Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Chương 11: Dục không thể, tuyệt đối không thể sớm




Kim Phượng tốn ba ngày, cuối cùng cũng nghiên cứu xong những phần khoanh tròn được Hoa thái y chú thích, chỉ cảm thấy tâm thần chấn động.

Đột nhiên phát giác mười ba năm qua, mình đều sống trong sự lừa dối. Khi còn bé, nàng hỏi mẹ, trẻ con được sinh ra từ đâu. Mẹ ngập ngừng nửa ngày, nói là từ hồ Thái Dịch của hoàng cung trôi đến Củng Khê, lại từ Củng Khê trôi đến sông Đông Lương, cứ vậy mà trôi ra ngoài.

Lời nói còn văng vẳng bên tai, Kim Phượng giận sôi lên.

Nhưng cũng nhờ vậy mà lúc tiến cung nàng đã cảm thấy bình tĩnh hơn, vì cứ nghĩ lúc sơ sinh mình đã từng trôi qua hoàng cung rồi.

Hôm nay đọc được quyển sách này, ích lợi rất nhiều, cũng khiến nàng hiểu được vì sao Tố Phương, Ngụy thái phó cùng Hoa thái y lại có bộ dạng sống không bằng chết, bỗng nhiên cảm thấy bọn họ thật đáng thương.

Kim Phượng thở dài. Bất luận thế nào, tóm lại cũng đã khiến nàng nghĩ ra được một diệu kế có thể đuổi hoàng đế Đoàn Vân Chướng ra khỏi phượng giường của mình.

Vì vậy hôm đó, Kim Phượng khai phá trời đất, chủ động tìm đến tẩm cung của Đoàn Vân Chướng.

“Hoàng hậu có việc?” Đoàn Vân Chướng vừa mới hạ triều, đang thay quần áo.

Kim Phượng trông thấy bên cạnh hắn có đến bảy tám cung nhân đang vây quanh, liền ngoắc ngoắc ngón tay về phía Đoàn Vân Chướng. Đoàn Vân Chướng thấy vẻ mặt nàng cổ quái, liền cùng nàng núp ra phía sau cột trụ màu son, chụm đầu vào nhau xì xào bàn tán.

“Thiếp đã có cách.”

“Thật ư?” Đoàn Vân Chướng mừng rỡ.

“Nhưng ngài phải đồng ý hy sinh một chút.”

Đoàn Vân Chướng nhíu mày.

“Yên tâm, chỉ hy sinh một chút xíu thôi. Thiếp cần ngài bôi phấn trắng lên mặt, đi đến cung thái hậu một phen.”

Đoàn Vân Chướng hoài nghi nhìn nàng chằm chằm: “Thật ư?”

Kim Phượng thề thốt: “Ai lừa ngài là con chó con.”

“…” Nghe nàng thề độc, Đoàn Vân Chướng đành phải tin nàng.

Vì vậy, Kim Phượng liền dẫn Đoàn Vân Chướng trở về cung của mình thoa phấn thơm.

Da dẻ của Đoàn Vân Chướng ngày thường cũng không đến mức trắng nõn, cho nên Kim Phượng không cần phí bao nhiêu sức lực đã có thể thoa đầy phấn trắng lên mặt hắn, chỉ chừa lại hai quầng mắt ảm đạm, trông rất giống một con ma bệnh gầy ốm. Nhìn Đoàn Vân Chướng trong gương, Kim Phượng hì hì một tiếng bật cười. Nàng nghĩ ngày thường Đoàn Vân Chướng luôn tỏ ra sung sức, hôm nay hóa trang phấn trắng, thật sự rất giống một tên công tử bột yếu đuối.

Đoàn Vân Chướng bỗng dưng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào nụ cười bất hảo của Kim Phượng.

“Ngươi lại đang có âm mưu gì vậy?”

Kim Phượng rất vô tội: “Không có, hoàn toàn không có.”

Trong lòng Đoàn Vân Chướng trầm xuống vài phần. Nàng nói không có, hắn lại càng vững tin là có.

Nha đầu Hắc Bàn này, trong ngày thường cầm khang nắm điều, có vẻ ngay thẳng chính trực, nhưng đôi khi lại toát ra một chút suy nghĩ làm cho người ta líu lưỡi. Trong khi ngươi bị sự bỉ ổi của nàng chấn kinh đến tột điểm, nàng lại nhanh chóng trở lại bộ dạng chính phái, còn khiến ngươi cảm thấy ngươi nghĩ nàng bỉ ổi như vậy, thật ra là vì ngươi quá bỉ ổi.

Thật là một nữ nhân nguy hiểm.

Kim Phượng hoàn toàn không biết Đoàn Vân Chướng oán thầm. Nàng mang đến quyển “Tam Nguyên diên thọ tham tán thư” đã chuẩn bị sẵn, nhét vào trong tay áo Đoàn Vân Chướng.

