian, một người ham chơi như nàng, tạm thời quên chuyện phải về nhà.

“Người là tiên nữ tỷ tỷ sao?” Một bé gái cột hai búi tóc nhỏ hâm mộ nhìn A Loan, bé gái cảm thấy, chỉ có tiên nữ trêи trời, mới có thể có dáng dấp đẹp như vậy.

A Loan cười lắc đầu.

Bé gái nghiêng đầu hỏi: “Vậy tỷ là ai?”

A Loan vừa muốn giải thích thân phận của mình, Quỳ Thú đột nhiên kéo tay nàng, dắt nàng đi đến phương hướng rời xa làng chài nhỏ.

Nhưng vào lúc này, trong làng chài đột nhiên truyền đến tiếng pháo nổ lốp bốp, bọn nhỏ nghe, như ong vỡ tổ chạy tới làng chài, trong miệng hưng phấn kêu to: “Tân nương tử vào thôn, nhanh đi nhìn tân nương tử!”

A Loan nhìn qua bọn nhỏ: “Tân nương tử là cái gì? Ta cũng muốn đi nhìn.”

Quỳ Thú cũng không biết tân nương tử là vật gì, đối diện với đôi mắt to ngập nước của A Loan, hắn do dự một chút, nắm tay A Loan cùng đi qua.

Tiến vào làng chài, A Loan trông thấy có người mặc áo bào đỏ chót cưỡi trêи con lừa, trêи xe lừa, một nữ tử đội khăn đỏ đang ngồi. Người trong thôn vui vẻ bàn tán, A Loan nhìn đông ngó tây, lắng tai nghe, cũng dần dần hiểu rõ, nam nhân cưỡi con lừa chính là tân lang, nữ tử ngồi xe lừa chính là tân nương, buổi tối hôm nay, tân lang tân nương còn phải động phòng đấy.

A Loan lại muốn biết động phòng là cái gì, nhưng nàng nghe thật lâu, cũng không thể từ trong miệng thôn dân tìm ra được đáp án trừ bỏ thắc mắc này.

“Đại ca, đại ca biết động phòng là gì không?” A Loan nhỏ giọng hỏi.

Quỳ Thú không biết.

A Loan rất thất vọng, chu môi nhìn hắn: “Đại ca không phải người sao? Làm sao cái gì cũng không biết?”

Quỳ Thú không phản bác được, ý đồ chuyển dời lực chú ý của nàng: “Đi thôi, ta đưa ngươi về nhà.”

A Loan hất ra tay hắn, nhìn tiểu viện tử của tân lang nói: “Chờ muội xem động phòng xong, muội lại về nhà.”

Quỳ Thú không có cách nào, đành phải mang A Loan ẩn thân đến một rừng cây gần đó trước, đợi màn đêm buông xuống, A Loan vội vàng hóa thành nguyên hình, cõng Quỳ Thú nhẹ nhàng đáp trêи nóc nhà tân lang. Nguyên thân quá lớn, A Loan kịp thời hóa thành người, sau đó, đại khái là hài tử hiếu kỳ đều có thể tự nghĩ ra cách rình coi, tay nhỏ A Loan móc móc ngói, rất nhanh liền móc được một cái lỗ nhỏ có thể giúp hai người thuận tiện nhìn lén.

Là trăng đêm sao thưa, ánh trăng chiếu sáng rõ ràng quang cảnh trong phòng, coi như không có ánh trăng, màu đen cũng không trở ngại được ánh mắt của tiểu tiên Loan cùng Quỳ Thú.

Trong phòng có một chiếc giường thật lớn, tân lang xấu hổ giúp tân nương cởi quần áo ra, hai người liền bắt đầu động phòng.

A Loan dồn hết tâm trí lén nhìn, cảm thấy rất thú vị.

Quỳ Thú nhìn phía dưới, trong đầu lại quỷ thần xui khiến hiện lên thân thể của tiểu tiên Loan lúc hôn mê, nghĩ đi nghĩ lại, hô hấp của hắn tựa như tân lang phía dưới, càng ngày càng nặng.

Hắn nhìn về phía một bên, bên cạnh chính là gương mặt tiểu tiên Loan trắng nõn tinh xảo.

“Đi.” Hắn nắm chặt tay tiểu tiên Loan, giọng nói khàn khàn.

A Loan chưa có nhìn đủ đâu, không chịu đi.

Quỳ Thú hỏi bên tai nàng: “Ngươi thích động phòng?”

A Loan ngó ngó hắn, không biết trả lời như thế nào, nàng chẳng qua là cảm thấy chuyện này rất thú vị, thú vị có tính là thích không?

Mờ mịt, A Loan gật gật đầu.

Ánh mắt Quỳ Thú trở nên tối sầm, nhìn nàng nói: “Ngươi và ta cũng có thể động phòng.”

A Loan kinh ngạc nói: “Thật sao?”

Quỳ Thú gật đầu.

A Loan lại nhìn phía dưới một chút, nghe kia tân nương tử một mực hô “Tuấn ca ca”, lại nghĩ tới mình cũng gọi nam nhân là đại ca, liền cảm giác nàng quả nhiên cũng có thể cùng đại ca động phòng.

