Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 46: Chạy trốn




Lời này vừa ra, toàn bộ người trong phòng đều kêu lên kinh sợ, “Chủ nhân?” Sau đó mọi người cứ anh một câu tôi một câu phát biểu ầm ĩ cả lên, ý kiến Viêm Hoả là lớn nhất, “Tôi phản đối, cô ta chẳng có chút võ công, lại vướng chân vướng tay, tuyệt đối gây ra sai lầm”

Vợ sao? Tư tưởng của tôi không ngừng xoay chuyển một giây, tôi giống như đang học văn học cổ đại vậy, người trong nhà chính là bà vợ rồi còn gì! Tôi mở tròn mắt, có nhầm không ta, muốn đánh người ta, không phải là thay bằng chiếm tiện nghi của tôi sao?

Tôi hét to một tiếng, “Tôi không cần” Mọi người ai cũng há to miệng nhìn tôi, tôi chỉ chỉ về phía Lãnh Phù, “Người trong nhà của anh thì bảo cô ta giả làm đi thì tốt hơn, sao lại tìm tôi chứ?”

Tôi cảm thấy Lãnh Phù và Long Kỳ thực xứng đôi, bất luận bề ngoài, hành vi cử chỉ lời nói, họ đều có chỗ giống nhau. Lúc này, mặt Lãnh Phù có chút đỏ lên, len lén nhìn về Long Kỳ, tôi nhìn mà cười thầm trong bụng.

A ha! Hoá ra quan hệ của họ bên trong hết sức mờ ám nha! Đẹp Trai với xinh gái, củi khô bốc lửa chạm vào nhau không phát ra hoa lửa mới là lạ.

Long Kỳ ho khẽ một cái, “Ta cũng cho rằng Lãnh Phù thích hợp hơn so với cô, nhưng nàng đã cùng giao đấu với Hắc Quỷ Môn nhiều lần rồi, nàng giả trang cũng sẽ bị phát hiện. Còn cô thì khác, Hắc Quỷ Môn đã từng gặp cô thì đều bị chết ở lần trước rồi, ta không muốn nửa đường có chuyện sai lầm gì, cô là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa ta cũng cần có người giống cô như vậy, việc này quyết định thế, các ngươi đi nghỉ đi! Sáng sớm ngày mai bắt đầu xuất phát!”

Tôi nén sự không vui vào lòng, cùng mọi người rời khỏi phòng, đằng sau truyền tới tiếng của Viêm Hoả nói chuyện, có vẻ như không hài lòng lắm với sự an bài của Long Kỳ. “Chủ nhân, sao lại bảo nàng ta giả trang chứ! Xem tính tình của nàng ta kìa, không quấy rối mới là lạ, thật không biết chủ nhân lần này muốn tính toán cái gì, hơn nữa chuyện này khả năng kéo dài mất hơn nửa năm, tôi chịu không nổi nàng ta”

Đợi chút, tôi dừng bước, hơn nửa năm sao? Lâu vậy ư? Xem ra thì tôi lại càng phải cố sức lên kế hoạch chạy trốn đêm nay mới được. Tôi hừ nhẹ một tiếng, đi tới phòng mình, chờ thêm đêm nay anh cứ tự quyết định người trong nhà của anh đi nhé!

Tôi vừa mới bước vào cửa, Viêm Hoả và Lãnh Phù đã đi theo kịp đằng sau, biểu hiện của Lãnh Phù có chút không yên tâm, trên mặt có vài nét u buồn, tôi đại khái đoán được, Viêm Hoả cũng có sắc mặt bất bình, “Nè, cô đừng có đắc ý, chủ nhân lần này vì cần người mới chọn cô thôi, trước mặt người khác cô chính là giả vờ làm phu nhân mà thôi, đằng sau địa vị chân chính của cô là nha hoàn, lúc hầu hạ chủ nhân, cô thành thật là chuyện nghiêm chỉnh cho ta chút”

A! Là ra oai phủ đầu cơ đấy, tôi nhếch môi cười quyến rũ, “Phải thế không? Vậy cũng không cần thiết nha! Tôi sẽ hết sức làm tốt sắm vai một phu nhân ra dáng, tuyệt đối sẽ không làm cho phu quân mất mặt đâu ha”

Tức chết mày nhé, khoé mắt tôi nheo lại, ông đây cho mày xem tuyệt lắm, xem ông đây là loại phụ nữ không đứng đắn cỡ nào nhé, hừ!

Quyến rũ Long Kỳ tôi cũng chẳng nhàn nhã không có việc gì. “Cô….Cô sau này trước mặt thiếu gia là lộ vẻ cười thế này, cẩn thận xem ta sẽ không khách sáo với cô đâu”.

