Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt

Chương 31




“Lạc hoàng tử, ngài cảm thấy Ngự hoa viên của Trẫm như thế nào?”, Đàm Văn Hạo thuận miệng hỏi Cách Lạc.

“Đẹp, Đẹp lắm”, Cách Lạc cười trả lời “Hoa cùng mỹ nhân đều rất đẹp – hoàng thượng thật là hồng phúc tề thiên”.

Chỉ một cây nói đã làm cho ba vị quý phi đang theo sau Đàm Văn Hạo có vài tia đắc ý, Cách Lạc như hữu ý mà vô ý liếc nhìn các nàng một cái, các làm cho ba nàng mặt ửng đỏ, ngượng ngùng cuối đầu. Hiểu Nguyệt đi bên cạnh thấy vậy chỉ cười khẽ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người phía trước không có hứng thú, cũng vô tâm nghe hai người nói chuyện. Thừa dịp mọi người không chú ý, đi chậm lại, dần dần đi sau ba vị quý phi, cùng Đàm Văn Bác song tẩu (đi chung)/

“Cô muốn lén đi?”, Đàm Văn Bác nhẹ giọng hỏi.

“Ack…”, mình để lộ vậy sao? Nhất thời, Hiểu Nguyệt không biết phải nói gì, chẳng lẽ nói thật là “ừ, ta muốn lén đi”.

“Sao lại như thế được! Bổn cung là một quốc gia chi mẫu, sao lại làm những chuyện làm tổn hại quốc thể được?” Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng trả lời nhưng trong lòng không quên bồi thêm một câu: không phải muốn lén đi mà quang mình chính đại bỏ đi/

“Thật sao?”, nếu như Đàm Văn Bác ngày ấy không gặp Hiểu Nguyệt cải trang cung nữ thì có thể tin Hoàng hậu hiện tại đang nói thật, quan trong là không có NẾU NHƯ. Vì thế hắn không hề tin những gì nàng nói, trong lòng hắn có vài phần kính trọng cũng như hiểu tính nàng, liền nói khích một câu “vậy sao cô lại đi lùi về phía sau?”

“Ngài không thấy ngài đang quản nhiều chuyện lắm sao?”, Hiểu Nguyệt nghiêng đầu hỏi, “Hoàng đệ cùng Bổn cung cũng không thân thiết lắm, Bổn cung làm gì chẳng lẽ phải báo cáo với Tuyên Võ Vương?”

“Ha ha, Hoàng hậu, người nên thu hồi móng vuốt đi – nếu như người còn muốn bình yên mà sống trong cung cả đời”, Đàm Văn Bác nhẹ nhàng nói “chẳng lẽ cô không biết, hôm nay cô đã làm một trận náo động lớn hay sao?”

Hiểu Nguyệt hé miệng, vốn định an tĩnh mà tham gia dạ yến này, tận tình ăn uống, ăn xong liền trở về đắc ý ngủ một giấc. Không nghĩ tới tự nhiên mất không chế ở ngoài, những lời mình nói khi nãy chắc chắn sẽ làm cho người khác chú ý, càng làm cho ba vị quý phi đối với mình thêm thù địch. Ôi, thất sách, thật là thất sách! Nhưng chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi, có hối hận thì cũng chẳng ích gì, bây giờ phải tìm một biện pháp hóa giải chuyện này mới được. Nếu như hiện tại lén bỏ đi có thể mang tới càng nhiều phiền toái không đáng có? “Ta biết nên làm như thế nào rồi”, sau khi cân nhắc mọi tình huống, Hiểu Nguyệt ngẩng đầu, cười chân thành với Đàm Văn Bác, “Cám ơn ngài! Bất quá, Tuyên võ vương tại sao ngài lại giúp ta?” Hiểu Nguyệt không phải là một người ngoan cố, Đàm Văn Bác giúp nàng dĩ nhiên là phải cảm ơn rồi.

“Ừ, Bổn vương không cẩn thận để cho cung nữ Hạnh Hoa biết bí mật của ta, được nhiên phải ra sức giúp người rồi”, Đàm Văn Bác cười khẽ.

