Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 10: Đi cửa sau




Tại cửa cung, tháng ba trăm hoa đua nở,thật là ngày tốt để giúp Hoàng thượng tuyển phi tử, tân đế mới đăng cơ,năm nay là năm đầu mở cửa hậu cung, tạo cho nhiều tiểu thư thêm một cơhội được bay lên đầu làm phượng hoàng, quan viên kinh thành đều bị kíchthích, vắt hết óc để nghĩ cách nhét con gái mình vào hậu cung cho bằngđược, cho nên, có không ít nam tử trẻ tuổi nghỉ chân chờ trên con đườngnày để được nhìn thấy mỹ nhân.

Quả nhiên, có rất nhiều khuê tú xinh đẹp, kiệu hạ ở cửa cung, sau khi đổi giấy thông quan (qua cửa), thân phận các nàng liền chính thức trở thành tú nữ.

Có đến một hàng dài, nhưng, họ chỉ nhìn thấy mỗi nàng.

Chu Thải Thải, là tròn nhất.

Đúng vậy, chính là tròn nhất!

Nàng vận một bộ cẩm phục màu xanh biếc, thoạt nhìn, lại trông giống như quả đào màu xanh lá thật to dùng để mừng thọ vậy.

Mọi người nhìn nàng, tuy rằng cũng khôngphải là chưa thấy qua người béo, nhưng lại chưa thấy qua nha đầu nào béo như nàng lại chạy đến đây tuyển phi. Nhiều mỹ nhân thướt tha còn chưacó phần, lại làm sao để một người như nàng chiếm mất một chỗ? Nhiều nữnhân muốn vào cung lại không có danh ngạch căm phẫn nhìn nàng, trừ bỏkhinh thường, còn có chút ganh tỵ.

Chu Thải Thải lại không để ý hết thảychung quanh, kỳ thật là nàng không có nhìn ra, cúi đầu kéo chiếc váyxanh của mình, trong lòng tán thưởng, quả thật mình đã gầy bớt, nămtrước nàng được tặng cho, năm nay mặc lại thật vừa vặn. Loại gấm đẹp đẽnày có màu xanh biếc, Chu Thải Thải rất thích sưu tầm các loại vải màuxanh, càng xanh lại càng thích.

Ngũ quan nàng thanh tú, làn da trắng nõn, tất cả đều là hình tròn nha, ánh mắt tròn tròn, cái cằm tròn tròn, thân mình tròn tròn, lại cả bàn tay cũng tròn tròn……

Nàng a, vô luận là nhìn thẳng, nhìn mộtbên, nhìn trái, nhìn phải, nhìn trên, nhìn dưới, cho dù là nheo mắt lạikhông nhìn, chỉ dựa vào cảm giác của bàn tay, nàng cũng là tròn tròn như thế.

“Ê! Cô kia! Đúng vậy, ta gọi chính là côđó!” Công công gọi với theo Chu Thải Thải đang dẫn trước đám người, phất phất tay, trong lòng lại kinh dị không biết là nhân vật ở đâu chạy đến, “Ê, cô kia, tỷ tỷ béo!” Hắn không tìm được từ nào thích hợp để gọinàng, may mắn là Linh Nhi hừ lạnh nói: “Ngươi gọi lung tung gì đó, đâylà tiểu thư nhà ta, ngươi thật to gan, có biết đại nhân nhà ta là aikhông?” Linh Nhi không lựa lời mà nói: “Mắt chó ngươi nhìn đâu vậy, đâylà đại tiểu thư nhà Lại bộ Thượng thư đại nhân!”

“A? Là tiểu thư của Lại bộ Thượng thư Chu đại nhân sao?”

“Đúng vậy!” Linh Nhi vênh váo tự đắc,trong khi đó Thải Thải hai mắt lại nhìn quanh, không đặt đoạn đối thoạicủa hai người để vào tai.

“Các người ở đây chờ một chút, đợi ta đihỏi thử xem.” Công công cầm lấy giấy thông hành của nàng, không lâu sau, tươi cười chạy về, “Nha, vận khí tiểu thư không phải là tốt bình thường đâu, thì ra Hoàng thượng đã sớm có ý chỉ, tiểu thư của các quan viên từ Thượng thư trở lên, không cần sơ tuyển, trực tiếp tham gia phúc tuyển,hơn nữa chỉ trong phạm vi ba vị sắc phong hoàng phi, hoàng quý phi vàhoàng hậu mà thôi.” Đúng vậy, đừng nhìn thấy người ta béo mà khinh, congái Hoàng thượng sợ gì không gả đi được, đại quan nữ nhi lại cũng khôngcần phải lo đến, Hoàng thượng đã mở sẵn cửa sau cho rồi.

“Chúng ta phải đi vào sao?” Chu Thải Thải nghĩ mình đã nghe nhầm mất rồi. “Ngươi để ta đi vào sao?”

“Đúng vậy tiểu thư, cô có thể đi vào!”

“Vậy ta đây có thể không đi vào trong đó sao?”

“Chỉ sợ, không thể. . . . . .”

“Chờ đã, xin chờ một chút —-” nàng gọi vị công công sắp dẫn nàng vào cung lại, “Xin hỏi, ngươi có thể xem nhưchưa từng thấy ta, được không?!”

“Cái này, chỉ sợ là cũng không thể nha!”