Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Chương 39: Quả nhân cuối cùng vẫn là quả nhân




Ngày hội Thượng Nguyên, cựu Lại bộ Thượng thư, tội thần Lữ Đồng Lương tự sát trong ngục.

Nhưng Lữ đại thương thư lúc nào cũng thích húc đầu vào cột sắt, rốt cuộc vẫn tự sát không thành.

Bởi vì quan chưởng ngục kịp thời phát hiện, lại được thái y trị liệu, coi như giữ được tính mạng của Lữ đại Thương thư, nhưng sọ não bị đụng hư, trở thành một phế nhân điên điên khùng khùng.

Chu đại tài tử biết tin, ngất ngay tại chỗ. Hoàng đế bệ hạ đích thân vào ngục xem xét. Lữ đại thượng thư ngồi khoanh chân trên nền đất, thấy hoàng đế bệ hạ đến liền ôm lấy chân rồng, gặm một cái.

Hoàng đế bệ hạ cả kinh, mặt cắt không còn chút máu.

Lữ đại Thượng Thư điên thật rồi.

Sau đó, Hoàng hậu nương nương thỉnh cầu hoàng đế bệ hạ, khẩn cầu thả Lữ Đại thương thư ra tù, tỏ rõ lòng thương dân yêu nước của hoàng đế bệ hạ. Hoàng đế vệ hạ vẫn còn chưa tiêu tan cơn tức đối với việc Lữ đại thương thư phạm phải trọng tội, kiên trì không chịu. Hoàng hậu nương nương khẩn cầu hết lần này đến lần khác, hoàng đế bệ hạ rốt cục nể tình, hạ chỉ phóng xuất Lữ phạm đã hóa điên ra khỏi ngục, giao cho Thái phó Chu đại tài tử giám thị trông nom, không được tự do hành động.

Đối với chuyện này, bên phía Uy quốc công trước sau vẫn không có động tĩnh. Nghĩ đến một người điên, cũng chẳng gây ra chút uy hiếp nào đối với Uy Quốc công.

Nhưng hoàng đế bệ hạ bị Lữ đại thượng thư gặm chân, trong lòng tồn chứa bóng ma, trước sau vẫn không thể tiêu tan.

******

Đoàn Vân Chướng quỳ gối trong Hi La Điện, sống lưng lại vừa thẳng vừa cương.

“Mẫu hậu, hoàng nhi không nạp phi.” Hắn nói.

“Ngài… ngài nói cái gì?” Thái hậu nương nương không thể tin, run run hỏi lại. Các bức họa chân dung của thiên kim nhà vương công dòng dõi quý tộc ở trên đầu gối rớt xuống đất, nhanh như chớp lăn một vòng.

“Hoàng nhi nói, không nạp phi.” Đoàn Vân Chướng ung dung nói.

“Hoàng nhi…” Thái hậu nương nương có vẻ không chịu nổi, tê liệt ngã người trên ghế dựa. “Ngài có biết ngài đang nói gì không?”

“Hoàng nhi biết rõ.”

“Nha đầu Bạch Ngọc kia, đích xác là ngàn dặm mới tìm được một người. Nhưng mà… thiên hạ cũng không phải chỉ có một mình nàng ta là nữ. Theo mẫu hậu thấy, cô nương trong những bức họa này cũng chẳng thua kém gì Bạch Ngọc. Thí dụ như con gái của Trương Thị lang đây…” Thái hậu nương nương có chút bối rối. “Sớm biết sẽ làm hại ngài như thế, mẫu hậu đã không để nha đầu Bạch Ngọc tiến cung…”

“Mẫu hậu, hoàng nhi không phải vì Bạch Ngọc mới đưa ra quyết định lần này.” Đoàn Vân Chướng ngẩng đầu, dưới hai hàng lông mày rậm thẳng tắp là đôi mắt kiên nghị.

