Hoàng Hậu Lắm Chiêu

Chương 29




Ngạn Ngôn từ trước đến nay có thù tất báo, có ơn tất trả, rơi vào hoàn cảnh dở khóc dở cười thế này, chỉ với một khoảng khắc dại dột đã từ một chính nhân quân tử, một đại hiệp hào hoa tuấn kiệt vô song trở thành một tên đoạn tụ trong mắt người đời. Đúng ra thì cũng không hẳn là trong mắt người đời, chỉ là trần nhà biết, sàn nhà biết, Ngạn Ngôn biết, Âu Dương công tử biết, Tiên Lan tiểu thư biết, Tộc trưởng biết cái cảnh tượng đó mà thôi. Nói là thế nhưng Ngạn Ngôn không thể gạt bỏ bóng đen tâm lý:” Nhỡ Triều Đan cũng biết thì sao?”. Thế là, Minh chủ đại hiệp ăn không ngon, ngủ không yên, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Đùa thôi, không đến mức như vậy nhưng cũng phải nói là vật vã. Mà người gây ra thảm cảnh này vẫn còn thong dong thúc ngựa, một lòng hướng về nơi thê tử của hắn đang bị giam giữ. Ngạn Ngôn bứt rứt không thôi, quyết tâm tính kế phản công.

Lên kế hoạch đàng hoàng, một lúc nào đấy, Ngạn Ngôn mật báo cho hai thuộc hạ thân tín của mình. Với khả năng của Minh chủ Võ Lâm, việc mật báo để qua mắt Âu Dương Thần và Kha Dương vốn chỉ là việc cỏn con, không nói đến việc đây chính là khả năng nổi trội của hắn. Ngoài trời tối đen mịt mùng, Ngạn Ngôn ngồi trong phòng ở khánh điếm suy nghĩ lại cái kế hoạch của mình, không kìm được bật cười man rợ. Mấy con chim rừng gần đó nghe tiếng cười của người nào đấy thì hoảng sợ tưởng ma cầu hồn, cắp cánh bay thẳng trong đêm. Âu Dương Thần ở dưới lầu uống trà nhíu mày:

- Kha Dương, lên hỏi xem Minh chủ đại hiệp có cần uống thuốc không?

……………..

Ngày hôm sau, tâm trạng Ngạn Ngôn vô cùng vui vẻ, vừa cưỡi ngựa đi sau Âu Dương Thần vừa thình thoảng lại cười một mình khiến cho người đi trước hắn không khỏi mấy lần sởn da gà. Âu Dương Thần liếc về người đi sau mình. Ngay lúc đó, Ngạn Ngôn lại cúi đầu cười tủm tỉm. Âu Dương Thần đối với loại biểu cảm này không biết nên nói gì, miệng cứ mở ra lại đóng vào. Âu Dương Thần tự hỏi, có phải Ngạn Ngôn bị hắn bức đến nỗi thành đoạn tụ, động tình với hắn luôn rồi không? Sau đó thì vị Minh chủ kia lại đau khổ vì mối tình đoạn tụ không thể tiếp diễn, cộng thêm hắn là người đã có thê tử nên hoang tưởng tự huyễn hoặc ra vô số cảnh vớ vẩn mà tự làm mình thỏa mãn? Nghĩ đến đó, da gà da cóc của hắn lại không hẹn mà lại nổi lên hàng loạt. Âu Dương Thần thầm than trời trách đất. Ở gần Điệp Điệp lâu quá nên cái trí tưởng tượng của hắn lại có dịp trau dồi phát huy rồi.

Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa, Âu Dương Thần hãm ngựa lại, chờ Ngạn Ngôn đi đến. Hắn kìm ngựa của Ngạn Ngôn lại, thở hắt ra, làm mặt lạnh mà hỏi:

- Ngạn đại hiệp, ngài lại đến thời kỳ động tình à?

- Đâu có, Âu Dương công tử lo quá rồi. Tuy tại hạ nhận là thê tử của công tử nhưng mà trái tim tại hạ đã có người khác. Chứ chẳng lẽ công tử mong tại hạ động tình để dụ dỗ tại hạ vượt tường sao? – Ngạn Ngôn không hổ danh là thô bỉ lâu năm, với câu hỏi độc địa của Âu Dương Thần chỉ cười tươi trả lời.

- Vậy thì tốt, ta còn tưởng đại hiệp đã có nữ vương Nữ Nhi Quốc mà còn có tư tưởng không thuần khiết với người khác thì thật không hay. Thân là bằng hữu của nữ vương, ta chỉ có ý nhắc nhở đại hiệp thôi a. – Âu Dương Thần cười đáp lại.

