Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

Chương 47




“Hôm nay trên mặt ta nở hoa hay sao? Mà sao cả hai người đều nhìn chằm chằm vậy?” Chung Niệm Nguyệt ngẩng đầu lên, nhận lấy ánh mắt của Tấn Sóc Đế và Mạnh công công.

Mạnh công công còn nghĩ rằng vừa nãy ông đã nói sai lời nên không dám trả lời lại.

Tấn Sóc Đế nhìn chằm chằm Chung Niệm Nguyệt một lúc rồi bước mới bước tới. Hắn nói: “Có một vết hằn trên mặt.”

“Phải không?” Chung Niệm Nguyệt vội vàng đưa tay lên sờ mặt nàng nhưng sờ mãi vẫn không thấy vết hằn nào.

“Bệ hạ lừa ta.” Dứt lời, nàng quay đầu sang chỗ khác.

Tấn Sóc Đế đi tới trước mặt nàng, hơi cúi người xuống một chút, véo má Chung Niệm Nguyệt.

Chung Niệm Nguyệt:?

Nàng thắc mắc mà nhìn hắn: “Sao? Bệ hạ muốn giúp mặt ta có vết hằn sao?”

Tấn Sóc Đế không chú ý mà trả lời: “Ừ.” Thật ra suy nghĩ của hắn căn bản không còn ở chỗ này nữa.

Hắn rũ mắt xuống nhìn Chung Niệm Nguyệt.

Ánh mặt trời bên ngoài điện xuyên qua tấm bình phong, chiếu trên người Tấn Sóc Đế. Bởi vì ngược sáng nên Chung Niệm Nguyệt không thể nhìn thấy được vẻ mặt hắn lúc này. Chỉ cảm giác được hắn đang đánh giá nàng….nhưng loại đánh giá này không giống với lúc trước.

Lúc này trong điện cực kỳ yên tĩnh.

Mạnh công công không nhịn được mà nhúc nhích chân, có chút sợ hãi mà nhìn Tấn Sóc Đế.

Dường như ông phát hiện ông không thể đoán được suy nghĩ của Tấn Sóc Đế nữa.

Người phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này là Chung Niệm Nguyệt.

Nàng đưa tay lên muốn đẩy tay Tấn Sóc Đế ra. Chỉ là bàn tay nhỏ không có chút sức lực nào, đến khi Tấn Sóc Đế thả lỏng một chút nàng mới có thể đẩy ra được.

Chung Niệm Nguyệt chỉ vào dấu răng trên tay hắn, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao vẫn chưa hết sưng?”

Tấn Sóc Đế: “Còn muốn cắn nữa?”

Chung Niệm Nguyệt: “Ai kêu bệ hạ véo má ta? Ngay cả cha ta cũng không dám véo!”

Nàng thật sự vô tội mà.

Không nghe ra được giọng điệu của Tấn Sóc Đế: “Trẫm cũng không phải là cha ngươi.”

“Hơn cả cha đi.” Chung Niệm Nguyệt chép miệng nói. Khi Tấn Sóc Đế ôn nhu, thật sự là rất giống với cha ruột nàng.

Tấn Sóc Đế: “…”

Hắn ngừng lại một lát, không nhanh không chậm mà nói: “Ngươi thật to gan, vậy mà muốn làm công chúa của Đại Tấn….”

Chung Niệm Nguyệt lắc đầu nói: “Công chúa không lợi hại, ta không muốn làm đâu.”

Tấn Sóc Đế nhìn ra được, nàng chẳng hiếm lạ gì với cái danh hiệu công chúa.

Vậy nàng hiếm lạ cái gì?

Trong nhất thời, Tấn Sóc Đế không suy nghĩ ra được điều gì.

“Khi nào bắt đầu thi đình?” Chung Niệm Nguyệt thấp giọng hỏi.

“Sắp rồi.” Tấn Sóc Đế thu lại suy nghĩ, trả lời.

“Vậy chút nữa bệ hạ có ra ngoài ngồi không?”

“Không.”

Đám cống sinh này sao có thể diện lớn như vậy được.

