Hoàng Bán Tiên

Chương 14: Thoáng mưa rơi nhẹ




Thục Trung đã miên man mấy ngày liền mưa đổ, còn có cả sương mù, cả đất trời một miền mờ mịt. Tư Đồ có chút bực bội, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là núi non vây phủ bốn bề, hết núi lại non, hết non lại núi, miên man trùng điệp kéo dài vô tận. Người ở giữa núi trông ra cũng chỉ là núi, vọng nhìn ra xa cũng chẳng thấy hướng nào để người có thể ra ngoài chập chùng núi non.

Gần đây Tư Đồ rất thích kề cận Hoàng Bán Tiên, hay bảo cho đúng hơn rằng thích Hoàng Bán Tiên kề cận hắn. Xe có ngồi cũng ngồi cùng nhau, ngựa có cưỡi cũng cưỡi cùng nhau, rồi cả ô cũng phải che cùng nữa. Con người này luôn luôn quái đản, cứ tùy tiện thích gì làm nấy, cũng chẳng ai đoái hoài gì chuyện thấu hiểu dụng ý của hắn. Có điều, mọi người chừng như đang lờ mờ nhận ra những đổi thay rất nhỏ nơi Tư Đồ – Chẳng biết tự thưở nào, Tư Đồ đã học được cách tiết chế.

Thông thường, chuyện thay đổi chính là đột ngột xảy ra. Đến khi ta phát hiện ra thì cái kẻ đã từng trong trí nhớ của ta đã trở nên xa xôi lắm rồi, thế nên cứ nghĩ chuyện thay đổi kia mới chỉ bắt đầu hôm qua mà thôi. Ví như, trước đây Tư Đồ cũng sẽ tự vấn, nhưng không có trầm tư; hắn có thể ngẩn ra nhưng chưa từng xuất thần…Nói chung, có thể hình dung rằng, con người này ngày càng trở nên bất khả nắm bắt, là một lưỡi dao sắc bén càng lúc càng rút sâu vào trong vỏ, chỉ biết càng trở nên huy hiểm hơn xưa.

Thế nhưng Hoàng Bán Tiên vẫn cứ an tĩnh trước sau như một, đại thể thời gian ánh mắt đều đặt vào quyển sách cầm trên tay, hơn nữa tiểu hài tử lại ngoan ngoãn đến lạ thường. Mặc kệ cho Tư Đồ là véo hay cấu, chỉ cần không phải thật sự rất đau thì sẽ không kêu ca chi cả. Dĩ nhiên, Tư Đồ cũng sẽ không thật sự làm y đau.

Hôm đó, Hắc Vân Bảo chỉ còn cách một ngày lộ trình, Tư Đồ thốt nhiên hỏi Hoàng Bán Tiên – “Mọt Sách à, ngươi đọc qua nhiều sách như vậy, có biết chỗ nào nhiều mỹ nhân một chút hay không hử?”

Hoàng Bán Tiên chớp mắt mấy cái, tư lự một hồi rồi bảo: – “Đại khái thì Giang Nam ấy…”

Tư Đồ xoa xoa cằm mỉm cười: – “Giang Nam a.”

Vì vậy, mã xa vốn dĩ định trở về Hắc Vân Bảo, ở giữa đường lại ngoặt sang hướng khác.

Rong ruổi hết nửa tháng, nhóm người họ đến được phủ Hàng Châu, dương liễu rũ la đà, mưa rơi không ướt áo, Giang Nam.

