Hoàng Hậu Ngỗ Nghịch

Chương 42: Bách lệ băng ...hay bách ngọc lan




Bách Lệ Băng lúc này lâm vào trạng thái mơ mơ hồ hồ không rõ mình đang ở đâu . Toàn thân nàng nhẹ bẫng như một đám mây trôi nổi trong hư không , xung quanh là một màu trắng xóa mờ ảo . Rồi từ một góc vô định nào đó một luồng ánh sáng chói lòa làm nàng nhíu mắt , bóng dáng cửa một nữ tử dần dần xuất hiện ngày càng rõ .

Nàng cảm thấy hình như có điều không bình thường một chút nào , rốt cuộc là nàng đang ở đâu , Phong Thần , hắn đang ở đâu sao không tới tìm nàng . Tại sao xung quanh lại một màu trắng xóa thế này ?

Đột nhiên , nàng kinh hoàng không tin vào mắt mình , người con gái trước mắt không phải nàng thì là ai ....gương mặt , dung mạo đó là của Bách Lệ Băng cơ mà . Nếu vậy thì..nàng là ai . Bên tai lúc này xuất hiện một giọng nói mà nàng nghĩ rằng nó rất quen thuộc , gần như ..đó là giọng nói của nàng :

-" Bách Ngọc Lan , xin lỗi cô , ta phải đi rồi , tạm biệt cô . Yên tâm , rồi cô sẽ sớm trở lại mà thôi . "- Giọng nói nữ tử kia bắt đầu xa dần , bóng dáng cũng vô tung vô ảnh biến mất để lại nàng đang kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời .

Đưa tay chạm vào khuôn mặt của mình , nàng mới giật mình , rốt cuộc thì nàng là ai . Là Bách Lệ Băng của thời cổ đại ..hay Bách Ngọc Lan của thời hiện đại . Không thể nào , chẳng lẽ ...nàng sẽ phải rời xa thế giới này trở về với cuộc sống trước kia , vậy thì Phong Thần phải làm thế nào , chàng biết làm sao đây

-" Bách Lệ Băng , cô đứng lại cho ta . Đừng đi , mau đứng lại đó , còn không mau xuất hiện "- Trong cơn tuyệt vọng nàng quay cuồng hét to mà chẳng có bất cứ một hồi âm nào

Xung quanh vẫn chỉ là một màu trắng xóa , nàng sợ hãi bắt đầu hoảng loạn rồi thần trí bắt đầu không ổn định , mọi thứ dường như quay mòng mòng trong đầu nàng đến nỗi trở nên trống rỗng .

Rồi cứ thế nàng chìm vào trong vô thức .

--------------------------Thế kỉ 21 - Biệt thự Bách gia ------------------------

-" Ngọc Lan à , bao giờ con mới tỉnh dậy đây !"- Tiếng nói ấm áp hiền hòa của một người phụ nữ trong căn phòng lỗng lẫy xa hoa một màu trắng xóa . Đây chính là phu nhân của Bách gia , con gái bà đã tròn một năm hôn mê , đến nay vẫn chưa có chút biến chuyển gì cả .

Trên dưới Bách gia đều hết lòng mời các bác sĩ giỏi nhất thế giới đến mà dường như không hề có chút biến chuyển tốt , tiểu thư nhà họ vẫn hồn mê bất tỉnh . Chuyện xảy ra kể từ khi tiểu thư cùng người qua hầm mộ kia khám phá , không biết thế nào mà tiểu thư lại rơi vào bẫy trong hầm mộ khiến ọi người hoảng hốt đi tìm , cuối cùng đại thiếu gia lo lắng lập tức cho cài bom nổ thì may mắn cứu được tiểu thư ở tận sâu dưới lòng đất . Trên người ngoài có chút xước xác thì không sao hết nhưng lại hôn mê từ đó , mà trên cổ tiểu thư lại xuất hiện một chiếc vòng có gắn mảnh ngọc cổ , dù có cố gắng thế nào cũng không tháo ra được .

Đến nay đã được một năm , phu nhân cũng dần mất hết hy vọng chỉ có thể ngày ngày đến chăm sóc tiểu thư rồi nhìn tiểu thư hôn mê . Ai nấy vô cùng buồn rầu .

-" Mẹ , mẹ mau chóng đi nghỉ đi , để con nói chuyện với Tiểu Lan một chút "- Tiếng nói có phần trầm thấp đó là đại thiếu gia cũng chính là con trai cả của nhà họ Bách - Bách Dật Ngôn .

