Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 1 - Chương 46: Hờn giận




Đương nhiên Y Nhân chẳng ngồi xuống vẽ vẽ lên đất nữa – bởi Thập Nhất vẫn nấp sau bình phong liền xông ra, ngay sau đó là giọng cười giễu cợt của Hạ Lan Tuyết.

“Vội chạy đi gặp tiểu tình nhân quá nhỉ!” Hạ Lan Tuyết rảo bước tiến vào, cầm lấy đôi hài thêu hoa đỏ thắm từ tay Thập Nhất rồi liếc bàn chân trần đã lạnh đến đỏ ửng lên của Y Nhân, cười chế giễu: “Chân trần chạy ra đón cơ đấy, tiếc rằng lại tự rước lấy nhục.”

Y Nhân nhìn y rồi chẳng nói chẳng rằng quay phắt về phòng.

Lạnh quá lạnh quá, cô phải rúc ngay vào chăn cho ấm.

“Ấy ấy, xấu hổ rồi à?” Hạ Lan Tuyết vẫn lẵng nhẵng bám theo, túm tay giữ cô lại, rồi mặc cho Y Nhân đau điếng, y giận dữ hỏi: “Tướng công đang nói chuyện với cô kia mà, cô đã mù tịt cầm kỳ thư họa, may vá thêu thùa, lẽ nào cả tam tòng tứ đức cũng không biết nốt ư?”

Y Nhân ngạc nhiên ngoảnh lại nhìn Hạ Lan Tuyết, ngơ ngác không hiểu sao hắn lại nổi giận.

“Cô là vợ ta, lại có thể nói với nam tử khác…”

“Còn vương gia thì sao?” Y Nhân chớp mắt, ngây thơ hỏi lại: “Người có tam tòng tứ đức không?”

“Ơ…” Hạ Lan Tuyết cứng họng rồi lập tức hùng hồn bao biện: “Ta là vương gia.”

Y Nhân đành mặc kệ, chẳng buồn đem tư tưởng nữ quyền ra thuyết phục y nữa.

Cô chẳng rỗi hơi mà cải biến người khác, cũng như xưa nay chưa từng sửa đổi bản thân.

“Cô thấy Bùi Nhược Trần tốt hơn ta sao?” Hạ Lan Tuyết nhận ra Y Nhân chẳng buồn đếm xỉa đến mình, không khỏi căm giận kháng nghị: “Lẽ nào bản vương không thỏa mãn nổi cô?”

Vừa dứt lời, gã nào đó tên Tuyết đầu óc đen tối lập tức nghĩ ngay tới nghĩa khác của từ ‘thỏa mãn’, mặt lộ vẻ ngượng ngùng.

Y Nhân vốn định lơ y, nhưng thấy Hạ Lan Tuyết cứ nhằng nhẵng không thôi, đành phải đáp lời: “Ta thấy y rất tốt.”

“Cô đừng tưởng bở.” Hạ Lan Tuyết cười nhạt nói: “Cô thấy y là công tử dịu dàng khiêm tốn, chứ thật ra đó là kẻ giả nhân giả nghĩa bậc nhất. Cô tưởng Bùi gia tốt đẹp lắm à, trước là xun xoe gả con gái đã có ý trung nhân vào cung, giờ lại buộc Bùi Nhược Trần cưới Du nhi, cậu của Du nhi là Trấn Nam hầu, nắm giữ một phần ba binh mã Thiên triều, bọn chúng toan tính cái gì, ai mà chẳng biết chứ. Du nhi và Nhược Trần lớn lên bên nhau, tình cảm không rõ là nam nữ hay huynh muội, có điều Bùi Nhược Trần biết thừa rằng Du nhi đối với y chỉ như đối với ca ca, y cũng chẳng mấy mặn mà với Du nhi nhưng vẫn đáp ứng hôn sự này. Cô nói xem, y chẳng phải tham quyền luyến chức còn gì?”

