Hoàng Bán Tiên

Chương 42: Bên tám lạng, người nửa cân




Ngao Kim Long sầu não nặng nề tiễn Huyện thái gia đi xong, liền ngồi một mình ngẩn ngơ trong đại sảnh. Khi ấy nhi thử thứ hai Ngao Minh Kỳ tiến lên cất lời: – “Cha à, đây là cơ hội có một không ai a, nếu chúng ta giao nộp Hoàng Bán Tiên ra, bất luận cho dù Tề Hầu hay Thụy Vương ai làm hoàng đế tương lai, chúng ta đều là nhất đẳng công thần!”

Ngao Kim Long chau mày, trở tay liền tát Ngao Minh Kỳ một bạt tai – “Súc sinh, ta đã dạy ngươi thế nào? Đại trương phu đã nhận cái ơn tích thủy phải báo đáp bằng dũng tuyền[5]. Hoàng Tiểu Tiên Sinh và Tư Đồ bang chủ là ân nhân cứu mạng của Thịnh Nhi, ngươi lấy oán trả ơn, ra khỏi cửa không sợ bị sét đánh chết sao? Cút đi!”

Thấy gia phụ nổi giận, Ngao Minh Kỳ và Ngao Tứ Hải ở bên cạnh đành phải ảo não bỏ đi, đi ra khỏi cửa rồi vẫn còn có chút không cam lòng, bèn lén lút ngấm ngầm trù tính.

Đuổi hai đứa con trai đi rồi, Ngao Kim Long thở dài thườn thượt, ra khỏi tiền sảnh mà đi tới sau hậu viên, trông thấy Ngao thịnh đang nhìn những con chép vàng trong ao đến ngơ ngẩn.

Cảm giác có người tới gần, Ngao Thịnh quay đầu lại, vừa thấy Ngao Kim Long liền cười gọi một tiếng: – “Bá phụ.”

“Ngoan” – Ngao Kim Long sang bên đó, vươn tay ra xoa xoa đầu Ngao Thịnh: – “Mắt thế nào rồi?”

“Đã nhìn rõ được rồi!” – Ngao Thịnh vui vẻ nói, vừa chỉ vào những con cá chép đỏ cam to tròn – “Cháu còn nhớ rõ lúc còn bé thả xuống chỉ là lũ cá con, chớp mắt đã lớn như vậy rồi.”

Ngao Kim Long ngồi xổm xuống bên cạnh nó, nhìn cá chép trong làn nước một hồi thật lâu mới hỏi: – “Thịnh Nhi, cháu thấy Tư Đồ bang chủ và Hoàng tiểu tiên sinh là người thế nào?”

“Người tốt” – Ngao Thịnh trả lời không chút phân vân.

“Nếu như bây giờ có một tình huống” – Ngao Kim Long nói – “Có người muốn hại hai người bọn họ, nếu cháu không giúp, họ có thể sẽ gặp rắc rối. Nhưng nếu giúp họ, cháu có thể sẽ phải nguy hiểm cửu tử nhất sinh… Cháu giúp hay không giúp?”

Ngao Thịnh còn mải cho cá ăn, trả lời ngay tắp lự: – “Đương nhiên giúp a.”

“Cháu không cần suy nghĩ chút nào ư?” – Ngao Kim Long giật mình.

Ngao Thịnh lúc này mới quay sang nhìn Ngao Kim Long, tò mò mà hỏi: – “Bá phụ, bọn họ là người cháu thích, lại có ân huệ với cháu, vì sao cháu không giúp họ?”

