Hoàng Hậu Phúc Hắc Của Trẫm

Chương 42: Thu tâm Thái Hậu




Edit: PT a.k.a Ring.

“Mẫu hậu không chê chuyện của nô tì nhàm chán là được rồi.” Bộ dạng khiêm tốn của Hủ Liên làm hảo cảm của Thái Hậu đối với cô tăng không ít. Dù sao trong hậu cung, tần phi biết xử sự khéo, lại có tài hoa như Hủ Liên cũng chỉ có dưỡng nữ Linh Lung của bà.

“Nô tì thỉnh an Thái Hậu.” Thanh âm kiều mị vang lên, người đến đúng là Hồng Quý phi. Sát thủ một đêm không thấy bóng dáng, ả không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn sáng sớm đi đến Khôn Trữ cung. Không nghĩ tới lại chậm một bước, Hủ Liên cùng Linh Lung đã đi đến Từ Trữ cung. Hồng Quý phi từ trước đến nay đối Thái Hậu có vài phần sợ hãi nhưng tình huống lúc này như vậy mới miễn cưỡng đến thỉnh an.

“Hồng Quý phi đứng lên đi, hôm nay ở chỗ này của ai gia thật đúng là náo nhiệt a, trước đây Từ Trữ cung rất an tĩnh nha.” Đối với bình hoa mỹ nữ trước mặt, Thái Hậu tất nhiên sẽ không để vào mắt, nếu không phải phía sau Hồng Quý phi có chút thế lực, Điền Triết Hiên làm sao có thể giữ ả đến bây giờ.

Hậu cung vốn là nơi người mới thay thế người cũ, nữ nhân vô dụng chỉ có một kết quả chính là tống xuất cung.

“Nghe nói mẫu hậu thích yên tĩnh, nô tì tất nhiên không dám làm phiền.” Bị thái hậu nhìn lướt qua như vậy, trên trán Hồng Quý phi dần thấm ra một chút mồ hôi lạnh. Nghĩ thầm lão thái bà này còn thật là khó hầu hạ, nếu không phải vì tìm hiểu vụ ám sát đêm qua, ả cũng không cần đến nhìn sắc mặt bà.

“Được rồi mẫu hậu, chuyện lạ của nô tì hôm nay đã nói xong rồi, ngày mai nô tì có thể nói tiếp chuyện khác. Giờ Hồng Quý phi muội muội đến nhất định là có chuyện gì thú vị nói cho mẫu hậu nghe, nô tì xin phép cáo lui trước.” Hủ Liên biết Hồng Quý phi này nhìn đến Thái Hậu đã chạy không kịp, vậy nhất định là đến tìm cô.

Đáng tiếc hôm nay Hủ Liên không có hứng thú đối mặt nữ nhân này, cho nên cô làm như thuận nước đẩy thuyền chuyển Hồng Quý phi sang cho Thái Hậu. Nghe nói vậy, Hồng Quý phi đã sợ đến đổ một thân mồ hôi lạnh.

Nhìn trên mặt Hồng Quý phi lúc đỏ lúc trắng, Hủ Liên cười thầm. Thừa dịp Hồng Quý phi còn chưa kịp phản ứng, cô đã ra khỏi Từ Trữ Cung.

“Hoàng hậu hôm nay sao lại hăng hái đến Từ Trữ Cung của mẫu hậu vậy?” Mới ra đến cửa đã thấy Điền Triết Hiên đang vờ đi vào, động tác cùng thái độ đều vô cùng hợp lí.

“Hoàng thượng đã có ý định muốn nghe thì cần gì phải ở ngoài cửa. Khí trời nóng như vậy, nếu như Hoàng thượng phơi nắng mà bị tổn hại, nô tì thế sẽ thấy tiếc a.”