“Vậy ngài vì cái gì?” Thái hậu nương nương khó hiểu. “Nạp phi là chuyện mà vất vả lắm chúng ta mới tranh thủ được từ chỗ Uy Quốc công. Huống chi, một ngày hoàng nhi không lập thái tử, khó bảo toàn Uy Quốc Công lão không nảy sinh ra những suy nghĩ không an phận…”

“Mẫu hậu!” Đoàn Vân Chướng dường như chỉ trong một đêm đã trưởng thành rất nhiều. “Hoàng nhi đã lập lời thề với bản thân, một ngày còn không lật đổ được Lưu Hiết, hoàng nhi sẽ không nạp phi!”

Thái hậu bối rối. “Nhưng mà…”

“Thân là người đứng đầu vương triều, ngay cả danh tiết của một trung thần cũng giữ không được. Hoàng nhi còn làm hoàng đế làm cái gì?”

“…”

“Mẫu hậu, có bằng lòng tin tưởng hoàng nhi không? Trong vòng tám năm, hoàng nhi nhất định sẽ đoạt lại tất cả quyền hành từ tay Lưu Hiết, giang sơn này sẽ lại là giang sơn của Đoàn gia ta!”

Thái hậu kinh nghi nhìn con trai mình, làm như không hề quen biết hắn.

“Nhưng còn thái tử…”

“Mẫu hậu cảm thấy hoàng nhi sẽ chết sớm ư?” Đoàn Vân Chướng nở một nụ cười lạnh lẽo như băng. “Mẫu hậu yên tâm, hoàng nhi nhất định sẽ sống lâu hơn Lưu Hiết.”

Thái hậu nương nương yên lặng.

“Ngài… thật sự tự tin thế sao?”

“Nếu hoàng nhi không có tự tin, trong thiên hạ còn ai có tự tin?” Đoàn Vân Chướng đứng dậy, trên nét mặt nam tính hiện rõ vẻ cao ngạo cùng dã tâm.

Thái hậu nương nương cố gắng duy trì vẻ mặt bình thường, hai tay lại nắm chặt vải vóc trên đầu gối. Bà giống như nhìn thấy trên người con trai bóng dáng của phụ thân hắn – Vị quân vương một đời anh chủ, hào tình vạn trượng, vị thiết huyết quân vương tùy cơ ứng biến mở con đường máu giữa chốn binh đao loạn lạc. (Thiết huyết: ý chí kiên cường, giàu lòng hy sinh)

Nhưng vị thiết huyết quân vương ấy khi đối đãi với bà, trước sau vẫn giữ một phần nhu tình. Không biết trong lòng con trai bà, có tồn giữ một phần nhu tình như vậy hay không.

Hắn chỉ mới mười tám tuổi.

Thái hậu nương nương hít một hơi thật dài. Nếu như bà không tin con trai mình, vậy còn có thể tin tưởng ai đây?

“Mẫu hậu tin con.” Thái hậu nương nương dịu dàng nở nụ cười. “Từ nay về sau, ngài đã trưởng thành, tất cả mọi chuyện đều phải tự mình xử lý. Trên triều, mẫu hậu sẽ không buông rèm chấp chính nữa. Chuyện trong hậu cung, mẫu hậu cũng có thể yên tâm giao lại cho hoàng hậu.” Thái hậu nương nương nhìn thật sâu vào ánh mắt của con trai.

“Con trai, phụ hoàng của con ở trên trời, sẽ phù hộ cho con.”

Tháng ba, thái hậu nương nương ban hạ ý chỉ, không buông rèm chấp chính nữa.

Tháng tám, hoàng đế hạ thánh chỉ, gia phong Uy Quốc Công làm Nhất đẳng công, Thiên hạ đại tướng quân. Lại phong riêng cho con trai lớn của Uy Quốc Công Lưu Ngạc làm Uy Vũ Tướng Quân, con thứ Lưu Đằng làm Phiêu Kỵ Xa Úy. Uy quốc công đại phu nhân Tạ Thị làm Nhất Phẩm Cáo Mệnh phu nhân. Sáu vị phu nhân còn lại cũng lần lượt có phong hào Cáo Mệnh.

