Hoàng Hậu Tinh Quái, Nàng Ngồi Yên Cho Trẫm!

Chương 11: Ảo Tưởng!Phượng Mệnh Chỉ Có Thể Là Nguyệt Nhi!(Tiếp)




P/s:mọi người đính chính lại giúp Rin nhé,Hoàng Nguyệt Cầm là tam tiểu thư.Xin lỗi vì sự nhầm lẫn này!

Thái Hậu bước vào ngay lập tức cả tể tường phủ đều qùy rạp xuống đất mà hô to:

-” Thái Hậu thiên tuế,thiên tuế,thiên thiên tuế!”

Chẳng nói chẳng rằng,thái hậu tiến đến đỡ Ái Nguyệt dậy rồi mở miệng:

-”Các ngươi mau đứng lên!”

-”Tạ Hoàng thái hậu!”

Thái Hậu quay sang nhìn vị đạo sĩ mà nhị phu nhân đem về.Chăm chú xem xét một hồi,bà chuyển tầm nhìn sang Dao Cầm rồi chép miệng quay đi.

Phụ thân nàng đứng lên nói:

-”Mời Thái Hậu an tọa!”

Bà quay sang nhìn nàng mỉm cười hiền hậu,nói:

-”Nguyệt nhi,đỡ ai gia lên!”

Nàng vội vàng cúi đầu:

-”Tiểu nữ không dám thưa Thái Hậu!”

Bà liền dịu dàng cầm lấy tay cô:

-”Nguyệt nhi,sao lại xưng hô xa cách vậy,con sau này là con dâu ta,cứ gọi ta một tiếng mẫu hậu như Vũ nhi!”

-”Tiểu nữ....”

Giọng nàng hơi ấp úng,liếc nhìn mẹ con Dao Cầm.Thái Hậu nào phải dạng vừa,bao nhiêu năm cai quản hậu cung,bà đã có thấu suốt ai là vạn ai là thù.Nên bà rất qúy con người Ái Nguyệt,nàng đã muốn tạo kinh hỉ cho ai kia thì bà rất sẵn sàng cùng con dâu bảo bối diễn trò.

Bà quay sang nhìn đạo sĩ nàng hỏi:

-”Vị này là ai đem đến?”

Nhị phu nhân ở đằng sau nhanh nhảu:

-”Bẩm Thái Hậu là dân nữ!”

Thái Hậu tiến đến trước mặt nhị phu nhân:

-”Nhị phu nhân ngươi chắc chắn nữ nhi ngươi là Phượng mệnh?”

-”Dân nữ nào dám xàm ngôn,nhờ vị tiên nhân đây chỉ bảo dân nữ mới biết nữ nhi mang Phượng mệnh!”

-”Có đúng vậy không ngài đạo sĩ?”

Thái Hậu quay sang nhìn đạo sĩ.Ông ta đã mặt mày xám ngoét lại từ bao giờ.Việc này thành thì lão sẽ cứu được gia quyến nhưng ko ngờ thế nào lại dây dưa vào hoàng thất,cái mạng của lão khó bảo toàn.

Nhị phu nhân kín đáo thò tay sang nhéo lão một cái để nhắc nhở.Cái nhéo đầy kín đáo sao có thể thoát khỏi ánh mắt của nàng.Diễn đến đây rồi mà sắp kết thúc lại sơ hở thì quả là nghiệp dư hết chỗ tả.

Tể tường phụ thân khó chịu nhắc nhở:

-”Đạo sĩ,thái hậu hỏi ngài!”

Lão ta lắp ba lắp bắp:

-”Bẩm...thái...hậu....đúng...ạ!”

Thái Hậu ngó nàng mỉm cười,con dâu a lão ta cứng đầu vậy chúng ta khỏi phải nương tay đúng không?

Bà nói lần nữa:

-”Không cần sợ,ta cần một người mang mệnh mẫu nghi thiên hạ thật sự chứ không phải một ngươi khắc hoàng thất!” Câu nói của thái hậu khiến cho nhị phu nhân như mở cờ trong bụng,Dao Cầm mặt ửng hồng vì sung sướng.Không hẹn mà ngẩng hai mẹ con Dao Cầm đắc ý nhìn nàng.