Hắc Vân Bảo thực lực hùng hậu, thế lực của Hắc Bang cũng rải khắp nơi mọi nẻo Trung Nguyên, dĩ nhiên phủ Hàng Châu cũng có việc kinh doanh cùng sản nghiệp. Chủ yếu là buôn gấm Tứ Xuyên, mở các tửu lầu cùng tiền trang. Hoàng Bán Tiên phát hiện, đừng xem bề ngoài Tư Đồ là một kẻ thô lỗ, thực ra hắn không thích các loại kinh doanh như đổ phường kỹ viện, ngược lại mở rất nhiều những hiệu buôn thượng đẳng, làm ăn buôn bán rất tiếng tăm náo nhiệt. Tuy nhiên Mộc Lăng lại nói, những cửa hiệu kia đều là người của Hắc Vân Bảo đứng ra buôn bán, còn Tư Đồ thì đại khái sản nghiệp của hắn có bao nhiêu cũng chẳng nhớ. Chỉ cần không gây hại làm ác, không mưu ma chước quỉ, Tư Đồ cũng chẳng quản thủ hạ của chính mình.

Xe ngựa dừng lại ở trước cửa biệt quán của Hắc Vân Bảo – Hắc Vân Sơn Trang. Ngụ tại sơn trang này chính là thuộc hạ kinh doanh buôn bán của Hắc Vân Bảo ở phủ Hàng Châu, đứng đầu là chưởng quĩ Hắc Vân tiền trang – Tiền Lão Lục.

Chuyện kinh doanh ở Giang Nam đều do Tương Thanh chấp quản. Đám bang chúng này đều đã gặp Tương Thanh, nhưng đại thể đều chưa thấy qua Tư Đồ, ngay cả Tiền Lão Lục cũng chỉ là ở Thục Trung nhìn thấy thấp thoáng từ xa. Hôm nay vừa chớm nghe nói bang chủ sẽ tới, mọi người đều vừa mừng vừa lo, từ sớm đã bố trí đội ngũ chờ đợi ngoài cửa sơn trang.

Tư Đồ xuống khỏi xe ngựa, thấy trước mắt đã có một đám đông đứng sắp hàng, khom người hành lễ với hắn hô vang “Bang chủ”. Hắn tùy tiện khoát khoát tay – “Rời hết đi, ta tới để dạo chơi mà thôi, các ngươi có chuyện làm ăn thì cứ làm, ai vào việc nấy, không cần để tâm đến ta.”

Bọn Tiền Lão Lục đều có chút kinh ngạc, họ từ lâu đã nghe bang chủ nổi danh là bá đạo quái đản, cớ sao lại hiền hòa như vậy? Có mấy kẻ lớn gan ngước đầu lên nhìn, muốn chiêm ngưỡng vị thiên hạ đệ nhất kỳ nam kia đến tột cùng bộ dáng ra sao, nhưng Tư Đồ phân phó xong xuôi liền quay đầu lại nhìn vào trong xe hỏi: – “Muốn nghỉ ở đâu nào? Trong trang hay trong khách ***?”

Mọi người càng thêm hiếu kỳ, hết thảy đều không hiểu người trong xe ngựa kia cho đến cùng là ai mà lại có thể khiến Tư Đồ cả nể, hơn nữa nghe thấy ngữ khí Tư Đồ nói ra lại để lộ đôi phần chiều chuộng, chẳng nhẽ chính là ý trung nhân?

Thanh âm của người ở trong xe cực nhỏ, mấp máy điều gì đó mà trừ Tư Đồ ra, những người ngoài xe đều không nghe thấy được. Chỉ thấy Tư Đồ gật đầu, vươn tay ra, dìu người trong xe bước xuống.

Tiền Lão Lục chăm chú nhìn sang, chỉ thấy một hắc y thiếu niên độ chừng mười sáu mười bảy, nhỏ người gầy teo, đầu cúi thấp, trông chừng có hơi xấu hổ. Tướng mạo y vô cùng thanh tú, trên tay cầm một quyển sách. Tỉ mỉ quan sát, hài tử này tuy niên kỷ còn nhỏ, nhưng trong từng động tác giơ tay nhấc chân đều hé lộ ra mấy phần khí chất siêu trần thoát tục, thế là thốt nhiên nhớ đến một lời đồn đãi, bảo rằng Tư Đồ đã có được Thần tiên sống dương danh thiên hạ Hoàng Bán Tiên, lẽ nào chính là thiếu niên này ư?!

