Hoàng Hậu Ngươi Quá Vô Tâm Rồi

Chương 68: Hoàng Hậu mang thai?




Hoàng Cung Tây Long, Thiên Long Cung.

Mạc Tĩnh đứng trên hành lang dài uốn lượn, trên người nàng khoác một chiếc áo lông trắng có mũ, trùm kín từ đỉnh đầu đến hết gót chân, chỉ đệ lộ gương mặt nhỏ nhắn. Sắc mặt nàng vẫn trắng nhợt như thường ngày, làm nổi bật lên đôi mắt hạnh đen láy, trong veo. Mạc Tĩnh đưa đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định phía trước, nơi mà những cơn gió rét mùa đông đang thi nhau đùa giỡn. Tháng mười hai, mùa đông Tây Long.

- Vào chính đông rồi, lại lạnh thêm.

Mạc Tĩnh chợt lẩm bẩm, đôi mày khẽ nhăn lại.

Sau hơn ba năm sống ở nơi đây nàng đã nắm được sự biến đổi khí hậu của Tây Long. Tây Long được xếp vào một quốc gia có khí hậu nhiệt đới nóng ẩm, một năm có bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông. Cũng giống như Việt Nam quê hương của nàng, mùa đông Tây Long hầu như không có tuyết, chỉ một số nơi có vùng địa lý đặc biệt mới thỉnh thoảng xuất hiện tuyết rơi vào mùa đông. Mặc dù không có tuyết, nhiệt độ cũng không xuống quá thấp nhưng độ ẩm trong không khí luôn ở ngưỡng cao, điều này khiến mùa đông Tây Long buốt giá lạ thường.

- Hoàng Hậu nương nương, xin người vào trong tẩm cung, nếu Hoàng Thượng biết người không quan tâm đến sức khỏe của mình như vậy sẽ rất buồn.

Một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau Mạc Tĩnh.

Mạc Tĩnh không quay lại, nàng biết có quay lại cũng chẳng nhìn thấy ai, tên Phương Nhất này chính là con chuột chỉ thích chui rúc chỗ tối, hắn sợ ánh sáng còn hơn sợ ma quỷ nữa. Nàng bĩu môi:

- Hoàng Thượng của ngươi biết được sao? Ngươi đừng lôi Ngạo Quân ra hù dọa Bổn Cung đi, Hoàng Thượng của ngươi có ở đây cũng không ép được Bổn Cung.

Mạc Tĩnh lẩm bẩm phản bác, trong giọng nói thấp thoáng có sự giận dỗi. Dừng một chút nàng lại tiếp lời:

- Mà giờ hắn có thèm quan tâm gì tới Bổn Cung đâu mà đau lòng.

- Hoàng Hậu nương nương, người biết Hoàng Thượng đi xa, liên lạc bị đứt quãng cũng là chuyện không tránh khỏi.

Phương Nhất bất đắc dĩ nói, trong lòng hắn lại âm thầm trợn mắt, lúc trước không phải Hoàng Hậu người suốt ngày than vãn phiền phức vì phải trả lời thư Hoàng Thượng hay sao? Giờ không thấy thư Hoàng Thượng thì lại uất ức. Hầy, đúng là nữ nhân…

- Tình hình chiến cuộc phương Nam thế nào rồi?

- Dạ, chiến trường Long Hạ đạt được kết quả rất tốt, Khâm Quyết Dương một mình tung hoành không gặp địch thủ, gần hai tháng ngắn ngủi đã chiếm được ba thành trì của Long Hạ.

- Xem ra Khâm Quyết Dương rất hào hứng.

Mạc Tĩnh khẽ cười lắc đầu, không có Lâm Thiên làm kỳ đà cản mũi thì Khâm Quyết Dương khó mà gặp đối thủ thật sự. Long Hạ giờ chẳng khác nào rắn mất đầu, không sớm thì muộn cũng bị vị đại tướng này sắt ra từng khúc.

- Hắn đã chờ gần chục năm rồi, không hào hứng mới lạ.

Phương Nhất đáp lại, trong giọng nói lạnh băng lại mang theo một chút tán thưởng.

Mạc Tĩnh gật đầu khi đôi mắt vẫn dõi về khoảng không phía trước, một cơn gió lạnh vừa thổi qua trước mặt khiến nàng vô thức run lên. Mạc Tĩnh nhăn mày thì thào:

- Hẳn là Ngạo Quân đã thuận lợi đến nơi hội hợp với đại quân rồi… nhưng sao ta lại cảm thấy lòng mình bồn chồn không yên?