Ngao Kim Long ngốc lăng cả ra nhìn chằm chằm điệt nhi của ông, mãi lâu sau mới xoa đầu tóc nó, gật gù: – “Cháu mạnh mẽ hơn ta!” – Nói rồi đứng dậy, quay đầu nhìn lại đã thấy Tư Đồ cùng Tiểu Hoàng chẳng biết tự bao giờ đã đứng phía sau ông, cách không xa là mấy, đang ngắm nhìn. Nhất là Tư Đồ, thần sắc cười mà như có như không ấy…Khuôn mặt già nua của lão đầu bất giác ngượng đỏ, lắc đầu liền nói: – “Xấu hổ rồi…”

Trên mặt dẫu là bình tĩnh, nhưng thật ra Ngao Kim Long đã đổ mồ hôi lạnh toàn thân từ lâu, vừa rồi nếu như ông ta chỉ dợm có tâm tư hãm hại người, phỏng chừng đã mất toi cái mạng già rồi.

Sau đó, Ngao Kim Long dẫn họ vào thư phòng, rồi cùng đàm đạo đến tận canh thâu.

Đêm đó, Tư Đồ cùng Tiểu Hoàng bái biệt Ngao Kim Long, quay trở về Thục Trung.

Hai ngày sau, tin tức truyền đến, Ngao Kim Long đã chết, so với những vị đứng đầu các bang phái khác đều in hệt, đều là bỏ mạng dưới Hắc Kim Hầu của Tư Đồ. Mà cháu trai của Ngao Kim Long, Ngao Thịnh, cũng biệt tung biệt tích.

Bảy ngày sau, Ngao Kim Long an táng nhập thổ, hai người nhi tử cùng Ngao Phượng Linh phát thiệp anh hùng, triệu tập các lộ anh hùng khắp giang hồ về Thục Trung, thề muốn Tư Đồ nợ máu phải trả bằng máu.

Hắc Vân Bảo, Thục Trung, mười ngày sau.

Thám báo từ ngoài bảo chạy như bay vào bên trong, hô lớn: – “Bang chủ đã về rồi ~~”

Mấy hôm nay, Mộc Lăng sốt ruột tới mức giận dữ phun nước bọt phèo phèo. Y đứng phắt dậy khỏi ghế ngồi, chửi to: “Tư Đồ nhà ngươi rốt cuộc cũng về rồi đấy hửm! Còn không về thì lão tử phải thí cái mạng này để ăn nói đấy!” – Vừa mắng vừa ra bên ngoài để đón.

Chợt thấy, Tư Đồ dắt về ngoại trừ Tiểu Hoàng ra, thì còn có một thiếu niên nhỏ tuổi.

Mộc Lăng hấp háy hai mắt rồi hỏi: – “Tên quỷ con này là ai hả?”

Tư Đồ mỉm cười – “Ngao Thịnh.”

…Tất cả mọi người đều há hốc mồm. Tin đồn nói rằng Tư Đồ hạ sát Ngao Kim Long, bắt Ngao Thịnh đi đã lan truyền xôn xao đầy sóng gió, chẳng lẽ…

Mộc Lăng vất vả lắm mới khép được cái mồm đang há to, hỏi: – “Tư Đồ ngươi thật không phải đã…”

Tư Đồ chỉ cười, khoát tay ngăn mọi người lại: – “Vào trong cái đã!” – Nói rồi, dẫn mọi người vào sảnh lớn bên trong.

An vị xong xuôi, Tư Đồ trước hết lướt mắt qua nhìn mấy người phó bang chủ cùng đường chủ các đường, xong sờ sờ mũi cất giọng: – “Ngao Thịnh là đồ đệ của ta, sau này chiếu cố nó nhiều một chút.”

Tất cả mọi người đều có chút giật mình, họ đều liếc mắt nhìn trộm nhau, gật đầu vâng dạ.

Tùy tiện hàn huyên thêm mấy câu rồi Tư Đồ giao Ngao thịnh cho Vân Tứ Nương trông nom, để Mộc Lăng, Chu lão gia tử, Lô Ngự Phong, Tương Thanh cùng Tiểu Hoàng ở lại. Tất cả những người khác đều tản hết đi, ai làm việc nấy.

Đóng chặt cửa thư phòng lại, mấy vị phó bang chủ đều nhìn vào Mộc Lăng, ý bảo y hỏi đi.