Y Nhân chăm chú lắng nghe rồi lơ đãng nhìn Hạ Lan Tuyết, chớp mắt nói: “Vương gia đâu có thích ta nhưng vẫn thành thân với ta đấy thôi?”

Hạ Lan Tuyết đanh mặt lại hệt như vừa nuốt phải ruồi, không nói được tiếng nào.

“Ta biết ngài yêu Tiểu Dung hoàng hậu.” Y Nhân vừa leo lên giường vừa bình thản nói: “Hôm đó ta đã thấy cả rồi, sao các người ai ai cũng vậy nhỉ, không thành thân với người mình yêu mà lại chung sống với người mình không yêu.”

Y Nhân ngồi trên giường ngoảnh lại nhìn y, cười hờ hững: “Thật ra ta cũng vậy thôi.”

Hạ Lan Tuyết sững người, thái độ kích động vừa nãy lập tức nhường chỗ cho vẻ trầm ngâm, hồi lâu y mới khẽ nói: “Dung Tú tiến cung làm hoàng hậu đâu phải là ta không tranh giành, mà là giành không được.”

Dứt lời y nhếch môi tự cợt bản thân rồi quay mình đi, ra tới cửa lại ngoảnh lại, đặt đôi hài trong tay xuống bên giường Y Nhân rồi mới lẳng lặng bước ra.

Y Nhân chẳng ngờ y lại hành động như vậy, qua bức bình phong, nhìn bóng Hạ Lan Tuyết xa dần xa dần, cô chợt thấy thê lương khôn tả.

…..

Bùi Nhược Trần nói chẳng sai, liên tiếp ba ngày sau đó trời đổ tuyết lớn, đã sắp sang năm mới, mùa đông chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn trong gió tuyết.

Có lẽ nhờ Hạ Lan Tuyết chiếu cố mà quản gia không dám bớt xén củi lửa và vật dụng của Y Nhân nữa, mấy ngày nay cô giam mình trong phòng lim dim sưởi ấm, cũng rất nhàn nhã.

Hạ Lan Tuyết cũng chẳng thấy quay lại nữa.

Mấy lần Y Nhân muốn cầm bút vẽ lại gã thiếu niên mù đó, nhưng vừa cất bút đã thở vắn than dài đặt xuống, ngẩn người nhìn cây dao cầm, chẳng rõ đang nghĩ những gì.

Thập Nhất hiếm khi thấy tiểu thư thẫn thờ như vậy, liền nghiêng đầu quan sát cô, nửa hiểu nửa không.

Nhìn mãi nhìn hoài mới nhận ra tiểu thư đã ngủ thiếp đi,  đầu gật gà gật gưỡng, va vào cây dao cầm tinh tinh tang tang, thành một bản hòa âm ngủ gật.

Mãi đến ngày thứ tư gió tuyết mới ngưng, trời bắt đầu quang đãng, thời tiết cũng ấm dần lên.

Cuối cùng Y Nhân cũng bắt tay vào việc, cô bò ra bàn mài mực cả nửa ngày, lại bò ra vẽ nửa ngày nữa, rốt cuộc cũng xong.

Thập Nhất hớn hở chạy lại xem, nheo nheo mắt ngắm nghía hồi lâu rồi sầm mặt thốt lên: “Tiểu thư ơi, sao tên đạo tặc này trông giống Bùi công tử thế?”

Lúc này Y Nhân mới nhận ra mình đã vẽ lầm.

Quả là bình sinh chẳng hiểu tương tư, vừa biết tương tư, liền ốm tương tư.

Đúng là ốm tương tư chết người mà.

Cuối cùng, lại thêm một ngày nữa.

Cứ như thế như thế, dưới nét bút của cô đều họa nên dáng hình ai đó, Y Nhân đành vẽ hết bức này sang bức khác, vẽ mệt thì ngủ, đói thì ăn, lại trở về những ngày tháng hỗn hỗn độn độn xưa kia, mà chớp mắt đã chín ngày nối nhau trôi qua.