Sau mấy câu đậm mùi khơi lửa chiến tranh, khói thuốc súng đã mù mịt. Hai người nọ song song, hai con ngựa nọ song song, hai đôi mắt nọ song song, tia lửa bắn ra tung tóe. Kha Dương thấy nhân vật chính của bản “ra đi tìm đường cứu vợ” chưa vội thì bản thân cũng chẳng có chút thúc giục nào, cứ ngồi trên cây nhàn nhã xem kịch vui, ăn quả ngọt thôi.

- Minh chủ, Huyền Cát đang hỗn loạn. Thỉnh người trở về ngay ạ.

Giữa chiến trường hỗn loạn, một giọng nói cất lên. Dưới đất, không biết từ bao giờ đã xuất hiện hai nam nhân đang nhất loạt quỳ xuống, dáng vẻ cực kỳ cung kính. Kha Dương thực chất đã phát hiện hai người này đang đến gần từ lâu, vốn định động thủ nhưng vài giây sau liền nhanh chóng nhận ra toàn người nhà với nhau cả, thế là mặc kệ, nhất mực lười biếng ẩn cư trên cây. Lại liếc hai người đang đấu mắt phía dưới, hắn khẽ cười. Bây giờ kể cả có một đám sát thủ sát khí ngút trời xuất hiện thì cũng là kẻ xấu số chịu thân phận thảm lót cho hai kẻ đang khí thế bừng bừng kia thôi.

Âu Dương Thần và Ngạn Ngôn nghe báo thì đã ngừng lại, đồng loạt quay ra, bộ dạng nghiêm túc. Ngạn Ngôn phất tay:

- Đứng lên. Thanh Vũ, Thanh Uy, nói xem như thế nào?

Hai người được vừa được gọi liền đứng dậy. Thanh Vũ và Thanh Uy chính là thuộc hạ thân cận, là cánh tay phải đắc lực của Ngạn Ngôn. Thanh Uy vội vã:

- Mọi chuyện giờ rất gấp, về đến Huyền Cát thì Minh chủ sẽ rõ. Thỉnh cầu người nhanh chóng trở lại.

Hàng lông mày của Ngạn Ngôn nhíu lại. Hắn nói với Âu Dương Thần, giọng điệu như bối rối kèm thêm một chút lưỡng lự:

- Tuy ta đã đáp ứng giúp ngươi, nhưng tình cảnh hiện giờ… e là…

Âu Dương Thần không có ý định sẽ gây khó dễ cho Ngạn Ngôn. Chuyện này đối với hắn rất thoải mái, cũng không có gì là khó xử cả. Hơn nữa, Huyền Cát còn là “di vật” của sư phụ Ngạn Ngôn để lại, dĩ nhiên rất quan trọng. Hắn xua tay:

- Không sao, ta đi một mình cũng được. Ngươi trở về Huyền Cát đi.

- Lần trở lại Huyền Cát này có khi sẽ rất nguy hiểm. Nếu Âu Dương công tử không phiền thì chi bằng đi cùng với Minh chủ cũng được mà. – Thanh Vũ xen vào.

- Im miệng, Thanh Vũ. Ta có thể tự mình chấn chỉnh Huyền Cát. – Ngạn Ngôn gắt, khuôn mặt hiện lên nét tức giận. Sau đó, hắn đưa tay lên nhay nhay trán, ánh mắt chau lại đầy mệt mỏi.

Âu Dương Thần hơi khó xử. Đứng giữa tình thế như này, một bên là thê tử, một bên là bằng hữu, hắn biết chọn cái gì đây? Nếu chọn Điệp Điệp thì sẽ mang tiếng trọng sắc khinh bạn, chọn Ngạn Ngôn cũng không ổn. Âu Dương Thần khẽ mím môi.

- Đi thôi. Ta sẽ giúp ngươi. Chần chừ ở đây chỉ tốn thời gian vô ích.