-" Được rồi , mà ba con đâu rồi sao mẹ không thấy ông ấy về nhà "- Bách phu nhân hỏi

-" Ba còn có chút chuyện ở công ty , mẹ đừng lo "- Bách Dật Ngôn nói rồi gọi người đỡ mẹ về phòng rồi anh bước đến ngồi xuống bên cạnh giường nơi em gái anh đang ngủ mê mệt

-" Nha đầu Tiểu Lan , em còn không mau tỉnh dậy , suốt ngày chỉ biết ngủ , haizzz, còn không biết đến lúc nào em tỉnh dậy , mấy đàn em trong bang đang nháo nhào gọi đại tỷ kia kìa , nhóc con chết tiệt này , đúng là hư mà "- Bách Dật Ngôn mặc dù ngoài miệng thì trách móc như thế nhưng chính anh cũng cảm thấy xót xa , đứa em gái bướng bỉnh mà anh yêu quý ngủ tận một năm liền rồi thì làm sao mà anh không thấy buồn đây

Đột nhiên , anh cảm nhận hình như lòng bàn tay mình có cái gì ấm ấm lên rồi còn cử động nữa , anh giật mình đến nỗi suýt nữa hét lên khi thấy bàn tay của Bách Ngọc Lan giật giật rồi còn cử động . Chưa đủ kinh hoàng , ngay sau đó anh thấy mí mắt em gái chớp chớp rồi dần dần mở mắ nhìn anh . Hình như quá mức xúc động , anh còn tí nữa rời nước mắt ,không biết nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm em gái tay không tự chủ vuốt lên mái tóc

-" Ngọc Lan , nha đầu ngốc này , bây giờ em mới tỉnh dậy à , có biết cả nhà lo muốn chết không ?"- Anh nhẹ nhàng nói còn quên khuấy mất việc phải gọi mọi người thông báo

-" Anh...hai...đây là đâu ?"- Giọng nói ngọt ngào trong trẻo sau một năm mới cất lên khiến cho cô có chút khó khăn .

-" Còn đâu nữa , nhà mình chứ ở đâu, mẹ.....a...người đâu mau tới đây gọi cả phu nhân nữa ....tiểu thư tỉnh rồi ..à anh còn phải gọi cho ba nữa chứ , còn mấy tên đàn em lắm mồm kia..."- Bách Dật Ngôn giờ mới nhớ lập tức hốt hoảng gọi mọi người , trong khi đó cô vẫn mơ màng năm trên giường

Tại sao đầu óc cô lúc này lại trống rỗng đến vậy , cơ thể dường như không còn nghe theo lời của cô nữa , cảm giác thật xa lạ .

Cô không biết thế nào nhưng trong lòng như có một tảng đá đè nặng có một điều gì đó khiến cô phải suy nghĩ mà cô không thể nào nhớ được . Cô cảm thấy hình như mình thiếu mất một cái gì đó , một cái gì mà cô biết nó rất quan trọng , vô cùng quan trọng..nhưng đó là gì..hiện tại cô chưa nhớ ra được .

Việc tiểu thư Bách gia tỉnh lại khiến ọi người vô cùng mừng rỡ , Bách gia mở tiệc ăn mừng . Mà sức khỏe của cô từ khi tỉnh lại đột nhiên tốt hẳn lên , mọi vận động quay trở về trạng thái ban đầu không có chút mệt mỏi gì .

Điều mọi người thấy lạ là tiểu thư đột nhiên ít nói hẳn đi , thỉnh thoảng cứ lâm vào trạng thái mơ hồ ngồi thất thần một mình như đang suy nghĩ về điều gì đó đến nỗi có người gọi mà cô cũng không nghe thấy .

Bách Dật Ngôn đưa cô tới bang gặp lại mấy đàn em , cả lũ nháo nhào kẻ khóc sướt mướt mếu máo kẻ cười hớ hớ gọi đại tỷ mới khiến cô giật mình , nhí nhớ lại ban đầu

-" Đại tỷ , tỷ đi đâu mà lâu thế , hại bọn em nhớ da nhớ diết , buồn muốn chết "- Một tên đàn em ủy mị khóc khiến cả lũ cười lộn

-" Hỏi thừa không phải ta bị hôn mê sao ? Đúng là một lũ ngốc mà , hôm đó không theo ta đi vào hầm mộ mới thế đó "- Bách Ngọc Lan bực bội cốc một cái vào đầu tên đàn em trách mắng

-" Hu hu ...đại tỷ ...tỷ trở về rồi cùng em đi đánh mấy tên nhãi bên bang kia đi , mấy hôm trước tụi nó dám ức hiếp em "- Thế là cả lũ hò hét kháo nhau , khoe tội , nháo nhào thành một đống mà cô thì đang rõ tâm trạng không ổn định ngồi trên ghế quát

-" Im miệng lại ngay , ta về với được vài ngày mà đã bắt đi đánh nhau thế à , cũng chỉ là mấy tên nhãi nhép chẳng lẽ mấy người không giải quyết được , đúng là không xứng là đàn em của ta mà "- Bách Ngọc Lan khích đểu làm ấy tên kia nổi máu , bắt đầu lại hò hét đi trả thù .