*Cống sinh: Vào thời nhà Thanh, từ này dùng để chỉ những người đã đậu trong thi hội.

Chỉ là Tấn Sóc Đế sẽ là người chấm bài, tự tay chọn ra Tiền Tam Giáp.

*Tiền Tam Giáp: Ba vị trí đầu là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa.

Chứ làm gì có đạo lý, hoàng đế phải tự thân canh bọn họ làm bài thi chứ?

Mặt trời bên ngoài đã lên cao, Chung Niệm Nguyệt vừa hỏi không lâu thì đã có vài người dự thi bước vào, các Đại học sĩ cùng với Tả thừa tướng bước vào điện.

Sau đó sẽ là điểm danh theo danh sách.

Quá trình đó thực sự rất là lâu, Chung Niệm Nguyệt đã ngáp không ít lần.

Nàng nhỏ giọng nói: “Khó trách bệ hạ lại mang ta tới đây, mang ta tới để giải tỏa nỗi buồn phải không?”

Tấn Sóc Đế ngồi xuống bên còn lại của trường kỷ, cười nhìn nàng nói: “Ừ.”

Lúc này bên trong điện đã có rất nhiều cống sinh, trong đó có người xuất thân từ gia tộc lớn, có người lại vô cùng nghèo khổ, đứng bên trong điện, ai cũng không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi.

Bọn họ cẩn trọng ngẩng đầu nhìn lên phía trên cao.

Trên long ỷ không có người.

Lúc này quan lễ nghi hướng dẫn bọn họ hành lễ.

Lúc này bọn họ mới quỳ xuống cúi sát đầu hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”

Thì ra Tấn Sóc Đế ở phía sau bình phong.

Không biết lúc này bệ hạ có đang nhìn bọn họ không…

“Ngồi xuống.”

“Mở sách, khai bút.”

Vừa nói xong, trong điện chỉ còn lại âm thanh lật trang giấy cùng viết.

Chung Niệm Nguyệt thực sự rất buồn ngủ.

Nàng yên lặng đi tới gần phía bình phong, nhìn thoáng ra bên ngoài, nhưng bên ngoài lại đông nghẹt người, sao có thể tìm được Chung Tùy An trong đám người này chứ?

Nàng quay người lại hỏi: “Bệ hạ có muốn chơi cờ không?”

Tấn Sóc Đế gật đầu, kêu Mạnh công công mang tới.

Cống sinh trong điện nghe thấy tiếng bước chân nhỏ, rất nhanh tiểu thái giám đã mang tới bàn cờ tới.

Rất ít khi Chung Niệm Nguyệt chơi cờ vây.

Theo nàng mà nói thì nhìn thấy thôi cũng đã cảm thấy nhức đầu.

Tấn Sóc Đế cũng học theo nàng cách chơi cờ năm quân.

Bên ngoài múa bút thành văn.

Bên trong rất nhanh cũng đã bắt đầu đặt quân cờ xuống….

“Ta đặt ở đây, bệ hạ sẽ đặt ở đâu?” Chung Niệm Nguyệt không chút ngại ngùng nào mà hỏi.

Tấn Sóc Đế chỉ xuống: “Đây.”

Chung Niệm Nguyệt: “Vậy không được, đổi chỗ khác.”

Tấn Sóc Đế ngước mắt lên nhìn nàng cười một cái, rồi mới rũ mắt xuống, chỉ tay: “Ở đây….”

Chung Niệm Nguyệt gật gật đầu, sau khi hỏi hai ba lần cuối cùng cũng đã thắng được Tấn Sóc Đế.

Tuy rằng chiến thắng này thật là giả dối.

Nhưng ai mà quan tâm cái này chứ?

Vui vì thắng là được!

Nhưng ván tiếp theo, Tấn Sóc Đế lại không đổi nữa, nhàn nhạt nói: “Nếu trẫm không đổi, Niệm Niệm sẽ làm gì?”

