Hoàng Hậu Bị Phu Quân Mặt Dày Tính Kế

Chương 8




Minh Hoàn nhìn xung quanh. Trong phủ Mục Vương cây cỏ xanh um, khắp nơi đều có thể nhìn thấy hồ nước, xuất hiện rắn rết gì đó hẳn là cũng không lạ.

Ban đêm lại cực kỳ yên tĩnh, quả thực nàng sợ trong bụi cỏ đột nhiên có con rắn xông ra cuốn lấy cổ chân nàng.

Lưu Đàn nhếch môi nói: “Đi sang bên này một chút nữa. Cái đèn này thực sự hơi tối.”

Nếu Minh Hoàn đi qua đó nữa thì vai sẽ phải kề sát lên người Lưu Đàn.

Nàng nói khẽ: “Ta không sợ đâu. Chẳng sợ cái gì hết.”

“Không sợ rắn hả?” Lưu Đàn cười, “Nó sẽ cuốn lấy chân nàng, theo váy áo của nàng mà bò lên. Nó sẽ há mồm, lộ ra răng nanh mang theo kịch độc…”

Minh Hoàn dù sao cũng là một cô bé, chưa từng thấy thứ gì đáng sợ hơn rắn, nhìn thấy rắn một lần là đã bị ám ảnh rồi.

Thật ra nàng là người nhát gan.

Nghe Lưu Đàn nói vậy, Minh Hoàn rét run cả người, luôn cảm thấy trong chỗ tối có vô số mắt rắn lạnh lẽo đang nhìn mình chằm chằm, bất cứ lúc nào cũng muốn bò lên người nàng.

Bóng đêm âm u, ngoài cái đèn trong tay Lưu Đàn thì không còn ánh sáng nào khác nữa. Gió đêm thổi qua, ngay cả ánh trăng cũng bị đám mây che phủ. Buổi tối thế này sẽ khiến người ta nhớ tới ma quỷ, nhớ tới một ít độc trùng bí ẩn.

Nàng hơi nói lắp: “Thật… Thật không sợ, điện hạ người đi đường cẩn thận, đừng nói gì nữa.”

Lưu Đàn thấp giọng bật cười. Hắn đột nhiên khoác tay lên vai Minh Hoàn, tay khẽ dùng sức, lập tức kéo nàng đến bên cạnh mình.

Minh Hoàn cứng đờ cả người. Nàng bắt đầu hối hận đã đơn độc ở chung với Lưu Đàn.

Lưu Đàn cũng cảm nhận được thay đổi khác thường của Minh Hoàn. Hắn nói: “Vừa rồi trên đường có tảng đá. Ta sợ nàng bị vấp nên mới kéo nàng tới bên này.”

Minh Hoàn quay đầu lại, quả thực nhìn thấy một hòn đá, nàng nói trúc trắc: “Tạ… Cảm tạ ngài.”

Lưu Đàn cảm nhận được một mảnh ấm áp mềm mại dưới tay, cho dù cách mấy tầng vải vóc, hắn cũng rõ cơ thể Minh Hoàn mê người nhường nào.

Lưu Đàn chợt thở dài, cũng không chịu buông nàng ra. Hắn nói giọng thương cảm: “Ta từng có một cô em gái, nếu không chết yểu, chắc là cũng lớn bằng nàng đấy.”

Minh Hoàn trái lại chưa từng nghe nói về chuyện này. Nàng có hơi kinh ngạc: “Thế ạ?”

Đương nhiên là không phải, Mục thái phi chỉ sinh có một gã vô liêm sỉ là Lưu Đàn này thôi. Nhà họ Lưu này từ trước đến nay sinh ra toàn kẻ si tình cố chấp. Cha của Lưu Đàn, suốt đời cũng chỉ có một người phụ nữ là Mục thái phi.

Lưu Đàn thấy nàng quả thực để cho mình lừa gạt, trong lòng âm thầm khen ngợi bản thân thông minh.

“Ta rất thương em gái. Con bé đáng yêu như thế, là một cô bé con khiến người ta yêu thương nhất trên đời này. Đáng tiếc nó bị bệnh mà chết non.” Lưu Đàn nói tiếp, chẳng hiểu sao, hắn đột nhiên nhớ lại dáng vẻ Minh Hoàn bệnh chết ở kiếp trước, giọng nói hơi run run, dường như đang mơ hồ đè nén đau buồn, “Ta nhìn thấy nàng thì nhớ tới nó.”