Đầu xuân năm sau, trong triều phá cách đề bạt rất nhiều tiến sĩ hai năm trước từng giữ bảng ân khoa. Trong đó, Ngư Trường Nhai đảm nhiệm Hộ Bộ Lang Trung, Túc Kính Đường đảm nhiệm Giám Sát Ngự Sử. Người được vinh sủng nhất chính là phe cánh của Uy Quốc Công Sài Thiết Chu, vinh dự được thăng chức Lại Bộ Thị Lang.

Uy Quốc công cả nhà vinh hoa, cả triều đều là học trò bạn cũ. Danh tiếng thậm chí còn lấn át cả hoàng thất. Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là, Lưu hoàng hậu trước sau vẫn chưa nhờ ân sủng của thánh thượng mà sinh hạ được một trai nửa gái nào. Tình cảm giữa đế hậu, tựa hồ càng lúc càng phai nhạt.

Đoàn Vân Chướng tại vị năm thứ mười hai, quyền thế của Uy quốc công đạt đến đỉnh núi.

Mà đỉnh núi, thường thường đồng nghĩa với bắt đầu thoái trào.

Đúng vào cuối xuân, hoàng hậu nương nương chủ sự, ngự hoa viên nghênh đón công trình đại tu lần thứ nhất. Thái Dịch Trì được vây quanh bởi một vòng hàng rào gỗ, để tránh cung nhân trượt chân ngã xuống ao. Trong hoa viên, xây thêm hai ngôi đình, lại quây một vườn rau cho các thành viên hoàng thất có thể ra đó thực hành nghề nông.

Hoàng hậu nương nương đặc biệt mời Thái phó Chu đại tài tử đề tên cho hai ngôi đình mới xây. Chu đại tài tử vung tuyệt bút, đề bốn chữ “Tiêu Sơn”, “Thử Vi”.

Thời khắc này, hoàng hậu nương nương đang cùng Chu đại tài tử ngồi đối diện trong ngôi đình mới xây. Một chút thời tiết ấm áp, hai mảnh gió mát, ba bốn ly rượu nhạt, năm sáu khay điểm tâm, rất thích thú.

“Chu lão sư.” Hoàng hậu nương nương thu hồi tầm mắt khỏi mặt hồ Thái Dịch lăn tăn gợn sóng. “Lữ đại thượng thư dạo này có khỏe không?”

Chu đại tài tử cúi đầu: “Nương nương lại quên rồi, ông ấy đã không còn là Thượng thư nữa.”

Kim Phượng nói lại, không hề có ý uốn nắn. “Ông ấy vẫn khỏe chứ?”

“Rất tốt. Hôm nay khẩu vị khá hơn nhiều, cũng không động một tí lại đòi húc đầu nữa.”

Kim Phượng nhếch miệng cười: “Bản cung sớm đã nói qua, húc đầu đều là húc cho người khác xem thôi.”

Chu đại tài tử liếc thấy chung quanh không có ai, Phong Nguyệt lại đang ở sau lưng hoàng hậu nương nương dựa người vào cột lim dim ngủ, liền nhỏ giọng nói: “Vi thần vẫn muốn hỏi nương nương, ban đầu đã nói thế nào mà thuyết phục được Từ Thụy vậy?” Làm cho Lữ đại thượng thư – người lúc nào cũng đòi húc đầu vào cột dùng cái chết can ngăn, lại vì an nguy của bản thân mà giả điên, đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được. Lúc trước ông chỉ mới nói loáng thoáng với Lữ đại thượng thư một chút, Lữ đại thương thư liền ba ngày không thèm nói chuyện với ông.

Kim Phượng chỉ cười không nói.

Chu đại tài tử chờ đợi, thống khổ cực kỳ, cười bất đắc dĩ nói: “Sở thích treo ngược ham muốn của người khác của nương nương thật sự có vài phần tương tự Phù đại thừa tướng rồi.”

Kim Phượng nhướng mi. “Làm sao dám so sánh với Phù đại thừa tướng chứ.”

“Nương nương, thật sự không muốn nói cho vi thần biết sao?”