Sau chuyện xảy ra ở huyện Thanh Thủy, rất ít khi bệ hạ để lộ khí thế của một vị đế vương cho tiểu thư thấy. Nhưng hôm nay ông cảm thấy khí thế của bệ hạ dường như có chút áp bức, giống như dã thú trong núi rừng, lộ ra được khí thế vốn có của chính nó.

Ông cảm thấy có hơi lạnh sống lưng.

Nói đúng hơn….

Dường như ông cảm thấy bệ hạ đang đánh giá Chung tiểu thư.

Giống như lúc tiểu thư trúng độc, bệ hạ cũng giống như vậy, tỉ mỉ đánh giá nàng sau đó mới quyết tâm muốn bảo vệ tiểu thư trong lòng bàn tay….

Nhưng hiện tại….

Tại sao lại đánh giá nữa?

Mạnh công công ngơ ngẩn mà suy nghĩ.

Mạnh công công cảm thấy có chút rùng mình nhưng Chung Niệm Nguyệt vẫn chưa phát hiện ra điều bất thường.

Chung Niệm Nguyệt hợp tình hợp lý nói: “Ta mặc kệ, tóm lại bệ phải nhường ta.” Dù sao trước giờ nàng vẫn như vậy, hai chữ kiêu căng đã ghi thẳng lên mặt từ lâu.

Tấn Sóc Đế cầm lấy quân cờ đen, ngón tay thon dài hữu lực, nói: “Không được…”

“Tại sao không được?” Chung Niệm Nguyệt đưa tay tới muốn cầm lấy quân cờ giữa ngón tay hắn: “Vậy ta thay bệ hạ đặt là được.”

Tấn Sóc Đế thoải mái để nàng nắm lấy tay hắn, nhưng không thả quân cờ ra.

Hắn nói: “Niệm Niệm suy nghĩ thêm một chút đi.”

“Sao?” Chung Niệm Nguyệt vẫn chưa ngẩng đầu lên.

“Niệm Niệm thông minh như vậy, đương nhiên sẽ biết nghĩ cách.” Tấn Sóc Đế ung dung nói.

Sự kiên nhẫn của hắn đều dành cho nàng.

Mạnh công công đã bình tĩnh trở lại.

Ông cảm giác dường như bệ hạ đang cố ý dụ tiểu thư.

Chung Niệm Nguyệt một tay nắm lấy tay hắn, một tay nắm lấy quân cờ.

Tấn Sóc Đế: “Biện pháp này không được, sức lực của Niệm Niệm quá yếu.”

Chung Niệm Nguyệt:?

Hắn đúng là quá đáng!

Sao có thể có thường sức lực của nàng! Vết cắn hai ba ngày chưa lành, không phải là do nàng cắn sao! Chưa nhìn thấy sức lực to lớn của bà đây sao!

Chung Niệm Nguyệt nghiến răng gọi một tiếng: “Bệ hạ.”

Tấn Sóc Đế trả lời: “Ừ.” “Lần trước ở yến tiệc, ngươi đã gọi ca ca ngươi như thế nào?’

Là sao?

Không phải là gọi ca ca sao?

Chung Niệm Nguyệt kinh ngạc, trời ạ, chẳng lẽ Tấn Sóc Đế cảm thấy hắn vẫn còn trẻ nên muốn nghe nàng gọi một tiếng….Chung Niệm Nguyệt ngập ngừng nói: “Ca ca?”

Đột nhiên động tác Tấn Sóc Đế dừng lại.

Bởi vì đột nhiên ngón tay dùng quá nhiều sức, quân cờ ‘bang’ một tiếng rớt xuống mặt đất. Trong điện vô cùng yên tĩnh, nên âm thanh này cực kỳ vang dội.

Đám cống sinh ngồi bên dưới, có chút ngơ ngác mà ngẩng đầu lên nhìn.

Tấn Sóc Đế hơi mím môi.

Ý của hắn không phải là muốn Chung Niệm Nguyệt gọi hắn như vậy.

Nhưng Chung Niệm Nguyệt lại cảm thấy đúng là như vậy.

Nàng chép chép miệng, nghĩ thầm, nếu hắn làm ca ca của nàng cũng rất tốt, lần sau gặp Thái Tử nàng sẽ vỗ vai hắn gọi một tiếng ‘Cháu trai.”