Nàng vui vẻ cõng Quỳ Thú bay mất.

Quỳ Thú ngồi trêи lưng tiểu tiên Loan, phóng tầm mắt nhìn tới, dưới đáy tất cả đều là thôn trang của nhân loại, coi như ngẫu nhiên xuất hiện rừng núi, cũng đều quá nhỏ, không hợp ý của hắn, hắn liền để A Loan tiếp tục bay về phía trước. A Loan đều nghe hắn, bay mãi bay mãi, Quỳ Thú trông thấy một mảnh rừng cây vô biên vô tận, ánh mắt của hắn nhất định, ra hiệu tiểu tiên Loan bay xuống đi.

A Loan dựa theo tâm ý của mình, đáp xuống một bờ hồ rải đầy ánh trăng.

Nàng vừa biến thành thiếu nữ bộ dáng, Quỳ Thú liền vội vã đẩy nàng té trêи đất, học dáng vẻ tân lang kia, hôn bờ môi A Loan.

Bây giờ liền bắt đầu sao?

A Loan cũng học tân nương, vụng về phối hợp lại.

Ngay lúc Quỳ Thú vén váy A Loan lên, lúc chuẩn bị làm tân lang, dưới mặt hồ bên cạnh, bỗng nhiên truyền đến một luồng áp lực làm lông tơ hắn dựng đứng.

Quỳ Thú sống lâu như vậy, không ai có thể khiến cho hắn có cảm nhận như thế.

Quỳ Thú lập tức ý thức được, dưới hồ, có khả năng cũng có một con yêu thú thượng cổ mà ngay cả hắn cũng không đánh thắng nổi.

“Đi, bay trở về Phượng Hoàng Sơn!” Quỳ Thú kéo cánh tay tiểu tiên Loan trêи cổ mình xuống, thúc giục nàng nói.

Hai mắt Tiểu tiên Loan ʍôиɠ lung, giọng nói mị như tơ: “Đại ca, tại sao không hôn ta rồi?”

“Đi mau!” Quỳ Thú lạnh giọng ra lệnh.

A Loan bị hắn hét, lập tức thanh tỉnh hơn phân nửa, cùng lúc đó, mặt hồ đột nhiên truyền đến âm thanh vạch nước ầm ầm, A Loan nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy một đầu đại mãng màu đen, không, một thân màu đen, thân thể còn thô hơn con Giao Long hung thú đã từng đấu với nàng bay ra khỏi mặt nước, bọt nước văng khắp nơi, A Loan theo bản năng biến thành nguyên hình.

Lửa kim hồng sắc của Phượng Hoàng, ngăn tất cả giọt nước ở bên ngoài.

“Thì ra chỉ là tiểu tiên Loan, ngươi không ở Phượng Hoàng Sơn, làm sao lại đến quấy nhiễu thanh tịnh của ta?” Giao Long bay lên không trung, đầu rồng to lớn cúi thấp xuống, ù ù hỏi.

A Loan lại ngây thơ, cũng biết địa bàn Thần thú không cho phép ngoại nhân xâm lấn, nàng thành tâm xin lỗi: “Có lỗi với Giao Long bá bá, ta cùng đại ca không biết người ở nơi này, chúng ta lập tức rời đi, ngài tiếp tục ngủ được không?”

“Đại ca?” Giao Long mắt nhìn nam nhân bên cạnh tiểu tiên Loan, đột nhiên cất tiếng cười to: “Lão phu từng nghe nói, Phượng vương từng giao thủ với Quỳ thú ở Đông Hải, bị Quỳ Thú đánh gãy một cây phượng vũ, tiểu tiên Loan, ngươi thế mà cùng Quỳ Thú nhận huynh muội, liền không sợ phụ vương ngươi tức giận?”

Quỳ Thú?

A Loan vô ý thức về sau nhìn, nơi nào có Quỳ Thú?

Giao Long nhìn thấy, biết tiểu tiên Loan là bị Quỳ Thú lừa, hừ lạnh một tiếng, đuôi rồng không chút lưu tình bổ tới phía Quỳ Thú: “Quỳ Thú còn không hiện thân!”

Quỳ Thú nhanh chóng lui lại, nhưng Giao Long công kϊƈɦ, hắn phải hiện nguyên thân mới có thể tiếp nhận.

Nam nhân mặc hắc bào biến mất, mà tại chỗ hắn biến mất, xuất hiện một hung thú cực lớn, cái thân kia còn cao hơn đỉnh núi bên cạnh, đầu mãng xoay quanh, chỉ nhỏ hơn Giao Long một vòng, xấu xí mà dữ tợn.

A Loan nho nhỏ bị kẹp ở giữa Quỳ Thú và Giao Long, nhỏ bé tựa như một đóa lửa nhỏ.

A Loan ngơ ngác nhìn về phía đỉnh đầu Quỳ Thú.

“Đi.”

Quỳ Thú liếc nhìn nàng một cái, nói xong, hắn bỗng nhiên nhảy lên, đánh về phía Giao Long.