Tầm mắt của Kim Phương lại một lần nữa bay đến Thái Dịch Trì. Trong ánh mắt tựa hồ có vật gì đó lóe lên dưới ánh mặt trời. “Bản cung chỉ đoạt lấy một trăm hai mươi ba tấm bài vị của tổ tiên Lữ Thị từ chỗ tài sản bị tịch thu, sau đó nói với Lữ đại thượng thư rằng. Nếu ông ấy muốn giữ lại cái mạng để chứng kiến ngày bản cung gặp xui xẻo, thì ngoan ngoãn làm theo những gì bản cung nói. Nếu không chịu, bản cung sẽ đem toàn bộ bài vị vứt vào Nghi Xuân Viện, chia cho mỗi cô nương một cái, hàng đêm ôm ngủ.”

“… Nương nương, thánh minh.” Chu đại tài tử thật tâm thật ý tán thưởng.

Kim Phượng lẳng lặng nhìn mặt hồ gợn sóng, không nói gì nữa.

Một lát sau, nàng nhẹ nhàng nói: “Chu lão sư, mấy vị học trò của ông, hình như cũng không tồi.”

Chu đại tài tử thở dài. “Đúng vậy, giang sơn rộng lớn có người tài xuất hiện. Chứ giống như lớp vi thần đây, đều già cả rồi, chẳng còn có công dụng gì nữa.”

“Chu đại tài tử cùng lắm chỉ mới bốn mươi, ở đâu đã già.”

“So với những người tuổi trẻ đó thì, đã già lắm rồi.” Chu đại tài tử cười nói. “Cũng vì hoàng thượng biết dùng người, ngay cả Sài Thiết Chu, tên hậu sinh cuồng vọng kia cũng đều bị thuần hóa thành dễ bảo.” Ngừng một chút. “Về phần Ngư Trường Nhai, hôm nay vi thần tiến cung, hắn vốn muốn theo vào, nhưng Hộ bộ tạm thời có chuyện quan trọng, cho nên không thể đồng hành.”

Thấy vẻ mặt Kim Phượng chưa động, ông lại nói: “Nghe nói nương nương cùng Đức Miễn là chỗ quen biết từ nhỏ?”

Kim Phượng nói: “Những chuyện vô nghĩa kiểu này, ngược lại càng được truyền mau. Cái gì mà quen biết cũ, khi còn bé chỉ gặp qua một hai lần, đâu còn nhớ được gì nữa. Chu lão sư nếu gặp được Ngư Thị Lang, không ngại thì khuyên hắn vài câu, làm tốt chuyện của mình, đừng nghĩ đến việc tiến cung nữa.”

Chu đại tài tử gật đầu, một hồi lâu, xúc động nói: “Nương nương quả là sáng suốt. Nếu có thể dùng sự sáng suốt này áp dụng lên hoàng thượng, ngàn vạn sủng ái tập trung vào một người chưa chắc đã là việc khó.”

Kim Phượng nghe vậy cười to. “Lão sư đề cao bản cung rồi. Hoàng thượng thích ai, không thích ai, đâu phải là chuyện người khác có thể xen vào.”

“Nhưng tài nữ Bạch Ngọc của Lưu gia, hình như đang làm rất tốt.”

Kim Phượng ý vị sâu xa liếc ông một cái: “Lão sư có còn nhớ trước đây ông đã từng nói, mỗi người đều có bản tâm của mình không?”

“Vi thần nhớ rõ.”

“Bản tâm của bản cung, chính là hoàn thành thật tốt chức trách của mình, chỉ cầu mong không thẹn với lương tâm. Hoàng thượng yêu thích ta, đương nhiên là tốt. Nếu không yêu thích ta, ta cũng không thể chỉ vì ngài ấy mà từ bỏ cuộc sống tươi đẹp của mình. Ông xem, hôm này ánh mặt trời ấm áp, muôn hoa đua nở, cuộc sống tươi đẹp biết bao.”

Chu đại tài tử vuốt bộ râu ngắn, nở nụ cười.

Hoàng hậu Hắc Bàn ở trong thâm cung, thản nhiên tự đắc trải qua những ngày tháng an nhàn của mình. Quanh đi quẩn lại, thấm thoát đã ba năm.