Còn chưa đợi Tấn Sóc Đế khôi phục lại tinh thần, Chung Niệm Nguyệt liên tục gọi: “Ca ca….ca ca….”

“Được chưa? Bệ hạ thua rồi! Chúng ta đổi sang chơi bài đi.” Chung Niệm Nguyệt ngọt ngào nói.

Tấn Sóc Đế: “……Ừ.”

Mạnh công công cảm thấy hoảng sợ.

Ý tứ của bệ hạ là như vậy….như vậy sao? Bối phận….đều loạn hết rồi….

Tấn Sóc Đế cúi xuống nhặt quân cờ lên, nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ.

Chung Niệm Nguyệt thừa thắng xông lên, rất nhanh năm quân cờ đã nằm trên một đường thẳng. Thắng rồi!

Chơi được thêm hai ván, nàng hơi uể oải nói: “Ta có hơi đói bụng.”

Tấn Sóc Đế nhìn thoáng qua Mạnh công công, Mạnh công công liền hiểu ý cho người đi chuẩn bị thức ăn.

Bọn họ lại nghe thấy tiếng bước chân của cung nhân.

Sau đó dường như có hương thơm của thức ăn, đang lan tỏa bên trong điện.

Khóe miệng Chung Tùy An giật giật.

Không biết tại sao, hắn lại cảm giác muội muội đang ngồi phía sau bình phong. Tiếng ‘bang’ kia, dường như là đang chơi gì đó….

Phía sau bình phong, Chung Niệm Nguyệt nhìn nhìn một lúc: “Sao hôm nay Ngự Thiện Phòng không làm tơ vàng cuốn?”

Tấn Sóc Đế: “Ngươi hứa năm ngày mới ăn một lần. Lần cuối ngươi ăn là ba ngày trước.”

Chung Niệm Nguyệt thở dài: “Đến khi nào ta mới có thể thoải mái ăn chứ?”

Tấn Sóc Đế ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Nghĩ cách đi.”

Chung Niệm Nguyệt hơi ngẩn người.

Lời này ý là hôm nay nàng có khả năng sẽ được ăn tơ vàng cuốn sao?

Sao? Muốn gọi ca ca nữa à?

Ca ca nàng còn đang ngồi trong điện làm bài nha.

Chung Niệm Nguyệt đảo mắt, rất nhanh đã suy nghĩ ra một cái biện pháp vô cùng ghê tởm.

Nàng chậm rãi đưa tay tới, nắm lấy tay áo Tấn Sóc Đế, kéo kéo nhẹ, nũng nịu nói: “Bệ hạ….ta muốn ăn tơ vàng cuốn.”

Tấn Sóc Đế: “Còn gì nữa?”

Trong đầu Chung Niệm Nguyệt nghĩ, hôm nay dễ nói chuyện như vậy?

Chung Niệm Nguyệt mở lòng bàn tay ra đếm: “Chút bánh in, hổ phách hạch đào, hoa hồng viên, với….”

Tấn Sóc Đế: “Ai nói với ngươi cái này?”

Chung Niệm Nguyệt: “Sao?”

Tấn Sóc Đế cúi đầu nhìn xuống tay áo của hắn.

Chung Niệm Nguyệt liền hiểu rõ, nắm lấy tay áo của khác của hắn, liên tục nói: “Ta muốn ăn, ta muốn ăn, đói bụng, đói bụng lắm.”

Mạnh công công nghe thấy cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Nghĩ thầm, mỗi khi tiểu thư làm nũng thì không ai có thể cưỡng lại được.

Tấn Sóc Đế cũng không cảm thấy ồn ào, mà thậm chí còn vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này.

Hắn nói: “Mạnh công công, đi Ngự Thiện Phòng.”

Mạnh công công kinh ngạc đáp lại, xoay người rời đi.

Đến khi ra khỏi điện, ông mới cảm thấy bệ hạ đi một vòng lớn như vậy, chỉ là vì muốn thấy tiểu thư làm nũng thôi.

*Chú thích: