Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 23




Nói đến chuyện lần trước, Mạc tiểu công lấy hết dũng khí chuẩn bị bày tỏ, vậy mà lão thiên gia không có mắt a!

“Khách quan, y phục hai vị muốn tiểu nhân đã đem đến rồi, hai vị xem?”

Mạc Thiên Tiếu thở dài, vừa nãy vốn định nói hết tâm tư của mình cho Hạ Ly Lạc nghe, vậy mà…. lại bị thanh âm kia chen ngang, cũng không biết tốt xấu, Mạc Thiên Tiếu đứng dậy đi đến cạnh cửa, mở cửa cầm lấy y phục, “Được rồi, các ngươi đi xuống đi.”

Nói xong Mạc Thiên Tiếu đóng cửa lại, cầm y phục đặt lên bàn, cũng không quan tâm chính mình cả người dơ bẩn lộn xộn, cứ như vậy cởi ngoại y nằm chết dí trên giường.

Nặng nề thở dài, Mạc Thiên Tiếu không biết bản thân giờ khắc này là có cái tâm tư gì, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hạ Ly Lạc tâm lại cảm thấy đau nhói, tình nguyện bị ngũ hoàng đệ bắt đi cũng không muốn nhìn thấy vẻ lạnh lùng của y. Hắn thở dài một cái, nhìn Hạ Ly Lạc vẫn đang ngâm mình trong nước, “Ai…….”

“Thở dài cái gì thế Thiên Khiếu?” Hạ Ly Lạc chậm rãi đứng lên, mặc y phục, đi tới bên giường lại nghe người kia thở dài thườn thượt một tiếng, sau khi đem y phục mặc vào hoàn chỉnh, đứng bên giường dùng nội lực hong khô tóc, lần thứ hai cúi đầu nhìn người kia dĩ nhiên cứ như vậy đi ngủ!

Không hề nghe thấy tiếng thở dài nào, Hạ Ly Lạc thực sự không hiểu ý tứ của Mạc Thiên Tiếu, hắn cùng chính mình ám muội không rõ, nhưng lại không hề nói rõ ràng bất cứ điều gì, đối xử với y vô cùng ôn nhu khiến y không cách nào tự kiềm chế được mà hãm sâu vào trong đó, ánh mắt đáng thương cùng một chút mệt mỏi đau lòng tình cờ thoáng qua của hắn khiến y không cách nào từ chối được hắn, không nhịn được mà cảm thấy đau lòng.

Mạc Thiên Tiếu a Mạc Thiên Tiếu, ngươi chính là tai họa à!

Hạ Ly Lạc bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt an tĩnh ngủ của người kia, nhẹ nhàng vén chăn lên chui vào, theo thói quen tiến vào lồng ngực Mạc Thiên Tiếu làm ổ, đem cả người mình co rúc nằm trong lòng hắn, đầu cọ cọ lồng ngực rộng lớn của người kia, y cứ như vậy an tâm thiếp đi. (Ú: móa ơi, không thấy hôi hám hả cưng. Hai đứa này dơ vãi:v:v)

Mạc Thiên Tiếu chậm rãi mở hai mắt, hắn sáp gần lại tham lam nhìn khuôn mặt điềm tĩnh lúc ngủ của Hạ Ly Lạc, không nhịn được đem đầu mình để sát vài, cúi đầu hôn lên môi Hạ Ly Lạc rồi lại nhẹ nhàng rời đi, lẳng lặng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Hạ Ly Lạc, Mạc Thiên Tiếu trầm thấp thở dài, Hạ Ly Lạc, Mạc Thiên Tiếu ta nhất định phải khiến cho ngươi cam tâm tình nguyện mà đi theo ta!

Ôm sát người trong lòng, mệt mỏi mấy ngày nay dần dần kéo tới, hai người cứ như vậy ôm nhau ngủ.

Ngày hôm sau Hạ Ly Lạc bị tiếng nước đánh thức, sau khi tỉnh lại thì thấy Mạc Thiên Tiếu vừa lúc bước ra khỏi mộc dũng, thời điểm hai người chạm mắt nhau, khuôn mặt của y một màu đỏ ửng, đại não ầm một tiếng nổ tung, ánh mắt dại ra dán lên người Mạc Thiên Tiếu, không còn một tia phản ứng.

Mãi cho đến khi Mạc Thiên Tiếu đi tới trước mặt y, cười tà mị nói, “Chẳng lẽ là tại hạ quá mê người khiến Hạ đại hiệp nhìn đến sững sỜ?”

Hạ Ly Lạc bị câu nói này thức tỉnh, cả người một màu đỏ ửng như mặt, không chờ nói tiếp đến câu thứ hai, cả hai bất giác liền cảm thấy một trận nguy hiểm, Mạc Thiên Tiếu cười khổ, “Dĩ nhiên lại có thể đuổi kịp nhanh như vậy, nhanh, hướng về phía rừng núi bên kia mà đi, nếu không, chỉ có thể liên lụy nhiều bách tính hơn.”

“Dĩ nhiên lại đuổi tận giết tuyệt như vậy! Hắn thật sự là thân đệ đệ của ngươi sao?” Hạ Ly Lạc không khỏi giận sôi, thế gian sao lại có huynh đệ như vậy! Thực khiến người ta phẫn hận! Vì một ngôi vị hoàng đế lại có thể không tiếc bất cứ giá nào!

Mạc Thiên Tiếu cười khổ, “Ly Lạc, nếu lần này bị tóm, vậy thì thật sự là liên lụy đến ngươi rồi, nếu không thể sống sót được, Mạc Thiên Tiếu ta kiếp sau nhất định báo đáp ngươi!”

Hạ Ly Lạc hiếm thấy Mạc Thiên Tiếu nghiêm túc như thế, y gật đầu nói, “Nhất định không có việc gì, nơi này không phải là địa bàn của hắn, nơi này chí ít cũng có người của Tam ca và Tứ ca!”

Hai người gật đầu, phi thân từ cửa sổ ra ngoài, đúng như dự đoán, mới thả người ra khỏi cửa sổ cửa phòng đã bị đánh mở, mà ngoài cửa sổ đám thủ vệ của Mạc Thiên Hàm cũng đang vây lấy hai người, Mạc Thiên Hàm lúc nhìn thấy Hạ Ly Lạc thì có chút kinh ngạc, không nghĩ tới hoàng huynh của mình lại sẽ tín nhiệm người ngoài! Hắn mỉm cười nhìn ám vệ cùng đám sát thủ tấn công hai người.

Trong lúc đánh nhau không ai nghĩ đến Hạ Ly Lạc sẽ có hành động này. Y lắc mình đến bên cạnh Mạc Thiên Hàm, một tay rút thanh kiếm trên eo Mạc Thiên Hàm, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Mạc Thiên Hàm y chỉ cười một cái lại trở về bên người Mạc Thiên Tiếu, đem thanh kiếm kia cho Mạc Thiên Tiếu. còn chính mình thì tay không tấc sắt mà tham chiến.

Tốc độ của y quá nhanh khiến tất cả đám người ai nấy cũng đều sững sờ rất lâu!

Mạc Thiên Tiếu ngẩn người, sau lại nghĩ, bằng võ công của Hạ Ly Lạc không cần hắn phải bận tâm. Nghĩ như thế, hắn liền an tâm vung kiếm chém giết những kẻ bên cạnh, người đi đường xung quanh đều bị hành động này cả kinh, nhưng chỉ dám xem không dám lên tiếng.

Hai người khổ không thể tả, vốn tưởng rằng có thể tạm thời chạy trốn, nhưng không ngờ tới tốc độ của bọn chúng lại nhanh như vậy, hơn nữa dĩ nhiên còn biết hai người bọn họ trốn ở hướng nào, Mạc Thiên Tiếu khẽ cau mày, xem ra trong một tháng hắn biết mất này Mạc Thiên Hàm đã nắm giữ nhiều quyền thế hơn.

Hắn chau mày, bất an nhìn Hạ Ly Lạc, phi thân đến bên người Hạ Ly Lạc, “Mau chóng chạy vào trong rừng, nơi này không thích hợp ở lâu.”

Hai người phi thân hướng về trong rừng, phía sau đám sát thủ vẫn đuổi theo, Mạc Thiên Tiếu có chút tức giận, Mạc Thiên Hàm dĩ nhiên lại không thèm đếm xỉa đến tình nghĩa huynh đệ như thế, nhất định phải đẩy hắn vào tử địa, trong lòng hắn phát lạnh, cả người bùng phát giận dữ, đem nội lực chính mình dội lên kiếm, trong phút chốc hàn ý thấu xương.

Bốn phía yên tĩnh không nghe được bất kì âm thanh gì, Hạ Ly Lạc hơi kinh ngạc, Mạc Thiên Tiếu đây là đang làm gì? Hắn vốn còn độc chưa giải, lần trước hắn bởi vì vận dụng nội lực phá tan huyệt đạo mà…. Nếu là lần này…. Hạ Ly Lạc trong lòng kêu to không được, còn chưa chờ y khuyên nhủ Mạc Thiên Tiếu, thì đã nhìn thấy mười mấy hắc y nhân ngã xuống đất bất động.

Mạc Thiên Tiếu giờ khắc này đã trở nên khát máu, vong hồn dưới kiếm hắn càng ngày càng nhiều, hai mắt trở nên đỏ ngầu, khiến người khác nhìn thấy có chút không chịu nổi mà run lên.

Hạ Ly Lạc trong lòng phiền muộn, nhưng cũng không thể làm được gì hơn, y từ trong tay áo móc ra ám khí, đem sát thủ bao vây bốn phía bản thân giết chết một phần, một tay vuốt ve mái tóc đẹp đẽ của chính mình, sợi tóc trong lúc đó dĩ nhiên mơ hồ nhìn thấy ngân châm! Y đem ti đái dùng để vấn tóc cởi ra, mái tóc đẹp đẽ bay lượn, ngay tức khắc lại một nhóm người ngã xuống đất!