Bách Ngọc Lan chán chường ngồi nghịch máy tỉnh , xem ra cả năm cô hôn mê bỏ qua rất nhiều thứ thú vị , mà kì lạ thật từ ngày đó trên cổ cô lại xuất hiện một dây có gắn mảnh ngọc mà cô không tài nào gỡ ra được .

Tối đó về nhà , ba mẹ cô đã có việc phải sang Pháp công tác , bây giờ trong nhà cô chỉ có cô và anh trai ngồi trên bàn cơm , cô vừa ăn vừa cắn đũa nhìn anh trai mình

-" Anh hai , hình như anh cao lên thì phải , hì hì , anh có bạn gái chưa , còn không mau đưa về đây cho biểu muội xem mắt chấm điểm , ưng ý thì em sẽ gả anh cho cô ta "- Bách Ngọc Lan tận dụng thời cơ trêu chọc anh hai , anh hai này của cô đúng là kén cá chọn canh , đẹp trai thì khỏi phải nói , giàu thì miễn bàn , nấu ăn thì thôi rồi hoàn hảo từ lông tơ đến kẽ tóc mỗi tội là lạnh lùng .

-" Bách Ngọc Lan , em còn dám nói mấy chuyện đó với anh thì anh tống em đi Châu Phi làm việc "- Bách Dật Ngôn dơ tay muốn gõ đầu cô nhưng rất tiếc không thành công còn bị cắn ột cái đau điếng một cái vào tay

-" Anh thử gõ vào đầu em thử xem , em đi mách ba mẹ cho anh biết tay "- Bách Ngọc Lan trợn măt snhifn anh trai , xem ai sợ ai

-" Em ...hừm ..không nói chuyện với em nữa "- Bách Dật Ngôn bực mình cắm đầu vào ăn cơm không thèm để ý

-" Anh hai anh giận rồi sao , hì hì có thế cũng giận .."- Cô ủy khuất quay mặt đi không ăn cơm nữa , hà hà , lần này thì xem ai sợ ai trước nào

-" Tiểu Lan , anh đâu có giận mau ăn cơm đi "- Há há , cá đã cắn câu , hô hô

-" Anh hai , hầm mộ kia bây giờ ra sao rồi ?"- Cô vẫn là tò mò nha

-" Em còn dám hỏi , chỉ vì em lần đó mà anh đánh sập cả hầm mộ của người ta , thiệt hại biết bao nhiêu "- Anh cô trợn mắt nói

-" Hì hì , em biết rồi mà , anh có biết tại sao em lại có mảnh ngọc này không , em nhớ lúc đó em chỉ chạm nhẹ vào nó thôi mà , kì lạ thật "- Cô cầm mảnh ngọc trên cổ săm soi kĩ càng , càng lcus cô càng thấy quái lạ , chẳng biết làm sao cô luôn cảm thấy mình có cái gì đó không đúng..thực sự là không biết nói làm sao ?

-" Ai biết được em , cho chừa cái tội thích đi chơi không xin phép "- Anh cô lần này đã rất thành công gõ cốc một cái vào đầu cô . Vậy là hai anh em lại cãi nhau um củ tỏi .

Đến tối , cô ở trong phòng ngồi ngắm kĩ càng cái mặt mảnh ngọc , càng ngắm cô càng thấy kì lạ , vì sao cô lại thấy nó rất quen thuộc . Vì sao cô cảm thấy hình như mình quên đi mất một mảng kí ức rất quan trọng , trái tim cô tại sao lại có một cảm giác gọi là đau xót nhung nhớ ? Vì sao trong mỗi giấc mơ , cô lại nghe thấy một giọng nói trầm ấm , quen thuộc nào đó gọi tên một người con gái mà cô cũng thấy quen thuộc mặc dù đó không phải tên cô ? Cô còn một cái tên khác ?

Mải mê suy nghĩ cuối cùng cô đã ngủ đi lúc nào . Trong giấc mơ , lại là giấc mơ đấy , giấc mơ có bóng dáng một người đàn ông uy nghiêm , lạnh lùng có phần tàn nhẫn đang hướng mắt về phía cô mà cô lại cảm nhận được sự đau khổ của người đàn ông đó . Thật quái lạ ! Rốt cuộc có chuyện gì

Vì sao lại luôn luôn xuất hiện cái tên ....Bách Lệ Băng ...đó là ai ?

Tên mà người đàn ông kia gọi là tên cô sao ..Bách Lệ Băng....? . Khoan đã , lúc này cô lại thấy người đàn ông kia trầm tĩnh lại , im lìm không nói tiếng nào rồi cuối cùng lại thốt ra một cái tên khác , mà đó lại là tên cô...Bách Ngọc Lan . Đúng , là tên cô , không phải Băng nhi như vừa nãy mà là...Lan nhi ...người đàn ông đó gọi Lan nhi....Bách Ngộc Lan

Đột nhiên , đầu óc cô đau đớn một vệt sáng chói qua , một cái tên mà cô sực nhớ !

Mạc Phong Thần ?