“Hoàng thượng, ngài phải làm bộ như không hề sợ hãi, mang theo quyển sách đi đến cung thái hậu.”

“Tại sao?”

Kim Phượng mỉm cười, đầy ý vị sâu xa: “Không thể nói, không thể nói được, kẻ ẩn sĩ ắt có mưu hay.”

Trên sống lưng Đoàn Vân Chướng hiện lên cảm giác rờn rợn.

******

Đoàn Vân Chướng đến thỉnh an thái hậu nương nương. Thái hậu nương nương vừa thấy hắn, hai dòng lệ đã rơi xuống.

“Hoàng nhi, mấy ngày không gặp, sao con… vì sao lại ra nông nỗi này…” Sắc mặt trắng bệch, mí mắt thâm quầng, đây rõ ràng là triệu chứng bệnh đã vào đến tận xương tủy rồi a.

“Người đâu, mau truyền thái y!”

Đoàn Vân Chướng vội vàng ngăn cản thái hậu: “Mẫu hậu, không cần. Đều là do Hắc Bàn chơi mánh, không cần để ý.”

Thái hậu nương nương chưa hoàn hồn, nhất thời không biết làm thế nào mới phải.

Đoàn Vân Chướng bẩm báo lại thái hậu tình hình học hành tiến triển trong mấy ngày nay. Thấy thái hậu vẫn nhìn chằm chằm vào mặt mình, không khỏi toàn thân mất hết tự nhiên. Hắn xoa bóp quyển sách trong tay áo, cắn răng, cứ tin Tiểu Hắc Bàn kia một lần vậy!

Vì vậy lặng lẽ đặt sách ra sau lưng, rồi cáo từ thái hậu.

Thái hậu nghĩ hắn nói dối, càng nghĩ lại càng hồ đồ. Lúc này, nội thị ở bên cạnh lại nói: “Hoàng thượng để quên vật gì kìa?”

Thái hậu trong lòng khẽ động, liền nhìn thấy trên mặt ghế Đoàn Vân Chướng vừa ngồi quả nhiên có đặt một quyển sách.

“Lấy đến cho ta xem.” Trong lòng thái hậu dâng lên dự cảm khó hiểu.

Quyển sách kia trông rất bình thường, nhưng chính giữa có một trang sách bị gấp lại. Thái hậu mở ra xem, liền trông thấy trên trang sách đó có một đoạn văn được khoanh tròn bằng bút chu sa.

Chỉ trong nháy mắt, mặt Thái hậu biến thành màu đất.

Một hồi lâu, thái hậu như thú mẹ bị mất con, hét ầm lên: “Truyền nữ quan, mau truyền nữ quan!”

Hôm sau, Kim Phượng liền nhận được tin, bắt đầu ngay từ hôm nay nàng không cần phải thị tẩm nữa.

Bất cứ ai cũng không cho phép thị tẩm.

Đoàn Vân Chướng thấy hơi kỳ lạ, liền chạy như bay đến hỏi nàng, rốt cuộc đã dùng cách gì vậy.

Kim Phượng chỉ cười không nói. Nàng biết rõ, nếu Đoàn Vân Chướng phát hiện ra sự thật, đoán chừng sẽ một phát đập chết nàng.

Còn Thái hậu nương nương, rốt cuộc thấy rõ được đạo lý ‘Dục tốc bất đạt’.

Đoạn văn được khoanh tròn bằng bút chu sa có nội dung như sau:

“Nam phá dương quá sớm thì tổn thương đến tinh khí; Nữ phá âm quá sớm thì hại đến huyết mạch. Sách dặn: Tinh chưa thông mà ngự nữ để thông tinh thì ngũ thể có chỗ bất mãn, tương lai sẽ gặp nạn bệnh tật.”

Kim Phượng lặng yên nghĩ: Kiến thức, chính là lực lượng.

******

Trải qua chuyện này, thái độ của thái hậu nương nương đối với Kim Phượng thay đổi rất nhiều.

Thái hậu nương nương luôn luôn để tâm lưu ý đến Kim Phượng. Lúc trước, đối với Thái hậu nương nương mà nói, Kim Phượng là một ký hiệu, là con rối gỗ, là tấm bùa vàng viết năm chữ to “Con gái Uy Quốc công”. Nhưng hôm nay, Kim Phượng đã thành một nồi dầu sôi ở trong lòng bà.

Ngoại trừ lần trước đoạt thước của Ngụy thái phó, cho tới bây giờ Kim Phượng cũng không gây ra chuyện gì khác nữa. Nhưng Kim Phượng cũng đang tích lũy từng tháng từng ngày, từng giọt từng giọt thẩm thấu vào cuộc sống sinh hoạt của Hoàng đế, dần dần có được cảm giác tồn tại. Điều này làm cho bà thật sự kinh tâm.

