Hoàng Hậu Độc Nhất

Chương 7: Có ơn tất báo (trung)




Thành Hoá năm thứ sáu! Y Kiều chỉ cảm thấy có một tiếng sét nổ vang trong đầu mình, vang dội đến mức nàng chỉ còn biết ngây người tại chỗ, không thể nghe được câu hỏi phía sau của thiếu niên.

Thì ra nàng đã xuyên không rồi, còn quay lại tới triều nhà Minh hơn năm trăm năm trước.

Nàng học sử rất tốt, bình thường cũng cảm thấy khá hứng thú với lịch sử cổ đại, vì vậy những biệt hiệu triều đại thời xưa mà nàng biết được cũng nhiều hơn người bình thường. Tuy không dám nói nhớ rõ niên hiệu và miếu hiệu (sau khi hoàng đế băng hà, ở nơi miếu thờ, người ta lập bài vị để thờ cúng trên đó có khắc tên hiệu như Cao Tông hoàng đế...) mà các vị hoàng đế sở hữu, nhưng hễ là chút tên thì nàng đều biết, hơn nữa, nếu là triều Minh hoặc Thanh thì đều là những triều đại khá gần, nàng càng thêm quen thuộc.

Nhưng.... Mọi chuyện đều sợ một chứ nhưng mà.

Đã thấy nhiều vị anh quân khai triều nhà Minh cùng vài vị hoàng đế buồn cười hoang đường thời sau, nhưng ở giữa thì nàng lại chả có chút ấn tượng gì.

Rất không may, triều Thành Hoá đã ở giữa đời nhà Minh.

Thật ra nàng nhớ niên hiệu Thành Hoá này cũng là vì vị Thành Hoá Đế - Minh Hiến Tông Chu Kiếm Thâm có một khẩu vị rất nặng, độc sủng một vị Vạn quý phi mười bảy tuổi dữ tợn hệt thiên lôi. Nhưng đoạn lịch sử sau này phát triển như thế nào, hiểu biết của nàng lại có hạn.

Nhiều nhất cũng chỉ nhớ mang máng được niên hiệu của vị hoàng đế kế tiếp.

Nàng còn nghĩ, nếu là một thời kì quen thuộc, như vậy nàng vẫn còn có thể biết được một vài sự kiện lớn, cục diện chính trị, phương diện kinh tế văn hoá, pháp lệnh hoặc một số đặc trưng riêng, có lẽ còn có chút lợi ích cho mình.

Nhưng hiện tại, một quả bong bóng chứa lấy chút hi vọng cuối cùng của nàng đã vỡ tan. Một cảm giác bị cô lập hoàn toàn đang tàn sát bừa bãi trong lòng của nàng.

Khủng hoảng, lo lắng, bất an, mê man, tất cả ập tới từ bốn phương tám hướng, hệt như một con sóng gió động trời, bao phủ cả người nàng, khiến nàng cảm thấy hít thơ không thông, hệt như bờ biên giới đang sắp sửa sụp đổ.

"Trương cô nương, Trương cô nương?" Thiếu niên đối diện thấy sắc mặt Y Kiều có chút không đúng, không khỏi mở miệng hỏi thăm.

Y Kiều hơi giật mình, sau đó phục hồi tinh thần.

Ánh mắt mông lung bất định lúc trước cũng trở nên trong trẻo như trước. Hệt như u tuyền đã phá được gông xiềng, cuối cùng cũng đã tìm được đường để tiến lên.

Nàng hít sâu một hơi, nở một nụ cười thật tươi: "Hữu công tử, thứ cho Y Kiều nói thẳng, xưa nay có câu, tích thuỷ chi ân dũng tuyền tương báo (hàm ý nghĩa là có ân phải biết báo), không biết huynh có ý này không?"

Nàng nói ra câu này, bản thân cũng cảm thấy không được tự nhiên. Có điều nàng nghĩ đối phương cũng sẽ hiểu được ý của mình.

Vừa rồi nàng liều lĩnh hỏi ngày sinh của thiếu niên chỉ vì muốn xác định được thời đại mà bản thân đang ở. Nếu không, nàng cũng không thể trực tiếp hỏi bây giờ đang là triều đại nào.

Mà bây giờ, nàng đang có một ý định khác.

"Trương cô nương có ý rằng tại hạ phải báo ân sao?" Với những lời nói không lời không đuôi của Y Kiều, thiếu niên cũng không dài dòng, vẻ mặt vẫn ôn hoà như cũ, trên mặt cũng có hai lúm đồng tiền khiến người ta nhìn vào lại như tắm gió xuân.

Y Kiều có chút xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu: "Phải."

Thiếu niên nhìn ra sự lúng túng của nàng, mỉm cười, lên tiếng an ủi: "Cô nương không cần an ủi. Đã có ơn thì hồi báo cũng là chuyện hợp lý. Trái lại là tại hạ thất lễ trước, đã làm cô nương phải sợ rồi. Nhưng không biết, cô nương muốn tại hạ phải báo đáp thế nào? Chỉ cần có thể làm được, tất nhiên tại hạ sẽ dốc hết sức để giúp cô nương đạt được ý muốn."

Sắc mặt hắn vẫn trắng bệch như trước, như so với vừa rồi lại ít đi chút khói lửa nhân gian, không hề xanh xao mờ ảo. Tuy nói là nhu hoà, nhưng lúc nói cười vẫn luôn có chút vẻ uy nghiêm. Mà đôi mắt đen như lưu ly kia, hệt như mang theo một thứ sức mạnh có thể nhìn thấu tất cả.