Mộc Lăng cũng chẳng buồn nói vòng nói vo, trực tiếp lên tiếng: – “Tư Đồ, tới cùng là xảy ra chuyện gì vậy, trong hồ lô ngươi bán thuốc gì hả?”

Tư Đồ mỉm cười, không trả lời đã hỏi lại: – “Đã có bao nhiêu người kéo tới trả thù rồi?”

Tương Thanh đáp – “Tổng cộng đã có mười mấy môn phái đã tới Thục Trung, độ mấy trăm người. Mặt khác, đám người Hoàng Hà Bang đã tập kết, đang đuổi tới nơi này, áng chừng khoảng một ngàn người.”

Tư Đồ sờ sờ cằm, hỏi: – “Ít người như vậy hử? Ta còn tưởng ít nhất cũng phải được mấy vạn cơ đấy…”

Mộc Lăng cái mũi cũng méo xẹo đi rồi, rống lớn: – “Toàn bộ võ lâm Trung nguyên có được bao nhiêu người trong giang hồ hả?! Ngươi còn chê ít?”

“Không chỉ vậy đâu” – Lô Ngự Phong mở miệng – “Tiếu Lạc Vũ dẫn theo không ít binh mã của Thụy Vương, đã dựng doanh trại ngay sát bên con sông chảy qua hẻm núi.”

“Bang chủ” – Chu lão gia tử lo âu nói – “E rằng lần này Tiếu Lạc Vũ chính là muốn làm ngư ông đắc lợi, thừa cơ hội chúng ta đấu đá với võ lâm Trung nguyên tới lưỡng bại câu thương thì diệt trừ sạch sẽ chúng ta, mặt khác…” – Nói đến đây, lão liếc mắt nhìn sang Tiểu Hoàng đang im lặng ngồi bên cạnh.

Tất cả mọi người đều muốn nói lại thôi, chờ đợi chỉ thị của Tư Đồ. Chỉ là, Tư Đồ chẳng biết đang không màng nghe đến hay đang xuất thần, cầm chén trà uống một cách rất chậm chạp, trầm mặc thật lâu sau mới nói: – “Biết rồi…đi làm việc đi.”

Mọi người quay sang nhìn nhau, các vị phó bang chủ liền nổi nóng, nhưng chợt nghe Mộc Lăng nói: – “Nhìn bộ dáng cứng rắn của hắn, chắc chắn trong lòng đã thầm có tính toán, đều đi cả thôi, ta cũng phải đi phối dược rồi còn ngủ nữa, miệng mồm toàn nước bọt!” – Nói rồi bỏ đi biền biệt.

Những phó bang chủ khác cũng đành phải lĩnh mệnh rời đi.

Tiểu Hoàng thấy trong đại sảnh chẳng còn bóng ai, nhịn không được nhoẻn cười: – “Mộc Lăng thật thông minh.”

“Thông minh cái rắm!” – Tư Đồ bĩu môi, kéo Tiểu Hoàng đi tắm rửa rồi dùng bữa.

Cơm nước xong xuôi, Tư Đồ nói với Tiểu Hoàng phải làm chút ít việc, nói rồi liền biến đâu mất tiêu, mãi đến đêm tối cũng chưa quay trở về.

Tiểu Hoàng ngồi một mình đọc sách trong thư phòng, nhưng thủy chung vẫn không thể bình tĩnh được tâm trí. Lúc này, chợt có ai đó gõ cửa.

Đi đến mở cửa phòng, thấy Chu lão gia tử đang đứng ở nơi đó.

“Chu lão gia tử…” – Tiểu Hoàng ngoan ngoãn thưa một tiếng.

“Tiểu tiên sinh vẫn còn chưa ngủ đấy ư?” – Chu lão gia tử vọng nhìn vào bên trong – “Bang chủ không có ở đây sao?”