Hai hôm nay Tiểu Hoàng nhiễm cảm mạo đôi chút, vì rằng từ Thục Trung đột ngột rẽ sang Giang Nam, không kịp thích nghi nên bị nhiễm lạnh. Mộc Lăng bốc thuốc cho y, nhưng tiểu hài tử này không thích uống. Thi thoảng y ho khan hai ba tiếng, cũng trở nên biếng ăn. Nhưng bản thân y hình như thật sự không hề để bụng, cứ như không biết khổ sở vậy. Quả thực là sốt cao dữ dội, nhưng cứ mê man ngủ miết, không nháo cũng không bảo khó chịu. Tư Đồ trông mà kinh sợ, hỏi Mộc Lăng rằng như thế là thế nào?

Mộc Lăng nói Tiểu Hoàng không có võ công, không thích ứng được thủy thổ nơi này, cần phải dần dần điều dưỡng.

Tư Đồ rống lên mắng Mộc Lăng là lang băm, chỉ có một bệnh cảm mạo cũng trị không xong.

Mộc Lăng bị hắn mắng đến phát giận, trừng mắt ném trả một câu: – “Ngươi cho là người người đều giống mình hử, thể chất cầm thú, ăn đồ hư không tả uống thứ bậy không nôn?”

Tư Đồ bị mai mỉa đến cứng họng, chỉ đành phải tăng cường trông nom Tiểu Hoàng thêm gấp bội. Tối đến thì ôm y ngủ để y tránh thụ hàn; y không ăn cơm cũng phải ăn chút điểm tâm, uống thuốc xong lại đút cho một viên đường nhỏ; đi mệt thì hắn ẵm, gió lớn thì hắn che…Nâng cứ như là nâng trứng.

Người ta chứ có phải cỏ cây đâu, luôn luôn có thể cảm nhận được chứ. Hoàng Bán Tiên vốn dĩ đã dị thường dịu ngoan, giờ đây lại càng nghe lời như một con thú nhỏ, trên mặt sẽ hay nhoẻn cười, sẽ để cho Tư Đồ vốn xưa giờ tùy tiện chải đầu cho mình. Y biết được Tư Đồ thích ăn cái gì, khi ngủ cũng bất giác mà rụt vào trong lòng hắn; bảo đi đằng đông sẽ đi đằng đông, bảo về phía tây sẽ về phía tây, lúc mình mê man ngất đi cũng có Tư Đồ đón lấy.

Mộc Lăng thường xuyên cười với Tương Thanh mà rằng – “Lúc sói cùng ở chung với thỏ thì không còn giống sói, lúc thỏ ở cùng với sói thì càng giống thỏ tợn.”

Sắp xếp xong xuôi tại Hắc Vân Sơn Trang, Tiền Lão Lục liền nói với Tư Đồ cho bày biện tửu yến để bang chủ tẩy trần. Tư Đồ vừa nghe đã vui vẻ, để Tương Thanh cùng Mộc Lăng ngồi lại bàn tiệc, còn mình thì nhìn quanh thấy trống trải liền kéo Hoàng Bán Tiên ra khỏi cửa.

“Như vậy được sao?” – Hoàng Bán Tiên theo Tư Đồ đi về phía trước – “Bọn họ là vì đón tiếp riêng huynh mà.”

“Cả cái bàn to đầy người như vậy, ăn uống rồi còn để ý gì nữa chứ?” – Tư Đồ cười kéo một lọn tóc Tiểu Hoàng – “Ta dẫn ngươi đi ăn món chính tông Hàng Châu, mấy món thanh đạm ấy.”

Hai người đi đến Tây Hồ, chỉ thấy bên hồ biển người như mắc cửi, tán cây xanh rợp phủ, liễu rũ phất phơ bay. Hay cho một miền Giang Nam đằm thắm, ngay cả gió thổi trên mặt hồ cũng thoáng quyện theo hương sen ngây ngất.