Âu Dương Thần khẽ thúc ngựa, miệng nói, chầm chậm, bình thản như không. Đành vậy, hắn cố giải quyết chuyện này nhanh chóng rồi tiếp tục đến Tà Băng giáo sau. Mong là với tính cách của Lãnh Hàn Băng sẽ không làm gì quá phận, dù sao thì trên bả vai của Điệp Điệp cũng có ấn ký của Hoàng hậu Ngọc Quốc. Tuy hắn với Lãnh Hàn Băng có xung đột, nhưng cái đầu khôn ngoan của tên kia cũng sẽ biết gây hấn với một trong Tam đại Cực Vĩ, hơn nữa còn là Hoàng đế một quốc gia thì hậu quả sẽ không đơn giản chỉ là đánh đấm bình thường. Trong lòng Âu Dương Thần, thực ra còn có một nỗi lo lắng lớn hơn. Hắn thầm mong Điệp Điệp sẽ không làm cái gì để khiến tên đầu băng kia có tình cảm với nàng, không thì mọi chuyện sẽ thành rắc rối mất. Sức hút của người kia, có lẽ chính nàng cũng không nhận ra đâu.

Ngạn Ngôn phía sau khẽ cười. Âu Dương Thần đúng là Âu Dương Thần, hẳn là sẽ không bỏ mặc huynh đệ bao năm được. Minh chủ đại hiệp cũng phần nào đoán ra được Âu Dương Thần nghĩ gì, cơ mà cũng nghĩ quá đơn giản đi. Ngạn Ngôn đâu thể thả hắn ra sớm như vậy được. Ha ha, lừa được Âu Dương công tử vào lưới, tài đóng kịch của hắn quả là nhất đẳng. Ngạn Ngôn tự trào tự phong, trong lòng vô cùng sung sướng nhưng ngoài mặt vẫn phải làm vẻ nghiêm túc. Minh chủ đại hiệp, ngài thô bỉ quá mức rồi. -_-|||

Thanh Vũ, Thanh Phong bị chủ tử mắng thì ỉu xìu như con mèo cụp đuôi, nét mặt toàn là cam chịu. Không phải đêm qua gửi mật báo người đã nói là phải làm như thế sao? Tại sao khi bọn hắn làm y như vậy mà còn bị quát, chủ tử lại còn tỏ thái độ bực mình? Thật là oan ức mà. Chẳng lẽ ở bên Âu Dương công tử nhiều quá, sáng nay mới nhận rằng luyến tiếc nên đi cùng Âu Dương công tử, không nên lừa dối nữa mà bọn hắn vẫn làm theo kế hoạch bất quá lại làm cho chủ tử nổi giận? Mặt mày sợ sệt, Thanh Vũ, Thanh Uy định đảo ngược lại kế hoạch nhưng chưa có lệnh của chủ tử, đành ôm nỗi thấp thỏm lo âu mà đi tiếp.

Kha Dương thấy thái độ của Thanh Vũ, Thanh Uy thì âm thầm cảm thương. Tội nghiệp, Huyền Cát rối loạn đến mức hai sát thủ nổi tiếng trong giới võ lâm cũng phải sợ hãi thế này ư? Kha Dương thở dài, dùng khinh công bay ngang hai người họ, vỗ vai, ánh mắt ngập tràn chia sẻ. Thanh Uy, Thanh Vũ ngơ ngác, mặt đần ra không hiểu gì.

Thế là, nhờ ơn phúc của Ngạn Ngôn Minh chủ, con đường đi đến Tà Băng giáo ngoặt hướng trở thành hướng đến Huyền Cát – “trụ sở” chính của Minh chủ đại hiệp.

………………

Trở lại với nữ chính là ta đây, rõ ràng là một nữ nhi e thẹn, sắc nước hương trời, chỉ vì đám sát thủ nhãi ranh nước mũi vắt chưa sạch mà chuẩn bị phải qua đêm trong cái động hoàn toàn thân thiện với thiên nhiên thế này. -_-

Nói thì nói, dù gì thì ta cũng là một nữ sinh toàn năng, một nữ nhi toàn vẹn toàn tài trí cùng sức sống mãnh liệt tuổi thanh xuân, ở trong một cái động qua đêm cũng chỉ như con muỗi mà thôi. Cơ mà, hình như ta quên còn một người bị thương nữa thì phải?