Đó không chỉ bởi vì Kim Phượng là con gái của Lưu Hiết, mà bởi vì Kim Phượng là một người làm cho bà hoàn toàn không thể nắm bắt được. Vào những lúc ngươi sắp quên lãng nàng, nàng luôn làm cho ngươi giật mình kinh sợ hiểu ra, kỳ thật nàng vẫn luôn ở đây.

“Nghe nói dạo này Hoàng đế thường xuyên đến cung của ngươi? Thậm chí còn chuyên cần hơn cả đến thỉnh an ai gia nữa?” Thái hậu nương nương rốt cuộc kềm nén không được, quẳng xuống lời nói ngay trước mặt Kim Phượng.

Kim Phượng giật mình, cảm thấy lời nói của Thái hậu có ý muốn khởi binh hỏi tội.

“Dạ đâu có. Hoàng thượng chỉ vì thích món hạt dưa do nội cung thần thiếp xào chế, ngẫu nhiên đến đòi một chút thôi.”

Thái hậu nheo mắt suy nghĩ: “Là vậy ư. Nếu hoàng thượng đã thích hạt dưa ở chỗ ngươi, ngươi thường xuyên làm thêm một chút dâng đến nội cung của ngài là được rồi. Đừng để đường đường là thiên tử mà phải tự mình đến nội cung của ngươi đòi hỏi, còn ra thể thống gì?”

Kim Phượng hiểu, ý bà muốn nàng phải cách xa hoàng đế một chút.

Có lẽ chuyện “Tam Nguyên diên thọ tham tán thư’ lần trước đã hù thái hậu sợ rồi.

Kim Phượng suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể đáp lại một câu: “Vâng.”

“Hoàng hậu, ngươi đã mười ba tuổi rồi đúng không?”

“Gần mười bốn rồi ạ.”

“Đúng vậy, hoàng đế cũng đã mười lăm tuổi.” Thái hậu nương nương cảm thán.

“Hoàng hậu, trong hậu cung này, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều cực kỳ phức tạp. Một mình ai gia, có khi cũng cảm thấy thật sự phải cố gắng hết sức.”

“Thái hậu, không phải còn có Từ thái phi đó sao.”

“Từ thái phi, việc dạy bảo con trai đã đủ dành hết thời gian lẫn sự quan tâm của muội ấy rồi, làm sao còn có thể giúp ai gia được?”

Kim Phượng nhíu mày, rốt cuộc là thái hậu có ý gì đây?

Tại sao cứ phải nói những lời trong thoại có thoại (câu nói có chứa hàm ý khác) như vậy nhỉ. Nàng mới mười bốn tuổi thôi, chứ có phải là bốn mươi bốn tuổi đâu. Cứ bắt nàng phải đoán tâm tư, nàng sẽ già đi rất nhanh cho xem.

Kim Phượng suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không hiểu, đành phải thử dò xét, hỏi: “Thái hậu có cần tìm Hoa thái y khám thử không. Hình như ông ấy có rất nhiều kiến thức về phượng diện dưỡng sinh.”

Thái hậu ho nhẹ một tiếng: “Hoàng hậu à, vì sao ngươi lại không hiểu cho tâm tư cho ai gia vậy?”

Ta cũng đâu phải là con giun ở trong bụng ngài…

“Thần thiếp ngu dốt…”

“Ai gia cũng cảm thấy ngươi quả thật có hơi ngu dốt. Ai, kêu ai gia làm thế nào yên tâm giao hoàng thượng cho ngươi đây?”

“…” Kim Phượng cúi đầu.

“Thế này đi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi cứ tới đây theo ai gia học một chút phương pháp quản lý hậu cung. Về phía hoàng thượng, kêu ngài không cần đến Hương La Điện tìm ngươi, cứ trực tiếp đến đây là được. Bên chỗ Ngụy Thái phó, ngươi cũng không cần đến đó nữa. Thân là hoàng hậu, phải học nhiều một chút đạo làm hoàng hậu mới là quan trọng nhất.”

“Thái hậu…”

Thái hậu vuốt ngực, thần sắc mệt mỏi ho lên hai tiếng: “Thế nào, ngươi không muốn?”

Kim Phượng đã nhận ra, không muốn, chính là bất hiếu.

“Thần thiếp xin vâng.”

******

Kim Phượng không muốn. Nhưng Kim Phượng không dám nghịch lại ý tứ của thái hậu, đành phải từ biệt Ngụy lão sư đáng kính, nhảy sang làm học trò của thái hậu lão sư.

Kim Phượng còn tưởng rằng, cho dù không theo bọn Đoàn Vân Chướng và Đoàn Vân Trọng lên lớp, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy Ngụy Thái phó trong cung, có vấn đề gì cũng có thể hỏi được.

Nhưng Kim Phượng lại không ngờ, chưa đầy một tháng, Ngụy thái phó liền bị tước chức thái phó, đuổi ra khỏi cung.