Giữa hồ có vài chiếc thuyền hoa lớn lững lờ, chỉ thấy bên trên có tiểu lâu xinh đẹp, bốn mạn chăng sa mỏng chuông thanh. Theo gió thoảng trên mặt hồ mà rèm sa lay động, chuông ngân thánh thót, còn có tiếng đàn phiêu phiêu truyền đến.

“Phải đi đến đây mới có thể ăn được món chính tông Hàng Châu.” – Tư Đồ mỉm cười, đưa tay nắm lấy thắt lưng Tiểu Hoàng, không đoái hoài gì đến chiếc thuyền nhỏ đang cập đến gần mà tung người vút đến giữa hồ. Mũi hài không thấm nước mà đã vững vàng đáp xuống một chiếc thuyền hoa lớn nhất.

Thấy tiểu nhị nhanh nhẹn quen tay ra đón và dẫn hai người vào bên trong, Tư Đồ dắt tay Tiểu Hoàng đi lên nhã gian trên tầng hai, qua song cửa có thể thấy được cảnh hồ, thập phần thư thái tao nhã.

Tư Đồ chọn vài món ăn để Hoàng Bán Tiên đại khai nhãn giới, vây cá hầm hoa sen, chân giò nấu bích loa xuân, cá tiềm măng, tôm bồ đào bóc vỏ, chân vịt hầm nấm, đều là những món thanh đạm ngon lành, hơn nữa cả sắc lẫn hương đều toàn mỹ. Tiểu Hoàng đã nhiều ngày ăn uống không ngon, hôm nay lại ăn nhiều một cách hiếm có. Tư Đồ gật gù thỏa mãn. Cơm nước xong rồi, họ gọi một bình trà Long Tĩnh Tây Hồ thượng hạng, vừa uống trà vừa thưởng thức cảnh trí Tây Hồ, vô cùng thích thú.

Khi đó, phía bên cạnh bỗng có một chiếc thuyền hoa khác lướt qua, lưu lại những làn hương thơm ngát cùng tiếng đàn uyển chuyển. Chiếc thuyền hoa kia dừng lại ở không xa chiếc thuyền nơi Hoàng Bán Tiên cùng Tư Đồ đang dùng bữa, có không ít thực khách đều đổ dồn ra cửa sổ để nhìn sang, như thể đang ngắm nghía một điều gì mới mẻ.

Tư Đồ hỏi tiểu nhị đang châm thêm trà: – “Trên thuyền kia có gì mà nhiều người đổ ra xem như vậy?”

“Các vị không phải người ở đây đúng không?” – Tiểu nhị có vẻ rất hào hứng – “Đó là thuyền của Tây Tử Lâu.”

“Tây Tử Lâu?” – Hoàng Bán Tiên hiếu kỳ, cái tên thật là phong nhã, đọc lên nghe thật nhẹ nhàng du dương – “Là nơi để nghe đàn phải không?”

Hoàng Bán Tiên vừa nói ra, tiểu nhị kia đã nở nụ cười. Gã cũng không nhiều lời, mang chiếc ấm đồng sang bàn khác để rót thêm nước.

“Không phải ư?” – Hoàng Bán Tiên nhìn Tư Đồ, cũng chỉ thấy khóe miệng hắn nhếch một cái cười, bỗng dưng cảm giác không nhẽ mình đã nói sai rồi ư? Thế rồi lại nghe Tư Đồ nói: – “Thực ra là nơi cho để trò chuyện, có điều chuyện tình ái hơn là chuyện gảy đàn.”

Thấy Tiểu Hoàng dường như vẫn còn chưa hiểu, Tư Đồ nghĩ ngợi một chút rồi kéo tay y nói: – “Đi, ta dẫn ngươi sang nghe đàn một lúc.” – Nói đoạn, hắn ném ngân lượng lại trên bàn, kéo Hoàng Bán Tiên ra khỏi lâu. Lần này Tư Đồ không dùng khinh công mà thuê một con thuyền nhỏ, cùng Hoàng Bán Tiên lên thuyền lướt quanh hồ, rồi hướng về chiếc thuyền hoa kia. Lên thuyền rồi, Hoàng Bán Tiên mới biết được vì sao Tư Đồ muốn cười trêu y. Này thì trước mắt đầy những nữ tử điểm trang xinh tươi lộng lẫy, cùng các nam nhân uống rượu nghe đàn, khiến y thấu hiểu, thuyền hoa này dường như là chốn gió trăng.

Y muốn rời đi, nhưng thấy Tư Đồ nom có vẻ hăng hái, thì chợt nhớ đến hắn đến Hàng Châu chuyến này là để tìm mỹ nhân. Thế là Tiểu Hoàng nuốt câu nói đã bật đến bên môi trở vào trong, lẳng lặng đi theo phía sau Tư Đồ.

Khí độ của Tư Đồ hoàn toàn bất đồng với người thường, vừa vào trong lâu đã tự nhiên gây nên chú ý. Tây Tử Lâu này nom rất phong nhã xa hoa, tuy rằng yến yến oanh oanh nhưng cũng rất đoan trang tinh tế, rất biết chừng mực, không phải là dạng thấy người đến thì tự nhiên lôi kéo. Tướng mạo các cô cũng rất xinh, quả nhiên chính là Tô Hàng nhiều mỹ nhân ư?

Một nữ tử trông đã nhiều niên kỷ, phong thái không chút tầm thường đón họ -”Ngài đây đến để nghe đàn ư?”

“Bà là chủ nhân nơi này?” – Tư Đồ không đáp mà hỏi lại.

“Vâng, tiểu nữ họ Lục, tên chỉ một chữ Âm, là chủ nhân của nơi này.”

Tư Đồ nhìn nàng ta một cái, rồi lại nhìn những cầm cơ đang gảy đàn trên đài cùng đám khách nhân đang lắng nghe bên dưới. Hắn khẽ chau mày, nói: – “Ồn ào như vậy làm sao mà nghe đàn được?”

“Trên lầu có nhã gian, có thể cho vời cầm cơ đến đánh đàn cho một mình công tử.” – Lục Âm chỉ một ngón tay lên tầng trên.

Tư Đồ gật đầu, tựa như có đôi chút hứng thú, hỏi: – “Ta nghe nói Tây Tử Lâu có nàng cầm cơ xinh đẹp nhất phủ Hàng Châu.”

“Không sai.” – Lục Âm vội vã gật đầu – “Là Cầm Khanh cô nương.”

Tư Đồ lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho nàng – “Ta muốn một nhã gian, mời nàng ta đến đàn ta nghe một khúc.”

Lục Âm đón lấy ngân phiếu mà nhìn qua, ý cười cũng đượm lên trong khóe mắt. Nàng ta nhanh chóng gật đầu, sai người đến dẫn Tư Đồ lên lầu, còn chính mình lại đi vào phía trong thuyền hoa. Tư Đồ xoay sang muốn nhìn một chút rằng trên mặt Hoàng Bán Tiên lúc này là thần tình làm sao, thì thấy tiểu hài tử chăm chú nhìn vào những nữ tử đang đánh đàn trên đài, nét mặt không có gì là mất hứng. Hắn mơ hồ nghĩ trong lòng có chút ghen, một tia bất mãn lóe lên trong mắt, nhưng nghĩ hoài cũng không biết rõ vì sao. Tư Đồ không khỏi tự hỏi chính mình, hắn muốn nhìn thấy nét mặt gì của y cơ chứ?

Hắn đưa tay giật một nắm tóc của tiểu hài tử, lực đạo có hơi mạnh, nên Tiểu Hoàng đau đến nỗi phải giật mình ngước lên nhìn hắn.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” – Tư Đồ có chút tức tối – “Sao mà chằm chằm như vậy hả?”

Hoàng Bán Tiên cúi đầu lắc lắc, xoa xoa lên chỗ da vừa bị cấu đến đau, không nói tiếng nào. Chẳng hiểu sao Tư Đồ có chút hốt hoảng, làm đau y rồi sao, có phải hắn mạnh tay quá không?