Sắc mặt Viêm Hoả và Lãnh Phù lúc trắng lúc xanh, nháy mắt thở phì phò, trong lòng họ, chủ nhân nhà họ là cao nhất không thể xâm phạm, còn tôi loại mặt này các nàng ta không lo lắng mới là lạ.

Tôi vênh mặt lên cười khinh khỉnh bảo, “Ngươi đối với ta không khách sáo thử xem, Long Kỳ nếu cần nói, ta có lẽ còn chịu hy sinh một chút nha, như vậy mới có thể đem chủ nhân nhà các ngươi hầu hạ thoải mái chứ! Các ngươi bảo có đúng không hả?”

Tôi nháy mắt ám muội với các nàng, nhìn sắc mặt tái nhợt của các nàng, lòng tôi vô cùng đắc ý, dù sao tôi cũng muốn đi rồi, cho các ngươi một chút lưu niệm, ai bảo các ngươi cứ cố tình đạp mặt mũi của người ta xuống đất chứ, cho chết!

“Cô……?” Viêm Hoả định nói gì đó, Lãnh Phù kéo cô ta ra ngoài, định theo tôi đấu võ mồm sao. Luyện hơn ba năm nữa mới nói nhé. Tôi im lặng ngồi yên trong phòng tới tận canh ba, lúc này toàn bộ chùa Lý đều chìm trong bóng tối, yên tĩnh không có tiếng động nào, chỉ có ngọn nến phát ra ánh sáng mỏng manh, nghiêng tai lăng nghe, hình như mọi người đều đã trở về phòng.

TRong lòng tôi mừng thầm, cẩn thận đấy nhẹ cánh cửa ra, cả hành lang thực im lặng, đến bóng quỷ cũng không thấy. Thực sự là ông trời giúp tôi rồi. Tôi đi rất nhẹ rất nhẹ giống con chó phủ phục bò lết tới, lấy cột đá che giấu, cứ dần dần tiến sát cửa lớn.

Lòng tôi vui lắm nha, lại bước dò dẫm đi tới trước, nhưng nỗi vui mừng này mới đến chút một giây sau đã bị giết chết tươi, đằng sau truyền tới giọng Lãnh Phù lạnh như băng, “Cô định đi đâu?”

Tôi đứng thẳng người lên, quay đầu cười cười, “Ha ha, không đi đâu cả, tôi buồn chỉ muốn đi giải sầu chút thôi. Cô xem ánh trăng thật đẹp quá, bỏ qua cảnh sắc như vậy thực sự đáng tiếc lắm nha!”

Tôi nói luyên thuyên về thời tiết liên quan đến chủ đề. “Cô định đào tẩu sao?” Cô ta thế mà lại nhìn ra, lòng tôi suy nghĩ lẫn lộn, chớp mắt nảy lên chủ ý, tôi bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương bảo, “Tỷ tỷ Lãnh Phù à, tỷ thả tôi đi đi! Tôi thành toàn cho các người mà” Lãnh Phù có chút giật mình kinh hãi, sắc mặt hơi biến, giọng điệu sắc bén, “Cô nói bậy bạ gì thế?”

“Tỷ có biết tôi nói gì làm gì đều giả vờ hồ đồ không, chỉ cần tỷ thả tôi đi, cái vị trí kia của tôi sẽ để cho tỷ ngồi mà! Đến lúc đó thiên thời toàn bộ tỷ đều chiếm cả, còn không sợ Long Kỳ động lòng hay sao? Thiên lôi châm động lửa…Vậy chính là chuyện trong chớp mắt thôi!”

Tôi nhịn không được tưởng tượng ra cảnh này cười thành tiếng. Lãnh Phù dường như cũng bị giật mình, bị người ta nói tới chỗ đau nhất phụ nữ đáng thương, tôi nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, cô ta suy nghĩ một lúc lâu, giọng điệu nén lại, “Cô đừng mơ đụng đến ta, nhanh chút về phòng cô đi, đừng làm chuyện chạy trốn vô vị, vô dụng thôi”

Bị bắt trở về phòng, tôi hung hăng nện một đấm trên bàn, nhưng bàn lại rất cứng làm tay tôi đau đến méo xệch cả mặt, thầm kêu lên xui xẻo rồi. Thực sự là tức chết đi được, tôi đi lòng vòng trong phòng, tâm tình tức giận, không thể bình tĩnh lại được. Lần này tôi không thể thoát rời xa kinh đô thì đừng bao giờ có cơ hội nào nữa.