Hoàng Đế Là Gã Đại Lưu Manh

Chương 10: Hôn quân và nịnh thần




Mọi chuyện kéo dài đến nhiều ngày sau, rốt cục lúc lâm triều hoàng đế tuyên bố muốn cùng phiên bang chính thức ký kết hòa ước, tuyên bố xong liền chọn ngay tư thế không phiền lụy ngồi trên long ỷ, dù bận vẫn ung dung nhìn các đại thần đang tranh cãi hỗn loạn phía dưới.

Chờ hai phái đại thần chủ chiến và chủ hòa đấu đá đến tinh bì lực tẫn, hoàng đế mới tuyên bố: hai ngày sau là sinh thần của trẫm, nhân cơ hội này để mao tử phiên bang cảm thụ được phồn thịnh uy vũ của Thiên triều. Thuận tiện hạ một đạo ý chỉ, tướng quân đóng ở biên quan ngày đêm kỵ mã, quay về kinh tham gia lễ vạn thọ.

Lúc này các đại thần chủ chiến cùng chủ hòa không còn đối chọi, muôn miệng một lời quay mũi thương hướng hoàng đế. Hoàng đế rất có phong thái của hôn quân, trừng mắt: trẫm chỉ gọi một mình tướng quân nhập kinh, không hề bảo hai mươi vạn đại quân cùng hắn trở về. Thế nào, sinh thần của trẫm, muốn gặp một người cũng không được sao?! Nói xong vung tay áo, bãi triều.

Còn chưa tới buổi chiều, Ngự Sử cầu kiến.

Ngự Sử đã nhiều ngày vội vàng xử lý tang sự của lão thái phó, không thể vào triều, lúc này nghe được tin tức, đứng ngồi không yên, một thân bạch y chạy vào cung, thẳng thắn nói: “Bệ hạ, trăm triệu lần không thể cùng phiên bang kết minh!”

Hoàng đế nói: “Việc này lần trước khanh vào cung đã nói qua, còn có lý do gì mới mẻ sao?”

Ngự Sử thở hồng hộc: “Sứ giả phiên triều đối với triều ta không hề có kính ý, công nhiên chửi bới bệ hạ, căn bản không có thành tâm kết minh! Bệ hạ vạn không nên bị hoa ngôn xảo ngữ của bọn họ lừa!”

Hoàng đế khiêm tốn hỏi: “Nga? Bọn họ chửi bới trẫm cái gì?”

Ngự Sử một hơi thở ế trụ, nói quanh co nửa ngày chưa nói ra một nguyên cớ, chỉ là càng không ngừng nói: bệ hạ không thể cùng bọn họ kết minh! Bọn họ rắp tâm hại người, bụng dạ khó lường, nhất định có âm mưu!

Hoàng đế làm bộ chăm chú suy nghĩ một chút, gật đầu: “Trẫm sẽ suy nghĩ chuyện này.”

Ngự Sử thở một hơi, đột nhiên nhớ tới một việc, lập tức giống như mào gà trống hưng phấn mà dựng thẳng, tiếng nói đều cao lên: “Bệ hạ! Ngài sao có thể vì một lúc long dương chi hưng, tại thời điểm này bảo đại tướng đương triều rời khỏi biên cảnh?!”

Hoàng đế hỏi: “Di, đại tướng đương triều? Không phải là nịnh thần sao?”

Ngự Sử lại một hơi ế trụ, nén ở cổ họng, làm bộ không có nghe tiếp tục nói: “Bệ hạ! Ngài làm như vậy thì chuyện vong quốc sẽ không xa! Lão sư trên trời có linh thiêng thấy người như vậy cũng sẽ không nhắm mắt! Thần, hôm nay, liều mạng cũng muốn can gián người, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”

Ngự Sử đợi rất nhiều năn, rốt cục đợi được cơ hội quang minh chính đại dùng cái chết để can gián. Hơn nữa lão thái phó vừa qua đời, vừa nghĩ thầy trò nhà mình hai đời trung thần, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ khí thế bi tráng, lập tức một thân bạch y quỳ xuống đất kêu rên, khóc từ lão thái phó đến khóc hoàng đế lưu manh cho tới bây giờ khóc hoàng đế thành hôn quân, khóc khóc động chân tình, gào khóc không ngừng, chết đi sống lại.

Hoàng đế phê duyệt tấu chương, nhìn Ngự Sử phía dưới khóc đến không thở nổi, tiếng khóc liên miên không ngớt, thở dài, nhượng bộ nói: “Trẫm viết tín thư cho tướng quân thu hồi mệnh lệnh đã ban ra được chưa?” Lại nói: “—— bất quá nếu như hắn vẫn trở về, trẫm cũng không có biện pháp.”

Ngự Sử khóc thút thít không ngừng dập đầu tạ ân, đứng lên, thần sắc bi thương như cũ, cước bộ lảo đảo, nức nở được thị vệ đỡ đi ra.

Lúc tướng quân nhận được thánh chỉ, phó tướng đang băng bó vết thương ở bụng cho hắn. Nghe xong chỉ, phó tướng oán giận nói: “Mấy tháng trước không phải mới trở về kinh thành sao? Ở đây liều mạng sống chết mới vừa đánh xong, một đạo thánh chỉ lại phải quay về kinh, cũng không nên lăn qua lăn lại người khác!”

Tướng quân chậm rãi nói: “Lại nói tiếp, Hoa cô nương kia…”

Phó tướng run run, vừa thắt lại vết thương xong, liều mạng bỏ chạy. Chạy đến cửa doanh trướng, tín thư thứ hai của hoàng đế tới.

Tướng quân xem xong thư, nhe răng trợn mắt nói với phó tướng chuẩn bị đào tẩu: “Ngươi đi tìm xem xung quanh có cái gì hảo ngoạn, cái gì đó mới mẻ có thể làm lễ vật, mua tất cả cho ta! —— không sao, tiền không thành vấn đề, bệ hạ sẽ tự chi.”