Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 2 - Chương 18: Khách mời hoa đán




Edit: Annikudo 

Beta: Blue9x 

Mặt trăng sáng tỏ, trong đêm tối đầy gió một bóng dáng từ Lãnh cung đi ra, nhẹ nhàng chuyển động. Đừng hoài nghi, người này là tôi. Lần chạy trốn thứ N, tôi vẫn tiếp tục kiên quyết chưa từ bỏ ý định. Bây giờ chưa được, lại bắt đầu đi tìm lỗ chó chui. Lần này thuần túy là đi dò đường, trước dò đường thật tốt, sau đó sẽ hoàn thiện công tác tái trốn. Đại cạm bẫy giống lần trước sẽ không thể xuất hiện được, lần đó tôi đã là trò cười cho cả cả Hoàng cung rồi. 

Đi vào ban ngày, vẫn không thể tìm được lỗ chó chui. Nhìn tường Hoàng cung, chí ít cũng phải cao 3.4 thước, mà theo thể trạng của tôi… Liệu được không? Quên đi, tiếp tục tìm lỗ chó chui thôi, không tin là không tìm ra. Nếu tìm không được cũng nên tìm cách khác để ra ngoài. 

Mặc dù đã ở trong cung được hai tháng, nhưng tôi quả thực không phân định được phương hướng. Trời tối như mực, rất không may mới dạo qua một vòng tôi đã bị lạc. 

Chỗ này phải không nhỉ? Tôi cố gắng nhớ lại nhưng thực sự nhớ không ra. Bất quá trông chỗ này xa hoa lộng lẫy nhất định là có người có địa vị cao ở. Tôi hiện nay là phi tần cấp thấp không nghĩ ra cũng không có gì là lạ. 

Toàn cung điện đèn đuốc sáng trưng, còn có tiếng nhạc. Chúng cung nữ lai lai vãng vãng, tôi ở đây vòng vo mãi mà cũng không ai phát giác. 

“Nhanh lên nhanh lên, sáng mai phải xuất cung, các người còn không nhanh lên.” Xa xa tôi thấy có nhiêu rương hòm, đây chắc là một gánh hát. Tôi không thể không nói Tề Hạo thật biết hưởng thụ, trong cung nhiều ca nữ vũ nữ như vậy còn chưa thỏa mãn, còn đem gánh hát bình dân này vào cung biểu diễn. Tôi đoán chừng tiểu tử này tám phần muốn nhìn hoa đán (1) nhà người ta, vui vẻ chút thì phong một tần phi vân vân. 

(1) hoa đán: diễn viên đóng vai con gái có tính cách hoạt bát hoặc phóng đãng đanh đá (QT) ~> ở đây chắc chỉ diễn viên nữ thôi. 

Ngày mai xuất cung? Tôi tại sao không theo xem bọn họ ở đâu nhỉ? Sau đó về thu thập tiền bạc rồi trốn ở trong rương, so với leo tường há chẳng tiện hơn. Nghĩ ra nước cờ này thật thoải mái. 

Tôi kéo kéo lại y phục sau đó cúi đầu đi theo đám người kia. Cuối cùng theo bọn họ vào một gian hẻo lánh của cung điện, tôi vừa định chuồn chợt nghe có tiếng người gọi: “Cô nương, xin dừng bước.” Tôi quay đầu lại trong phòng thay đồ là một phụ nữ trung niên. Bà ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới, tựa như nhìn thấy bảo vật. 

Tôi cười nói: “Có chuyện gì ạ?” 

“Cô nương là người của Minh Xuân ca đúng không?” Cái gì? Nghe đúng là tên một gánh hát, tôi là tiểu hoa đán? 

Tôi không biết phải nói như thế nào, cười mà không đáp. Bởi vì… chỗ này cung nữ thì không thể lui tới, cũng không thể nói tôi là phi tử. 

“Minh Xuân ca trả cô bao nhiêu, Lan di (2) ta trả gấp đôi.” Gì? Lôi kéo người a. 

(2) di: dì, bà cô. 

“Lan di chưa thấy tiểu nữ có bản lĩnh gì ra giá gấp đôi chả phải quá liều lĩnh sao?” Tôi vừa nói vừa cười tiến lên phía trước. 