Minh Hoàn hơi áy náy: “Xin lỗi, ta…”

Nàng vẫn còn ngây thơ, nghe thấy giọng nói xót xa của Lưu Đàn, trong nháy mắt liền nhẹ dạ, cho rằng Lưu Đàn thật sự có một cô em gái như vậy.

Cứ thế gợi lại hồi ức của Lưu Đàn, quá là không nên.

“Nàng không cần cảm thấy có lỗi, là ta chủ động nhắc tới.” Lưu Đàn nói, “Qua nhiều năm như vậy, ta cũng ao ước có thêm một cô em gái nữa. Minh tiểu thư, ngày ấy khi ta trông thấy nàng, dường như nhìn thấy em gái mình sống lại. Nàng có hiểu ý ta không?”

Minh Hoàn nghe ra lời nói bóng gió của Lưu Đàn. Nàng tội nghiệp Lưu Đàn, thế nhưng, so sánh với phủ Mục Vương, nàng chỉ là con gái một gia tộc bình thường, sao dám trèo cao bám vào Mục Vương, sao xứng làm anh em với Mục Vương?

Minh Hoàn nói: “Cái này sao được, ta…”

“Ta và anh cả của Minh tiểu thư trò chuyện với nhau rất hợp, đã kết thành anh em. Hai chúng ta, vì sao cũng không thể xem nhau như anh em nhỉ?” Lưu Đàn muốn tìm một cái cớ tốt hơn để tiếp cận Minh Hoàn. Hắn muốn kéo gần quan hệ giữa hai người, tạm thời sắp xếp cái thân phận anh em hẳn là thích hợp nhất. “Chẳng lẽ Minh tiểu thư đang chê ta sao? Nếu là ghét ta làm anh cả, ta cũng không ép buộc.”

Minh Hoàn: “…”

Nàng do dự một lúc lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Nghĩa huynh.”

Lưu Đàn nghe được một tiếng “Nghĩa huynh” mềm mại của nàng, trong lòng vui sướng không gì sánh được.

Đáy lòng Minh Hoàn cũng có cảm giác nói không ra lời. Nàng vốn cho là Lưu Đàn không có ý tốt, bây giờ xem ra, là bởi vì nàng cực kỳ giống em gái Lưu Đàn, cho nên lúc hắn nhìn thấy nàng, mới có ánh mắt không bình thường như vậy.

Là nàng trách nhầm Lưu Đàn rồi.

Đã nhận Lưu Đàn làm anh kết nghĩa, sau này nàng chỉ coi như mình có thêm một người anh trai là được.

Lưu Đàn đưa Minh Hoàn đến trước cửa, hắn nói: “Cứ coi Vương phủ như nhà mình là được. Hoàn Hoàn đã là em kết nghĩa của ta, cũng là nữ chủ nhân của Vương phủ, thiếu cái gì thì cứ việc phân phó thị nữ. Nếu có người làm nàng không thoải mái, cứ tới tìm ta, ta làm chủ cho nàng.”

Lưu Đàn hào sảng thẳng thắn như vậy, Minh Hoàn cũng gật đầu: “Ta biết rồi.”

Nàng cởi cái áo trên người xuống, đưa cho Lưu Đàn: “Điện hạ, áo của ngài.”

Hắn nhận lấy.

Đèn lồng trước cửa có quầng sáng màu vàng, dưới ánh sáng dịu dàng, mặt mày Minh Hoàn càng thêm động lòng người. Lưu Đàn nhìn nàng chằm chằm, nhìn rất lâu, rốt cuộc mới giơ tay gãi gãi chóp mũi Minh Hoàn: “Em gái ngoan, ta đi đây.”

Hắn kẹp áo choàng trên cánh tay, rời khỏi sân viện của Minh Hoàn.

Minh Hoàn đứng tại chỗ, một mực nhìn theo bóng dáng cao to rắn rỏi của người đàn ông biến mất trong bóng đêm.

Cuối cùng, Minh Hoàn giơ tay lên, khẽ xoa sống mũi thẳng thanh tú của mình.

Sau khi tháo trang sức, chải tóc xong, một mình Minh Hoàn ngồi trước gương. Nàng cũng đã từng nhìn thấy mỹ nhân. Mẹ đẻ của nàng, chị dâu cả nhà bà ngoại đều là mỹ nhân hiếm thấy.

So sánh với họ, Minh Hoàn còn quá trẻ, quá mức non nớt. Mỗi một động tác của Minh Hoàn không hề có ý nhị quyến rũ mê hoặc người, không xinh đẹp diễm lệ một chút nào. Nàng sẽ khiến cho người ta nhớ tới thanh tuyền trên núi, nhớ tới hoa lê đầu cành, thuần khiết mà lạnh nhạt, không liên quan tới những thứ quá kiều diễm hay chuyện phong nguyệt.

Minh Hoàn sờ lên mặt mình, một lần nữa cảm thán lúc trước nàng tự mình đa tình. Lưu Đàn là người tôn quý như vậy, chắc chắn kiểu con gái nào mà chẳng gặp qua rồi. Nàng chỉ là là một cô bé nhạt nhẽo, chắc hẳn sẽ không lọt vào mắt đàn ông trưởng thành đâu.

Có thêm người anh cả như Lưu Đàn cũng là một chuyện tốt, chí ít, Điền Vũ Vận chính là để Lưu Đàn cho trừng trị. Tỉ mỉ mà nghĩ, Điền Vũ Vận rơi vào kết cục thế này, vẫn là rất hả dạ.

Huống hồ cử chỉ lời nói của Lưu Đàn vẫn xem như thỏa đáng, có tình có nghĩa, không quên em gái, còn có quan hệ tốt với anh cả nhà mình, hẳn là một người quân tử.

Minh Hoàn chui vào trong chăn, không lâu lắm, nàng chìm vào giấc ngủ sâu.

...

Lưu Đàn đi vào phòng, đóng cửa lại. Hắn vùi mặt vào cái áo choàng mà Minh Hoàn đã dùng, giống như kiếp trước mạnh mẽ vùi vào trong lòng nàng.

Hơi ấm của nàng đã tan đi nhưng mùi thơm vẫn còn lưu lại.

Một lúc lâu, rốt cuộc hắn ngẩng đầu lên. Áo choàng có thơm nữa cũng không sánh bằng cơ thể nàng.

Lưu Đàn cảm thấy hắn sắp chết, hít một hơi của Minh Hoàn mới có thể sống tiếp.

Đêm dài dằng dặc, Lưu Đàn chăn đơn gối chiếc khó ngủ, đã cô đơn lại tịch mịch. Mặc dù thời tiết ngày một nóng, hắn lại cảm thấy trong chăn rất lạnh. Nếu như có thể chung giường với Minh Hoàn, ngủ chung một chăn, có lẽ sẽ không lạnh thế này.

Lưu Đàn nghiêm túc suy nghĩ. Hắn của hiện tại hẳn là không khiến cho Minh Hoàn chán ghét. Hắn thể hiện tốt hơn chút nữa, nói không chừng, hai tháng sau, chờ Minh Hoàn cập kê là hắn có thể lập tức cưới người về nhà.

Chờ tới khi cưới về nhà, nếu ở trên giường ép Minh Hoàn gọi mình một tiếng “Anh trai” hay gì đó, chắc chắn là sẽ rất kích thích.

Lưu Đàn nhớ tới khuôn mặt quá mức trong sáng thuần khiết của Minh Hoàn thì lòng ngứa ngáy khó chịu. Chỉ có hắn biết, một cô bé thanh thuần như Minh Hoàn, lúc nàng động tình nằm bên dưới hắn thì sẽ là hình ảnh khiến người ta muốn sống muốn chết thế nào

Nhưng hiện tại, ngay cả cơ hội hôn nàng một cái hắn cũng không có.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lưu Đàn: Muốn hôn Hoàn Hoàn, muốn ôm Hoàn Hoàn, muốn thành thân với Hoàn Hoàn, muốn động phòng với Hoàn Hoàn, muốn để Hoàn Hoàn ngồi lên đùi gọi „anh trai“.

Minh Hoàn: Ta thật sự xem chàng là anh trai, cho nên, đừng đùa bỡn ta.

Lưu Đàn: … Tác giả đi ra chịu đòn đi!