Về phần người bị thương nào đấy ấy mà, chuyện này chính xác mà kể thì hắn chẳng để vào mắt, đơn giản dễ hiểu như uống một chén trà, ăn một miếng bánh mà thôi. Trước khi trời tối, hắn còn rảnh rỗi cùng ta tiếp tục săn bắn, bắt được một con gà rừng to bự với mấy con cá, kèm theo một đống lá thuốc trị thương mà hắn hái được trong rừng. Từ khi sinh ra đến giờ, ta là một con người ham học, đã sớm tò mò người xưa tại sao có thể tồn tại khi mà không có thuốc kháng sinh, thuốc giảm đau, thuộc ho, thuốc tiêu chảy, vân vân và mây mây các thứ thuốc khác. Thực ra, ta không ngốc đến độ không biết người ta dùng thực vật làm thuốc, cái thứ mà người ta gọi là thuốc nam ấy nhưng ta vẫn thắc mắc, thuốc nam thì làm sao có thể công hiệu bằng thuốc tay được khoa học nghiên cứu và chứng nhận rõ ràng? Hiện tại, ngay lúc này, ta đã có thể thấy công hiệu của lá thuốc rồi. -_-

Trong cái động tối om, ta đốt củi lửa ở giữa động. Nhìn từ ngoài thì đây chỉ là một cái động nhỏ không đáng để vào mắt nhưng khi đi vào thì mới biết được cái động này hóa ra khá lớn, có thể chứ

a được ít nhất mười lăm người. Trên vách động toàn là những hình khắc kì dị đã bị thời gian bào mòn. Ta nghĩ, có thể người cổ đại đã từng sinh sống ở đây chăng?

Mặc ta đang ngắm bên này, nhìn bên nọ, Lãnh Hàn Băng chỉ yên lặng ngồi một chỗ, dùng nội công nghiền nhỏ lá thuốc trên lòng bàn tay. Lá nhuyễn ra, nhơm nhớp nước, đặc sệt. Lãnh ma đầu hết tay, chỉ còn cách dùng tay bị thương, túm lấy vạt áo chuẩn bị xé làm băng.

- Thực ra ngươi có thể nhờ ta giúp. – Ta ngồi xổm trước mặt hắn, cười tươi.

Nhìn hắn có vẻ như rất khó khăn, tay bị thương nếu như mạnh tay mà dùng lực nữa thì chắc chắn vết thương sẽ há miệng, máu sẽ chảy nhiều hơn, có khi trước lúc trời sáng đã chết vì mất máu rồi. Bất quá, đây là lần đầu tiên ta thấy dáng vẻ thảm hại này của Lãnh ma đầu, muốn nhận tiện trêu chọc hắn một chút. Lãnh Hàn Băng nhìn ta mấy giây. Sau đó, hắn túm lấy tay ta, ấn vào đống lá thuốc đã qua xử lý kia, cười tươi đầy cao ngạo:

- Giúp ta băng bó.

- Ngươi phải nói là “làm ơn giúp ta băng bó”. – Ta vặn lại.

- Nàng chắc chắn là không có ta nàng sẽ ra khỏi được khu rừng này? – Hắn nhướn mi thách thức.

-________-

Được rồi, nhóc con, coi như ngươi giỏi. Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn. Ta đây sẽ tính sổ với ngươi sau. Hứ, đáng ghét, rõ ràng thê thảm như vậy mà còn uy hiếp người ta được. >

Nhưng mà, dẫu sao cũng là người ta đã từng cứu mình, coi như trả lại hắn cái mạng lúc nãy vậy. Ta cúi đầu, cầm vạt váy xé “soạt” một phát. Lãnh Hàn Băng như không ngờ ta sẽ làm vậy, mở to mắt nhìn.

- Nàng làm cái gì thế?

- Không thế thì cướp đâu ra băng mà băng cho ngươi? – Ta liếc mắt đầy khinh bỉ. Ngu ngốc, có thế cũng hỏi.

- Nàng là nữ tử mà không giữ ý chút nào cả. Có thể dùng áo ta mà. – Lãnh ma đầu cằn nhằn.

- Thế à? Lần sau xé. Áo ta hay áo ngươi thì cũng là tiền của Tà Băng giáo bỏ ra, xé thế nào mà chẳng hỏng mất mọt cái áo. Lắm chuyện.

Lãnh Hàn Băng than trời. Ý của hắn có phải thế đâu?

Ta không để tâm ánh mắt bất bình của Lãnh Hàn Băng khi ta bẻ ngoặt ý của hắn thành một ý khác chẳng liên quan, chăm chú nhìn vết thương của hắn. Máu đã khô làm áo dính hẳn vào vết thương, giật ra chắc chắn sẽ rất đau. Ta hơi nhíu mày, chấm chút nước lấy từ ngoài suối vào cho máu tan ra đôi chút rồi kéo mạnh áo hắn ra. Lãnh ma đầu bất ngờ, cắn răng rên nhẹ một tiếng. Hắn cười khổ:

- Điệp Điệp, nàng nhẹ tay một chút thì chết sao?

- Ờ, chết đấy. Trật tự đi.