Lan di đột nhiên không nói một tiếng quỳ trên mặt đất nói: “Cầu cô nương ngươi cứu mạng.” 

Tôi chưa hiểu gì, mấy người khiêng rương cũng đột ngột quỳ xuống. Nhiều người như vậy quỳ xuống trước tôi, còn toàn là những người lớn tuổi, tôi thật không biết làm thế nào cho phải. Nâng Lan di dậy: “Lan di, có chuyện gì từ từ nói, đừng như vậy.” 

“Cô nương a, sinh mệnh của chúng ta đều ở trong tay ngươi, cầu cô nương cứu mạng.” Một cô gái còn trẻ khóc nói: “Cô nương cứu chúng ta với.” 

Lan di thấy tôi không nói gì, “Chúng ta là gánh hát Hòa Xuân nổi tiếng nhất kinh thành, cô nương đã từng nghe tên đầu bài Thái Hà cô nương của gánh hát chúng ta?” 

Chưa từng nghe, nhưng tôi cũng gật đầu: “Nghe qua,Thái Hà cô nương đích thị rất nổi tiếng có nghe qua.”

Lan Di thở dài, “Thái Hà xinh đẹp như hoa, tài năng xuất chúng, sợ rằng chỉ có Mạc gia tam tiểu thư mới sánh bằng. Tối hôm nay Hoàng thượng tiếp kiến vương tử Thiên Ly quốc, gánh của Triệu Minh Xuân và gánh Hòa Xuân chúng ta vào cung biểu diễn. Vừa tới cửa cung được một lúc, có mấy thái giám xàm ngôn nói đêm nay chọn một ca kỹ để dâng cho Thiên Ly vương tử. Thái Hà nghe xong rất sợ bị chọn, lưu lại một tờ giấy rồi bỏ đi. Nàng đi thì đi, còn mang theo ba hoa đán. Sắp tới đây chúng ta phải biểu diễn, ta còn chưa tìm được hoa đán. Cô nương thực là người của gánh Minh Xuân thì giúp ta, ta trả cô 1000 lượng bạc.” Tôi còn thấy kì quái tại sao còn lại nhiều nam nhân, nguyên lai là hoa đán bỏ chạy. Thái Hà cũng quá là tự tin a, trong tất cả chắc gì đã chọn cô ta. Bốn hoa đán bỏ gánh, Lan di đúng là khó xử. Phỏng chừng bà ta bình thường đối với các nàng ấy không tốt, người ta mới chọn thời khắc mấu chốt này mà chạy. 

“Thế nhưng ta không phải người của gánh Hòa Minh.” Tôi nghĩ hồi lâu, lời giải thích này cũng hợp lý. 

Lan di hồ nghi nhìn tôi, “Y phục cô nương mặc không phải của cung nữ cũng không phải của Minh Xuân ban.” Y phục của tôi không phải loại chất lượng kém, nhưng giản dị hơn nhiều so với các phi tần công chúa khác, cũng khó trách. 

Tôi cười cười: “Ta là cung nữ, chẳng qua là có địa vị hơn các cung nữ bình thường thôi, các người tìm nhầm người rồi.” 

Tôi vừa định đi thì Lan di đã ôm lấy một cổ chân tôi, một tiểu cô nương cũng lại ôm lấy chân tôi, “Tỷ tỷ đừng đi.” 

Tôi xem cô bé kia cũng ra dáng một cô nương rồi, “Lan di, tiểu cô nương này cũng được, sao không cho nàng làm hoa đán?” 

“Thái Liên là người mới vào Hòa Xuân, chưa biết làm gì.” 

Một người đàn ông trung niên đi tới, “bụp” một tiếng quỳ xuống, “Cô nương, chỉ cần ngươi cứu gánh Hòa Xuân chúng ta, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngươi.” 

Những người khác cũng ào ào quỳ xuống, ta lại mất chủ ý, “Thế nhưng, ta không xướng được?” 

“Cô nương có thể thông thao cầm kỳ thư họa?” Lan di hỏi. 

“Xem như thông thạo một chút đi, được rồi, ta cũng hát được.” Ngoài ra, thật cũng chẳng tính được là thủ nghệ. 