Hơn hai mươi tên sát thủ, cứ như vậy trong nháy mắt giải quyết sạch sẽ, Mạc Thiên Tiếu hai mắt đang đỏ ngầu nhìn thấy Hạ Ly Lạc một khắc đó liền mềm mại hạ xuống, Hạ Ly Lạc cũng biết nơi này không thể dừng lại lâu, hai người lập tức phi thân tìm kiếm chỗ ẩn nấp.

Lúc đám thủ hạ của Mạc Thiên Hàm chạy tới chỉ thấy hơn hai mươi bộ thi thể nằm trên đất, máu tươi chảy lênh láng, Mạc Thiên Hàm cười như không cười nhìn vào trong rừng, liếc mắt thoáng nhìn  chút màu đỏ chói mắt trên cây, trong mắt hắn hiện lên một vệt hàn quang, cười lạnh nói, “Lục soát cho ta, dù có phải đào ba thước đất cũng phải đem người tìm ra cho ta.”

“Vâng!”

Mạc Thiên Hàm cười chế nhạo bản thân vì đã đánh giá thấp năng lực của Mạc Thiên Tiếu, nếu sớm một chút đem Liễu Ngôn ra gây khó dễ, y có phải sẽ vứt vũ khí đầu hàng? Hồi tưởng lại dáng dấp của nam nhân tuấn mỹ hôm nay đoạt kiếm trên người mình, Mạc Thiên Hàm nổi lên một vệt cười cân nhắc.

………

Mạc Thiên Tiếu mặc dù vận dụng rất nhiều công lực chẳng những không cảm một tia mệt mỏi mà trái lại có chút hưng phấn, một loại hưng phấn không có lý do, đặc biệt thời điểm khi thấy Hạ Ly Lạc, hiện tại hai người đang tạm trốn trong một hang núi, Hạ Ly Lạc đi ra ngoài tìm lá thuốc, trên tay hắn có vài vết xước, mặc dù không đau nhưng Hạ Ly Lạc vẫn không yên lòng.

Mạc Thiên Tiếu trong lòng ấm áp, hắn biết Hạ Ly Lạc thật tâm đối xử với hắn, bỗng nhiên nghĩ tới Mạc Thiên Hàm, nếu để cho ngũ hoàng đệ bắt được hắn nhất định sẽ không những tháng ngày dễ chịu, hiện tại hắn căn bản không liên lạc được với ám vệ trong Hoàng Thành, trước đây bởi vì có hoàng đế đóng thế, cố ý ra lệnh không cho phép tùy ý hành động, bây giờ nghĩ lại hắn thật sự là hối hận!

Lấy tính tình của ngũ hoàng đệ, nếu để cho y biết Hạ Ly Lạc là người mình thích, nói vậy…. Mạc Thiên Tiếu lắc đầu, đem ý nghĩ lung tung trong đầu quăng đi, trong lòng âm thầm thề, dù thế nào đi chăng nữa tuyệt không thể để Mạc Thiên Hàm biết tình cảm của hắn đối với Hạ Ly Lạc, bây giờ hắn không có chỗ để trốn, nếu tiếp tục để Hạ Ly Lạc đi cùng hắn, chỉ sợ….

“A……” Còn chưa chờ Mạc Thiên Tiếu nghĩ ra nguyên do, hắn liền cảm thấy trong cơ thể một trận lộn xộn, nội lực thác loạn, khí tức bất ổn, nơi nào đó bắt đầu nóng lên,, hắn cảm thấy có chút kỳ quái….. Sao lại như vậy? Vừa nãy nghĩ đến Hạ Ly Lạc sao phản ứng lại lớn như vậy?

Này, phải làm sao mới ổn đây? Nếu là một hồi nữa Ly Lạc trở về….. Này……

“Thiên Khiếu, ta đã trở về, hai người chúng ta nhất định phải sớm chút rời khỏi nơi này, nếu không sớm muộn cũng sẽ bị bắt!” Hạ Ly Lạc mang theo nghi hoặc nhìn sắc mặt hồng hào cùng hai hàng mi nhíu chặt của Mạc Thiên Tiếu, y nhanh chân đi đến bên cạnh Mạc Thiên Tiếu, ngồi xổm xuống, một tay đặt lên trán hắn, “Sao lại nóng như vậy?”

“Ly Lạc…. Lạc…..” Mạc Thiên Tiếu cảm giác mình đã bắt đầu không còn tỉnh táo, mắt thấy Hạ Ly Lạc dựa vào càng gần, thời điểm y đặt tay lên trán hắn, trong đầu trống rỗng.

Chờ lúc Mạc Thiên Tiếu phản ứng lại, hắn đã đem Hạ Ly Lạc đặt ở dưới thân, chỗ đó nóng rực đến bỏng người, dáng vẻ đỏ bừng mặt của Hạ Ly Lạc hoàn toàn xé bỏ lý trí của hắn.

“Lạc…….”