Kéo áo hắn ra rồi, miệng vết thương bị động, lại trào máu. Ta dùng khăn thấm máu theo hướng dẫn của Lãnh ma đầu, sau đó đắp thuốc lên, nhẹ nhàng băng lại. Thành công. Ta mãn nguyện nhìn thành quả của mình. Hê hê, sau này mà có trở về hiện đại nhất định sẽ trở thành một bác sĩ đại tài đây.

- Nàng mà là thầy thuốc chắc hàng đống bệnh nhân chết dưới tay nàng mất. – Lãnh Hàn Băng suýt xoa, tay động nhẹ vào miếng băng trên người, lên tiếng rất đúng lúc.

- Xì, ngươi có chết đâu. – Ta bĩu môi.

- Thế gian chẳng mấy ai có sức chịu đựng cao như ta đâu. – Hắn đáp.

Mẹ nó chứ, Lãnh Hàn Băng, nếu không phải vì bà đây còn phải dựa dẫm vào ngươi thì nhà ngươi chắc chắn chết trăm nghìn lần dưới tay bà rồi. Có một người nào đó đang vô cùng tức giận vì lòng tự tôn bị đả kích nặng nề.

…………

Mặt trời dần khuất sau dãy núi, nhường chỗ cho mặt trăng lên, kéo theo màn đêm đến. Trong động, gà đã quay xong, cá cũng đã nướng, khói bay mịt mùng, mùi thơm nức ào vào mũi. Ta hoàn toàn quên đi sự tức giận ban nãy, nét mặt thỏa mãn ngồi nhìn con gà rừng chín đẹp đẽ mà muốn rớt nước bọt. Nói không ngoa, Lãnh ma đầu nấu ăn cũng rất khá nha. Ta bẻ một cái cánh gà đưa cho hắn, mình thì giữ lại cái đùi, mắt híp lại thành đường chỉ, miệng cười toe toét. Có lẽ ta không biết, khuôn mặt này, nét cười này, dưới ánh lửa bập bùng trong hang, quả là rất xao lòng. Lãnh Hàn Băng nhận lấy cái cánh gà, khẽ nói:

- Điệp Điệp, nàng cứ gần ta như vậy, lại còn bày bộ mặt kia ra, sẽ khiến ta nghĩ nàng đang câu dẫn ta mất.

Ta đang gặm đùi gà nghe thế thì suýt nữa sặc. Hắn… hắn không phân biệt được khuôn mặt thân thiện với nét gợi tình câu dẫn sao? Tên này, cái đầu đã bị nhiễm xuân sắc nặng nề rồi, nặng quá rồi. Ta lùi lại, ánh mắt cảnh giác:

- Nữ hiệp ta sắc không bán, nghệ cũng không bán, thân là gái có chồng, xin khách quan tự trọng.

Câu nói này thốt ra, đến mãi sau này ta cũng không biết, đối với ta có lẽ chỉ là một lời nói vui, nhưng đối với người nào đó, lại chính là một lời cảnh báo. À, người đó là hoa có chủ, không đến lượt mình động tâm.

Nhưng đó là câu chuyện của mãi sau này, hiện giờ, trong bóng tối, ta không nhìn ra được nét thẫn thờ vừa vụt qua trong mắt Lãnh ma đầu. Ta xích ra xa hắn một chút, tiếp tục gặm đùi gà. Chỉ nghe giọng nói trầm trầm vang lên:

- Âu Dương Thần thế nào?

- Hắn sao? Hắn biến thái, tự cao, tự sướng, không biết nấu ăn, trẻ con, ngốc nghếch nhưng mà… rất tài giỏi, rất xuất sắc, là một minh quân tuyệt vời. – Nhắc đến Âu Dương Thần, động tác của ta có chút chậm lại, khóe môi không kìm được khẽ mỉm cười. – Hắn ít khi nổi giận nhưng khi nổi giận thì rất đáng sợ. Có lần, ta lén tới Đại điện, lúc đó hắn phát hiện ra một số vị quan tham ô nhưng đám quan lại đó không chịu nhận tội, nhất nhất chối bay chối biến. Hắn liền cười cười, vừa uống trà vừa chậm rãi hỏi tội bọn chúng. Ta biết, lúc ấy, ngoài mặt hắn cười thế nhưng trong lòng thì chắc chắn đang giận dữ đến khôn cùng. Cuối cùng, đám quan kia giấu đầu hở đuôi, bị Âu Dương Thần ép đến mức không còn đường lui, khóc lóc dập đầu nhận tội. Lần khác nữa, ta nghe Thái Hậu nói, có lúc phía Nam nổi loạn, hắn ở Hoàng cung nhưng thỉnh thoảng vẫn nhận tin từ chiến trường, ngấm ngầm ra tay giúp đỡ, cung cấp chiến lược để dẹp bạo loạn. Hắn quả thực… rất giỏi.