“Cô nương, ngươi có thể, cứu chúng ta đi.” Nhiều người như vậy quỳ xuống trước tôi, tôi còn nói được gì. Sớm biết thế này thà chui qua lỗ chó còn hơn đi theo họ. Tôi đành gật đầu: “Ta khả dĩ giúp các ngươi, nhưng các ngươi phải giúp ta một chuyện, sau khi biểu diễn xong ta trốn trong rương các ngươi để ra ngoài.” 

Lan di suy nghĩ một lúc nói: “Được.” 

“Còn nữa, ta rất xấu, ta muốn mang khăn che mặt.” 

“Được, mau giúp cô nương thay đồ.” 

Tôi được Thái Liên đưa vào phòng hóa trang, bắt đầu bôi trét lên trên mặt tôi… 

Lan di quả nhiên có chút tài năng, cho tôi mặc một thân hồ lam sắc cung trang. Mái tóc đen được buộc sang một bên bằng một sợi dây hồ lam đồng bộ, khéo léo gài lên một cây trâm năm chi. 

Hoàn hảo, rất thanh nhã, tôi sợ nhất là bị biến thành xác chết. 

Để giấu diếm việc mất hoa đán, Lan di cố ý khiêu khích gánh Minh Xuân. Ban đầu mấy màn biểu diễn khá nam tính, sau một hồi lưỡng vị đương gia hoa đán so tài. Bắt đầu bằng vài màn Thái Liên hiện học hiện mại (3), một đồng chí đàn ông thế vai, miễn cưỡng qua cửa. Tôi ở trong phòng ngồi đến chai mông, rốt cục cũng tới lượt tôi lên sân khấu. 

(3) hiện học hiện mại: thành ngữ tục ngữ Trung Quốc, có nghĩa là học tập và áp dụng ngay lập tức, ngay tại chỗ. (dùng để khen ngợi người nhanh trí). Cũng có nghĩa: vừa mới nghe được kiến thức của người này lập tức lại dùng để dạy dỗ người khác (ở đây là có ý chê bai, chỉ khoe khoang kiến thức mới học được). 

Âm thanh tự nhiên bên ngoài một hồi vừa rồi, hoa đán Phi Tự của gánh Minh Xuân y y nha nha xướng hồi lầu, tôi một câu cũng nghe không hiểu. Phi Tự xướng xong chợt nghe sát vách ầm cả lên (phòng hóa trang của gánh Minh Xuân ngay sát vách), nói là Hoàng thượng ban thưởng cho Phi Tự nhất chi trâm. Không phải chỉ là một cây trâm cài đầu thôi sao, đáng để họ đã vui vẻ như vậy, thật kém hiểu biết kém hiểu biết. Lan di bên cạnh đỏ lên, nói cái gì mà muốn bay qua cả đầu Phi Tự. Còn bảo tôi phải hảo hảo thể hiện, lảm nhảm rằng không thể có cơ hội làm phượng hoàng gì gì đó. 

Tôi nếu thật muốn làm phi tử thì sẽ không chạy trốn, Tề Hạo hoa tâm đại củ cải kia có vô số nữ nhân bên cạnh, rất không hiểu làm thiếp cho hắn có gì tốt. 

Tôi định thần lại, ôm chặt cây đàn hỏng Lan di đưa cho, cao quý bước ra. Lan di dạy tôi dáng đi mà thôi, tôi cũng chẳng phải thanh lâu kỹ nữ. 

Tề Hạo ngồi ở vị trí cao nhất, phía bên trái hắn là vị nam tử mặc trang phục dị quốc, còn bên phải là Dật Phong công tử, ngoài ra còn có vài vị đại thần tôi không biết. Dật Phong công tử đúng là có địa vị khác thường, cư nhiên được ngồi cũng một chỗ với vương tử ngoại quốc. Bên dưới Dật Phong có một thanh niên thân hình gầy bé, rõ ràng là Ngọc Tình. Ngọc Tình một thân lụa là bạch y, còn dán hai phiến râu cá trê. Nhìn dáng dấp nàng tôi thiếu chút bật cười.

Ôm đàn ngồi xuống, quì một gối, cố gắng phát ra thanh âm thật ngọt ngào (tôi đã tiếp xúc với Tề Hạo và Ngọc Tình một thời gian bằng bộ dạng nam nhân bà, giọng họng của tôi chưa ai từng nghe qua, kỳ thực rất thanh thoát), nói: “Mai Ảnh thỉnh an Hoàng thượng, vương tử và các vị đại nhân.” Mai Ảnh là nickname trên QQ của tôi, giờ lại dùng được. Lan di không nên đặt tên cho tôi là cái gì Bách Hợp, Thái Hồng, tục muốn chết. 

Tề Hạo nói, “Ngươi tên Mai Ảnh?” 

“Vâng, dân nữ Mai Ảnh.” Tôi ưu nhã gật đầu. 

Hắn nhẹ liếc tới cây đàn trên tay tôi: “Ngươi sẽ đánh đàn?” 

“Vâng, dân nữ có tự học chút cầm nghệ, chỉ là dân nữ học nghệ chưa tinh thông, sợ rằng sẽ làm dơ lỗ tai của Hoàng thượng cùng các vị đại nhân.” Vừa nói những lời vừa rồi là tôi ư? Đầu lưỡi tôi mèm oặt rồi. 

“Cô nương khiêm tốn rồi, tấu cho các đại nhân diễn một khúc đi.” Ánh mắt Tề Hạo viết một chữ “sắc”, nhiều mỹ nhân như vậy còn chưa đủ sao, bản cô nương có dũng khí đánh hắn a. 

“Dân nữ tuân mệnh.” 

Tôi đem đàn tranh đặt ở trước mặt, nhẹ nhàng gẩy: 

“Hoa trút cánh tàn đỏ thẫm 

Chim én bay nước biếc nhân gia 

Nhành cây trôi hữu ý 

Chân trời xa xăm nơi phương nào có nghe 

Ngoài tường người khác, trong tường giai nhân cười. 

Cười dần nghe không thấy thanh âm 

Đa tình lại bị vô tình đáp.”

Đây là bài hát tôi hát hay nhất, miễn cưỡng còn đánh ra khúc cầm này. Tuy rằng tôi biết khá nhiều ca khúc, nhưng thuộc thì đã ít nay còn ít hơn. 

Hát xong, tôi cầm đàn gật đầu một cái, “Mai Ảnh xin cáo lui.” Nhìn lướt qua mọi người, tôi thấy ánh mắt đều kinh ngạc. Hiệu quả thật, nếu có một ngày tôi khốn đốn sẽ đi hát rong, ha ha (thật không nghĩ tới, những lời này lại trở thành sự thật.) 

“Mai Ảnh cô nương, qua đây qua đây, để bản vương nhìn một cái.” Ngọc Tình cười gian nhìn, ngoắc tay với tôi. Tiểu nha đầu này, phá đám tôi a. 

Tôi buộc phải lại gần, khẽ gật đầu nói: “Vương gia, chẳng hay có gì chỉ giáo Mai Ảnh?” 

“Mai Ảnh cô nương, vừa rồi cô nương tấu khúc gì vậy?” Có thể nói là ăn cắp sao? 

“Tiểu nữ tài sơ học thiển, nhượng các vị chê cười.” Trình độ xen ngang này còn tài sơ học thiển? Thật làm nhơ danh tiếng của văn hào Trung Hoa a. 

Tề Hạo rất vừa lòng nhìn tôi, “Thưởng cho Mai Ảnh cô nương một đôi ngọc như ý.” Ngoài ngọc như ý hắn có thể ban thưởng cái khác không. Một phút sau, Tiểu Hỉ Tử mang đôi ngọc như ý tới trước mặt tôi, tôi tiếp nhận rồi hướng hắn tạ ân. 

Cái vị Thiên Ly vương tử kia đứng lên, rất lễ phép thưa: “Thần Vũ thỉnh Hoàng thượng ban Mai Ảnh cô nương cho thần.” Lòng tôi chợt cả kinh, nói thế nào tôi cũng là phi tần. 

“Tạ ơn Vương Tử ưu ái, Mai Ảnh vô tài vô đức vô mạo, không dám trèo cao.” Khướt, tôi tốt xấu cũng là đại tài nữ, tôi phát hiện mình bình thường hay tự hạ thấp bản thân. 

“Được Vương Tử ưu ái, Mai Ảnh cô nương thật có phúc.” Nào có ai như thế, đem vợ mình đi làm thiếp kẻ khác, khinh hắn. 

Tôi nhu thuận nói: “Mai Ảnh tài sơ học thiển, nhưng lại muốn tìm một lang quân tài mạo song toàn như ý, nhất định phải giỏi hơn dân nữ.” Tôi có học Trung văn, lung tung loạn xạ nhưng cũng được một đống văn thơ chống lưng, hôm nay cuối cùng cũng có công dụng. Hắn vô luận như thế nào cũng không thắng được, vừa thị uy cho Tề quốc, vừa không phải làm tiểu thiếp. Tôi thật cũng không muốn tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. 

Nghe tôi nói ra “cuồng ngôn” kia, lập tức tôi thành tiêu điểm. Tôi chỉ là một tiểu nữ tử hơn mười tuổi, rốt cuộc sẽ lợi hại thế nào? 

Thần Vũ cười, “Cô nương có nan đề gì xin cứ ra?” Rất tự tin đấy, cơ mà ở vào tay tôi thì đừng mong tinh thần tổn thương được bồi thường. 

Tôi cười cười: “Cầm sắt tỳ bà, bát đại vương, vương vương tị thượng.” Đùa, đây là câu thiên cổ tuyệt đối, ta đối chết ngươi, xem ngươi có đối lại được ta không. 

Ngồi ở đây đều là sĩ tử uyên bác, cũng không đối lại được câu tuyệt đối này. Tôi cười tủm tỉm nhìn Thần Vũ, mặt hắn lúc trắng lúc hồng, thua dưới tay một ca nữ, rất mất mặt. 

Hồi lâu, Thần Vũ rốt cục cũng chắp tay: “Mai Ảnh cô nương quả nhiên tài hoa xuất chúng, tiểu vương bội phục.” 

Tôi cúi người, cười nói: “Vương tử quá khen.” Tôi lại quay qua Tề Hạo nói: “Hoàng thượng, Mai Ảnh xin cáo lui.” 

“Khoan đã…” Ngọc Tình không cam lòng đứng lên. “Mai Ảnh cô nương, có một người có thể đối lại câu của ngươi.” 

“Ai vậy?” 

“Ngươi đã nghe qua Mạc gia Mạc gia tam tiểu thư Mạc Liễm Dung?” Gì cơ? Tôi tự đối văn mình, đương nhiên là có thể, vấn đề thân phận tôi hiện tại là Mai Ảnh. Có Mai Ảnh, đương nhiên không có Mạc Liễm Dung. Ngọc Tình ơi là Ngọc Tình, ngươi thật biết phá đám. 

“Mạc tam tiểu như tài hoa hơn người, Mai Ảnh đương nhiên có nghe qua, Mai Ảnh tự biết không bằng Mạc tam tiểu thư, dân nữ xin chịu thua.” Mạc Liễm Dung cũng được, Mai Ảnh cũng được, đều là tôi, ai thắng ai thua không có gì khác nhau. 

“Hảo, ngươi đã chịu thua, vậy là chịu gả làm thiếp cho Vương tử.” Khướt, nói thế mà được à, tiểu nha đầu, ngươi hãm hại ta. 

“Thắng dân nữ là Mạc tam tiểu thư, không phải vương tử, thứ lỗi cho Mai Ảnh không thể đáp ứng.” 

“Như vậy đi, ngươi cùng Mạc Liễm Dung tỷ thí một hồi, nếu nàng ấy thắng, ngươi gả cho Vương tử làm thiếp. Ngươi không phải cho mình là rất giỏi sao? Không dám ư.” Nàng nghĩ cái gì mà cứ muốn gả tôi cho tên Vương tử kia.

Tôi cười cười, “Ta thấy vương gia cốt cách kinh người, muốn cùng vương gia tỷ thí võ công được không? Vương gia thắng, ta gả làm thiếp cho Thần Vũ vương tử.” 

Ngọc Tình nghe tôi nói như vậy, lập tức tinh thần tỉnh táo, nhảy ra: “Một lời đã định.” 

Tôi cố ý đi tới trước Ngọc Tình, nhỏ giọng: “Nha đầu chết tiệt kia, tỷ tỷ ngươi đây, ngươi muốn ta chết chắc a.” Có nàng phá đám, sớm muộn tôi cũng bại lộ thân phận. 