“Dạ..” – Tiểu Hoàng vội vàng mời Chu lão gia tử vào trong, để lão ta ngồi xuống rồi rót chén trà.

Chu lão gia tử ngồi một bên bàn, nhìn quanh bốn phía một chút rồi bảo: – “Tiểu tiên sinh sắp sửa mười tám rồi.”

Tiểu Hoàng cũng ngồi xuống, gật đầu – “Vâng.”

“Đã nghĩ tới việc hôn nhân chưa?” – Chu lão gia tử khanh khách cười hỏi.

Mặt Tiểu Hoàng hơi đỏ lên, lắc lắc đầu.

“Vậy…Đã có ý trung nhân rồi đấy ư?” – Chu lão đầu cứ như đang nhàn thoại mấy việc trong nhà.

Tiểu Hoàng ngước mắt lên nhìn lão một chút rồi nhỏ giọng đáp: – “Đây là chuyện của ta, ngoại trừ phụ thân ra thì ta sẽ không nói cho ai đâu.”

Chu lão gia tử sửng sốt. Tiểu Hoàng nói ra lời này thần sắc rất chuyên chú, như thể đang nói ra điều gì đó hiển nhiên vậy, cảm giác cứ như là một tiểu hài tử chẳng biết gì về đối nhân xử thế, nói rất thật thà. Lão chẳng biết phải phản bác thế nào.

“Ha hả…” – Chu lão gia tử hơi xấu hổ sờ sờ cái mũi, mở lời: – “Ta tùy tiện hỏi nhé…”

Tiểu Hoàng lại nhấp một ngụm trà – “Lão gia tử, ngài muốn hỏi điều gì?”

Chu lão đầu đằng hắng nhẹ một tiếng rồi nói: – “…Ta muốn biết bang chủ đến tột cùng đang tính toán như thế nào…”

“À…” – Tiểu Hoàng gật đầu, nói: – “Huynh ấy ắt có dự định của riêng mình thôi.”

Chu lão gia tử có chút trầm tư. Câu nói của Tiểu Hoàng thật thú vị, chẳng ngại ngần gì lời mào đầu của lão. Cuối cùng lão đành đơn giản thở dài mà rằng: – “Ta đây cũng trực tiếp nói thẳng thế này. Cơ nghiệp của Hắc Vân Bảo hôm nay vất vả lắm mới có được. Ta đã nhìn bang chủ lớn lên, biết rõ hắn rất có chừng mực…Thế nhưng, trong lòng cứ lo âu mãi, tình thế lần này tựa hồ tương đối nghiêm trọng đây.”

Tiểu Hoàng lẳng lặng nghe lão nói xong bèn hỏi: – “Ý tứ của lão gia là…”

Chu lão đầu tư lự một hồi rồi nói: – “Ta cứ việc nói thẳng đi thôi. Ta nghĩ, nếu Hoàng tiểu tiên sinh không ở Hắc Vân Bảo, vậy thì hình như sẽ không có nhiều sự cố đến thế này.”

Tiểu Hoàng suy nghĩ một chút, hồi đáp: – “Kỳ thực dù ta có ở đây hay không, Hắc Vân Bảo chắc chắn phải xảy ra chuyện.”

“Sao?” – Chu lão đầu hình như không hiểu cho lắm – “Nguyện nghe tiểu tiên sinh tường giải.”

Tiểu Hoàng gật đầu, chậm rãi nói: – “Hiện tại đương lúc lưỡng phương cát cứ, Tề Dịch và Thụy Vương đều không đủ thực lực để đụng vào Hắc Vân Bảo. Nhưng mà, dẫu có Hoàng Bán Tiên ta hay không, hai bên đều nhất định phải đánh vào đây một trận. Sở dĩ, cả hai phe đều có một mối đại họa trong lòng – Hắc Vân Bảo.”

Chu lão gia tử khẽ nhíu mày, ý bảo Tiểu Hoàng tiếp tục nói thêm.