Ta khua tay múa chân, nói nói cười cười như thể khoe ông xã mà không để ý Lãnh Hàn Băng đã dịch vào gần mình từ lúc nào.

- Còn nữa, một lần hắn cùng ta giả trang ra ngoài thành. Chúng ta thấy một đứa bé ăn mặc rách rưới, có vẻ rất nghèo khổ, bị cả đám lưu manh bắt nạt. Hắn liền không suy nghĩ mà đứng ra bảo vệ đứa nhỏ, mấy chiêu đã khiến bọn lưu manh chạy mất dép. – Ta bật cười. – Sau đấy, hắn đi đến, ngồi xuống chỗ đứa nhỏ, xoa đầu nó, còn nhẹ nhàng dắt nó đi mua đồ ăn. Ngươi không biết, lúc đó nhìn hắn dịu dàng thế nào đâu. Oa, nhưng mà không thể để hắn biết ta đang khen hắn thế này được, hắn sẽ được đà mà phổng mũi lên mất.

Từng kỷ niệm, từng hình ảnh của Âu Dương Thần hiện ra. Lúc hắn ôm ta trong nhà lao, lúc hắn bị thương vì nấu đồ ăn cho ta, lúc hắn cười, lúc hắn lạnh nhạt,… Nếu như không để ý, ta cũng không ngờ được là ta lại để tâm đến hắn nhiều như vậy. Bất giác, một sự ngọt ngào len lỏi trong lòng, xen trong đó có cả một chút nhớ nhung lâu ngày không gặp. Chợt, một tia sáng lóe lên trong đầu. Ta cau mày, nhìn Lãnh Hàn Băng chằm chằm:

- Khoan, sao ngươi biết, ta biết Âu Dương Thần?

- Nàng ngốc thật. Bên vai nàng có ấn ký của Hoàng hậu Ngọc Quốc, ta đương nhiên biết nàng là ai. Yên tâm, ta sẽ không hại nàng, cũng sẽ không hại hắn. – Lãnh ma đầu cười nhẹ, đưa bàn tay không bị thương khẽ vuốt tóc ta.

- Vậy thì tốt. – Ta thở phào. Mấy ngày ở cạnh hắn, ta cũng biết, Lãnh Hàn Băng thực sự không xấu như tưởng tượng. – Vậy ngươi đã từng yêu ai chưa?

Lãnh Hàn Băng ngẩn người vì câu hỏi đột ngột. Một lúc sau, lâu đến mức ta tưởng như hắn không trả lời, thì hắn lên tiếng:

- Chưa. Chưa từng yêu ai cả.

“Nhưng mà, ta nghĩ nó sắp thay đổi rồi”. Lãnh Hàn Băng nhẹ nhàng kéo lên khóe miệng, trên đôi môi mỏng xuất hiện nụ cười đầy dịu dàng.

Lúc lâu sau không thấy tiếng trả lời, Lãnh Hàn Băng ghé mắt sang thì đã thấy ta gục đầu vào vách động ngủ ngon lành. Hắn cười khổ, lặng nhìn vẻ khó chịu khi dựa vào đá cứng mà ngủ của ta.

Đôi lông mày nhíu chặt, hàng mi dài thanh tú, làn da mịn màng không tì vết, môi nhỏ còn bóng mỡ chưa kịp lau, khuôn mặt nghiêng chỗ sáng chỗ tội. Trái tim của Lãnh ma đầu dường như lệch mất một nhịp. Hắn thẫn ra mấy phút. Tiếp đó, hắn khẽ kéo đầu của người nào đó, để nàng tựa vào vai mình mà ngủ.

Tìm được chỗ tốt, êm hơn cái đá kia, ta thoải mái dụi đầu vào, ngủ ngon hơn hẳn.

Lãnh Hàn Băng bất lực nhìn nàng lau luôn cả cái miệng đầy mỡ vào áo mình, không biết nên cười hay nên khóc. Một lúc sau, hắn cúi đầu, nâng tóc nàng lên, hôn nhẹ, ánh mắt bỗng mãnh liệt hơn bao giờ hết.

“Âu Dương Thần, ta tuyên chiến với ngươi.”