Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 17: Ba đề mục 2




Xuất môn cùng mọi người chào hỏi, hai túnữ nhìn qua nàng một thân xanh biếc buồn cười, đi qua giữ chặt tay nàng: “Thải Thải cô nương, ta lần đầu tiên gặp ngươi cũng gặp ngươi một thânmàu xanh, thoạt nhìn như một lá sen cực lớn!” Nàng nói xong hai chữ cựclớn biết mình nói lỡ miệng còn sợ Thải Thải để ý nàng nói Thải Thải mập.

Không nghĩ tới Thải Thải lại hoàn toànkhông để ý, cười đến thập phần đáng yêu, cúi đầu nắm lấy một góc váy của mình, nàng cũng có cảm giác mình như chữ phiến (片- hình người nằm xoay nghiêng tay ôm chân gác) giống như lá sen, trông tươi mát vô cùng.

Giáo phường ma ma đúng lúc đi qua quăngcho Thải Thải ánh mắt khinh thường, kéo xiêm y nàng dò xét một hồi chậcchậc bật cười: “Nguyên bản là mục tiêu khổng lồ, đi tới chỗ nào cũngkhông thể không khiến người ta phải nhìn hai lần, vừa lúc ngươi còn mặcthêm xiêm y chói mắt, tốt thật, ta ở trăm thước còn có thể nhận ra ngươi là ai.”

Nhận ra có gì không tốt, Thải Thải hừ một tiếng, như cũ cảm thấy xiêm y của mình trông tươi mát khiến cho vui vẻ, giáo phường ma ma đi lên bậc thang, cung nữ bên người nàng đem ba tờgiấy đỏ viết chữ dán trên bình phong bằng gỗ, nói ra: “Hoàng thượng raba đề mục, thư pháp, vũ đạo, trù nghệ.”

Phía dưới một mảnh xôn xao, Hoàng thượngra đề mục này nhìn thì như bình thường nhưng thật ra xảo trá, ở đâu cótuyển phi bằng thư pháp, trù nghệ? Vũ đạo thì không tính đến, viết chữđối với nữ tử có lẽ dễ, mà cổ tay nữ tử vô lực muốn đem thư pháp luyệntập tốt thì lại khó, trù nghệ thì tại đây toàn là tiểu thư khuê các nuôi tại khuê phòng, ngón trỏ không dính nước dương xuân, là nữ hài đượcnuông chiều, ngược lại các nàng sẽ biết làm sao?! Đại đa số nghĩ thầm,chỉ có hài lòng vũ đạo hạng nhất, tất cả mọi người trước khi tiến cungcố gắng nâng cao kĩ thuật. Nhưng lòng bàn tay Thải Thải lại đổ mồ hôi,cái gì, vũ đạo? Nàng hai mắt nhìn chằm chằm vũ đạo, hai cái khác ngượclại không để tâm, Cái tên Hoàng thượng sắc quỷ! Cưới vợ mà thôi, cái gìmà thi vũ đạo nha?! Nàng một chút vũ đạo cũng không biết!

“Hoàng thượng tuy bề bộn, chính là Tháihậu nương nương lại nói, nàng nguyện ý thay thế Hoàng thượng bình chọnmười hai người trong ba mươi sáu tú nữ. Các ngươi nhất định phải làm cho Thái hậu hài lòng có biết không?” Sau đó ba thái giám dẫn một đội ngũhướng về phía cung của Thái hậu, lúc đến cửa cung vài cung nữ đem áo vũđạo tiến cung, vài cung nữ đang chuẩn bị giấy và bút mực, Trịnh gia giacũng đang vội vàng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp.

Thải Thải muốn tìm Trịnh công công cầucứu tranh thủ đem mình rớt tuyển, nàng cam tâm tình nguyện đứng ở phòngbếp. Đáng tiếc mọi người sắp hàng đội ngũ chỉnh tề, nàng vừa chạy ra sẽlàm người ta phát hiện.

“Mọi người vào đi thôi, uống một chéntrà, sau đó chuẩn bị tranh tài – thư pháp!” Thải Thải đành phải đi mộtbước tính một bước, rất tốt là mở đầu không phải là vũ đạo, nếu vậy sẽgây phiền phức lớn.

“Các vị tú nữ, vì để công bình, Thái hậusẽ ở biệt điện chờ thưởng thức tác phẩm của mọi người, bàn ở tiền điệnđã chuẩn bị tốt, mọi người hiện tại đi qua.”

Ba mươi sáu bàn lớn trên đại điện, giấyvà bút mực đặc biệt đã có người chuẩn bị xong, tú nữ từ cửa tiến vàođứng tại bàn theo thứ tự, Thải Thải thì đứng ở phía sau dựa vào cửa.Nàng đột nhiên ngửi được mùi mực hương vị đặc thù, trong nội tâm ngạcnhiên Hoàng thượng quá xa xỉ, trong nội cung lại sưu tầm hương mực trămnăm nhiều như vậy, bĩu môi một cái, nhớ tới chính mình đã từng tìm đượcmột khối, muốn cha mua, cha không chịu, nàng muốn dùng một đôi vòng tayphỉ thúy đem đổi lấy. A, lại nhìn giấy tuyên thành, trong nội tâm thầmmắng, là ai xảo trá như vậy, giấy này rõ ràng là ” Bán sinh thục đậu hủquyên” (cv dịch là nửa đời quen thuộc đậu hũ tuyên :-s), loại giấy này viết chữ sẽ làm cho người ta giới hạn phạm vi, nếu muốnđạt tới hiệu quả tốt nhất chỉ có thể lựa chọn nét chữ mảnh gầy, hoặc làchữ nhỏ tinh xảo.