“Bọn họ trong lúc tranh đoạt vương vị, mối lo sợ lớn nhất chính là Hắc Vân Bảo vốn có thực lực tương đương với họ làm ngư ông đắc lợi.” – Tiểu Hoàng thấp giọng nói: – “Một khi có cùng chung kẻ địch, bọn họ tất phải liên hiệp với nhau để giải quyết Hắc Vân Bảo, rồi mới quay sang trở mặt đánh nhau một trận. Chuyện này và thời kỳ Tam Quốc là cùng chung đạo lý.[6] Có điều, hai phe bọn họ liên minh lại với nhau chính vì cả hai đều muốn làm hoàng đế. Mà Tư Đồ không hề muốn, nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ đều nghĩ Tư Đồ muốn.”

Trên trán Chu lão gia tử rướm đầy mồ hôi.

“Cho nên mới nói, dù cho có ta hay không, Hắc Vân Bảo đều khó tránh khỏi nạn kiếp này.” – Tiểu Hoàng nâng chén trà lên nhấp lấy một ngụm – “Ta đây dù có ở bên nào trong cả ba bên, đều chỉ có trăm điều lợi mà chẳng có điều hại, bởi vì có được ta thì được lòng dân, được ý trời.”

Chu lão gia tử trầm mặc một hồi lâu mới nói: – “Vậy, cuối cùng Hắc Vân Bảo sẽ thoát được bình an vô sự chứ?”

Tiểu Hoàng nhẹ nhàng cười – “Ngài không phải đã nhìn thấy Tư Đồ lớn lên đấy ư?”

Chu lão gia tử thở dài một trận, như có chút gì đó tự giễu mình. Lão đứng lên vái chào Tiểu Hoàng: – “Đa tạ tiểu tiên sinh chỉ giáo, lão đầu ta bội phục.” – Nói rồi liền cáo từ đi mất.

Tiểu Hoàng tiễn lão ra khỏi cửa rồi thì trở lại trong phòng tiếp tục đọc sách.

Chẳng mấy chốc sau, lại nghe có tiếng gõ cửa.

Tiểu Hoàng mở cửa nhìn ra, thấy đó là Lô Ngự Phong.

“Lô bang chủ?” – Tiểu Hoàng lại lễ phép hỏi.

“Tiểu tiên sinh… Bang chủ không ở đây à?” – Lô Ngự Phong khanh khách cười hỏi. Tiểu Hoàng gật đầu.

“Chuyện này…ta có thể vào bên trong nói được chăng?” – Lô Ngự Phong cười hỏi.

Tiểu Hoàng nghiêng nghiêng đầu tư lự một lát rồi gật đầu cho hắn vào trong.

Lô Ngự Phong ngồi xuống rồi, Tiểu Hoàng lại rót chén trà cho hắn.

“Tiểu tiên sinh, bang chủ khuya rồi còn chưa về… đi đâu vậy nhỉ?” – Lô Ngự Phong trông như không giống Chu lão gia tử, hắn vừa ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề.

Tiểu Hoàng lắc đầu: – “Huynh ấy nói phải ra ngoài một chút.”

“À…” – Lô Ngự Phong lắc đầu, nhỏ giọng nói: – “Có kẻ giả mạo bang chủ giết người, chuyện này bang chủ thấy sao?”

Tiểu Hoàng chớp chớp mắt, đáp: – “Hôm huynh ấy nghe được tin này, chỉ mở miệng cười to “ha ha” hai tiếng, rồi không hề nhắc đến nữa.”

Lô Ngự Phong có hơi sốt ruột, nói: – “Bang chủ không ngờ vực rằng trong Hắc Vân Bảo có gian tế hay sao?!”

Tiểu Hoàng gật đầu: – “Huynh ấy có chứ.”

Lô Ngự Phong cả kinh – “Bang chủ phát hiện rồi ư? Vậy người vì sao không tra xét?”

Tiểu Hoàng nhìn Lô Ngự Phong một cái, hỏi lại: – “Lô bang chủ đã có đối tượng nghi vấn rồi, có phải không?”

Lô Ngự Phong gật đầu có chút băn khoăn – “Ta nghĩ có mấy kẻ rất đáng tình nghi, nhưng không thể xác minh được, cho nên nghĩ bang chủ ắt hẳn phải điều tra chứ.”

Tiểu Hoàng bưng chén trà uống một ngụm, nói – “Không tra được.”

Lô Ngự Phong nghi hoặc: – “Nói thế là sao?”

Tiểu Hoàng tư lự một lát rồi bảo: – “Gian tế có bao nhiêu người, kẻ nào là gian tế chắc chắn tự biết trong lòng. Nhưng đại đa số bang chúng đều hết sức trung thành. Trong lòng bọn họ đều đoán không ra. Bởi vì đoán không ra, cho họ mới phải âu lo. Mọi người đều âu lo, nhưng đại thể thì tất cả đều tin tưởng rằng trong lòng Tư Đồ đã biết rõ cả rồi. Nếu như Tư Đồ bảo điều tra, mọi người như vậy đều biết rằng trong lòng huynh ấy cũng chẳng đoán ra, như vậy chẳng phải sẽ loạn lên đấy ư?! Cho nên Tư Đồ cái gì cũng không nói, các ngươi cũng không có ai biết được rằng trong lòng huynh ấy không biết. Vì vậy, biết được thì cứ cho là biết được, còn không biết cứ để cho không biết. Hắc Vân Bảo như thế mới không loạn.”

Lô Ngự Phong bị Tiểu Hoàng dùng hàng loạt những điều biết được với không biết được, giảng giải đến sáng tỏ thông suốt, đứng dậy chắp tay chào Tiểu Hoàng, cung kính thưa: – “Tiên sinh cao kiến” – rồi cáo từ ra ngoài.

Tiểu Hoàng xoa xoa tóc, tiếp tục đọc sách.

Lại chẳng bao lâu nữa, cửa lại lộc cộc gõ. Tiểu Hoàng vẫn cứ đi đến mở cửa, thấy Tương Thanh đang đứng bên ngoài.

Lần này Tiểu Hoàng chẳng đợi y mở miệng đã mời y vào trong ngồi xuống, rồi rót trà cho y.

Tương Thanh ngồi xuống rồi, còn chưa kịp nói thì Tiểu Hoàng đã mở lời: – “Tư Đồ không có ở đây, huynh muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

Tương Thanh sửng sốt, thở dài nói: – “Nhân mã của Hoàng Hà Bang đại khái có thể chỉ hai hôm nữa là tới rồi…Lúc này bang chủ không muốn chúng ta chuẩn bị gì sao?”

Tiểu Hoàng nhấp một ngụm trà, nói: – “Huynh nghĩ phải chuẩn bị ra sao?”

Tương Thanh há hốc mồm, nói: – “Không cần phải triệu tập bang chúng, chuyên cần thao luyện các thứ sao?”

Tiểu Hoàng chớp mắt mấy cái: – “Nếu Tư Đồ không nói, mọi người sẽ không triệu tập bang chúng, chuyên cần thao luyện ư?”

“Ách…” – Tương Thanh hiếm hoi có chút mất đi trấn định – “Cũng không phải vậy, ta chỉ là băn khoăn trong lòng.”

Tiểu Hoàng nghĩ ngợit một chút, hỏi: “Huynh có phải đã suy nghĩ đến chuyện tồi tệ nhất rồi không?”

Tương Thanh gật đầu: – “Chúng ta đã có lời thề, chuẩn bị sẽ sống chết bảo vệ Hắc Vân Bảo, chỉ chờ một câu nói của bang chủ mà thôi.”

Tiểu Hoàng cười: – “Chẳng phải là được rồi ư? Mọi người đều nghĩ rằng tất cả rồi sẽ tệ hại, cho nên, một khi sự tình trở nên tệ hại thật thì cùng lắm cũng như mọi người tưởng tượng mà thôi. Nhưng nếu sự tình không tồi tệ như mọi người nghĩ, như vậy mọi người bày bố chẳng phải đã thỏa đáng rồi đấy ư?! Ngược lại, nếu Tư Đồ muốn mọi người phải chuẩn bị cho tốt để chết, mọi người sẽ chẳng còn lòng dạ nào, không còn tin tưởng vào huynh ấy nữa. Nếu Tư Đồ bảo rằng chẳng có vấn đề gì to tát, mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng đến lúc thật sự muốn mọi người liều mạng thì tất cả sẽ trở tay không kịp, có đúng không nào?”

Tương Thanh sửng sốt một hồi lâu, rồi đứng lên vái thật sâu chào Tiểu Hoàng. – “Đa tạ tiên sinh chỉ dẫn.” – Nói đoạn cũng cáo từ ra đi, lo nghĩ trên khuôn mặt không còn thấy nữa, lại trở thành một Tương Thanh đạm nhiên trầm ổn.

Tiểu Hoàng dứt khoát không đóng cửa nữa, chỉ ngồi bên bàn tiếp tục đọc sách. Quả nhiên, chẳng mấy chốc lại có tiếng gõ cửa lộc cộc. Ngước lên nhìn thì thấy Mộc Lăng bưng một cái khay tiến vào.

“Tư Đồ không ở đây…” – Tiểu Hoàng vừa dợm nói đã thấy Mộc Lăng phất tay ngăn lại – “Ta biết rồi.” – Nói xong đặt khay lên bàn, mở nắp chung canh ra. Tiểu Hoàng nghe thấy một trận hương thơm nức mũi.

“Chim cút hầm tuyết lê!” – Mộc Lăng cẩn thận đẩy chung canh đến trước mặt Tiểu Hoàng. – “Lúc ban chiều Tư Đồ bảo ta làm đấy, ta ninh cả đêm rồi, cho vào cam túc, bạc hà, bồ đề, địa hoàng, đương quy…Nhuận hầu nhuận phế.” – Nói xong rồi lấy khay lại, vươn tay qua nhéo nhanh một cái lên mặt Tiểu Hoàng. – “Đa tạ ngươi bình ổn nhân tâm giúp Tư Đồ nhé.” – Nói xong, chạy nhanh vụt đi.

Tiểu Hoàng còn chưa kịp phản ứng gì nhiều, đã cảm thấy có người khẽ khàng xoa lên khuôn mặt mình. Sau đó, truyền đến cả tiếng nói tức tối của Tư Đồ: – “Đầu gỗ thối nát, dám chiếm tiện nghi hử, ngày mai đốt trụi cái lò thuốc của ngươi.”

Tiểu Hoàng quay đầu lại, chẳng biết Tư Đồ đã đứng sau lưng từ khi nào. Hắn cũng đang cúi xuống…hôn lên trán Tiểu Hoàng một cái, nhỏ giọng thì thầm: – “Đa tạ nhé…”

Chú thích

[1] Cẩu kỷ: Một vị thuốc Bắc. Quả chín rồi sấy khô còn gọi là Kỷ tử. Đến đây thì hắc ai cũng biết, là đồ để nấu lẩu dê.

[3] Đắc Hoàng Bán Tiên giả, đắc thiên hạ. Chữ “giả” ở đây có nghĩa là người “者”. Câu này dịch nghĩa ra là “Ai có được Hoàng Bán Tiên, tất được thiên hạ.”

[4] Hoàng mễ tửu: Loại rượu được làm từ hạt kê vàng.

[5] Ý tứ đoạn này lấy từ câu “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”. Ý nói người đại trượng phu dù chịu cái ơn kẻ khác chỉ nhỏ như giọt nước, nhưng khi báo đáp phải như suối ngàn mới đáng là quân tử.