“Ha ha”, Hiểu Nguyệt quay mặt lại cười, có chút không ý tứ hỏi “à, ngày thứ hai ngài có tới Hội Lan Các không?”

“Bổn vương có rất nhiều chuyện phải làm, tại sao phải giữ lời hứa với một cung nữ?”, Đàm Văn Bác tay trái khoát ra sau, có vẻ rất kiêu ngạo.

“Ồ, vậy là tốt rồi”, Hiểu Nguyệt cũng không ngại Đàm Văn Bác bày ra vương gia phong phạm, thoải mái gật đầu, cười nói “Ta phải quay về chỗ cũ rồi, có cơ hội trò chuyện sau”.

Đàm Văn Bác gật đầu “được, nhưng bây giờ cô cách họ rất xa đó”.

THật là, hiện giờ Hiểu Nguyệt chỉ đi sau ba vị quý phi, phía trước là Lạc Hoàng tử đi bên phải Hoàng thượng, “Ừ, cứ như vậy mà đi thôi, dù sao ta cũng không có hứng thú nghe bọn họ nói chuyện”, Hiểu Nguyệt gật đầu “nhưng mà, ta cũng không cùng ngài nói chuyện được, trong cung lắm tai mắt, bị nhiều người soi mói thật không tốt”.

Đàm Văn Bác gật đầu, vài người đi trước có thể không chú ý đến hai người họ nhưng phía sau là một đám đại thần, mặc dù khoảng cách hơi xa nhưng không thể cam đoan họ không nghe được gì.

Hiểu Nguyệt bước lên kéo dài khoảng cách với Đàm Văn Bác, nhưng vẫn đi sau ba vị quý phi, sau đó không nhanh, không chậm bước đi, đồng thời nghe Đàm Văn Hạo cùng Lạc hoàng tử nói chuyện.

“Hai nước liên hôn Hoàng thượng cảm thấy thế nào?”, Lạc hoàng tử thẳng thắn hỏi.

Hả? Sao từ Hoa mà chuyển sang liên hôn rồi? Hiểu Nguyệt cúi đầu, chăm chú nhìn những con kiến nhỏ đang bỏ quanh nhưng cây cỏ dại. Ở cổ đại, hai nước cùng nhau hòa thân (hòa thân = con cháu hoàng thất của hai nước cưới nhau vì mục đích chính trị) vốn là một chuyện rất bình thường, có thể tăng cường quan hệ làm cho biên cương được thanh bình. Việc hòa thân đối với hai quốc gia mà nói trăm lợi không hại, nhưng với nữ tử mà nói hòa thân là một việc rất bi thảm, một mình nơi xứ lạ quê người, càng không có quyền lựa chọn trượng phu, mặc kệ là tốt hay xấu cứ như vậy mà qua cả đời.

“Nếu như xúc tiến bang giao giữa hai nước, Trẫm dĩ nhiên cho rằng đó là một phương pháp tốt”, Đàm Văn Hạo lơ đãng trả lời, nhưng thái độ rõ ràng khác hẳn với Cách Lạc. Một người không giận mà uy, tựa hồ như đang bàn bạc chuyện gì đó không quan trọng, người còn lại cẩn thận tính toán, mặc dù nhìn rất ổn định nhưng lộ ra mấy phần lo lắng.

Ừ,…hai người giọng điệu không giống nhau, chỉ nhìn sơ là biết ai đang chiếm ưu thế. HIểu Nguyệt nhịn không được phân tích tình trạng hai người, thuận tay bẻ một cành đào, đáng tiếc không có lực nên nhánh cây bắn thẳng ra phía sau, đập vào mặt người đang đi sau nàng. “Ai da” tiếng rên vang lên. Hiểu Nguyệt cả kinh, cảm giác được mình đã gây họa. Với lại từ bao giờ sau lưng mình có người? Hắn đã theo mình bao lâu, có nghe được điều gì không nên nghe?