Ngọc Tình lộ nụ cười gian, chớp chớp mấy cái với tôi: “Mai Ảnh cô nương võ công cao cường, bản vương thua.” Tôi giả mù sa mưa nói: “Đâu có, vương gia cũng không tồi, Mai Ảnh may mắn mà thôi.” 

Người bên cạnh thấy không hiểu ra sao, thấy căn bản là không có đánh. Chỉ thấy nữ tử tên Mai Ảnh kia tới trước Ngọc Tình công chúa nói một câu nói, Ngọc Tình công chúa liền tự động chịu thua, lẽ nào Mai Ảnh có yêu thuật? Đúng là tiểu yêu nữ? 

Tôi không điếm xỉa, nhìn Tề Hạo: “Hoàng thượng, Mai Ảnh xin cáo lui.” 

“Khoan đã.” Là ai a, thật phiền phức. 

Nguyên lai là tên vương tử hỏng hóc kia, không lấy được bản tiểu thư không cam lòng a, bản tiểu thư lộ ra thân phận Dung phi hù chết ngươi. 

Thần Vũ vương tử nói: “Mai Ảnh cô nương xin dừng bước, tiểu vương có ba vấn đề, nếu quý quốc không thể giải đáp, thỉnh cô nương gả cho ta được không?” Khiêu khích a, thôi thì cái lòng yêu nước này, không thể để mất mặt được. 

“Hảo, quốc gia của ta nhân tài đông đúc, chỉ sợ vấn đề của quý quốc quá nhỏ.” Vì nước nhà mà chiến đấu, quang vinh a. 

Tôi ngang nhiên đả kích quốc gia hắn, Thần Vũ thật không nhịn được. Tức giận nói: “Hoàng thượng, xin làm chủ, nếu như quý quốc không thể trả lời được, Mai Ảnh cô nương phải gả cho ta.” 

“Tề quốc ta rộng lớn đương nhiên tuân thủ lời hứa.” Đần độn, ta là vợ ngươi, nếu đáp không được, chẳng lẽ phải theo hắn đi a. 

“Xin hỏi các vị, cha Lý Tứ có ba hài tử, lão đại tên Đại Nhất, lão nhị tên Đại Nhị, vậy hài tử thứ ba tên gì?” Thần Vũ rất đắc ý hỏi. 

Tôi rốt cục là nhịn không được phát ra một tiếng ‘hì’, “Vương tử, ngươi gọi đây là đề sao, không phải ta đả kích ngươi, Mai Ảnh ba tuổi đã giải được câu này.” 

Hắn không nhịn được giận, nghiêm mặt: “Đã vậy, Mai Ảnh cô nương thỉnh giải đáp.” 

“Hài tử thứ ba đương nhiên tên là Lý Tứ.” Tôi rất không thục nữ che miệng cười. Đại thần ở dưới cười trộm, chỉ có Tề Hạo vẻ mặt tiếc thương nhìn Thần Vũ, “Đề vương tử đưa ra Mai Ảnh cô nương của nước ta ba tuổi đã giải được, cảm tạ vương tử đã nhường.” Nguyên lai Tề Hạo cũng thật đê tiện, đả kích thì đả kích, cũng không cần phải đả kích như vậy. Rõ ràng nói trí lực quốc gia bọn họ chỉ ngang đứa trẻ ba tuổi của Tề quốc. 

Thần Vũ liếc tôi, nói: “Đệ nhị đề, một trăm năm trước nước ta có một câu đối của một vị văn nhân nổi tiếng, đến nay chưa ai đối được. Hồng nương tử phi phượng hoàng y, sáp kim sai, tương quân nhất kiến hỉ.” 

Ra xong đề rồi, hắn dương dương tự đắc, tôi giả bộ rất tiếc nuối đáp: “Vương tử, câu đối này Mai Ảnh sáu tuổi đã đối được rồi.” Tôi cười đắc ý: “Đối rằng: bạch đầu ông phủng kỳ lân hạt, phục đan sa, thường sơn vạn niên thanh.” Tôi tuy rằng không phải cao siêu, dù sao cũng là người Trung Quốc, loại câu đối này đã từng gặp.

Nhìn khuôn mặt kinh ngạc của mọi người, tôi nói với hắn: “Vương tử, có đệ tam đề không?” 

Thần Vũ rất không hữu hảo trừng mắt: “Mai Ảnh cô nương xem trọng rồi.” Người hầu phía sau hắn mang đến một quyển trục, hắn mở quyển trục, trên vẽ một hình chín ô vuông. Tôi ở trong lòng cười nhạt, đề càng lúc càng dễ sao. 

“Mai Ảnh cô nương, thỉnh đánh số từ một tới chín vào ô, ngang dọc lệch chéo nhất định phải có tổng bằng mười lăm.” Nói xong không giấu được vẻ đắc ý. 

Tôi cố làm bộ lắc đầu, thở dài: “Ai Vương Tử quả nhiên cao minh, bội phục a.” Tôi vừa nói xong, tất cả mọi người đã cho rằng tôi không giải được, Tề Hạo khẩn trương nhìn tôi. Vương tử ngẩng cao đầu, càng thêm đắc ý. 

Tôi khoan khoái, đi tới trước mặt Vương Tử, chỉ vào quyển trục cười: “Vương tử quả nhiên lợi hại, ngay cả đề chơi lúc tiểu nữ tử tám tuổi cũng đem ra.” Nụ cười trên mặt hắn phút chốc cứng đờ, Ngọc Tình che miệng cười trộm. Tôi khinh miệt nhìn hắn một cái: “Cái này tổng cộng có chín ô, ba hàng. Điền chín và một ở hàng thứ nhất, giữa điền năm, trái ba và bảy, thẳng trên bốn và hai, dưới tám sáu.” Tôi chỉ chỉ trên mấy ô vuông cười nói: “Đã điền xong, xin mọi người chiêm ngưỡng.” 

“Thật lợi hại a.” Người nào đó tán thưởng. 

“Quả nhiên không sai, thế nào cũng là mười lăm.” 

“Mai Ảnh cô nương quả nhiên lợi hại.” Không lầm thì, có hai giọng nói. Tề Hạo, Thần Vũ vương tử, trên mặt bọn họ, tôi thấy hai chữ sùng bái kìa. 

“Hoàng thượng quá khen, tiểu nữ tử chỉ là vận khí tốt.” Tôi hơi quỳ xuống: “Tiểu nữ tử xin cáo lui.” 

Chạy về phòng hóa trang, một đống người vây quanh hỏi: “Thế nào?”

Tôi không kịp trả lời, vội nói: “Cho ta thay quần áo, ta phải đi, để chủ tử phát hiện ta vắng mặt thì chắc chắn xong đời.” Danh tiếng hôm nay của tôi lớn lắm rồi, ba sáu kế chuồn là thượng sách. 

Lan di và Thái Liên ở bên giúp tôi cởi đồ, một bên hỏi: “Nói một chút, rút cục thế nào?” 

“Ta hôm nay đại náo động, vương tử Thiên Ly quốc kía muốn lấy ta, bị ta từ chối. Lan di ngươi nghe, nếu có người hỏi Mai Ảnh, ngươi nói là người mới tới gánh Hòa Xuân, ngươi cũng không biết rõ, điều này quan hệ tới mạng sống của ta.” 

“Nghiêm trọng vậy sao?” 

“Đúng.” Y phục đã thay xong, tôi vừa đi tới cửa, Lan di lại kéo tôi lại, dùng nhãn thần khẩn cầu nhìn tôi: “Cô nương, đại danh của ngươi đã lớn lắm rồi, Hoàng thượng có thể triệu kiến ngươi, ngươi đi chúng ta biết ăn nói thế nào.” 

“Ai nói ta đi, ta về thu đồ, còn muốn đi với các ngươi ra. Bất quá thấy Hoàng thượng thích ai là chuyện của người khác, ta không muốn. Nếu có người tìm, nói là ta đi rồi.” Tôi rụt tay lại, vội vàng chạy đi. Không phải tôi thấy chết mà không cứu, mà là thân tôi còn lo chưa xong. Nếu như Tề Hạo biết tôi ‘thông minh tuyệt đỉnh’, còn có thể thả tôi sao? Tôi đoán chừng với tính cách của Tề Hạo, ‘Mai Ảnh’ có thất tung, hắn cũng sẽ không nói gì.

_________________