- Người cảm thấy không khỏe ạ?

Mặc dù Mạc Tĩnh nói rất nhỏ nhưng với thính lực siêu việt của Phương Nhất, hắn vẫn nghe thấy lời nàng nói rất rõ ràng. Phương Nhất vội vàng hỏi lại.

Mạc Tĩnh nhăn mày, thần sắc có chút hoảng hốt nói:

- Không phải, ta chỉ cảm thấy lòng không yên, tựa như một điềm báo, nó khiến ta… bất an. Chẳng lẽ Ngạo Quân…

- Nương nương, người suy nghĩ nhiều rồi, Hoàng Thượng là thiên tử, người sẽ được thần linh bảo vệ.

Phương Nhất nghe xong Mạc Tĩnh nói bất an thì luống cuống, không biết nói thế nào cho phải, cuối cùng đành đổ hết lên đầu thần linh.

- Phì, haha, Phương Nhất, Bổn Cung thật khó mà tưởng tượng ra một người như ngươi lại tin vào thần linh đó.

Phương Nhất vội sửa lời:

- Vậy thuộc hạ tin vào Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ không bao giờ thất bại.

Mạc Tĩnh chợt ngừng tiếng cười, nghiêng đầu tựa vào cây cột gỗ bên hành lang, trong đôi mắt nàng ánh lên niềm tự hào.

- Ta cũng tin chàng.

Phương Nhất vội nói sang chuyện khác:

- Vâng, may mà lần này Chương Quang Thiện lãnh binh tài tình nếu không thì Hoàng Thượng đến nơi cũng gặp không ít rắc rối.

- Chương Quang Thiện là một người tài nhưng lần này hắn quả thật đã gặp may.

Phương Nhất khó hiểu:

- Là sao thưa nương nương? Theo như thuộc hạ thấy thì hắn đã làm rất tốt.

- Bổn Cung không nói hắn làm không tốt mà nói hắn may mắn. Hắn may mắn vì Lâm Thiên lãnh đạo quân Bắc Tuyết chứ không phải quân Long Hạ. Nếu gặp quân Long Hạ thì đến cơ hội cướp quân lương hắn cũng không có.

Mạc Tĩnh lắc đầu cười, đôi đồng tử thông tuệ sáng ngời giống như nhìn thấu hết thảy mọi việc.

- Ý người là Lâm Thiên và quân Bắc Tuyết mâu thuẫn?

- Đúng vậy, Lâm Thiên là kẻ đa nghi, lại lắm mưu nhiều kế, một người như vậy làm sao để quân lương dễ dàng rơi vào tay kẻ khác được? Nếu hắn không thiết lập tầng tầng bảo vệ thì chí ít cũng sẽ tính đến phương án để không thể xảy ra sai sót. Nhưng hẳn là trong quá trình đã xảy ra sơ hở khiến Chương Quang Thiện nhân cơ hội thực hiện được mưu đồ. Mà khả năng lớn nhất dẫn đến sơ hở này chính là làm trái quân lệnh.

Phương Nhất nghe xong thì ngẩn người, bản thân hắn chưa từng nghĩ đến ý nghĩa sâu xa như vậy, không ngờ Hoàng Hậu chỉ đứng ở nơi xa vạn dặm vẫn có thể nói được nhiều chi tiết xảy ra trên chiến trường. Hắn vẫn luôn cho rằng mình đánh giá cao Hoàng Hậu, coi người là một nữ tử thông minh lanh lợi nhưng giờ đây hắn phải nhìn Hoàng Hậu với con mắt khác. Hoàng Hậu là nữ nhân kiệt xuất nhất mà hắn từng gặp từ trước đến nay.

Không biết trước đây tên nào dám đồn Hoàng Hậu là tiểu thư hoàn khố? Nếu để Phương Nhất ta gặp được kẻ đó thì nhất định sẽ đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ, để cho hắn tỉnh ra.

Nhưng đúng lúc này Phương Nhất chợt nghĩ ra:

- Như vậy chỉ cần lợi dụng sự mâu thuẫn này thì thắng lợi phía trước sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

- Cái này còn phải xem Ngạo Quân sẽ làm thế nào, nếu như… Mà thôi, không nói mấy chuyện hại não này nữa, đau đầu chết Bổn Cung rồi.

Nói được một nửa Mạc Tĩnh chợt xua tay, bộ dáng thâm sâu khó lường biến mất tăm mất tích thay vào đó là bộ dáng lười nhác bất cần và mang theo một chút tùy tính của trẻ con.