Ý nghĩ này làm Hiểu Nguyệt kinh hãi, trong cung quy định rất nghiệm ngặt, mình trước mặt người khác nói chuyện to nhỏ với Vương gia, dù là bào đệ (em trai cùng cha, cùng mẹ) của Hoàng thượng cũng khó tránh miệng lưỡi thế gian. Đột nhiên, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống, hoàng gia tối trọng yếu chính là danh tiết, nếu như hậu cung phi tử không biết giữ gìn, nhẹ thì vào lãnh cung, nặng thì khó giữ được cái mạng nhỏ này!

Đúng lúc này, phía sau truyền đến thanh âm nhẹ nhàng, ân cần của Đỗ Khang Vĩnh “Lý thượng thư, ngài có sao không?”

“Ha ha, lão phu không cẩn thận đụng phải cành đào thôi”, Lý thượng thư thản nhiên cười nói, đồng thời lấy tay vuốt nhẹ mặt, “tạ ơn Đỗ tể tướng quan tâm”. Tuy cười nhưng ánh mắt oán hận nhìn kẻ gây họa Hiểu Nguyệt.

Đỗ Khang Vĩnh đương nhiên nhìn thấy hành động “Vô tâm” của nàng, thấy Lý thượng thư hình như không thèm để ý chỉ mỉm cười, xem như không có việc gì xảy ra.

Hiểu Nguyệt cũng không quay đầu lại vì phía trước hai vị đại nhân vật đã ngừng bước, ánh mắt xuyên qua Hiểu Nguyệt nhìn Lý thượng thư.

“Lý ái khanh, ngươi có việc gì cần nói với Trẫm?”, Đàm Văn Hạo nhẹ nhàng nói, hình như không chút nào để ý đến chuyện ngoài ý muốn vừa mới xảy ra.

Ừ, đúng là nên hỏi những câu này, rõ ràng Lý thượng thư vốn là đi sau Đàm Văn Bác, tại sao trong một thời gian rất ngắn đã lướt qua hắn, đi tới phía sau mình. Lơ đãng nhìn ánh mắt lo lắng của Lý Thiên Nhu, Hiểu Nguyệt lập tức đoán ra Lý thượng thư chính là cha nàng ta. Thuận theo ánh mắt của mọi người, Hiểu Nguyệt xoay người nhìn Lý thượng thư. Niên kỷ (tuổi) của ông ta tương đương với Đỗ Khang Vĩnh, ánh mắt bình tĩnh, sâu sắc không hổ là nhiều năm lăn lộn trong quan trường.

“Tâu Hoàng thượng, thần không có gì bẩm báo”, Lý thượng thư khom người trả lời.

Đàm Văn Hạo liếc nhìn Lý thượng thư, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Hiểu Nguyệt làm nàng cảm nhận được ánh mắt hắn thật khác thường. Ngẩng đầu nhìn lên, mắt đối mắt với Đàm Văn Hạo, trong lòng thầm nghĩ: Hoàng thượng nhìn mình làm gì? Chẳng lẽ mặt mình có dính gì sao?

Giả bộ như không phát hiện ánh mắt hắn, Hiểu Nguyệt nhìn sang Lạc hoàng tử - Mặc dù Đàm Văn Hạo lớn lên tướng mạo rất đẹp, hiện giờ nhìn cũng cao nhã thoải mái nhưng ánh mắt tập trung vương khí phảng phất như nhìn thấu lòng người, làm Hiểu Nguyệt có cảm giác khi cùng hắn đối mắt mình giống như một cuốn sách mở, bị nhìn xuyên thấu. Quay lại nhìn Lạc hoàng tử, hắn khoảng hai mươi tuổi, trong mắt Hiểu Nguyệt hắn chỉ là một tân sinh viên vừa vào đại học, trên người toát lên khí phách trầm ổn, sắc bén nhưng vẫn còn vài phần ngây thơ, về mặt này hắn không thể so sách với Đàm Văn Hạo. Xem ra vẫn còn non lắm, chưa đủ trải nghiệm.

Trong lúc Hiểu Nguyệt chìm đắm trong suy nghĩ, một thanh âm the thé truyền đến:

“Bẩm Hoàng thượng, biên quan có thư báo về”.