“Lên lầu.” – Ngữ khí của hắn thoáng dịu đi. Tư Đồ bước lên lầu, ngoái lại nhìn chỉ thấy Tiểu Hoàng cúi đầu bước theo, không dám nhìn người bên cạnh y nữa.

Nhã gian trang trí rất tinh xảo, nhưng Tư Đồ nhăn mặt nhíu mày. Nơi này đầy mùi son phấn, chẳng biết có làm nhiễu khí chất nho nhã trên người tiểu hài tử hay không.

Hoàn Bán Tiên im lặng ngồi xuống bên chiếc bàn, ngắm nhìn sự bày biện bốn phía với đôi phần hiếu kỳ, rồi ánh mắt rơi vào một quyển cầm phổ trên bàn. Y có chút tò mò mở ra xem.

Tư Đồ vừa định mở miệng, từ ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân. Sau đó cửa phòng bật mở, một nữ tử ôm đàn bước vào. Nàng ắt hẳn là xinh đẹp, nhưng Tư Đồ tịnh không đoái hoài. Hắn thấy nàng đến, phản ứng đầu tiên là quay lại nhìn Hoàng Bán Tiên, muốn nhìn thấy khi y gặp nàng sẽ có phản ứng thế nào. Nhưng tiểu hài tử vẫn cứ chăm chú vào quyển cầm phổ, đọc rất chuyên tâm, dường như không hay biết rằng có người vừa đến, cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn.

“Cầm Khanh ra mắt công tử.” – Nữ tử kia thấy hai người đang ngồi đó thật sự rất kỳ quái, họ cư nhiên không nhìn đến nàng lấy một lần. Lần đầu tiên nàng gặp một tình huống như vậy.

Tư Đồ miễn cưỡng quay lại nhìn nàng một cái, chẳng hiểu nguyên cớ vì sao mà hắn cũng chỉ gật đầu lấy lệ.

“Công tử đây muốn nghe khúc điệu chi?” – Cầm Khanh ôm đàn đến ngồi trên đài, rồi nàng ngẩng lên hỏi.

Tư Đồ quay sang nhìn Hoàng Bán Tiên, hỏi: – “Ngươi muốn nghe gì hử?”

Hoàng Bán Tiên nghe hắn nói xong cũng không trả lời, mà chỉ lật giở vài trang giấy, chỉ vào một khúc điệu trong danh mục, sau đó vẫn tiếp tục đọc cầm phổ.

Tư Đồ không nói gì, nhìn nàng cầm cơ mà gật đầu – “Nàng cứ tùy tiện đàn đi.” – Sau đó hắn tự rót một chén rượu cho mình, thi thoảng lại đánh mắt qua nhìn Hoàng Bán Tiên ở bên cạnh.

Cầm Khanh có chút xấu hổ, không thể làm gì khác, đành phải tùy tiện gảy lên vài từ khúc nàng sở trường. Mấy khúc nhạc qua đi, chỉ thấy hai vị khách nhân trước mắt một người thì ngẩn ngơ, chẳng hiểu đang muốn làm gì, một người thì chuyên chú vào cầm phổ, nom như chưa hề nghe đến tiếng đàn của nàng. Dẫu sao nàng cũng là người từng trải trong phường phong nguyệt, Cầm Khanh lập tức nhìn ra hai người họ đang mang tâm sự, bèn hỏi Hoàng Bán Tiên: – “Tiểu công tử có thể đọc hiểu được cầm phổ, chẳng nhẽ cũng có thể gảy đàn hay sao?”

Lời vừa nói ra, Tư Đồ chợt sửng sốt. Phải ha, sao hắn không nghĩ đến được vậy chứ? Tiểu hài tử này rất có tài, chẳng phải cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông đó ư?

Hoàng Bán Tiên không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Tư Đồ với tay lấy đi cầm phổ trên tay y, nhỏ giọng nói – “Ta muốn nghe ngươi đàn.”