- Xẹt.

Chợt có một tiếng động vang lên phía trên đỉnh đầu, Mạc Tĩnh đang định quay đi thì vội ngẩng mặt lên, nàng tưởng mình gặp tập kích ám sát. Nhưng vừa ngẩng mặt lên thì thấy một “con khỉ” đang chới với bám vào thanh xà ngang trên đỉnh hành lang thì mặt xám xịt đi. Mạc Tĩnh nghiến răng nghiến lợi:

- Phương Nhất kia, đường quang ngõ rộng ngươi không đứng mà lại đi trèo lên ngồi trên đầu Bổn Cung từ nãy đến giờ?

- Ách!

Phương Nhất á khẩu không biết trả lời làm sao, một đằng vội bám lấy thanh xà ngang trèo lên một đằng âm thầm mắng chửi bản thân bất cẩn. Chẳng là hắn vẫn yên vị ở trên này để bảo vệ Hoàng Hậu nhưng vừa rồi Hoàng Hậu đổi mặt còn nhanh hơn lật sách khiến sự ngưỡng mộ trong lòng hắn vừa xây dựng đổ vỡ tan tành, vì thế mà trượt chân suýt nữa ngã nhào xuống dưới, cuối cùng bị Hoàng Hậu phát hiện ra. Bi ai a, quả thật bi ai, Phương Nhất ấm ức chỉ thiếu nước khóc thét lên.

- Ách cái gì? Làm Bổn Cung hết hồn…

Mạc Tĩnh lùi lại nhưng vừa di chuyển liền cảm thấy chân mình như đeo đá tảng, cứng đờ, loạng choạng, trước mắt chợt hoa lên, cảnh vật xung quanh đảo lộn, bên tai nàng chỉ nghe thấy âm thanh hốt hoảng của Phương Nhất:

- Hoàng Hậu nương nương…người sao vậy?

***

- Không, không… Ngạo Quân…

Mạc Tĩnh mở choàng mắt, đôi đồng tử đen láy giãn ra hết cỡ hốt hoảng đưa tay khua khoắng xung quanh không ngừng lẩm bẩm:

- Không… không thể…

- Hoàng Hậu nương nương… Hoàng Hậu…

Một giọng nói già nua vội vang lên, ngay sau đó hai bóng người tiến gần đến bên Mạc Tĩnh.

Nhưng Mạc Tĩnh dường như không nghe thấy tiếng gọi, nàng vẫn đắm chìm trong “giấc mộng” của mình, miệng vẫn không ngừng nghẹn ngào:

- Ngạo Quân…

- Trang lão, Hoàng Hậu làm sao thế này?

Phương Nhất đứng cạnh Trang lão nhìn Mạc Tĩnh khóc nức nở thì hoảng hồn vội bắt lấy tay Trang lão hỏi dồn.

- Gọi nàng tỉnh, nhanh lên, hét to vào.

Trang lão thấy vậy cũng luống cuống, ông vội kêu Phương Nhất gọi Mạc Tĩnh.

Phương Nhất không nói hai lời, bất chấp lễ nghĩa tiến gần Mạc Tĩnh:

- Hoàng Hậu! Tỉnh lại!

Tiếng khóc của Mạc Tĩnh chợt im bặt, đôi mắt đẫm nước mở trừng như nhìn thấy điều gì khó tin rồi chợt nghiêng đầu ngất đi.

- Trang lão…

- Ngươi lùi lại.

Phương Nhất chưa kịp hỏi Trang lão xem Hoàng Hậu lại xảy ra chuyện gì thì Trang lão đã tiến lên đưa tay gạt hắn. Ông lấy ra một bình ngọc từ vạt áo, đổ ra một viên thuốc màu đỏ bằng đầu ngón tay trỏ rồi đút vào miệng Mạc Tĩnh.

Chốc lát sau khi thấy hơi thở Mạc Tĩnh bình ổn lại Trang lão mới ngồi phịch xuống đất mà thở, ông gian nan đưa tay lên vuốt mồ hôi túa ra trên trán. Mùa đông lạnh lẽo mà có thể sợ đến mức toát mồ hôi thì không hiểu Trang lão đang phải đối mặt với chuyện gì.

- Trang lão, người cho Hoàng Hậu uống thuốc gì vậy?

Phương Nhất thấy Trang lão ngồi xuống cũng không hình tượng đặt mông ngồi xuống bên cạnh, việc trông nom bảo vệ Hoàng Hậu so với giết người còn mất sức hơn.

- An thai.

- Cái gì?