Tiểu Ý đến gần nàng thì thầm,nàng nhìn mẹ con Dao Cầm mỉm cười quỷ dị.Cướp nam nhân của ta?Còn non và xanh lắm!

Nàng khẽ khàng viết vào tay Thái Hậu bốn chữ”Hoàng thượng ở cửa“.Thái Hậu khẽ gật đầu,việc còn lại giao cho Vũ nhi thôi.

Bà cố tình lớn tiếng nói to:

-”Nói vậy tam tiểu thư Hoàng Dao Cầm chính là hoàng hậu tương lai?”

Nhị phụ nhân lại ở đằng sau ngắt một cái khiến lão hét to:

-”Đúng ạ!”

Ngay lập tức ở ngoài cửa truyền đến một cỗ xung thiên mà hét lớn:

-”Tên nào vừa nói láo dẫn xác ra đây cho trẫm!”

Kèm theo đó là tiếng của công công:

-”Hoàng thượng giá lâm!”

Mọi người đang định hành lễ thì Nguyên Vũ tức giận vung tay:

-”Dẹp lễ nghi sang một bên trẫm muốn xử lí việc này!”

Lão đạo sĩ thầm kêu trời,thiên tử lộ diện lão dám nói láo ngày mai liền về với đất.

Chưa kịp nói gì,mọi người liền thấy hoàng thượng lao vào ôm Ái Nguyệt,Dao Cầm tức giận vò khăn trong tay,lòng ấm ức kêu gào:

“Hoàng thượng,thiếp mời là hoàng hậu của người!”

Thái Hậu vui thích hiện đầy trong mắt,húnh hắng ho nhắc nhở:

-”Vũ nhi,không có ai cướp nàng đi đây,nơi đây đông người,các con nên vào chỗ kín đáo hơn!”

Nguyên Vũ phát ra vài tiếng ho,xung quang khúc khích phát ra tiếng cười còn Ái Nguyệt mặt đã đỏ ửng từ bao giờ.

Thái Hậu,người suy nghĩ nhiều quá đi.

Nguyên Vũ tay vẫn như cũ ôm eo nàng đi đến trước mặt đạo sĩ hỏi:

-”Đạo sĩ!Ta cho ông cơ hội cuối cùng!”

Nhị phu nhân cố sống cố chết xen vào:

-”Hoàng thượng,người mang phượng mệnh là nữ nhi của dân nữ!”

Ko kém cạnh,Dao Cầm bon chen phụ họa:

-”Hoàng thượng,dù người có phản đối thế nào cũng không thể chống lại mệnh trời!”

-”Câm mồm!”

Tể tướng phụ thân tái mặt quát to,thiên tử một khi đã bị chọc tức thì họ có là hồ ly chín đuôi cũng không thể sống sót được.

Nguyên Vũ nhẫn nhịn đến tột cùng,nếu không phải nàng đang siết chặt lấy tay hắn thì đã một gưồm chém chết hai mẹ con Dao Cầm.

Hắn nín nhịn hỏi đạo sĩ:

-”Chỉ cần ông nói ra sự thật thì trẫm tuyệt đối không bạc đãi ông!”

Như được giải thoát,lão lao đến ôm chân nàng và hắn mà van cầu:

-”Xin hoàng thượng tha mạng,tiểu nhân từ lâu đã nhận định nhị tiểu thư đây phượng mệnh chiếu tỏa sáng ngời nhưng xin hoàng thượng cứu lấy gia quyến của tiểu nhân!” Ái Nguyệt cúi xuống đỡ lão dậy,nhẹ nhàng nói:

-”Bá bá đừng sợ có gì hãy cứ nói ra!”

Lão đạo sĩ rưng rưng nước mắt.Đúng,lão không nhìn nhầm mà,mẫu nghi thiên hạ ngoài nhị tiểu thư thì chẳng ai sánh bằng.

-”Tạ hoàng hậu!”

Dao Cầm tức giận không kiềm chế nổi mà nạt nộ lão đạo sĩ:

-”Tên kia,ngươi vừa nói bản tiểu thư mang phượng mệnh vậy mà cư nhiên ngươi gọi tiện nhân kia là hoàng hậu,ngươi mau nói cho hoàng thượng biết ta mới là hoàng hậu của người!”

Ngay lúc này Nguyên Vũ rút kiếm ra chĩa thẳng cổ Dao Cầm,gằn từng chữ:

-”Chỉ cần ngươi mở miệng,ta liền xuyên thanh kiếm này qua cổ ngươi!”

Dao Cầm sợ hãi rụt lại sau,lão đạo sĩ liền nói:

-”Bẩm hoàng thượng,chính nhị phu nhân đã bắt hết gia quyến của tiểu nhân và ép tiểu nhân phải khiến mọi người tin tam tiểu thư là người mang phượng mệnh,bằng không gia quyến của tiểu nhân sẽ bị giết sạch!”

-”Ngươi nói láo!”

Hai mẹ con Dao Cầm đồng thanh hét lên,qùy xuống trước mặt Nguyên Vũ,Dao Cầm một màn lê hoa đái vũ cầu xin:

-”Hoàng thượng,thần thiếp cùng mẫu thân không có làm vậy.Chắc chắn tiện nhân Ái Nguyệt làm kế ly gián.Xin hoàng thượng đừng để ả qua mặt!”

Nguyên Vũ lạnh nhạt trả lời:

-”Từ bao giờ mà trẫm có thần thiếp như ngươi!”

-”Thiếp là hoàng hậu....”

Nguyên Vũ liền ngắt lời:

-”To gan,các ngươi quá lắm rồi!”

Nhị phu nhân lại hướng tể tướng phụ thân cầu xin:

-”Lã gia,cầu xin ngài cứu lấy mẹ con thiếp!”

Tể tướng phụ thân qùy xuống trước mặt Nguyên Vũ nắm quyền mà nói:

-”Mọi việc giao hoàng thượng định đoạt!”

-”Lão gia!”

Mẹ con Dao Cầm hét lên đầy tuyệt vọng.Họ không ngờ tể tướng có thể lạnh lùng như vậy.Tình nghĩa phu thê,phụ tử chỉ đến thế thôi sao.

Như phát điên,nhị nương nhìn nàng cười khẩy:

-”Tiện nhân Ái Nguyệt,nếu ngươi không thừa nhận Dao Cầm là mẫu nghi thiên hạ thì đừng hòng mẫu thân ngươi được tao giao thuốc giải!”

Tể tướng phụ thân ghê tởm nhìn nhị nương,hóa ra không ai khác chính ả ra tay hạ độc Kiều Thy,nàng hiện tai lành ít dữ nhiều đều do ả cấp cho.

Tể tướng phụ thân định lên tiếng thì nghe thanh âm quen thuộc vang lên:

-”Khỏi cần!”

Đại phu nhân đường hoàng bước ra cùng đại thiếu gia,tể tướng mừng rỡ chạy đến đỡ nàng.Nhị phu nhân sợ hãi giật lùi về phía sau.Miệng lắp bắp:

-”Sao có thể?”

Đại phu nhân định hành lễ nhưng thái hậu nói:

-”Ta nghe nói đại phu nhân trúng độc thân thể còn yếu nên không cần hành lễ!” -”Tạ Thái Hậu!”

Thần Nguyên Vũ hét:

-”Người đâu,bắt mẹ con nhị phu nhân lại cho ta!”

Một nhóm thị vệ xông vào trói tay hai mẹ con Dao Cầm.Rồi hắn quay sang bảo lão đạo sĩ:

-”Ngươi lâp công chuộc tội,thưởng năm nghìn lượng vàng,trẫm sẽ lập tức cho người đi cứu gia quyến của ngươi!”

Lão đạo sĩ dập đầu bồm bộp,Ái Nguyệt vội đỡ lão đạo sĩ dậy và nhìn Nguyên Vũ nói:

-”Chàng không cần phức tạp như vậy,ta sớm đã cứu gia quyến ông ấy ra từ lâu!Hiện đang chờ ông ấy ở nhà!”

Hắn ôn nhu vuốt tóc nàng dịu dàng

-”Luôn là nàng chu đáo!”

Lão đạo sĩ lại hướng nàng dập đầu như bổ củi,nàng cười khổ sở đỡ lão dậy rồi nói:

-”Bá bá nau trở về,gia quyến chắc đang rất mong bá!”

Lão đạo sĩ lấy trong ngực áo ra một miếng ngọc bội màu tím,cung kính đưa ch nàng và nói:

-”Lão xin tặng hoàng hậu vật này!”

Nàng định từ chối nhưng lão đạo sĩ lại tiếp lời:

-”Xin người nhận cho,đâu là quà lão tặng cho đứa con đầu lòng của hai người!”

Mặt Ái Nguyệt thoáng chốc đỏ bừng,Nguyên Vũ cười rất hào sảng nhận lấy.Lão đạo sĩ nói tiếp:

-”Lão mạo muội xin được nhắc nhở,khi hoàng hậu hạ sinh đứa con đầu lòng dù là nam hay nữ đều phải trao cho đứa con đó chiếc vòng này!”

Ái Nguyệt xấu hổ không dám mở miệng,Nguyên Vũ tò mò hỏi tiếp:

-”Tại sao?”

-”Vì sao ư?Có duyên kì ngộ,lão sẽ nói!”

Rồi lão đạo sĩ bỏ đi.

Hắn đưa ngọc bội cho Ái Nguyệt rồi quay lên nói với tể tướng phụ thân:

-”Tể tướng,trẫm hạ lệnh ngươi lập tức hưu nữ nhân này cho trẫm!”

Rồi quay sang nhị phụ nhân cùng Hoàng Dao Cầm:

-”Hai ngươi nghe rõ tội trạng:Mạo nhận Phượng mệnh,sỉ nhục hoàng hậu tương lai,ám sát đại phu nhân,ép người làm chứng giả.Lập tức đày ra biên ải làm quân kỹ!”

Dao Cầm gào ầm lên:

-”Hoàng thượng soi xét,thần thiếp bị tiện nhân Ái Nguyệt hãm hại,thần thiếp thực sự mang Phượng mệnh,không tin hoàng thượng xem!”

Ngay lập tức Dao Cầm vén ống tay áo lên để hiện ra hình phượng hoàng.....màu đen.Ả ta thất kinh lẩm bẩm:

-”Tại sao không phải màu đỏ,ta đã bôi thuốc rồi mà!”

-”Có phải ngươi nói đến cái này?”

Ái Nguyệt vén ống tay áo lên để hiện ra một con phượng hoàng đỏ chói rực rỡ.

Dao Cầm chỉ thẳng mặt nàng mà nói:

-”Ngươi đã động tay động chân?Chắc chắn là ngươi”

Rồi quay sang Nguyên Vũ đầy ủy khuất:

-”Người thấy rõ rồi đấy hoàng thượng,ả tiện nhân này đang tính kế ly gián chúng ta,chàng đừng mắc lừa!”

Nguyên Vũ tiẽn đến trước mặt Dao Cầm,ngồi xuống đối diện với ả,tay vuốt theo khuôn mặt Dao Cầm,miệng lẩm bẩm:

-”Ngươi mang Phượng mệnh à!”

Dao Cầm gật đầu lia lịa,miệng liếng thoắng:

-”Thiếp là phượng mệnh,là hoàng hậu của chàng,không thể làm quân kỹ được,xin chàng thu hồi thánh chỉ và đầy tiện nhận hồ ly Ái Nguyệt kia xuống làm quân kỹ!”

Hắn lại vuốt tay xuống cằm Dao Cầm mà bóp chặt,chỉ nghe mồm một tiếng xương vỡ vụn.Miệng hắn nói:

-”Ảo tưởng!Phượng mệnh chỉ có thể là Nguyệt nhi!”

Rồi hắn phất tay bảo thị vệ:

-”Giải đi!”